Tác giả: Lâm Miên Miên
Editor: Lili
Lúc La Bối và mẹ Cố từ thẩm mỹ viện đi ra, trên người thơm ngào ngạt, mẹ Cố còn lợi dụng đặc quyền làm cho La Bối một tấm thẻ kim cương, cô có thể tùy ý đến đây làm đẹp miễn phí, số lần cũng không hạn chế, thẻ này cũng chỉ vài người có, thật ra La Bối vô cùng xấu hổ nên định không nhận, nhưng mẹ Cố lại nhất định phải đưa cho cô, cả hành trình cũng tẩy não cho cô, chờ tới nơi uống trà chiều, La Bối cảm thấy làm phụ nữ nhất định phải đối xử tốt với bản thân mình! Chờ có tiền có sắc đẹp có dáng người, toàn thế giới là của mình!
Giờ cô mới phát hiện tất cả người nhà họ Cố đều có tiềm chất làm người bán hàng đa cấp cấp bậc lão đại.
Cố Khiêm Ngôn tất nhiên không cần phải nói, cô chính là người được anh dẫn lên con đường kinh doanh này, mỗi khi cô có tư tưởng bỏ ngang, lời anh nói giống như roi quất bắt cô phải đi tiếp.
Đến nỗi ông nội Cố ...... La Bối cảm thấy, nói không chừng Cố Khiêm Ngôn chính là được ông hướng dẫn, nếu Cố Khiêm Ngôn là đại lão thì ông nội Cố chính là đại lão của đại lão.
Bây giờ nghe xong một buổi mẹ Cố nói chuyện, La Bối cảm thấy trước kia mình sống quá cẩu thả, nếu mẹ Cố là nhân viên của thẩm mỹ viện, nói không chừng hiện tại cô đã ngoãn ngoãn bỏ tiền ra làm thẻ rồi! Cẩn thận nghĩ lại, thật đúng là đáng sợ.
"Bối Bối, bác cảm thấy hai chúng ta rất có duyên!" Mẹ Cố lại cảm khái, "Thật ra nếu không phải bác sợ dáng người biến dạng thì sau khi sinh Khiêm Ngôn, bác thật sự rất muốn sinh thêm một đứa con gái, bác cũng rất may mắn, lúc mang thai Khiêm Ngôn cũng không có phản ứng nôn nghén nhưng bác cũng không dám ăn nhiều, toàn bộ thời gian mang thai bác nghiêm khắc khống chế cân nặng, nhưng cũng mập lên khoảng hai mươi cân...... Hai mươi cân cháu biết là như thế nào không? May mắn sau khi ở cữ xong, bác lại khôi phục cân nặng như trước."
"Đương nhiên may mắn nhất vẫn là bác không có vết rạn sau mang thai, nhưng trong lúc mang thai bác cũng rất lo lắng đề phòng, ôi, hơn nữa sinh con cũng rất đau......" Mẹ Cố đột nhiên ý thức được có phải mình không nên nói chuyện này với một cô bé còn chưa kết hôn sinh con không nhưng nói cũng đã nói rồi, nếu miễn cưỡng chuyển sang chuyện khác mới càng xấu hổ, "Còn cháu, cháu thích trẻ con thì hãy sinh, không thích thì không sinh, sau khi sinh Khiêm Ngôn bác còn nói với bác sĩ là sẽ không bao giờ sinh nữa, bác sĩ nói với bác, vết sẹo lành là quên đau, chờ mấy năm nữa bác sẽ thay đổi suy nghĩ, nhưng hơn hai mươi năm qua đi, bác cũng không thay đổi suy nghĩ."
La Bối cảm thấy tính cách mẹ Cố rất thú vị, bởi vì cô thật sự nghe nói rất nhiều người mẹ dù đau hay khó chịu thế nào, thì thời khắc nhìn thấy bé con đều sẽ cảm thấy mọi thứ đều đáng giá, cho nên đột nhiên nghe mẹ Cố nói như vậy còn rất mới mẻ.
Cách sống hay suy nghĩ của mẹ Cố không phải suy nghĩ thông thường, nghiêm khắc mà nói, không dính dáng đến định nghĩa về người mẹ trong sách giáo khoa hay trong miệng mọi người......
Theo lý mà nói, làm mẹ không phải nên khuyến khích bạn gái của con trai mình sinh con sao?
La Bối suy nghĩ vẫn là nói: "Cháu rất thích trẻ con nhưng bây giờ còn chưa chuẩn bị tốt để kết hôn hay làm mẹ."
"Chưa chuẩn bị tốt cũng đừng kết hôn sinh con." Mẹ Cố cười tủm tỉm nói, "Cháu đừng thấy bác và ba Khiêm Ngôn như vậy, nhưng trước khi hai bác kết hôn thậm chí hiện tại, quan hệ đều rất tốt, đương nhiên quan hệ của hai bác không phải vợ chồng ân ái, người sống trên đời này có thể tìm được một người có tư tưởng giống mình thật không dễ dàng, hai vợ chồng bác ăn nhịp với nhau, chờ tới tuổi kết hôn, vừa lúc quan hệ của người lớn hai bên cũng không tồi, liền đính hôn, khi đó người khác đều nghĩ hai bác điên rồi, rốt cuộc chúng ta thoạt nhìn cũng không giống một đôi người yêu nhau thắm thiết gì."
Mẹ Cố cũng không sợ nói loại lời này trước mặt La Bối, rốt cuộc La Bối hẳn là cũng biết, bà và ba Khiêm Ngôn đúng là ai chơi theo ý người nấy, không quấy rầy lẫn nhau.
"Những năm gần đây, ông ấy sống theo cách ông ấy muốn, bác cũng sống theo cách bác muốn, thật ra quan hệ giữa hai người chúng ta vẫn rất hài hòa, ông ấy sẽ không lấy cái giá là chồng trước mặt bác, bác cũng sẽ không lấy danh nghĩa là vợ đi yêu cầu ông ấy làm một người chồng tốt." Mẹ Cố dừng một chút, lại nói, "Đương nhiên, đời này có thể gặp được một người thật lòng thích cũng rất không dễ dàng, Khiêm Ngôn trước kia cũng không có suy nghĩ ở phương diện này, ông nội nó còn rất sốt ruột, bác thì lại không vội, con trai bác muốn sống như thế nào thì sống, kể cả nó có muốn độc thân cả đời thì bác cũng ủng hộ, chỉ cần nó vui vẻ là được, nhưng hiện tại nó với cháu ở bên nhau, ngày nào cũng vui vẻ như vậy, người làm mẹ như bác, tuy bên ngoài không nói gì, nhưng trong lòng vẫn rất cao hứng."
Nói tới đây, bà vỗ mu bàn tay của La Bối cảm thấy rất trơn láng, "Chỉ cần hai đứa vui vẻ, những các khác đều không quan trọng."
La Bối sửng sốt, hình như đã hiểu rõ dụng ý buổi gặp mặt hôm nay của mẹ Cố.
Bà nói với cô nhiều như vậy, từ tình cảm vợ chồng đến quan hệ mẹ con, thực ra là muốn nói với cô chỉ cần vui vẻ là được. Nếu nói La Bối yêu đương với Cố Khiêm Ngôn không có chút áp lực nào, thì không đúng, rốt cuộc anh từ Chu Kiến Quốc trở thành Cố Khiêm Ngôn, thân phận đã xảy ra chuyển biến rất lớn, trong mắt người ngoài thì mối quan hệ giữa cô và anh, hoàn toàn là không xứng đôi, giống như trước kia Khương Oái đã nói, dù cô có nỗ lực thế nào đi nữa, ở trong mắt nhiều người, cô chỉ là kẻ muốn bám vào nhà giàu.
Nhưng những cảm xúc tiêu cực này, La Bối đều lựa chọn tự tiêu hóa vì Cố Khiêm Ngôn đã làm được rất tốt, quan hệ giữa hai người cũng rất tốt, nhưng mà hôm nay nghe mẹ Cố nói, làm những yếu ớt cùng mẫn cảm không thể nói của cô, đều tan biến trong nháy mắt.
Thật ra mẹ Cố cũng là một người có tâm tư rất tinh tế, tỉ mỉ, La Bối nghĩ như vậy.
Cô không nhất định cần có được sự bình đẳng trong mắt người đời, cần gì phải để ý người khác thấy thế nào, chỉ cần cô cùng Cố Khiêm Ngôn cảm thấy vui vẻ là được, đây không phải là suy nghĩ lúc đầu của cô sao?
Trước khi chia tay mẹ Cố, bà còn nói thêm: "Lúc trước bác và ba của Khiêm Ngôn kết hôn, tất cả mọi người cảm thấy chúng ta ngoại trừ hoàn cảnh gia thế xứng đôi, thì không có gì phù hợp, chúng ta kết hôn nhất định là bi kịch, nói không chừng không quá một năm phải ly hôn, thật ra hiện tại, trong mắt người khác chúng ta cũng không phải một đôi vợ chồng hạnh phúc, nhưng bác có thể xác định, suy nghĩ của ba Khiêm Ngôn và bác là giống nhau, trên thế giới này, người duy nhất hiểu bác là ông ấy, chúng ta không cần đi đón ý nói hùa đối phương, cũng không cần đối phương vì chính mình thay đổi, đúng là bởi vì lúc trước bác biết như vậy nên mới kết hôn với ông ấy."
Mẹ Cố ôm La Bối, thấp giọng nói: "Cho nên Bối Bối, chỉ cần cháu cảm thấy mình và Khiêm Ngôn xứng đôi và thích hợp, vậy đủ rồi."
Trong lòng La Bối rất cảm động, cũng ôm lại mẹ Cố, "Cảm ơn bác."
"Không cần cảm ơn." Mẹ Cố buông cô ra, chớp mắt, "Đây cũng là một cách thể hiện tình yêu của bác đối với con trai."
Lúc Cố Khiêm Ngôn tìm được La Bối, La Bối đang đi dạo bách hóa mua quần áo, cô cũng từ trong cuộc nói chuyện với mẹ Cố mới phát hiện đã rất lâu rồi cô không mua thêm quần áo mới......
Hiện tại tuy vẫn là mùa xuân, nhưng đã có quần áo kiểu dáng mới mùa hè rồi, La Bối quyết định không nhìn giá cả, chỉ để ý yêu thích của bản thân, một lúc mua hai bộ váy, lúc cô ở trong phòng thử đồ đi ra, xoay một vòng trước mặt Cố Khiêm Ngôn, hỏi: "Đẹp không?"
Làn da của La Bối rất đẹp, hơn nữa qua một mùa đông, nói làn da của cô trắng như tuyết cũng không phải nói quá, tuy cô gầy, nhưng chỗ cần có thịt thì vẫn có, hơn nữa với khuôn mặt kia thì mặc gì cũng đẹp.
Cố Khiêm Ngôn gật đầu, "Đẹp."
La Bối: "Có lệ."
"...... Vậy khó coi?"
La Bối nắm chặt nắm tay, "Anh muốn chết?"
"Vậy anh đi quẹt thẻ?" Cố Khiêm Ngôn quyết đoán đứng dậy, nói với nhân viên cửa hàng, "Phiền toái thanh toán cho tôi."
Vì thế, La Bối nhìn Cố Khiêm Ngôn theo hướng dẫn đi quẹt thẻ, đúng như người ta nói, nhìn bạn trai tiêu tiền vì mình đúng là rất thoải mái.
Sau khi mua hai bộ váy còn mua một đôi giày cao gót và một đôi giày xăng đan, La Bối kéo cánh tay Cố Khiêm Ngôn, dẫn anh đi dạo cửa hàng quần áo cho nam, "Anh cũng phải mua quần áo mới. Em mua cho anh đúng lúc em có tiền bán lá trà."
Cố Khiêm Ngôn không hề nghĩ ngợi, trả lời: "Đừng lãng phí tiền. Anh có rất nhiều quần áo."
La Bối: "Quần áo em mua đâu có giống."
Không lay chuyển được hứng thú muốn mua sắm của La Bối, Cố Khiêm Ngôn đành phải đi theo cô đi dạo mấy cửa hàng bán quần áo cho nam, vẫn luôn dạo đến trời tối, mới mua được một cái áo sơmi, La Bối còn muốn đi tiếp, Cố Khiêm Ngôn đã bắt đầu xin tha, "Chân của anh không còn nghe lời nữa rồi, Bối Bối!"
La Bối bị dáng vẻ này của anh chọc cười, thôi được rồi, đúng là anh đi dạo với cô cũng lâu rồi, vì thế hào phóng nói: "Vậy được rồi, đi ăn cơm, em mời anh đi ăn tiệc."
Vốn dĩ muốn đi ăn tiệc, nhưng lúc Cố Khiêm Ngôn nhìn thấy ở bách hóa có cửa hàng Pizza thì nghĩ tới Phương Cảnh Châu, liền nói: "Chúng ta đi ăn Pizza Hut."
La Bối rất kinh ngạc, phải biết rằng Cố Khiêm Ngôn căn bản không thích ăn mấy thứ này, nào là thịnh yến hải sản rồi bò bít tết của Pháp bò, anh đều không thích, anh chỉ thích món xào kiểu Trung Quốc vô cùng đơn giản, ăn với cơm, anh có thể ăn mấy bát cơm ngon lành.
"Anh thật sự muốn ăn Pizza Hut?"
Cố Khiêm Ngôn gật đầu, "Thật sự, đêm nay anh muốn gọi điện cho tiểu Cảnh Châu, lúc ấy nói với bé để bé thèm nhỏ dãi thì thôi."
La Bối: "......"
Cô phát hiện, quả nhiên trong lòng mỗi người đàn ông đều tồn tại một đứa bé, lời này không sai.
"Ai kêu sau khi tên nhóc này học số học và khái niệm về tuổi còn cười nhạo anh già." Cố Khiêm Ngôn nhìn La Bối liếc mắt một cái, "Thật ra anh cũng chỉ hơn em năm sáu tuổi thôi, chênh lệch tuổi tác này quá hợp lý, không phải sao?"
La Bối không biết nên nói cái gì, chỉ có thể khen anh, "Thoạt nhìn anh cũng chỉ bằng tuổi em."
Cố Khiêm Ngôn mới vừa nghe lời này còn thấy rất hài lòng, sau lại nói, "Em là muốn nói anh ấu trĩ đúng không?"
La Bối trầm mặc, "Vậy thoạt nhìn anh không khác gì so với tuổi."
"Em muốn nói anh nhìn già hơn em sao?"
La Bối không kiên nhẫn, "Vâng vâng vâng, rốt cuộc cái tên Chu Kiến Quốc cũng không giống người của thời đại này!"
Cố Khiêm Ngôn nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt cô, "Nhưng không phải em thích sao?"
"......" La Bối trợn mắt nhìn Cố Khiêm Ngôn, "Có lẽ em không nuốt nổi cơm tối nữa đâu."