Mèo Ngốc Của Anh! Anh Yêu Em, Đừng Dỗi Nữa Nha!

chương 59: gặp lại

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm sau

" Reng...Reng...Reng"

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô bận rộn trong bếp, rửa sạch tay liền nghe máy

" Alo, con trai bảo bối " - cô cười hạnh phúc, lâu lắm rồi cô không được nghe giọng của con trai

" Mẹ, con nhớ mẹ " - Hạo Minh giọng lanh lảnh nói

" Ừ, mẹ cũng nhớ con, dạo này con ăn uống thế nào, có đầy đủ chất không, ba có hay chơi với con không ? " - cô hỏi Hạo Minh

" Ba đi công tác triền miên, dạo này có mấy cô ăn mặc hở hang tới nhà mẹ ạ, người giúp việc không làm mấy món con thích ăn khi con yêu cầu, chỉ khi ba ở nhà mấy cô giúp việc mới làm thôi, toàn là mấy món dầu mỡ ăn ngán lắm mẹ ạ, con nhớ mấy món mẹ làm, khụ khụ " - Hạo Minh giọng khàn đặc nói

" Hạo Minh con làm sao thế, có chuyện gì xảy ra " - cô sốt ruột lo lắng

" Chỉ là cảm nhẹ thôi ạ " - Hạo Minh có lấy lại tinh thần để cô an tâm

" Con cứ nghỉ ngơi khoẻ mảnh, lát mẹ sang thăm con " - cô nói rồi vội vàng tắt máy

Sau đó đi lên tần lấy túi sách, thay bộ quần áo mới rồi lên chiếc ô tô của mình phòng tới nhà hắn

" Rầm" cô đạp cửa xông vào

- Xin hỏi, tiểu thư Linh có gì căn dặn - mấy người giúp việc con nhớ mặt cô nói

- Hạo Minh đâu ? - cô hỏi, kèm theo phần phẫn nộ

- Dạ...dạ...cậu chủ đang ở phòng ngủ....còn ông chủ đang ở với cô gái ạ - người giúp việc trả lời lắp bắp

- Nấu ít cháo loãng cho Hạo Minh đi, những ngày tháng trước đây các cô cho thằn bé ăn gì tôi đều rõ, cẩn thận tôi cho các cô nghỉ việc hết giờ đấy - cô quát thao hồi sau đó chạy lên phòng Hạo Minh

MỞ cửa chạy vào thấy thằng bé đang đắp chăn mỏng, mặt xanh xao hốc hác đi nhiều, bây giờ cô mới biết rằng thằng bé gầy đi như thế nào. Chợt bản năng của người mẹ trong người cô sôi sục lên, ôm con trai vào lòng, cô chua xót, mắt đỏ hoe, cô dán miếng hạ sốt lên đầu Hạo Minh, sau đó thay cho thằng bé một bộ quần áo mới, đắp kín chăn cho thằng bé .

Đợi sau khi con trai đã ổn hơn cô quay ra tìm hắn, đi tới cửa phòng con trai đã thấy bóng dáng yêu nghiệt của ai đó đứng ở đó cùng với người con gái mặt mũi loè loẹt, ăn mặc hở hang dựa vào người hắn làm vẻ e ấp. Cô nhất thời tức giận vung cho hắn bạt tai

" Chát"

Bị ăn cái tát bất ngờ, hắn không vững vàng lùi mấy bước, may mà có cô gái kia đỡ không thì đã ôm đất mẹ rồi

- Anh làm cha kiểu gì vậy, anh chăm sóc thằng bé kiểu vậy hả - cô đi đến chỗ hắn quát

- ... - đáp lại cô là sự im lặng của hắn

- Nếu không thể chăm sóc thằng bé, anh trả nó lại cho tôi, để tôi chăm sóc nó, thằng bé cứ sống kiểu này với anh thế nào cũng sinh bệnh mà chết - cô nói trong lòng tức giận

- Thằng bé hằng ngày tôi coi chừng nó vẫn ổn, ăn uống đều đặn đây chẳng qua là sốt bình thường mà thôi - hắn nói giọng dưng dửng

" Chát"

bạt tai nữa được mặt hắn đón nhận

- Anh thì biết cái gì, thằng bé gọi điện cho tôi nói anh đi công tác triền miên, nó ở nhà một mình không ai chơi cùng, bữa ăn toàn ăn mấy thứ dầu mỡ không tốt cho sức khoẻ, anh kêu vậy mà ăn uống đều đặn à - cô chửi anh

-...- đuối lý không biết nói gì hơn anh ra hiệu đuổi cô nàng kia đi

Cô nàng kia hậm hực lườm cô cái rồi bỏ đi

- Tiểu...tiểu thư....cháo của....cậu chủ ạ - người giúp việc run run tay nói

Cô cầm lấy khay cháo rồi mang vào phòng, đỡ Hạo Minh dậy, cô đút từng thìa cháo cho con, nhìn con vất vả cùng mệt nhọc thế này là mẹ sao không đau lòng cho được, mắt cô đỏ lại càn đỏ hơn

- Mẹ đừng khóc, con ổn - Hạo Minh lên tiếng an ủi cô

- Thằng bé ngốc...con sống như này sao không nói mẹ....mẹ....mẹ sẽ đón con về ở cùng mẹ mà.... - cô nói giọng có phần khàn đi, cổ họng khô rát

- Mẹ, mẹ cùng chú kia đã kết hôn, sau này chắc sẽ có con, liệu lúc đó tình thương mẹ dành cho Hạo Minh con sẽ là bao nhiêu, con ở đó chỉ khiến mẹ đau khổ mà thôi, con sẽ chỉ như là kẻ phá hoại thôi, ở đây cùng ba vẫn tốt hơn - Hạo Minh nói

Cô không nói được gì hơn nước mắt cứ thế lăn dài trên má, cô ôm Hạo Minh vào lòng, thằng bé nói cũng có phần đúng, nếu nó về đấy liệu có được sự thương yêu từ phía ba mẹ chồng cô. Vũ Trung tuy ngoài miệng nói muốn đón Hạo Minh nhưng sau này cô và anh có con, anh sẽ cưng chiều con của cô và anh hơn, như vậy Hạo Minh sẽ rất buồn, nó sẽ cảm thấy mình là người cản trở hạnh phúc của cô. Có lẽ để con ở bên cạnh hắn sẽ là tốt nhất

- Em dạo này sống thế nào ? - hắn sau một hồi im lặng khẽ lên tiếng

- Vẫn tốt - cô nhàn nhạt trả lời

- Vậy ư - hắn cười chua chát nói

Không nói gì thêm cô chỉ chăm chú vào Hạo Minh, cô cho thằng bé ăn xong liền uống thuốc, giờ thằng bé đã ngủ, xuống dưới nhà dặn dò người giúp việc vài câu sau đó cô tự tay làm mấy món ăn ngon cho Hạo Minh rồi để vào tủ lạnh.

Mặc dù cô biết hắn vẫn luôn nhìn theo cô nhưng cô lơ đi, giờ cô và hắn chả còn gì để nói cả...là người dưng rồi, chỉ bị ràng buộc bởi Hạo Minh mà thôi ! Sau khi cô làm xong việc cũng là lúc hắn chấn chỉnh lại người giúp việc xong, cô cũng nghe được câu hắn trừ hết toàn bộ tiền lương trong tháng tới không đưa bất cứ đồng nào.

Nghe vậy cô cũng an tâm hơn phần nào. Trong thời gian tới Hạo Minh sẽ ổn không cần lo lắng, thi thoáng có lẽ cô nên sang chơi với con một chút.

- Tôi về đây, đồ ăn tôi chuẩn bị cho Hạo Minh ở trong tủ lạnh khi nào thằng bé đói hãy cho thằng bé ăn một chút - cô nói rồi tháo tạp dề vứt xuống

Đi lướt qua hắn, cô bị một bàn tay giữ lại

- Em...ở lại một chút với anh được không ? - hắn hỏi cô, giọng thâm tình

- Giữ tôi và anh còn chuyện gì để nói sao ? - cô vẫn giữ nguyên tư thế không nhìn hắn nói

-...Anh chỉ muốn nói.....anh.....nhớ em - hắn im lắng hồi mới cất tiếng

- Xin anh tự trọng - cô quay lại gỡ tay hắn

Nhưng sao mà không gỡ được, hắn nắm rất chắt, bàn tay cô có cảm giác đau đau

-...Tôi và anh đã kết thúc, chuyện gì nên quên hay quên đi, nếu anh cảm thấy có lỗi thì chuộc lỗi đi, quên hết tất thảy mọi thứ, tôi sẽ coi như anh đã chuộc lỗi - cô nói

- Anh không thể quên được...mọi chuyện xảy ra, nó giống như là bộ phim quay chậm, hằn đêm...hàng đêm...em có biết không anh luôn mỡ thấy em, luôn thấy hình bóng em trong giấc mơ - hắn nói

- Anh đừng nói nữa...đủ rồi....tôi và anh giờ không có quan hệ, đừng dằn vặt nhau thêm nữa - cô quát hắn

Từ lúc nào khi nói chuyện với anh cô luôn nóng tính như vậy, cố chấn an lại bản thân mình cô thở dài

- Vẫn còn cơ hôi cho anh mà phải không ? - hắn nói trong lòng hy vọng cô gật đầu

-....- cô không muốn đáp lại cũng không muốn nói nữa, cô quay mặt đi chỗ khác, cô không muốn nhìn thấy hắn thêm nữa

Bỗng chốc không gian trở lên im lặng, cô cảm nhận được hắn luôn nhìn cô, bỗng lực mạnh khéo cô xuống, chưa kíp chuẩn bị cô bị hắn kéo vào lòng, hắn ôm cô vào lòng ôm rất chặt, chặt tới nỗi khó thở. Hắn vùi mặt vào ngực cô. Cô cảm nhận được sức nóng truyền tới cơ thể mình. Chống cự cũng vô ích, cô chỉ là người phụ nữ chân yêu tay mềm, làm sao sô được vói một người đàn ông khoẻ mạnh cường trán như hắn.

Bỗng hơi thở nóng rát của hắn phả vào người cô, cô cảm nhận được có cái gì đó là lạ. Đưa tay lên sờ vào chán hắn, quả nhiên đúng như cô nghĩ, hắn sốt rồi, phát sốt đột ngột thế này chắc là ăn uống cùn nghỉ ngơi không điều độ cộng thêm việc xả stresss không đúng sách nữa...

Khi có một bàn tay mát lạnh sờ lên trán hắn, hắn tham làm tìm thứ mát lạnh đó, tham lam chiếm giữ lấy thứ mát lạnh đó. Càng ôm cô, hắn thấy nhiệt độ trên người cô rất mát, thoả mãn với hơi lạnh trên người cô, hắn càn ôm cô chặt hơn. Như là bản năng khiến hắn muốn tránh cái nóng của mình.

Cô nhìn hắn một lúc hắn liền lần tới, không biết điều, càng ôm cô, càng ăn đậu hũ của cô, nhưng mà tay chân đã bị hắn kiềm hàm rồi chả thế cử động nổi, chỉ biết ngồi im, cô có lên tiếng nhưng không được đáp lại, người hầu hình như tập trung chăm sóc Hạo Minh ở trong phòng thằng bé căn bản không nghe thấy. Chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân bất lực như hiện tại.

Càng lúc hắn càng lấn tới, quần áo của cô theo cử động của hắn mà lộn xộn, cái áo sơ mi trắng bị lực ôm của hắn mà bị bung cúc thứ , . Đồ lót bên trong liền như thế mà phô trương trước mặt hắn. Cô thèn đỏ mắt vùng vậy nhưng vô ích...

Bị hắn đè lên người hơn tiếng đồng hồ, thân người đã ê ẩm, cô cảm giác lưng mình tê tê, muốn hoạt động. Thấy con người đang say giấc ngủ kia đã buông lỏng ra một chút, nhẹ nhàng cô cử động một chút, sau đó cố gắng đẩy hắn ra.

Hắn bị đẩy ra liền cảm thấy vòng tay mình trống vắng. Trong giấc mơ, hắn muốn tìm kiếm cô nhưng mọi thứ chỉ là bóng tối. Hắn hoảng loạn chạy khắp nơi tìm cô. Thấy có luồng sáng ở trước mặt, hắn chạy tới sau đó thì nhẹ nhàng mở mắt ra. Nhìn xung quanh trời đã tối. Hắn thấy mình đang nằm trên ghế sofa được chiếc chăn đắp lên, hắn liền biết rằng mọi việc chỉ là một giấc mơ.

- Thưa ông chủ, tiểu thư Linh dặn dò khi nào ông chủ dậy liền bê ít cháo thịt loãng cho ông chủ - cô giúp việc bưng bát cháo loãng để trước mặt hắn

Không tin vào tai mình nghe thấy, thật sự không phải hắn mơ sao. Cô đã từng ở đây, còn cho hắn ôm cô nữa...thật không thể tưởng tượng nổi

- Cô ấy về lâu chưa ? - hắn hỏi người giúp việc

- Dạ tiểu thư về được tầm hơn tiếng rồi ạ - cô giúp việc trả lời rồi lui xuống theo lệnh hắn

Ngồi dậy, hắn nhìn bát cháo, trong lòng ấm áp vạn phần, từ từ từng thìa cháo cho vào miệng, hắn ăn chỉ trong phút bát cháo đã trắng chơn. Hương vị này hắn đã tìm kiếm bao nhiêu lâu rồi. Thấy bụng vẫn còn đói, hắn đi bào bếp tìm kiếm thứ gì đó để ăn, mở cửa tủ lạnh ra hắn mới nhớ cô có làm một ít đồ ăn cho Hạo Minh, nhìn qua một lượt, hắn lấy một ít ăn.

Dù sao thì cô cũng làm nhiều mà, hắn ăn một ít chắc cũng không sao đâu. Cứ thế vui vẻ ăn mà không biết hắn đã ăn hết sạch sẽ hộp đồ ăn cùng với cơm cô làm từ bao giờ. ý thức được bản thân đã ăn hết đồ của con trai, hắn lệnh cho người giúp việc làm đồ ăn rồi cho vào tủ lạnh cho Hạo Minh sau đó thì đi lên lầu giải quyết việc công ty.

Truyện Chữ Hay