Liên phu nhân dồn dập bước nhanh, bộ dạng ưu nhã bình tĩnh thường ngày chỉ còn phân nửa.
Trước cửa thang máy, bà cản một người đàn ông lại.
"Tổng giám đốc Tề, chuyện này ông làm không đúng lý rồi." Giọng Liên phu nhân pha lẫn chút phẫn nộ.
Người đàn ông được gọi là Tổng giám đốc Tề xoay người lại, nhìn khuôn mặt đùng đùng lửa giận của Liên phu nhân, ông ta không giận mà bật cười: "Liên phu nhân, ngài nói vậy là sai rồi, tôi là dân kinh doanh chỉ biết công nhận tài năng thôi."
"Ngài biết rõ là tôi đang dạy dỗ con mình mà." Liên phu nhân giận đến cắn chặt răng.
"Tôi nói này Liên phu nhân, lời này của ngài tôi nghe không lọt tai chút nào, con cái đã trưởng thành, có sự nghiệp của mình thì không phải nên ủng hộ nó sao?" Hai mắt Tổng giám đốc Tề sáng rực: "Tôi lại rất thích đứa nhỏ Liên Văn Bách này, nếu ngài không giúp thì để người chú này giúp một phen, vậy thì có vấn đề gì chứ? Nói tới thì tôi còn phải cảm tạ ngài nữa, nếu không phải ngài chủ động đóng băng con trai mình thì Văn Bách cũng không có khả năng phát hành ca khúc mới trên nền tảng của công ty tôi được." Nói rồi, Tổng giám đốc Tề phá lên cười ha ha, nhóm trợ lý đứng bên cạnh ông cũng đồng loạt che miệng cười trộm.
Sắc mặt Liên phu nhân biến đổi, bà cười lạnh: "Ông cho rằng chỉ cần có một Lien Văn Bách thì có thể đối chọi lại chúng tôi sao?"
Tổng giám đốc tề nhún vai không quan tâm: "Tôi không nghe là chỉ đơn giản như vậy sẽ đánh bại ngài, nhưng mà, đứa nhỏ Văn Bách này quả là lợi hại.
Sau khi cậu ấy quyết định hợp tác với nền tảng của chúng tôi, ngay lập tức lượng download đã của nền tảng đã tăng kỷ lục.
Đây chỉ mới là một ca khúc thôi, kế tiếp tôi còn định hợp tác dài hạn với cậu ấy, tranh thú ký hợp đồng với tất cả ca khúc của cậu ấy, biến chúng thành sản phẩm độc quyền."
Bộ dạng đắc ý dạt dào của Tề Thái Hằng quả thật đã đâm trúng Liên phu nhân.
Không chỉ vì Tề Thái Hằng dám công khai chê cười mình mà càng vì con trai mình lại trở thành vũ khí của đối thủ.
"Tôi sẽ cho ông biết, lựa chọn nó là sai lầm lớn nhất của ông." Liên phu nhân để lại một câu tàn nhẫn rồi xoay người rời đi.
Trên đường về, Liên phu nhân mở điện thoại lên, tin tức đầu tiên nhảy lên: "Bài hát mới của Liên Văn Bách phát hành trên Phong Âm, lượt tải của app Phong Âm chính thức đột phá hơn triệu."
Mí mắt Liên phu nhân giật giật, tuy bà đã biết tin này từ miệng Tề Thái Hằng, nhưng đến lúc thật sự nhìn thấy lại là một loại tâm tình khác.
Ma xui quỷ khiến, bà cũng tải Phong Âm xuống.
Phong Âm là một nền tảng âm nhạc mới rất hoàn chỉnh, bất luận là giao diện hay âm sắc đều không thua gì những nền tảng lâu đời của Liên thị.
Điều càng khiến người khác kinh ngạc hơn là Phong Âm chỉ mới ra mắt một ngày đã có một ca khúc nhận được đến hàng triệu lượt bình luận.
Phải biết là những nền tảng của Liên thị hoạt động đã nhiều năm mà chỉ có vài ca khúc nhận được lượng trăm nghìn bình luận.
Đó đã từng là niềm tự hào của Liên thị, nhưng giờ đứng dưới hiện tượng ca khúc mới của Liên Văn Bách thì chẳng gì đáng nhắc tới cả.
Mà những thứ này, vốn nên thuộc bề bà.
Không biết vì sao, nhìn khuôn mặt con trai quen thuộc, nhìn những bình luận tình cảm của các fans đang điên cuồng hò hét.
Liên phu nhân đột nhiên cảm giác một trận choáng váng đánh úp lại.
Rốt cuộc bà cũng bắt đầu phát hiện, con đường mình lựa chọn dần xa đến bao nhiêu...!
Tin tức Liên Văn Bách ký hợp đồng với Phong Âm nhanh chóng khuấy động Hotsearch.
Nhóm Cải trắng vui mừng khôn xiết, Liên Văn Bách đến đâu thì bọn họ đi đến đó, còn mấy cái app của Liên thị kia, cứ để chúng đi gặp quỷ đi!
Đội marketing sau lưng Phong Âm nhân cơ hội này đẩy đề tài.
Các hashtag liên tục được đẩy lên: chỉ dùng Phong Âm nghe nhạc; gỡ bỏ hết đi, trả lại thế giới âm nhạc đơn thuần
Phi Viễn vốn là đối thủ lâu năm của Liên thị, hai công ty trước giờ luôn âm thầm phân cao thấp ở nhiều lĩnh vực.
Bản thân Phi Viễn gia nhập phát triển nền tảng âm nhạc sau, nhưng chỉ bằng vào một Liên Văn Bách đã mở ra con đường máu vươn lên cho bọn họ.
Tổng giám đốc Phi Viễn – Tề Thái Hằng công khai muốn Liên Văn Bách đảm nhận vai trò người phát ngôn của Phong Âm, sau này sẽ hợp tác nhiều hơn nữa với Liên Văn Bách.
Có Phi Viễn đi đầu, những doanh nghiệp đã từng đứng ngoài nhìn cũng thả lỏng cảnh giác, đồng loạt vươn tay với Liên Văn Bách.
Qua cơn khó khăn này, sự nổi tiếng của Liên Văn Bách không những khồn suy giảm mà ngược lại còn được củng cố thêm.
Vì thế, đến tối Văn Tâm nhận được điện thoại từ đạo diễn phim "" – Cố Hạ.
Anh ta hàn huyên với cô vài câu trước, sau đó mới nói: "Kỳ thật chị dâu nè, hôm nay cuộc điện thoại này chủ yếu có hai việc muốn nói cho chị."
"Hai chuyện gì?" Văn Tâm hỏi.
Cố Hạ cười khanh khách bên kia điện thoại: "Chuyện thứ nhất, không phải lần trước chị đề cử Liên Văn Bách hát ca khúc chủ đề phim sao, bên công ty đã đồng ý rồi, chị nói với cậu ta một tiếng đi, hai ngày nữa chúng tôi sẽ đi tìm cậu ta."
Vừa nghe vậy, Văn Tâm lập tức vui lên hẳn: "Tốt quá! Tôi sẽ nhắn tin cho cậu ấy ngay."
"Còn một việc nữa."
"Hả?"
"Công tác chuẩn bị của đoàn phim đã xong rồi, dự định là ba ngày sau sẽ chính thức khai máy."
"Cái gì?!"
Văn Tâm vô cùng bất ngờ.
Cô vừa mới quay xong "Cố lên! Chàng trai" không bao lâu đâu, còn tưởng ít nhất phải một tháng sau "" mới khai máy, cô còn định nghỉ ngơi mấy ngày nữa.
Giờ thì hay rồi, kỳ nghỉ coi như ngâm nước nóng, kế hoạch hẹn hò đi chơi công viên giải trí với Kỳ Trưng chỉ sợ cũng đi tong.
"Aaa!!! Không muốn làm việc tí nào, giờ mình chỉ muốn làm một con cá muối ăn no chờ chết thôi!"
Văn Tâm bế Trà sữa ngoan nhất nhà lên, nằm lăn lộn quay cuồng la hét.
Mấy con mèo đều bị tiếng la của cô thu hút sự chú ý, chạy vội vào phòng.
Ragdoll hỏi: "Tâm Tâm làm sao vậy?"
Trong mắt Trà sữa tràn ngập sự đồng tình: "Tâm Tâm thảm thật đó, vừa mới kết thúc công việc xong lại phải vào đoàn phim."
"Chuyện nhỏ chứ có gì, không phải mấy minh tinh đều bận rộn vậy hả?" Mèo rừng cảm thấy chẳng có gì lạ, vẫy vẫy đuôi nói.
Ragdoll phản bác: "Đó là người khác, Tâm Tâm sao giống được?"
Trà sữa gật mạnh đầu: "Đúng đúng!"
Mèo rừng chớp chớp đôi mắt tròn xoe: "Hay là nói với Nhóc đen một tiếng, bảo anh ta cho đi cửa sau?"
Ragdoll đi đến trước mặt Văn Tâm, liếc thấy dấu dâu tây nhàn nhạt trên cổ cô, hừ lạnh: "Tui thấy chắc chẳng cần phải nói đâu, nhất định anh ta chẳng muốn Tâm Tâm đi đâu."
"Đúng vậy..." Về điểm này, đám mèo đều thống nhất.
____________________
"What? Vừa khai máy đã quay cảnh ở nước ngoài?" Vừa nhận được tin khai máy, hôm sau Văn Tâm lại bị tin khác đánh úp.
Hạ Lệ bất đắc dĩ gật đầu: "Chuyện này chị không không có cách nào, là bên đạo diễn Cố quyết định."
"Còn gì nữa thì chị nói luôn một lần cho em đi." Vẻ mặt Văn Tâm như sống chẳng còn gì luyến tiếc nữa.
Hạ Lệ ấp úng, cẩn thận nhìn Văn Tâm: "Nếu chị nói thì em đừng khóc đó."
"Em là người yếu ớt như vậy à? Chị cứ nói đi." Văn Tâm khổ nhọc nói.
"Chị nói đó..." Hạ Lệ dùng ánh mắt đồng tình nhìn Văn Tâm: "Quay ngoại cảnh cần đến một tháng, hơn nữa địa điểm quay là ở sa mạc."
"..." Cô muốn thu hồi lại lời nói vừa rồi, đột nhiên cô phát hiện mình là người yếu ớt lắm luôn, đột nhiên cô muốn khóc quá đi...!
Sa mạc đó là sa mạc thật, trong cốt truyện viết rất rõ ràng.
Nhưng theo kinh nghiệm của Văn Tâm thì hầu hết những cảnh thế này đều sẽ quay trên phông xanh rồi thêm hậu kỳ.
Có thể nào cô cũng không ngờ đoàn phim "" lại chơi lớn như vậy, đưa toàn bộ đoàn phim đến sa mạc quay.
Tuy Cố Hạ đã bảo đảm rằng địa điểm quay không nằm sâu trong trung tâm sa mạc, gần đó vẫn có thành thị.
Nhưng, đó cũng là sa mạc đó! Văn Tâm cứ tưởng tượng đến ánh mắt trời nóng rát và cồn cát chạy dài không dứt, cô liền cảm giác mình sắp bị nướng chín rồi.
Điều càng khiến Văn Tâm đau lòng hơn là vì ở sa mạc đường xá xa xôi, hơn nữa mèo sợ nóng nên khi Văn Tâm ngỏ ý muốn đưa mấy bé mèo đi cùng, chân bé nào cũng như được bôi dầu, chạy nhanh hơn ai hết.
Chỉ còn mỗi Nhóc con.
Nhưng lông màu đen hút nhiệt, hơn nữa Nhóc con còn là mèo lông dài, chủ nhân "tri kỷ" như cô thật sự không tìm ra cớ gì để dụ dỗ Nhóc con đi cùng mình.
Mãi đến khi Văn Tâm nhìn thấy khung cảnh sa mạc mà Cố Hạ gửi ảnh đến, trong đầu cô như có ánh sáng lóe lên.
"Nhóc con mau đến xem nè! Bồn cát mèo lớn khổng lồ luôn, tất cả đều là của con đó!"
Mèo đen: "???".