Editor: Nguyễn Nghi
Beta: Bánh
--------------------
Giang Thư lên Wechat khi vừa mới tắm xong, tóc anh ướt nhẹp, một tay đang lau, khi nhìn thấy tin nhắn này của cô, mi mắt của anh lười biếng nhướng lên, không khỏi ngạc nhiên.
Anh ấy cầm điện thoại, không nhanh không chậm gõ một dòng chữ khác và gửi qua: [Không quen cũng không sao, tôi quen anh ta, hôm nào tôi sẽ giới thiệu với em.]
Ôn Ngưng dừng một chút, đột nhiên trả lời lại hai chữ. [Ôn Ngưng: Giang Thư.]
Giang Thư: "..." Cô gái nhỏ này đã trở nên thông minh hơn, cũng không dễ lừa như trước nữa.
[Giang Thư:? ] Anh cảm thấy rằng mình vẫn có thể cứu vãn một chút.
Ôn Ngưng không có nhắn lại.
Anh từ trước đến nay đều kiêu ngạo, ngạo mạn, bây giờ lại không có một chút khó chịu vì bị phát hiện, trong lòng còn cảm thấy ngọt ngào. Tuy rằng cô gái nhỏ này nói đối với anh không quen, nhưng hẳn là đã biết là anh nếu không tại sao chỉ nói vài câu liền nhận ra đây là anh được.
Giang Thư không đợi câu trả lời của cô và chỉ đơn giản là ngừng giả vờ.
[Giang Thư: Ngưng Ngưng, anh vừa tắm xong, tóc còn ướt, em không có ở nhà, anh phải tự mình lau khô tóc đó.]
Ôn Ngưng suy nghĩ rất đơn giản, nhìn tin nhắn anh gửi trong lúc nhất thời không hiểu anh đang ám chỉ điều gì, đơn giản chỉ nghĩ rằng anh không tìm được người giúp lau tóc nên nhớ tới cô để sai bảo, cô nhíu mày: [anh nghĩ tôi là cái gì chứ? [Angry.jpg]]
Cô thực sự chỉ mới học cách sử dụng các phần mềm xã hội này. Để thể hiện sự tức giận của mình, cô đã thêm một biểu tượng cảm xúc giận dữ của hệ thống đi kèm ở cuối câu.
Giang Thư nhìn thấy, không khỏi cười thành tiếng, càng nhìn biểu tượng nhỏ bé càng cảm thấy xúc động, lửa giận dữ dội, tức giận những lại không hiểu sao anh lại cảm thấy có cảm giác cô đang làm nũng, khiến anh ngứa ngáy. Mẹ nó thật dễ thương.
Anh cong môi đáp: [Làm vợ đi.]
Sau khi gửi tin nhắn, anh có chút chán ghét, trước đây khi hai người còn chưa ly hôn, anh hình như chưa bao gồm không gọi cô như vậy.
Trong ngôi nhà nhỏ cũ kĩ, Ôn Ngưng nằm trên giường ôm điện thoại di động trong bóng tối, chỉ có ánh sáng của điện thoại di động khẽ chiếu vào khuôn mặt cô, lông mi nháy qua nháy lại mấy lâdn, trước khi ly hôn, cô không thể đếm được bao nhiêu lần những người bên ngoài hỏi thân phận của cô, cô thật sự hy vọng Giang Thư sẽ trả lời như vậy, nhưng chưa bao giờ có một lần.
Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ bị Giang Thư làm cho ngất đi, cô có thể bị kích động đến mức mười tám ngày cũng không ngủ được, anh nói cô muốn làm gì thì làm.
Chỉ là bây giờ…
[Ôn Ngưng:. . . . . . ]
Giang Thư nhìn chằm chằm sáu dấu chấm lửng một lúc, anh lớn như vậy, đi đâu cũng được khen ngợi, không ai có can đảm gửi cho anh một dấu chấm lửng, Ôn Ngưng là người đầu tiên.
Hơn nữa, Ôn Ngưng cũng là người duy nhất anh sẵn sàng dành thời gian và kiên nhẫn gõ từng chữ một để trò chuyện.
Đôi môi của Giang Thư khẽ giật, còn nhịp tim của anh thì nhanh dần. Anh từng lớn lên ở nước ngoài và nhiều bạn bè xung quanh anh cũng thích gái nước ngoài, nhưng anh không có hứng thú với vẻ ngoài tóc vàng và mắt xanh đó. Anh chưa bao giờ hiểu thế nào là yêu. Lúc này đã tới nửa đêm, cầm điện thoại di động nhắn tin WeChat cho Ôn Ngưng, thật giống như thời kì mới lớn, muốn thử cảm giác đi yêu đương vụng trộm một lần.
Ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông gõ lên màn hình điện thoại câu nói đùa: [Vừa rồi em đã nói với tôi là em không biết sử dụng WeChat, nên tôi thông cảm cho em, bây giờ em lại biết gửi cho tôi một dấu chấm lửng? Em đã học nó từ ai?]
Trong lời nói của anh có chút cưng chiều mà thậm chí anh cũng không thể nhận ra, nhưng trước khi anh có thể cười được hai giây, một biểu tượng cảnh báo màu đỏ đột nhiên xuất hiện trên giao diện trò chuyện, sau đó là một dòng chữ.
"Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng đã bị đối phương từ chối."
Giang Thư sững sờ vài giây trước khi chắc chắn rằng mình không nhìn lầm, ngay cả cách kéo vào danh sách đen cũng học xong. Anh chỉ mở tài khoản WeChat của Giang Mông Mông mà anh đã lâu không trò chuyện, mục chuyển khoản trên Wechat bị đóng lại.
[Giang Mông Mông, sau này em còn dạy chị dâu sử dụng một số thứ nữa thử xem,cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện thấy tiền tiêu vặt nữa.]
Giang Mông Mông đang nằm trên giường ôm điện thoại di động đánh pupg cùng bạn, vừa nhảy dù xuống còn chưa đứng vững, Giang Thư liền gửi một tin nhắn khiến cô rùng mình, phản ứng lại thì cô đã choáng rồi. Một phát bắn nổ đầu con chó và trở thành một chiếc hộp quý tộc.
Giang Thư chuyển về giao diện trò chuyện với Ôn Ngưng, nhìn khung trò chuyện bị bôi đen phía trên, lập tức nở nụ cười, tốt lắm, mới rời khỏi hắn vài ngày, lá gan đã lớn như vậy, dám đem anh kéo vào danh sách đen, anh đúng là nuông chiều cô quá rồi. Khao khát của Giang Mông Mông về tiền tiêu vặt trong cuộc sống quả thực vẫn rất mãnh liệt, vừa nhìn thấy tin nhắn của anh trai gửi, cô biết rằng việc thiết lập quan hệ giữa hai người trên WeChat đã kết thúc trong thất bại.
Cô lập tức bật WeChat của Ôn Ngưng ra, định nói vài lời tốt đẹp cho anh trai: [Ngưng Ngưng, chị có biết vừa rồi là anh trai của em không?]
[Ôn Ngưng: Ừm.]
[Giang Mông Mông: Chị dâu, hãy nói chuyện với anh trai của em đi, tuy rằng bề ngoài không được bình thường cho lắm nhưng tính tình rất bình thường, tính cách lại không có gì đáng nói, đối với em gái cũng khá tệ, hai người không còn là vợ chồng nữa, nhưng anh ấy tốt xấu gì...]
Giang Mông Mông suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được ưu điểm nào khác, anh trai cô có gì đáng nói ngoài việc giàu có, cuối cùng cô chỉ có thể tóm tắt chung chung mà không đưa ra ví dụ: [Nhưng dù sao anh ấy cũng có rất nhiều ưu điểm. Anh ấy lại giàu, sao chị không tiếp tục ... chấp nhận theo anh ấy, nhẫn nhịn một chút không được sao?]
Lời nói dài của Giang Mông Mông khiến Ôn Ngưng vốn có chút bối rối không khỏi bật cười, chỉ có thể nói rằng cô ấy làm việc chăm chỉ vì tiền tiêu vặt, cho dù rất cố gắng.
Sau khi Ôn Ngưng cười xong, cô nghiêm túc trả lời lại: [Anh trai em ngay từ đầu đã không thích chị, mèo con và chó con sau khi nuôi lâu sẽ có tình cảm, anh ấy chỉ là không quen được một thời gian, hoặc có thể là như vầy, từ trước đến nay anh ấy luôn kiêu ngạo nhưng lần đầu tiên bị người khác đề cập đến chuyện ly hôn trước nên anh ấy có chút không cam lòng thôi. Anh ấy có người anh ấy thích, và chị cũng không muốn lại làm tu hú chiếm tổ người khác.]
Sau khi Ôn Ngưng gửi tin nhắn, cô cảm thấy khá bình tĩnh, yên lặng ghi nhớ mấy câu thoại sẽ quay vào ngày hôm sau, lại lấy ra cuốn sách giáo khoa mà lúc trước cô cùng Giang Mông Mông đi học nửa ngày.
Chu Tự Hoành nói rằng cô vẫn còn nhỏ, vì vậy cô có thể dành nhiều thời gian hơn để củng cố các kiến thức văn hóa của mình, cố gắng chăm chỉ để có thể thi vào đại học.
Ngày hôm sau phải dậy sớm, Ôn Ngưng dọn dẹp đồ đạc này nọ, rất nhanh liền ôm chăn bông mà ngủ.
Ngược lại, Giang Thư nằm ở trên giường cầm điện thoại di động, liên tục lật xem vài đoạn ghi chép trò chuyện cùng Ôn Ngưng, khóe môi cong lên, thẫn thờ đến mức trời sáng lúc nào không hay.
Anh dứt khoát không ngủ nữa, dậy sớm, tắm rửa thay quần áo tùy ý rồi xuống lầu, Nhậm Thiên Cao đã đợi sẵn bên ngoài biệt thự, trên xe của anh.
Khi xe chạy đến ngã ba, Giang thị ở phía đông thành phố, đoàn làm phim Ôn Ngưng ở phía tây thành phố, Nhậm Thiên Cao vô tình rẽ trái đi đến công ty, nhưng người đàn ông ngồi ở ghế sau lại nhàn nhạt nói: "Đi về phía tây."
Nhậm Thiên Cao hiểu rõ ngay lập tức, và nghiêm túc nói, "Vâng, việc đầu tư ở phía tây thành phố, anh nên tự mình đi thị sát.”
Giang Thư lười biếng cười thầm khẽ mắng "F", "Nhiều chuyện."
Ôn Ngưng cũng đi sớm, nhưng cũng không sớm như Giang Thư cả đêm không ngủ, khi cô đến phim trường, xe của Giang Thư đã đậu ở quảng trường nhỏ trước cửa trường quay.
Cô nhận ra chiếc xe chỉ bằng một cái liếc mắt khi đi qua.
Cô rất quen thuộc với chiếc xe thể thao màu đen này, trong sáu tháng qua, cô không nhớ nổi mình đã lên xe bao nhiêu lần, cũng không biết đã bị anh làm trên xe bao nhiêu lần, chiếc xe có hình dáng độc đáo, kiểu dáng thấp mang theo chút kiêu ngạo, biển số xe cô cũng có thể nhớ. Có thể nói lúc trước khi còn quan hệ với Giang Thư, mọi thứ cô đều biết rõ.
Ký ức quay trở lại, Ôn Ngưng nhớ tới mấy cảnh đỏ mặt, suy nghĩ có chút bối rối, đang định thu hồi ánh mắt đi về phía phim trường, nhưng tình cờ nhìn thấy hai người đi xuống bên cạnh chiếc SUV thương mại cách chiếc xe thể thao màu đen không xa.
Một nam một nữ, người đàn ông độ tuổi ngoài năm mươi, bụng bia, hơi hói, trên tay đeo một chiếc đồng hồ to bằng vàng và dây chuyền vàng quanh cổ, khí chất ngông nghênh ngang tàng.
Đứng bên cạnh là một người phụ nữ dáng người đẹp, đi giày cao gót, cao hơn người đàn ông một cái đầu. Cô không biết là lạnh thật hay là vừa mới trên xe xuống, người phụ nữ chỉ còn một chiếc váy mỏng manh bó sát, đường cắt xẻ sâu ở ngực, da thịt như ẩn như hiện.
Lúc người phụ nữ xuống xe, chân như mềm nhũn không đứng vững được, người đàn ông một tay nắm thắt lưng bà đẩy người vào thành xe, bàn tay to thô ráp mang ý xấu mà di chuyển.
Ôn Ngưng chỉ hận là thị lực mình quá tốt, không nhìn mặt liền tăng nhanh tốc độ đi đến phim trường, còn cách phim trường không xa liền nghe thấy người phụ nữ kia thở hổn hển, nũng nịu nói: “Chủ tịch Vương, ngài nhất định phải lấy vai diễn quý phí kia cho em đó nha.”
Người được gọi là chủ tịch Vương cười ghê tởm: "Lấy lấy lấy, ngoại hình của em tốt như vậy, diễn hoàng hậu cũng được.”
Ôn Ngưng nhíu mày, gặp qua giọng nói cô nhớ tới chủ tịch Vương hôm qua mới có mặt trên phim trường, lúc đó còn cùng phu nhân đi cùng, rõ ràng hôm qua còn nắm tay thể hiện tình cảm, hơn nữa còn mời đạo diễn Lý đến dự tiệc kỷ niệm ngày cưới của vợ chồng họ vào tuần sau.
Hôm nay lại tìm thấy một người phụ nữ như vậy để tung tăng bên ngoài…
Ôn Ngưng không nhiều chuyện, sau khi né tránh vội vàng trở lại trường quay.
Một buổi sáng như mọi ngày chờ đợi, trong lúc đó Giang Thư xuất hiện trên phim trường và đi ngang qua cô khi cô đọc lại lời thoại của mình.
Những người như anh ấy xuất hiện trên phim trường, xung quanh luôn không thiếu những người đứng đầu đi cùng, anh ấy không nói chuyện với Ôn Ngưng, cô cũng không hề hay biết anh cố ý hay vô ý đến đây.
Mỗi lần cô rời đi, cậu trợ lí trường quay không biết từ đâu đến đưa một món ăn nhẹ và sữa ấm, nói rằng ai cũng có. Lúc đầu, cô cười nói cảm ơn, nhưng có nhiều chuyến đi vòng vo hơn, Ôn Ngưng cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô không muốn tự mình đa tình cho đây mệnh lệnh của Giang Thư, cho nên mới đứng dậy đi đến vị trí khác.
Buổi sáng uống quá nhiều sữa, Ôn Ngưng luôn cảm thấy bụng khó chịu, lấy khăn giấy trong túi ra nắm vào lòng bàn tay, đặt kịch bản xuống rồi đi vào nhà vệ sinh.
Phòng vệ sinh trên phim trường không được tốt, trang phục cổ trang lại dày và rườm rà, các diễn viên có kinh nghiệm hầu như luôn mang đồ tạo tác trong người, rất ít người đến đây.
Ôn Ngưng đi được một đoạn thì cơn đau ở bụng dưới của cô càng nặng hơn, khi cô bước vào phòng vệ sinh nữ thì không có ai trong đó, cô đi vào thì nhận ra là bà dì tới, chẳng trách cơn đau lại dữ dội như vậy.
Trong khoảng thời gian này chính là ly hôn, tìm nhà cửa, mỗi ngày nhắm mắt mở mắt cũng không được yên ổn, bận bịu quên ngày tháng, cơ thể cũng kém hơn trước một chút, lần này còn đau hơn trước.
Cô không mang theo thứ gì, lo lắng sẽ làm bẩn trang phục nên đã đặt nhiều lớp giấy, khi bước ra, cô rửa tay, nhưng lại rùng mình bởi nước lạnh.
Nhưng cô chưa kịp tắt vòi nước thì một lực phía sau xô vai cô, rồi dùng đôi tay to ôm lấy vòng eo thon thả của cô, cô gái nhỏ nhắn bị anh kéo vào trong vòng tay trước khi cô kịp phản ứng.
Ôn Ngưng theo bản năng kêu lên: "Cứu mạng, lưu manh trêu chọc!"
Giang Thư gần như bị tức mà bật cười, đè cô gái vào bức tường phía sau, khóe môi nhếch lên có chút khinh thường: "Lưu manh? Được rồi, để tôi cho em xem lưu manh thực sự là gì."
Anh dựa vào bên gáy Ôn Ngưng mà hôn, đôi môi mát lạnh áp lên làn da mềm mại trắng nõn của cô, Ôn Ngưng còn đang dùng sức đẩy anh, tay chân múa may loạn xạ, anh vẫn không nhúc nhích, bàn tay to kéo nút áo ngực của cô, rút ra một chút hở ra khe hở liền lập tức công thành đoạt đất.”
Ôn Ngưng cau mày, đá hắn: "Giang Thư!"
Anh rên lên một tiếng, sau đó buông cô ra cười khúc khích: "Nút thắt của quần áo thời nhà Thanh tại sao lại chặt như vậy chứ.”
Anh chỉ là không nhịn được, qua cơn mê, anh thật sự không muốn trừng trị cô ở đây, nếu có anh nhất định phải bắt cóc cô về nhà, anh sẽ không trừng trị cô ở một nơi như vậy.
Hơi thở hổn hển, giọng ủ rũ có chút từ tính: "Lá gan cô lớn rồi sao? Dám đem tôi kéo vào danh sách đen trên Wechat? Hửm?”
Anh vừa nói, vừa cười và ôm lấy cô cài lại chiếc cúc áo anh đã mở ra.
Khi ngẩng đầu lần nữa, anh mới phát hiện môi Ôn Ngưng tái nhợt, sắc mặt có chút không đúng.
Anh cau mày: "Có chuyện gì vậy?"
Anh không đợi cô trả lời, cũng quên đếm ngày: "Bà dì đến sao?"
Ôn Ngưng không mở miệng nói lời nào.
"Để tôi xem xem."
Ôn Ngưng ngẩng đầu trừng mắt liếc anh một cái: "Giang Thư!"
"Được rồi, không ép cô nữa, có mang cái kia không?"
Giang Thư vừa nhìn vẻ mặt này của cô liền biết không mang, ann liếm môi, yết hầu tinh xảo trượt xuống, anh thở dài coi như chấp nhận số phận của mình: "Tôi đi mua, cô ở đây chờ."
Tác giả có chuyện muốn nói:
Giang Thư: Ngưng Ngưng của tui vẫn là rất dịu dàng, nhưng người trong phần bình luận quá ác liệt!
Nếu thấy truyện hay thì tặng cho Cá cái và cmt để nhà có động lực nhé hihi. Nhà mình còn non trẻ nên mong được các bạn reader góp ý để hoàn thiện hơn ạ
Nguồn: Cá Ba Đuôi
Truyện được đăng tại Wattpad, WordPress của nhà Cá Ba Đuôi, những nơi khác là bản ăn cắp.