Mệnh Kỵ Sĩ

quyển 8 chương 4: trận chiến cuối cùng: kẻ phản bội của ánh sáng —- tướng quân màu đen

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thu hồi ly thức từ nơi xa xôi, liếc mắt liền thấy Charlotte đang khom lưng nhìn ta, một đôi mắt trợn thật lớn, cũng không biết trợn lớn như thế làm chi? Mắt có to cũng sẽ không nhìn thấy được tốt hơn đi?

“Cậu thật sự rất khó tìm đó!” Charlotte bĩu môi nói: “Nếu muốn ngẩn ngơ, ngồi ở lều của mình ngẩn ngơ không phải được rồi sao?”

Người trong đoàn đội đều biết ta thích nhất ngồi “trầm tư” ở dưới tàng cây cách doanh trại một khoảng cách, đương nhiên sự thật không phải như thế, ta chỉ là dùng ly thức đến khắp nơi “quan sát” mà thôi.

“Tìm tôi làm chi?” Ta lười biếng nói.

“Có người lạ đến đội tìm cậu đó!”

Charlotte không biết đang hưng phấn cái gì, từ lúc ta có mấy lần bất cẩn quên đọc chú ngữ đã thi triển ra ma pháp, suốt ngày đều có ma pháp sư đến tìm ta làm lão sư, đây có gì phải ngạc nhiên?

Ta biếng nhác nói: “Oh? Đừng lại là đến xin tôi nhận hắn làm học sinh chứ, tôi không có hứng đối với dạy học sinh.”

“Không phải, không phải!” Charlotte càng hưng phấn nói: “Hắn nói hắn là quản gia trước đây của cậu đó! Cậu quả nhiên là quý tộc đi?”

Quản gia của ta? Ta đâu ra cái thứ này…

“Tylin dẫn hắn qua đây rồi.” Charlotte chỉ về phía sau, ta cứ theo đó mà đem cảm tri mở rộng ra, quả nhiên phát hiện Tylin ở cách đó không xa, phía sau hắn cũng đúng là có đi theo một người… Lại có thể là hắn!

Ta kinh ngạc nhảy dựng lên, cái người này hoàn toàn không nên xuất hiện ở cái nơi này, hơn nữa hắn muốn tự xưng là quản gia trước đây của ta, ta vẫn thật là không có đường phản bác, bởi vì trước kia ngay cả bữa sáng đều là hắn giúp ta chuẩn bị —- Adair.

“Grisia?” Charlotte tò mò gần chết: “Cậu thật sự quen hắn hả?”

Ta không ngó ngàng tới cô ta, chỉ là nhìn Adair, hắn đi theo Tylin, một mạch đi tới trước mặt ta, cũng không có mặc trang phục của Thánh kỵ sĩ, mà là trang phục đơn giản mà thôi, nhưng cho dù như thế, hắn vẫn có một loại cảm giác uy phong lẫm liệt, đây có lẽ cũng là nguyên nhân chủ yếu Tylin và Charlotte lại trực tiếp dẫn hắn tới, mà không phải xác nhận với ta trước.

Ta sớm đã nói với bọn họ, đừng dẫn người nhàm chán tới làm phiền ta, lấy khí thế của Adair, rõ ràng không khả năng bị coi là người nhàm chán.

Cao thủ kiếm thuật đúng là đáng ghét!

Giọng điệu của ta rất gắt nói: “Ngươi tới đây làm cái gì?”

“Đương nhiên là đến tìm ngài.” Adair mỉm cười: “Có thể nói riêng một lời không?”

Ta lạnh lùng nói: “Giữa chúng ta không có cái gì để nói, ngươi nói chuyện cũng cẩn thận một chút cho ta!” Nếu nói ra thân phận chân thực của ta, dù là Adair, ta cũng tống hắn đến gặp Thần Ánh Sáng như thường!

Adair hơi hơi cúi đầu xuống, mang theo giọng ưu thương khẽ nói: “Đội trưởng, tôi trước đây đối với ngài trung thành tận tâm, chỉ cần ngài hạ lệnh, mặc kệ mệnh lệnh có bao nhiêu khó khăn hay vô lý, Adair dù là chết cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Nhưng hôm nay lại ngay cả tư cách nói chuyện với ngài cũng không có sao? Đội trưởng, đội trưởng ơi…”

Đội cái đầu ngươi! Diễn kỹ của Adair thật sự so với Elo không chỉ tốt hơn một trăm lần, rõ ràng chính là một tên trung thành, theo lý thuyết hẳn là rất thành thật mới đúng, chẳng qua gã này từ trước kia đã là một trăm điểm diễn kỹ, hơn nữa kiếm thuật tốt, năng lực xử lý chuyện càng tốt, khiến cho ta thường thường tự hỏi Adair nói không chừng so với ta càng thích hợp làm Sun knight.

“Lại có thể gọi Grisia là đội trưởng?” Tylin thì thào.

Charlotte và Tylin lộ ra biểu tình vô cùng tò mò, cứ tiếp tục thế này, ta cũng không biết nên làm sao giải thích với bọn họ nữa, đành phải túm lấy cánh tay của Adair, sau khi làm bộ mà niệm một đoạn chú ngữ, dịch chuyển tức thời đến Ma Vương Điện.

Trở về Ma Vương Điện, ta buông tay của Adair ra, tự đi thẳng đến vương tọa ngồi xuống, từ trên cao cúi nhìn đối phương.

Adair tò mò mà nhìn đại sảnh của Ma Vương Điện, nhưng chỉ là thoáng một chút, lực chú ý lại trở về trên người ta, cười mở miệng gọi “đội trưởng”, cứ giống như lúc trước.

Ta một hơi bác bỏ: “Ta đã không phải đội trưởng của ngươi nữa!”

Adair lại không phải rất để ý, vẫn cười cười hỏi: “Như thế bây giờ nên làm sao xưng hô ngài đây?”

Gã này rốt cuộc muốn làm gì? Ta có chút không rõ ý đồ của hắn, không nói nhiều trước hết thi triển ly thức, đây có thể để cho ta nhìn rõ biểu tình của hắn, ngay cả một chút xíu biến đổi cũng đừng hòng thoát khỏi bàn tay của ta!

Rất lâu không thấy được mặt của Adair rồi, đã hơn một năm rồi đi? Hắn thoạt nhìn tang thương không ít, có vài sợi tóc mai lại có thể đều đã bạc trắng, Adair lúc này mới mấy tuổi chứ!

Vậy mà ngay cả tóc trắng cũng có rồi…

“Đội trưởng?” Adair khó hiểu nhìn ta.

Nhìn mấy sợi tóc mai màu trắng đó, ta trầm mặc một chút. Lạnh lùng nói: “Đương nhiên là Ma Vương bệ hạ.”

“Vâng, Ma Vương bệ hạ.” Hắn vậy mà không chút do dự đã gọi rồi.

Ta ngạc nhiên nhìn hắn, gã này chẳng lẽ là…

“Ngươi hẳn sẽ không là tới đầu hàng chứ?”

Adair lặng đi một chút, như chuyện đương nhiên nói: “Đội trưởng… ý tôi là, Ma Vương bệ hạ, tôi đương nhiên là tới đầu hàng, nếu không tôi đến để làm gì đây?”

Cái gì gọi là đương nhiên? Ngươi thân là phó đội trưởng của tiểu đội Sun, ở lúc Sun knight chạy đi làm Ma Vương, ngươi liền có thể danh chính ngôn thuận mà tiếp nhận vị trí của Sun knight, kết quả ngươi lại có thể chạy tới đầu hàng Ma Vương, cái này gọi là đương nhiên sao?

Ta khó có thể tin nói: “Ta cho rằng ngươi là tới khuyên ta về Thánh Điện.”

“Bệ hạ nếu đã làm ra quyết định, thuộc hạ đương nhiên nghe lệnh.” Adair cười nói: “Luôn đều là như thế, không phải sao?”

Gã này là nghiêm túc hay lại là diễn đây? Ta suy tư một hồi, Adair lại thiếu kiên nhẫn trước, mở miệng hỏi: “Bệ hạ, ngài ở trong đoàn đội mạo hiểm đó làm cái gì?”

“Ta đang chơi trò dũng giả đánh Ma Vương.” Nghĩ không ra kết luận, ta phải nhìn càng nhiều phản ứng của hắn, mới có biện pháp nhận định, dứt khoát đem nội dung trò chơi giải thích một lần, xem xem Adair sẽ nói cái gì.

“… Đợi đến lúc ta chơi chán, sẽ giết hết bọn chúng!” Cuối cùng, ta cố ý nói như thế, muốn xem xem Adair sẽ có phản ứng gì.

Adair không tán đồng nói: “Vì sao phải giết chết bọn họ? Như vậy cũng quá lãng phí rồi, trước bắt bọn họ về, rồi lấy từng người sử dụng, như vậy mới sẽ không lãng phí, ngài trước kia chẳng phải đều dạy tôi như thế sao?”

“Sử dụng? Ngươi trái lại thử nói có cách sử dụng gì?” Hừ hừ, lòi đuôi chuột ra đi! Ngươi căn bản không phải đến đầu hàng, là đến ngăn cản ta giết người đi!

Adair gật đầu, cẩn thận giải thích: “Trước tiên xem xem bên trong có ai đủ mạnh không, như tên cái Tylin kia thì còn có thể, dùng để làm mấy tên hộ vệ như Elo, chuyên môn phụ trách bảo vệ ngài. Elo dù sao cũng là người của Roland, như vậy quá nguy hiểm rồi, cho dù là Awaitsun cũng không đáng tin, cho nên tôi kiến nghị ngài nhất định phải làm vài tên hộ vệ chuyên thuộc tuyệt đối trung thành tận tâm.”

“Ta có ngươi, không phải sao?” Ta cố ý hỏi như thế.

“Tôi chỉ có một người.” Adair lắc đầu nói: “Bắt đầu từ bây giờ, ngài cần không ngừng tích trữ hộ vệ vĩnh viễn không phản bội, nếu ngài đến lúc mất đi lực lượng của Ma Vương, mới sẽ không vô lực chống cự những người tới thảo phạt ngài.”

Nghe vậy, ta nhìn Adair, hắn vẫn là cả mặt thành khẩn, mặc dù đây là phó đội trưởng của mình, chẳng qua có đôi khi, ta vẫn thật không hiểu cách nghĩ của đối phương, vốn cho rằng Adair là tới nằm vùng hoặc là đến ngăn cản ta giết người, nhưng hắn lại bảo ta “làm mấy tên hộ vệ chuyên thuộc”, vật liệu làm hộ vệ chuyên thuộc thế nhưng không phải người sống sờ sờ, là người chết hẳn hoi.

“Adair.”

“Vâng?”

“Ta đã không phải đội trưởng trước kia của ngươi nữa, cũng sẽ không theo ngươi trở về Thánh Điện, nếu như ngươi muốn làm phó đội trưởng của Sun knight, khuyên ngươi vẫn là bỏ đi cái ý nghĩ này, trước khi ta vẫn chưa muốn giết ngươi, trở về Thánh Điện đệ bổ thành Sun knight.”

“Đội trưởng! Không, bệ hạ!” Adair đột nhiên quỳ một gối xuống đất, kiên định hô lớn: “Mặc kệ là đội trưởng hay là Ma Vương, kỳ thực còn chẳng phải đều là ngài, chỉ là chức vị thay đổi mà thôi, người tôi thuần phục là ngài, không phải cái danh hiệu “Sun knight” này, nếu ngài đã thành Ma Vương, tôi cũng chỉ là thuộc hạ của Ma Vương, tuyệt đối sẽ không trở thành Sun knight!”

Adair dùng ánh mắt kiên định nhìn ta, mà chuyện hắn kiên định lại là muốn làm thuộc hạ của ta, thuần phục ta, bất chấp ta là Sun knight hay là Ma Vương.

Ha ha! Ta không nhịn được cười: “Adair, đã có ai nói ngươi thật sự rất ngoan cố chưa?”

“Mỗi một người quen biết tôi vừa lại biết ngài là đội trưởng tôi đều từng nói như thế.” Adair có chút ngượng ngùng nói.

“Ha ha ha —-” Ta cười lớn ra tiếng: “Đứng lên đi, Adair, nhớ lấy lời ta nói bây giờ: “Chỉ có ngươi, vĩnh viễn đều không cần phải quỳ ở trước mặt ta.””

Adair đứng dậy, trên mặt nhịn không được lộ ra tươi cười đắc ý, tinh thần phấn chấn mà hô lớn: “Vâng, bệ hạ.”

Thấy Adair cả người gió bụi mệt mỏi, ngay cả hộ giáp cũng không có, kiếm trên tay cũng không phải thanh kiếm coi như không tệ đó của phó đội trưởng, chỉ là một thanh kiếm sắt bình thường mà thôi, cả người nhìn lên thực sự giản dị, ta vốn định gọi Awaitsun đi tìm một ít quần áo và khôi giáp đến, nhưng đột nhiên nhớ tới Awaitsun ra ngoài giết vương tử, đến bây giờ đều vẫn chưa có trở về, đành phải đổi lại triệu hồi Elo.

“Hắn là ai?”

Elo vừa xuất hiện, liền khó che đậy ánh mắt ghê tởm, đây cũng không khiến người bất ngờ, Adair thế nhưng là Thánh kỵ sĩ, tràn ngập Thánh quang, đương nhiên sẽ bị sinh vật undead ghét, ừmm, nói lên như thế, ta phải ở trên người Adair phóng chút thứ làm dấu hiệu, tránh cho hắn vô duyên vô cớ liền đánh nhau với sinh vật undead trong Ma Vương Điện.

“Tâm phúc của ta, Adair, sau này ngươi và Awaitsun đều phải nghe mệnh lệnh của hắn.”

Elo rống giận: “Ta chỉ nghe mệnh lệnh của quân chủ!”

Nghe vậy, ta đặc biệt quay đầu hỏi Adair: “Tình hình của Roland bây giờ thế nào rồi?”

Elo lặng đi một chút, cũng quay đầu nhìn Adair. Trên mặt lộ ra thần sắc mong chờ.

Mặc dù sinh vật undead căn bản không có vấn đề phân biệt giới tính, nhưng Elo chính là một gã đàn ông, nhìn thấy hắn đối với tin tức của Roland lộ ra loại biểu tình khát vọng này, da gà của ta cũng nổi lên rồi!

“Không rõ lắm.” Adair lấy làm tiếc cười cười: “Tôi từ rất sớm đã ra ngoài tìm ngài, không có nghe nói chuyện của Hell knight, chỉ biết hắn đúng là có trở về Thánh Điện, trước khi tôi rời khỏi hắn đều luôn ở trong đó.”

Nhìn thấy Elo lộ ra biểu tình thất vọng, ta đột nhiên có chút đùa ác, tiếp tục hỏi: “Vậy hắn có nhắc tới chuyện của Elo không?”

Adair lắc đầu nói: “Tôi chưa từng nghe cái tên Elo này.”

Phụt! Biểu tình của Elo vẫn thật có đủ thất vọng, giống hệt thiếu nữ bị người trong lòng quên lãng, nhìn thấy một gã đàn ông lộ ra loại biểu tình này thật đúng là vui nhộn!

Tốt hơn lần sau dứt khoát cho Elo một cái nhiệm vụ “vọt đến Thánh Điện cưỡng hôn Roland rồi chuồn cho nhanh”… Hắn biết đâu sẽ vui vẻ tiếp nhận?

Ta hạ lệnh: “Elo, đến kho tàng tìm mấy bộ khôi giáp và kiếm tốt nhất đến, để cho Adair có thể mặc.”

Phái sinh vật undead cấp tướng quân đi lấy đồ, hiển nhiên có chút coi rẻ đối phương, nhưng dù sao Elo căn bản không thèm để ý ta đã hạ mệnh lệnh gì chỉ cần không phải mệnh lệnh của Roland hạ, hắn tất cả đều không muốn làm, chỉ là không thể không làm.

Kéo theo bước đi không cam tâm tình nguyện, Elo rời khỏi đại sảnh, trong lúc này, cặp mắt của ta mặc dù nhìn chằm chằm Elo, nhưng trên thực tế lại là dùng ly thức quan sát Adair.

Adair cũng đang nhìn Elo, biểu tình trên mặt không hài lòng, nếu như bảo hắn cho Elo cái điểm số, hắn nói không chừng sẽ cho đối phương âm một trăm điểm.

“Nói trở về, Adair, ngươi là làm sao tìm được ta?” Nếu như Adair một mình đã có thể tìm được ta, xem ra bọn Lesus có lẽ không phải không biết ta ở bên trong cái đoàn đội mạo hiểm đó.

“Tôi vốn muốn đi Ma Vương Điện tìm ngài, lại nửa đường gặp gỡ đội ngũ mà lúc trước ngài mất trí nhớ từng nán lại, tôi chỉ là chào hỏi với bọn họ, trong đó cái người gọi là Woodrow kia lộ ra thần tình và cử động khác thường.”

Adair cười nói: “Cho nên tôi đã bức hỏi một chút, hắn liền đầu đuôi gốc ngọn mà thú nhận việc từng ở trong cái đoàn đội này nhìn thấy ngài.”

Adair, ngươi vẫn chưa đầu hàng đã giống thuộc hạ của Ma Vương rồi đi?

Nói lên như thế, hắn trước kia đã thường thường bị ta bắt đi làm một số việc “vây đánh”, “bí mật điều tra” và “ngầm hạ thuốc xổ báo thù” gì gì đó, so với thuộc hạ của Sun knight, có khi Adair vốn đã càng thích hợp làm thuộc hạ của Ma Vương…

Adair nhìn xung quanh, do dự một chút, hỏi: “Bệ hạ, nơi này hình như có chút vắng vẻ, thủ vệ đi đâu rồi?”

“Awaitsun để cho ta phái đi làm nhiệm vụ, hắn đã mang mọi Ám kỵ sĩ đi rồi.”

Hắn đột nhiên kích động, nói: “Vậy quá nguy hiểm rồi, làm sao có thể cả tòa Ma Vương Điện đều không có người đây?”

Ta không hề gì nói: “Ta đã không phải Sun knight kiếm thuật kém cỏi nữa, mà là Ma Vương cường đại, hơn nữa phần lớn không ở đây, khỏi lo đi.”

Adair lắc đầu nói: “Nếu như có người thừa cơ tiến vào mai phục hoặc là động thêm tay chân đây? Bệ hạ, mặc dù ngài rất mạnh, nhưng cũng không thể đảm bảo sẽ không bị người khác dùng thủ đoạn âm hiểm đối phó, chẳng hạn như, ngài dám nói Giáo Hoàng chắc chắn không có ma pháp gì kỳ quái có thể áp chế ngài sao?”

Giáo Hoàng? Ta nghĩ một chút, vẫn thật không thể nào phản bác, cái lão Giáo Hoàng chết tiệt đó luôn luôn thần thần bí bí, vừa lại hầu như không ra tay, ông ta rốt cuộc biết bao nhiêu thứ vẫn thật không ai biết, nói lên như thế, băn khoăn của Adair cũng không phải thừa, cộng thêm sự kiện đó…

Ta mở miệng hỏi: “Nghe nói Thần Điện Ánh Sáng muốn phái binh tấn công ta?”

“Là kiên trì của Judge knight trưởng, từ khi ngài lên làm Ma Vương, hắn vẫn luôn bực bội không ngớt với ngài!” Adair mặt lộ vẻ tức giận: “Judge knight trưởng thực sự rất quá đáng rồi, ngài là vì thế giới này mới hi sinh mình đến làm Ma Vương, hắn có tư cách gì phẫn nộ với ngài?”

Lesus đang tức giận à… sống lưng của ta đột nhiên phát lạnh, nhưng lập tức lại bị phẫn nộ đè xuống, ta bây giờ thế nhưng là Ma Vương, Ma Vương đấy nhá! Vì sao còn phải sợ gã Lesus đó? Lần trước cũng đã đánh hắn tông vào bàn rồi, còn sợ cái búa á!

Nhất định là Lesus tích uy quá lâu, hại ta trong thời gian ngắn sửa không được!

Suy tư một chút, ta ngưng tụ lượng lớn thuộc tính hắc ám, nén lại thành một đoàn thực thể có thể đụng chạm, sau đó bắt đầu vo vê ấn nặn, cuối cùng làm ra một cái thủy tinh màu đen cỡ bằng lòng bàn tay, tạo hình là bé gái có một đôi cánh thiên sứ nhỏ —- kỳ thực là giống búp bê cầu nắng màu đen hơn.

Ở dưới áo móc ra yên lặng vĩnh hằng, ta từ trong bắt ra một vệt linh hồn, nhét mạnh vào trong thủy tinh đen.

“Bệ hạ, ngài đang làm gì vậy?” Adair hết sức tò mò hỏi.

Ta vẫn chưa kịp giải thích, bé gái thủy tinh đen đã bắt đầu cử động rồi, đầu tiên là vặn gót chân, tiếp đến xoay xoay cổ, cuối cùng vỗ cánh bay lên, mở miệng nói chuyện: “Cuối cùng cũng chịu thả ta ra à? A! Thân thể này cũng quá nhỏ rồi! Lại có thể còn không có ngón tay, dạng này làm việc rất phiền toái, ít nhất cho ta hai cái ngón tay chứ?”

“Thủ công nghệ của ta chỉ có thể làm ra tay dạng viên cầu, ngón tay là không có khả năng!” Ta lắc lắc yên lặng vĩnh hằng, nói: “Hay là ngươi muốn về yên lặng vĩnh hằng sánh đôi với Stephen hơn?”

“Không muốn!” Búp bê cầu nắng màu đen lập tức lắc mạnh đầu, sau đó lại tiếp tục phàn nàn: “Nhưng nhất định phải nhỏ thế này sao? Làm như vầy rất nhiều chuyện đều không thuận tiện rồi!”

“Vu yêu?” Adair khẽ nói.

“Cô ta là Red.” Ta túm lấy búp bê cầu nắng đen, ném cho Adair, người sau chụp ngay lấy.

“Chính là nhỏ mới thuận tiện mang theo, Red ngươi phụ trách triệu hồi sinh vật undead, để cho Adair huấn luyện thành quân đoàn đúng quy cách, ta muốn kiến lập một chi quân đoàn undead cường đại của Ma Vương!”

Red không vui nói: “Ta không tin hắn, hắn là cái Thánh kỵ sĩ! Grisia, ngươi đã quên những Thánh kỵ sĩ kia là thế nào gạt ngươi sao? Nhất là tên Sun knight đó, hắn đáng ghét nhất!”

“Không được mắng lão sư của ta!”

Ta nộ khí vừa nổi, một đường ám nhận liền ném về phía Red, ném xong lập tức liền hối hận, nhưng Adair lách người một cái, né qua đường ám nhận này, không để cho nó đánh vào Red và người mình.

Ta bất mãn nói: “Adair ngươi vậy mà lại né tránh!”

Adair cười nhún vai, rõ ràng cũng nhận thấy ta không thật sự trách hắn, Red thì cả người trốn ở sau bàn tay của Adair, bộ mặt ủy khuất từ khe ngón tay nhìn ta… Được rồi, búp bê cầu nắng của ta làm căn bản không có mặt mũi, “ủy khuất” thuần túy là tự ta tưởng tượng.

“Ngoan ngoãn giúp Adair thành lập quân đoàn undead của ta, ngươi không hi vọng Thánh kỵ sĩ của Thần Điện Ánh Sáng một mạch đánh vào Ma Vương Điện chứ?”

“Đương nhiên không cho bọn chúng đến!” Red kích động mà nhảy lên đầu ngón tay của Adair, còn giậm chân ở trên ngón trỏ và ngón áp út của người ta, nếu không phải Adair là Thánh kỵ sĩ thân cường thể tráng, đấu khí càng mạnh, ngón trỏ cũng sắp bị cô ta giậm gãy rồi.

“Vậy thì ngoan ngoãn hợp tác với Adair, trừ phi ngươi biết làm sao luyện binh.”

Red lặng đi một chút, quả nhiên không nói cô ta biết, tuổi thọ của vu yêu mặc dù dài, nhưng vẫn là không thể học đến mức cái gì cũng toàn năng, Pink và Red thoạt nhìn thì không giống loại hình biết luyện binh, Stephen thì còn có khả năng biết, chỉ là ta không tín nhiệm hắn, tuyệt đối không thể thả hắn ra giúp ta tổ chức quân đoàn, chỉ sợ quân đoàn này sau khi luyện xong, sẽ trực tiếp giúp Charlotte báo thù.

Trước khi vẫn chưa thể bức bách Awaitsun hoàn toàn trung thành với ta, trên tay ta đúng thật là không có nhân tài gì có thể tin cậy, Adair đến thật đúng lúc.

Adair cười với búp bê nhỏ trên tay nói: “Xin chỉ giáo nhiều!”

Sau khi “hừ” mạnh một tiếng, búp bê thủy tinh đen không chút đáng sợ mà uy hiếp: “Cẩn thận một chút cho ta, chỉ cần ngươi dám gây bất lợi với Grisia, ta lập tức sẽ nổ tung ngươi!”

Adair cười nói: “Đương nhiên không vấn đề.”

Lúc này, Elo cũng trở lại rồi, sinh vật undead cấp tướng quân quả nhiên vẫn là phải duy trì tôn nghiêm, hắn không tự mình cầm đồ, mà là triệu hồi nữ yêu thủ hạ, mà nữ yêu này mặc dù so với sinh vật undead cấp tướng quân kém một chút, chẳng qua vẫn là không muốn tự mình cầm vật nặng, vừa lại triệu hồi hai tên tiểu lâu la ra khiêng, mà hai tên tiểu lâu la này lại là hai cỗ khô lâu.

Khô lâu là sinh vật undead cấp thấp nhất, nhưng hai cỗ trước mắt này sợ rằng không phải, khô lâu bình thường đều chỉ có khung xương trắng tua tủa, cách đối phó tốt nhất chính là đạp một cước vào khớp xương của bọn chúng, phần lớn liền sẽ tan rã ngay, nhưng khớp xương của hai cỗ khô lâu này lại có dây chằng màu trắng và mấy mảnh thịt, thoạt nhìn ghê tởm hơn nhiều, chẳng qua hẳn là cũng kiên cố hơn nhiều, ít nhất đạp một cước có lẽ sẽ không tan rã.

Sách giáo khoa sinh vật undead thật sự cần đổi mới một tý, ta trở thành Ma Vương chẳng qua có khoảng chừng một tháng, ít nhất đã thấy hơn hai mươi loại sinh vật undead mà trong sách giáo khoa tìm không thấy, cho dù là sinh vật undead trong sách giáo khoa có đề cập đến, thường thường cũng không hoàn toàn giống y như đúc trong sách nói, như loại khô lâu khớp xương có dây chằng và thịt này, trong sách căn bản chưa từng đề cập qua!

Nữ yêu chỉ thị cỗ hai khô lâu này bỏ cái rương xuống, sau đó từ trong lấy ra một bộ hộ giáp.

Ta vừa nhìn, đó vậy mà là một bộ khôi giáp nặng toàn thân, thoạt nhìn hết sức khoa trương, mặc vào cái bộ khôi giáp nặng này, bên trong có người hay không cũng không biết!

Adair cười khổ nói: “Rất phù hợp phong cách của thuộc hạ Ma Vương, nhưng loại khôi giáp nặng này hình như không phải rất thuận tiện hoạt động.”

Phù hợp phong cách của thuộc hạ Ma Vương? Ta dùng ly thức tỉ mỉ nhìn, đây mới phát hiện màu nền của khôi giáp này là màu đen, chỉ có dùng tơ vàng phác họa ra hoa văn phức tạp, tổng thể nhìn lên càng hoa lệ, chẳng qua cũng vừa nhìn đã biết không phải cái người tốt.

Mặc vào bộ khôi giáp nặng màu đen này, nói hắn là Ma Vương cũng có người tin đi!

“Mặc thử xem đi!” Ta đột nhiên hết sức tò mò hiệu quả của Adair mặc vào.

Adair gật đầu, nhưng khôi giáp nặng cũng không phải thứ mà một người đã có thể tự mình mặc vào được, cho nên hắn dưới sự hỗ trợ của nữ yêu, mặc vào bộ giáp nặng màu đen đó, khí thế cả người lập tức đã trở nên khác, thậm chí so với bề ngoài sinh vật undead của Elo càng có lực đe dọa!

“Có quá nặng không?” Ta tò mò hỏi.

“Không.” Adair có chút nhạ dị mà ngắm nghía khôi giáp trên người, nói: “Ước chừng so với khôi giáp Thánh kỵ sĩ trước kia nặng hơn một chút mà thôi.”

Thật không hổ là Hỗn Độn Thần Điện hào phóng, bộ khôi giáp này thoạt nhìn ít nhất nặng gấp ba khôi giáp Thánh kỵ sĩ, nhưng Adair lại nói nặng hơn một chút mà thôi, trừ phi bộ khôi giáp này là ngoài oai trong oải, nếu không sợ rằng khác biệt chính là ở trọng lượng của giá tiền tạo thành, mà thứ Awaitsun trước đến giờ lấy ra luôn luôn không có hàng dỏm, ta nghĩ bộ khôi giáp nặng này hẳn cũng không khả năng là ngoài oai trong oải.

Suy nghĩ một chút, để tránh phiền toái, ta bảo Elo lại lấy ra một cái mặt nạ màu đen, để cho Adair mang lên, tránh cho về sau phải đánh nhau với Thần Điện Ánh Sáng, nếu như có người nhận ra Adair, như thế thân phận của Ma Vương đại khái sẽ rõ như ban ngày rồi!

Dù sao toàn Thánh Điện đều biết Adair trung thành tận tâm với ta, hắn lại không biết làm sao biến thành thuộc hạ Ma Vương, cộng thêm Sun knight mất tích, người có não đều biết Ma Vương chính là Sun knight.

Nữ yêu từ cái rương lấy ra trang bị cuối cùng, đó là một thanh kiếm dài, nhìn hình thức và khôi giáp hình như không phải một bộ, nhưng cũng màu đen là chủ yếu, tạo hình của chuôi kiếm có rất nhiều góc bén nhọn, mũi kiếm còn thiết kế rãnh lấy máu, thoạt nhìn chính là một thanh kiếm rất không dễ chọc.

Sau khi cầm kiếm lên, ngay cả sắc mặt của Elo và nữ yêu đều tốt hơn rất nhiều, bởi vì một bộ giáp đen cộng thêm kiếm đen, duy chỉ có mũi kiếm lóe theo sáng bạc, đây khiến cho Adair cả người thoạt nhìn…

“Bệ hạ.” Hắc khôi võ sĩ cười mở miệng nói: “Tôi kiến nghị trước tiên thu cái “phí quản lý sinh vật undead” với ba vương quốc lớn, có lẽ ngài không thiếu tiền, chẳng qua cũng từ thu tiền, ngài có thể tuyên thệ với ba vương quốc lớn về quyền lợi của ngài một chút, tránh cho bọn họ cho rằng ngài dễ bắt nạt, giống như Judge knight, lại có thể còn dám xuất binh đến thảo phạt ngài.”

Hoàn toàn như một tên thuộc hạ của Ma Vương.

Ta biếng nhác nói: “Vương thất các nước còn lâu mới dám đến bắt nạt ta, cùng lắm là truy nã sinh vật undead của ta thả ra ngoài, dù sao sinh vật undead chạy loạn cũng không phải biện pháp, nếu không có hành động, nhân dân cũng sẽ phẫn nộ, cho nên mới truy nã đi!”

Adair trầm mặc một chút, thấp giọng nói: “Truy nã sinh vật undead cũng không phải hoàn toàn là cái nguyên nhân này mà thôi, cũng là vì muốn ngài có một chút địch thủ, tránh cho ngài quá nhàm chán, đột nhiên muốn làm một số chuyện như chinh phục thế giới gì đó, như vậy thì phiền rồi.”

“Nhưng vương thất vừa lại không muốn dùng người của mình đi thanh trừ sinh vật undead, chỉ sợ ngài đem lửa giận thiêu đến cả vương quốc, cho nên dứt khoát truy nã sinh vật undead, để cho những đám mạo hiểm giả kia đi làm đồ chơi tiêu khiển của ngài.”

Thì ra là thế, nói lên như vậy đúng là có vấn đề, kỵ sĩ và binh sĩ dưới tay vương thất nhiều như thế nuôi mà không dùng, cứ một mực muốn xuất tiền đi truy nã sinh vật undead, để cho mạo hiểm giả đến thanh trừ, đây thực sự có chút thừa thãi, hơn nữa cũng không có hiệu suất.

Mạo hiểm giả dù sao cũng không phải quân đoàn, không có một cái chỉ huy giả thống lĩnh trù liệu, chỉ là chạy đông chạy tây đuổi bắt sinh vật undead, hiệu suất thanh trừ còn không bằng tốc độ Elo triệu hồi.

Ta có chút nghi hoặc hỏi: “Adair, ngươi làm sao lại biết rõ ràng như thế?”

“Sinh vật undead thuộc về phạm vi phụ trách của Thần Điện Ánh Sáng, Quốc Vương bệ hạ của Vong Hưởng quốc vốn là muốn để cho Thần Điện Ánh Sáng phụ trách chi phí truy nã, từ trong trợ cấp mỗi năm cho Thần Điện khấu trừ khoản đó, Giáo Hoàng dưới nhiều lần hiệp thương, Quốc Vương bệ hạ mới bỏ đi cái ý nghĩ này, đây là Mười Hai Thánh kỵ sĩ và phó đội trưởng đều biết.”

“Thì ra là thế.” Ta gật đầu, có chút kính phục nói: “Giáo Hoàng cũng thật không phải đèn cạn dầu, vậy mà có thể khiến cho Quốc Vương bệ hạ không khấu trừ tiền, xem ra gừng càng già càng cay!”

Adair lộ ra một nụ cười cổ quái, nói: “Thật ra đây cũng là công lao của ngài, Giáo Hoàng nói với Quốc Vương, nếu Quốc Vương kiên trì muốn trừ tiền, vậy ông ta thà mất mặt và cũng thà mất mạng, xông đến Ma Vương Điện méc với Ma Vương, mọi người tốt hơn là cùng chết chung, cho nên Quốc Vương đành phải bỏ đi cái ý nghĩ khấu trừ này.”

Chiêu, chiêu này cũng quá độc rồi đi…

“Ha ha ha —-” Ta cười đến không kiềm nổi: “Thật, thật không hổ là Giáo Hoàng! Vì để không trả tiền, ngay cả Ma Vương cũng dám lợi dụng.”

Red không vui mà nhảy tới nhảy lui trên vai Adair: “Grisia, ngươi bị lợi dụng rồi đó, đáng lẽ phải tức giận mà không phải cao hứng!”

Ta không cho là đúng nói: “Chuyện cỏn con này cũng muốn tức giận, vậy ta chẳng phải muốn cả ngày không ngừng tức giận sao?”

Red lặng đi một chút, lẩm bẩm: “Ngươi với Ma Vương trước đây hình như không giống lắm…”

“Oh?” Ta thật có chút tò mò rồi, Ma Vương trước kia không biết đều là những người thế nào? “Làm sao Ma Vương thì nhất định phải tính tình nóng nảy à?” Nói lên như thế, những Ma Vương trong truyền thuyết kia xác thực đều không có gì đặc biệt, trước giờ cũng không có nghe qua Ma Vương là cái người tốt.

Red lắc đầu nói: “Mặc kệ tính tình ban đầu là tốt hay là xấu, hấp thu nhiều hắc ám thuộc tính như thế, nhất định sẽ bị ảnh hưởng, phần lớn là sẽ trở nên rất phóng túng vừa lại tùy hứng làm bậy, nổi giận thì bất chấp bên cạnh có ai hay là cái gì; vật muốn lấy được thì nhất định phải lấy cho bằng được, thỉnh thoảng sẽ nhìn trúng một số thứ khá phiền toái, như là vương miện của Quốc Vương hay là công chúa vân vân; hoặc là lúc trơ trụi đến hoàng cung, vô tình cãi lộn với người bên trong, cãi không thắng người ta liền nổ sập hoàng cung hoặc là nửa tòa vương thành, đại khái chính là như thế mà thôi.”

Đại khái chính là như thế? Căn bản chính là ngươi nuông chiều trẻ con quá mức rồi đi! Khó trách danh tiếng của Ma Vương lại kém như thế, tùy hứng làm bậy vừa lại không có người có thể trông nom, thậm chí còn có bà mẹ vu yêu làm đồng lõa, ta nếu như không phải chính là Ma Vương, phần lớn cũng muốn đồ sát hắn!

“Là ngươi trước kia quá nuông chiều trẻ con rồi! Nuôi ra một đống Ma Vương con chết tiệt, khó trách danh tiếng của Ma Vương kém như thế!”

Red bĩu miệng nói: “Căn bản không phải trước kia, ta bây giờ cũng rất nuông chiều ngươi à! Ngươi còn không phải cũng rất hư hỏng.”

“Ta…” Ta trở nên hư hỏng rồi sao? Do dự một chút, chung quy mà nói ta căn bản cũng đâu có làm gì chứ! Nào có thể nói ta trở nên hư hỏng rồi… được thôi, ít nhất đã đánh Judge!

“Ta chỉ hư “một chút xíu” được chưa? Ít nhất chưa từng nổ sập tòa thành nào!”

“Ngươi sớm đã nổ sập rồi!” Red một hơi phản bác.

“Nói bậy!” Ta lập tức phản bác: “Ta trước giờ chưa từng có nổ sập hoàng cung, ngươi sau khi thân thể vu yêu bị hủy diệt ngay cả lực ghi nhớ cũng bị hủy rồi sao?”

Red tức giận vừa lại giậm giậm chân.

Adair lộ ra cười khổ, nói: “Bệ hạ, Red nói không sai, lúc đó chuyện Charlotte một người ứng cử Ma Vương khác đại náo Vong Hưởng quốc và nổ sập hoàng cung hình như đã tính ở trên đầu ngài rồi.”

Đó mắc mớ gì đến ta! Ta là bên bị nổ không phải bên ra tay được chưa!

“Ngươi nếu như đã nhận được lực lượng của người ta, đương nhiên ngay cả chuyện xấu của người ta làm cũng phải khái quát thừa nhận.” Red gật đầu, giọng điệu dạy dỗ nói: “Đã hiểu chưa? Con trai.”

… Quên đi, quên đi, người chết lớn nhất, hơn nữa người còn là ta giết, không cần phải so đo này nọ với Charlotte.

Ta suy nghĩ một chút, nói: “Ít nhất ta không đi cướp công chúa!”

“Ớ…” Adair cả mặt biểu tình khó có thể mở miệng: “Bệ hạ, ngài cướp đi đệ nhất công chúa Alice đẹp nhất của Nguyệt Lan quốc, sau khi đùa giỡn chán đã thưởng cho Awaitsun thủ lĩnh của Ám kỵ sĩ thủ hạ, chuyện này toàn thế giới đều đã biết rồi.”

Ta cũng còn chưa có đùa giỡn đến, rốt cuộc đâu ra đùa giỡn chán hả! Hơn nữa Nữ Vương Nguyệt Lan quốc rõ ràng biết con gái mình là theo người ta bỏ trốn, lại có thể còn vu oan cho ta!

Chết tiệt —- Ta căn bản là Ma Vương oan ức nhất trên thế giới đi!

“Thật đáng hận! Adair, ngươi và Red lập tức đi Vong Hưởng quốc và Nguyệt Lan quốc, ngoài trưng thu “phí quản lý sinh vật undead” còn trưng thu khoản “phí che đậy” cho ta, không trả tiền thì mang một đội sinh vật undead cao cấp đến hoàng cung để làm một “chuyến du lịch mười ngày xa xỉ”!”

“Vâng!”

Truyện Chữ Hay