Megami no Yuusha wo Taosu Gesu na Houhou

chương 1: cuộc xung đột lạ lùng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cậu nhận thấy mình đang ở một nơi lạ lẫm. Mặc dù đang ở trong một tình huống kì lạ như vậy, Toyama Shinichi không hề hoảng loạn. Cậu là một học sinh cao trung năm hai 17 tuổi xuân. Tuy nhiên, tính cách máy móc cùng trái tim vô cảm là thứ khiến cậu trở cậu trở nên đặc biệt. Khi cậu học lớp 4, cậu bị xe hơi tông phải, và trong khi những người đi đường hét lên hoảng loạn thì cậu ta bình tĩnh lấy điện thoại ra gọi cứu thương cho mình mặc kệ cơn đau từ cái chân trái bị gãy.

"Chắc đầu con bị mất 2 hay 3 cái ốc rồi ha…”

Không có gì lạ khi cha cậu vô cùng ngạc nhiên vì chuyện đó. Chẳng cần quan tâm tới lí do, kể cả nếu cậu bị xuyên không khi đang ngồi trên tàu tới một sảnh đá với một ma pháp trận khổng lồ dưới chân hoặc bị triệu hồi tới một thế giới fantasy, cậu cũng sẽ chấp nhận hiện tượng bí ẩn này một cách đơn giản. Tuy nhiên, một Shinichi vốn luôn bình tĩnh và can đảm lúc này đang đông cứng tại chỗ, mồ hôi của cậu chảy như thác mà cậu không hề nhận ra.

“......Ư!”

Tuyệt vọng tìm cách kiểm soát cơ thể mình lúc này đang run rẩy mà không tuân theo ý chí của cậu, cậu nhìn chằm chằm vào kẻ đang ở trước mặt mình. Chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra đó là một người khổng lồ cao hơn 3m, gần gấp đôi chiều cao của Shinichi, đang ngồi trước mặt cậu. Chân tay hắn to hơn cây cổ thụ và ngực cùng bụng hắn cơ bắp cuồn cuộn trông như một cái áo giáp dày ngang giáp xe tăng. Tên khổng lồ chỉ mặc một chiếc khố và một cái áo choàng, trong hắn như hiện thân của bạo lực vậy, sự bạo lực hoang dã nhất. Vẻ ngoài của hắn khiến Shinichi liên tưởng đến người lính Sparta ở Hy Lạp cổ đại. Sự khác biệt giữa cậu và hắn giống như một đứa trẻ đối mặt với một lực sĩ sumo hoặc một con gấu nâu vậy. Da của tên khổng lồ có màu xanh thẫm và trên đầu hắn có một cặp sừng lớn, vì vậy chắn chắc hắn là một loại quái vật.

Tuy nhiên dù có đánh giá thế nào đi chăng nữa thì Shinichi cũng chẳng có lấy một cơ may chạy trốn chứ chưa nói gì chiến thắng hắn. Dẫu vậy, lí do khiến cậu cảm thấy nỗi sợ dâng trào từ sâu thẳm trong tâm hồn quả thực rất khó tả.

“Hmm......”

Tên khổng lồ nhìn Shinichi và gật gù như thể vừa xác nhận gì đó vậy. Chỉ mỗi hành động đó của hắn đã đủ khiến mặt đất rung chuyển khiến cơ thể Shinichi rung lên dữ dội. Có lẽ đó là do sức mạnh siêu nhiên hoặc là khí của tên khổng lồ. Khổng thể tin được một tên khổng lồ như hắn lại có sức mạnh như thế. Hắn có thể lấn át bầu không gian quanh hắn chỉ bằng một hơi thở.

(Mình chết chắc rồi)

Đối với Shinichi người chưa từng đánh nhau bao giờ, trước một cách biệt không tưởng về sức mạnh như này, ngay lập tức Shinichi đã hiểu và chấp nhận một vấn đề nghiêm trọng như cái chết chỉ bằng một cái thở dài.

(Haaa, 17 tuổi, cuộc đời mình không hề tệ, nhưng nếu có một điều ước cuối cùng, mình ước có ai đó lấy đi trinh tiết của mình…)

Chẳng có gì phải tránh nói hay phát điên vì sợ hãi trong những lúc như thế này cả. Tên khổng lồ đã nghĩ gì khi hắn thấy Shinichi thôi run rẩy và nhìn lại vào mắt hắn? Tên khổng lồ chậm rãi đi về phía Shinichi, hắn giương 2 cánh tay vĩ đại của mình lên và──làm một tư thế dogeza mãnh liệt đến mức mặt đất tưởng chừng đã tách làm hai.

“Làm ơn làm phước, xin hãy giúp đỡ tôi!"

“......Cái gì?”

“Làm ơn! Tôi sẽ cho cậu bất cứ điều gì cậu muốn. Vậy nên xin cậu hãy giúp tôi với sự thông thái của mình!"

“Ế, Ế?”

“Nếu cậu giống bọn người ngu ngốc thảm hại đó, cậu sẽ lợi dụng lòng tốt của con gái tôi, liên tục liên tục liên tục không bao giờ ngừng lạiiiii───!!”

“Này, bình tĩnh đi!"

Tiếng gầm tức giận mà người khổng lồ phát ra tựa như một cơn lốc khiến Shinichi phải bám vào sàn đá một cách tuyệt vọng để không bị thổi bay.

“Tôi tự hỏi không biết bao nhiêu lần tôi đã muốn giết sạch bọn chúng đi rồi! Không, đã quá muộn rồi──"

“Cha à, cha hãy bình tĩnh lại đi."

Chỉ ngay trước khi Shinichi tới giới hạn của mình, một giọng nói đáng yêu vang lên từ phía sau người khổng lồ. Và ngay lúc ấy cơn gió khủng khiếp đã ngừng lại và khuôn mặt biến dạng vì giận dữ của ông ta biến thành vui vẻ với một nụ cười tươi rói trong nháy mắt.

“Oh, Reno. Trông con vẫn rạng rỡ như mặt trời xanh vậy!"

Đang đứng sau người khổng lồ là một cô bé khoảng 10 tuổi mặc một bộ váy lộng lẫy. Mái tóc đen óng ả đối lập với làn da trắng như tuyết cùng đôi mắt hồng. Mọi thứ hết sức hoàn hảo và thậm chí Shinichi dù không phải là lolicon cũng phải công nhận đó là một quý cô trẻ xinh đẹp.

“Cha, lúc này đừng có làm mấy việc như vậy."

Cô gái đẩy người cha khổng lồ ra khi ông này cố gắng ôm chầm lấy cô.

“Cái g......con ghét cha rồi sao!?"

Mặc dù ông bố đang sốc nặng, cô con gái lại có vẻ không quan tâm tới việc đó lắm và cô lại gần Shinichi, sau đó cô cúi chào cậu một cách thanh lịch trong khi khẽ nâng váy lên trông hết sức điệu đà.

“Rất vui được làm quen, Onii-san. Em là Reno Ladel Krolo Petralah, nhưng anh có thể gọi em là Reno"

“Em thật là lịch sự. Anh là Toyama Shinichi, Toyama là họ và Shinichi là tên."

“Shinichi-san......cái tên nghe lạ thật, dù sao thì anh cũng là người tới từ thế giới khác mà."

Trong khi Shinichi hạ thấp cảnh giác trước màn chào hỏi lịch sự của cô gái, cậu nói tên mình cho cô gái biết ──Reno mỉm cười dịu dàng. Shinichi ngắm nụ cười của một lần nữa, thế nhưng cha cô đang tỏa ra một luồng sát khí khủng bố từ phía sau, điều đó khiến Shinichi nhăn mặt.

“Nhân tiện thì, em nói là thế giới khác, vậy nơi này không phải Trái Đất à?”

“Vâng, em không biết『Earth』nằm ở đâu, nhưng thế giới này được gọi là『Obum』"

“Anh đã bị triệu hồi tới đây bằng pháp thuật sao?"

“Đúng vậy, em muốn anh giúp cha và em, vì vậy hai cha con đã triệu hồi anh."

Reno quay về phía ông bố, ông gật đầu với câu hỏi của Shinichi và xác nhận câu trả lời của con gái ông.

“Cha này, không chào hỏi người khác là bất lịch sự lắm đó.”

“......”

“Cha! Những người không thể chào hỏi người khác tử tế đều bị Reno ghét!"

“Ta là Ma Vương Xanh vĩ đại Ludavite Krolo Sema!"

Ma vương cất giọng đầy vẻ trang nghiêm. Tuy nhiên, lúc này sự thật là ông không muốn bị ghét bởi con gái mình đã bại lộ, dù ông có làm gì để khôi phục hình tượng của mình cũng đều vô dụng hết.

“......Xin chào, ma vương, tôi là Shinichi Toyama”

Nỗi sợ hãi trước cái chết ban nãy đã bị cơn sốc biến thành một cảm xúc khác, Shinichi đã có thể đáp lại ma vương một cách thẳng thắn như mọi khi. Nhìn con người đứng trước mặt mình cúi đầu, ma vương gật gù thỏa mãn.

“Hoo, chẳng phải ngươi là một tên nhãi lễ phép sao? Ngươi hiểu chuyện nhanh đấy. Ngươi khác con giun lần trước chỉ biết phun ra những yêu cầu láo toét."

“Lần trước?”

Đáp lại cậu hỏi bất ngờ từ Shinichi, Reno trả lời với vẻ cay đắng.

“Đúng, thực tế thì đây là lần thứ 2 cha triệu hồi một người từ thế giới khác. Người đầu tiên không được bình tính như anh đâu, Onii-san......"

“Ngay khi hắn nhìn thấy ta, hắn bậy ra quần và khóc thét, thật đáng kinh ngạc khi hắn đã chết trong khi tạo ra những âm thanh kì quặc ấy."

Chắc anh ta đã lên cơn đau tim vì sợ hãi. Áp lực tỏa ra từ ma vương hoàn toàn có thể khiên tim người ta ngừng đập.

“Người đó──à không, không có gì đâu.”

Vì muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cái xác, Shinichi mau mắn hỏi. Nhưng bởi việc đó cũng chẳng giúp ích được gì cho cậu, nếu có thể thì cậu cũng không muốn nghe câu trả lời. Và qua sắc mặt của cậu, Reno cố gắng giải thích.

“Onii-san, em không muốn anh hiểu lầm, nhưng người ddaauff tiên──”

“Xin thứ lỗi, Ma vương-sama, Reno-sama”

Trước khi cuộc trò chuyện kết thúc, cánh cửa đại sảnh mở ra, và một cô hầu gái xuất hiện. Người phụ nữ xinh đẹp này có một mái tóc bạc, nước da nâu và tai dài───một dark elf.

“......Có chuyện gì thế Celesta?"

Ma vương có vẻ đã đoán đây là việc đột xuất. Với vẻ mặt ủ rũ tột cùng, cô hầu khẽ nói mà không bị thu nhỏ lại.

“Vâng, họ lại xuất hiện rồi."

“Gì chứ, lũ giòi bọ đóóó───!!"

Cùng với giọng nói chát chúa, luồng khí tức cháy bỏng tỏa ra từ người ma vương do tác động của cơn cuồng nộ sắp bùng nổ.

“Cha không thể chịu nổi nữa! Triệu hồi người này cũng phí công thôi, thế nhưng bằng đôi tay này cha sẽ giết sạch bọn chúng──"

“Cha à, xin cha hãy bình tĩnh lại, chuyện không tệ tới mức ấy đâu!"

Reno nhanh chóng ôm lấy bắp chân ông bố dữ tợn của mình để làm ông bình tĩnh lại. Và rồi luồng khí tức của ma vương ngay lập tức bị xỏa bỏ và ông dịu dàng xoa đâu con gái cưng của mình.

“Con nói đúng, Reno là một đứa trẻ rất ngọt ngào và cha là ông bố may mắn nhất thế giới."

“Vâng, Reno rất vui khi được là con gái của một người cha hiền lành."

“Hahahaa, khi được khen nhiều như vầy, cha sẽ xấu hổ như mặt trời đỏ mất thôi!"

“............”

Shinichi cảm thấy chán ghét và không thể nghĩ được điều gì để nói với ông bố ngớ ngẩn này cả, nhưng chắc cô hầu đã quá quen với chuyện này rồi.

“Ma vương-sama, tôi đã rất vất vả để thông báo chuyện này với ngài, thế nên xin ngài hãy mau tới khu đất trông trọt phía nam ạ."

“Muu, được rồi. Ta sẽ khiến lũ sâu bọ làm ta mất thời gian quý giá để chơi với con gái trả giá."

Nói vậy, ma vương đặt bàn tay khổng lồ của ông lên vai Shinichi.

“Cứ quan sát mọi chuyện, hãy để ta cho cậu hiểu lí do ta triệu hồi cậu."

“Ế? Ý ngài là sao──”

Một cảm giác bồng bềnh kì lạ bao bọc lấy Shinichi trước khi cậu có thể nói hết câu. Và trong nháy mắt, cảnh tượng trước mắt cậu đã chuyển từ sảnh đường đá thành một khu rừng nằm giữa những ngọn núi.

“Ma pháp dịch chuyển sao, thú vị thật......"

Mặc dù đã được trải nghiệm cảm giác xuyên không qua các thế giới, đó là chuyện khác, thế nhưng được cảm nhận một hiện tượng kì bí như ma thuật khiến Shinichi cảm thấy rất phấn khích. Tuy nhiên, cậu không có thời gian để quan tâm chuyện đó.

“Cháy rụi đi,『Hỏa cầu』!!"

Câu thần chú đó lặp lại lần nữa và một tiếng gầm khủng khiếp vang vọng, ngoài ra cậu nghe được tiếng một người phụ nữ gào lên từ đằng xa.

“Naa......!”

Cùng với ánh chớp đỏ, mùi thịt cháy lọt vào mũi Shinichi. Trong lúc có linh cảm không ổn, Shinichi nhìn quanh theo phản xạ.

“Đó có phải một nhân ngưu không?"

Một con quái vật với đầu bò và thân người đang đứng cách họ khoảng 100m. Có vẻ nó vừa mới hứng chịu vụ nổ ban nãy. Cả người nó chi chít những vết phỏng đỏ và nó gục xuống trong khi cơ thể tỏa ra khói trắng.

“T-Tôi vẫn chiến đấu được......!!”

Quái vật nhân ngưu vẫn cố gắng đứng dậy mặc cho thương tích đầy mình. Tuy nhiên, một thanh kiếm đâm xuống một cách không khoan nhượng vào cổ con nhân ngưu.

“Anh ta là một người rất kiên trì."

Người tung đòn là một nam hiệp sĩ bận giáp đầy mình, thanh kiếm của anh nhuốm màu máu. Theo sau anh là một chiến binh vác một cây rìu lớn, một cung thủ, một pháp sư cầm trượng và một phù thủy cầm gậy phép.

“Họ là......”

“Chúng là lũ sâu bọ đã giết thuộc cấp của ta."

Trong khi ma vương đang lẩm bẩm với nỗi chán ghét, ông biến mất khỏi chỗ Shinichi trong một khoảnh khắc và ngay lập tức xuất hiện trở lại trước nhóm người kia.

“Lũ giòi bọ cứng đầu cứng cổ, các ngươi sẵn sàng chưa?"

“......L-Lên nào mọi người!"

Mặc dù nhóm của hiệp sĩ kia đã hoảng sợ trong khoảnh khắc bởi luồng tà khí phát ra từ ma vương, họ nhanh chóng vực lại tinh thần và tấn công.

“Kiếm bão, iyaa!!”

“Rìu nổ!”

“Tam tiễn!”

“Hỡi nữ thần, xin người trừng phạt lũ quỷ dữ bằng công lí, 『Sốc suy nhược』!"

“Cháy rụi đi, 『Hỏa cầu』!!"

Cú chém tốc độ cao, đòn bổ mạnh mẽ, ba mũi tên bắn cùng lúc, đòn tấn công suy nhược và mấy quả cầu lửa đánh trúng cơ thể ma vương.

“Chúng ta làm được rồi!"

Nhóm hiệp sĩ nở nụ cười đắc thắng sau khi đã chắc chắn tất cả chiêu thức mạnh mẽ nhất của họ đều đánh trúng kẻ địch. Tuy nhiên, Shinichi đang quan sát từ đằng xa biết rõ dù không cần đám người ngu ngốc kia phun ra một câu sặc mùi death flag, quá rõ ràng là tên ma vương ấy sẽ không thể bị giết bởi đòn tấn công ở cái mức độ này, chúng chẳng khác gì muỗi đốt inox cả.

“Lại nữa hả?"

Trên gương mặt lành lặn không chút tổn hại của ma vương hiện rõ sự khinh miệt pha lẫn tức giận..

“Thời gian của ta không xứng đáng để lãng phí cho thứ thảm hại như thế......B.I.Ế.N khỏi tầm mắt ta!"

Dứt lời, tay phải ông đập xuống người cung thủ như đập một quả táo. Ngay lập tức, cơ thể người cung thủ bị gãy nát và văng ra xa.

“Ugee......!”

Chứng kiến cảnh tượng ghê tởm của não và thịt bay tứ tung, Shinichi nhăn mặt. Tuy nhiên, nhóm của nam hiệp sĩ không hề tức giận hay sợ hãi trước cái chết của người đồng đội.

"Tiếp tục tấn công, đừng để hắn sử dụng ma pháp!"

“Rõ!!”

Người chiến binh tấn công ma vương bằng một cú bổ rìu. Thế nhưng đòn đó chẳng khác gì cú vả của một đứa trẻ, bởi vì những cuộc cơ bắp vĩ đại của ma vương đã được cường hóa tới cực hạn bằng ma thuật.

“Nó còn chả có cảm giác ngứa luôn.”

Khi chiếc rìu bị bật lại do va vào cơ ngực ma vương, ông dùng hay tay đập mạnh xuống đầu người chiến binh. Tốc độ và sức mạnh của cú đánh thực sự khủng khiếp và người chiến binh cao 2 m đã bị đập bép dí như một cái đĩa.

“Hahaa, đây là hoạt hình thôi nhỉ......”

Chứng kiến quá nhiều cảnh tượng bạo lực khiến cậu cảm thấy hài hước hơn là sợ hãi. Nhóm hiệp sĩ không hề từ bỏ ý định của mình và thậm chí còn tấn công ma vương dữ dội hơn trước, Trong khi Shinichi cảm thấy tất cả chỉ là một trò đùa.

“Đừng chùn bước!”

“Rõ,『Sốc suy nhược』!"

“『Hỏa cầu』!!”

“......Giòi bọ...”

Trong lúc bị lũ người đần độn kia nhắm vào, ma vương tung đòn tấn công bằng tay phải của mình. Và lần đầu tiên trong trận chiến, ông niệm chú.

“Bằng ngọn lửa thiêu cháy dưới địa ngục, hãy biến chúng thành tro bụi [Mặt trời xanh cháy bỏng]!!"

Một ngọn lửa địa ngục màu xanh có nhiệt độ cao hơn nhiều ngọn lửa đỏ thông thường, chói lọi hơn ánh sáng trắng, xuất hiện trên mặt đất. Nó trở thành một luồng sáng thiêu rụi tất cả mọi thứ xung quanh.

“Này, tôi sắp chết rồi đấy!”

Kể cả đang đứng ở khá xa, Shinichi đã chuẩn bị tinh thần để bị giết bởi ngọn lửa khủng khiếp đang thiêu đốt da cậu. Nhưng trước khi cơ thể cậu bị thiêu rụi, một bức tường ánh sáng xuất hiện trước mắt cậu chặn ngọn lửa lại.

“Lá chắn sao......?”

“Ngài chậm quá đấy.”

Đứng bên cạnh một Shinichi đang kinh ngạc là cô hầu gái tóc bạc.

“Ưmm, là Celesta-san phải không?”

“Cứ gọi tôi là Ceres, Shinichi-sama"

“Vậy thì cảm ơn vì đã cứu tôi, Ceres-san"

Shinichi ngoan ngoãn cảm ơn cô và đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay với cô. Tuy nhiên, Ceres nhìn vào tay cậu một cách nghi ngờ.

“Gì vậy? Có phải cậu muốn sờ hông tôi không? Tôi không thích chuyện đó đâu."

“Phản ứng của cô mới khó chịu ấy.”

Cho dù bầu không khí giữa họ lúc này ngượng ngập khủng khiếp, Shinichi hiểu.

(Họ không bắt tay nhau ư? Chà, dù sao thì đây là thế giới khác và cô ấy cũng không phải con người.)

Một lần nữa, Shinichi thu tay lại trong khi nhận ra thêm những khác biệt giữa thế giới này với Trái Đất mà cậu biết. Cùng lúc ấy, ma vương đã trở lại chỗ bọn họ với khuôn mặt nhẹ nhõm phần nào khi đã làm xong việc cần làm. Sự việc vừa mới kết thúc này không thể gọi là một trận chiến được, nó giống việc chà đạp một đám côn trùng hơn.

“Celesta, ta sẽ để việc dọn lại cho cô. Bây giờ ta phải trở về lâu đài"

“Chắc chắn rồi, thưa Ma Vương-sama”

Ceres cúi đầu và trở lại khu rừng trong lúc tránh khỏi bãi đất tràn ngập thủy tinh nóng chảy có nhiệt độ cực cao. Khi Shinichi nhìn kĩ lại lần nữa, ngoài xác của con nhân ngưu cùng các thành viên nhóm hiệp sĩ còn có rất nhiều xác quái vật khác nằm la liệt khắp nơi.

“Đây có phải là chiến tranh không......?”

Giết hoặc bị giết. Chẳng có công lý hay luật lệ nào hết, kẻ mạnh nhất sẽ sống sót, đó đã là luật rừng từ xưa tới nay rồi. Đột nhiên, sự bối rối do bị triệu hồi tới thế giới khác cùng sức mạnh vượt quá thường thức của Ma Vương có vẻ không thực và Shinichi không còn cảm thấy sợ hay kinh tởm nữa. Tuy nhiên, 5 người mà cậu không quen đã chết. Đó là việc duy nhất mà Shinichi còn nghi ngờ. Trong khi đó, nhìn thấy biểu cảm đau đớn của Shinichi, ma vương khịt mũi một cách thông thường.

“Hmm, nếu ngươi gọi đó là một cuộc chiến thì Ma Vương Xanh ta đây không xứng đáng với danh tiếng của mình rồi."

“Tôi nghĩ đó là một cuộc vờn chơi của ngài..."

Nếu vị ma vương này mà nghiêm túc chiến đấu, khi ấy mặt đất và thiên đàng sẽ bị chẻ đôi, và thế gian sẽ đối diện với ngày tận thế của nó. Đó là lí do khiến một câu hỏi khác hiện lên trong tâm trí Shinichi.

“Tại sao ngài triệu hồi tôi?"

Việc một ma vương hùng mạnh đến nhường này lại triệu hồi một tên học sinh cao trung yếu ớt như cậu khiến cậu cảm thấy khó hiểu. Sự thật mà Shinichi tìm kiếm trong lúc đầy những nghi vấn được đặt ra cùng với nỗi lo âu, thế nhưng ma vương phẩy tay tỏ vẻ phiền nhiễu và làm ngơ câu hỏi của cậu.

“Hôm nay ta mệt rồi, mai ta sẽ kể sau."

Trái ngược với khả năng chiến đấu của mình, vị ma vương này có vẻ không có tinh thần trách nhiệm cho lắm.

“Uwaa, tôi xin lỗi vì đã vô phép gây ảnh hưởng tới thói quen của Ma Vương-sama......"

“Ồn ào quá! Hôm nay ta còn phải tắm với con gái và đọc sách trước khi đi ngủ nữa!"

“Đó là tội ác đấy! Reno đã đủ lớn để rời khỏi vòng tay chăm bẵm của ngài rồi!"

“Im đi, im ngay! Chuyện đó chả sao cả vì Reno đã nói『Sau này con sẽ cưới cha!』"

“Đấy là chuyện của mấy năm trước rồi!”

Bởi sự ngốc nghếch của ma vương, Shinichi quên luôn việc dùng kính ngữ và liên tục chỉ trích ông bố trước mặt cậu một cách gay gắt. Ma vương không thèm vặn lại cậu, ông im lặng đặt tay lên vai Shinichi trước khi kích hoạt ma pháp dịch chuyển một lần nữa. Trong một khoảnh khắc, họ trở về lâu đài từ khu rừng ẩm ướt, Shinichi đột nhiên cảm thấy không thoải mái.

(Huuh? Thế còn xác chết của hai người đàn ông đó thì sao?)

Cung thủ và người chiến binh đã bị giết trước tiên, xác của họ cũng nằm lại nơi rừng rú. Liệu họ có bị thiêu rụi bởi ngọn lửa xanh đó không? ──Shinichi không suy nghĩ sâu thêm nữa và nhanh chóng quên chuyện đó.

-------------------

“Chào buổi sáng, Shinichi-sama"

Cậu được một cô gái da nâu tóc bạc nở nang xinh đẹp trong bộ đồ hầu gái, mặc dù đang ở trong tình huống mà thằng con trai nào cũng phải nhỏ nước miếng, tâm trạng của Shinichi vẫn rất sâu muộn.

“Chà, vậy đây quả không phải là một giấc mơ"

Cậu bỏ cuộc và rời khỏi chiếc giường sang trọng dành riêng cho khách quý.

“Bữa sáng đã sẵn sàng, mời ngài đi lối này."

Theo chân Ceres rời khỏi phòng, Shinichi đặt tay lên cái bụng trống không của mình.

(Chắc chắn rồi, cả ngày rồi mình chưa ăn gì mà.)

Shinichi cảm thấy mệt mỏi hơn cậu nghĩ do đã có quá nhiều sự kiện thú vị xảy ra, tối qua cậu đã ngủ ngay khi bước vào phòng cho khách và cứ thế nàm bẹp lên giường trong lâu đài của ma vương. Nhờ vậy mà cậu vẫn chưa biết lí do mình được triệu hồi tới đây.

“Đây"

Căn phòng nhỏ hơn Shinichi nghĩ khi nghe Ceres nhắc tới "phòng ăn", nó chỉ to cỡ một lớp học thông thường. Tuy nhiên, trần phòng khá cao do ma vương có chiều cao hơn 3m. Đặt ở giữa phòng là một cái bàn đá cẩm thạch cao cấp, và tại đó ma vương và Reno đã ngồi đợi Shinichi từ trước.

“Onii-san, chào buổi sáng”

“Chào buổi sáng, Reno-chan”

“Chúng ta sẽ ăn trước, sau đó thì nói chuyện.”

Thấy Ceres kéo ghế ra cho mình, Shinichi quyết định ngồi xuống và thưởng thức bữa sáng đầu tiên tại thế giới khác theo gợi ý của ma vương. Thế nhưng khi cậu thấy những chiếc đĩa được bày ra trước mặt cậu, cậu khẽ nhăn mặt.

“Thứ gì đây?”

Đó là một thứ màu tím không cân đối được đặt trên một cái đĩa đắt tiền trang trí bằng vàng.

“Đây là thịt Parbegto."

“Cái gì cơ?”

“Ừm, đây là Parbegto nướng”

“............”

Ceres đã giải thích cặn kẽ, nhưng Shinichi chẳng hiểu gì hết và chỉ im lặng lắng nghe. Ngay từ đầu, cậu đã có thể trò chuyện với quái vật mà không có vấn đề gì cả, nhưng ngôn ngữ mà cậu dùng không phải tiếng Nhật. Có lẽ hiện tượng này là do pháp thuật thông dịch ngôn ngữ đã được thực hiện cùng lúc trong quá trình triệu hồi nên Shinichi có thể nói ngôn ngữ của thế giới này. Ví dụ, từ "nướng" mà Ceres vừa mới nói thực ra phát âm là "Bibinna". Nó đã được ghi lại trong não bộ nên Shinichi có thể hiểu nhờ quá trình dịch từ "Bibinna" → "Thịt nướng" → "Maruyaki". Nhưng có vẻ thứ ma thuật với khả năng dịch thuật ấn tượng này đã không ghi vào bộ nhờ của cậu tri thức của thế giới này. Những từ không thể dịch sáng tiếng Nhật vẫn giữ nguyên như vậy. Nói cách khác, "Parbegto" là một loại thịt bí ẩn chắc chắn không hề tồn tại trên Trái Đất.

“Liệu mình ăn được không nhỉ?”

"Có chuyện gì vậy, sao ngươi không ăn đí?"

Nhìn biểu cảm của Shinichi, ma vương cư xử một cách kì quặc khi ông cầm miếng thịt tím trong tay và nắm nó thật chặt. Rõ ràng là nó không có độc──nhưng cậu không thể chắc chắn là nó an toàn đối với con người, giống như khi cho chó ăn sô cô la. Tuy nhiên, nếu cậu không ăn thứ đã được phục vụ cho mình thì sẽ rất bất lịch sự, với lại cậu cũng đang đói gần chết rồi. Shinichi chuẩn bị tinh thần, sau đó cậu cầm miếng thịt Parbegto lên và nhắm chặt mắt lại rồi cắn một miếng.

“......Chẳng ngon gì cả”

Shinichi nuốt miệng thịt sau khi đã nhai trên dưới 10 lần gì đấy, và cảm giác của cậu về thứ thịt này có thể diễn tả bằng 1 từ duy nhất.

"Không đúng, chuyện gì thế này, miếng thịt này thực sự chẳng có vị gì hết!"

Mặc dù cậu biết hành động của mình là không phải phép vì cậu là khách được bao ăn, thế nhưng có vẻ món Parbegto nướng bí ẩn này thực sự vô vị đến mức không thể lẫn được dù có cho cả đống gia vị đi nữa. Cảm giác nhai miếng thịt này như là nhai đất sét vậy, mùi cá toát ra từ nước thịt và vị của lớp mỡ có hơi đắng. Ăn giấy có khi còn ngon hơn. Nó có một cái vị đáng lẽ không nên tồn tại trên thế giới này, vì vậy Shinichi đã từ bỏ không tiếp tục ăn nữa.

“Đây chắc chắn là do nguyên liệu, vậy nên vị của món ăn không được ngon khi sử dụng công thức đơn giản như nướng bánh......hoặc vị giác của tôi có vấn đề?"

Có thể món ăn này rất ngon đối với cư dân của thế giới này. Sau khi quan sát Shinichi một cách thích thú, Ma Vương lắc đầu với khuôn mặt chán nản.

“Vị giác của cậu chính xác đấy.”

“Ế?”

“Không chỉ Parbegto mà tất cả món ăn ở Ma giới đối với Reno đều rất......không ngon miệng.”

Mặc dù ngập ngừng mất một lúc, Reno buồn bã giải thích, biểu cảm lúc này của cô rất khác lúc cô vui vẻ.

“Đừng hỏi em lí do, em cũng không biết đâu. Em chỉ biết tất cả món ăn của Ma giới đều không ngon”

“Emm, em có thể giải thích rõ ràng hơn về Ma giới được không?”

Bởi vì thế giới này có một Ma Vương──Ma giới là một nơi xa lạ, và cậu muốn hiểu rõ hơn về Obum.

“Để tôi giải thích cho"

Đáp lại yêu cầu của Shinichi, Ceres đang ngồi đằng sau lên tiếng.

“Những quái vật như chúng tôi, những giống loài pháp thuật thông minh được tạo ra từ thuở sơ khai được gọi là『Quỷ Tộc』và thế giới nơi chúng tôi sinh sống được gọi là『Ma giới』”

“Hmm Hmm”

“Không giống 『Thế giới loài người』nơi có mặt trời đỏ mọc và lặn mỗi ngày, mặt trời xanh luôn ngự trên bầu trời của Ma giới và không hề có ban đêm."

“Mặt trời xanh? Tôi muốn được chiêm ngưỡng thử."

“Dù sao thì, như tiểu thư đã nói, thức ăn của Ma giới hơi khó nuốt một chút."

“Hầu hết mọi người không quan tâm tới việc đó, họ vẫn luôn ăn chúng mà không phàn nàn gì......"

Trên gương mặt Reno là một biểu cảm buồn bã khi cô cho Shinichi biết việc mình không thể hiểu được tầm quan trọng của hương vị.

“Liệu có khả năng quỷ tộc đã thích nghi với việc ăn thức ăn vô vị bằng cách loại bớt thần kinh vị giác của mình không?”

Những bộ phận giúp cảm nhận hương vị trong lưỡi──số lượng hương vị có thể cảm nhận được khác nhau ở mỗi giống loài. Có rất nhiều động vật ăn cỏ cần vị giác để tránh ăn phải cỏ có chứa độc tố, một số loài ăn thịt chỉ ăn một vài con mồi nhất định. Và cũng có những sinh vật sống không có bất cứ dây thần khinh vị giác nào như rắn.

“Nếu có một dạ dày khỏe mạnh giúp tránh được độc tố của thức ăn hoặc khi đã tiến hóa, chúng ta không cần phải cảm nhận hương vị."

“Vậy cô nghĩ sao? Một chủng tộc có khả năng kháng độc chắc chắn rất lù đù."

Nghe những phỏng đoán của Shinichi, Ceres nghiêng đầu. Dù sao thì hầu hết quỷ nhân đều không quan tâm tới hương vị của món ăn. Mặc dù Shinichi cảm thấy bất tiện thay cho Ma Vương và Reno, đối với họ thì việc đó hoàn toàn bình thường.

“Mẹ của Reno rất thích đi ngao du đây đó, nhưng dạo trước bà ấy đã tới thế giới loài người."

“Cô ấy bảo là 『Em sẽ kiếm được một đối thủ mạnh mẽ hơn mình!』. Không may là, chẳng có tên người nào đủ khả năng thỏa mãn vợ ta cả."

“Cái thể loại đấu sĩ gì vậy trời?"

Đây là một cặp vợ chồng giống nhau đến khó tin, vì vậy việc một đứa trẻ hiền lành và ngoan ngoãn như Reno lại là con của hai người đó quả thực là một điều bí ẩn.

“Và thế là, khi mẹ trở về, bà cho tôi ăn một món ăn của loài người gọi là 『Bánh mì』"

Có lẽ cả bà mẹ và con gái đều không thể cảm nhận được hương vị của đồ ăn như bao quỷ nhân khác? Tuy nhiên, biểu cảm của Reno lại rất thú vị.

“Nó thực sự rất ngon......"

Reno vẫn nhớ hương vị và cảm tưởng của mình khi được ăn bánh mì và cô mỉm cười hạnh phúc.

Sau này Shinichi khám phá ra rằng món bánh mì đó thực ra khô khốc và được nướng cùng với một chút muối để có thể bảo quản lâu hơn, vậy nên đối với một Shinichi được sinh ra trong nền văn hóa ẩm thực vĩ đại của nước Nhật thế kỉ 21 món bánh mì đó chỉ đáng được 5 trên 100 điểm đánh giá, bởi vì nó "ăn được nhưng mặn, cứng và chán òm". Tuy nhiên, đối với Reno đó là hương vị của niềm hạnh phúc như thể đang ở trên thiên đàng vậy bởi cô bé đã luôn phải chịu đựng những món ăn tệ hại của Ma giới, thứ chỉ đáng được âm 1000 điểm.

“Kể từ đó, phải ăn thức ăn của Ma giới quả thực rất đau khổ......"

“Ta không thể chịu đựng được khi nhìn vào cơ thể gầy gò của con gái mình, vì vậy ta quyết định chuyển tới thế giới loài người để học hỏi về những món ăn tuyệt diệu của họ!"

“Thế giới loài người bị xâm lăng do một đứa trẻ muốn được cảm nhận hương vị......”

Shinichi kinh ngạc bởi lí do tộc quỷ tới thế giới loài người, nhưng cậu đã bị thuyết phục bởi khuôn mặt buồn bã của Reno và nền ẩm thực hạng bết của Ma giới, việc này cũng không trách được họ. Có thể thịt Parbegto là một món ăn sang trọng bởi nó là món ăn được phục vụ cho Ma Vương và con gái của mình. Vẫn cái vị đó. Đây quả là một lí do thiết thực để xâm chiếm thế giới loài người. Trên hết, kể cả trước khi Shinichi ra đời rất lâu đã từng xảy ra một cuộc chiến và nguyên nhân là do một loại trà đen, bởi vậy cậu không thể phản bác được gì cả. Tuy nhiên, có một điều mà cậu tin chắc. Ngài ma vương đã mắc sai lầm nào đó.

“Nếu tôi không hiểu nhầm thì ngài đã quyết định chuyển tới thế giới loài người và xây một tòa lâu đài ở đây, thế nhưng ngài đã không tàn sát hay cướp bóc gì từ dân chúng sao?"

“Ế, thật ư?”

“Đúng vậy, Rino đã yêu cầu cha không được làm việc xấu."

Với một Shinichi đang vô cùng kinh ngạc, Reno đáp lại bằng một nụ cười.

“Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu ta có thể nghiến nát lũ giòi bọ đó......” (Ma vương)

Ông bố cất giọng phàn nàn về mấy con côn trùng.

“Cha à!!”

“À ừm......dù sao thì, vì sự tử tế của Reno, chúng ta chọn vùng núi này làm địa điểm đặt lâu đài, chẳng có con người nào sống ở đây hết."

“Tôi hiểu rồi.”

Shinichi tạm thời tin lời giải thích của họ. Cảnh quan thiên nhiên bên ngoài mà cậu nhìn thấy khi nhóm hiệp sĩ kia tấn công ngày hôm trước là một vùng đất cằn cỗi chặt hẹp nằm giữa 2 ngọn núi. Đất núi rất dốc và không phù hợp cho việc trồng trọt, chăn thả gia súc và thậm chí giao thông qua đây cũng rất tệ nữa. Chẳng lạ gì khi vùng đất này bị bỏ hoang mặ dù nó có được dọn sạch đi chăng nữa.

“Tuy vậy, con người đã điều động binh lính tới tấn công chúng tôi mà không có tới một lời tuyên chiến!"

“Ừm, chuyện đó đúng là không hay thật......"

Ma vương đã rất tức giận, nhưng Shinichi cũng hiểu cảm giác của phe loài người. Mặc dù vùng đất này không được sử dụng, đột nhiên có một con quái vật dị hợm xuất hiện trên địa phận vương quốc của họ và thậm chí không cách xa nơi họ sống là bao. Nếu cứ để mọi chuyện nguyên si như hiện tại, có nguy cơ họ sẽ bị tấn công tổng lực do việc nắm thế chủ động chẳng bao giờ là vô nghĩa cả. Nếu có vấn đề nào đó xảy ra mà con người nghĩ họ không thể đánh bại được con quái vật mới xuất hiện này, khi đó họ có thể sẽ gửi một đoàn trinh sát để tìm hiểu xem nó có gây hại cho con người không.

“Số lượng binh lính là khoảng 6000, bọn ta đã mất cảnh giác và rất nhiều thuộc cấp trong đoàn nghiên cứu món ngon của ta đã bị giết.”

“Đương nhiên khi ấy ta đã nổi giận và ta đã quét sạch một nửa bọn chúng sau đó đuổi lũ còn lại đi”

“......À, đó cũng là một phương pháp hữu hiệu."

Nếu bạn sát hại người khác, kể cả có bị giết đi nữa thì bạn cũng đâu thể kêu ca gì. Đó là luật của máu và sắt kể từ thuở sơ khai rồi. Thấy Shinichi trưng ra một vẻ mặt đau đớn, Reno hoảng hốt giải thích.

“Đừng buồn, Onii-san. Không có ai chết cả.”

“Ế? Nhưng mà cha em vừa mới nói ông ấy đã giết một nửa......"

Trong khi Shinichi đang bối rối bởi sự mâu thuận trong lời nói của 2 cha con ma vương, cánh cửa phòng ăn đột nhiên được mở ra từ bên ngoài.

“Ma Vương-sama rất xấu xa!”

“......Ế?”

Nhìn vào nhân vật vừa mới xuất hiện một cách ồn ào, Shinichi dụi mắt để chắc chắn mình không nhìn lầm. Đằng sau tấm thân lực lưỡng giống với các đô vật là cái đầu bò đã bị người hiệp sĩ cắt đứt hôm qua, lúc này nó đang lăn qua lăn lại trên sàn nhà.

“Kalbi, cơ thể anh trông có vẻ ổn đấy."

“Vâng, nhờ có Ceres."

Có vẻ đây không phải một trò đùa bởi lời nói của ma vương thực sự rất ân cần.

“Này, trò đùa quái quỷ gì đây......"

Tên của con nhân ngưu là Kalbi, nghe có vẻ không độc ác cho lắm. Anh ta chắc chắn là người vừa mới bị chặt đầu ngày hôm trước──

“Quan trọng hơn, bọn chúng lại tới rồi, Ma vương-sama!!”

“......Ta cũng đã đoán trước mà”

Trong khi nghe bản cáo mà mình đã biết từ trước, ma vương đứng dậy với ánh mắt buồn chán. Ông lại đặt tay lên vai Shinichi một lần nữa.

“Đi nào”

“............”

Shinichi im lặng trước câu nói cụt ngủn của Ma vương. Trong khi chờ đợi một bước di chuyển chớp nhoáng từ ông, cậu đã có thể tiên đoán trước cơn ác mộng sắp xảy đến với nhóm người kia.

------------------------

“Hắn ta xuất hiện rồi, đó là Ma Vương!”

Một hiệp sĩ giáp trụ đầy mình gầm lên khi nhìn thấy ma vương. Đáp lại lời anh ta, người chiến binh, cung thủ, pháp sư và phù thủy chuẩn bị vũ khí của họ. Dù đã bị thiêu rụi bởi ngọn lửa xanh, những con người lẽ ra đã không còn tồn tại trên thế giới này bây giờ lại đang đứng trước mặt ma vương y hệt ngày hôm trước, cảnh tượng này như thể thời gian đã bị tua ngược vậy.

“Uwa......”

Dù đang bị đông cứng tại chỗ bởi nỗi sợ khác với lần đầu cậu đối mặt với Ma vương, Shinichi nhận ra một điều.

“Ở thế giới này ma thuật hồi sinh là chuyện bình thường......”

Người chết sẽ sống lại. Một hiện tượng không thể đảo ngược trên trái đất thì ở đây lại là chuyện cơm bữa. Dù gì thì đây không phải là trái đất mà là một thế giới tồn tại ma thuật. Như thể một trò chơi vậy, để vượt qua cái chết là quá dễ dàng. Vì thế trong lúc Shinichi bận tiêu hóa sự thật mới mẻ này, nhóm hiệp sĩ kia lại lao lên tấn công ma vương.

“Hôm nay, ta sẽ chặt được cái đầu đó, vũ điệu──"

“『Nanh đất』”

Không để người hiệp sĩ nói hết câu, ma vương sử dụng một đại ma pháp ngay từ đầu. Từ mặt đất mọc lên vô số những cái răng nanh khiến nhóm hiệp sĩ bị xiên như xiên thịt và biến mất trong nháy mắt.

“Thực sự khó chịu"

Mặc dù phàn nàn là vậy, ma vương bước tới chỗ có những thứ còn sót lại của các thuộc cấp đã bị nhóm hiệp sĩ kia sát hại.

“Hãy thức dậy từ giấc ngủ ngàn thu, 『Phục sinh』"

Sau một câu thần chú ngắn, xác của các orc được bọc trong một luồng ánh sáng bí ẩn và những vết chém trên cơ thể họ liền lại. Sau đó, những trái tim đã ngừng đập hoạt động trở lại và sự tập trung hiện lên trong những con mắt vô hồn.

“Uu......Ma Vương-sama? Tôi xin lỗi vì những phiền phức không đáng có này."

“Không sao. Thay vào đó, nếu ngươi có thể đi lại, hãy báo cho những người bị thương và đem những xác chết còn lại về lâu đài. Celesta sẽ chuẩn bị nghi lễ hồi sinh cho họ."

“Đã rõ."

Dù chỉ vừa mới được hồi sinh, các orc giờ đang nhanh chóng trở lại lâu đài trong lúc vẫn hơi lảo đảo.

“Hồi sinh người chết dễ dàng đến thế......”

Đối với một người đã quen với thường thức của trái đất, Shinichi cảm thấy thực sự choáng chợp. Vị ma vương nghe vậy liền tụt tâm trạng một cái vèo.

“Ăn gian quá mà, ngươi hãy nhìn lũ kia đi!”

Ma vương trỏ vào những cái xác bị xiên lỗ chỗ của nhóm hiệp sĩ. Đột nhiên họ được một luồng ánh sáng lạ bao bọc và biến mất.

“Những cái xác đã biến mất......họ đã dịch chuyển đi đâu đó sao?"

“Ta không ưa việc này. Dù ta đã rất cố gắng, dù ngày hôm trước ta có biến chúng thành tro bụi đi nữa thì hôm sau chúng lại xuất hiện bình tĩnh như không!"

Từ sự phẫn nộ của Ma Vương, Shinichi nhanh chóng nắm được tình hình.

“Thường thì sẽ không thể hồi sinh một người đến xác chết cũng không còn, đúng không?"

“Đương nhiên là vậy! Một cơ thể đã chết chịu ít thương tổn hết mức có thể, ít nhất thì một nửa cái đầu vẫn còn nguyên thì ngươi mới có thể sử dụng ma thuật hồi sinh."

Mặc dù khả năng của ma thuật có vẻ không có giới hạn đối với Shinichi, thế nhưng ở thế giới này nó vẫn có những hạn chế nhất định.

“Thế nên khi ta tấn công quân đội loài người, ta chỉ giết một nửa và để những cái xác ở lại. Mặc dù ta đã nói là ta đã giết một nửa và tha cho đám còn lại, ta đã lo chúng không thể đem xác của những người kia về để hồi sinh họ!"

“À, vậy đó là lí do không có ai chết cả."

Chính xác thì họ đã chết, thế nhưng họ sẽ được hồi sinh, vì vậy chẳng có gì phải ca thán cả. Nhìn vào nhóm hiệp sĩ lúc này thì không lạ gì nếu bên phe con người cũng có thể sử dụng ma thuật hồi sinh. Tuy nhiên, kể cả là thế giới này, kể cả là với Ma vương vĩ đại, người chắc chắn là kẻ mạnh nhất, cũng không thể hồi sinh một người không có xác chết.

(Không thể nào, có tồn tại một thực thể còn quyền năng hơn cả Ma vương sao?)

Nếu là vậy, người đó hoàn toàn có thể tự mình thách thức Ma vương, nhưng có vẻ chuyện không hẳn như thế.

(Dù bị tận diệt tới mức khủng khiếp đến thế, mình tự hỏi liệu có phải nhà thờ đã hồi sinh họ hay không......nếu cách thức hoạt động của việc này giống với trò chơi, mình cũng chẳng nên quan tâm tới nó làm gì.)

Nơi này giống một thế giới fantasy trong rất nhiều trò chơi vậy, nhưng đây không phải một núi dữ liệu điện tử mà là một thế giới thực nơi các sinh vật được làm từ máu và thịt chém giết lẫn nhau. Nhưng dù nó không thích hợp với thường thức của Trái Đất, thế giới này hẳn cũng phải có những luật lệ và cơ chế riêng. Tuy nhiên, Shinichi không có được giải đáp cho những thắc mắc của mình. Thông tin mà cậu có được ít đến mức không tưởng.

“Ừm, Shinichi. Giờ ta sẽ ra lệnh cho ngươi với danh nghĩa kẻ đã triệu hồi ngươi."

Nói với Shinichi người đang bận suy nghĩ, ma vương ra lệnh cho cậu bằng giọng điệu oai phong lẫm liệt rất phù hợp với ông.

“Bằng cách nào đó hãy giết những con người không thể chết cho ta!”

Nó chẳng hợp với giọng điệu của ma vương chút nào, một chỉ thị rất mập mờ. Mặt khác, Shinichi bất lực đáp lại.

“Dù ngài có cho tôi biết cách làm đi nữa thì tôi vẫn chỉ là một thằng nhóc yếu ớt không thể sử dụng ma thuật.”

“Vậy thì hãy cho chúng ta mượn sự thông thái của cậu!"

“Hmm......”

Shinichi đặt tay lên trán nghĩ ngợi.

“Gì chứ, ngươi đừng có nói là không thể được không hả? Để triệu hồi một hiền nhân có thể cứu rỗi chúng ta khỏi hoàn cảnh trớ trêu hiện tại chúng ta đã phải niệm thần chú triệu hồi trong một khoảng thời gian dài. Người tới từ thế giới khác hẳn phải có chút khôn ngoan chứ."

“Tôi rất vui khi được ngài khen ngợi đến thế, nhưng có đúng là ngài đã thành công không?”

Về sức mạnh của Ma vương thì khỏi cần bàn cãi làm gì, thế nhưng Shinichi không thể không thắc mắc. Nếu Ma vương có khả năng làm phép triệu hồi, vậy thì còn có rất nhiều người khác phù hợp hơn một học sinh cao trung như Shinichi.......

“Đúng, ta đã thành công. Hành động của cậu đã cho thấy cậu và ta ngang hàng với nhau. Cậu không giống con bọ mà ta triệu hồi lần trước, cậu có một bộ óc tuyệt vời và cậu không phải một tên hèn nhát."

“Tôi hiểu. ”

Có rất nhiều người thông minh hơn Shinichi. Tuy nhiên có vẻ như không ai đủ can đảm để mở miệng trước một thực thể hùng mạnh như Ma vương cả.

(Song, dường như đã có hàng chục ngàn người bị loại.)

Dù có phải là may mắn hay bất hạnh đi nữa, Shinichi lúc này đã quyết tâm.

“Chuyện gì đã xảy ra với người đầu tiên?"

“Con gái ta đã khóc lóc cầu xin, vì vậy ta quyết định hồi sinh cho hắn và trả lại về thế giới cũ."

“Vậy vẫn có cách để trả lại trái đất sao. Nhân tiện, tôi có được từ chối không?”

“Nếu thế thì, lúc này con gái ta không ở gần......cậu hiểu chứ?"

Ma vương nở một nụ cười độc ác. Chỉ Thiên Thần Reno mới có lương tâm thôi, còn kẻ khổng lồ đang đứng trước mặt Shinichi là một tên tàn bạo, ích kỉ sở hữu thứ sức mạnh khổng lồ xứng đáng với danh hiệu Ma vương.

“Đó đâu phải một lựa chọn bắt buộc......"

Shinichi khẽ thở dài. Tuy nhiên, cậu đã biết sự thật từ trước rồi. Lí do cậu được chọn từ 7 tỉ cư dân Trái Đất. Một bộ óc phần nào kiệt suất và can đảm đủ để không chùn bước trước một kẻ địch có sức mạnh tuyệt đối──

(Ngay cả Ma vương cũng chỉ biết dùng lửa để tiêu diệt những kẻ bất tử, tâm điểm của vở kịch sao......thú vị thật)

Trên mặt Shinichi lúc bấy giờ là một nụ cười hiểm ác không thua kém của Ma vương là bao. Một con người cảm thấy hân hoan khi nghĩ cách đánh bại những kẻ địch không thể bị giết bởi cách thức thông thường, một kẻ như vậy có thể tồn tại ở đâu trên trái đất thế kỉ 21 cơ chứ? Cậu biết tài năng của mình nên dành cho những việc như này thay vì làm một thằng vô dụng lúc nào cũng ngái ngủ.

(Nếu mình bỏ lỡ một chuyện thú vị như thế thì chắc cả đời này mình sẽ bị ám ảnh vì hối hận mất.)

Cậu có thể chứng tỏ khả năng của mình một cách phóng túng hết mức ở thế giới này, việc mà cậu chỉ có thể cảm nhận được trong một trò chơi khi còn ở Nhật mà thôi. Có lẽ cậu sẽ không bao giờ có được cảm xúc như này cho dù có sống cả đời trên trái đất đi nữa. Chỉ vậy thôi đã đủ là phần thưởng quý giá bù đắp cho nguy cơ cậu không thể về nhà được nữa, và chắc hẳn đây là lí do mà cậu được triệu hồi.

“Chắc chắn rồi, Ma vương-sama”

Shinichi chủ ý lên tiếng với thái độ lịch thiệp trong khi cúi đầu thật sâu trước Ma vương.

“Tôi sẽ giải quyết triệt để đám 『Người hùng』 bất tử bằng chính đôi tay này."

Vào thời khắc ấy kẻ phản bội tồi tệ nhất của loài người đã được khai sinh, sau này hắn được biết đến như tướng quân đáng sợ nhất của binh đoàn Ma vương.

Truyện Chữ Hay