Mê Tình

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Psychotria Elata?"

Viền mắt Lãnh Nghiêm Mạc nâng lên cao, bạnh quai hàm, hắn nghiến răng kèn kẹt. Cô gái ngu ngốc ấy không những não hỏng, mà mắt cũng hư luôn rồi. Bước chân hắn nhanh hơn, chen ngang đám người bu chật kín, nắm lấy bàn tay nhỏ, thô của Doãn Nhược Nhi kéo ra.

Bất ngờ bị Lãnh Nghiêm Mạc đoạt lại từ trong lòng Mạn Hữu Dư, Nhược Nhi ngơ ngác chưa kịp phản ứng, khuôn mặt có chút tức tối, nhăn nhó khó chịu:"Này, này..."

"Này cái gì mà này, im lặng đi!" Nghiêm Mạc lớn giọng, hắn cáu rồi:

Cạch Cạch

Thầy chủ nhiệm Lý bước vào, ôi cái lớp này hôm nay trở thành chợ trời rồi sao?

"Các em!"

Lớn lệnh thật, thầy Lý vừa cất lời uy nghiêm, đám học sinh xanh mặt chạy vào chỗ ngồi, ngay ngắn đứng dậy chào.

"Em là học sinh mới à?" Thầy Lý đưa tay chỉ vào Doãn Nhược Nhi, nàng vội gật đầu, đưa mắt quan sát biểu hiện của Lãnh Nghiêm Mạc bên cạnh.

"Em học lớp nào?" Thầy Lý nghiêng đầu hỏi:

Doãn Nhược Nhi không biết mình học đến cấp độ nào rồi, nàng ngơ ngơ, thôi đành báo tuổi vậy:"Em mười bảy."

Mười bảy tuổi, vậy là học sinh năm dưới, sao lại chui lên lớp trên rồi làm náo loạn thế này. Thầy Lý quay sang cô gái trong tấm hình của Mạn Hữu Dư:"Dương Mị, em có thể đưa học sinh mới đến phòng giám thị không?" Sau đó quay mặt về phía nàng:"Học sinh mới, em đi theo lớp trưởng nhé!"

Gật đầu, Doãn Nhược Nhi không rời mắt khỏi Dương Mị, ban nãy thầy ấy mới gọi chị ta là Dương Mị. Không lẽ đó là Hoa Kiều?

Dương Mị ở đây thật khác trong ký ức của nàng, chị đẹp nhưng không còn sắc sảo như xưa, chẳng ân cần chào đón nàng, chị thật lạnh lùng, một tia ấm áp nơi đáy mắt cũng không hề tồn tại.

Lãnh Nghiêm Mạc lo lắng, hắn vẫn chưa xong chuyện với nàng mà. Hồ sơ xin nhập học giả vẫn còn trong tay hắn đây này. Bẽn lẽn lên xin phép thầy:"Cô bé là người quen của em. Em có thể đi đến phòng giám thị cùng cô bé không?"

Thầy Lý rất nể mặt ba mẹ Lãnh Nghiêm Mạc, cho nên lúc nào cũng chiều ý hắn đến hư:"Ừ, em cứ đi đi."

"Hoa Kiều tỷ?" Doãn Nhược Nhi dừng lại, khúc mắt trong lòng không gỡ được làm sao có thể giữ bầu không khí im lặng mãi. Với lại đoạn đường đi thật dài, buôn dưa leo chút có sao đâu.

Dương Mị cũng ngừng bước, xoay người về sau, đối diện Doãn Nhược Nhi, khuôn mặt chị man mác vẻ u sầu, bất cần đáp:"Không cần biết Mạn Hữu Dư đã nói những gì. Nhưng Hoa Kiều không phải cái tên em có thể gọi."

"Tại sao? Trước giờ muội vẫn gọi tỷ là Hoa Kiều mà?"

Lời nói của Doãn Nhược Nhi thật khó hiểu, Dương Mị cau mày:"Em là ai?"

"Muội là Hoa Nhi, tỷ không nhớ sao?" Nhược Nhi lạc lõng, cô đơn trong cái thế giới này. Chẳng ai nhớ về nàng cả, ngay cả Hoa Kiều tỷ cũng lạnh nhạt với nàng. Sống mũi cay xòe, khóe mắt ươn ướt, nàng muốn khóc thật to. Tại sao lại bắt nàng phải sống như thế này chứ?

Ôm đầu, Dương Mị đấm thật mạnh lên đỉnh đầu. Ký ức mười năm về trước chợt ùa về... thác nước... dòng suối chảy xiết... đứa bé... tiếng la hét...

Chợt mọi thứ xung quanh quay cuồng, chị không thể nhớ nổi, mười năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đầu chị đau như búa bổ, cả bầu trời như sụp đổ đè nặng lên thân thể chị. Tất cả ký ức ấy... đều mờ ảo, nhạt nhòa như một làn sương dày đặc.

Doãn Nhược Nhi giật nảy người, nàng chạy đến cạnh chị, định đỡ lấy nhưng bàn tay ai đó đã ôm chặt thân thể Dương Mị. Mạn Hữu Dư không an tâm nên xin phép đi vệ sinh, đúng như dự đoán. Dương Mị lại lên cơn bệnh, anh lướt qua Doãn Nhược Nhi, cúi người bế lấy chị, không ngừng chạy nhanh về phía phòng y tế. Mặc cho Doãn Nhược Nhi cứng đờ tại chỗ.

"Psychotria Elata!!!" Lãnh Nghiêm Mạc đã theo dõi cả câu chuyện rồi, hắn đứng đằng xa đợi đến khi Mạn Hữu Dư xuất hiện mới chịu ló đầu ra:"Đi xuống phòng giám thị thôi."

"Nhưng mà..." Nhược Nhi định chạy theo Mạn Hữu Dư thì bị Nghiêm Mạc giữ lại, hắn bảo:

"Đừng lo, Dương Mị sẽ khỏe nhanh thôi. Đi đăng ký học không?"

Doãn Nhược Nhi gật đầu, đôi lần ngoái lại, lòng không một chút an tâm.

Mới đăng ký nhập học ngày đầu mà đã nổi tiếng cả trường, nào là từ tin đồn nhảy trên cây xuống tầng một, rồi đến việc ve vãn tên mọt sách Mạn Hữu Dư. Và tin quan trọng nhất không thể bỏ qua được, Lãnh Nghiêm Mạc dõng dạc đứng trước hội trường, tuyên bố thật rõ, thật to và vô cùng uy dũng:"Học sinh mới, Doãn Nhược Nhi lớp A chính thức trở thành bạn gái của Lãnh thiếu gia."

"Bạn gái?" Nhược Nhi đưa bộ mặt cún con nhìn hắn:"Bạn gái có phải là tiểu thiếp?"

Lãnh Nghiêm Mạc trào phúng cười:"Không, em bây giờ là người yêu của tôi."

Chẳng hiểu, cũng không muốn hiểu. Doãn Nhược Nhi làm vẻ mặt cóc cần quan tâm. Theo bước chân Lãnh Nghiêm Mạc đến lớp của nàng.

"Lãnh Kiến Vương là em tôi. Psychotria Elata, nếu có cần gì cứ hỏi nó."

Nhược Nhi gật đầu, Lãnh Kiến Vương không phải là kẻ đã phụ tình Dương Mị ngày trước sao? Nàng thật muốn chiêm ngưỡng hình hài hiện tại của kẻ lừa đảo ấy. Sau khi giới thiệu đôi lời cùng lớp, Doãn Nhược Nhi đi thẳng về phía bàn Lãnh Kiến Vương, hất cằm:"Né qua một bên."

Lãnh Kiến Vương đang hí hoáy làm bài tập toán, ngước đầu, cau mày xích qua ghế trống bên cạnh. Doãn Nhược Nhi bĩu môi, khuôn mặt tuấn dật của cậu ta chẳng có tý gì thay đổi.

Giờ học bắt đầu, ai cũng có sách vở, riêng Nhược Nhi tay không đến lớp. Nàng thản nhiên quay sang Kiến Vương cướp đoạt sách của cậu. Khóe môi Lãnh Kiến Vương khẽ giật vài cái:"Con gái ai lại thô lỗ như cậu vậy?"

"Ta thích, rồi sao?" Ngông nghênh cái bản mặt nhỏ búng ra sữa, Nhược Nhi lườm cậu bằng ánh mắt hình viên đạn đầy thù hằn.

Lãnh Kiến Vương lạnh run:"Bộ tôi gây thù gì với cậu à? Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy?"

"Hứ. Ta thích thì ta nhìn thôi!"

Doãn Nhược Nhi cứng đầu, bướng bỉnh, ngang tàn không kém Lãnh Nghiêm Mạc bao nhiêu. Lãnh Kiến Vương lắc đầu, thủ thỉ:"Đúng là một cặp trời sinh."

Bốp

"Không được to nhỏ, ngươi là đang nói xấu ta?"

Ăn nguyên cuốn sách lên đầu đau điếng, Lãnh Kiến Vương đập bàn đứng dậy. Giờ tự học trong yên bình bỗng chốc thay đổi, bầu không khí nặng nề bao trùm cả lớp:

"Lo làm bài đi!"

Cô chủ nhiệm bận họp nên đã ra ngoài, giờ chỉ còn lớp trưởng ở lại giữ lớp im lặng. Mà lớp trưởng không ai khác ngoài - Lãnh Kiến Vương. Lời của cậu lúc này là mệnh lệnh vô cùng lớn. Cho nên ai cũng không được để ý, vờ như chẳng có gì đang xảy ra bên dưới cả.

Thủ sẵn nắm đấm, nhưng Lãnh Kiến Vương không thể bộc phát được. Quy tắc lớn nhất trong đời một nam tử hán chân chính là không được đánh con gái. Ôm lấy cục tức, Kiến Vương chậm rãi ngồi xuống, gân cổ nổi đầy, giận cá chém thớt:"Im lặng mà học hết cho tôi!"

Thật thì, Doãn Nhược Nhi ngồi bên cạnh đã bị dọa cho xanh mặt, xám xịt mày. Bây giờ mới được diện kiến một Lãnh Kiến Vương hung dữ như ác thần, bất quá, cậu càng đanh đá lại càng đẹp trai. Truyền thuyết lãng tử đào hoa đúng là không lừa người!

Truyện Chữ Hay