Thẩm Bồi Xuyên biết người được bắt giữ ngay tại biệt thự thì lập tức đến, việc đầu tiên chính là hỏi có ai bị thương không.
Trang Gia Văn nói không có.
Chuyện của Thẩm Hâm Dao, anh ấy không nói cho Thẩm Bồi Xuyên biết, cũng may anh ấy đến đúng lúc nên không để xảy ra bi kịch, cũng không đến nỗi khiến ông phải lo lắng.
Nghe Trang Gia Văn nói không có ai bị thương vì chuyện này, anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm, anh ấy cho người đến ngay trong đêm khuya và mang xác về.
Một tiếng đồng hồ sau, người đã được đưa đi, vết máu trong phòng tân hôn cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
“Phòng tân hôn từng có người chết thật là không may mắn mà, tôi nghĩ ngày mai tốt nhất nên chọn nơi khác, căn nhà này cũng sẽ bán đi.” Tang Du đứng bên cạnh Thẩm Bồi Xuyên, sắc mặt nghiêm trọng, mặc dù Trang Gia Văn nói không có ai bị thương nhưng có người chết trong phòng tân hôn thật khiến người ta dựng tóc gáy mà.
Thế thì khi Trang Gia Văn bước vào phòng chẳng phải sẽ nghĩ đến việc có người từng chết sao?
Càng nghĩ càng thấy không may mắn.
“Không được, đến khách sạn ở đi.” Tang Du nói: “Tiền chúng tôi trả.”
“Chuyện này tôi sẽ giải quyết.” Trang Gia Văn vẻ mặt nghiêm túc: “Khuya lắm rồi, hai người về đi, những chuyện còn lại cứ giao cho tôi.”
“Thế cũng được, tôi muốn đi thăm Dao Dao.” Tang Du muốn đi vào trong phòng nhưng bị Trang Gia Văn cản lại: “Chị tôi đang ở cùng cô ấy, khuya rồi, chắc cô ấy cũng ngủ rồi, một lát còn phải dậy trang điểm nữa, đừng làm phiền họ.”
Nghe Trang Gia Văn nói thế, Tang Du cũng không vào thăm nữa mà chỉ gật gật đầu: “Vậy chúng tôi về trước đây.”
Thật ra Tang Du có lẽ sẽ mất ngủ cả đêm nay vì sợ hãi rồi.
Ngồi trong xe, sắc mặt Tang Du trông rất lo lắng, Thẩm Bồi Xuyên hỏi cô ấy: “Em sao thế?”
Tang Du không nói gì cả.
Thẩm Bồi Xuyên chau mày: “Người cũng đã bắt được rồi, tiếp tục điều tra ra nội gián thì chuyện này sẽ được giải quyết ổn thỏa, sao em lại không vui vậy?”
Tang Du nói ra sự lo lắng của mình: “Vừa nãy ở biệt thự em nói muốn vào thăm Dao Dao nhưng Gia Văn lại không cho em vào, cứ cảm giác nó không muốn cho em vào thăm vậy.”
“Em nghĩ quá nhiều rồi?” Thẩm Bồi Xuyên nhíu mày.
“Hy vọng là em đã suy nghĩ quá nhiều đi, chuyện này kết thúc rồi, anh hãy nghỉ hưu sớm đi, khổ cực cả đời rồi cũng chả được gì cả, chuyện lần này mặc dù anh lấy công lập tội nhưng vẫn có ý trách móc anh, cả đời anh đã làm bao nhiêu chuyện chứ? Đã lập bao nhiêu công? Cấp trêи có để mắt đến không?” Tang Du lần đầu tiên không ủng hộ Thẩm Bồi Xuyên làm công việc
Lần này cô ấy thật sự bị dọa rồi, bên trong bên ngoài mỗi ngày biết bao nhiêu là người, cô phải trải qua những ngày tháng sống trong sợ hãi, chức vụ thì không cao lắm người lại đắc tội khá nhiều.
Cũng đến độ tuổi này rồi, lựa chọn nghỉ hưu hưởng phước là tốt nhất.
“Không thể nói như thế, anh cũng không phải muốn người ta nhìn vào điềm tốt của anh, anh chỉ là dựa vào lương tâm, vì xã hội cống hiến chút sức lực của mình thôi, làm công ăn lương mà, chức vụ càng cao thì trách nhiệm càng lớn...”
“Xem anh kìa, em nghe những điều này nhiều lắm rồi, em không muốn nghe nữa, em chỉ muốn cả nhà mình bình bình an an thôi.” Tang Du mất hết kiên nhẫn, cả đời này anh ấy đều thế.bg-ssp-{height:px}
Thẩm Bồi Xuyên không nói thêm gì nữa: “Chuyện này kết thúc anh sẽ nộp đơn xin nghỉ hưu sớm.”
Tang Du quay đầu qua nhìn anh ấy: “Anh cực khổ cả đời rồi, hãy giành chút thời gian ở bên cạnh em đi, bên cạnh các con, anh xem Tô Trạm và Tần Nhã kìa, rồi nhìn Cảnh Hạo và Tân Ngôn kìa, anh lại nhìn em xem?”
Thẩm Bồi Xuyên biết mình luôn phải làm việc nên không có thời gian dành cho gia đình, cho Tang Du.
Anh ấy ôm lấy vai Tang Du: “Đừng càm ràm nữa, chẳng phải anh nói rồi sao, anh sẽ xin đơn nghỉ hưu sớm, em còn muốn anh làm sao nữa?”
“Em còn dám bảo anh làm gì chứ?” Tang Du hất tay anh ấy ra: “Con gái kết hôn, ngày vui như thế lại có người chết trong phòng tân hôn, anh nói có may mắn hay không? Cũng may là Gia Văn giỏi giang, nếu không Dao Dao và Ngôn Hi trong biệt thự lỡ có xảy ra chuyện gì thì anh làm sao nói năng với họ đâu? Anh có biết bao nhiêu năm qua, em đã sống như thế nào không? Em lúc nào cũng luôn phải sống trong sợ hãi, chưa bao giờ cảm thấy an tâm cả.”
Thẩm Bồi Xuyên than thở một cái: “Anh biết rồi.”
Tang Du không muốn nói những thứ này với anh ấy, lúc gả cho anh ấy, cô đã biết anh có lý tưởng, có giấc mơ, có chuyện mình phải làm, cô luôn ủng hộ anh, mặc dù thường xuyên phải lo lắng nhưng cô chưa bao giờ trở thành gánh nặng cho anh cả, chuyện trong nhà chưa bao giờ để anh ấy phải bận tâm, anh chỉ cần chuyên tâm cho sự nghiệp của mình.
Nhưng sau chuyện lần này thì cô cảm thấy sau này không thể như thế nữa.
Nguy hiểm cũng không nói, vả lại còn làm liên lụy đến những người xung quanh nữa.
“Một lát anh đưa em về, chuyện bắt người anh còn phải đi xử lý.” Thẩm Bồi Xuyên nói, bây giờ anh ấy không thể về nhà, chỉ có thể đề mấy cấp dưới đi theo anh mang người về trước, anh phải đợi hôn lễ của Thẩm Hâm Dao và Trang Gia Văn kết thúc mới về được.
“Em biết rồi.” Tang Du không mấy vui vẻ cho lắm.
“Em giận sao?” Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô.
Chiếc xe dừng lại, Tang Du bước xuống xe và nói: “Không có.”
Nói rồi cô ấy đi vào nhà.
Những người trong biệt thự đêm nay không ai ngủ được.
Chuyện này quá chấn động, vừa thấy Tang Du bước vào đã vội hỏi: “Không sao
“Người thì không sao, cũng may Gia Văn đã cảnh giác trước ở biệt thự, người cũng đã lẻn vào trong biệt thự...không có Gia Văn, hậu quả thật không dám tưởng tượng mà.” Tang Du cảm khái nói, Tần Nhã kéo tay cô ấy ngồi xuống: “Cũng may là không sao, đừng quá lo lắng mà.”
“Chuyện này thật sự dọa cho tôi chết khϊế͙p͙ mà, vừa nãy tôi có nói chuyện với Bồi Xuyên trong xe, tôi bảo anh ấy hãy nghỉ hưu sớm đi.”
Lâm Tân Ngôn rót cho cô ấy một ly nước: “Uống ngụm nước cho bớt sợ đi.”