Trở lại Ma Vương Điện, ta tới một nơi gần như chưa từng tới, phòng triệu hồi quân đoàn undead.
Ở đây vừa âm u vừa bừa bộn, mặt đất vẽ mười mấy cái ma pháp trận triệu hồi, một đống bảo thạch hắc ám thuộc tính bày lung tung khắp nơi, đó là bảo thạch ta chế tạo ra, còn có rất nhiều sinh vật undead vừa mới triệu hồi ra, bọn chúng hiển nhiên vẫn chưa hồi thần, cho dù được ra lệnh, lại vẫn không thiếu người hoảng hoảng hốt hốt đi lung tung.
Ngoại trừ sinh vật undead không ngừng tuôn ra từ ma pháp trận, ở đây liền chỉ có một mình Red, vốn còn cho rằng có thể sẽ có Elo, nhưng hắn cũng không ở đây. Thật tốt quá.
Red vừa thấy đến ta, lập tức bỏ xuống ma pháp triệu hồi bên tay, phiêu đến bên cạnh ta.
“Con trai, ngươi đang khóc gì vậy?”
Ta nhìn hướng cô ta, một chữ cũng trả lời không ra, bởi vì ta cũng không biết đáp án là cái gì.
“Xem ra hình như đến cực hạn rồi.” Red dè dặt đánh giá ta, sau đó thở dài nói: “Không sao đâu! Con trai, đừng nhẫn nhịn nữa.”
Nhẫn nhịn… cái gì? Ta không hiểu lắm.
“Tính toán của Thần Ánh Sáng quá tốt đẹp rồi! Cho dù dùng “Sun knight”, cũng vẫn là áp ức không được “Ma Vương”.”
“Ngươi nói cái gì?” Ta rốt cuộc không thể không mở miệng, đành phải giọng khàn khàn, kinh ngạc mà truy hỏi: “Ngươi nói Thần Ánh Sáng muốn làm cái gì?”
“Người muốn lợi dụng điểm Sun knight là vật chứa quang thuộc tính này, để chế ngự hắc ám thuộc tính của Ma Vương, để cho ngươi có thể đủ bảo trì thanh tỉnh, không giống như những Ma Vương trước đây bị hắc ám thuộc tính xâm thực mà trở nên buông thả ngang ngược, cuối cùng đến mức điên cuồng.”
Cuối cùng đến mức điên cuồng, lần đầu tiên nghe thấy điều này, nhưng không biết vì sao, ta một chút cũng không kinh ngạc, thậm chí có thể bình tĩnh hỏi: “Ma Vương cuối cùng sẽ phát điên sao?”
Red gật đầu nói: “Đúng thế! Bởi vì hắc ám thuộc tính hấp thu được quá nhiều, cho dù là vật chứa cũng chịu không nổi!”
Trên đời này quả nhiên không có bữa cơm miễn phí, nào có chuyện tốt không dưng nhận được lực lượng lại không cần trả giá —- nhưng bây giờ người vọng tưởng loại chuyện này lại là Người, Thần Ánh Sáng!
Muốn Ma Vương sinh ra, để cho hắn đi hấp thu hắc ám thuộc tính, cứu vớt thế giới, nhưng vừa lại muốn Ma Vương bảo trì thanh tỉnh, sẽ không bởi vì điên cuồng mà tạo thành nguy hại, cuối cùng biện pháp nghĩ ra chính là để cho Sun knight đi làm Ma Vương sao?
Không! Nói không chừng ngay từ lúc bắt đầu, ta sẽ trở thành Sun knight chính là vì cái kế hoạch này đi? Nếu không phải như thế, làm sao lại ở dưới tình huống Red đã tìm được ta, ta vẫn có thể lên làm Sun knight đây?
“Bởi vì có thể làm cho ngươi không phát điên, cho nên ta nghĩ cũng là chuyện tốt, chỉ là bây giờ thoạt nhìn, quang của Sun knight vẫn thắng không được hắc ám của Ma Vương.”
Ta, ta rốt cuộc là…
“Ôi! Kỳ thực cũng chính là thế này rồi, lượng của Ma Vương hấp thu thế nhưng là hắc ám của toàn thế giới, chỉ là ta nghĩ thử xem một chút cũng không hề gì, nếu như thật sự có thể khiến cho ngươi không phát điên —-”
Ta một phát túm lấy búp bê thủy tinh đen, trong lòng lửa giận hừng hực, càng nắm càng chặt, búp bê thủy tinh bắt đầu xuất hiện vết nứt, tiếng la hét của Red không dứt bên tai, nhưng ta trái lại cảm giác tốt hơn nhiều, không phải chỉ có mình như thế, đau khổ như thế mà thôi…
“Các người rốt cuộc đem cuộc sống của ta trở thành cái gì rồi?”
Một tiếng nứt toác vang lên, trong lòng bàn tay không có búp bê nữa, chỉ còn lại một vệt linh hồn không ngừng vùng vẫy.
Ngài rốt cuộc coi ta là cái gì —- nói cho ta biết đi! Thần Ánh Sáng!
[Đương nhiên là công cụ chứ gì!]
[Còn sẽ là cái gì đây? Vật chứa, vật chứa, ngươi vẫn không hiểu là ý gì sao?]
“… Pink?” Ta từ dưới quần áo móc ra yên lặng vĩnh hằng, rống giận: “Ngươi còn dám lên tiếng? Ngươi cho rằng ta thật sự không dám giết chết Roland?”
[A! Ngươi cho rằng vu yêu vì sao phải bất chấp thủ đoạn để cho đứa trẻ của mình lên làm Ma Vương?]
[Bởi vì không lên làm Ma Vương nhất định sẽ chết! Từ trước kia đến bây giờ, vẫn luôn đều là như vậy, cho dù Ma Vương đạt thành hiệp nghị gì, quan hệ tốt bao nhiêu, hòa bình bao nhiêu, chỉ cần người từng cạnh tranh với Ma Vương, thậm chí là người bị Ma Vương ghi nhớ, ở khi hắn phát điên, tất cả đều phải chết!]
Người bị Ma Vương ghi nhớ… ta nắm chặt tay.
[Grisia, đứa trẻ của ta là Death Lord, hơn nữa hắn còn ở dưới bảo hộ của Thần Điện Ánh Sáng, ngươi đi giết chết hắn thử xem! Hi hi —-]
[Ta đã làm tất cả những việc có thể làm, cho dù Roland không lên làm ma Vương cũng không vấn đề, không vấn đề!]
Cho dù Pink nói như thế, nhưng giọng của cô ta vẫn mang sợ hãi, dễ dàng liền có thể nghe ra, cô ta cũng không tin những cái này đủ để ngăn cản ta giết Roland, nếu giả như ta thật sự muốn làm.
Cúi đầu xuống, linh hồn của Red run rẩy ở trong nắm tay, ta có thể cảm giác được đau đớn của cô ta, mở tay ra, bớt đi cầm cố, linh hồn lại vẫn nán ở lòng bàn tay, cũng không có chạy trốn…
[Con trai? Ngươi vẫn ổn chứ?] Lời nói quan tâm từ trong truyền tới.
Ta thì thào: “Ngươi cũng là như vậy, đều đã làm mọi thứ có thể làm sao?”
[Lần này không có, bởi vì vừa bắt đầu đã thất bại rồi, đã để cho ngươi bị người cướp đi.] Giọng nói của Red nghe lên rất không cam nguyện.
Ta trầm mặc một chút, phóng thích ra hắc ám thuộc tính trong cơ thể, đem nó nén rồi lại nén, dốc mọi khả năng làm ra một búp bê thủy tinh màu đen vô cùng kiên cố, rồi bỏ Red vào trong.
So với tạo hình đơn giản trước đây, bề ngoài của búp bê này tinh tế hơn nhiều, hoàn toàn là hình dạng của một bé gái, ngay cả ngón tay cũng không thiếu ngón nào.
Nhìn búp bê thủy tinh động động tay vặn vặn chân, không ngừng xem xét thân thể mới của mình, ta đột nhiên không biết phải nói lời gì, rất lâu sau mới nói ra một câu: “Ta không phải cố ý, đừng chọc giận ta, ta bây giờ rất dễ tức giận.”
Red không chút để ý nói: “Không sao đâu! Dù sao ta vừa lại giết không chết, ngươi chán ghét rồi thì ném ta vào yên lặng vĩnh hằng, lúc cô quạnh thì gọi ta ra là tốt rồi!”
Giết không chết...
Trầm mặc một chút, ta nhìn viên yên lặng vĩnh hằng trước ngực đó.
Nhìn thấy ta đang chú ý bảo thạch, Red cũng thuận theo giải thích: “Nói đến cái thứ này cũng đã giúp không ít việc, nó có thể khiến người bảo trì bình tĩnh, là bảo thạch thủy thuộc tính thuần túy hiếm thấy!”
Nghe thấy lời của cô ta, ta nhíu mày nhìn yên lặng vĩnh hằng, lão sư rốt cuộc là làm sao biết viên bảo thạch này? Chẳng lẽ lại là an bài của “Người”?”
Red dè dặt quan sát ta, nói: “Ngươi lại để ý cái này sao? Kỳ thực, Hỗn Độn Thần Điện khắp nơi đều sung mãn vật phẩm ma pháp có hiệu quả tĩnh lặng, viên châu ở tay vịn vương tọa ngươi thích sờ nhất cũng vậy, chẳng qua đại khái là sợ bị ngươi phát hiện, cho nên bọn họ không dám dùng bảo thạch thuộc tính đẳng cấp quá cao.”
Sun knight, yên lặng vĩnh hằng, viên châu của vương tọa đến cả Hỗn Độn Thần Điện, hao tốn nhiều tâm tư như thế, ta lại vẫn dần dần, dần dần… Ta lắc lắc đầu, không tiếp tục nghĩ nữa.
Từ yên lặng vĩnh hằng lại bắt ra hai vệt linh hồn, tạo ra hai cái người nhỏ màu đen, rồi mỗi cái nhét vào một linh hồn.
Hình dạng của Pink là một ma pháp sư đội mũ nhọn cầm pháp trượng; Stephen thì là một bộ dạng kỵ sĩ cầm đại thuẫn và trường thương.
“Lại có thể chịu thả ta ra.” Pink nghiêng đầu, nói: “Cảnh cáo ngươi, ta thế nhưng sẽ không quá ngoan đâu đấy!”
Cho dù biến thành một người thủy tinh nhỏ, Stephen vẫn không thay đổi ngạo khí: “Ta sẽ không nghe mệnh lệnh của ngươi, ngươi tốt hơn hết nhốt ta vào lại đi!”
Ta búng ngón tay một cái búng hắn văng đi, cười nói: “Không sao cả, dù sao ngươi chỉ là đồ chơi của ta mà thôi, nhưng cũng đừng muốn chạy trốn là được, ta đã hạ cấm chế, ngươi cùng lắm chỉ có thể cách xa ta mười thước, cho nên cứ ngoan ngoãn nán lại ở bên cạnh ta đi.”
Stephen hừ một tiếng, mặc dù bay trở về, nhưng lại xoay lưng vào ta, làm ra một tư thái căn bản không muốn nhìn ta; Red vẫn như mọi khi nhảy vào túi trước ngực; Pink thì không một chút khách khí, trực tiếp ngồi ở trên vai ta.
“Red, hắc võ sĩ mới nhất đâu? Ta cần gấp —-”
Giọng của Adair ngừng đột ngột, sau đó thắc mắc nói: “Bệ hạ, ngài làm sao lại ở đây?”
“Quỳ xuống hành lễ rồi hẵng nói.” Ta xoay người qua, nhàn nhạt nói: “Ngươi không hiểu lễ tiết sao? Adair.”
Cho dù là Adair, cũng không khỏi lộ ra thần sắc ngạc nhiên, nhưng chỉ là trong nháy mắt, hắn liền thu lại thần sắc, lập tức quỳ xuống, nhún nhường cúi đầu xin lỗi: “Hết sức xin lỗi, bệ hạ.”
Ta hờ hững nhìn hắn.
Chỉ có thứ giết không chết, mới có thể đứng ở bên cạnh Ma Vương.
Những người khác —- tất cả đều quỳ rạp trước mặt Ma Vương, thần phục ta!
Tuyệt đối không được ngỗ nghịch ta!
◊◊◊◊
“Đoạt nhiều một chút! Đoạt thêm nhiều một chút!”
Ta mang hai cô gái đang giương nanh múa vuốt trở về Ma Vương Điện, cảm giác đoạt mỹ nữ còn mệt người hơn đánh trận, nhưng Red cực kỳ cao hứng, như thể hận ta không đoạt hết con gái của toàn thế giới về Ma Vương Điện.
Ném hai cô gái xuống, ta ngồi trở lại vương tọa, liếc Red một cái, biếng nhác nói: “Ta thế nhưng không định cùng bọn họ sinh con.”
“Vậy ngươi đoạt bọn họ làm chi?” Vấn đề này là Pink hỏi.
Ta chỉ vào đứa con gái cầm rìu, hình như muốn dùng ánh mắt giết chết ta: “Vị này là Ann công chúa của Nguyệt Lan quốc, cũng là người yêu của Leaf knight Elmairy.”
“Còn có vị kia là…” Ta tạm nghỉ một chút, nói: “Công chúa của Vong Hưởng quốc, cũng là vị hôn thê của Elliot.”
Công chúa trừng hai mắt. Bất mãn nói: “Ngươi ngay cả công chúa của Nguyệt Lan quốc cũng biết gọi là “Ann”, lại không biết công chúa của quốc gia mình tên là gì? Uổng cho ngươi trước kia còn thường thường theo Sun ca ca đến uống trà!”
Ta trầm mặc một chút, nhàn nhạt nói: “Ta chỉ nhớ lão sư của ta đều gọi ngươi là Tiểu Hoa Hoa, nếu như ngươi không muốn tự nói tên họ, vậy ta cũng có thể gọi ngươi như thế.”
“… Ta tên là Jasmine.”
Lúc này, Alice và Charlotte đi vào, phía sau bọn họ còn có hắc kỳ võ sĩ đang đẩy xe thức ăn, ở trước lúc ta ra ngoài có đặc biệt bảo bọn họ chuẩn bị đồ ăn thịnh soạn để chiêu đãi “khách quý”, trung ương đại sảnh vốn trống rỗng sớm đã bày một cái bàn dài trải khăn trắng tinh.
“Ann?”
Ann quay đầu vừa nhìn, kinh hô: “Chị!” Sau đó lập tức vọt đến bên cạnh Alice, ném rìu đi, bắt đầu đánh giá chị mình, nếu như Alice có rớt mất sợ lông nào, tin rằng Ann ngay cả Ma Vương cũng dám chém.
Tim của Alice đầu tiên là khựng lại một cái, sau đó đập giống như là chiến sĩ vừa mới đánh xong chiến đấu kịch liệt. Nhịp tim xem lâu rồi, lại phối hợp với biểu tình, muốn gạt ta thế nhưng không phải chuyện dễ dàng.
Cô ta cũng không hi vọng Ann xuất hiện ở đây, vô cùng vô cùng không hi vọng.
“Chị, chị không sao chứ?” Ann lo lắng dò hỏi.
“Đương nhiên không sao, có thể có chuyện gì đây? Chị chỉ là chăm sóc ba đứa con có hơi mệt, quả nhiên không nên một lần sinh ba đứa đây!”
Công chúa không hổ là công chúa, chẳng qua vừa chuyển mắt, nhịp tim của Alice liền dần dần bình tĩnh lại, giống như không có chuyện gì mà trả lời em gái.
Đột nhiên, Alice lộ ra biểu tình chợt hiểu, quay đầu nói với ta: “Bệ hạ, thì ra ngài có sở thích thu thập công chúa các quốc à? A! Hẳn là công chúa và “vương tử” các quốc mới đúng, vị kia của Kissinger là vương tử, ta suýt nữa cũng quên mất.”
“… Ngươi thế nhưng không phải do ta thu thập đến!” Hơn nữa thu thập vương tử công chúa làm chi? Chẳng lẽ gom đủ mười người là có thể đổi một Quốc Vương sao?
Alice gật đầu nói: “Nói cũng phải, chồng của ta thật là có nhìn xa, đã thu thập ta trước một bước rồi.”
“…”
Rầm!
Charlotte nặng nề mà đặt cái mâm lên bàn dài, giận đùng đùng nói: “Bệ hạ mời dùng bữa!”
Ta sửng sốt, mắng lại: “Làm gì vậy?”
Charlotte trừng ta một cái, sau đó mang theo thần sắc ủy khuất trốn phía sau Alice, cũng không thèm liếc ta một cái, đây là cái hành động quái lạ gì vậy hả? Ngươi ném cái mâm của ta còn ủy khuất cái gì?
Lửa giận trong lồng ngực bừng bừng, ta chỉ muốn đem đứa con gái này nổ văng ra ngoài, để cho cô ta vì hành động vô lễ của mình mà trả giá!
Không, không được, Charlotte thế nhưng không phải Awaitsun có đấu khí dữ dội hay Elo là sinh vật undead, cô ta chỉ là một cô gái bình thường, cú nổ này vừa nổ ra có lẽ sẽ chết…
Pink tặc lưỡi nói: “Grisia ngươi làm đàn ông thật có đủ thất bại, mỗi một thuộc hạ đều tán được công chúa rồi, chính ngươi cái thủ lĩnh Thánh Điện này, đường đường là Ma Vương bệ hạ lại có thể ngay cả nữ hầu bên dưới cũng tán không được!”
“Nhảm nhí!”
Ta nhấc tay lên, tạm ngừng một chút, vung hắc ám thuộc tính trên tay về phía bàn dài, cái bàn, thức ăn thậm chí ngay cả hắc kỳ võ sĩ đang bày bàn trong nháy mắt tất cả đều hóa thành một đống mảnh vụn, rống giận: “Mười Hai Thánh kỵ sĩ thiếu gì gã tán không được con gái! Ta cũng chưa từng nhìn thấy Lesus tán được đứa con gái nào!”
Pink không chút khách khí nói: “Đó là bởi vì hắn bận rộn đến mức ngay cả liếc con gái một cái cũng không có!”
Hắn bận rộn không có thời gian nhìn con gái, ta thì không bận sao? Lesus chính là Judge trưởng nghiêm túc làm việc, ta chính là Sun knight làm loạn qua ngày?
Một phát túm lấy Pink, cơ thể của cô ta và Stephen thế nhưng không kiên cố như Red, tùy tiện động một cái đã bể nát thành một đống mảnh vỡ, ta thậm chí nghe thấy tiếng la hét dở chừng của cô ta! Dễ dàng bóp vỡ như thế cũng không tốt, lửa giận đầy bụng căn bản chưa kịp phát tiết hết!
Ta nhìn xung quanh một chút, bốn đứa con gái…
Ann và Jasmine hai người rất căng thẳng, mặc dù cực lực đè nén, mà bọn họ cũng không hổ là công chúa, trên biểu hiện vẫn là bảo trì được khá trấn định, chỉ là hô hấp không ổn định lắm, cơ thể hơi căng chặt một chút, so với tươi cười của Alice và quật cường của Charlotte, phản ứng của bọn họ bình thường hơn nhiều.
Ann hình như muốn thò tay nhặt rìu lên, lại bị Alice ngăn cản, coi như cô ta thông minh, bây giờ giơ vũ khí vào ta thế nhưng không phải hành động sáng suốt!
Red, không được… đúng rồi, còn có Stephen.
Ta lộ ra mỉm cười nhìn về phía Stephen, nhưng hắn lại chỉ lả liếc ta một cái, hàm ý khinh thường rất nặng, còn có ý tứ muốn giết thì giết, dù sao hắn cũng không thèm để ý.
Đối với Stephen, ta vẫn thật sự không biết có thứ gì có thể khống chế hắn, vu yêu chỉ quan tâm người ứng cử Ma Vương của mình, nhưng Charlotte sớm đã chết rồi, cho nên căn bản không có thứ có thể dùng để nắm hắn trong tay.
Đáng chết! Ta rống giận: “Red, nhốt hết những công chúa này vào địa lao!”
“Được!” Red gật đầu, sau đó do dự hỏi: “Không bao gồm Alice và Charlotte đi?”
“Đương nhiên không bao gồm bọn họ.” Ta phất phất tay, cảm thấy đầy lòng không nhịn được, cái gì cũng không có dặn dò, trực tiếp dịch chuyển tức thời rời khỏi.
Tùy ý đi lung tung ở Ma Vương Điện, cố gắng quan sát chung quanh, muốn đè nén buồn bực đầy trong lòng.
Diện tích Ma Vương Điện rộng lớn, ta đến bây giờ cũng không thể đi dạo hết, ở đây xác thực có không ít thứ mới lạ có thể nhìn, như là những phù điêu có tính xâu chuỗi, đi qua cả một dãy hàng lang vừa vặn xem hết một câu chuyện xưa, câu chuyện của mỗi dãy hành lang đều không giống nhau, hơn nữa cũng không phải chuyện lịch sử có thể thấy bất cứ đâu, mỗi một cái đều là truyện kỳ đặc sắc chưa từng thấy qua, như là kỵ sĩ đấu ác long…
Rầm!
Hủy đi cả một dãy phù điêu, tâm tình của ta lại vẫn tồi tệ như một mớ hỗn độn, cái chuyện xưa đó không tốt, cứ mỗi lần đi đến hành lang kỵ sĩ đấu ác long, liền khiến ta nhớ tới lúc mất trí nhớ khi trước, mọi người xuyên qua truyền tống ma pháp trận tới, sau đó cùng đối kháng con rồng kia…
[Mình rốt cuộc vì sao lại muốn lực lượng? Lực lượng cái thứ này… ta sớm đã có rồi!]
Đó mà là lực lượng gì! Ta bây giờ mới thật sự có lực lượng, xem xem ai còn dám chống đối ta!
“Bệ hạ?”
Adair chạy bộ tới, quỳ một gối xuống: “Tham kiến bệ hạ,” Sau đó lo âu hỏi: “Bệ hạ, có ai chọc giận ngài sao?”
Nhìn thấy tư thái dễ bảo của Adair, tâm tình của ta nhất thời tốt hơn rất nhiều, thậm chí có chút trở nên vui vẻ, sự lên xuống cảm xúc này thật sự rất khó khống chế, nhất là mấy ngày gần đây, hình như so với lúc trước càng khó khống chế tính khí rồi.
Ảnh hưởng của hắc ám thuộc tính thật sự có nhanh như thế sao? Vừa bắt đầu nghĩ, liền cũng không còn biện pháp ngừng lại nữa.
Ta còn có bao lâu sẽ phát điên?
Ngày nào đó ta điên rồi, thật sự sẽ ra tay với tất cả người quen biết sao?
Nếu là như vậy, ta hà tất phải làm Ma Vương gì! Cứu vớt toàn thế giới thì lại làm sao, nếu những người ta quan tâm đều chết hết, thế giới này cùng với hủy diệt rồi có gì khác?! Còn không bằng thật sự hủy diệt luôn cho rồi —-
Adair hô to: “Bệ hạ, xin đừng một mình phiền não, để cho thuộc hạ vì ngài chia lo giải buồn!”
Tâm tình từ buồn bực đến vui vẻ, cuối cùng vừa lại kích động lên, ta vậy mà có loại cảm giác thở hổn hển, nhìn kỹ Adair, hi vọng có thể tìm về tâm tình vui vẻ vừa rồi, nhưng nhìn Adair quỳ ở trên đất, nhất thời nổi lên nghi hoặc.
Xác thực, Adair vô cùng nghe lời, nhưng hắn có… khúm núm như thế sao?
Mặc dù hắn nghe lời ta, nhưng đội viên của tiểu đội Sun lại mỗi tên đều rất nghe lời hắn, Ceo cũng từng nói Adair cho dù là ở hoàng cung, Thánh Điện hay là giữa dân thường đều rất được chào đón, Elliot sắp trở thành chồng công chúa cũng xưng anh gọi em với hắn, cộng thêm thực lực kiếm thuật vừa lại siêu cao, bất luận nghĩ làm sao, Adair đều tuyệt đối không phải một tên sẽ quỳ ở trên đất!
Nếu đã như thế, trước mắt cái tên Adair đang quỳ ở trên đất, vừa lại luôn miệng “bệ hạ” này là chuyện làm sao?
“Adair, đứng lên đi, nói cho ta chiến huống bây giờ thế nào?”
Adair đứng dậy, cười nói: “Không có chỗ nào cần bệ hạ bận tâm, Elo làm được rất tốt, mặc dù trước mắt cùng quân đội Thánh Điện đánh giáp lá cà mấy lần, nhưng lần nào cũng chiếm thượng phong, quân đội Thánh Điện gần như không có tiến về Ma Vương Điện bao nhiêu.”
Ta gật đầu, nói: “Ta mang công chúa của Elmairy và Elliot đến rồi, bọn họ hẳn là sẽ có ích đi? Dùng để làm uy hiếp hẳn không tệ.”
Adair ngẩn người, cười khổ nói: “Xin lỗi, bệ hạ, sợ rằng không có bao nhiêu tác dụng, cho dù thiếu đi Leaf knight trưởng và Elliot, ảnh hưởng đối với cả quân đoàn hẳn rất có hạn.”
“Ngươi nói hình như cũng đúng.” Ta cười nói: “Nếu như không có ích, vậy thì dùng để huyết tế đi!”
Trái tim của Adair đập mạnh một cái, nhưng bề ngoài hoàn toàn không có biểu hiện ra, nếu không phải phương thức “nhìn” người của ta bây giờ thực sự hơi quá thấu triệt, ngay cả lưu động của máu đều rõ rõ ràng ràng, sợ rằng cũng phát giác không ra bất cứ nơi nào có dị trạng.
“Muốn giết công chúa vẫn đúng là cần một chút chuẩn bị tâm lý à!” Adair bất đắc dĩ mà cười cười, đây hình như có thể giải thích cho phản ứng vừa rồi của hắn, hắn khuyên: “Nhưng bệ hạ, huyết tế có lẽ trái lại sẽ kích động lực chiến đấu của đối phương, tạo thành tổn thất không cần thiết.”
Ta lạnh lùng nói: “Dù sao trận chiến tranh này vốn đã không cần thiết, nhiều thêm một cái huyết tế không cần thiết thì đã làm sao?”
“Phải, vậy thì tuân theo ý tứ của ngài.”
Bây giờ mới thôi, hình như không có dị trạng, nhưng ta chính là cảm giác “Adair” trước mắt có chỗ không thích hợp, từ luôn miệng bệ hạ, quỳ xuống hành lễ, thậm chí là lập tức liền tiếp nhận mệnh lệnh giết chết hai vị công chúa, đều không phải chuyện phó trưởng ta quen biết sẽ làm.
“Cơ suất quân đội Thánh Điện đánh tới Ma Vương Điện có bao nhiêu?”
Adair không chút chần chờ trả lời: “Không.”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Ta lẩm bẩm: “Nhưng Lesus là ai? Hắn từ nhỏ đã đối mặt với các loại tội phạm ác tính trọng đại, là Judge knight trưởng kiềm chế lãnh tĩnh nhất! Hắn lại làm sao không thấy rõ điểm này? Là tức điên rồi sao? Không đúng, những chuyện này đều không thể khiến cho Lesus mang cả một đoàn Thánh kỵ sĩ đến chịu chết… Tim của ngươi đập một cái thật mạnh, Adair.”
Adair lập tức trả lời: “Bệ hạ, được ngài vừa nhắc nhở, tôi cũng cảm thấy đây là một cái nghi điểm rất lớn!”
“Oh, vậy ngươi cảm thấy đáp án nào có khả năng đây?”
Adair nhíu mày trầm tư một hồi, lắc đầu nói: “Bệ hạ, tôi đoán không ra.”
“Ngay cả một cái cũng đoán không ra?” Ta cười nói: “Ta thế nhưng không biết ngươi bất tài như thế, hay là… có nguyên nhân khác? Như là ngươi bất luận thế nào cũng không thể nói ra cái “đáp án” đó!”
Adair mặt biến sắc, kiên định nói: “Không có chuyện đó, bệ hạ, xin tin tưởng tôi đối với ngài vĩnh viễn một lòng trung thành!”
Ta trầm mặc một chút, thần sắc của Adair thật là không có kẽ hở.
“Quân đội Thánh Điện hẳn cũng bao gồm tiểu đội Sun, ngươi không thèm để ý sống chết của bọn họ chút nào sao?”
“Bệ hạ, chẳng lẽ ngài thật sự không tin tôi sao?” Adair lộ ra thần sắc đau lòng: “Sớm ở lúc tôi đến với ngài, đã hạ quyết tâm từ bỏ những người khác rồi!”
Từ bỏ những người khác? Thánh Điện, mười một vị Thánh kỵ sĩ khác, phó đội trưởng, thậm chí kể cả mọi thành viên tiểu đội Sun sao?
Ta suy nghĩ một chút, dịch chuyển tức thời rời khỏi, nhưng lập tức lại trở về trước mặt Adair, chỉ là trên tay nhiều thêm một người, Vidar.
Vidar bị ta ném lên mặt đất, rên một tiếng, hắn lúc trước bị ta đánh văng vào tường, thương thế không có nhận được xử lý ổn thỏa, đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, có một số ngoại thương hình như còn phát viêm rồi.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Adair, Vidar đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó trợn trừng Adair, như thể có thâm thù đại hận gì.
“Các ngươi rất lâu không gặp rồi đi?” Ta dùng hắc ám thuộc tính áp chế Vidar, khiến cho hắn quỳ ở trước mặt Adair, ngoại trừ ngẩng đầu, động tác gì cũng làm không được, sau đó nhàn nhạt nói: “Ngươi có từng đến địa lao gặp Vidar không?”
Adair lắc đầu nói: “Không có.”
“Cũng tốt, đỡ khỏi ngươi nhớ đến tình cảm trước kia mà xuống tay không được. Adair, giết Vidar, ta đã học được làm sao làm hộ vệ, giết hắn để cho ta làm cái hộ vệ.”
Tim mạch của Adair đột nhiên siết chặt.
“Thế nào rồi?” Ta biết rõ cố tình hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Adair lộ ra tươi cười, nói: “Không, không có, tôi bây giờ giết hắn ngay, lập tức!”
Hắn rút ra kiếm ở thắt lưng, cúi đầu nhìn Vidar, góc độ quỳ xuống của đối phương hết sức vừa vặn, một kiếm chém xuống chắc chắn sẽ có một khối đầu người lăn lông lốc trên mặt đất.
Mau đi chứ, Adair, nhưng đừng đâm kiếm vào ngực, loại tư thế này rõ ràng là thấy đầu gọn gàng nhất, nếu như ngươi lựa chọn đâm ngực, đó cho thấy có ý tứ thừa nước đục thả câu.
Nhưng khoảng khắc này lại chậm trễ có không chém xuống.
Vidar ngẩng đầu lên, rống to với Adair: “Ngươi tên phản đồ! Muốn giết thì giết muốn chém thì chém, đừng khách khí với ta, tới đi!”
Từ đầu đến đuôi, nhịp tim và biểu tình của Vidar đều không ăn khớp, lúc hắn nhìn ta, tim đập giống như đánh trống, nhưng nhìn Adair trái lại có xu hướng dịu đi, đây căn bản không phải phản ứng sẽ có khi đối mặt “phản đồ”, hắn một chút cũng không tức Adair, ngược lại là bởi vì nhìn thấy đối phương, khiến cho tâm tình trở nên bình ổn rồi.
Thật là diễn kỹ không đạt, diễn kỹ của Adair mặc dù giỏi, nhưng lại không thể khiến cho người khác cũng giỏi như hắn, nếu bức không ra kẽ hở của hắn, vậy khiến cho người khác lộ ra kẽ hở cũng thế.
Lúc này, Adair vung kiếm xuống Vidar, người sau cúi đầu, nhắm mắt chờ đợi khoảng khắc tử vong kia, nhưng thân thể lại không nhịn được run rẩy lên, cho dù có ý thức về cái này, nhưng dù sao cũng là người còn trẻ hai mươi mấy tuổi, muốn khẳng khái chịu chết không khỏi cũng quá làm khó người.
“Bệ hạ?”
Adair khó hiểu hỏi, bởi vì có một bàn tay khổng lồ đang nắm giữ kiếm của hắn, đó là bàn tay ta dùng hắc ám thuộc tính làm ra.
“Adair, ngươi đã phạm cái sai lầm rất lớn.” Cùng lúc ta nói chuyện, bàn tay khổng lồ bẻ gẫy kiếm của Adair, sau đó ném sang bên cạnh.
“Sai lầm?” Adair vô thức lùi về sau một bước.
“Nếu như ta thật sự muốn ngăn cản Thần Điện Ánh Sáng thảo phạt ta, chỉ cần giết hết Mười Hai Thánh kỵ sĩ chẳng phải được rồi sao, nhưng ta lại không có làm như thế. Ta nói như vậy, ngươi biết ngươi sai ở đâu chưa?”
Adair ngẩn ra, sau đó sắc mặt trở nên tái nhợt.
Rốt cuộc hiểu rồi sao? Ta cười lạnh một tiếng.
Không thể nào có người nói từ bỏ là từ bỏ, một chút xíu tình cảm cũng không giữ lại, thậm chí có thể giơ kiếm chém chết đối phương, ngay cả Ma Vương ta đây cũng làm không được, Adair ngươi lại có thể làm một cách vô tình vô nghĩa, chỉ cần ta hạ lệnh một tiếng, ngươi ngay cả Vidar người cùng làm chức phó, giao tình thắm thiết cũng có thể giơ kiếm chém, ta thế nhưng không biết phó đội trưởng của mình có tuyệt tình như thế!
Nghi điểm rõ ràng như thế, ta vừa lại lần nữa làm như không thấy, giống như khi đó nhìn không ra Roland là người ứng cử Ma Vương cuối cùng, cuối cùng còn bị hắn giết chết!
Chỉ vì ta rất không muốn chọc phá chân tướng rồi.
Bàn tay khổng lồ một phát túm lấy Adair, động tác không phải nhẹ nhàng cho lắm, nhưng Adair chỉ là rên một tiếng, trái lại là Vidar hét to một tiếng “Adair”.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Ta đến gần Adair, rống giận: “Không đúng, ta hẳn nên hỏi thế này: “Lesus rốt cuộc muốn làm cái gì” mới đúng đi?”
Adair nhìn ta, ánh mắt tràn đầy ý thức, dường như đã định chịu chết, khiến cho ta lửa giận càng thiêu đốt!
Bàn tay khổng lồ càng nắm càng chặt, cho dù là hắn cũng không nhịn được lộ ra thần tình đau đớn, loại trảo pháp này sẽ khiến người căn bản không cách nào hô hấp, nếu là nắm chặt thêm một chút, sợ rằng ngay cả xương sườn cũng sẽ gãy.
“Mau dừng tay!” Vidar lo lắng vội vàng hô: “Cậu ta không thể hô hấp rồi, ngươi sẽ hại chết cậu ta mất!”
So với Adair dày dạn kinh nghiệm, Vidar dường như càng giống cái người trẻ tuổi, bốc đồng, nhiệt huyết còn có thiếu ý thức hi sinh, cho nên thượng cấp quả nhiên không thể quá nghiêm túc, nếu không thuộc hạ sẽ không có cơ hội rèn luyện.
“Vì hoàn thành nhiệm vụ, Adair vừa rồi suýt nữa đã giết ngươi, bây giờ cũng coi như là tự chịu quả báo, ngươi căng thẳng cái gì?”
Vidar giận dữ nhìn ta, nhịp tim tuy nặng lại không nhanh, đây mới là cách phối hợp chính xác của biểu tình và nhịp tim khi phẫn nộ.
“Người suýt nữa giết ta là ngươi!”
Ta mỉm cười nhìn hắn, thậm chí tháo trói buộc của hắn ra, Vidar cảm giác thân thể vừa lỏng, lập tức liền chạy đến bên cạnh Adair, bạt mạng công kích bàn tay khổng lồ, công kích của hắn cũng không phải vô dụng, chỉ là bàn tay khổng lồ vừa tổn thương, lập tức liền có hắc ám thuộc tính bổ sung, có công kích thế nào cũng vô dụng.
Thời gian mỗi giây mỗi phút trôi qua, Adair đã lộ ra trạng thái nửa bất tỉnh, Vidar rốt cuộc khuất phục rồi, hắn thấp giọng hạ khí thỉnh cầu:
“Làm ơn đừng giết cậu ấy, Adair luôn luôn trung thành tận tâm với ngươi —-”
“Lesus muốn làm cái gì?” Ta cắt đứt lảm nhảm của hắn.
Nghe thấy vấn đề này, mặt Vidar biến sắc, do dự bất định, quay đầu nhìn Adair, nhưng Adair sớm đã không thể cho hắn bất cứ ám chỉ gì rồi.
Ta nhàn nhạt nói: “Ngươi có thể cân nhắc thêm ba giây, hắn vẫn có thể chống giữ qua. Có lẽ đi.”
Nghe vậy, Vidar trái lại cắn răng một cái, nói: “Quân đội chỉ là dùng để đánh lạc chú ý của ngươi, Mười Hai Thánh kỵ sĩ trưởng kỳ thật là muốn trực tiếp dịch chuyển tức thời tiến vào Ma Vương Điện tìm ngươi!”
“Không thể nào!” Ta nhíu mày bác bỏ: “Bọn họ không thể dịch chuyển tức thời tiến vào, bớt đùa với ta!”
Ma Vương Điện có ma pháp rất mạnh phòng hộ, chỉ có ta có thể trực tiếp dịch chuyển tức thời tiến vào, những người khác đều là dựa vào liên kết của vật phẩm ma pháp mang theo bên người và ma pháp trận trong Điện, mới có thể sử dụng dịch chuyển tức thời trở về Ma Vương Điện, người bình thường căn bản không thể dịch chuyển tức thời tiến vào.
Vidar thấp giọng nói: “Cho nên những kỵ sĩ trưởng trước hết để cho Adair tới Ma Vương Điện kiến lập truyền tống ma pháp trận.”
Bàn tay khổng lồ buông lỏng, Adair rớt xuống đất, Vidar lập tức xông lên dò xét, sau đó kinh hô: “Cậu ấy không còn hô hấp nữa! Adair!”
“… Dùng sức đấm vào ngực hắn.”
Nghe vậy, Vidar lập tức dùng sức đấm một cái… không khỏi cũng dùng sức hơi quá, xương sườn của Adair cũng bị đánh nứt rồi, nhưng chiêu này rõ ràng rất hữu hiệu, Adair đau đến gập người, nhưng ít nhất hắn đã chuyển động rồi.
Đợi đến khi hơi thở của Adair dịu lại, ta đi đến trước mặt hắn, một cái vung tay khiến cho Vidar văng đi đập vào tường động đậy không được, lúc này mới cúi đầu hỏi: “Adair, vì sao phản bội ta?”
Adair ngạc nhiên, vội vàng nói: “Đội trưởng, tôi không có phản bội ngài!”
“Không có mới lạ! Vậy mà còn có thể nói được tự nhiên như thế”, nhịp tim thậm chí không có dị trạng! Ta rống lên với hắn: “Ngươi nghe lời Lesus đến nằm vùng, còn dám nói không có phản bội ta?”
Adair lại rống còn muốn lớn tiếng hơn ta: “Tôi cũng không phải nghe lời của Judge knight trưởng, mà là lời của ngài!”
Ta?
“Đội trưởng, dù cho mình là Ma Vương cũng vẫn muốn làm Sun knight, đây chẳng lẽ không phải lời của ngài nói với Storm knight trưởng sao? Tôi chỉ là quán triệt ý chí của ngài, đến mang ngài về tiếp tục làm Sun knight! Tôi không có phản bội ngài!”
“Nhưng ngươi sai rồi, ta không muốn làm Sun knight!” Ta vô cùng bực tức gào lên: “Giết chết năm trăm Thánh kỵ sĩ vẫn không đủ tỏ rõ điểm này sao?”
Không, không chỉ là con số này, từ lúc khai chiến đến nay, chắc chắn Thánh kỵ sĩ đã chết thêm vượt xa con số năm trăm này, cũng đã chết nhiều người như thế…
“Vì sao các ngươi đến bây giờ vẫn không thể tỉnh ngộ! Ta đã không trở về được nữa!”
Từ khoảng khắc trở thành Ma Vương, ta đã biết mình không bao giờ có thể trở về!
Mỗi một phút một giây, ta đều phải giằng co cùng hắc ám thuộc tính, mỗi một người sống ở bên cạnh ta đều phải sống ở dưới sợ hãi, chỉ cần ta có một giây nào đó thua rồi, bọn họ liền có thể mất mạng!
Ta làm sao có thể trở về Diệp Nha thành, trở về Thần Điện Ánh Sáng?
“Ngài có thể trở về, đội trưởng.” Adair lại có thể cười, nói: “Bởi vì căn bản không có người nào chết, một người cũng không có, đó chỉ là đánh cho ngài xem mà thôi.”
Ta ngạc nhiên, đây làm sao có thể, ta rõ ràng nhìn thấy có Thánh kỵ sĩ ngã xuống không dậy nổi… Sau đó liền đi rồi, cũng không có ở lại để nhìn đến cuối trận chiến, thì ra năm trăm người đó thật sự không chết sao?
Không đúng, chết hay không đều không quan trọng!
“Cho dù năm trăm người đó không chết, cũng không có quan hệ với ta! Ta căn bản không muốn đi về, Ma Vương Điện cái gì cũng có, so với Thần Điện Ánh Sáng bần hàn tốt hơn không biết bao nhiêu lần!”
[Ngoại trừ bảo thạch, thạch điêu và người chết… ở đây còn có cái gì?]
“Muốn đi đâu thì dùng dịch chuyển tức thời, lập tức đã có thể đến rồi, ta rất tự do!”
[Hoàn toàn không biết phải đi đâu.]
“Không ai có thể trói buộc ta!”
[Bên cạnh căn bản không có ai…]
“Ta rất vui vẻ!” Ta tận toàn lực gào lên, chỉ mong có thể thuyết phục bọn họ… còn có chính mình.
Adair lại vẫn cố chấp nói: “Đội trưởng, Ma Vương Điện không có Thánh kỵ sĩ mà ngài luôn che chở, không có tiểu đội Sun, càng không có Mười Hai Thánh kỵ sĩ mà ngài coi như anh em! Ở đây cái gì cũng không có, căn bản là tòa thành chết! Đây là ngôi nhà tù chuyên môn nhốt Ma Vương!”
Đáng chết —-
Nói đến đây, Adair đột nhiên ngậm lại miệng, chỉ là nhìn chằm chằm mặt của ta, cũng không biết hắn rốt cuộc đang nhìn cái gì, mà hiện tại ta một chút cũng không muốn dùng ly thức nhìn trên mặt của mình rốt cuộc là biểu tình gì.
“Nếu ngươi đã biết…” Ta muốn kéo ra tươi cười, nhưng làm sao cũng làm không được, đành phải bỏ cuộc mặc kệ: “Vì sao các ngươi muốn đến chọc phá hết thảy cái này?”
Mãi cho đến gào xong, ta mới phát hiện giọng của mình vậy mà khàn như thế.
“Đội trưởng…”
Adair lộ ra biểu tình không đành lòng, ngay cả Vidar bị áp trên tường cũng không trừng mắt mà nhìn vào ta nữa, hai người này rốt cuộc đang làm cái gì chứ? Ta chính là đang muốn giết bọn chúng! Đồ khốn!
“Ngươi biết ta đã hạ bao nhiêu quyết tâm mới đem mình nhốt ở trong cái nhà tù này không? Để đoạn tuyệt đường lui, ta thậm chí không tiếc hạ lệnh muốn ngươi giết chết năm trăm Thánh kỵ sĩ! Đây đối với các ngươi mà nói đều vẫn không đủ phải không?”
Ta nhìn Adair và Vidar một chút, cười nói: “Nếu như ta đem thi thể của ngươi và Vidar ném ở trước mặt Lesus, lại đem thi thể của Ann và Jasmine ném ở bên chân Elmairy và Elliot, như thế đã đủ chưa?”
Tùy theo ba chữ “đã đủ chưa” rơi xuống, Adair cũng văng đi đập lên tường động đậy không được, cùng cảnh ngộ với Vidar, vách tường trên hành lang là thạch điêu vừa rồi bị nổ vỡ, lồi lõm không bằng phẳng vừa lại bén nhọn, đập ở phía trên tuyệt đối không phải một chuyện thoải mái cho lắm. Lần này không thể bỏ qua bọn họ nữa.
Adair khó khăn nói: “Đội, đội trưởng, cầu ngài đừng làm chuyện sẽ khiến mình hối hận.”
Ta nhìn hắn, đột nhiên phì ra cười, càng cười càng lớn tiếng —-
“Ha ha, ngươi làm sao biết ta giết ngươi rồi, ta thật sự sẽ hối hận đây?”
Chỉ cần giết chết, hắn liền sẽ nói không ra lời khiến người khó chịu nữa, phương án giải quyết đơn giản như thế, ta rốt cuộc đang do dự cái gì?
“Kế hoạch của ngươi là dùng ma pháp trận dịch chuyển tức thời để cho Mười Hai Thánh kỵ sĩ qua đây sao?” Ta cười nói: “Ta trái lại muốn biết, dưới tình huống động đậy không được thậm chí là ngay cả tiếng cũng phát không ra, ngươi còn có biện pháp gì cầu cứu? Đừng trách ta không đoái hoài tình cảm, sẽ cho ngươi mười giây nghĩ biện pháp cầu viện, sau mười giây, ta sẽ giết hai người các ngươi!”
Adair lại cái gì cũng không có làm, chỉ là nhìn ta, ta có chút chờ mong hắn sẽ lộ ra thần sắc tuyệt vọng, đã rất lâu không thấy hắn lộ ra loại biểu tình này rồi.
Nhớ lúc lần đầu tiên gặp mặt, Adair kích động đến như thể tìm được tình nhân trong mộng không bằng, nhưng vừa phát hiện tính cách của ta trong ngoài không đồng nhất, kiếm thuật lại càng kinh người —- tệ đến kinh người, hắn liền từ bộ dạng như bị sét đánh giữa trời quang đến bộ dạng bị ta lừa tình.
Tốn hết một hồi công sức mới khiến cho hắn từ trong lòng thừa nhận ta cái đội trưởng này, ở trong quá trình “dạy dỗ”, hắn từng lộ ra thần sắc gần như tuyệt vọng, nhưng cũng chỉ là gần như… lần này, hẳn là có thể nhìn thấy biểu tình tuyệt vọng chân chính rồi đi?
Ám nhận khổng lổ bồng bềnh ở bên cạnh ta, một đao này vung đi tất có thể đem hai người từ trung gian cắt thành hai khúc.
“Tạm biệt, Adair.” Ta tháo trói buộc ở trên miệng hắn, ít nhất cũng nên cho đối phương cơ hội nói một câu di ngôn.
Lúc này, Adair cười sầu thảm, vậy mà nói: “Xin lỗi, đội trưởng, tôi thất bại rồi.”
“…” Ta vẫy tay một cái, ám nhận cũng nổi lên theo, vung xuống —-
“Đại ca ca! Đừng giết người!”
Elaro đứng ở cửa, sắc mặt đầy sợ hãi, nhưng ta sớm đã phát hiện nó rồi, chỉ là không thèm để ý mà thôi, một đứa trẻ tám tuổi có thể làm gì… Khoan khoan! Ta quay đầu nhìn Adair, hồ nghi nói: “Nhịp tim của ngươi trở nên dịu lại rồi, vì sao?”
Căn bản không xảy ra chuyện gì, chỉ có Elaro xuất hiện mà thôi… Elaro? Nó vậy mà dùng biểu tình áy náy nhìn ta, đây khiến cho ta có cảm giác vô cùng không ổn, vội vàng hỏi: “Elaro! Ngươi đã làm cái gì… Hự!”
Chỗ của Elaro đứng đột nhiên nổ tung, thật lớn, ánh sáng nóng bỏng chớp mắt ập tới, vậy mà khiến cho ta có loại cảm giác mình sắp chết, trước mắt một mảnh trắng xóa cái gì cũng nhìn không thấy, ở dưới loại áp bức ánh sáng khổng lồ này, ta thậm chí cảm giác không được mình còn sống hay không, càng đừng nói đến sử dụng cảm tri hay là ly thức.
“Đội trưởng? Ngài vẫn ổn chứ?”
Truyền tới giọng của Adair, hắn mang giọng điệu hoàn toàn không ân hận mà xin lỗi.
“Đội trưởng, xin lỗi, vì để phòng ngừa ngộ nhỡ, cho nên tôi ngay cả Vidar cũng gạt rồi, chỉ có Mười Hai Thánh kỵ sĩ trưởng và tôi mới biết kế hoạch thật sự, kỳ thực cái ma pháp trận dịch chuyển tức thời này không phải muốn dịch chuyển Mười Hai Thánh kỵ sĩ trưởng tới, mà là muốn dịch chuyển ngài đi.”
“Còn có, lúc biết Vidar bị bắt tới, tôi liền sợ sự việc sẽ bại lộ, cho nên đã chuyển giao vật phẩm ma pháp dịch chuyển cho Elaro, thật là cảm tạ ngài đã đem Elaro đến Ma Vương Điện.”
Đồ chết tiệt!