Xe Ôn Ngưng còn chưa kịp chạy tới đoàn phim Vân Sơn, vừa mới chạy đến giữa sườn núi, điện thoại di động của Vương Thanh đã vang lên không ngừng.
Cô vốn định cúp máy tiếp tục lái, không ngờ tùy tiện quét mắt nhìn hiện thị điện thoại, không được rồi, điện thoại của kim chủ ba ba, không cúp được. Vương Thanh vội vàng cho xe chầm chậm dừng ở bên cạnh một cây đại thụ ven đường, ra hiệu với Ôn Ngưng một chút, nghe điện thoại.
Ôn Ngưng ngước mắt gật đầu với cô ấy, đang muốn tiếp tục xem hotsearch trên di động, tầm mắt lại bị cây cổ thụ ngoài cửa sổ xe hấp dẫn.
Cô lấy lại bình tĩnh, cẩn thận so sánh cái cây kia với hiện trường sự cố ở trên hotsearch, dấu vết thân cây bị gãy giống nhau như đúc.
Đêm đó anh xảy ra chuyện ở chỗ này sao?
Ôn Ngưng hạ kính cửa sổ xe xuống, thò đầu ra ngoài tìm kiếm, trên mạng chỉ có một hai ảnh tin tức, rất nhiều chỗ không được chụp đến, giờ phút này cô ở hiện trường sự cố, tất cả mọi tình hình đều được tận mắt thấy.
Xe đã được kéo đi, tuyết rơi dày chất đống ban đầu đã được dọn dẹp sạch sẽ, lộ ra mặt đất nhìn rõ không sót một chút gì, càng thêm thấy rõ dấu vết lốp xe ma sát với mặt đất, cành cây khô đại thụ rơi lả tả, vết cắt khắc sâu ở thân cây.
Nghĩ đến sự cố đêm đó không tính là nhỏ, chỉ có thể coi như Giang Thứ mạng lớn.
Trên tin tức nói, trên lưng ghế Maybach còn lưu lại một vũng máu.
Ôn Ngưng không nói lên lời nhìn mọi thứ ở đây, trong lòng rốt cuộc có một loại cảm giác, tối đó khi anh đến tìm cô, trên người chắc hẳn đã mang theo vết thương, nhưng anh lại ở cả đêm không đi.
Anh nói anh không nỡ đi.
Tùy ý để miệng vết thương thấm máu cả đêm, cũng vẫn không nỡ đi.
***
Vương Thanh cúp điện thoại, biểu cảm hiển nhiên có chút kích động, cô ấy cũng không vội vã khởi động xe đi lên đỉnh núi một lần nữa, hai tay bắt lấy cổ tay Ôn Ngưng, hưng phấn thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
“Ngưng Ngưng! Mấy đại ngôn lúc trước chị nói với em, chính là mỹ phẩm dưỡng da nước hoa gì đó, mấy nhãn hiệu đó vừa mới gọi điện thoại hết cho chị, nói là bảo chị để em tới cho họ hỏi một chút, trước mắt có thuận tiện nhận đại ngôn không, nếu như có thể, bọn họ sẽ dùng thành ý cao nhất hợp tác với chúng ta.”
Ôn Ngưng nhớ mấy đại ngôn Vương Thanh nói, có hơi nghi hoặc: “Không phải chị nói với em, do toàn thể fans Tiêu Khuynh tẩy chay, tất cả bên nhãn hiệu đều hủy hợp đồng rồi sao?”
Khi Ôn Ngưng nói ra những lời này, cũng không có quá nhiều lo lắng, ông nội đã qua đời, không có chi phí chữa bệnh kế tiếp cần cô chi tiêu, lúc trước cũng đã trả toàn bộ tiền nợ cho Giang Thứ bên kia, hiện giờ cô không thân không thích không vướng bận. một người ăn no cả nhà không đói bụng*, quả thực tiêu không hết bao nhiêu tiền.
*Thường chỉ những người độc thân, vì có một mình nên một người no tương đương với “gia đình” đó không ai đói cả.
Đại ngôn nhiều hay ít, tận đáy lòng cô cũng không quá để ý.
Vương Thanh thật lòng mừng thay cho cô, nhảy nhót thiếu chút nữa ngâm nga hát: “Em không biết thái độ vừa rồi của họ trong điện thoại đâu, tốt đến như là nói chuyện với tổ tông vậy, lúc trước bàn bạc với chúng ta chỉ là phòng PR của từng sản phẩm bên nhãn hiệu, hôm nay tất cả đều là lãnh đạo có cấp bậc tự mình gọi điện đến.” Vương Thanh biết chắc chắn có chỗ nào đó không đúng lắm, vừa nói vừa lấy di động ra.
Làm việc ở trong giới giải trí không cần cô ấy phải tốn tâm tư đi kiểm tra, lập tức lên hotsearch sẽ hoàn toàn nói rõ cho cô ấy.
#Tiêu Khuynh kêu gọi fans hâm mộ theo đuổi idol lý trí#
Vương Thanh nhíu mày: “Tiêu Khuynh xin lỗi?”
***
Liên quan đến chiếc Maybach rồi mở rộng ra đề tài, diễu võ dương oai treo trên hotsearch một đêm.
Một đêm này, ngoại trừ fans CP trắng đêm cuồng hoan ở bên ngoài như được bơm máu gà, đoàn đội của Tiêu Khuynh cũng có một đêm không ngủ.
Xào CP là thủ đoạn đoàn đội bọn họ quen dùng, lúc trước đã sử dụng không ít, một bộ phim một đôi CP, ngắn ngủn thời gian một năm rưỡi, Tiêu Khuynh từ một tên tiểu trong suốt lắc mình thay đổi, trở thành một lưu lượng như mặt trời ban trưa, thời đại fans kinh tế, anh ta nếm được ngon ngọt xưa nay chưa từng có, bản thân tự nhiên cũng tương đối phối hợp.
Chỉ là không nghĩ tới lần này gặp Ôn Ngưng, không giống với diễn viên nhỏ tuyến hai tuyến ba quá khứ.
Tuy cô không tính là nghệ sĩ ra mắt chính thức, nhưng giá trị nhan sắc rất xuất chúng, chỉ có vài cơ hội xuất hiện, nhiều lần còn có thể dựa vào khuôn mặt nhảy dù hotsearch.
Hotsearch tư bản nhúng tay có khác biệt rất lớn với hotsearch lên bằng bản lĩnh thật sự, Tiêu Khuynh từng quan sát, Ôn Ngưng thuộc về vế sau. Nhiệt độ cô mang theo đều là nhiệt độ hàng thật giá thật, năng lực hút fans rất mạnh, cũng không có dấu hiệu can thiệp từ ngoài giới.
Lúc trước cô còn chưa ký hợp đồng quản lý với công ty Chu Tự Hành đã như thế, bản thân lại vẫn làm bộ không để ý, dáng vẻ Phật hệ.
Không biết lên mạng, không hiểu marketing, thậm chí không biết bản thân trên mạng hot đến rối tinh rối mù.
Minh tinh bình thường là ông trời thưởng cho cơm ăn, như Ôn Ngưng là quả thực là ông trời đuổi theo cho cơm ăn.
Đối tượng xào CP như vậy không thể nghi ngờ chính là lợi ích siêu lớn mang đến cho bản thân, lúc đầu Tiêu Khuynh rất hưng phấn.
Nhiệt độ đạt được trình độ nhất định, sẽ bắt đầu giống như mỗi lần trước, đoàn đội chui vào nhóm fans hâm mộ dẫn dắt dư luận, từ chối buộc chặt, một mình tỏa sáng.
Nhóm fans only ngửi được mùi quen thuộc, tất nhiên cũng thuần thục chuẩn bị nhịp nhàng.
Bố trí bầu không khí trong cả giới, nam minh tinh tồn tại luôn dễ dàng hơn nữ minh tinh rất nhiều, fans nữ đã đông đảo lại còn trung thành, nữ minh tinh hơi vô ý sẽ phải đối mặt với việc bị giẫm đạp dưới chân.
Nhóm fans Tiêu Khuynh trắng trợn kết bè kết phái tiến hành tẩy chay, Ôn Ngưng cũng nằm trong dự đoán của bọn họ, mất đi không ít đại ngôn, dùng xong thì ném, không hút máu nữa, đây mới là con đường marketing buộc chặt cuối cùng.
Một trận chém giết không tiếng động như vậy, thường lấy thất bại của nhà gái để chấm dứt.
Vốn tất cả hướng đi đều tiến hành theo hướng đi trong dự tính của đoàn đội, nhưng mà vào thời khắc sống còn, lại bởi vì một tin tức ngoài ý muốn, nghịch chuyển trong nháy mắt.
Vốn các fans vẫn chỉ là tự giải trí, một lần nữa khơi dậy ảo tưởng và nhiệt tình của nhóm fans CP xưa kia, nào biết được cái like của Weibo chính thức lập tức khiến tất cả khứu giác nhạy bén của bên nhãn hiệu lập tức phản chiến.
Không thể nghi ngờ fans là trọng điểm suy xét của nhãn hiệu, nhưng mà quan trọng nhất và cuối cùng nhất vẫn là xem hướng của tư bản.
Sự tham dự của tư bản thậm chí có thể trực tiếp thay đổi hướng fans, mà địa vị của tập đoàn Giang thị đang có trong giới giải trí, tất nhiên là khởi nguồn của mọi hướng gió.
Người hiểu chuyện đều biết, đây là tín hiệu nhà họ Giang phát ra, không có bản thân Giang Thứ cho phép, cái like này không có khả năng xuất hiện.
Trong một đêm, nhiều bên đại ngôn khẩn cấp hủy bỏ hợp đồng yêu cầu bồi thường với phía Tiêu Khuynh, còn lại thì đợi thêm rồi ném cành ô liu về phía Ôn Ngưng.
Được like, đại diện cho việc Thái tử gia Hàn Thành qua câu kia “Bất kỳ việc gì cũng nên thử nghĩ xem bản thân có xứng hay không. @Diễn viên Tiêu Khuynh”, lập tức tỏ rõ Tiêu Khuynh không xứng, vậy ai xứng?
Ôn Ngưng.
Hotsearch gần đây mới xoay ngược được mấy tiếng, Tiêu Khuynh đã gánh trên lưng khoản bồi thường mấy ngàn vạn kếch xù, đoàn đội còn liên tục gọi điện thoại không ngừng, nếu như bọn họ không lên tiếng, bồi thường sau này không thể đo được nữa.
Hủy bỏ hợp đồng đêm nay chỉ là cảnh cáo nho nhỏ: Nhân vật lớn tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, không thể động vào Ôn Ngưng.
Dưới tình hình vạn bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể lựa chọn đứng ra dẫn dắt dư luận cho nhóm fans đang lấy trứng chọi đá không ngừng là “lý trí theo đuổi thần tượng”, dùng hết khả năng không chĩa tất cả mũi nhọn về phía Ôn Ngưng giống như lúc trước nữa, kêu gọi thân thiện, kêu gọi hòa bình.
Vương Thanh nhìn sơ lược vài lần đã hiểu rõ đại khái, chỉ là nội tâm kích động đến gì diễn tả được.
Cô ấy nắm lấy bả vai Ôn Ngưng hưng phấn lay lay: “Aaaaa!!! Ngưng Ngưng!! Em đừng tranh đua quá!! Mặt mũi tên chó Tiêu Khuynh này cũng ném đi hết rồi!”
Vương Thanh đếm đầu ngón tay: “Chị đoán dù sao thì anh ta cũng xứng với mấy ngàn vạn, còn hơi quá ý chứ, nghe nói mấy nhãn hiệu đều đứng xếp hàng chờ hủy hợp đồng, anh ta mới nổi bao lâu chứ, giá trị con người cũng chưa thay đổi nhiều, bây giờ thành bọt biển rồi, quay mười bộ phim hot, không khéo cũng chẳng bù nổi lỗ thủng lớn thế này, huống hồ, nào có đoàn phim nào dám tìm anh ta đóng phim, tuyệt vời.”
“Ngưng Ngưng!” Hai mắt Vương Thanh tỏa sáng, “Chị cũng không biết làm thế nào biểu đạt sự sùng bái đối với Giang tổng! Anh ấy cũng chỉ like một cái! Một cái like! Động ngón tay đã tiễn Tiêu Khuynh lên Tây Thiên! Chị đây thật sự phục luôn! Có tiền lại trông đẹp trai, thảm kịch nhân gian nha, thần thông quảng đại bình ổn một nhóm, em em em, mau, đưa chị số điện thoại Giang tổng, chị gọi cho anh ấy một cuộc!”
Ôn Ngưng phồng má, trong giọng nói giấu chút làm nũng mà bản thân cũng không phát hiện: “Còn lâu em mới có số của anh ta.”
Vương Thanh: “Còn quay phim cái gì! Chị lập tức! Tự mình! Đưa em về nhà! Phục hôn! Lập tức phục hôn cho chị!”
Ôn Ngưng: “...”
Ôn Ngưng cúi đầu, cắn môi, tâm trạng rất loạn, âm thanh Vương Thanh kích động còn quanh quẩn bên tai, nếu thật sự muốn đưa cô đến trước mặt anh, giờ phút này có lẽ còn không phải đưa đến nhà anh, có lẽ… chính là đưa đến nhà cô.
Tối hôm qua đến cuối cùng Giang Thứ vẫn mặt dày mày dạn ở dưới chỗ ở của Ôn Ngưng.
Anh lái xe dẫn cô đi ăn bữa khuya, chờ đến khi tới chỗ quẹo nào đó xe đột nhiên tắt máy.
Ôn Ngưng đợi một lát, vẫn không thấy anh khởi động, không nhịn được hỏi: “Sao vậy?”
Giang Thứ ỷ vào việc cô không hiểu đồng hồ đo, mặt không đỏ tim không đập nhanh nói dối: “Hết xăng, chỉ có thể để xe tại đây.”
Ôn Ngưng theo bản năng nhìn về hướng đồng hồ trước điều khiển trước mặt, Giang Thứ thoải mái tránh người ra cho cô xem: “Thật sự, không lừa em.”
Ôn Ngưng căn bản ngay cả cái nào là đồng hồ xăng cũng không biết, cắn môi, quét mắt liếc nhìn anh một cái: “Tôi cũng chưa nói cái gì.”
Giang Thứ nhịn cười, giả vờ nghiêm túc mà dẫn cô xuống xe.
“Chỗ này không gọi được xe.” Kỳ thật gọi đến được, mà không nói chiếc xe này được chạy được một đêm nữa, cho dù thật sự gặp trục trặc, chỉ cần anh gọi một cuộc điện thoại, Nhậm Thiên Cao 24 giờ đợi lệnh.
Ôn Ngưng “Ừm” một tiếng: “Vậy tôi nên quay về thôi, anh cũng nên về sớm một chút.”
Đầu lưỡi Giang Thứ lướt bên trong hai bên má, nghiêng đầu nhìn cô: “Em biết đường sao?”
Ôn Ngưng: “...”
Cô còn không biết thật, Giang Thứ dẫn cô đến nơi này ăn khuya, cô căn bản chưa từng tới, hơn nữa cô ngồi xe anh từ trước đến nay không nhớ đường, giờ phút này thật sự muốn trở về, cô cũng không biết nên đi bên nào.
“Anh đưa em về.”
Ôn Ngưng thấy khóe môi anh cong lên một nụ cười không có ý tốt dựa gần trước mặt mình, lập tức lùi về phía sau hai bước, giơ di động, quật cường giãy dụa một chút: “Tôi, tôi thử xem xem, không chừng có thể gọi xe tới.
Giang Thứ không sao cả cười khẽ, mặt đầy dung túng: “Gọi, em gọi đi.” Gọi đến được coi như anh thua.
Cuối cùng đừng nói là gọi xe, ngay cả gọi một cuộc điện thoại Ôn Ngưng cũng không gọi nổi, muốn gọi cho Vương Thanh đến đón cũng không có cách nào khác, không biết Giang Thứ dẫn cô đến chỗ rừng núi hoang vắng nào, điện thoại chả có tí tín hiệu nào hết.
Cô gái nhỏ ngước lên trừng mắt nhìn anh, bĩu môi không cam tâm tình nguyện đi theo anh.
Nhưng mà chưa đi được mấy bước, người đàn ông đột nhiên dừng bước, Ôn Ngưng không chú ý, trực tiếp hôn lên sống lưng dày rộng của anh.
Giang Thứ buồn cười, tiếng cười kia không khỏi nghe ra một tia hưởng thụ trong đó.
Người đàn ông thừa dịp cô không chú ý, lập tức ngồi xổm trước mặt cô, đôi tay rắn chắc nâng nhỏ của cô lên, trực tiếp vác cô lên trên lưng.
Chờ đến khi phản ứng lại, cô đã bị anh cõng trên lưng.
Cô gái nhỏ giãy giụa muốn xuống, Giang Thứ vừa cười, vừa đột nhiên gia tăng tốc độ chạy, bộ dáng kia căn bản không giống chuyện người đàn ông 28 tuổi trưởng thành thận trọng có thể làm, ngược lại giống như thanh niên trẻ trâu vừa mới yêu đương, thích dẫn theo bạn gái tìm kí,ch thích.
Ôn Ngưng bị anh chạy một đường, tức giận nắm tay thành quả đấm đánh lên vai anh: “Anh làm gì thế hả Giang Thứ!”
Nhưng mà cái này đối với Giang Thứ mà nói căn bản không đau không ngứa, thoải mái vô cùng.
“Chỗ này cách nhà em còn rất xa, anh cõng em về.” Giọng nói người đàn ông rõ ràng có sự sung sướng.
“Tôi có thể tự đi, anh mau đặt tôi xuống.”
Người cũng trên lưng rồi, tất nhiên anh sẽ không dễ dàng thả xuống: “Không thả, đi con khỉ, thả em xuống thì em sẽ chạy.”
Ôn Ngưng tức giận lại đấm anh một cái, người đàn ông làm vẻ đau đớn kêu lên: “Ngưng Ngưng, nhẹ thôi, trên lưng anh còn có vết thương chưa khỏi hoàn toàn đâu.”
Ôn Ngưng không thu hồi lực chút nào, lông mày thanh tú hơi nhíu lại, đột nhiên nhớ tới ngày đó khi mới về quê, anh chắn cho mình một gậy từ Ôn Ngọc San.
Từ trước đến nay Giang Thứ không sợ lạnh, giờ phút này ăn mặc cũng không nhiều lắm, cổ áo vì cõng cô hơi kéo xuống một chút, Ôn Ngưng yên tĩnh, nương theo đèn đường nhìn thấy vết máu ứ đọng bị gậy gỗ đánh vào.
Nhưng mà cô cũng chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy Giang Thứ không biết xấu hổ cười khẽ: “Làm sao vậy? Không đánh? Có phải ở sau lưng anh nhìn lén cái gì rồi không? Hửm?”
Ôn Ngưng lại tức giận: “Giang Thứ!”
“Aizz!” Anh tốt tình đáp lại, “Không sao, em muốn nhìn thì nhìn, anh rất hào phóng, nếu như em nhìn không đủ, lát nữa đến nhà em, anh cởi cho em xem.”
Ôn Ngưng hận không thể cúi đầu cắn chết anh.
Hai người ồn ào cả dọc đường, đến cuối cùng Giang Thứ cũng không thả cô xuống.
Mãi cho đến cửa nhà Ôn Ngưng, Giang Thứ duỗi một tay ra, tự mình mở khóa cửa.
Ôn Ngưng: “...”
Người đàn ông đặt cô lên sofa, tiếp đó dựa sát gần cô ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống đã thu lại nụ cười cà lơ phất phơ dọc đường, cau mày: “Ngưng Ngưng, nhà em có dầu hồng hoa không? Trên lưng anh còn hơi đau…”
Ôn Ngưng ngước mắt lên liếc nhìn anh: “Không có.”
Giang Thứ gật đầu: “Không sao, anh chịu đau vậy, em đi ngủ đi.”
“...”
Ôn Ngưng thở dài, đi vào phòng ngủ lấy dầu hồng hoa ra đưa cho anh.
Cũng không biết Giang Thứ trộm gối đầu và chăn với gấu bông trên giường cô ra từ lúc nào, trong nháy mắt sofa bị anh chất đầy, tiếp đó ăn vạ: “Cảm ơn Ngưng Ngưng, em đi ngủ sớm đi.”
Ôn Ngưng trừng mắt nhìn anh: “Sao anh không quay về?”
“Không có xe, bây giờ trở về cũng được, chỉ là đi mất 5-6 tiếng đồng hồ, không sao, anh có thể trở về.” Anh nói rồi lười biếng đứng dậy từ trên sofa, bày ra dáng vẻ lừng lẫy hy sinh thấy chết không sờn.
Ôn Ngưng nể tình anh chắn cho cô một gậy trên lưng, không thèm nhìn mặt anh, đi về phía phòng ngủ của mình: “Sáng mai anh phải rời đi ngay lập tức.”
Gối đầu trên tay Giang Thứ còn chưa kịp thả xuống, nghe vậy, lập tức nằm lại trên sofa: “Cảm ơn Ngưng Ngưng.”
Nhưng mà một đêm qua đi, buổi sáng khi Ôn Ngưng đi, anh vẫn như cũ ăn vạ không đi, rõ ràng tỉnh rồi lại làm bộ ngủ say.
Ôn Ngưng gọi thế nào cũng không tỉnh giả vờ ngủ, không rảnh lo cho anh, chỉ có thể theo Vương Thanh đến đoàn làm phim trước.
Giờ phút này, đoán chừng anh cũng chưa rời đi.
Ôn Ngưng nhớ lại đêm qua, anh vẫn cà lơ phất phơ trêu cô dỗ cô, thật sự nghĩ không ra anh chú ý chuyện trên hotsearch từ lúc nào, toàn bộ quá trình anh đều không có dáng vẻ nào khác thường, thậm chí lúc nào bớt chút thời gian ấn like, trực tiếp bóp chết đường sống diễn xuất sau này của Tiêu Khuynh, cô cũng hồn nhiên không biết.