Sự thật chứng minh, Tiểu Lộc đoán đúng, may mắn là còn chưa làm bẩn quần, lại may mắn nữa là trong bệnh viện có siêu thị.
Vì để tránh rắc rối sau này, Tiểu Lộc mua thiệt nhiều ‘Sophie’, ôm một túi plastic thật to, cô cúi đầu, thong thả đi về hướng WC. Không dám chạy quá nhanh vì sợ vận động quá sức, tốc độ tuần hoàn máu sẽ tăng lên. Đi thật chậm, thế nên dọc trên đường đi cô suy nghĩ rất nhiều, tỷ như có nên gọi điện thoại cho Khưu Sinh không? Nếu gọi không chừng sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh thì sao; vậy rõ ràng chỉ cần gửi tin nhắn là được rồi, nhưng mà, nên nhắn cái gì thì tốt đây? Hình như không có gì để nói nha. Chẳng lẽ nói: Cố gắng làm việc, tôi sẽ sát cánh phấn đấu cùng anh sao?
“Trình Tiểu Lộc!”
Đột nhiên, một tiếng kêu to hung dữ truyền đến, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Tiểu Lộc.
Tiểu Lộc từ từ quay đầu lại, “Bác sĩ ca ca?”
Không phải là đến để phê bình quần áo của cô nữa chứ, có cần phải cố chấp như vậy không?
“Ôi, không tệ nha, miệng còn ngọt hơn trước kia nữa.” Bác sĩ ca ca vừa cười vừa bước tới, hai tay thọc vào túi áo blue trắng, cười hì hì, đánh giá Tiểu Lộc. “Không nhận ra tôi sao? Đả kích người ta rồi lại vờ như không quên sao?”
“Đả kích? Làm ơn đi, rốt cuộc là ai đả kích ai vậy……”
“Năm ngoái, ngày tháng , cô đã nói: Nếu anh có thể trở thành bác sĩ, tôi họ Trình tên Tiểu Lộc đời này sẽ không gả đi được.” Anh ta đúng là tên thù dai, vì để khiến cô không gả đi được, , liều sống liều chết nhất quyết phải làm bác sĩ. Mặc dù, bây giờ anh chỉ có một ý niệm duy nhất là bỏ đi cái danh xưng này.
“……” Đúng là cô đã từng nói qua câu này, nhưng mà, người này với người khi đó cô hoàn toàn không có chút gì giống nhau nha. Tiểu Lộc kinh ngạc, há hốc miệng, cả nửa ngày mới thốt ra một cái tên: “Tô Phi?!”
Vừa dứt lời, Tiểu Lộc lôi cái túi ‘sophie’ to đùng từ trong túi xách lên,cũng theo tiếng ‘cách cách cách cách’ rớt ra lộp bộp, văng khắp nơi.
Trên đầu như có một đám quạ đen bay qua, sau lưng dường như lại có một luồng khí lạnh vô cùng mạnh mẽ thổi về phía cô, cảm giác ớn lạnh khiến cô rùng mình.
Tình trạng trong nhà ăn bệnh viên không phải tốt lắm, khung cảnh cũng rất ồn ào.
Nhưng mà, tất cả đều không quan trọng, Tiểu Lộc không quan tâm, cô chỉ có một thứ muốn chứng thực: “Anh thật là Tô Phi?”
Đã thay bộ đồng phục bác sĩ, Tô Phi nghe vậy, miệng hút cocacola, môi khẽ cười, khẽ gật đầu, xem như thừa nhận.
“Con mẹ nó……” Thừa dịp Khưu Sinh không ở đây, không có ai quản cô, Tiểu Lộc thừa dịp chửi ầm lên, “Anh đi phẩu thuật thẩm mỹ hả hả? Làm ở đâu vậy? Ai giới thiệu sao.”
Nếu không phải phẫu thuật thẩm mỹ, thì không biết gọi là gì nữa. Tuy cô và Tô Phi không tính là quen biết, nhưng cũng tuyệt đối không quên được dáng vẻ trước kia khó nhìn đến mức nào nha. Cặp mắt kính đó, còn to hơn cái của Harry Potter nữa; còn kiều tóc hả, y chang Altman, phải dùng thiệt nhiều gel mà cố định, nhìn sơ thì thấy vừa bóng loáng vừa đen thui, chính giữa lại dựng thẳng thành một hàng dài; còn nữa nha, trước kia mặt anh ta còn có rất nhiều mụn, vuốt một cái, sần sùi y tay áo da. (Yu: hên là em nó ko bị nói là cái mặt như cái mền =)) )
“Hoàn toàn tự nhiên.”
“Hả?” Lừa ai chứ, làm như cô là con nít ba tuổi không bằng?
“Kính mắt có thể bỏ ra, mang kính sát tròng là được rồi; Kiểu tóc có thể thay đổi, chỉ cần nhà tạo mẫu tóc là đủ……” Tô Phi thật nhẫn nại, không nề phiền hà giải thích, cha mẹ đã dậy, hễ làm việc gì thì phải tận tình, không thể qua loa.
“Cái rắm nè, vậy đám mụn trước kia trên mặt anh đâu? Chí ít cũng phải có vài mụn chứ.” Tiểu Lộc vẫn kiên trì cho rằng đây chính là kết quả của việc phẫu thuật thẫm mỹ.
“Cái này thì, tôi có thể giới thiệu nhà chuyên môn về chăm sóc da ở bệnh viện chúng tôi cho cô, dùng tốt lắm nha.”
Tiểu Lộc há hốc miệng, cố gắng nhìn kỹ mặt anh ta để tìm chút sơ hở, , nhưng mà…… đúng là nhìn không thấy có dấu của phẩu thuật. Người ta thường nói sau khi bị kích động con người thường hay thay đổi triệt để, không lẽ anh ta bị cái gì kích động đến sao. Nghĩ nghĩ, Lộc cúi đầu tự ngắm bản thân mình rồi thầm hỏi, có phải cô cũng nên điểm tô cho đẹp bản thân mình không?
“Dạo này cô khỏe không?”
Đột nhiên, chẳng hiểu ra làm sao, Tô Phi lại thốt lên một câu nói không đầu không đuôi như vậy.
Tiểu Lộc chớp mắt, không hiểu được ý trong lời anh nói.
“Tôi nghe nói…… Nguyễn Linh và Thẩm Thần Xuyên đã kết hôn.” Tô Phi cười cười, cố sức dùng cách thức uyển chuyển để giải thích.
“Ah……” Tiểu Lộc cười cười, dùng ngón tay xoay xoay đùa nghịch ống hút trong ly coca, “Anh cũng có nghe nói sao? Vậy anh và Nguyễn Linh……”
Cô còn nhớ rõ, trước kia lúc nhìn thấy Tô Phi, thân phận của anh là bạn trai của Nguyễn Linh, sau này cũng không có nghe tin tức nói bọn họ chia tay. Tô Phi đã biết chuyện Nguyễn Linh kết hôn, vậy hẳn là có liên lạc với cô ấy rồi.
“Tôi còn mang máng nhớ được ít nhất có nói với cô nói hơn lần, cũng không ngại mà lặp lại thêm một lần nữa, tôi và Nguyễn Linh chỉ là bạn bè!” Tô Phi không ngại phiền, nén giọng rít lên.
“Ai nha, anh cũng đừng xem tôi như người ngoài làm gì, cái gì ‘Chúng tôi chỉ là bạn bè hả’, loại lý do này các minh tinh thường dùng thoái thác, để ứng phó với đám paparazzi, anh cũng đừng lấy cớ đó trả lời cho có lệ với tôi, lúc trước rõ ràng Nguyễn Linh có nói cho tôi biết anh là bạn trai của cô ấy.” Tiểu Lộc còn nhớ rõ, lúc ấy khi Nguyễn Linh nói những lời này, trong giọng nói còn mang theo vài phần ngượng ngùng, rõ ràng là con gái đang yêu mới có biểu tình như vậy. Huống chi, Nguyễn Linh còn nói giữa hai người bọn họ đã phát sinh qua loại quan hệ kia, có cô gái nào dám lấy loại chuyện này ra nói dối chứ.
“Xem ra dù tôi có giải thích thế nào, cô cũng không nghe lọt lỗ tai?”
“Nghe cái gì hả…… Anh, anh không cần thiết phải giải thích với tôi nha, tôi cũng không phải là gì của anh.”
“Cũng đúng.” Tô Phi cắn răng, gật đầu, vừa chuyển đề tài, ra vẻ lơ đãng hỏi tới, “Vậy còn cô? Thẩm Thần Xuyên kết hôn, cô cũng không cần phải tiếp tục chờ đợi nữa, chẳng lẽ tính sống cô độc suốt quãng đời còn lại sao?”
“Anh có ý thế hả, chẳng lẽ ngoại trừ Thẩm Thần Xuyên thì không còn ai cưới tôi sao?”
“Có ah, chỉ sợ cô nhìn không thấy.”
“Tôi cũng không phải người mù!”
“……” Chỉ là không khác người mù là mấy mà thôi. Tô Phi cũng không muốn nói tiếp, đối với loại con gái phản ứng chậm chạp mà nói, cho dù có nói trắng ra, cô ta cũng không hẳn sẽ thay đổi suy nghĩ. “Đi thôi, đi uống rượu ôn chuyện, có thể gặp lại nhau cũng đáng để cụng ly.”
“Uống rượu!” Tiểu Lộc hoảng sợ, hét to thất thanh, cô nhớ thật kỹ, nhớ thật sâu sắc, cũng chính vì rượu, cô mới tự đem mình bán đi, “Không cần, tôi không muốn uống rượu!”
“Ai quản cô muốn hay không.”
Trình Tiểu Lộc và Tô Phi có thể nói lâu ngày xa cách gặp lại, cho nên một khi gặp gỡ, đương nhiên nhất định phải nâng cốc vui mừng ôn lại chuyện cũ năm đó.
Năm đó bọn họ đều cho rằng yêu một người chính là suốt đời suốt kiếp, bây giờ mới biết được, đây là một thế giới hiện thực, không có câu chuyện tình yêu cổ tích.
Tiểu Lộc thật dè dặt, thận trọng mong muốn rời xa rượu, nhưng cuối cùng vẫn là không khống chế được bản thân lại uống rượu .
Cô nghĩ, cứ say lúy túy một trận đi, sau đó nói lời tạm biệt với quá khứ.
Thời gian qua, cô cũng nghĩ như vậy, kết quả bi kịch đã xảy ra.
Lần này, vẫn là không thể may mắn thoát khỏi.
Tiếng chuông điện thoại di động chói tai vang lên cắt ngang sự yên tĩnh, cũng làm cho Tiểu Lộc đang trong trạng thái mê mang thoáng chốc giật mình lại một chút, cô rên rĩ vài tiếng, khó chịu nhướng mày, đưa tay sờ soạng nhấn vào bàn phím điện thoại di động nhận cuộc gọi.
“Cô đang ở đâu?” Bên kia điện thoại là giọng nói không hờn không giận của Khưu Sinh.
“Tôi……” Tinh thần Tiểu Lộc vẫn còn trong tình trạng đờ đẫn, hoàn toàn nghĩ không ra cô đang ở đâu.
“Đến quán lẩu ở tầng dưới công ty cô.”
“Làm cái gì hả, tôi mệt mỏi quá rồi.” Tiểu Lộc ngáp một cái, xoay người muốn tiếp tục ngủ.
“Bọn tôi chụp ảnh xong rồi, giờ đi ăn khuya chúc mừng, họ nói muốn cô đến. Cô muốn tôi tới đón cô, hay là tự mình lại đây?”
Cái này nghe qua như là quan tâm, nhưng trên thực tế ngụ ý rõ ràng là cô không muốn đi cũng phải đi!
“Thật đáng ghét, mấy ngươi chúc mừng thì liên quan gì tôi chứ! Ép tôi tới đó làm gì, hơn nữa đêm rồi chẳng lẽ tôi không cần ngủ sao, mệt quá……”
“Ồn ào quá……” Cô đang mắng rất hăng say, bên cạnh bỗng nhiên có người bất mãn lẩm bẩm lên tiếng.
“Ai đang bên cạnh cô?” Tiếng phàn nàn này thông qua ống nghe điện thoại di động, rất rõ ràng lọt vào trong tai Khưu Sinh.
Tiểu Lộc khó hiểu quay đầu lại, sau khi nghe xong cũng bất giác hỏi theo: “Ai ở bên cạnh tôi?”
Nhưng mà rất nhanh, cô đã nhớ tới một việc, cũng hoàn toàn tỉnh hẳn rượu.
Tiểu Lộc lập tức gượng thân mình dậy, xoay mở ngọn đèn nơi đầu giường. Hoàn cảnh chung quanh làm cho cô vừa liếc mắt liền nhận ra mình đang ở đâu? Là khách sạn! Mà gã đàn ông đang nằm ngủ bên cạnh cô là Tô Phi. Thật may mắn! May mắn là nhìn sơ qua thì thấy giữa họ chưa xảy ra chuyện gì, quần áo cũng không bị không chỉnh tề. Mặc dù như vậy, đâu đó bên trong Tiểu Lộc vẫn dâng lên một cảm giác tràn đầy tội lỗi, chột dạ trả lời qua di động: “Ơ …. Tôi tới đó ngay đây.”
Sau khi nói xong, cô lập tức tắt điện thoại, sợ Khưu Sinh phát hiện ra chút manh mối gì.
Sau đó, rón ra rón rén xốc chăn lên, lăn xuống giường, bắt đầu tìm kiếm giày của mình.
“Thật đáng ghét, đã biết không thể uống rượu, vậy mà!” Vừa trốn vào trên ghế dựa vừa cố sức mang giày vào, cô vừa trừng mắt ngó gã đàn ông đang nằm ngủ say sưa ở trên giường, âm thầm oán giận.
Cuối cùng cũng mang xong giày, lúc vừa tính rời đi, phía sau liền bay tới một tiếng kêu yếu ớt.
“Trình Tiểu Lộc.”
“……” Đi chết đi, hơn nửa đêm còn phát ra loại tiếng kêu như tiếng rên của ma quỷ là có ý gì hả.
“Cô cũng vô trách nhiệm quá nha, ngủ xong liền muốn bỏ đi?” Tô Phi híp mắt, ngáp một cái, miễn cưỡng nằm ở trên giường, cười nhìn Tiểu Lộc.
Khoát lên người dáng vẻ tên vô lại, Tiểu Lộc xoay người, tiện tay cầm lấy cái remote bên cạnh ném vào người Tô Phi, “Ngủ cái đầu anh, giữa chúng ta không có xảy ra chuyện gì hết, nói cái kiểu mờ ám đó làm gì.”
“Cô đi đâu đó?” Anh nhanh nhẹn né cái remote, hỏi.
“Ăn mừng hoàn công, đi ăn khuya.”
“Tôi đưa cô đi.”
“…… Không cần đâu.” Tiểu Lộc cũng không phải là bài xích anh ta, chỉ là Khưu Sinh nói ăn mừng, vậy hẳn là Nguyễn Linh cũng sẽ đi cùng.
“Nguyễn Linh?” Rất nhanh, Tô Phi liền nhận ra sự băn khoăn của cô, thấy Tiểu Lộc gật đầu, anh cười cười như không có gì, “Không sao đâu, cô ấy không nhận ra tôi đâu, vừa lúc đói bụng, coi như đi ăn chực được rồi.”
Nhận không ra nhưng đó là sự thật, nếu Tô Phi không nhắc lại với cô chuyện trước kia cô nói anh không thể nào thành bác sĩ, Tiểu Lộc cũng tuyệt đối cũng không nhận ra anh.
Nhưng mà…… Cô phải giải thích như thế nào với Khưu Sinh về sự có mặt của người này đây?!
Cái này đúng là không phải quá nhàn rỗi, không có việc gì làm rồi tự tìm chuyện gây phiền phức cho mình sao, Tiểu Lộc cũng không phải ngốc, “Không cần, tôi tự đi một mình.”
“Đi thôi.” Chỉ trong chớp mắt, anh đã rời khỏi giường, tự mình sửa sang lại tươm tất, không nói nhiều mà kéo cô đi ra ngoài
“Anh……” Ngồi ở trong xe, Tiểu Lộc có chút không tự nhiên xê dịch thân mình, quay đầu nhìn Tô Phi đang ngồi chỗ tài xế điều khiển xe. Sau chút do dự, cô mới nói: “Không phải là anh muốn đi gặp Nguyễn Linh đó chứ?”
Chí ít cô cũng phải lý giải theo kiểu này, giống như lúc trước cô dẫn Khưu Sinh tham dự hôn lễ như dự tình ban đầu thì cũng không khác biệt gì mấy.
Cằm dưới Tô Phi khẽ run run, không thèm để ý đến cô, tay cầm lái tập trung vào con đường phía trước, tay còn mở nút vặn radio.
Thấy thế, Tiểu Lộc biết điều ngậm miệng lại, bối rối nhấn loạn xạ vào điện thoại di động cho đỡ nhàm chán.
Một lúc sau, ra đến giao lộ, Tô Phi lại chủ động lên tiếng bắt chuyện, “Cô thật sự không tin tôi cùng Nguyễn Linh chỉ là bạn bè?”
“Không tin.” Tiểu Lộc hoàn toàn tin tưởng vào sự phán đoán của mình.
“Đối với phụ nữ đã kết hôn tôi hoàn toàn không có hứng thú.” Chuyện cũ trước kia, cũng không muốn giải thích, ít nhất hiện tại anh tuyệt nhiên không có hứng thú đối với Nguyễn Linh.
“Ah, vậy đối với tôi anh cũng sẽ không có hứng thú?” Quả nhiên không có duyên phận, cô thật đúng là đã bỏ lỡ một người tốt rồi.
“Cô đã kết hôn ?!”
Một cái thắng gấp, Tiểu Lộc theo đà lao thẳng người ngã về phía trước, vẫn đang định xác nhận câu hỏi kỳ quái của Tô Phi. Vất vả ổn định lại chổ ngồi, cô xoa xoa lên cái mũi hơi đau của mình, ai oán liếc mắt nhìn anh, “Đúng vậy, kết hôn rồi. Để lát nữa giới thiệu cho anh biết, nhưng mà nhất định không được ăn nói lung tung đó nha, nhớ đó…… Nói là, nói là anh tình cờ gặp tôi ở trên đường đi, nhân tiện cùng đi dùng bữa ……”
“Không phải nói, nếu tôi trở thành bác sĩ, Trình Tiểu Lộc sẽ không gả đi sao?”
“Hả…… Đó chỉ là do tôi uống say tùy tiện nói ra thôi, tôi cũng không phải có ý xem thường năng lực của anh, anh có chứng bệnh sợ máu đấy thôi, cho nên tôi mới có thể nói như vậy, chỉ là đùa vui thôi, nói giỡn thôi mà.”
“Cô còn nhớ rõ tôi có chứng bệnh sợ máu?” Tô Phi khóe miệng cong lên, bỗng nhiên bật ra một tiếng cười khẽ.
“Đương nhiên nhớ chứ, không phải tôi còn tìm rất nhiều tư liệu gửi cho anh sao, tất cả đều là phương pháp vượt qua chứng sợ máu nha, những tư liệu này tôi tra trên mạng thật sự rất vất vả đấy.”
“Ha ha, vậy cô có còn nhớ hay không, cô đã nói chờ tôi hết chứng bệnh sợ máu, dẫn tôi về quê cô ở Cổ Trạch chơi?”
“Tôi từng có nói như vậy sao?” Tiểu Lộc kinh ngạc nhìn anh, sao mình không nhớ đã từng nói thế vậy?
“Sao hả, cô nói ở quê cô thiếu bác sĩ, muốn tôi đến chữa bệnh từ thiện, tiện thể chữa bệnh trĩ cho ba cô.”
“…… Tôi còn nói gì nữa không?” Thật dọa người a, không phải họ chỉ mới gặp qua có hai lần thôi sao, vì sao cả chuyện ba mình bị bệnh trĩ cô cũng nói?
“Cô còn nói, ba cô là một người thích lớn tiếng, lúc nào cũng luôn thích kêu ca chuyện của cô, như chuyện cô vứt băng vệ sinh ở đâu cũng rống to lên, hại cô không còn mặt mũi gặp người khác.”
“……” Tiểu Lộc nghẹn ngào, hai tay bụm mặt, hận không thể lập tức nhảy ra khỏi xe.
“Trình Tiểu Lộc.” anh dừng xe lại, cười cười nhìn cô, “Tôi có từng nói qua, lúc cô say, trông rất đáng yêu.”
“Hình như…… hình như là có nói qua……” Nói khi nào, Tiểu Lộc cũng thể nghĩ ra, chỉ là cảm thấy dường như có người đã từng nói qua những lời này với cô.
“Đến rồi, xuống xe đi, tôi không vào đâu, băng qua đường nhớ cẩn thận.” Tô Phi nhẹ háy mắt về phía nhà hàng lẩu bên kia, trong nhà hàng có rất ít khách hàng, người đi đường có thể nhìn thấy cái bàn bên cửa sổ kia, không nhìn thấy Nguyễn Linh, cũng không nhìn thấy Thẩm Thần Xuyên, Tiểu Lộc cũng sẽ không cảm thấy khó xử, phải không?
Tiểu Lộc nghi ngờ, nheo mắt lại, “Sao? Không phải anh nói muốn ăn ké sao?”
“Giờ cô mời tôi vào, sau đó kể lại tường tận mọi chuyện xảy ra đêm nay cho ông chồng của cô biết sao?” Nếu có thể cùng vào đó dùng bữa, anh cần gì phải đi, trường hợp khó xử như vậy còn chui vào sao? Thật sự là chưa thấy qua cô gái nào ngớ ngẩn như vậy, chẳng qua chỉ vì anh lo lắng đã hơn nữa đêm, để cô thân gái một mình ra ngoài đón xe.
“…… Không cần, tôi đi trước đây, anh lái xe cẩn thận một chút nha.” Tiểu Lộc lại một lần nữa xem lời anh nói là thật sao, nhanh chóng cầm lấy túi xách, mở cửa xe, bước đi ra ngoài. Lúc gần đi, còn không quên dặn dò.
Tô Phi gật đầu, mỉm cười nhìn theo bóng cô rời đi, nhìn cô băng qua đường, anh mới khởi động xe. Đang định đi, tầm mắt lại lơ đãng phớt qua nhìn thấy ở phía bàn kia trong nhà hàng lẩu, dáng vẻ Nguyễn Linh đang chuyện trò vui vẻ, anh ngẩn ngơ trong chốc lát. Tiếp theo, như là nhớ tới chuyện gì đó, bỗng nhiên quay cửa kính xe xuống, hướng về phía bên đường đối diện kêu lớn, “Trình Tiểu Lộc.”
“Hả?!” Tiểu Lộc theo bản năng xoay mình ngoảnh đầu lại, tiện thể kiểm tra lại đồ đạc mang theo bên mình, muốn nhìn lại một chút xem còn để quên cái gì ở trên xe của Tô Phi không.
“Chừng nào thì cô ly hôn?”
“Con mẹ nó……” Nói cái gì kỳ vậy chứ, không chúc phúc cô còn chưa tính, lại còn ở đó trù cô ly hôn.
“Không có gì, ly hôn nhớ cho tôi biết.”
“……”
Tô Phi căn bản không trông đợi Tiểu Lộc trả lời, sau khi nói xong, liền quay kính cửa xe lên nghênh ngang vọt đi .
Tiểu Lộc vẫn còn đang trong trạng thái bị chấn động, nhưng không phải bởi câu nói không đầu không đuôi của Tô Phi, mà là bởi vì cách đó không xa bên vạch phân cách Nguyễn Linh đang đứng đó, lạnh lùng nhìn chằm chằm về hướng cô.