“Người cứ như bà hốt rác. Cấm khóc, xấu hoắc, ai nhìn thấy cũng ăn không vô.”
Sau khi Khưu Sinh cất tiếng thì hình tượng chói lọi rực rỡ kia cũng mất tăm trong nháy mắt.
Tiểu Lộc rũ vai, vừa nghẹn ngào vừa len lén liếc nhìn, lúc nhìn thấy trong tay Khưu Sinh có xách theo cái gà-mên (Yu: T^T Yu hẻm bít tên chính xác của nó là zì, làm theo Oki là để phiên âm lun ha), ánh mắt như lóe hào quang, “Là đồ ăn khuya à?”
“Muốn ăn?” Khóe miệng Khưu Sinh khẽ nhếch lên, thản nhiên lộ ý cười nhàn nhạt, lúm đồng tiền trên má trái như ẩn như hiện. Vừa nói, vừa thuận thế dùng chân giơ lên giữ cánh cửa lại.
“Muốn” Tiểu Lộc nuốt nước miếng cái ực, đói đến nỗi không còn chút chí khí nào, huống chi từ trước đến giờ, cô chưa bao giờ làm ra vẻ thục nữ trước mặt Khưu Sinh.
“Vậy sau này tôi mua mì ăn liền có đồ gia vị trong bao mì hay không?”
“Có! Nếu không có thì tự tôi sẽ chuẩn bị cho anh.”
Khưu Sinh hài lòng, khẽ vỗ vỗ lên đầu cô, như đang khen thưởng con vật cưng của mình, “Mua sữa bột thì sao? Tôi bị sỏi thận đối với cô mà nói quả đúng là bi kịch.”
“Không đâu! Anh tuyệt đối sẽ không mua trúng Tam Lộc, anh có Bò sữa mà.” Tiểu Lộc bĩu môi, gượng ép nói. (tam lộc: tập đoàn sữa Tam Lộc ở Trung Quốc liên quan đến vụ bê bối sữa năm nhiễm chất melamine – oki: hehehe giờ mới hiểu)
“Hử, lập tức gỡ bỏ trang đầu bản nhật ký xuống ngay cho tôi.”
“Đừng nha, xâm phạm quyền riêng tư của người khác là phạm tội đó nha.” Đàn ông gì mà thù dai.
“Xem ra cô không phải rất đói bụng.” Nói xong, Khưu Sinh mở gà-mên ra, mùi mì xào thơm ngào ngạt nhẹ nhàng bay ra, anh lại hoàn toàn không có ý muốn cùng chia xẻ với Tiểu Lộc, còn cố ý ngồi xuống chuẩn bị nhấm nháp.
“Được rồi được rồi, theo anh theo anh, tất cả đều làm theo ý anh.” Dù sao đi nữa, cuộc sống của cô có đoạn thời gian hai năm rưỡi bị gián đoạn vô ích cũng thế thôi. Ngoại trừ Tiểu Bát ra, cô cũng không có bạn bè thân thiết nào khác, rồi ngoại trừ Thẩm Thần Xuyên cô càng không có bạn trai nào khác. Nói sâu xa hơn là càng không có việc riêng tư gì cần bàn cãi.
Khưu Sinh đang hứng chí bỗng chốc cụt hứng, khóe miệng hạ xuống, ngay cả khi gian kế vừa thực hiện được mà trên vẻ mặt cũng không có chút biểu lộ tình cảm gì. Thậm chí Tiểu Lộc còn hoài nghi mặt anh ta rốt cuộc có phải đang trong giai đoạn bị chuột rút hàng năm hay không nữa. Nhưng mà cũng may, lương tâm anh ta cũng không hoàn toàn bị mất sạch, vẫn còn biết điều, đưa tay vỗ vỗ lên ghế chỗ bên cạnh anh, ý bảo cô ngồi xuống, sau đó rất đàng hoàng đưa phần mì xào qua cho cô.
Tiểu Lộc vô cùng hứng thú, cầm lấy đôi đũa, hướng mắt nhìn vào phần mì xào, thêm chút cay nhưng không có nhiều thịt băm. Quá tốt, hoàn toàn đúng với khẩu vị của cô.
“Ôi trời ơi không đúng, sao anh lại đến đây? Húc Nghiêu nói anh đi gặp khách hàng quan trọng mà.” Chính là cô gái có âm mưu bao dưỡng anh ta, không phải là….đi thẳng đến khách sạn chứ? Cũng không đúng, khách sạn thôi mà, ở đâu chẳng có, đâu cần phải ngồi máy bay đến phía Bắc xa xôi này làm gì. Nhưng mà, sở thích của người lắm tiền cũng khó nói lắm, có lẽ mấy chuyện vận động yêu đương này cũng phải chú ý đến địa lý không chừng.
“Lê……” Lê Nhược Lâm nói . Lời này vừa mới nói được có một nửa, liền bị Khưu Sinh đột nhiên cắt ngang, sau đó khẽ ho khan vài tiếng, anh miễn cưỡng chuyển sang đề tài khác, “Gặp khách hàng quan trọng gì?”
“Chính là cái kia…...” Tiểu Lộc phát hiện ra sắc mặt Khưu Sinh càng lúc càng lạnh, liền ý thức được những lời này không thể tiếp tục nói ra: “Cái quảng cáo ô tô kia không phải vẫn còn chưa làm xong sao?”
“Chỉ còn lại việc xử lý hậu kỳ ảnh chụp, việc này do công ty cô phụ trách, hôm nay tôi đi giao tiếp được rồi.”
Là sao nhỉ? Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của cô mà. Nhưng mà Tiểu Lộc cũng không dám tiếp tục hỏi , huống chi cũng không có khả năng sẽ truy ra được kết quả.
Ngay lúc cô vừa quyết định buông tha cho vấn đề này, Khưu Sinh đột nhiên mở miệng: “Cô có mang theo laptop không? Chán quá, tìm chút phim nào cho tôi xem đỡ đi, nhưng phải là phim hài mới được.”
“Phim hài sao?” Xem phim thì không có gì kỳ quái, nhưng mà Khưu Sinh muốn xem phim hài thì có vẻ khó lý giải, hơn nữa anh cũng thật sự hiếm khi chủ động nói chuyện với cô. Thật sự là chuyện thần kỳ hiếm có hàng năm, năm nay đặc biệt hơi nhiều nha. Suy nghĩ qua một chút, Tiểu Lộc tạm dừng lại động tác ăn mì xào, chạy tới bên kia bê laptop trở lại chỗ ngồi, “Xem phim hài Chi Vương đi, tôi rất thích bộ đó, chắc anh đã từng xem qua, cùng tôi xem lại cho đỡ nhàm chán thôi.”
Trên thực tế, bộ phim kia chí ít Tiểu Lộc cũng đã xem qua không dưới mười lần, ngay cả những câu đối thoại trong phim đều có thể vanh vách nói ra .
Xem qua rồi còn xem lại? Khưu Sinh không có chút cự tuyệt, tùy ý cô loay hoay, nhưng vẫn tò mò hỏi qua một câu, “Có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”
“Không, không có gì hết á, chỉ là thích thôi. Nếu anh không muốn xem, có thể đổi phim khác……”
“Không cần đổi, tôi cũng chưa từng xem qua.” Khưu Sinh từ trước đến nay đều cảm thấy phim hài thực rất nhàm chán, căn bản là không muốn đem thời gian lãng phí vào những phim vô bổ như vậy.
“Anh chưa xem qua sao?! Thực khác thường nha, anh không phải là người từ hỏa tinh đến chứ.” Thật bái phục nha, rốt cuộc anh ta có phải là người của thời đại này hay không nữa, quả thật có sự khác biệt quá lớn.
Khưu Sinh không lên tiếng, trừng mắt nhìn cô. Đối với một số người thật đúng là không nên động lòng trắc ẩn, Tiểu Lộc chính là người như thế, anh khó khăn lắm mới có được hảo tâm, muốn dùng phim hài làm tan đi nỗi sợ hãi vừa rồi của cô. Vậy mà, không cảm kích còn chưa tính, lại còn ở đó dám nghi ngờ anh là người hành tinh nữa.
Ánh mặt thật đáng sợ quá, chẳng lẽ anh ta luôn muốn luyện thành ‘ánh mắt sát nhân’ sao, mới vừa sơ ý đã bị Khưu Sinh nắm thóp. Tiểu Lộc len lén lè lưỡi, khẽ rụt cổ, đặt laptop trước mặt Khưu Sinh, làm động tác tay cung kính ‘thỉnh’. Ý bảo xin mời anh hãy cứ xem phim đi, không cần so đo với tiểu nhân vật như cô nữa.
Vì vậy, bầu không khí trong gian phòng bắt đầu rơi vào trạng thái im lặng kéo dài, đó chính xác hoàn toàn không phải là trạng thái cần phải có khi đang xem phim hài. Bởi vì Tiểu Lộc đã xem qua rất nhiều lần, cho nên mới có khả năng miễn dịch với sự hài hước trong phim, nhưng mà không hiểu tại sao gã đàn ông này lại có biểu hiện cứng đờ như người chết vậy, nét mặt lại có thể rất giống như đang ngồi xem phim nghệ thuật vậy a, wow sắc mặt có cần nghiêm túc vậy không? Làm hại cô đột nhiên còn có ý tốt đưa cho anh ta xem BL Anime, tốt nhất là cho anh ta xem loại mê tình ướt át nhất, thử xem anh ta còn có thể lộ ra vẻ mặt điềm tĩnh thản nhiên như vậy nữa không. (Yu: là boy love anime, hoạt hình về tình yêu giữa boyxboy)
“Thoa son môi như thế cũng không tệ.”
“Sao?” Ngay khi trong đầu của Tiểu Lộc nổi lên hàng loạt các kế hoạch tà ác của cô, thì Khưu Sinh đột nhiên tuôn ra một câu hoàn toàn không liên hệ gì, khiến cho vẻ mặt cô trở nên mờ mịt.
Khưu Sinh hất cằm về phía màn hình laptop.
Tiểu Lộc lúc này mới chú ý tới đoạn phim đang diễn ra một màn, đó là cảnh Liễu Phiêu Phiêu cùng Doãn Thiên Cừu đang dùng miệng thoa son môi. Nhớ ngày đó, khi lần đầu tiên cô xem qua, thì cảm thấy làm như vậy rất hay rất có ý tưởng, cho nên nhịn không được liền phụ họa :“Đúng là rất hay, rất tiếc kiệm.”
“Hôm nào thử xem.”
“……” Với ai chứ? Tiểu Lộc vẫn không dám đem ba chữ này hỏi ra.
Trước kia, đã từng có người con trai cũng nói qua như vậy, cô cũng từng ngây ngốc hỏi qua như vậy, nếu lúc trước không hỏi ra miệng, có lẽ…… Cô và Thẩm Thần Xuyên cũng sẽ không bắt đầu, lại càng sẽ không có ngày hôm nay.
Tiểu Lộc hoảng hốt nhìn màn hình máy vi tính, khẽ thở dài thành tiếng, trước kia vẫn thường nghe người ta nói ‘Cảnh còn người mất’, cô luôn không hiểu, bây giờ mới hiểu được loại cảm giác này, thật hết sức thê lương. Hai năm rưỡi, mỗi khi cô nhớ tới Thần Xuyên, đều liên tục xem phim hài Chi Vương, không hề cảm thấy chán. Còn nhớ rõ giữa phim có một đoạn, hai người bọn họ không ngừng ấn nút tua lại, xem đi xem lại nhiều lần đoạn phim đó.
Doãn Thiên Cừu đứng ở trong phòng ngây ngô cười, đối diện với Liễu Phiêu Phiêu ở dưới lầu kêu lớn: “Không đi làm không được sao?”
“Không đi làm anh nuôi em sao?” Liễu Phiêu Phiêu đáp lại rất rành mạch.
Sau đó Doãn Thiên Cừu trầm mặc, đối với người đàn ông mà ngay cả ba bữa âm no cũng thành vấn đề, hẳn là sợ nhất bị người khác hỏi câu này.
Liền sau đó, cắt cảnh, màn hình chuyển qua cảnh một người con trai tràn đầy nhiệt huyết sôi nổi chạy xuống lầu, lại một lần nữa kêu to lên: “Anh nuôi em nhé!”
Đoạn phim rất đơn giản, cơ hồ không có lời kịch gì nhiều, thế nhưng câu nói “Anh nuôi em nhé!” ngay lúc đó lại làm cho Tiểu Lộc cảm động đến khóc.
“Đồ ngốc, khóc cái gì, sau này anh cũng sẽ nuôi em mà.” Khi đó, Thẩm Thần Xuyên thay cô lau nước mắt, dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật hứa hẹn với cô.
Tiểu Lộc đang đắm chìm vào trong dòng hồi ức, tựa như đang bị tẩu hỏa nhập ma, không ngừng click chuột quay tới quay lui lại đoạn phim, nhìn đoạn phim ngắn chạy tới chạy lui này như nhìn vào những hồi tưởng trong ký ức. Ánh mắt có chút mơ hồ, nhưng cô vẫn không hề dừng lại động tác tay.
Khưu Sinh nhíu mày, không hờn giận nhìn cô.
“Này……” Anh thử lên tiếng kêu cô, song không có đáp lại.
Chỉ nhìn thấy trong đôi mắt cô, những giọt nước mắt đang dần dần tràn ra.
“Xem phim hài mà cũng có thể khóc, cô cũng thật quá lạ thường.” Cô luôn luôn có khả năng làm cho anh mất hết kiên nhẫn.
“Anh thì biết gì chứ, nhìn xem người ta…… Đều cũng vì nghèo khó mà thành như vậy, nhưng vẫn còn có dũng khí nói ra như vậy, còn anh thì sao?” Tiểu Lộc không chút khách khí vừa hét toáng lên vừa lấy tay chỉ thẳng vào anh. Kỳ thật, cô cũng không trông chờ vào Khưu Sinh như thế nào, ngay từ đầu vốn cũng không có quá nhiều kỳ vọng, tự nhiên cũng sẽ không có thất vọng, Tiểu Lộc chỉ là muốn ngăn lại trọng tâm câu chuyện, làm bộ dường như không có việc gì.
“Ngay cả bản thân mình cũng không nuôi sống nỗi, có tư cách gì đi liên lụy phụ nữ.” Khưu Sinh khinh thường gạt tay của cô ra, đứng lên, hướng về phía khác trong phòng, đi đến nơi có đặt chiếc giường,“ Ngày mai tôi còn có việc phải làm, đi ngủ trước đây, đừng có ồn ào làm phiền tôi.”
“Này, cái gã đàn ông chết tiệt……” Đây là phòng của cô mà!
“Câm miệng!”
Tiểu Lộc mặc kệ, trừng mắt nhìn vào cái người đang nằm ở trên giường, hoàn toàn không có cách nào chấp nhận được sự thật là mình đã cùng gã đàn ông kia kết hôn. Mặc dù theo thỏa thuận thì thời hạn hiệu lực của cuộc hôn nhân giữa họ cũng chỉ có một năm, nhưng cô hoàn toàn không rõ vì sao Khưu Sinh lại đưa ra yêu cầu này? Càng nghĩ lại càng không rõ…… Ngay chính bản thân mình vì sao cũng quá bốc đồng đáp ứng anh ta? Càng nghĩ cô càng cảm thấy toàn bộ chuyện này thật sự rất hoang đường, hoang đường đến nỗi cô không còn mặt mũi nào giải thích với ba mẹ, “Khưu Sinh, chúng ta thật sự kết hôn sao? Nhưng mà dường như anh vẫn còn chưa cho tôi xem qua hôn thú?”
Đáp lại cô là sự im lặng như tờ.
Ngay lúc Tiểu Lộc cảm thấy sẽ không nhận được sự trả lời, Khưu Sinh bỗng nhiên lên tiếng, “Lúc về sẽ cho cô xem, đi ngủ sớm đi.”
“Được rồi được rồi.” Tiểu Lộc rất nghe lời, tắt laptop, leo lên một chiếc giường khác. Sau khi cố gắng hơn nửa tháng, rốt cục cô cũng có thể nhìn thấy tấm giấy hôn thú trong truyền thuyết.