Hôm nay nữ anh hùng Ariane dậy sớm. Bầu trời đã bắt đầu hửng sáng, và trước khi những người khách trọ khác tỉnh giấc, cô đã rời khỏi giường để sửa soạn quần áo của mình.
“Hây da, hôm nay mình dậy đúng giờ rồi."
Bởi hổm rày cô toàn ngủ quên mất, vì vậy cô quyết tâm không để chuyện đó tiếp tục lặp lại nữa. Ariane thắt chặt tấm khăn quàng cổ của mình. Và sau khi đã gấp chăn gối gọn gàng, cô bước xuống quầy bar dưới tầng 1.
“Chào buổi sáng!"
“Tiểu thư, trông cô vẫn xinh đẹp như mọi khi."
Khi Ariane chào hỏi người chủ quán đang lau bàn, cô đồng thời đi lấy cái chổi lau nhà từ gian sau với một điệu bộ quen thuộc rồi bắt đầu lau sàn.
“Cô là khách mà, như thường lệ thì cô không cần phải giúp tôi đâu."
“Có thể đúng là thế, nhưng tôi là anh hùng mà!”
“Không, đó đâu phải một lí do thích đáng.”
Dù cô với người chủ quán cứ giằng co như vậy, thực tế thì Ariane vẫn luôn giúp đỡ ông dọn dẹp trước giờ mở cửa.
“Hoi, trông cô có vẻ mệt rồi đó.”
“Waa, cảm ơn bác nhiều lắm!"
Ariane reo lên và lấp đầy cái dạ dày trống không của mình với miếng bánh mì đen cô nhận được vì đã giúp người chủ quán.
“Nhưng mà, Tiểu thư năng động như vậy nên hẳn cũng đã phải kiếm được một gia tài đáng kể rồi chứ? Tại sao cô lại trọ trong một nơi tồi tàn như này thay vì tự mua cho mình một căn nhà?"
Nghe người chủ quán hỏi vậy, Ariane nở một nụ cười có chút ngượng ngùng.
“Cho dù tôi có mua nhà thì nó lúc nào cũng sẽ chỉ bám đầy bụi bặm bởi tôi thường ra ngoài để tiêu diệt lũ quỷ thú hung tợn mà."
“Đúng vậy nhỉ. Thế còn tới sống trong đền thờ thì sao? Tiểu thư là Người hùng được Nữ thần chọn, các tu sĩ chắc chắn sẽ rất vui mừng chào đón cô."
“Không được đâu, tôi không giỏi xoay sở khi sống chung với nhiều người như vậy......"
“Hahahaa, Tiểu thư năng động nhưng cũng lại bẽn lẽn quá. Nếu cứ như vậy mãi thì Tiểu thư sẽ không kiếm được bạn và rồi trở thành một người cô độc đó."
“Uguu......”
Bị người chủ quán chỉ ra đúng điểm yếu của mình, Ariane vô thức nuốt miếng bánh mì đang nhai dở để rồi nó mắc lại trong cổ làm cô tím tái mặt mày.
“Này này, thứ lỗi cho ông bạn già này nhé.”
Người chủ quán nói rồi đặt một cốc bia lên trước mặt Ariane trước khi bước vào bếp để chuẩn bị món súp.
“Ông bạn......?"
Ariane bị bỏ lại một mình tại quầy tính tiền trong lúc giải quyết nốt miếng bánh mì với cốc bia. Rất nhiều người đã từng mời cô gia nhập nhóm của họ. Luzar, người hiệp sĩ mà hiện tại đã trốn ra nước ngoài và từ đó biệt tăm luôn, đã chày cối mời cô gia nhập nhóm của mình dù đã thua trong trận đấu tay đôi với cô, thế nhưng Ariane luôn từ chối đề nghị của anh ta. Mặc dù Luzar lúc nào coi bản thân là một người quan trọng với vương quốc Boa, tuy vậy Ariane không hề ghét Luzar. Thế nhưng──
“Được rồi, đi luyện tập thôi."
Ariane vỗ vỗ hai bên má để loại bỏ mấy suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu mình, sau đó cô rời khỏi quán cùng với thanh kiếm yêu quý trong tay mình. Sau khi đi ra ngoài, cô có thể thấy những bức tường dài ôm gọn cả thành phố.
“Chào buổi sáng!"
“Chào Ariane-sama, có vẻ hôm nay cô cũng chăm chỉ như mọi khi.”
Sau khi trò chuyện với người gác cổng mà mình đã quen thuộc, cánh cổng lớn trước mặt Ariane được mở ra. Bên ngoài thành phố là những cánh đồng trải rộng trên khắp cả một vùng đất màu mỡ. Tuy nhiên, cách dãy tường thành khoảng 300m là một khu đất trống để tập trung binh lính trong thời chiến, và ngày ngày Ariane tới rèn luyện kiếm thuật tại đó.
“Huu! Haa!”
Mặc dù mái tóc đỏ dài tới vai của cô đã thấm đẫm mồ hôi và bết lại, Ariane không hề bận tâm mà tiếp tục vung qua chém lại thanh kiếm của mình không chút mệt nhọc. Đường kiếm sắc bén đến mức mắt thường khó có thể phát hiện được, và mặc dù cô đã dừng kiếm lại trên không trung, thế nhưng áp lực nó tạo ra khiến mấy ngọn cỏ bên dưới bị ép chặt xuống nền đất. Kể cả là một lính bộ binh hạng nặng bận giáp kín mít cũng có thể dễ dàng bị cắt làm đôi bởi thanh kiếm diệt quỷ này. Tuy nhiên, biểu cảm của cô sau khi tung ra đường kiếm vừa rồi là sự không hài lòng.
“......Không được, như thế vẫn chưa đủ để mình có thể thắng được."
Ariane dừng lại sau khi bị trật khớp, lúc bấy giờ cô đã tung ra được trên dưới 10,000 nhát chém. Tại trận chiến mà cô đã chiến đấu với con quỷ xanh lè và rồi sau đó buộc phải tháo lui, cô chỉ gây được cho con quỷ một vết xước nhỏ để rồi ăn trọn một cú đấm có thể khiến một thanh thép dày cũng phải gãy làm đôi. Chỉ với những bài luyện tập quá mức tầm thường như này, Ariane còn lâu mới có thể được coi là đối thủ của hắn trong nhiều năm nữa.
“Nhưng, mình phải làm gì chứ...... "
Ariane, người đã luôn đơn thương độc mã đối mặt với những con quỷ thú mạnh mẽ và lần nào cũng giành được chiến thắng, chắc chắn là một thiên tài cho dù cô không thừa nhận điều đó. Đó là lí do tại sao một bức tường vĩ đại mang tên Ma Vương, kẻ khiến cô lần đầu tiên biết thế nào là một thử thách thực sự, không thể bị chinh phục trong ngày một ngày hai được. Cô không có ai chỉ dạy, không có ai mà cô có thể gọi là thầy cả, cũng như không có lấy nổi một người bạn sát cánh với mình.
“Không quan trọng, dù sao thì mình cũng phải chăm chỉ hơn nữa!"
Khi bạn chỉ có một mình, thế giới của bạn chỉ có bóng đêm mà thôi, đó là lí do tại sao Ariane luôn kiên trì vung thanh kiếm của mình bất kể hoàn cảnh. Và rồi, khi mặt trời đã lên tới đúng đỉnh đầu cô, cô phân vân không biết có nên dừng việc luyện tập của mình lại hay không.
“Ariane, có vẻ hôm nay con cũng dày công rèn luyện nhỉ?"
Một giọng nói hiền lành mà cô biết rất rõ phát ra từ sau lưng cô.
“Giám mục-sama!? Ngài làm gì ở đây vậy?"
Nhìn nụ cười hiền lành của người đứng đầu đền thờ, Giám mục Hugh, Ariane thốt lên ngạc nhiên.
“Bởi ta đã hoàn tất việc đón tiếp các cuộc yết kiến và cũng tiện thể đang trên đường về đền thờ, vì vậy ta quyết định tới thăm con."
Chỉ có vào buổi sáng thì Giám mục Hugh mới quan sát các cuộc yết kiến liên quan tới vấn đề chính trị bên cạnh nhà vua, và đúng là sau đó anh ta sẽ tới đền thờ để tiếp tục công việc của mình. Tuy nhiên, đền thờ nằm ở ngay cạnh cung điện và anh ta hoàn toàn không việc gì phải ra ngoài thành cả.
“Con rất biết ơn sự cảm thông của ngài."
Trong lúc bày tỏ lòng biết ơn, Ariane không hề cúi mình, thay vào đó cô nở một nụ cười tươi rói với Giám mục Hugh. Thấy vậy, Hugh cũng đáp lại bằng một nụ cười.
“Việc luyện tập thế nào rồi?"
“Chuyện đó......”
“Dường như việc thu phục Ma Vương sẽ còn kéo dài nữa."
“......Con xin lỗi.”
Hugh dịu dàng vỗ vai Ariane người lúc này đang cúi mình thật thấp.
“Con không cần phải lo lắng gì cả. Nếu con không thể đánh bại hắn ta thì cũng sẽ có người khác làm thay con thôi.”
“Việc đó......"
“Như thế là không được đâu, con phải tự tin lên, Ariane. Con là anh hùng mạnh nhất ta tìm được mà."
Hugh mạnh mẽ nói với cô. 1 năm trước──Ariane, người kiếm sống bằng nghề săn quỷ thú - những con vật bị biến đổi bởi nguồn ma năng to lớn - ghé thăm Vương quốc Boa. Khi ấy, chính Giám mục Hugh là người đã thuyết phục cô chấp nhận sự bảo hộ của Nữ thần, và kể từ đó cô đã trở thành một người hùng vẻ vang.
“Kể từ hồi còn là thợ săn quái vật tới giờ, chẳng phải chưa có ai mạnh hơn con từng xuất hiện sao?"
Thật đáng mừng khi có người đứng lên bảo vệ người khác để duy trì trật tự cộng đồng, thế nhưng trong giới thợ săn cũng có những tên lưu manh và bọn tội phạm nữa, và bên cạnh đó cũng không thể không kể đến một số thành phần dị biệt khác. Đặc biệt nhất trong đám người ô hợp đó là Ariane, cô gái trẻ có thể một mình hạ gục con quỷ thú khổng lồ mà không cần trợ giúp. Ai ai cũng sợ thứ sức mạnh dị thường cô sở hữu và thường bị những người mà cô cứu nhìn bằng ánh mắt sợ hãi. Thế nhưng mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn kể từ cô khi nhận lấy danh hiệu ‘Anh hùng’.
“Con đã chấp nhận sự bảo hộ của Nữ thần-sama và có được sức mạnh bất tử, do đó con đã là một chiến binh thánh bất khả chiến bại."
Người bảo vệ nhân loại, Nữ thần Ánh sáng Erezonia, là người mà ai cũng tin yêu. Được Nữ thần chọn làm người hùng có nghĩa là nhân cách của người đó chắn chắc là xứng đáng. Nhờ vậy, Ariane bắt đầu được mọi người tôn trọng và không còn bị họ kinh sợ nữa. Tuy nhiên──
“Giám mục-sama, con không phải là một chiến binh thánh vĩ đại đến thế đâu."
Trước lời khen ngợi thái quá của Hugh, Ariane mạnh mẽ phủ nhận và nắm chặt tấm khăn quàng cổ đỏ thắm của mình. Trước cử chỉ đáng sợ đó, Hugh bỏ tay khỏi vai cô.
“Thứ lỗi cho ta, ta không có ý để con phải gánh vác gánh nặng đó trên vai mình."
“Ngài không việc gì phải xin lỗi con cả! Con có thể trở thành một người hùng cũng là nhờ Giám mục-sama.”
Ariane vội vã lắc đầu, thế nhưng cô không biết phải nói gì nữa nên đành cúi mặt xuống. Thấy vậy, Hugh điềm tĩnh bật cười.
“Ta biết. Ngoài ta, chúng ta có thể ăn tối cùng nh──"
“Ah, cô đây rồi.”
Lời mời mà Giám mục Hugh sắp sửa bật ra bị một giọng nói tình cờ xen ngang. Ánh mắt của Hugh hướng về phía một cậu thanh niên có tóc và mắt đều một màu đen, những món trang bị cậu ta có là một bộ giáp da và một thanh kiếm. Theo sau cậu ta là một người phụ nữ tóc bạc xinh đẹp trong bộ đồng phục hầu gái, cô ta tỏa ra một hào quang pháp thuật hùng mạnh, và chợt một cảm déjà vu kì lạ khiến Hugh tập trung nghĩ ngợi . Tuy nhiên, trước khi anh ta có thể nhớ ra điều gì, cậu thanh niên đã bơ đẹp Hugh và bước tới trước mặt Ariane.
“Rất hân hạnh được làm quen, tôi là Shinichi."
“Tôi là Celesta, nhưng hãy gọi tôi là Ceres."
Cậu thanh niên trẻ tuổi và cô hầu của mình tự giới thiệu bản thân một cách thân thiện, sau đó Ariane cũng lịch sự đáp lại.
“Rất hân hạnh được làm quen, Ariane là tên mọi người gọi tôi."
“Thế, ta có thể giúp gì được cho cậu?"
Hugh che dấu sự cáu kỉnh của mình bằng một nụ cười hòa nhã. Tuy nhiên, cậu thanh niên vẫn không thèm để tâm tới anh ta và đưa tay ra trước Ariane.
“Thật là một niềm vinh hạnh lớn lao khi được gặp người hùng mạnh nhất."
“Tôi không có tuyệt vời đến mức đó đâu......mà, anh đưa tay ra làm gì vậy?”
“Xin thứ lỗi, đây là một phong tục ở quê tôi, gọi là『Bắt tay』, hai người cùng nắm lấy tay nhau thay cho một lời chào thân thiện.”
“Thế thì chúng ta cùng bắt tay nào!"
Chấp nhận đề nghị của cậu thanh niên một cách thoải mái, Ariane nắm lấy bàn tay đang đưa ra trước mắt mình.
“......Cô có một bàn tay thật mềm mại và xinh đẹp."
“Eee!? K-Không phải vậy đâu, tại nãy giờ tôi chỉ vung vẩy kiếm thôi, nên là tay tôi bẩn như bạch tuộc vậy đó!”
Mặc dù đột nhiên được khen như vậy, Ariane đỏ mặt phủ nhận, trong khi đó cậu thanh niên mỉm cười dịu dàng và vuốt ve tay cô.
“Không, nó quả thực rất hoàn mĩ. Cô đã luôn cố gắng để cứu lấy từng mạng người và bằng chứng cho sự nỗ lực của cô chính là đôi tay cao quý này."
“L-Làm gì có chuyện như vậy chứ, đừng trêu tôi nữa mà!"
Về phía Ariane, mặt cô càng lúc càng đỏ hơn và một bầu không khí hạnh phúc lan tỏa khắp người cô giống như một con cún đang lúc lắc cái đuôi của mình vậy, và rồi cuối cùng cô cũng rụt tay lại. Chứng kiến cảnh tượng đó, nụ cười của Giám mục Hugh trở nên có chút khó xử.
“Thế, cậu cần gì?"
“Là về Ariane, tôi muốn hỏi xin cô ấy một ân huệ."
Mặc dù cậu thanh niên cuối cùng cũng đã đáp lại câu hỏi của Giám mục Hugh, thế nhưng cậu ta không hề nhìn mặt anh ta mà lại nhìn Ariane chằm chặp và chỉ huỵch toẹt đúng một câu cụt lủn như vậy.
“Làm ơn hãy để tôi giúp cô tiêu diệt Ma Vương."
“Ee?”
“Cũng không hẳn, chính xác thì......Tôi sẽ giết Ma Vương, vậy nên hãy trở thành đồng đội của tôi."
“Eeee───!!?”
Trước lời đề nghị không tưởng đó, Ariane kinh ngạc la lên. Xưa giờ những người mời cô làm đồng đội của họ đều không hăng hái chút nào. Họ mời cô chỉ vì cô rất mạnh. Vậy mà cậu thanh niên này không hề vòng vo nịnh nọt gì cả, thay vào đó cậu ta mở lời với cô như một người ngang hàng.
“A-Anh thực sự nghiêm túc đấy chứ?"
Lần đầu tiên nghe thấy chuyện như vậy, Ariane hỏi lại trong lúc cảm thấy bất ngờ hơn là khó chịu. Cô vốn là người khiêm tốn, cô không bao giờ khoe khoang sức mạnh của mình cả. Tuy nhiên, cô tự tin với khả năng của mình và đôi mắt cô có thể thấy rõ được năng lực của đối phương.
“Tôi xin lỗi, thế nhưng dù tôi có trở thành đồng đội của một người có vẻ yếu hơn tôi như anh đây, tôi không nghĩ anh có thể đánh bại được Ma Vương đâu."
“Đúng vậy, ta đánh giá cao tham vọng diệt trừ quỷ dữ của cậu, thế nhưng ta không thể khen ngợi sự liều lĩnh của cậu đâu."
Hugh tiếp lời và bật cười trong lúc ánh mắt anh ta dò xét cậu thanh niên từ đầu đến chân.
“Cậu là Người hùng của Nữ thần, đúng không?"
“À thì, đúng vậy, theo cách nào đó.”
“Huhuu, ta không nói đùa đâu."
Giám mục Hugh cười chê cậu thanh niên, thế nhưng lời nhận định của anh ta chẳng có gì là sai cả. Anh hùng chắc chắn sẽ hồi sinh trở lại sau khi bị giết, trong khi đó một người bình thường sẽ thực sự chết nếu xác của người đó bị tổn thương quá nặng; bởi vậy nên cách chiến đấu của họ là hoàn toàn khác biệt. Cho dù người hùng có mất mạng, cho dù xác chết của họ bị phân rã về hư vô, sau cùng họ sẽ lại hồi sinh và đánh bại kẻ địch. Đó chính là công lí, và công lí thì luôn giành chiến thắng. Quyền năng của Nữ thần vĩ đại sẽ được truyền cho ngôi đền gần nhất và những người bất tử được chọn sẽ được tái tạo lại như mới cho dù là từ hư vô đi nữa. Vì lẽ ấy, họ có thể chiến đấu trong những khu vực nguy hiểm như dung nham nóng chảy hoặc thậm chí có thể sử dụng những loại ma pháp hiến tế nguy hiểm không chút do dự. Tuy nhiên, đối với một người bình thường thì chuyện không có đơn giản như vậy. Đối với họ, chiến thắng là khi có thể sống sót trở về hơn là đánh bại được kẻ địch. Họ nên tránh bị giết hết mức có thể, và trong trường hợp tệ nhất, nếu không có người đồng đội nào có thể dùng phép hồi sinh, ít nhất thì cũng phải có ai đó đem xác họ về ngôi làng gần nhất có nhà thờ. Sự khác biệt cơ bản đó tạo ra đủ loại nguy hiểm chết người trong trận chiến mà một người phải đánh cược cả tính mạng mình sát cánh cùng một con người bất tử. Đó là lí do tại sao nhóm của Luzar và Ariane không hợp tác với nhau và mỗi bên chiến đấu theo một cách riêng. Thế nhưng đó không phải lí do duy nhất khiến cô được chọn làm một người hùng.
“Nếu vậy thì cậu sẽ không nhận được sự bảo hộ của Nữ thần đâu. Đừng có lãng phí mạng sống của mình, về nhà đi.”
Thái độ của Hugh có thể nói là chuẩn mực của lịch sự, thế nhưng nó cũng gây ra cảm giác đe dọa Thế nhưng cậu thanh niên dường như không quan tâm, cậu nghe Hugh nói trong lúc cười này nói nọ.
“Đã vậy thì, chúng ta hãy đấu một ván để tôi có thể cho cô thấy khả năng của tôi. Nếu tôi thắng, cô sẽ trở thành đồng đội của tôi. Còn nếu tôi thua, tôi sẽ theo hầu cô."
“Ee, chuyện này......”
“Cô không đủ tự tin sao?"
“Mumuu.”
Khi bị nói ý rằng mình là một kẻ hèn nhát, thậm chí Ariane cũng phải nổi giận.
“Được rồi, nếu tôi thua, tôi sẽ là đồng đội của anh, khi đó anh muốn làm gì tôi cũng được hết!"
“Tốt lắm, cô nghĩ sao, hở Ceres?"
“Tôi đoán ngài sẽ dắt cô ta trong lúc trần như nhộng dạo quanh thành phố với một sợi xích chó."
“Ý tôi không phải thế!"
Cô hầu gái lần đầu tiên mở miệng, cùng lúc đó cậu trai rút thanh kiếm của mình ra đồng thời lớn tiếng phản bác.
“Chúng ta sẽ chỉ đấu 1 trận duy nhất, người không thể tiếp tục chiến đấu hoặc đầu hàng trước sẽ là người thua cuộc, thế là được phải không?"
“Ổn thôi, tôi cũng chẳng quan tâm.”
Ariane cũng chậm rãi rút kiếm ra và vào tư thế sẵn sàng.
“Cho dù chỉ là một trận giao hữu đi nữa thì tôi cũng không nhẹ tay với anh đâu."
Đúng như những gì mình vừa nói, nụ cười trên mặt Ariane biến mất khi cô bắt đầu tập trung cao độ.
“Nếu tôi có lỡ giết anh thì cũng đừng để bụng nhé."
Người đang đứng trước mặt Shinichi lúc này không còn là cô gái vui tươi vừa rồi nữa. Ariane là Anh hùng mạnh nhất, người đã đạt đến đỉnh cao của cả kiếm thuật và ma pháp. Đương đầu với một đối thủ như vậy, những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu chảy trên trán của cậu thanh niên khiếm nhã nọ.
“Đó là những gì tôi muốn mà."
Người ta bảo thử trải nghiệm cái chết ít nhất một lần sẽ đem lại những kinh nghiệm quý báu, bởi vậy Shinichi gia tăng khoảng cách giữa cậu với Ariane trong lúc bật cười không chút e sợ.
“Chỉ dạy cho một chàng trai trẻ liều lĩnh như cậu ta cách nhìn nhận thực tế cũng là trách nhiệm của một người hùng. Ta sẽ lo phần còn lại, thế nên con cứ việc bung hết sức ra mà tấn công."
Nói một cách đơn giản, ý Giám mục Hugh muốn nói là cô nên giết cậu thanh niên kia bởi anh ta hoàn toàn có thể dùng phép thuật hồi sinh để đưa cậu ta trở lại. Nhìn Hugh, người vừa mới đưa ra một mệnh lệnh khủng khiếp như vậy trong lúc trên mặt vẫn là nụ cười hiền lành quen thuộc đó, Ariane dường như hơi ngạc nhiên nhưng rồi cô cũng tiếp tục theo dõi Shinichi không chút lơ là.
“Khi nào thấy được thì hãy tấn công tôi."
Thể hiện phong thái của kẻ mạnh, cậu thanh niên sẵn lòng nhường Ariane tấn công trước.
“Nếu vậy thì tôi sẽ cho anh thấy khả năng của tôi."
Shinichi một tay giương thanh kiếm của mình lên trước ngực. Và, nếu bạn có thể theo kịp chuyển động của Shinichi, bạn có thể thấy trong nháy mắt cậu đã chĩa tay còn lại vào thẳng mặt một Ariane đang nhìn cậu đến muốn tòi cả nhãn cầu ra và tung ra một đòn công kích ma pháp chí tử vào cô.
“Hỡi thanh tà kiếm của ta – Hãy hé lộ bí mật sâu thẳm nhất của ngươi!──『Cội Nguồn Ánh Sáng』!!"
Đó chỉ là một ma pháp sơ cấp dùng để chiếu sáng. Tuy nhiên, nó đã khiến Ariane nhận phải một lượng sát thương cực lớn bởi cô vẫn đang nhìn Shinichi chằm chặp.
“Mắt tôi, mắt tôiiiiiiiiii───!!”
“Thật là một hành động hèn hạ!"
Thấy Ariane không thể né được đòn tấn công đó, Hugh bất ngờ lớn tiếng chỉ trích. Tuy nhiên, sự đê hèn của cậu thanh niên nọ không thể diễn tả hết bằng lời được. Mặc dù cả 2 mắt đang tạm thời bị mù do ma pháp vừa rồi, Ariane vẫn lắng tai theo dõi bước di chuyển của Shinichi để xác định vị trí của cậu.
(Eh, bóng?)
Ngay khi cô nảy ra suy nghĩ đó──booooooom──!! Một tiếng gầm đinh tai nhức óc đâm xuyên màng nhĩ của cô.
“Aa......ga......!!”
Tiếng gầm của loài sói đen khổng lồ còn không thể gây tổn thương lên thính giác của Ariane, đối với cô đó chỉ như tiếng muỗi vo ve không hơn không kém, vậy mà...
(Mắt mình hoa hết cả lên......không ổn rồi......)
Ariane, người đã từng chiến đấu với đủ thể loại quái vật khác nhau, chưa từng nếm trải cảm giác đau đớn nơi màng nhĩ như lần này. Một lần nữa cái thứ có hình tròn như trái bóng đó lăn tới trước mặt một Ariane đang sắp không thể trụ vững được nữa và - Bùm!! Khi cô ngửi thấy một mùi kì lạ trong làn khói bốc lên, cô cảm thấy một cơn buồn nôn và hắt hơi mãnh liệt hành xác cô.
“Gehoo, guee......!!”
Cổ họng, mũi, mắt, lưỡi của cô, tất cả đều đang đau đớn còn nước mắt với nước mũi cô thì đang chảy tùm lùm. Thị giác, thính giác, khứu giác và vị giác, 4 trong số 5 giác quan của cô đã bị vô hiệu hóa, vì vậy mà Ariane, Anh hùng mạnh nhất, lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ cả. Cậu thanh niên chậm rãi đung đưa lưỡi kiếm của mình trước Ariane, người đang không thể cảm nhận được gì cả, và sau cùng vung kiếm xuống.
“『Hồi phục hoàn toàn』"
Vào đúng khoảnh khắc khi lưỡi kiếm sắp sửa chém vào mục tiêu của nó, tất cả các giác quan bị tổn thương của Ariane được hồi phục hoàn toàn.
“Uwaaa!?”
“Tsk......”
Cậu thanh niên chắt lưỡi và lùi lại tạo khoảng cách với Ariane, người vừa mới chặn đứng nhát chém của cậu mặc dù hãy còn đang ngạc nhiên. Và, lần đầu tiên kể từ lúc tới đây, cậu hướng mắt về phía vị giám mục.
“Để người ngoài cuộc can dự vào trận đấu tay đôi chẳng phải là không công bằng sao?"
“Giành lấy chiến thắng một cách đê tiện như vậy, Nữ thần-sama không đời nào có thể nhắm mắt làm ngơ."
Thấy nụ cười hiền lành đó của Giám mục Hugh, Ariane nhận ra anh ta đã dùng phép chữa thương cho cô, và cô nói trong lúc hơi cau mày:
“Giám mục-sama không có quyền làm vậy, xin ngài đừng can thiệp vào trận đấu trang trọng giữa 2 người bọn con."
“Là một người hùng cao quý, con chẳng việc gì phải chơi công bằng với một kẻ hèn hạ như thế."
Ariane hơi trừng mắt với Hugh người đang cố đánh trống lảng.
“Giám mục-sama, chẳng có cái gì gọi là bất công hay chính trực trong một trận đấu cả, tất cả những gì ta cần làm là giành chiến thắng."
“............”
“Kukukuu, không như ngài giám mục lúc nào cũng tự hào vì được làm việc trong đền thờ đây, nữ anh hùng của chúng ta dường như biết điều hơn đó."
Cậu thanh niên mỉm cười một cách xấu xa trong lúc nhìn Giám mục Hugh, người lúc này đang không nói lên lời, bằng ánh mắt chế nhạo.
“Làm gì có chỗ cho mấy thứ hoa mĩ kiểu như công bằng hay đạo đức trong một trận đấu nghiêm túc mà những người tham dự hoàn toàn có thể phải trả giá bằng cả tính mạng cơ chứ? Kẻ sống là kẻ chiến thắng còn kẻ thua sẽ phải bỏ mạng, mặc dù tôi không rõ điều đó có hoàn toàn đúng với một người hùng bất tử hay không.”
“Tôi vốn đã luôn chiến đấu từ cả trước khi trở thành người hùng."
“......Xin lỗi, tôi sai rồi."
Thấy lời châm biếm của mình đã khiến Ariane nổi giận, Shinichi ngoan ngoãn xin lỗi. Và rồi, thanh kiếm của cậu một lần được chuẩn bị sẵn sàng.
“Trong một trận đấu tay đôi, nhờ vả vào sự can thiệp của người ngoài là hành động hèn hạ, thế nên tuy lúc này con chưa ngăn cấm ngài làm gì cả, nhưng xin ngài hãy tin tưởng vào con."
“Được thôi, nếu con muốn vậy."
“............”
Dù vừa mới nói sẽ không làm mấy chuyện vặt vãnh nữa, thế nhưng sự do dự Hugh đang lộ rõ qua từng cử chỉ của anh ta. Không để tâm tới điều đó, Ariane và cậu thanh niên một lần nữa đối mặt với nhau.
“Để tôi nói cho anh hay, tôi sẽ không mắc bẫy một lần nữa đâu."
Cho dù cô có nói thế đi nữa thì cũng không thể phủ nhận rằng Ariane chưa thua là do sự can thiệp của Hugh, thế nhưng cô cũng đã chủ động yêu cầu Hugh không làm vậy một lần nữa.
“Tôi biết chứ."
Trước sự trung thực đáng quý nhưng cũng thật ngu xuẩn đó của Ariane, cậu thanh niên đút một tay vào túi áo trong lúc mỉm cười nham hiểm.
(Liệu anh ta có tung ra thứ gây ồn và tạo khói mù mịt đó một lần nữa?)
Ariane dĩ nhiên không biết mấy cái thuật ngữ như lựu đạn hay bom hơi cay, thế nhưng cô cũng đoán được rằng chúng là những công cụ pháp thuật. Vì vậy, trong lúc quan sát Shinichi một cách thận trọng, Ariane luôn trong tư thế sẵn sàng để tránh khói phạm vi ảnh hưởng của vụ nổ ngay thời điểm cậu tấn công. Tuy nhiên, Shinichi chỉ đơn giản là lấy ra một cái chai thuy tinh.
“Để tôi đoán nhé, khi tôi mở cái nút chai này ra, cô sẽ muốn thốt lên 3 chữ『Tôi đầu hàng』”
Mặc dù bị cậu trỏ ngón tay vào mặt một cách thô lỗ nhưng Ariane không còn giận dữ như ban nãy nữa.
(Lọ potion đó là loại gây hoa mắt hay ảo giác nhỉ?)
Ariane, người đã cường hóa thể chất của mình bằng lượng sức mạnh phép thuật cực lớn, cũng sở hữu khả năng kháng phép vô cùng ấn tượng. Trạng thái bất lợi tác động lên hệ giác quan gây ra bởi ánh sáng, âm thanh và mùi hầu như không thể chống lại được dù là do một ma pháp gây ra đi nữa, thế nhưng Ariane tự tin rằng mình sẽ có thể chống chịu được dù sức ảnh hưởng của nó có mạnh đến mấy đi nữa, miễn là nó là loại ma pháp gây rối loạn trực tiếp vào tinh thần của cô. Như thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô, cậu thanh niên bật cười rồi mở nút cái chai trong tay mình ra.
“Để tôi cho cô biết điều này, dù cô có giỏi chịu đau đến thế nào đi nữa thì cũng không thể chống lại được mị lực của『Sự sung sướng』 đâu!”
Nút chai được bật ra và hương thơm ở trong đó bắt đầu tràn ra ngoài. Nó được Shinichi tạo ra bằng ma thuật và không khí trong đó được nén tới cực hạn──một mùi hương ngọt ngào hấp dẫn tỏa ra khắp không gian.
“Ah, thơm quá!?”
Cho dù bạn có đứng cách đó bao xa đi nữa, một khi mùi hương đó đã lọt vào mũi bạn, bạn sẽ ngay lập tức nhận ra rằng chất lượng của nó có thể xếp vào hàng thượng hạng dựa trên đánh giá của người Trái đất. Đây là lần đầu tiên Ariane trải nghiệm cảm giác này, người mà trước giờ còn chưa được ăn lấy dù chỉ 1 cái bánh ngọt, vì vậy cô tưởng như não mình đang tan chảy. Thứ chất lỏng ở trong chai là gì thì cô không hề biết, nhưng có một điều mà cô biết rõ, đó là cho dù có lục tung mọi ngóc ngách trong thế giới này đi nữa thì cũng chưa chắc đã có lấy nổi chai thứ hai. Cậu thanh niên đang kiêu ngạo khoe khoang thứ chất lỏng trong chai của mình. Cậu ta gọi đó là Tinh chất Vanilla.
“Uummuu, mùi của nó thật tuyệt. Thế, cô muốn nếm thử một chút chứ?"
“Dĩ nhiên rồi!”
Cậu thanh niên đợi cho Ariane gật đầu không chút do dự và nhìn mình bằng đôi mắt lấp lánh rồi cười phá lên một cách độc ác.
“Vậy, cô sẽ nói『Tôi đầu hàng』chứ?”
“Eh, cái đó......”
“Tại sao cô lại phải do dự như vậy chứ? Cô sẽ chỉ cần phải trở thành đồng đội của tôi nếu thua cuộc, và nếu thấy không vừa ý thì cô hoàn toàn có thể lập tức hủy bỏ. Bởi cô là người mạnh hơn, chẳng phải cô muốn làm gì cũng được sao?”
“Nh-Nhưng mà......”
Dạ dày của Ariane, người lúc này đang nỗ lực hết sức để chống lại sức cám dỗ của thứ chất lỏng huyền bí kia, kêu gào đòi làm theo lời Shinichi. Hiện tại đã đến giờ ăn trưa, và sau khi vung kiếm cả triệu lần như vậy thì cũng không có gì là lạ nếu cô cảm thấy đói đến vậy. Việc phải chống cự lại thứ mị lực ma quỷ đó chỉ với sức mạnh tinh thần trong khi cơ thể và não bộ của cô đều đã kiệt quệ như vầy là quá sức tàn bạo.
“Bây giờ hãy nói,『Tôi đầu hàng』. Chỉ khi nào cô làm thế thì cái chai này mới là của cô."
“U, Ugu......Không, tôi không thể làm vậy đượccccc!”
Trước sức cám dỗ không tưởng của ác quỷ đó, Ariane sắp sửa khóc ra máu đến nơi. Chán phải chờ đợi câu trả lời của cô, Shinichi thực hiện hành động tiếp theo của mình mà không hề hối tiếc dù chỉ một tí ti.
“Đã vậy thì cô cũng chẳng cần nó đâu.”
Cái chai bị ném xuống đất một cách hời hợt. *Choang*
“AAAaaa───!!?”
Mùi hương ngọt ngào bốc lên mãnh liệt, thứ chất lỏng quyến rũ của quỷ đó lan tràn khắp nền đất một cách thảm thương, còn Ariane thì hét lên và túm lấy cổ áo Shinichi.
“A-Anh làm cái quái gì vậy!"
“Tôi không cần nó."
“Đó là lí do khiến anh vứt nó đi như vậy sao?!"
“Đúng thế, có phải ngài vừa mới vứt đi chai Tinh chất Vanilla quý giá đó không chút do dự không?”
“Ceres-san!? Lúc tôi làm thứ này, tôi đã cho cô nếm thử rồi mà!"
Vì lí do nào đó mà cô hầu gái lên tiếng với khuôn mặt tức giận, còn cậu thanh niên thì đã ngay lập tức thọc tay vào túi áo trong cơn hốt hoảng.
“Mấy người bình tĩnh nào, tôi vẫn còn nữa mà."
“Gì chứ, nhẹ nhõm thật......”
Nhìn cái chai nhỏ ở trước mắt mình, Ariane an tâm vỗ ngực thở phào. Thấy vẻ ngoài chẳng khác gì một cô gái bình thường đó của cô, Shinichi mỉm cười.
“Nhân tiện thì, cho tôi nói điều này được không?"
“Gì vậy?”
“Trận đấu của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu.”
“......Eh?”
Cậu trai tàn ác cười lớn trong lúc tay còn lại đang nắm chắc thanh kiếm đâm cái nhẹ vào bụng Ariane.
“Aaaa!?”
“Cô biết đấy, cho dù cô có yếu đuối đi nữa, cô hoàn toàn có thể đánh bại kẻ mạnh hơn mình bằng sách lược thông minh."
Trong lúc nói vậy với một Ariane đang kinh ngạc, cậu thanh niên vứt thanh kiếm đi và một lần nữa đưa bàn tay phải của mình lên trước.
“Với trí khôn của tôi, tôi chắc chắn sẽ đưa chúng ta tới chiến thắng. Vậy nên là, làm ơn hãy trở thành đồng đội của tôi."
Thay vì nói 『Tôi』, Shinichi đã dùng 『Chúng ta』cho thấy rằng cậu coi Ariane như một người cộng sự ngang hàng của mình. Kẻ thua cuộc như cô chỉ có duy nhất một câu trả lời, nhất là khi đã được cậu chứng minh được rằng luôn có cách để kẻ yếu có thể đánh bại kẻ mạnh hơn mình.
“Được rồi, tôi sẽ trở thành đồng đội của anh."
Với gương mặt lẫn lộn giữa 2 cảm xúc là lo lắng và xấu hổ, Ariane bắt tay Shinichi.
“Còn bây giờ, thay cho bằng chứng rằng chúng ta đã là những người đồng đội của nhau, tôi xin tặng thứ này cho cô."
“Waa, cảm ơn nhiều!”
Cái chai được Shinichi đưa cho Ariane và cô mừng quýnh mở ngay nút chai ra. Mùi thơm ngọt ngào bốc lên khiêu khích cả vị giác lẫn khứu giác của cô, và rồi cô đưa nó lên miệng với niềm mong đợi lớn lao ──
“──Tsu!?”
“Ngoan ngoãn như vậy là tốt, nhưng mà nhớ cẩn thận không là ăn cú lừa đó. Đó là một món quà thật tuyệt, đúng không?”
Cậu thanh niên nhìn Ariane trong lúc ngoác ra một nụ cười quỷ quyệt, người lúc này đang quằn quại bởi mùi vị đắng ngắt khủng khiếp và hét lên thất thanh. Đập vào mắt Giám mục Hugh, người đang đứng cách đó không xa, là cảnh tượng cô và Shinichi cãi nhau chí chóe như những người bạn thân thiết.
“............”
Anh ta nghiến răng kèn kẹt, thế nhưng may mắn thay là chẳng ai nghe thấy cũng như để tâm tới anh ta cả.