Chương : Làm bạn cái rắm, anh chỉ muốn làm cô
Editor: Nguyễn Nghi
Beta: An Điềm
Chúc quý dị ngủ ngon.... Thấy anh Thư cũng tội mà thôi cho dừa... hí hí
----------------------
Cảm giác bất an của Ôn Ngưng hiển nhiên đã vượt quá sức tưởng tượng của Giang Thư, anh không dám nghĩ đến chuyện rằng cuộc hôn nhân ngắn ngủi kia đã tạo nên bao nhiêu đả kích với cô.
Sau khi ly hôn, mặc dù mỗi đêm anh đều bị dày vò, nhưng ít nhất anh vẫn có khối tài sản khổng lồ của riêng mình, mỗi ngày anh đều dành thời gian ở trong ngôi biệt thự khổng lồ Ngự Kiền Loan của mình mà nhớ nhung mối tình cảm kia, không lo lắng gì về tương lai, đối với anh mà nói thì đó chỉ là việc thiếu đi một người phụ nữ ở bên cạnh mà thôi, nhưng đối với Ôn Ngưng mà nói thì ngay cả một nơi gọi là nhà cũng không hề có.
Mấy đêm đầu cô không có chỗ để đi, câu nói của Giang Thư lúc trước "Nếu như rời khỏi Ngự Kiền Loan thì liệu cô còn chỗ nào mà có thể đi." thật sự đã khiến cô tổn thương vô cùng.
Có lẽ tâm lý luôn lo sợ của cô đã được tích tụ từ thời điểm đó, một người không có ai để nương tựa thực sự rất mệt mỏi.
Cô sống đến hai mươi tuổi, mỗi một bước đi đều khó khăn và vất vả, cô chưa bao giờ có phòng riêng của mình khi còn ở nhà thím, sau khi ông nội bị bệnh phải nằm trên giường, cô còn thường xuyên bị đuổi ra khỏi nhà, trời chăn chiếu đất. Nhiều năm như vậy cứ trôi qua, cuối cùng cô khó khăn lắm mới được kết hôn với Giang Thư, nhưng cũng chỉ có thể ở bên anh được nửa năm, sau khi ly hôn, cô hay ngủ trong những chòi nghỉ mát hay ở những phòng rút tiền, cuộc sống của cô lại một lần nữa rơi vào tình trạng lênh đênh, không nhà.
Hiện tại, thật vất vả cuối cùng cô cũng có một nơi ở nhỏ cho riêng mình, mặc dù tiểu khu này có hơi dột nát và cũng xa trung tâm thành phố nhưng ít nhất thì nó cũng là nơi cô có thể trở về. Cô không phải là người tham lam, nhưng cô rất muốn có một gia đình nhỏ của riêng mình. Bởi vậy mà cô càng quý trọng cuộc sống hiện tại của mình. Thỉnh thoảng cô sẽ diễn một số vai diễn nhỏ, luôn có việc để làm, không cần lo vấn đề cơm ăn, chỗ ở cố định. Còn những vấn đề liên quan đến Giang Thư, cô không dám nghĩ lại một lần nào.
Cô đã quen với việc luôn nghe lời và che giấu nỗi buồn của mình từ khi còn nhỏ, bởi vì không ai có thể thấu hiểu nỗi đau của cô, cho nên cô đã học cách không nói ra.
Nếu như đêm nay không phải trời xui đất khiến làm cô uống quá nhiều rượu một cách ngu ngốc như vậy, có lẽ cả đời này Giang Thư cũng sẽ không nghe thấy những lời này từ miệng của cô.
Ôn Ngưng nói xong, cả người mềm nhũn nằm sấp trên người Giang Thư, khuôn mặt áp vào trái tim đang đập của anh, im lặng không hề có tiếng động nào.
Giang Thư nâng tay lên, do dự một hồi, sau đó mới cẩn thận áp lòng bàn tay mình vào tấm lưng nhỏ nhắn của cô, khẽ vuốt ve nhẹ nhàng.
Ôn Ngưng không có biểu hiện kháng cự lại anh như ngày thường, Giang Thư thấp thỏm một hồi, hai tay chậm rãi ôm lấy người phụ nữ nhỏ bé vào trong lòng.
Cô vẫn như cũ không lên tiếng, một lúc sau Giang Thư mới dám cúi đầu nhìn khuôn mặt cô.
Ôn Ngưng đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi từ lúc nào, từ trước đến nay cô chưa bao giờ uống rượu, đêm nay cô uống hết một chai rượu như vậy, uống xong lại có thể nói ra một loạt những chuyện trước kia, thật sự đã quá sức của cô rồi. Lúc này, cả người mềm nhũn nằm im trên người Giang Thư mà ngủ, Giang Thư ôm chặt lấy cô, có lẽ cô cảm thấy ngủ không thoải mái nên hơi cau mày rên rỉ, cọ cọ vào người anh, toàn bộ nước mắt không nhịn được mà tuôn ra lúc nãy đã thấm hết lên áo khoác của Giang Thư.
Thật vất vả cuối cùng cũng nhích lên được một chút, đôi bàn tay mềm mại mà gầy gò của cô vươn lên vô thức vòng qua cổ người đàn ông như một đứa trẻ, ngẩng cái đầu nhỏ nghiêng đầu một bên rồi gối lên bờ vai rộng của anh, hơi thở đều đặn của cô phả lên cằm anh, hơi thở trong không khí của xung quanh còn vương một chút vị ngọt của rượu.
Giang Thư không kìm lòng được, cúi đầu hôn lên môi cô, Ôn Ngưng "Ưm..." một tiếng, sau khi bị anh hôn xong còn vươn đầu lưỡi ra ngoài liếm môi mình, chép chép miệng một hồi rồi lại chìm vào giấc ngủ say, có lẽ là vì trong giấc mơ cô không cảm nhận được vị ngọt của rượu.
Khi Ôn Ngưng tỉnh lại vào ngày hôm sau đã hơn mười giờ sáng, cô rất ít khi ngủ quên như vậy, có lẽ là do tối hôm qua say quá nên không thể dậy nổi.
Đầu của cô vẫn còn chưa tỉnh táo, nhưng cô không có cảm giác khó chịu sau cơn say rượu như trong tưởng tượng.
Tối hôm qua Giang Thư lo lắng khi cô tỉnh lại sẽ bị đau đầu nên anh đã nấu một bát canh giải rượu dụ cho cô uống sạch sẽ, nhân lúc cô còn đang mơ mơ màng màng.
Cô ôm chăn ngẩn người ngồi trên giường, nhớ lại cảnh tượng đêm qua, những đoạn ký ức vụn vỡ từng chút từng chút ghép lại, cô gái nhỏ cau mày, hốc mắt đột nhiên có chút chua xót.
Vậy là chuyện mà cô canh cánh trong lòng bấy lâu nay, chuyện về bí mật của Giang Thư liên quan đến quá khứ được giấu kín trên tầng ba của Ngự Kiền Loan kia, thực sự chính là cô sao?
Anh ấy biết rằng cô là đứa trẻ đến phía sau núi để tìm anh ấy khi còn nhỏ? Vậy thì anh ấy biết điều đó khi nào và biết được bao nhiêu?
Lâu như vậy, anh vẫn không ngừng ăn nói khép nép mà lấy lòng mong cô quay trở về, đó là bởi vì anh biết cô là cô bé trước đây, cho nên anh mới hối hận sao?
Hai tay Ôn Ngưng vô thức mà nắm chặt chăn bông, cô luôn cảm thấy ngực ngột ngạt, có chút không thở nổi.
Trong đầu cô luôn có vô số câu trả lời khiến mình bị phiền nhiễu và làm cho cô không biết phải làm như thế nào.
Nhưng mà, cô nhớ tới tối hôm qua khi say rượu, cô mới có can đảm để nói chuyện với anh, nói hết ra mọi chuyện cũng tốt. Ôn Ngọc San nói một câu rất đúng, người như Giang Thư vậy vui buồn thất thường. Bây giờ cô đem mọi chuyện nói trắng ra như vậy, hẳn là anh cũng sẽ không còn tâm tư nhẫn nại dây dưa với cô nữa, cho dù là anh nhận ra cô từ lúc nào thì cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì cô và anh chắc chắn sẽ không có tương lai.
Cô gái nhỏ ôm đầu gối, vùi đầu vào khuỷu tay mình.
Giang Thư ở bên ngoài gõ nhẹ cửa, không đợi Ôn Ngưng nói có thể vào hay không, anh đã tự mình đẩy cửa đi vào.
"Tỉnh rồi à?" Thật sự là ngoài tính toán của anh, đêm hôm qua cô uống đến mức say như vậy, ngủ cũng thật sâu, làm người đàn ông khó tránh khỏi có chút lo lắng, cả đêm cũng không nằm yên ở trên giường mà cứ cách nửa tiếng lại vào xem cô như thế nào. Anh lo lắng cô sẽ đá chăn ra, lại còn lo lắng cô sẽ lăn té xuống giường, tóm lại là anh không thể nào yên tâm được.
Ôn Ngưng nghe thấy thanh âm, chậm rãi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh, Giang Thư nói: "Em có biết tối hôm qua bản thân mình đã uống hết một chai rượu hay không? Rượu tôi cất ở trong hầm rượu, em dám một mình uống hết một chai?".
Ban đầu, anh lo lắng rằng cô sẽ không uống, tuy rằng anh đã chọn loại rượu có nồng độ cồn thấp nhất để chiều theo cô, nhưng nó vẫn có nồng độ cao hơn so với loại bán ở bên ngoài, với tửu lượng của cô, một chai này uống hết thật sự khiến anh lo lắng sợ hãi cả đêm.
Nhưng mà, Ôn Ngưng lại hiểu sai ý của anh: "Tiền rượu, tôi sẽ trả lại cho anh..."
"Anh còn thiếu chút tiền mua rượu này sao?" Anh có thể cho cô toàn bộ tài sản của mình, sao có chuyện đòi chút tiền mua rượu này chứ. Giang Thư bưng bát canh trong tay bước đến bên giường: "Uống cái này đi, vừa mới nấu xong, vẫn còn nóng đó. Tối hôm qua anh cho em uống một lần rồi, buổi sáng thức dậy không bị đau đầu chứ?"
Thật sự đúng là không đau, Ôn Ngưng vừa muốn lên tiếng trả lời, nhưng chỉ nhu thuận "Ừm" một tiếng, đem hết những lời định đáp trả nuốt trở lại.
Giang Thư cũng không quá để ý đến, thời gian lâu như vậy, anh đã quen với việc Ôn Ngưng không phản ứng lại với anh, thậm chí anh còn cảm thấy rằng chỉ cần cô có thể sống bên cạnh anh như thế này, cho dù cô có hờ hững với anh cả đời thì anh cũng thoả mãn.
Ôn Ngưng duỗi tay từ trong chăn ra định cầm lấy bát, nhưng Giang Thư lại né sang một bên, không chịu đưa cho cô: "Há miệng."
Anh dùng muỗng múc lên một phần, thổi vài cái rồi đưa đến bên miệng cô.
Ôn Ngưng: "..."
Cô chưa từng được người khác chăm sóc đặc biệt như thế, nhìn thấy bộ dạng này của Giang Thư, cô luôn cảm thấy rằng anh không nhớ được những gì cô đã nói tối hôm qua, rõ ràng cô là người say nhưng vẫn còn nhớ rõ mà.
Ôn Ngưng nâng mắt liếc nhìn anh một cái: "Tôi có thể tự mình uống được." Cũng không phải không co tay, chẳng qua cô chỉ say một đêm mà thôi.
Vẻ mặt Giang Thư vẫn thản nhiên: "Bát còn nóng, em không cầm được."
Từ trước đến nay anh chưa từng chăm sóc cho người khác, nhà họ Giang có vô số người hầu, bất kể là những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống thì anh cũng không cần lo đến. Thậm chí anh còn không biết bắt đầu từ khi nào mỗi ngày mình đều mang tâm trạng lo lắng cho một người như vậy.
Anh lo lắng cô mặc ít quần áo sẽ bị cảm lạnh, lúc lại sợ cô ăn thức ăn không hợp khẩu vị sẽ bị đau dạ dày, ban đêm thì sợ cô đạp chăn ra, hai người lại không ngủ chung một phòng, không nằm chung một giường, anh thật sự muốn nhìn cô chăm chăm mà chăm sóc cho cô, ngay cả ngủ anh cũng không muốn.
Đã nhiều ngày như vậy, anh thực sự không có một đêm nào ngủ ngon giấc, nhưng mỗi lần bước vào phòng của cô, anh đều cảm thấy so với ngủ còn thoải mái hơn.
Ôn Ngưng ngoan ngoãn uống một hớp, cô không kìm được mà cau mày.
Tác dụng của bát canh này rất tốt nhưng hương vị thật sự rất khó nuốt.
Giang Thư nhìn vẻ mặt của cô: "Khó uống à?"
Trường hợp này nếu đổi thành Giang Mông Mông, đừng nói đến việc Giang Thư đích thân đút cho uống, mà anh còn ghét bỏ mà nói rằng: "Làm trời làm đất à, thích thì uống còn không muốn thì đổ bỏ, ai có thể nuông chiều hoài được, có bệnh chết đi thì tài sản sẽ trực tiếp quyên góp ra bên ngoài." Thật là oán hận quá sức.
Ôn Ngưng không nói gì, lắc đầu: "Không sao." Nhưng mà vẻ mặt lại biểu lộ sự ủy khuất đến không chịu nổi.
Giang Thư cong môi cười nhìn cô với ánh mắt đầy cưng chiều, từ trong túi quần lấy một viên kẹo đưa cho cô, giống hệt với viên kẹo anh đưa cho cô khi còn bé: "Uống xong anh sẽ cho em kẹo."
Ôn Ngưng: "..." Như thế nào mà cô lại cảm thấy anh đang dỗ con nít vậy.
Cô gái nhỏ nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay anh, lại nhớ tới chuyện tối hôm qua, nhưng vẻ mặt của Giang Thư sáng nay quá mức bình thường, thậm chí còn khiến cô cảm thấy những lời cô can đảm nói ra trong trí nhớ chỉ là tưởng tượng sau khi say hay là viễn cảnh trong mơ.
Cô gái nhỏ còn chưa kịp uống xong thuốc, lập tức cầm cục kẹo bóc vỏ bỏ vào miệng, giọng nói không rõ ràng mà hỏi anh: "Tối qua sau khi tôi uống say có làm gì không, hay là ... đã nói cái gì đó?"
Một tia mất tự nhiên chợt lóe lên trong mắt Giang Thư, anh khẽ ho một tiếng rồi khôi phục lại vẻ bình tĩnh như cũ, miễn cưỡng kéo kéo cổ áo của mình đang mặc ra, chỉ vào chỗ tối hôm qua bị cô cắn cho cô xem: "Đã làm cái gì à, tự em xem đi."
Ôn Ngưng trợn mắt nhìn, dấu răng nho nhỏ kia sau một đêm đã biến thành màu tím xanh, cô có chút hoài nghi không thể tin được: "Là tôi làm ư?"
Giang Thư nhướng mày: "Ngoài em ra, còn có ai có can đảm cắn anh, hửm?"
"Là do em làm, anh bị cắn xong còn phải phải tự mình đút canh cho em uống."
Ôn Ngưng vẫn nhìn chằm chằm vào nơi đó, Giang Thư thở dài một hơi: "Không tin à? Vậy thì cắn lại một cái ở bên cạnh rồi em tự mình so sánh."
Ôn Ngưng phồng má, có chút chột dạ.
Giang Thư không biết là những lời cô nhóc này nói sau khi say rượu cô còn có thể nhớ được bao nhiêu, ít hay nhiều, nhưng dù sao thì những câu nói đó cơ hồ không có câu nào có lợi cho anh, muốn rời khỏi anh trừ khi anh chịu buông tay, nhưng anh như thế nào có thể buông tay rồi?
Anh dứt khoát giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Ôn Ngưng dường như không muốn làm theo nguyện vọng của anh, cô không nói với anh chuyện cắn người nữa, cô im lặng uống vài ngụm canh do anh đút, sau đó bình tĩnh gọi anh: "Anh trai Giang Thư...."
Ngón tay đang cầm thìa của Giang Thư siết chặt, trái tim như treo ngược trên cổ họng, anh biết điều cô sắp nói ra chắc chắn là những điều mình không thích nghe.
"Anh trai Giang Thư, anh nên suy nghĩ kỹ về những gì tôi nói tối hôm qua." Trong khoảng thời gian này, Ôn Ngưng cũng đã suy nghĩ rất lâu, tình cảm của cô đối với Giang Thư rất phức tạp, nhưng thật lòng mà nói cô không hề hận anh. Hai người chỉ là từng trải qua một cuộc hôn nhân không mấy tốt đẹp, sau này không thể đi tiếp cùng nhau thật đáng tiếc, nhưng dù sao họ cũng không phải là kẻ thù của nhau.
Cô không muốn làm mối quan hệ trở nên căng thẳng đến mức không thể cứu vãn được giống như trước kia. Dù sao thì bọn họ cũng đã từng có những kỷ niệm tốt đẹp sưởi ấm cho nhau, cho dù thời gian rất ngắn ngủi. Ông nội Giang luôn đối xử rất tốt với cô, cô và Mông Mông nếu gạt đi quan hệ chị em dâu sang một bên, thì bên ngoài cũng đối xử tốt với nhau như chị em gái ruột, thật sự cô không cần thiết phải cùng Giang Thư huyên náo đến đôi bên cùng khó chịu.
Nhất định phải làm tới, thì nếu cô thực sự khiêu khích anh, chắc chắn cuộc sống của cô sau này cũng sẽ không thể tốt hơn được.
Ôn Ngưng mím môi nhìn vẻ mặt của anh, cô không còn sự xa lánh và kháng cự như lúc trước nữa: "Anh trai Giang Thư, chúng ta cũng có thể thử làm bạn tốt của nhau, không cần phải như lúc trước...."
Trong một khoảnh khắc này Giang Thư quên mất mình phải mở miệng nói như thế nào, anh luôn cảm thấy cổ họng bị tắc nghẽn không nói nên lời.
Thế nhưng là trong lòng anh thật sự rất đau, sao cô có thể nhẹ nhàng nói ra hai chữ "làm bạn" như vậy chứ.
Làm bạn cái rắm, anh chỉ muốn làm cô.
Thật vất vả người đàn ông mới có thể nén được ngọn lửa không tên trong lòng, cố gắng hạ giọng của mình xuống, dịu dàng hết sức có thể nói: "Anh ta là ai, ai muốn làm bạn với em?"
Lông mi của Ôn Ngưng run lên: "Vậy... không làm bạn thì coi như xong." Quả thực là như vậy, đúng là cô không có tư cách để có thể làm bạn với một người ở địa vị như anh được.
Giang Thư lại chỉ vào phần cổ bị cô cắn: "Ông đây chỉ muốn cùng em có loại quan hệ như thế này."
Tác giả có lời muốn nói:
Ngưng Ngưng: Vậy tôi cắn chết anh, hửm?
Giang cẩu cười đến mập mờ: Được nha..... nào mau xông qua đây cắn anh đi.
Túi: Giang Thư! ! ! ! Ngón tay anh đâu!!!!!
Nếu thấy truyện hay thì tặng cho Cá cái và cmt để nhà có động lực nhé hihi. Nhà mình còn non trẻ nên mong được các bạn reader góp ý để hoàn thiện hơn ạ
Nguồn: Cá Ba Đuôi
Truyện được đăng tại Wattpad, WordPress của nhà Cá Ba Đuôi, những nơi khác là bản ăn cắp.
: //