Sau khi rời khỏi quán trọ, Shinichi hướng về phía trung tâm thành phố trong lúc hỏi đường người dân xung quanh. Cuối cùng cậu cũng tới được trước một tòa nhà lớn bằng đá với những họa tiết trang trí sang trọng được xây gần với lâu đài hoàng gia. Đó là nơi tôn thờ thực thể mà có khả năng sẽ trở thành kẻ thù nguy hiểm nhất đe dọa tới Ma Vương.
“Chào mừng, lữ khách, liệu tôi có thể giúp gì được cho cậu dưới danh nghĩa Ngôi đền Thánh của Vương quốc Boa, nơi thờ phụng Nữ Thần Erezonia?"
Một người phụ nữ trung niên mặc bộ lễ phục mục sư có một biểu tượng vàng trên lớp vải trắng tinh khiết chào đón Shinichi bằng một nụ cười mềm mỏng nhưng có phần mệt mỏi.
(Đây là nhà thờ được xây dựng cho Nữ thần người đã tạo ra các anh hùng sao? Còn giờ, mình sẽ biết những gì đây?)
Shinichi lên tiếng với một nụ cười hết sức tự nhiên dù cậu đang đứng tại nơi có thể coi là thành trì của kẻ địch.
“Mặc dù tới từ một ngôi làng lạc hậu tên là Senbee ở phía bắc, tôi vẫn muốn dâng lên vị nữ thần của nhà thờ kì vĩ này lời cầu nguyện chân thành của tôi, bởi đây là việc hết sức quan trọng."
“À, đó là một thái độ rất tốt. Hiện chúng tôi đang khá bận rộn, nhưng xin cậu cứ tự nhiên."
Được người phụ nữ nhắc nhở, Shinichi đi qua cánh cửa lớn và bước vào Ngôi đền của Nữ Thần. Nó có một kiến trúc vòm phức tạp tinh xảo, sàn nhà và những cái cột được làm từ đá cẩm thạch có chất lượng tuyệt vời, và chúng toát ra một bầu không khí nặng nề trang nghiêm.
(Kiếm được nhiều đấy chứ, có lẽ mình cũng nên thành lập một tôn giáo riêng.)
(Ngài không có ấn tượng nào khác sao?)
Shinichi đang thì thầm với Ceres nên người nữ tu đang đi phía trước họ không thể nghe thấy. Sau đó cậu nhìn thấy một thứ khiến cậu lo lắng.
“Đây là......”
Đó là một bức tranh khổng lồ được treo trên tường. Nó diễn tả cảnh tượng của địa ngục khủng khiếp nơi một người rơi xuống vực thẳm không đáy và một con quỷ có sừng cùng với một con hắc long.
“Đã từ rất lâu về trước, chúng đã bị đánh bởi bởi các vị Thần dẫn đầu bởi Nữ thần Erezonia, vì vậy bức vẽ này minh họa việc Ác Thần và Ác Long đã bị chôn vùi dưới mặt đất."
Người phụ nữ đủ tốt bụng để giải thích cho cậu hiểu, nhưng trên mặt bà chỉ là những biểu cảm kinh sợ và ghê tởm.
“Thật đáng sợ mỗi khi nghĩ đến việc những sinh vật độc ác đang bị phong ấn dưới mặt đất nơi chúng ta đang đứng.”
“Đúng vậy.”
Shinichi khéo léo xác nhận, thế nhưng trong lòng cậu vẫn còn chút nghi ngờ.
“Đương nhiên tôi có biết Ác Thần, nhưng rồng cũng là giống loài xấu xa đến vậy sao?"
Bởi đây là một thế giới kì ảo nơi ma thuật tồn tại, kể cả có nhắc đến rồng thì cũng chẳng thể khiến Shinichi bất ngờ. Tuy nhiên, dù hình tượng của ác long trên Trái Đất khá là rõ ràng, vẫn có rất nhiều truyền thuyết về những vị long vương tốt ở Châu Á và Trung Đông, trong đó có Thanh Long-một trong Tứ Đại Long Thần. Tương tự, một con ác long có tên của màu sắc ví dụ như "Xích Long", nhưng Shinichi cũng nhớ từng được nghe câu chuyện về một con rồng lương thiện mang tên của một kim loại quý: Kim Long. Đó là một câu hỏi rất thông thường bắt nguồn từ những suy nghĩ như thế, nhưng người nữ tu trố mắt ngạc nhiên và quan sát biểu cảm của người lữ khách xa lạ.
“Rồng là những sinh vật cực kì xấu xa và tồi tệ, những kẻ được cho là đã giết hại và ăn thịt tất cả các vị thần ngoại trừ Nữ Thần Erezonia từ xa xưa. Cậu sẽ phải chịu hình phạt của Nữ thần nếu cậu cho rằng rồng lương thiện có tồn tại. "
“Vâng, tôi xin lỗi......”
Nhận được sự cảnh báo nghiêm khắc như thể đang bị quở trách bởi sự tinh nghịch của bản thân, Shinichi đáp lại một cách tự phụ và liếc sang Ceres.
(Câu chuyện đó có thật không?)
(......Nó hơi khác câu chuyện được truyền dạy qua các thế hệ quỷ tộc.)
Khuôn mặt cô hầu gái khi nói vậy cũng có chút cáu kỉnh.
(Tồn tại từ bao giờ, tới từ đâu, không ai biết gì về danh tính của nó cả, nhưng truyền thuyết về con Hắc Long đang say ngủ dưới vực thẳm của Ma Giới thì hầu như quỷ nhân nào cũng biết.)
Tuy nhiên, nó là một thực thể mạnh mẽ, đầy chất quý tộc. Cô cũng nói rằng nó không thể bị đánh giá bởi khái niệm thiện ác của loài người được.
(Để tôi kể cho câu cậu chuyện đó. Từng có một quỷ nhân tự xưng là "Ma Vương Đen", ông ta bị thuyết phục rằng vị vua của sắc đen chỉ có thể có một mà thôi, vì vậy ông ta đã dẫn một đạo quân đi tiêu diệt con hắc long đó.)
(Tôi có thể đoán được kết cục của câu chuyện rồi.)
Shinichi đang mong đợi tình tiết cả đạo quân ngu xuẩn kia bị tận diệt, thế nhưng Ceres lắc đầu.
(Không phải vậy đâu, ông ta và quân lính của mình đã quay về mà không ai phải bỏ mạng cả. Tuy nhiên, ông ta sau đó đã từ bỏ cái tên "Ma Vương Đen", và mọi quỷ nhân tại Ma Giới sau đó cũng không bao giờ nhắc đến từ "đen" một lần nữa)
(Tại sao chứ?)
Quỷ nhân cô phục vụ được biết đến với cái tên "Ma Vương Xanh", và đối với quỷ tộc, có màu sắc trong tên họ của mình là một danh dự lớn lao. Nhưng tại sao nhân vật chính trong câu chuyện nọ lại từ bỏ cái tên của mình ư? Lí do thật đơn giản và minh bạch.
(Mặc dù ông ta và đội quân của mình đã cố gắng hết sức, thế nhưng việc đánh thức con hắc long khỏi giấc ngủ của nó là bất khả thi, thậm chí nó còn không bị tróc đến một cái vảy nữa là.)
“Hảảả!?”
Shinichi đột nhiên la lên và người nữ tu nhìn nụ cười thiếu tự tin của cậu với ánh mắt ngờ vực.
(Kể cả kẻ tự xưng là Ma Vương cũng đã bị bơ như một con sâu bọ sao?)
(Bởi câu chuyện đó chỉ là một truyền thuyết, không hề có bằng chứng nào cho thấy việc đó có thật cả, vì vậy qua câu chuyện người ta muốn nhắc nhở cậu phải rèn luyện bản thân mình để vượt qua nỗi sợ.)
Tuy nhiên, rất nhiều quỷ nhân tin vào sự tồn tại của con hắc long đó và họ luôn ngưỡng mộ thực thể mang sức mạnh vĩ đại ấy.
(Không lẽ Ma Vương-sama cũng là một trong số đó sao?)
(Ngài ấy có một niềm tôn trọng lớn lao đối với hắc long, nhưng khi Reno trưởng thành và rời khỏi vòng tay ngài ấy, ngài nói ngài muốn tìm kiếm sự thật.)
(Trong trường hợp đó, tôi nghĩ ngài ấy sẽ không thể rời xa đứa con gái cưng của mình đâu.)
Trong khi trái tim cậu đang rất hỗn loạn, Shinichi gạt đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán mình.
(Rồng…trong một số game thì chúng bị coi như con mồi bởi nguyên liệu kiếm được từ chúng, nhưng con hắc long này có vẻ nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.)
Nó là một sự tồn tại mang tính truyền thuyết mà thậm chí còn chưa chắc là có thực; sẽ tốt hơn nếu cậu không dây dưa với nó. Shinichi cũng muốn biết nhiều hơn về con rồng, nhưng bởi cuộc trò chuyện bí mật giữa cậu và Ceres đã diễn ra quá lâu khiến người nữ tu nghi ngờ, cậu rời khỏi chỗ bức vẽ. Và không lâu sau, có một cảnh tượng gây ra cảm giác lo lắng khó tả chợt đập vào mắt Shinichi. Ở phía cuối sảnh đường rộng lớn, bóng của một người mặc giáp lấp ló sau hành lang. Đó là hàng trăm xác chết của những binh lính, trên ngực họ là những cái lỗ hoàn hảo đến khó tin.
“Có lẽ nào…”
“Đúng vậy, họ là những người lính của vương quốc đã hi sinh trong cuộc chiến với lũ quỷ độc ác.”
Người nữ tu cúi đầu thật thấp, giải thích về những con người đã ngã xuống và để lộ một sự thù địch thoáng qua đối với quỷ tộc.
“Nhờ có sự bảo hộ của Nữ thần, việc hồi sinh họ là hoàn toàn khả thi, nhưng số nạn nhân quá lớn. Một nửa trong số đó đã được chuyển tới các đền thờ lân cận, mọi người đang cố hết mình để giúp đỡ, nhưng họ không có đủ người…”
Các đền thờ đang phải đợi làm phép hồi sinh trong tình trạng phải dùng phương pháp khử trùng nhằm bảo quản thi hài của binh lính.
“Chúng tôi cũng đã vay mượn rất nhiều nhân lực, nhưng xét về gánh nặng mà các giám mục đang phải gánh vác, chúng tôi chỉ có thể cứu được tối đa 50 người mỗi ngày…”
“À thì, đó là một công việc khó khăn.”
Shinichi trưng ra một biểu cảm đau xót trong lúc thỏa mãn bởi thông tin cậu vừa nghe được.
(Sau cùng thì chỉ có vài người sử dụng được phép hồi sinh.)
Đối với phe quỷ tộc, chỉ có 2 người duy nhất có thể làm được việc đó. Ma Vương, Ceres và có lẽ Reno cũng làm được nếu cô bé nỗ lực hết sức. Cả 2 bên đều phải đối diện với một vấn đề nan giải.
(Tuy nhiên, có vẻ như việc hợp lực với nhau là hoàn toàn có thể, cho dù hiệu quả có kém đi nữa. Họ cũng có cách để phân chia sức mạnh của mình, kiểu như ma thuật tăng MP giống trong mấy quyển shounen manga.)
Dù gì đi nữa, loài người chẳng bao giờ là một vấn đề đáng phải lo lắng gì nhiều. Trong lúc nghĩ ngợi mông lung như vậy, Shinichi đã tới được phòng cầu nguyện nằm tại cuối đền thờ. Trong căn phòng này không có bất kì xác chết nào cả và nó cao rộng hơn mọi căn phòng khác. Chỉ có một bức tượng trắng khổng lồ của một người phụ nữ được chiếu sáng, tỏa ra một ánh hào quang bí ẩn trong ánh nắng chiếu qua khung kính màu.
“Đây là Nữ thần-sama sao…”
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp có nụ cười phúc hậu và mái tóc dài; bà không có cánh và trông rất giống một con người. Sau khi bắt chước 2 cha con sùng đạo, những người đã ở đó từ trước, và giả bộ cầu nguyện một cách hết sức thuyết phục, Shinichi lấy một cái khăn tay từ Ceres và gói một đồng vàng vào trong đó, rồi cậu đưa nó cho người nữ tu.
“Cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi dù đang bận bịu như vậy. Bởi tôi là một người nhà quê, việc này có lẽ hơi bất lịch sự, nhưng món này là dành cho Nữ thần-sama…”
“À, cậu không cần phải làm vậy đâu.”
“Không không, bởi nhờ có Nữ thần mà chúng ta mới có được một cuộc sống yên bình như ngày hôm nay, vì vậy tôi muốn tỏ chút lòng thành.”
“Nếu cậu đã nói vậy…”
Người phụ nữ lúc đầu còn lưỡng lự giờ cũng ngoan ngoãn nhận lấy cái khăn tay sau khi Shinichi cứ khăng khăng không chịu đổi ý
(Màn đóng giả làm dân thường của ngài thực sự rất ấn tượng.)
(Cô không có khen tôi, đúng không hả?)
Trong lúc chịu đựng những lời mỉa mai của Ceres, Shinichi nhận ra một điều khi chợt nhớ tới một việc.
“Nhân tiện, tôi muốn hỏi bác một câu, nếu được.”
“Được chứ, chuyện gì vậy?”
“Thành thật mà nói, em trai tôi đã nghe lời đồn đại về việc quỷ tộc xuất hiện và nói một cách đe dọa rằng『Em sẽ đánh bại chúng bằng cách trở thành một người hùng được chọn bởi chính Nữ thần-sama!』.”
“À, cậu em của cậu quả là một người vui tính.”
“Tôi không thực sự muốn em ấy làm vậy bởi việc đó rất nguy hiểm, nhưng tôi đang tự hỏi không biết bác có thể kể cho tôi một vài điều về những người hùng đó được không.”
“Nếu chỉ là một chút thì tôi cũng không phiền đâu.”
Bởi người nữ tu đã nhận được kha khá vàng từ Shinichi; bà vui vẻ mời 2 người khách ngồi xuống một băng ghế dài.
“Trước tiên thì, một anh hùng được chọn bằng cách nào vậy?”
“Những người có lòng can đảm cùng sức mạnh và những người có kĩ năng sử dụng kiếm và ma thuật tài giỏi có thể tiêu diệt lũ quỷ đe dọa con người, sẽ nhận được sự thừa nhận của Nữ thần và được xem như những người hùng.”
“À, vậy sự thừa nhận đó là gì vậy?”
Shinichi cũng đã trở nên khó chịu bởi những lời nói khá khác so với những gì cậu nghe được từ Ma Vương và các quỷ nhân, nhưng lúc này cậu vẫn sẽ dò hỏi về đám người hùng đó đã.
“Việc đó cũng không khó khăn lắm đâu. Chỉ cần người đó có đủ tự tin về lòng can đảm và sức mạnh của mình để đứng trước tượng Nữ thần trong đền thờ này, và tự nguyện hiến dâng mọi thứ cho Nữ thần và dùng sức mạnh nhận được để chiến đấu vì người dân.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Đúng thế, và nếu được Nữ thần công nhận, dấu ấn anh hùng sẽ xuất hiện tại nơi nào đó trên cơ thể người ấy.”
Người phụ nữ nói và chỉ vào biểu tượng Nữ thần trên tấm áo choàng của bà.
“Thật sự chỉ đơn giản như thế ư? Chà, điều đó nghe có vẻ đáng mừng nếu có thêm nhiều người hùng xuất hiện hơn.”
Người phụ nữ hơi xấu hổ khi Shinichi chỉ ra vấn đề.
“Không đâu, nếu chỉ xét mỗi kiếm thuật hoặc tài năng pháp thuật thì sẽ có nhiều người khác nữa cũng xứng đáng để trở thành một người hùng. Nhưng cậu phải có lòng can đảm và một trái tim thuần khiết mới thì có thể được Nữ thần chọn…”
“Nói cách khác, có nhiều người không được chọn cho dù họ có đủ khả năng sao?”
Bởi người nữ tu nói rằng chuyện đó hơi khó nói nên thay vì cho Shinichi biết, bà chỉ gật đầu trong lúc lo lắng bởi những người ngồi gần họ có thể nghe được.
“Nếu cậu được chọn làm một người hùng thì đó là một danh dự lớn lao cho cậu. Những người muốn trở thành linh mục hoặc tổng giám mục của Hồng Y Giáo Chủ phải thực sự linh thiêng. Chỉ vì những lí do trên mà cậu không được chọn, nhỉ?”
Có rất nhiều người không ghét và không nhận sự linh thiêng bởi nhân cách của họ không thích hợp. Một người hùng mới xuất hiện là chuyện vô cùng quan trọng, và về phần hoàng tộc cùng với các quý tộc, những người quan tâm tới tin đồn, cũng rất nghiêm khắc về vấn đề này. Cũng vậy, đối với các linh mục phục vụ Nữ thần, mọi sự minh bạch đều bị Nữ thần bác bỏ, và con đường tương lai của họ bị khép lại, và nếu họ nghèo đói, việc đó sẽ trở thành một vấn đề chí tử khiến họ bị tống cổ ra khỏi giáo hội. Đó là nguyên nhân tại sao số lượng những người hùng xứng đáng với khả năng hồi sinh vô hạn không thể tăng lên một cách nhanh chóng.
(Việc đó kiểu như bị nhà thờ trục xuất ấy nhỉ? Nghe có vẻ đáng sợ, có lẽ vậy…)
Khi một người hùng bỏ trốn, chắc hẳn phải có một hình phạt thích đáng cho hành động đó. Đó là một ván cược tồi tệ bởi danh tiếng của họ sẽ bị phá hủy bởi các mác "Kẻ thất bại" trong nháy mắt.
(Có lẽ hội của gã Hiệp sĩ đó toàn là những con người liều lĩnh.)
Bên cạnh Shinichi, Ceres đang vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn của mình.
(Thật nhẹ nhõm; Shinichi-sama sẽ không bao giờ có thể trở thành một người hùng.)
(Vâng, vâng, sau cùng thì tôi cũng là một tên khốn ngoại hạng mà.)
Biết được những gì mình muốn biết, Shinichi thoả mãn đứng dậy.
“Cảm ơn vì cuộc trò chuyện này. Còn nữa, dù có lẽ hơi bất kính khi hỏi câu này, nhưng......có phải bức tượng đó được làm phỏng theo Nữ thần thật không?"
“Vâng?”
Người phụ nữ lúc đầu trông có vẻ hơi lúng túng, nhưng ngay lập tức bà đã có thể trả lời Shinichi với một nụ cười.
“Không may là tôi chưa từng được tận mắt nhìn thấy Nữ thần, vì vậy tôi không thể chắc được là bức tượng đó có giống với Người hay không."
“Là vậy sao…”
“Tuy nhiên, bức tượng nữ thần trong đền thờ vĩ đại nơi chúng ta đang đứng đây, cái là hình mẫu cho mọi bức tượng khác, được chạm khắc bởi chính Giáo Hoàng đầu tiên-người được đích thân Nữ thần chỉ dạy, ông sau đó đã lập lên nơi này."
“À, thật tốt khi biết điều đó.”
Khi Shinichi kết thúc cuộc nói chuyện, cậu quay lưng lại với người phụ nữ và bức tượng Nữ thần. Và đúng lúc ấy, một người đàn ông khoảng 30 tuổi bước vào, đi cùng với anh ta là rất nhiều mục sư khác. Tuy đơn giản mà linh thiêng, bộ áo choàng của anh ta trông nổi bật hơn hẳn các mục sư khác. Anh ta cúi đầu chào những tín đồ ngoan đạo trong phòng cầu nguyện, giơ tay và nở một nụ cười phúc hậu. Shinichi cũng làm theo những tín đồ khác, cậu cúi đầu và tình cờ đứng che cho Ceres đang đứng tại góc khuất lối đi. Thậm chí còn không để ý tới người thanh niên trẻ và cô hầu gái của cậu ta, người đàn ông tiếp tục bước đi với một nụ cười.
(Hoo......)
Khi anh ta đi qua cậu, mắt Shinichi bắt gặp một thứ thú vị. Đó là biểu tượng vàng của Nữ thần được khắc lên mu bàn tay phải của anh ta.
(Đó là người hùng thứ 7 và là một giám mục quan trọng tại đây sao?)
Rõ ràng là hết sức phiền phức khi người có khả năng thực hiện phép hồi sinh là một kẻ bất tử. Tuy nhiên, anh ta vẫn đang bận bịu với việc hồi sinh hàng trăm người chết nữa, thế nên chẳng có thời gian đâu để mà tấn công Lâu đài Ma vương cả.
(Kẻ địch lúc này chỉ có Ariane thôi.)
Nghĩ vậy, Shinichi rời khỏi đền thờ và ngước nhìn bầu trời trong xanh.
“Ngài đã kiếm được những gì ngài muốn chưa?"
“Được khoảng 70% rồi."
Shinichi nghĩ ngợi một lúc trước khi đáp lại câu hỏi của Ceres.
(Nếu được, mình muốn chứng kiến khoảnh khắc người hùng được hồi sinh, nhưng việc đó hiển nhiên là không thể rồi.)
Biểu cảm của Shinichi trở nên u ám, bởi giờ đây việc thí nghiệm trực tiếp là cần thiết do câu chuyện của người hiệp sĩ mà cậu đã tra tấn chỉ giúp cậu đoán già đoán non mà thôi.
(Mình chưa biết gì về cách thức những người hùng được hồi sinh từ tro bụi bởi hỏi về vấn đề đó thì hết sức đáng ngờ. Nếu mình có hỏi đi nữa thì bà ta cũng chỉ đáp lại mấy câu kiểu『Đó là nhờ sức mạnh của Nữ thần』)
Dĩ nhiên, các mục sư khác trong đền thờ có lẽ cũng không biết gì về việc đó, cũng như mọi người bình thường khác vậy.
(Nữ thần Erezonia, mình không biết liệu bà ta là một thực thể có một bản ngã riêng hay chỉ là một hệ thống không có hình dạng nhất định. Thứ duy nhất có thể chắc chắn lúc này là bà ta là một『Thực thể』)
Chưa ai từng gặp bà ta cả. Tuy nhiên, rõ ràng là những người hùng luôn được hồi sinh. Và──
(Đến Ma Vương cũng không thể làm phép hồi sinh tự động như vậy được. Liệu đó có thể là do bà ta mạnh hơn Ma Vương không?)
Sợ hãi chính trí tưởng tượng của mình, Shinichi nghiến chặt răng để tránh bị rùng mình. Cậu không biết giới hạn sức mạnh của Ma Vương là ở đâu. Tuy nhiên, cậu biết ông có một kĩ năng có thể gây ra cuộc diệt chủng diệt rộng tương tự như một đầu đạn hạt nhân cỡ nhỏ. Vượt mặt cả Ma Vương hùng mạnh đến thế, một thực thể như vậy có tồn tại trong thế giới này sao?
(Bởi tôi đã yêu cầu rồi, vì vậy xin đừng thò mặt ra.)
Lúc này, có vẻ như Nữ thần vẫn chưa lộ mặt, nhưng ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra một khi nhân loại bị đẩy tới bờ vực của sự diệt vong.
(Một lần nữa, vì con người và quỷ tộc, để tránh khiến cho mối bất hòa thêm trầm trọng là hết sức cần thiết.)
“Thế, tiếp theo ngài định làm gì?"
“Uh, phải rồi."
Gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực trong đầu mình, Shinichi trở lại trạng thái hăng hái và thực tế.
“Tại quê nhà của tôi có một câu châm ngôn nổi tiếng thế này: “Nếu OS của bạn bị phá hủy thì khi đó cây PC của bạn cũng chỉ là một cái hộp.”
“Haa......?”
“Tóm lại là, nếu chúng ta tiêu diệt kẻ đứng đầu thì mọi chuyện sẽ kết thúc."
Phịa ra một câu châm ngôn phù hợp hoàn cảnh, Shinichi đưa mắt nhìn tòa lâu đài lớn bên cạnh đền thờ.
“Nói cách khác, phải đánh bại vua của đất nước này."
Nếu cậu đánh bại được vua của Vương quốc Boa, họ sẽ không bao giờ phải đánh nhau với đám người hùng nữa.
“Chiến thắng mà không cần phải đổ máu, đó là bí mật của nghệ thuật chiến tranh."
“Từ những thông tin moi được của đám người hùng, ngài đã có kết luận như thế nào vậy?"
“Tôi đã xem xét chuyện đó. Giải quyết đám người hùng là việc làm rất kém hiệu quả, bởi dù sao thì bọn chúng cũng bất tử mà."
Bên cạnh đó, khi nhà vua bị khống chế, hòa bình của quỷ tộc sẽ được đảm bảo cho dù có nhiều người hùng xuất hiện thêm đi nữa.
“Nhưng ngài có chắc là sẽ thắng được không?"
Shinichi gật đầu mà không cần nghĩ ngợi gì, không như Ceres đang lo lắng bởi cách suy nghĩ thông thường của quỷ tộc, rằng ‘nhà vua = kẻ mạnh nhất’.
“Ổn cả thôi, chúng tôi không có chiến đấu với nhau đâu."
“Haa?”
“Khẩu chiến mới là phong cách của các chính trị gia. "
Dứt lời Shinichi lấy một đồng bạc ra khỏi cái túi nặng bên hông mình.
“Nếu bạn có tiền, bạn có thể làm được mọi thứ, hoan hô chủ nghĩa tư bản!"
“Chắc vậy."
Dù chẳng hiểu gì cả về cách xã hội loài người vận hành, nhưng không nghi ngờ gì, Ceres vẫn lạnh nhạt xác nhận.
----------------------------------------------------------------------------------------------