Sắc trời sáng choang, ánh nắng lọt vào khe cửa sổ có phần chói mắt.
Thiếu niên trên giường nheo nheo mắt, chậm rãi tỉnh lại. Đầu cậu vẫn còn váng vất, thắt lưng bủn rủn đôi chân đau nhức, cùng những vết xanh tím trên khắp cơ thể biểu lộ sự điên cuồng đêm qua.
Miểu Di chống mạn giường đứng lên, muốn đi vệ sinh giải quyết nơi khó nói nào đó. Nhưng cậu vẫn đánh giá quá cao khí lực của mình, vừa đứng lên đôi chân liền bủn rủn run bần bật, đương cậu cố gắng bước thứ nhất, thân thể nghiêng về một bên, ngã xuống đất.
Miểu Di nhắm mắt lại, nhưng không cảm thấy đau đớn như dự liệu. Một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy cậu, là Cố Chi Thanh đang cầm bộ quần áo.
"Cảm ơn." Thanh âm bởi vì đêm qua phóng túng mà có vẻ khàn khàn.
Cố Chi Thanh đặt bộ đồ xuống cuối giường, sau đó trực tiếp ôm cậu theo kiểu công chúa đưa lên giường.
"Vừa tỉnh lại đã chạy lung tung cái gì, không biết hiện tại sức khỏe mình không tốt sao?"
"Không có, tôi..." Miểu Di nhịn đỏ mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Miểu Di chưa kịp giải thích xong, Cố Chi Thanh đã ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu hỏi: "Còn nhớ ta là ai không?"
Anh có vẻ vô cùng chấp nhất đối với vấn đề này.
"... Cố Chi Thanh."
Cố Chi Thanh nghe được câu trả lời hài lòng, trước mặt thiếu niên tàn nhẫn mà trộm cái hương, nhưng nhìn người sắp khóc kia, anh cảm thấy kỳ quái.
"Ta đáng sợ như vậy sao?"
"......Không có."
"Vậy em khóc cái gì?"
"Tôi muốn đi tiểu!"
Hét lên câu này Miểu Di rốt cuộc không kìm được oan ức bật khóc.
Cố Chi Thanh lúng túng ôm Miểu Di đang khóc lóc thảm thiết vào nhà vệ sinh.
...
Tắm rửa thay quần áo, Miểu Di ngồi ngay ngắn cạnh bàn ăn, chính nghĩa ngôn từ cự tuyệt Cố Chi Thanh, người muốn phục vụ ăn uống cho mình với lý do sức khỏe không tốt, Miểu Di biểu thị chính mình chỉ có ký ức hỗn loạn, những chuyện nhỏ nhặt này vẫn có thể tự gánh vác.
Đây là bữa sáng đầu tiên mà Miểu Di ăn sau khi biến thành người, rất bổ dưỡng và ngon miệng, toàn bộ quá trình ăn đều rất vui vẻ, ngoại trừ người nào đó một bên liên tục lải nhải khiến cậu có chút phiền phức.
"Miểu Miểu, em có nhớ ai khác ngoài ta không?"
"Không nhớ rõ."
"Ví dụ như một số người đàn ông kỳ quái?"
"Dường như có."
"Họ là ai?" Cố Chi Thanh hỏi điểm mấu chốt.
"Ừm... Tôi thật sự không nhớ rõ." Miểu Di nhấp một ngụm sữa bò, vấn đề của người này khiến cậu đau đầu.
Sau bữa sáng, Miểu Di không nhớ Cố Chi Thanh đã hỏi mình bao nhiêu vấn đề rồi, những câu hỏi đó đều liên quan đến những người trong ký ức cậu.
Mặc dù ký ức hỗn loạn, nhưng chúng đều có điểm bắt đầu và điểm kết thúc, muốn nhớ lại cũng không khó. Miểu Di trầm tư, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nghĩ được một đáp án khiến người đàn ông ngậm miệng.
"Tất cả bọn họ dường như đều đã chết."
Cố Chi Thanh ngừng lại, cười vui vẻ.
Miểu Di bĩu môi, thật sự là một người đàn ông hay ghen.
...
Đợi Miểu Di ăn no, Cố Chi Thanh đưa cậu đến chỗ mua đồ chơi trước đây, chỉ vào cái khung leo cho mèo nói với Miểu Di, "Còn nhớ những thứ này không?"
Miểu Di gật đầu, những thứ này giúp cậu nhớ lại hồi ức.
Cậu chỉ vào chiếc võng nhỏ sát cửa sổ nói với Cố Chi Thanh: "Chiếc giường nhỏ này rất thoải mái, đáng tiếc tôi bây giờ không còn cách nào biến trở về, không thể nằm nữa rồi.
"Không sao đâu. Ta sẽ mua một cái to hơn đặt bên cạnh. Chúng ta cùng nhau nằm."
Miểu Di chỉ vào khung leo đáp: "Nếu anh mua một cái nhỏ, tôi căn bản không thể chui lọt."
Miểu Di mới không thừa nhận rằng mình thực sự ăn nhiều nên quá béo đâu.
Cố Chi Thanh cũng không vạch trần, cưng chiều nói, "Là lỗi của ta, lần sau ta nhất định sẽ mua một cái to nhé."
Nói xong, Cố Chi Thanh đột nhiên từ phía sau lưng lấy ra một túi cá khô - nhãn hiệu trước đây Miểu Di yêu thích, tựa như hiến vật quý đưa tới trước mắt thiếu niên.
Đúng như dự đoán, thiếu niên hai mắt sáng ngời.
"Là cá khô!"
Miểu Di đưa tay nhận lấy, mở túi bao bì ra ngửi thử, vẫn là mùi vị quen thuộc, sau đó không thể chờ đợi mà lấy ra nếm thử.
A...
Cậu bi thương phát hiện hình dạng con người dường như không thể chấp nhận được mùi cá khô.
Thấy cả người thiếu niên dần mất đi màu sắc, rầu rĩ chẳng vui tẹo nào, Cố Chi Thanh trấn an: "Không sao, chờ đến khi em có thể biến trở lại nguyên hình muốn ăn cũng không muộn."
Miểu Di ngẫm nghĩ, có vẻ đúng, lập tức vui vẻ lên, ôm cá nhỏ không buông tay.
Thật sự vô tâm vô phế.
Thấy tình hình không sai biệt lắm, Cố Chi Thanh đột nhiên vươn tay đè bả vai Miểu Di, nghiêm mặt hỏi cậu: "Xin hỏi em có nguyện ý sống cùng ta chứ?"
"Tôi sống ở đây có lợi ích gì?"
"Ta sẽ luôn luôn đối tốt với em."
Thiếu niên yên lặng nhìn hắn, không phản ứng gì.
"Ta sẽ mua cho em mọi thứ em muốn."
Cậu nghiêng đầu, không hề bị dụ.
"Nhà của ta không có gì nhiều, nhưng lại đặc biệt có nhiều cá khô lắm luôn!" Nhà của ta không có gì nhiều, nhưng đặc biệt có nhiều tiền.
"Thành giao!"
Cố Chi Thanh thở ra một hơi, may mắn thay anh không quên điều này. Dù mèo con có biến thành người thì chấp niệm đối với cá nhỏ cũng không hề thay đổi.
Miểu Di thực vui vẻ, vì cá nhỏ trong lồng ngực làm rất thơm.
Cố Chi Thanh thực vui vẻ, vì người trong lồng ngực không chỉ rất thơm mà còn hết sức dễ lừa.
...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Vì phải học hành chăm chỉ để nghênh đón cuộc thi nên tôi phải kết thúc bài văn này một cách vội vàng.
Vì cái đỉnh đầu hói của tôi, sẽ không tính toán tôi tả tơi được không.
TOÀN VĂN HOÀN.
YAN: Vậy là sau hơn một tháng mình đã hoàn truyện rồi. Mặc dù không phải bộ đầu tiên mình edit nhưng đây là truyện đầu tiên mình hoàn (˵ ͡° ͜ʖ ͡°˵). Chắc chắn sẽ còn nhiều sai sót, mong các bạn thông cảm. Và cuối cùng xin gửi lời cám ơn với các bạn đã theo dõi và đọc bộ truyện này nha✺◟( ͡° ͜ʖ ͡°)◞✺