Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

chương 63: đừng thiến tui!!!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Tiệm Bánh Sò

Trong phòng ngủ không một bóng người, một, hai, rồi ba... năm con mèo vây quanh nhau. Con mèo đang ngồi xổm ở vị trí chính giữa là bạn nhỏ chân ngắn Trà sữa. Nó là kẻ có lịch sử làm mèo ít nhất, cũng là con có địa vị thấp nhất, nhưng vì nó cẩn trọng, vì nó đã ngậm đắng nuốt cay đi nằm vùng nên có có quyền được kiêu ngạo! Giờ khắc này, nó chỉ muốn hất hất đầu mình lên, đắc ý thổi phồng.

"Mấy người không biết đâu, để đợi được tin này tui dã phải trả giá biết bao nhiêu, phải chịu đựng cho cô ta ôm, chịu đựng cho cô ta sờ nắn đệm thịt, thậm chí còn bị cô ta hôn nữa... Thiếu chút nữa là tui sống không nổi rồi đó mấy người biết không! Nhưng mà tui cứ nghĩ đến cảnh tượng vẫn còn một bạn mèo khác yếu ớt, đáng thương, bất lực đợi tui cứu vớt, tui liền thầm nhủ với bản thân không thể gục ngã được, nhất định phải kiên trì..."

"Kỳ thật mi chỉ vì muốn ở chung với Văn Tâm một ngày thôi chớ gì?" Mèo rừng vô tình vạch trần nó.

"Ơ..." Bé chân ngắn bị vạch mặt hơi chột dạ một tí, nhưng rất nhanh chóng đúng lý hợp tình cãi lại: "Dù sao thì cũng do tui nắm được tin mấu chốt, cứu Nhóc đen cũng là tui, mấy người không thể phủ nhận được!"

"Đứa nhỏ này, thiệt thà quá..." Bé Ragdoll đồng tình ɭϊếʍ khóe miệng, đánh giá. Mèo con thành thật như vậy nhất định sẽ bị tên Nhóc đen lòng dạ hiểm độc lừa đến không còn tí cặn thừa luôn!

Mà trêи thực tế, đâu cần mèo đen ra tay. Bé mèo quýt vừa nghe vậy đã bắt đầu phân tích: "Lấy tính tình của Nguyễn Thu thì em tin cô ta dám giết mèo đó, nhưng em không tin cô ta dám giết người đâu. Đồng thời nếu muốn ra tay với tất cả đám mèo cũng không khả thi, vì chuyện này quá lớn, lỡ như tra ra cô ta thì cũng không dễ thoái thác, nên chỉ có một khả năng duy nhất là cô ta muốn tìm cơ hội ra tay với một mình mèo đen."

"Biết vầy thì sao chớ, mi có thể biết cô ta định ra tay thế nào sao?" Bé chân ngắn tràn đầy tự tin. Đây là tin tức quan trọng mà nó phải chịu trăm cay ngàn đắng mới có thể lấy được, sao có thể bị con mèo con tùy tiện phân tích ra chứ, không có khả năng.

"Giờ đang quay chương trình, cô ta có muốn tìm kẻ trùm bao đánh mèo đen cũng không được, mang dao tấn công mèo đen ở một chỗ mà khắp nơi đều có cameras càng không thể, cho nên biện pháp duy nhất chính là đầu độc." Bé mèo quýt tiếp tục nói.

"Cái này..." Bé chân ngắn bắt đầu luống cuống. Sao con mèo con này lại lợi hại vậy chứ, cái gì cũng có thể đoán được! Chẳng lẽ nó có thuật đọc tâm! Không khoa học tí nào!

"Mặt khác, độc này nhất định phải chỉ có hiệu quả với mèo nhưng phải vô hại với người, nếu không một khi cảnh sát điều tra ra thì cô ta nhất định sẽ chết chắc, con đường minh tinh của cô ta chắc chắn cũng sẽ bị hủy."

"... Không phải là độc gì mi cũng đoán được chớ?"

Hai mắt Ragdoll sáng ngời: "Không phải là chocolate chớ?"

Mèo rừng khinh bỉ: "Đầu mi có vấn đề hả, chocolate thì làm gì có độc."

"Sao chocolate lại không có độc? Tâm Tâm noi, mèo vốn không thể ăn nhiều chocolate, ăn nhiều sẽ chết đó." Nghĩ đến đây, bé Ragdoll sờ sờ cái bụng rỗng tuếch, vô cùng hoài niệm: "Nếu là chocolate thật thì tốt rồi, mấy ngày rồi tui chưa ăn chocolate đó."

"Không phải chocolate." Bé mèo quýt vô tình đạp vỡ ảo tưởng của Ragdoll: "Chocolate không có tính ổn đinh, hơn nữa chị có từng thấy mèo đen hứng thú với chocolate chưa? Nguyễn Thu cũng đâu thể ép mèo đen ăn một đống chocolate chớ?"

"Cũng đúng..." Bé Ragdoll tiếc nuối ghê gớm: "Vậy thì là thứ gì?"

"Một loại dược phẩm không màu không mùi, vô hại với cơ thể người nhưng lại có hại nguy hiểm đến tính mạng mèo, ví dụ như, Isoniazid." Bé Mèo quýt trấn định phân tích.

"Mẹ nó??!!"

Mèo chân ngắn bắt đầu hoài nghi miêu sinh. Nó tốn công sức nhiều như vậy, chịu khổ nhiều như vậy mới lấy được tí tin đó, mi thuận miệng chút xíu đã phân tích ra rồi, mặt mũi nó còn phải để đâu chớ? Bảo tui làm thế nào áp chế mèo đen chớ? Nói trắng ra đi, có phải mi với con mèo đen kia chung một ruột không hả? Mèo đen cho mi bao nhiêu tiền, tui ra gấp đôi, được không?"

Đang lúc mèo chân ngắn điên cuồng phát rồ trong lòng, bé mèo quýt vừa mới bình tĩnh lý trí phân tích tình huống như máy móc lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mèo đen, nũng nịu nói: "Có đúng không, papa mèo đen?"

Bé chân ngắn: "???"

Papa mèo đen? Hai cha con mấy người giỡn mặt với tui đó hả??!!

Bé chân ngắn chẳng thèm giận nữa, cái gì mà nằm vùng, cái gì mà an nguy của Nhóc đen, nó không thèm quản nữa. Giờ nó chỉ muốn nhào vào lòng Văn Tâm, an ủi trái tim bị tổn thương đầm đìa này thôi.

Oa oa oa!!!

Tâm Tâm, đám mèo nhà cô đều xấu xa quá chừng!

Bọn chúng bắt nạt tôi kìa!

Giữa nỗi bi và phẫn đan xem, mèo chân ngắn xoay người muốn đi. Nhưng đã đến nước này, nó muốn đi là đi được sao?

Mèo đen chắn trước người nó, giọng nói trầm thấp: "Cảm ơn cậu đã hỗ trợ, nhưng tôi còn cần thêm thông tin nữa, иɦũ ɦσα dụ như, cô ta định khi nào ra tay, kẻ đồng lõa là ai? Những chuyện đó cần cần cậu giúp đỡ."

"Nhóc đen..." Bé chân ngắn ngây người, hơi bất ngờ. Nó còn tưởng rằng Nhóc đen thật sự sẽ lợi dụng mình xong rồi đá đi luôn chớ...

Bé mèo quýt cũng gật đầu: "Đúng vậy, những thông tin đó đều chưa rõ, không thể đảm bảo an toàn của papa mèo đen được. Em kiến nghị, tốt nhất thì papa mèo đen hãy rời khỏi đây trước đi."

"Rời đi?" Bé Ragdoll kinh ngạc.

"Sao mà đi chứ?" Mèo rừng cũng choáng váng.

Bé mèo quýt trầm mặc nhìn mèo đen rồi nói: "Lấy thân phận của anh thì nếu khôi phục thành hình người rồi sắp xếp cho mình rời đi hẳn là không phải việc khó chứ?"

"Cái gì cái gì, khôi phục hình người, mấy người biết cách khôi phục hình người!" Bé chân ngắn cảm thấy hình như mình đã phát hiện được chuyện gì đó kinh khủng lắm, còn hơi đâu mà giận nữa, chỉ trông mong nhìn bé mèo quýt: "Có thể cũng nói cách khôi phục hình người cho tui luôn không?"

Bé mèo quýt còn chưa kịp mở miệng, mèo đen đã trả lời: "Chờ xong chuyện này thì tôi sẽ nói cho cậu."

Bé chân ngắn vui đến mức nhảy cẩng lên: "Được được được! Tui sẽ tiếp tục nằm vùng cho anh! Anh còn muốn biết gì nữa? Mau mau nói đi, tui nhớ cho."

"Thời gian ra tay và người liên lạc." Mèo đen nói.

Bé chân ngắn nhanh chóng lặp lại từ khóa, ghi tạc trong đầu, sợ mình sẽ quên mất. Tuy lần này không đổi được điều kiện ở chung một ngày với Văn Tâm thành công, nhưng biết được cách biến thành người cũng tuyệt lắm đó. Dù sao thì dù làm mèo có thích thế nào thì cũng đâu thể yêu đường với người chớ! Huống chi nó còn một đống lịch trình, đã hai ngày rồi, không biết người đại diện và trợ lý của nó gấp đến mức nào rồi.

"Từ từ, nói vậy là, mi không đi hả?" Mèo rừng hỏi.

Mèo đen lắc lắc đầu: "Không, đi rồi sao bắt được hung thủ." Không chỉ có kẻ đổng lõa với Nguyễn Thu mà còn cả hung thủ thực sự sau màn nữa. Người phụ nữ này quá nhiễu sự, đã mấy lần tìm cách ngáng chân Văn Tâm rồi, nếu giờ nó không xử lý triệt để thì không biết lần sau cô ta sẽ còn làm gì nữa.

"Vậy mi định..."

"Ta muốn bắt quả tang cả người lẫn vật chứng, vì vậy, ta cần mấy người hỗ trợ." Mèo đen nheo mắt, trầm giọng nói.

_______________________

Ngày hôm sau, căn biệt thự quay chương trình vốn đã vô cùng náo nhiệt nghênh đón một nhân vật hoàn toàn mới. Người này cao lớn anh tuấn, khí chất phi phàm, đôi ngươi nâu luôn hàm ý cười. Hắn là tay đua xe F giỏi nhất quốc gia, đồng thời cũng là đại thiếu gia ngậm thìa vàng độc tôn tám đời của nhà họ Hoắc. Hắn không phải người trong giới giải trí, nhưng sự xuất hiện của hắn thậm chí còn khiến chương trình hot hơn. Không những thế, với huyết thống và xuất thân cao quý của hắn, mọi người và cả đám mèo đều vây quanh hắn, mà hắn chỉ cười khẽ: "Tôi đến xem mèo con nhà tôi."

Mọi người: "???"

"Ây dô, sao mà giọng điệu chiều chuộng thế nhỉ?"

"Mèo của K thần cũng tham gia chương trình sao, sao không thấy vậy, chẳng lẽ là Nhóc con? Tui có nghe nhân viên hậu trường nói, lúc K thần tham gia một chương trình từng rất thích Nhóc con đó."

"Tin hậu trường thì có là gì, trước đó K thần còn công khai kêu gọi bầu cho Cậu ba trêи Weibo nữa kìa."

"Từ từ, mấy người đừng vội. Nhỡ như mèo con không phải như chúng ta nghĩ mà là... bạn gái?"

"Chậc chậc chậc, cảnh tượng này..."

Vì một câu ái muội kinh khủng của Hoắc Khang, khung bình luận điên cuồng thảo luận. Từ mối tình đầu Nhóc con trong truyền thuyết đến chính cung phu nhân Cậu ba, rồi đến cả Văn Tâm rất có tưởng Couple với hắn trong chương trình trước. Mọi người nghĩ đến trọc đầu, không ai có thể ngờ được, cuối cùng nhân vật được Hoắc Khang bế lên lại là: Bé Trà sữa.

"Trà sữa bé nhỏ là mèo nhà tôi đó!" Hoắc Khang giơ chân cái chân ngắn ngủn của bé Trà sữa, chào hỏi với người xem.

Hóa ra là vậy~ Tất cả mọi người bừng tỉnh đại ngộ. Bé Trà sữa là khách mời đến sau, không có chủ, nên ngay từ đầu mọi người đều cho là do tổ chương trình mua về, nhưng với phẩm tướng của bé Trà sữa, nếu nói tổ chương trình hao tốn nhiều tiền như vậy chỉ để lên chương trình hai ngày thì căn bản không khả thi. Nên, kỳ thật bé Trà sữa là do tổ chương trình thuê của một tiệm thú cưng.

Hoắc Khang cũng mới biết chuyện này đêm qua thôi, hóa ra mèo được thuê tới là của cửa tiệm của hắn. Nói đi nói lại thì cũng coi như là mèo của hắn rồi. Nhưng bé chân ngắn trong lòng hắn lại điên cuồng giãy giụa, kêu meo meo liên hồi vô cùng thê thảm.

"Thả tui ra, tui mới không phải mèo của anh đâu, tui muốn Tâm Tâm, à không, tui phải qua chỗ Nguyễn Thu nằm vùng!"

"An tĩnh chút cho ta, nếu không thiến mi đó." Hoắc Khang bế bé chân ngắn lên gần, cười uy hϊế͙p͙.

Chân ngắn bị dọa đến mức run lập cập, không dám quậy nữa.

"Meo..." Mèo nhà anh thì nhà anh đó, đừng thiến tui!

Hoắc Khang vẫn còn chưa ngừng, ngay cả đi WC hắn cũng phải ôm bé chân ngắn đi cùng. Mọi người cũng biết rồi đấy, trong WC không có cameras, đợi vào WC rồi Hoắc Khang muốn làm gì mà chả được. Nhận ra điều này, bé chân ngắn thiếu chút nữa phát rồi, dưới sự bất lực tột cùng, nó dùng ánh mắt cầu cúu nhìn tất cả mọi người, nhưng, chẳng ai quản sống chết của nó cả. Nguyễn Thu thì không nói rồi, cô ta nịnh bợ Hoắc Khang còn không kịp nữa. Vậy mà Tâm Tâm cũng...

"Meoo meoo meoo~" Ai cũng được hết, cứu cứu tui đi, tui không muốn làm thái giám, không muốn bị thiến đâu!

"Mi kêu đi, kêu đi, có kêu rách họng cũng không có ai tới cứu mi đâu." Mang bé chân ngắn vào WC thành công, Hoắc Khang cười âm hiểm.

"..." Xong đời, xem ra kiếp trai của nó hết tại đây rồi...

Giây tiếp theo, một chất lỏng kì diệu bắt đầu nhỏ giọt.

Bạn Hoắc Khang vốn còn đang duy trì hình tượng quý công tử sụp đổ: "Mẹ nó! Mi làm gì vậy hả! Ta là mèo rừng, ta tới đây gắn chip nghe trộm cho mi đó!"

Chân ngắn vừa xi xi xong, thoải mái phục hồi tinh thần.

"Hả?"

Isoniazid là một thuốc kháng khuẩn dự phòng và điều trị bệnh lao, đối với người nếu sử dụng quá liều sẽ bị ngộ độc; rất cái hại với chó mèo.

Truyện Chữ Hay