Edit: Dương Lam
Chuyện sếp mang mèo nhà đi làm, chỉ sau một buổi sáng, gần như ai nấy đều tỏ tường. Trong nội bộ công ty cũng có các group riêng tư, mọi người lén lút thảo luận, một truyền mười mười truyền trăm, muốn không biết cũng khó.
Buổi sáng Triệu Thành không đi làm, vẫn chưa được diện kiến Trình Tân.
Anh ta ăn xong bữa trưa rồi nghỉ ngơi mới lát mới thong thả nhìn vào đồng hồ. Trước giờ vào làm nửa tiếng, anh ta nhẹ nhàng khoan thai bước vào phòng làm việc của Liêm Đường.
Đến trước cửa, gõ ba tiếng.
"Mời vào -- " Tiếng nói vọng ra từ phòng nghỉ.
Lúc ấy Liêm Đường mới dùng bữa trưa không lâu, hiện đang xem tài liệu trên laptop.
Triệu Thành vào phòng, thấy cửa phòng nghỉ đang mở liền đi tới.
Đập vào mắt là bóng Liêm Đường đang ngồi trên sô pha, và bạn Tiểu Tiểu nằm dài bên cạnh.
"Đây chắc là Tiểu Tiểu nhỉ, trông dễ thương thật đấy."
Liêm Đường lơ đễnh đáp lại. Theo lời Triệu Thành, anh quay lại nhìn bạn Trình Tân đương mở mắt thao láo nhìn người vừa vào cửa.
Trình Tân đánh giá Triệu Thành. Ừm, không quen. Cô nàng phẩy đuôi, tiếp tục nheo mắt vùi đầu ngủ tiếp.
Triệu Thành đặt mông xuống bên kia ghế, vừa ngắm Tiểu Tiểu, vừa híp mắt cười hỏi Liêm Đường: "Mấy tháng tuổi rồi?" Không so sánh sẽ không có bi thương, nhưng vừa nghĩ tới vị tổ tông trong nhà mình, vậy thật là... Không còn mặt mũi đứng trước mặt mèo nhà người ta.
"Hẳn là... hơn tháng." Liêm Đường kiểm lại thời gian Trình Tân vừa tới nhà họ Liêm, đoán ra đại khái.
Triệu Thành gật gù, vươn tay thử sờ lên lưng Tiểu Tiểu, vuốt lông cho cô, còn rất chuyên nghiệp gãi cằm Trình Tân, khiến Trình Tân thoải mái rên rỉ.
Trình Tân khó nén cảm khái. Làm mèo rồi, cô dễ thỏa mãn hơn hẳn, chỉ cần được gãi mấy cái, vuốt lưng một hồi liền đã thoải mái rầm rì hưởng thụ.
Triệu Thành quét mắt thấy lồng mèo, ngạc nhiên hỏi: "Cậu mang nó tới kiểu gì vậy? Không mua túi đựng mèo à?"
Liêm Đường khép máy tính, đáp: "Có mua rồi, nhưng nó không thích, cứ bỏ vào là lại hoảng loạn cào túi, bỏ lồng thì đỡ hơn."
"Còn chê túi mèo cơ đấy? Đáng ra túi mèo mềm và êm hơn, sẽ dễ chịu hơn chứ."
Liêm Đường từng có ý bỏ cô vào túi đựng mèo. Tiếc là nhóc con giãy giụa ghê quá, cộng thêm biểu hiện sợ hãi hoảng loạn nên cũng không nỡ, chỉ đành bỏ vào lồng mang đi. Anh nói với Triệu Thành: "Có thể con bé mắc chứng sợ hãi không gian kín?" Anh đùa.
"Hả? Còn có chuyện đó?"
"Hẳn vậy, con bé có tâm lý chống cự túi mèo rất mạnh. Thôi để sau từ từ tính vậy." Chợt nhớ bé con từng bị thằng nhóc kia cuỗm mất, bị nhét trong ba lô chật chội, chắc đã ám ảnh với việc đó rồi. Anh vươn tay xoa đầu cô.
Trình Tân ngồi yên lặng nghe hai người nói chuyện. Cô... đúng là không thích túi mèo. Mỗi khi bị nhét vào túi, dây kéo khóa lại, không gian đó chật hẹp u tối khiến cô hoang mang rối bời, trong đầu chỉ có một ý nghĩ là ra ngoài. Sau đó Liêm Đường thấy cô thật sự không thích mới quay lại dùng lồng.
Mặc dù cửa lồng cũng luôn khóa chặt, nhưng lại không khiến cô thấy đè nén bức bối như trong túi.
Triệu Thành gật đầu tán thành, cũng không để tâm lắm. Chỉ là nếu để tiện mang thú cưng đi, anh ta vẫn thấy túi mèo dễ dùng hơn một chút. Nhưng nếu mèo đã chống cự, vậy đương nhiên vẫn nên dùng lồng cho bé được dễ chịu hơn.
Trình Tân lim dim buồn ngủ, chẳng còn hứng thú nghe họ tán gẫu gì nữa. Cô nhảy xuống sô pha, tìm một góc sáng sủa. Sau cơn mưa, nhiệt độ giảm dần. Hôm nay trời mưa suốt sáng, dù bây giờ đã tạnh nhưng vẫn còn mây đen chưa tan. Mặt trời he hé sau mảng mây dày, ánh nắng nhẹ dịu sưởi ấm da thịt.
Vị trí này cách hai người kia khá xa, hơn nữa cô đang mệt, đầu óc đặc quánh, chẳng thể nghe rõ họ đang nói gì.
"Bé nhà cậu đã hơn tháng tuổi rồi. Tuy mèo lông dài trưởng thành muộn hơn mèo lông ngắn hai tháng, nhưng tầm tháng đã là độ tuổi nên đưa đi triệt sản, bằng không hậu hoạn vô cùng. Để đến khi động đực nó sẽ kêu gào hấp dẫn mèo đực tìm tới đấy. Giai đoạn này còn rất dễ bỏ nhà đi."
"Con bé là mèo lông dài, để tháng hẵng triệt sản cũng được chứ?"
"Dù sao cũng sắp tới lúc động đực rồi. Cậu phải triệt sản sớm cho nó đi. Triệt sản chỉ có lợi chứ không có hại, ít bệnh hơn, cũng sẽ không bị đám mèo đực kia quấy rối vì cơ thể nó sẽ không sản sinh ra hooc-môn nữ tính nữa." Triệu Thành ra vẻ kinh nghiệm đầy mình, cứ nghe người từng trải này đây là tuyệt không sai.
Liêm Đường gật đầu: "Hiểu rồi, tôi sẽ cho con bé triệt sản. Nhưng giờ còn nhỏ, không phải nói mèo tháng tuổi mới được coi là trưởng thành, còn trước đó đều là mèo con hay sao?"
"Vậy cũng phải xem nó trổ mã thế nào. Ăn đủ thì lớn nhanh, triệt sản trước tuổi cũng không sao cả. Nhưng bé nhà cậu trông có vẻ còn non lắm, để nuôi thêm thời gian đã. Triệt sản mùa đông thường lâu lành hơn, chăm nó khỏe mạnh thêm chút nữa rồi tính cũng được." Triệu Thành tính thử tuổi của Trình Tân rồi kết luận. Thời điểm Trình Tân trưởng thành cũng là khoảng lạnh nhất trong năm.
Liêm Đường nghĩ một lát, vê cằm đáp: "Vậy đầu xuân sang năm."
"Nhưng nhớ hẹn trước, nếu không kiểu gì cũng phải đợi sắp lịch đấy."
"Tôi biết rồi." Liêm Đườn ghi nhớ chuyện này, còn note lại trên lịch điện thoại.
Chờ cho Triệu Thành đã ra ngoài, anh lên mạng tìm kiếm ít thông tin về việc triệt sản ở mèo cái, và những chuyện chủ nhân cần làm khi triệt sản cho mèo.
Tìm hiểu một hồi, lại quay sang ngắm bạn Trình Tân đương ngủ say, chưa hề biết chuyện.
Trình Tân chỉ thấy sau lưng lạnh toát, cảm giác này không ổn chút nào. Nhưng cô cũng chẳng bận tâm, vì chỉ trừ việc không thể trở thành người là có hơi chạnh buồn ra thì ngày tháng này vẫn rất dễ chịu.
Tối nay Liêm Đường phải làm thêm giờ.
Ở một công ty chuyên về mạng thế này, tăng ca chỉ là chuyện thường ngày ở huyện, nhất là bên an ninh và nâng cấp hệ thống còn luôn cần người trực /. May là phúc lợi làm thêm cũng khá tốt, có cả xe đưa đón, tiền tăng ca đương nhiên không thể chê.
Trình Tân và Liêm Đường ra khỏi công ty khi đã hơn mười giờ tối.
Bữa tối ăn ở công ty.
Tay nghề của đầu bếp trong nhà ăn công ty khá tốt. Trình Tân có thể nói thế là vì, cô đã được Liêm Đường cho nếm thử mấy miếng.
Vui quá.
Cảm thụ khói lửa nhân gian quả là một chuyện hạnh phúc.
Cô tình nguyện chết sớm mấy năm để đổi lấy cơ hội thưởng thức đủ loại mỹ thực.
Đầu tháng , chị họ Liêm Tiếu là Tống Nhược Y về nước, chưa được hai ngày đã nghe lệnh cha mẹ, xách quà cáp tới tới cửa nhà họ Liêm.
Tuy nói Tống Nhược Y còn đang đi học nhưng cũng đã là nghiên cứu sinh, so với Liêm Đường thì hơi nhỏ, nhưng Tống Nhã không cảm thấy đây là vấn là.
Trước khi Tống Nhược Y tới, mẹ cô nàng đã kể rõ ngọn ngành, dự kiến mấy ngày nữa sẽ chuẩn bị buổi xem mắt.
Hồi trước, mỗi khi Tống Nhược Y nghỉ hè thường đến nhà họ Liêm chơi, quan hệ với cô em họ Liêm Tiếu rất tốt nhưng lại chẳng mấy khi được gặp mặt Liêm Đường, dường như lúc nào anh cũng bận rộn công việc. Nhưng chỉ gặp vài lần nói sao vẫn tốt hơn chưa từng trông thấy.
Lúc nhỏ, hồi cô còn chưa hiểu chuyện vẫn luôn hâm mộ Liêm Tiếu có người anh trai cao lớn đẹp trai như vậy, chỉ hận mình cũng không thể là em gái anh.
Sau đó lớn lên, cô dần hiểu rõ lòng mình, đó là thích và ngưỡng mộ.
Tuổi tác tăng dần, ngưỡng mộ dần chuyển hóa thành thích, tự tôn anh làm nam thần, chú ý cuộc sống của anh. Nhưng anh quá kín tiếng. Cô xem weibo, biết anh nuôi một con mèo, có vẻ còn rất quý nó. Thế là cô liền đi thỉnh giáo một chị khóa trên có nuôi mèo, tìm hiểu những chuyện liên quan tới mèo, chỉ mong có thể tìm được một đề tài chung giữa đôi bên.
May mà anh họ không phải anh họ ruột thịt của cô. Tống Nhược Y từng thầm vui vì việc này không chỉ một lần. May rằng anh không phải con ruột của cô mà chỉ là con trai kế, bằng không đến cả cơ hội thích anh cũng không có.
Quan hệ của cô với LiêmTiếu rất tốt, biết mấy người bạn học của Liêm Tiếu cũng thích Liêm Đường, nhưng sau khi tìm hiểu kĩ tuổi tác và bối cảnh của mấy cô bé đó thì chẳng mấy bận tâm. Có người cô của cô ở đây, mấy cô bé đó, tuyệt không có cơ hội.
Hôm Tống Nhược Y tới chơi, Liêm Đường cũng nhận lệnh cha về nhà tham gia buổi họp mặt gia đình. Trước khi về đến nhà, anh không hề biết rằng đây là một buổi xem mắt đã được sắp xếp từ sớm.
Nghĩ rằng chỉ ăn bữa cơm trưa rồi về ngay nên Liêm Đường không mang Trình Tân đi cùng. Có đi cũng chỉ lăn qua lăn lại tổ mệt người, còn chẳng bằng để cô ở nhà ngủ một giấc thật ngon.
Bạn Trình Tân ăn uống no đủ đang ngủ ngáy rung trời trong phòng nghỉ của Liêm Đường.
Còn chưa hay rằng "chồng đại nhân" của mình đang tham gia một buổi xem mắt trá hình.
Liêm Đường về nhà, chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười của Liêm Tiếu và Tống Nhã, cùng một giọng nữ không biết là ai.
Anh đẩy cửa đi vào, có cả Liêm Vĩnh An trong phòng.
Thấy Liêm Đường đã về, Tống Nhược Y đứng dậy.
"Chào anh họ." Nét mặt điềm tĩnh, nhẹ mỉm cười.
Liêm Tiếu lon ton chạy lại bên Liêm Đường: "Anh, chị họ mới về nước, hôm nay sang đây thăm ba mẹ nên gọi cả anh về ăn chung bữa cơm."
Tống Nhã liếc nhìn đồng hồ rồi nói với Liêm Đường: "Liêm Đường, con đi rửa tay đi. Cơm đã xong rồi, để mẹ vào bếp xem sao."
Liêm Đường khách sáo chào hỏi Tống Nhược Y: "Cao hơn rồi." Sau đó gật đầu với Tống Nhã.
Tống Nhược Y hơi câu nệ: "Chắc do đồ ăn nước ngoài dễ cao hơn."
Liêm Vĩnh An cười hài lòng, nâng ly trà lên nhấp một ngụm.
Liêm Đường đi rửa tay, nét mặt như có điều suy nghĩ.
Thật ra, chính anh cũng không dám chắc đây có phải một buổi xem mặt hay không. Chưa ai từng nhắc gì với anh về chuyện này.
Hơn nữa, từ trước đó Tống Nhược Y cũng đã hay tới nhà họ Liêm, cũng không có gì lạ, thêm nữa là Tống Nhược Y nhỏ hơn anh rất nhiều. Nhưng anh vẫn không thể chắc chắn, vốn cũng không mấy chú ý chuyện bên nhà họ Tống. Anh không có hứng thú với họ, chưa từng có ý tìm hiểu sâu.
Đến khi Liêm Đường rửa tay xong ra ngoài, Tống Nhã cũng vừa bước khỏi phòng bếp.
"Còn một món, phút nữa là xong."
Liêm Tiếu giữ chặt Tống Nhược Y hỏi linh tinh nọ kia. Vốn là, cô cũng muốn ra nước ngoài du học, nhưng mẹ không đồng ý, sợ cô ở xa nhà ham chơi, trời cao hoàng đế xa, nào có quản được. Mơ ước đã xa vời, nên càng thêm hâm mộ người chị họ được du học tận Ivy Leage (Hoa Kỳ) này. Mặc dù cô vẫn thường xuyên xuất ngoại đi chơi mỗi khi được nghỉ, nhưng đi học và đi chơi sao có thể giống nhau.
"Chị họ, vậy là chị về nhà không bao lâu đã phải bay sang bên kia rồi sao?" Trường đại học của Tống Nhược Y cũng là trường Liêm Tiếu đang học, học xong mới ra nước ngoài học lên nghiên cứu sinh.
"Đúng vậy, chỉ là lần này có thể ở nhà đến sang năm, kì nghỉ của bên đó khá dài."
"Vậy tốt quá, bữa nào chúng ta cùng đi dạo phố nha."
"Sợ không được đâu."
"Sao vậy ạ?"
"Chị đang viết một bài luận văn, nghiên cứu về tương quan giữa internet và sự phát triển xã hội, định..." Tống Nhược Y chợt hướng ánh nhìn sang Tống Nhã.
Tống Nhã làm như vừa sực nhớ tới, vội đặt ly trà trong tay xuống, nói với Liêm Đường: "Nhược Y muốn tới công ty con thực tập một thời gian, tìm kiếm tư liệu viết luận, không biết bên Liêm Đường con có vướng gì không? Nhược Y hơi nhát, ngại nói thẳng với con nên đã nhờ mẹ." Lúc nói chuyện, nét mặt nhìn Liêm Đường vô cùng hiền từ.
Liêm Đường gật đầu không phản đối: "Cũng được, con sẽ bảo Tiểu Trương sắp xếp cho em ấy, bao giờ vào làm?"
Tống Nhược Y đáp: "Ngày mai đi ạ. Em đang cần làm nhanh, sang năm là phải về trường rồi." Mặc dù chọn đề tài này vì đó là chuyên ngành của anh họ, nhưng nếu đã viết, cô nhất định phải viết tốt nhất có thể, cũng thật lòng muốn tìm thêm tư liệu về vấn đề này. Dù rằng trong đó có tư tâm.
Liêm Đường mỉm cười gật gù.
Liêm Vĩnh An bật cười: "Đều là người một nhà, Nhược Y không hiểu chỗ nào cứ việc hỏi anh họ cháu. Nó là chuyên gia trong lĩnh vực này, còn từng về trường cũ diễn giảng nữa. Hai đứa có wechat của nhau chưa?" Đề tài cũng tự nhiên biến chuyển.
Tống Nhược Y đáp lời: "Có rồi ạ, chỉ là trước kia sợ anh họ bận việc nên không dám làm phiền."
Liêm Vĩnh An ôn tồn khuyên: "Không cần sợ gì cả, chỉ là việc học thuật thôi. Cháu đấy, nhát quá rồi, phải học cô cháu đi. Hồi cô chú mới quen biết, bà ấy đã bạo dạn to gan dữ lắm."
Tống Nhược Y cười nói: "Mẹ cháu cũng bảo nên học theo cô, vậy sau này, cháu..." Chợt nhìn sang Liêm Đường, "có gì không biết nhất định sẽ tới hỏi anh họ. Hi vọng không làm phiền đến anh." Lời nói lễ phép khiêm nhường, cũng không quá nhiệt tình khiến người ta khó chịu.
Trong trường hợp như vậy, yêu cầu như vậy, đương nhiên Liêm Đường sẽ không phản đối khiến cả nhà mất vui.
Chỉ khách sáo gật đầu: "Em lên wechat gửi số di động cho anh. Chuyện thực tập, anh sẽ bảo trợ lý sắp xếp rồi chủ động liên lạc."
"Cám ơn anh họ."
Ba ngày sau, tin tức về hoàng thân quốc thích nhảy dù giữa đường đã truyền khắp mọi ngõ ngách công ty.
Nhân vật khoái chuyện bát quái như Trình Tân đây nào có thể bỏ qua chuyện vui dường ấy? Buổi trưa, cô mò tới phòng nghỉ nhân viên, phục sẵn trên bệ cửa sổ. Người ta tám chuyện, cô thì nằm ngay bên công khai nghe lén.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi phát hiện các bạn đọc mau quên quá. Trước đó tôi đã nói sẽ viết cuộc sống làm thú cưng thường ngày của Trình Tân, nên các tình tiết khi làm mèo sẽ có rất nhiều; tới nửa sau, khi thời cơ chín muồi mới có thể biến thành người. Xin đừng hỏi những câu như "bao giờ thành người", "chuyện tình cảm xa vời không hẹn", "bao giờ mới có thể phát kẹo", "tại sao còn chưa thành người",... Thật sự rất vô nghĩa. Tôi biết các bạn nóng lòng, nhưng cũng chỉ có thể khuyên các tình yêu hãy kiên nhẫn. [...] Truyện dài kì chính là như vậy, phải đi tuần tự từng bước. Hi vọng mọi người thông cảm, sau này tôi sẽ không trả lời lại vấn đề này nữa.
--- ------ ----
Editor: Ôi cái chương nó dài ~~