Editor: Nguyễn Nghi
Beta: An Điềm
----------------
Mới hơn giờ rưỡi, sắc trời ngoài cửa sổ nhỏ vẫn còn tờ mờ sáng, Ôn Ngưng là người có đồng hồ sinh học từ trước đến nay luôn phải sớm, nhưng Giang Thư lại cả một đêm không ngủ.
Anh ở trong căn phòng trống trải ở Ngự Kiền Loan ngây người đã mấy tháng nay, trong căn phòng ngủ cực lớn chỉ còn lại một mình anh mỗi tối, đêm qua tranh thủ lúc Ôn Ngưng bị sốt mà ngủ thiếp đi, anh may mắn được qua đêm ở trong phòng cô. Chỉ cần mở mắt ra liền có thể nhìn thấy cô gái nhỏ đang nằm trên giường, thật sự rất khó để có cơ hội nhìn cô ngoan ngoãn ngủ trên giường như vậy, anh không muốn ngủ, cứ như vậy lười biếng dựa vào sô pha nhìn cô một đêm.
Trong nửa đêm đầu, Ôn Ngưng thỉnh thoảng gặp ác mộng, giống với những lần trước khi ly hôn, hai tay ôm chặt chăn bông, cả người run lên, có vẻ rất sợ hãi.
Anh nhớ lại những thông tin mà Nhậm Thiên Cao đã tìm thấy trước đây, đại khái là do chú và dì của cô ban tặng, những ấn tượng cực kì khắc sâu, thế nên cho đến hiện giờ, trong giấc mơ vẫn không thể nào quên được.
Giang Thư đi đến bên giường, tự nhiên dán cả thân mình vào sau lưng cô, đem cả người cô ôm vào trong lồng ngực dày rộng của mình, bàn tay to khẽ vuốt ngực cô, cô gái nhỏ giãy giụa một hồi, hai bàn tay nhỏ bé vô thức nắm lấy bàn tay anh, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng nên lập tức ngừng run rẩy, miệng tự nhiên mà nức nở nói mớ: "Anh trai Giang Thư..."
Một tiếng lẩm bẩm này của cô không thể hiểu được nhưng nó có ẩn chứa rất nhiều sự ỷ lại, hơn nữa là sự thất vọng không thể đợi được.
Người đàn ông vốn đang nhắm mắt sau lưng cô bỗng nhiên mở to đôi mắt sâu thẳm, trái tim như bị thứ gì đó đập vào, hô hấp trầm xuống không ít, nhưng khi anh đến gần khuôn mặt cô muốn nghe rõ hơn, Ôn Ngưng đã ôm lấy cánh tay mạnh mẽ của anh, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Từ nhỏ đến lớn hình như chưa có ai gọi anh là "Anh trai Giang Thư", các anh em tốt chơi với anh bình thường hầu hết đều gọi anh là anh Thư. Ngay cả em gái Giang Mông Mông cũng chỉ gọi anh duy nhất một từ "anh", chỉ khi vào lúc tìm anh để xin tiền tiêu vặt mới có thể chân chó mà gọi đàng hoàng. Anh nhớ trước khi ly hôn, đôi lúc thiện cảm của hai người cũng dần dần nhiều hơn, khi anh trở nên tàn nhẫn, cũng đã vô tình nghe thấy Ôn Ngưng thốt ra, nhưng lúc ấy tâm tư anh ta đều tập trung vào chuyện đó mà không để ý lắm.
Bây giờ nghĩ lại, ngoài việc nghe thấy cái tên như vậy trên đỉnh núi lúc anh mười sáu tuổi, thì anh cũng chỉ nghe qua từ Ôn Ngưng.
Tuy nhiên, anh không thể hiểu được tại sao cô lại có thói quen như vậy, anh chưa bao giờ để cô gọi mình như vậy, hiển nhiên khi gặp người khác, cô luôn lịch sự gọi anh là "Ngài".
Ví dụ như Chu Tự Hoành, cô luôn gọi là anh Chu, hay như là Tiêu Khuynh cùng cô lan truyền không ít chuyện xấu mấy ngày nay, cô vẫn luôn lễ phép gọi một tiếng anh Tiêu.
Mà anh lại là anh trai Giang Thư ...
Nghĩ đến đây, người đàn ông không khỏi cong môi, không hiểu sao trong lòng có một cảm giác thỏa mãn không thể giải thích được.
Buổi sáng, Ôn Ngưng từ trên giường đứng dậy, hai chân chạm đất nhưng đầu vẫn còn có chút không tỉnh táo, nhưng sau khi ngủ một giấc an ổn cả đêm, toàn thân đổ mồ hôi, cũng đã hết sốt, cô chép chép miệng, trong miệng vẫn cảm thấy có chút đắng đắng liền vào nhà vệ sinh rửa mặt một chút.
Cô chỉ không ngờ rằng ngay khi vừa mở cửa, đã nhìn thấy hai chiếc bàn chải đánh răng mới tinh cùng loại trong cốc nước súc miệng trên bồn rửa mặt, trên giá treo trên tường cũng treo hai chiếc khăn lau mặt màu hồng và xanh.
Động tác tay của Ôn Ngưng bị đình trệ lại, còn chưa kịp phản ứng thì Giang Thư đã đi tới từ phía sau, cầm lấy tuýp kem đánh răng bóp một chút trên bàn chải đánh răng cho cô.
Sau đó anh tự mình lấy chiếc còn lại lên, bóp một chút, ép cô đứng trước bồn rửa mặt nhỏ hẹp một cách rất tự nhiên, hai hình bóng phản chiếu trong gương, người đàn ông cao lớn và cô gái nhỏ nhắn, hai người sóng vai với nhau, đồ vật trong tay cũng chính là đồ cặp.
Ôn Ngưng: "........"
"Giang tổng, anh trở nên ngây thơ từ khi nào vậy?"
Giang Thư giả bộ không hiểu: "Màu hồng và màu xanh mà ngây thơ? Tôi còn tưởng rằng các cô gái nhỏ như em sẽ thích, vậy ngày mai tôi đổi thành trắng đen vậy?"
Cô gái nhỏ đặt bàn chải đánh răng xuống, cau mày bước ra ngoài, đã không đuổi được anh đi vậy cô tặng anh cả không gian này.
"Không đánh răng sao? Không thấy đắng miệng à? Súc miệng đi rồi ăn sáng."
Dưới chân Ôn Ngưng dừng lại, bất giác liếm môi, xoay người hơi nhíu mày nhìn anh: "Anh cho cái gì vào miệng của tôi?"
Giang Thư ngâm chiếc khăn mặt màu hồng đã chuẩn bị cho cô vào nước nóng, vò vò rồi trải ra trên tay rồi đi đến chỗ cô, một tay ôm sau đầu Ôn Ngưng, nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
Ôn Ngưng dùng hai tay mạnh mẽ đẩy anh ra, kết quả chỉ có thể chạm vào cơ bụng rắn chắc của anh, cả người người đàn ông vẫn không nhúc nhích.
"Chậc chậc, sáng sớm đã động tay động chân." Người đàn ông cong cong môi, "Nếu đã thích sờ soạng như vậy, theo tôi về nhà đi tôi sẽ cho em sờ mỗi ngày luôn nha....."
"Vẫn là đêm qua lúc ngủ say nghe lời, đút thuốc vào miệng em, nói hai câu thôi đã ngoan ngoãn há miệng rồi."
Chuyện này anh không nói xạo, đêm qua Ôn Ngưng ôm cánh tay anh không ngừng sốt cao, lòng bàn tay anh nóng đến lợi hại.
Giang Thư cẩn thận rút cánh tay anh ra, đứng dậy xuống giường, cầm viên thuốc hạ sốt rồi dỗ cô uống. Cô gái nhỏ chu môi, hình như trong mộng đã phải chịu nhiều oan ức, thật đáng thương, Giang Thư nhét mấy lần cũng không nhét vào, nhẹ giọng dỗ dành bên tai cô: "Ngưng Ngưng ngoan, anh trai Giang Thư cho em uống thuốc, uống xong sẽ không khó chịu nữa."
Đây có lẽ là lời mắc ói nhất mà Giang Thư từng nói trong đời, những lời này cứ lặp đi lặp lại, giống như đang dỗ dành con gái, không ngờ rằng chiêu này thực sự có tác dụng, mặc dù Ôn Ngưng không tỉnh lại nhưng trong tiềm thức lại lầm bầm hai tiếng rồi ngoan ngoãn há miệng uống viên thuốc vào, đầu lưỡi non nớt của cô vô tình liếm vào đầu ngón tay của người đàn ông khiến trong lòng anh cảm thấy ngứa ngáy.
Giang Thư không cẩn thận kể lại chuyện tối hôm qua với cô còn có chút thêm mắm dặm muối vào đó, Ôn Ngưng bị anh giữ trước ngực mình, không thể thoát ra được, mặc kệ cô có đấm đá hay đẩy anh như thế nào, thì anh cũng chỉ thấy cô giống như một con mèo nhỏ hung dữ đang nổi nóng mà thôi, không hề đe doạ anh một chút nào.
Giang Thư cẩn thận lau mặt cho cô một chút, việc này tối hôm qua anh cũng đã làm qua rất nhiều lần, sau khi Ôn Ngưng uống thuốc xong thì đổ mồ hôi nhễ nhại, anh lo lắng cô sẽ bị cảm lạnh cho nên buổi tối anh tỉnh lại vài lần giúp cô lau người từ trong ra ngoài nhiều lần.
Thật vất vả mới lau mặt xong, anh thả lỏng tay buông cô ra.
Ôn Ngưng lập tức trở lại đầu giường, cùng anh giữ một khoảng cách nhất định còn có ánh mắt tràn đầy sự đề phòng.
Người đàn ông nhướng nhướng mày: "Trốn cái gì mà trốn, nếu tôi muốn động vào em thì cho dù em có trốn đi đâu cũng vô dụng thôi."
Nếu thật sự muốn động vào cô thì tối hôm qua anh đã sớm hành động rồi, không cần chờ đến bây giờ, nhưng hiện tại anh thật sự rất sợ, đem thân xác của cô cướp về rất dễ dàng nhưng thứ anh muốn e là còn nhiều hơn như vậy.
Không ai biết được anh có bao nhiêu là sự ghen tị với tên Giang Thư của mấy tháng trước, một kẻ khốn nạn nhưng lại được Ôn Ngưng yêu đến không cần điều kiện gì.
"Lấy bữa sáng ăn hết đi, ăn xong rồi tôi sẽ đi." Nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn, Vân Sơn vẫn còn sương mù anh phải tranh thủ đi về, nếu không thanh danh của Ôn Ngưng sẽ bị huỷ hoại, anh có thể nhìn ra được cô thật sự yêu thích diễn xuất.
Ôn Ngưng không tình nguyện mà ăn hai miếng thức ăn do Giang Thư đích thân làm ra, không thể không nói, Giang Thư tuy là người kiêu ngạo lại bá đạo, hơn nữa còn là người có địa vị cao trong xã hội, chuyện gì cũng hơn người bình thường, kể cả trước đây chưa từng xuống bếp nhưng khi đặt tâm tư vào việc nấu ăn lại thật sự có thể làm được ra dáng các món ăn, hương vị thậm chí còn có chút ngon hơn bình thường.
Giang Thư thấy cô đã ăn xong, liền cầm chiếc gối đầu cũ đi ra ngoài, trước khi đi còn quay lại nói một câu: "Trước tiên tôi sẽ tịch thu chiếc chìa khoá kia, dù sao sau này tôi cũng sẽ thường xuyên đến."
Ôn Ngưng tức giận đến mức vành tai đều đỏ lên, hận đến mức không thể cắn chết anh ngay lập tức.
Người đàn ông bước ra khỏi dãy nhà nhỏ, vừa qua đi qua cửa, trong nháy mắt nụ cười tươi kia lập tức hạ xuống, môi mỏng dường như mất đi tia máu, đầu óc có chút choáng váng.
Anh thuận tay sờ sờ cái ót của mình một chút, ách, tình huống có vẻ tệ hơn anh nghĩ rất nhiều.
Suy cho cùng anh cũng không phải làm bằng sắt.
Anh lái xe xuống núi Vân Sơn, chạy một đường đến ngoại ô thì cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa.
Giang Thư đạp phanh xe lại, chậm rãi lái xe đậu ở ven đường, lấy di động ra gọi cho Nhậm Thiên Cao một cú điện thoại, gửi định vị vị trí của mình rồi dựa vào lưng ghế lái, nhíu nhíu mày mà nhắm mắt lại.
Có lẽ đêm hôm qua Giang Thư đã chăm sóc cho cô rất tốt, hiệu quả của thuốc cũng không tồi, vẻ mặt của Ôn Ngưng vào buổi sáng nay hiển nhiên tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, trạng thái diễn xuất của cô cũng đã khôi phục lại bình thường, những cảnh quay ngày hôm qua đều được quay lại một cách thuận lợi trong buổi sáng nay.
Buổi trưa, trợ lý do công ty quản lý bên kia đã thay Ôn Ngưng sắp xếp đã lần lượt lái xe đến Vân Sơn.
Vốn dĩ trợ lý đã lên kế hoạch hoàn hảo trước khi đến đây, tranh thủ lúc Ôn Ngưng được nghỉ giải lao khi đang quay phim, cô sẽ đem toàn bộ hành lý của Ôn Ngưng đến một căn phòng nhỏ trong khách sạn dưới chân núi mà sắp xếp lại, dù sao sau này cũng có xe đặc biệt đưa đón nên cũng không cần thiết phải khổ sở mà tạm trú trên đỉnh núi này nữa.
Tuy nhiên, khi ăn cơm trưa xong, Ôn Ngưng theo trợ lý đi đến căn phòng được sắp xếp trước kia nghỉ ngơi một chút, cô nhìn những món đồ mới tinh trong căn phòng, im lặng nửa ngày rồi nói: "Trước tiên không cần chuyển nơi ở nữa, tôi đã khá quen với căn phòng mà đoàn phim đã sắp xếp hai ngày nay rồi, hơn nữa thời gian kết thúc công việc đều là nửa đêm, cả ngày lái xe đi đưa đón chắc cũng sẽ rất vất vả, chờ một thời gian nữa rồi tính tiếp đi."
Trợ lý Vương Thanh tính tình khá vô tư, cũng không suy nghĩ nhiều, nhìn xung quanh chỗ ở của Ôn Ngưng rồi gật đầu: "Được rồi, tôi thấy điều kiện ở chỗ này cũng rất tốt, đoàn làm phim thật sự rất có tiền nha,.... chiếc đèn bàn này này, trước kia tôi có xem qua trên một tờ tạp chí, liếc mắt một cái thôi cũng hoảng rồi, đáng tiếc thực xấu hổ khi phải nói rằng với túi tiền của tôi thật sự không mua nổi nó, hơn ba vạn chứ ít gì."
Ôn Ngưng kinh ngạc mà trợn mắt, đau lòng mà thầm ghi thêm một khoản nợ này.
Nhưng mà khi Ôn Ngưng không chuyển đến khách sạn dưới chân núi kia thì Giang Thư cũng vài ngày liên tiếp cũng không xuất hiện nữa.
Mấy ngày này Ôn Ngưng chủ yếu được phân diễn với nữ chính Lương Tri, hai người phối hợp rất ăn ý, quan hệ cũng càng ngày càng tốt lên.
Mỗi người khi kết thúc công việc để nghỉ trưa, Ôn Ngưng đều nhìn thấy chồng của cô ấy đã sớm chờ ở bên ngoài.
Khi Vương Thanh mang bữa trưa đã chuẩn bị sẵn sàng cho Ôn Ngưng, cô ấy còn hâm mộ mà nói: "Chị Lương Tri thật sự rất hạnh phúc. Hai người kết hôn nhiều năm như vậy, con cũng đã hơn một tuổi rồi mà anh Phó vẫn mỗi ngày đều đến đây như lúc yêu cuồng nhiệt mà theo đuổi vậy.
Da mặt Lương Tri mỏng nên xấu hổ, nhưng trong lời nói lại có ngọt ngào: "Mỗi ngày đều đến ép người ta ăn cơm, thật sự phiền muốn chết."
Chuyên gia trang điểm nói: "Nghệ sĩ trong ngành này rất dễ nhịn đói mà phá hư cả dạ dày của mình, Phó tổng vì cô mà đau lòng nên mới ngày ngày đến đây mà nhìn chằm chằm cô ăn cơm đấy, anh ấy là một người bận rộn như vậy, nếu không thật sự yêu thương cô, thì cả nghĩ đến cũng không có, như thế nào lại có thể bỏ thời gian mà làm đến như vậy chứ. Người đàn ông có thể hay không thể,..... trên thực tế đều dựa vào việc anh ta yêu cô nhiều bao nhiêu, chứ cứ như những người đàn ông trăng hoa thích chơi đùa kia, hôm nay đem tặng cho bạn gái thứ gì đó rồi hai câu để dỗ dành nhưng hôm sau lại không còn nhìn thấy bóng dáng đâu cả, đó chính là ví dụ cho việc không để đối phương vào trong lòng, có hay không cũng không quản trọng."
Đôi đũa của Ôn Ngưng dừng lại, khóe mắt hơi rủ xuống, chọc chọc vào đĩa thức ăn trong bát, trong miệng cảm thấy không có mùi vị.
Buổi tối sau khi xong việc, Vương Thanh đi theo phía sau Ôn Ngưng xách làn trang phục cho cô, Ôn Ngưng đột nhiên xoay người: "Thanh Thanh, buổi tối chúng ta chuyển đến chân núi đi?"
Vương Thanh sửng sốt chớp mắt một cái, sau đó lập tức gật đầu: "Được, lát nữa em sẽ liên hệ với tài xế."
Buổi tối, Ôn Ngưng tắm rửa xong nằm trên chiếc giường lớn mềm mại của khách sạn, thật lâu cũng không thể ngủ được, sau đó đơn giản ngồi dậy học thuộc lời thoại, lại học thuộc lòng sách giáo khoa, nhưng dù như thế nào cũng không buồn ngủ.
Vào lúc giờ tối, người đại diện gửi một tin nhắn WeChat đến: [Mấy ngày nay phân đoạn diễn của cô đã quay xong và có hai ngày rảnh rỗi. Tôi sẽ tung tin rằng cô nhận một chương trình tạp kỹ và nó sẽ kết thúc sau khoảng một giờ. Thứ năm sau khi kết thúc công việc tôi sẽ cho tài xế đến đón cô đến công ty, có được không?]
Có cơ hội như vậy, Ôn Ngưng đương nhiên sẽ không từ chối, lập tức gửi một tin nhắn "Được." phản hồi lại.
Một lúc sau, người đại diện lại gửi đến một tin nhắn khác: [Tiêu Khuynh cũng sẽ tham gia. Thông báo này được đăng lên chủ yếu là để tuyên truyền chương trình này cho hai người trước. Những nam nữ chính của công ty chúng ta hai năm qua đều tham gia chương trình này, bây giờ đến lượt chúng ta phải tham gia. Đúng rồi, đạo diễn tổ tiết mục có ý muốn cho khán giả nhớ lại một lần nữa rằng Tiểu Thanh Giác và Phi Dương là thanh mai trúc mã, cho nên nói hai người phải chuẩn bị một tấm ảnh chụp thời thơ ấu của mình, đến lúc đó có thể dùng để tăng hiệu quả.]
Ôn Ngưng lập tức đồng ý, nhưng sau khi gửi tin nhắn cô lại lập tức gặp rắc rối, từ nhỏ cô đã không có cơ hội chụp ảnh, bức ảnh duy nhất của cô là...
Là bức ảnh cô chụp chung với Giang Thư năm cô tám tuổi.Nếu thấy truyện hay thì tặng cho Cá cái và cmt để nhà có động lực nhé hihi. Nhà mình còn non trẻ nên mong được các bạn reader góp ý để hoàn thiện hơn ạ
Nguồn: Cá Ba Đuôi
Truyện được đăng tại Wattpad, WordPress của nhà Cá Ba Đuôi, những nơi khác là bản ăn cắp.
: //
Đã được cập nhật tên nhân vật Lương Hiểu thành Lương Tri