Dù ở khoảng cách khá xa, nhưng tôi có thể cảm nhận được cái lưỡi dài le của nó đang lởn vởn bên tai mình.
Tôi không phải là người mê tín, nhưng vẫn luôn nhớ lời mẹ dặn, khi cảm thấy thứ gì không sạch, niệm vài câu kinh phật sẽ kiến tâm tĩnh lại, vì thế tôi bèn nhắm dí mắt lại, chắp tay lẩm bẩm, "Nam mô a di đà phật... Nam mô a di đà phật...."
Quả nhiên sau khi tôi mở ra thì hết thảy đều trở lại bình thường mà bên kia tiếng tranh cãi của những người họ hàng nhà tôi vẫn vang lên không ngớt.
Người lên tiếng làm một người chú họ đằng nội của tôi, chú Đạt:
"Anh Thành... chúng ta phải làm sao đây... Giờ đi tìm thầy chỉ sợ sẽ lỡ mất giờ lành..."
Thím hai ngoa ngoắt chen lời:
"Còn làm sao nữa? Có vẻ đây là ý trời rồi, chúng ta đưa mẹ về nhà rồi bàn tiếp cũng chưa muộn."
Chú Đạt tính nóng từ xưa, không nể nang nói, "Không thể được, đã đưa thím ra tiện nơi yên nghỉ cuối cùng rồi, sao có thể nói về là về. Chị phận đàn bà con gái, chuyện của đàn ông đừng có xen vào!"
Thím hai cũng không vừa, xắn tay áo cãi tay đôi, "Phận đàn bà con gái thì sao hả? Tôi cũng là dâu cái nhà này, còn nữa đây là mẹ tôi, còn chú cũng chỉ là cháu, đừng hòng lên mặt dạy đời con Sen này!"
Tôi cũng tán thành với lời chú Đạt, ngày đưa ma đã định, giờ hoàng đạo đã tính xong xuôi, có ai đời đưa quan tài ra nghĩa địa lại chở về nhà, nhưng ngặt nỗi quan tài kia vẫn bất động như thách thức người.
Bố tôi cau mày, nhưng lúc như thế này tôi biết ông đang tìm ra giải pháp. Bất chợt mẹ tôi kéo kéo tay ông, từ đâu lôi ra một lá bùa màu vàng.
"Cái này....."
"Anh đã quên rồi sao? Đây là thầy Tà để lại trước khi đi, sáng nay mí mắt trái của em cứ giật giật, em sợ có chuyện không may nên mang theo."
"Ừ, chuyện đã đến nước này thì để anh thử xem thế nào."
Nói đoạn bố tôi quay sang, "Mọi người lùi ra một chút, để tôi."
Mọi người biết ý ai nấy đều tránh sang một bên, chỉ riêng chú thím hai tôi đứng lì đó, thím hai chất vấn:
"Anh Thành, anh tính làm gì?"bg-ssp-{height:px}
Tôi nhìn đồng hồ, kim phút đã điểm số mười một, nếu còn không nhanh hạ huyệt sẽ quá giờ khác, trái tim tôi đập lệch một nhịp, chẳng hiểu sao tôi gấp gáp hét lên, "Bố ơi, sắp quá giờ rồi...."
Bố tôi thấy vậy thì quắc mắt trầm giọng ra lệnh, "Hai người tự giác tránh ra hay để tôi kêu người kéo ra đây?"
Thím hai lúc trước còn mạnh miệng giờ đây im bặt như gà mổ thóc, thím ta biết bố tôi đã tức giận, cùng lúc chú hai nháy mắt, kéo thím ta sang một bên. Không hiểu sao tôi có linh cảm hai người này giấu diếm một bí mật động trời nào đó....
Không có sự cản trở của hai người kia, bố tôi thuận lợi đứng trước quan tài, miệng lẩm bẩm gì đó, cũng may tôi từng học đọc khẩu hình qua miệng nên có thể hiểu đại khái lời của ông.
"Nếu mẹ có gì uẩn khuất xin hãy báo mộng cho con, xin mẹ đừng phá nữa. Mẹ sống khôn sống thiêng xin mẹ phù hộ cho nhà ta vạn sự bình an, mọi điều đều suôn sẻ...."
Ba tôi vừa dứt lời thì tiếng quạ đen từ đâu vang lên "quác quác", kèm theo đó là một trận cuồng phong kéo đến. Bầu trời vừa rạng lên một chút lập tức tối sầm lại.
Ba Thành thấy không ổn liền vội vã định dán lá bùa lên mặt quan tài, chỉ là bùa còn chưa tới nơi thì hai chân ông đã quỵ xuống, cơ thể theo đó mà ngã nhào xuống mặt đất.
Chỉ còn chưa đầy hai phút nữa là đến mười giờ, không hiểu sao có những lúc tôi luôn để ý từng phút như vậy. Trong đầu tôi vang lên thanh âm từ cõi xa xăm:
"Mau! Mau dùng lá bùa kia trấn quỷ."
Nhanh như cắt tôi đã lấy lá bùa từ bố tôi, dán lên mặt quan tài, tất cả hành động còn chưa quá hai mươi giây khiến mọi người đều há hốc mồm. Ngay đến bản thân tôi cũng không hiểu nổi hành động của mình, đến khi hoàn hồn thì tay phải đã đang cố định lá bùa.
Nhưng có việc quan trọng hơn không cho phép tôi chần chừ lâu, tôi thở gấp nói:
"Các chú các bác giúp gia đình cháu hạ huyệt với ạ. Sắp lỡ mất giờ lành rồi ạ."
Bố tôi cũng như tỉnh mộng sau cơn say, vội đứng lên, "Mọi người mỗi người một tay nào, chắc không còn vấn đề gì đâu."
Tuy bố tôi nói thế nhưng tôi biết ông không chắc chắn lá bùa này có tác dụng không. May sao quan tài đã từ từ được nhấc lên, nhưng nỗi bất an trong lòng tôi chưa vơi đi chút nào, "thứ trong quan tài kia" sẽ không để cho mọi việc dễ dàng như thế.
Bây giờ đã là giờ phút giây....