Đợi đến khi không còn nhìn thấy mẹ , Tôn Vũ Hi lại quay sang Trình Vân Phi. Cô có chút tò mò muốn hỏi, nhưng cũng có chút không dám. Lúc ở trường bọn người đó nói xấu mẹ, những từ họ nói cô có chút không hiểu.
"Dì Phi ,thế nào là....là ". Tôn Vũ Hi ngập ngừng không biết có nên hỏi tiếp hay không.
"Sao". Trình Vân Phi uống cạn ly soda nhìn cô hỏi.
"Thế nào là: "gà mái không biết đẻ trứng ",con nghe mấy dì lúc nãy nói mẹ như thế ". Tôn Vũ Hi nói xong thì mím môi chờ đợi.
"Rầm".
Trình Vân Phi đập tay xuống bàn gây nên âm thanh, mọi người xung quanh giật mình nhìn đến. Trình Vân Phi lúng túng đặt tay xuống, hơi thấp đầu xin lỗi.
"Dì Phi ". Tôn Vũ Hi sợ hãi gọi một tiếng.
Trình Vân Phi khuôn mặt đen lại, cô thật giận đến nỗi tay run lên. Con người cũng có giới hạn chịu đựng của mình, đừng cứ được một bước rồi làm tới. Lòng ghen tị ai cũng có, mọi người không phải thánh nhân nên ai ai cũng có. Nhưng không phải đem lòng ghen ghét đến mức đó, như vậy thì sao mà tha thứ được.
"Mẹ con không thể mang thai, nên bọn họ mới nói như vậy ". Trình Vân Phi trong lòng thở dài, cố nén xuống cơn giận.
Tôn Vũ Hi ngơ ngác nhìn , mẹ không thể mang thai, mẹ không thể sinh em bé. Đối với trẻ con mà nói nó không hề có cảm giác gì, không thể cảm nhận nỗi đau như thế nào. Nhưng bọn họ cười nhạo mẹ thì cô biết rất rõ, sau này lớn lên cô nhất định bảo vệ mẹ.
Trình Vân Phi ngồi thẳng lưng, hai tay đan vào nhau, môi vẽ nên một nụ cười. Cô biết Tôn Vũ Hi đang nghĩ điều gì, theo tính cách cho thấy cô nhóc này không phải dễ tính. Tôn Vũ Hi nhìn nụ cười đó, dường như lông tơ bắt đầu dựng đứng. Cười quỷ dị như vậy, dì Phi đang có âm mưu gì đây.
"Sao nhìn dì dữ vậy, dì biết là dì xinh ,con cũng đừng mê mẩn như thế ". Trình Vân Phi lại nỗi lên tính tự kỷ.
"Ặc". Tôn Vũ Hi trợn mắt, cô chưa bao giờ thấy dì Phi kinh dị thế này.
Trình Vân Phi thật muốn dùng tay gõ đầu cô một cái, nhìn bộ dạng rùng mình thật đáng ghét a. Một lúc sau cô lại mỉm cười, có chút ấm áp xen lẫn ôn hòa. Nhìn Tôn Vũ Hi như thế, cô có cảm giác yên tâm, cô nhóc sẽ yêu thương nàng rất nhiều. Có lẽ sau này, khi Trình Vân Phi nhớ lại điều hiện giờ đang nghĩ , chắc sẽ cho là mình bị đầu độc suy nghĩ.
"Chị cùng tiểu Hi đang nói xấu em à". Tôn Vũ Hàn đi vệ sinh xong trở ra, thấy hai dì cháu cười cười nói nói.
"Có nói xấu gì em đâu phải không tiểu Hi ". Trình Vân Phi chớp mắt ra hiệu với Tôn Vũ Hi.
"Dạ, không có nói xấu a". Tôn Vũ Hi chớp chớp đôi mắt long lanh , ra vẻ ngây thơ.
Diễn xuất rất hay nha, Trình Vân Phi trong mắt như vỗ tay hoan hô. Tôn Vũ Hi càng ngày càng thấy dì Phi kinh dị, thật nỗi hết da gà.
Tôn Vũ Hàn hơi nhíu mi, ăn ý dễ sợ. Nàng mới đi một tí, mà hai người này dựng kịch bản thật hoàn hảo nha. Tôn Vũ Hàn mặc dù không biết hai người nói gì, nhưng nàng biết là liên quan đến mình. Lục Lệ Hoa ghét nàng không phải một sớm một chiều, sự ganh ghét cứ như thù hằn mấy mươi năm. Mà vì chuyện gì mà ghét nàng, quả thật không thể nghĩ ra.
"Thôi chúng ta đi dạo , ăn thế này sẽ tích tụ mỡ bụng đấy ". Trình Vân Phi lưu loát đứng dậy, kêu phục vụ tính tiền.
"Chị sao mập nổi mà sợ tích mỡ". Tôn Vũ Hàn trừng mắt cái cô nương đang xoa bụng trước đám đông.
Trình Vân Phi cà lơ phất phơ rồi chạy vọt ra ngoài, Tôn Vũ Hi thấy thế cũng vọt theo. Tôn Vũ Hàn nhíu mày,tiểu Hi đang học cái tính xấu của chị ấy.
Trình Vân Phi đi trước nhìn xung quanh rất đông người, không phải ngày lễ sau mà đông thế. Thế này thì bao giờ mới tới phiên mình đây, Trình Vân Phi thở dài từ bỏ ý định. Vốn là cả ba tính đi xem phim nhưng lại rất đông, tiểu Hi có chút thất vọng vì không được xem phim.
Thế là cả ba la cà trên phố, Trình Vân Phi đang định rẻ hướng bên kia thì bất ngờ bị tông phải. Đến khi đứng vững thì túi xách đã không cánh mà bay, cô vội nhìn theo hướng người tông mình thấy hắn cầm túi xách.
"Cướp ". Trình tiểu thư dùng âm thanh vô cùng trong trẻo hét lên.
Mọi người giật mình nhìn đến, ngay cả tên cướp cũng quay đầu lại nhìn. Hắn âm thầm cảm thán là mình chạy nhanh , nếu bị nắm lại chắc sẽ mềm xương. Không đợi hắn vui mừng quá lâu, một bóng người từ phía sau đá vào chân hắn. Tên cướp ngã xuống chưa kịp hiểu nguyên nhân thì bị ăn một chiếc giày, chủ nhân chiếc giày quả nhiên ném rất xa ,ném thẳng vào mũi hắn.
Gì đây máu !!!.
Tên cướp muốn la lên nhưng lại ăn thêm một chiếc giày nữa, hắn ôm mặt khóc không ra nước mắt. Không lẽ hôm nay hắn bước chân trái ra trước hay sao, hay không chọn ngày tốt để đi cướp.
"Dám cướp đồ của bà à". Trình Vân Phi chân không chạy đến tính cho hắn thêm một cước.
"Phi Phi ".
Giọng nam nhân trầm ấm vang lên khiến Trình tiểu thư lập tức dừng chân lại, nhẹ nhàng thả chân xuống. Cô vuốt lại mái tóc rối do chạy lúc nãy, rồi điều chỉnh áo cùng váy.
"A Minh".
Tên cướp bỗng dụi mắt nhìn người trước mặt, không phải lúc nãy còn dữ lắm sao giờ nhìn thục nữ thế. Không chỉ có hắn mà tiểu nữ nhân bé nhỏ cũng ngạc nhiên, dì Phi cũng có bộ dáng này sao. Thật không dám tin vào mắt mà, tiểu Hi thật cảm thán không thôi.
"Dì Phi thật lợi hại ". Tiểu Hi thật khâm phục nha.
"Không có a~~~". Trình Vân Phi âm thanh nhẹ nhàng, cử chỉ thục nữ đưa tay vén tóc ra sau vành tai.
Tên cướp há to miệng vị máu chảy xuống môi mằn mặn, cái người này giống người đa nhân cách quá. Hắn lại chợt tỉnh ra lồm cồm bò dậy chạy trốn ,nhưng chưa kịp chạy đã bị đạp một cái.
"Muốn chạy ". Quách Chính Minh âm thanh lạnh nhạt sắc bén.
"Không.... Không ". Tên cướp lúng túng nói.
"Phạm pháp thì phải chịu tội, đi theo tôi đến trụ sở ". Quách Chính Minh kéo hắn đứng lên.
"Tha cho tôi đi nhà tôi nghèo nên phải đi cướp như thế, vợ tôi đang bệnh cần tiền chữa trị ". Tên cướp khóc lóc van xin.
"Minh ca tha cho hắn đi". Tôn Vũ Hàn thấy hắn rất đáng thương.
"Nhà nghèo vợ bệnh nên đi cướp , đừng tưởng dùng cách này lừa tôi. Tôi là chuyên gia phân tích về tâm lý tội phạm, Quách Chính Minh anh từng nghe qua chưa ". Quách Chính Minh kéo cổ áo hắn lên.
Tên cướp mắt mở to cái tên này hắn nghe qua rồi chứ, trong giới tội phạm ai cũng phải kiên dè cái tên này. Đúng là xui xẻo đúng là không chọn ngày, chắc sau này hắn bỏ nghề luôn quá.
Khoảng ph sau hai cảnh sát trẻ đến nơi giải tên cướp đi,còn không quên gật đầu với Quách Chính Minh. Trong ngành "Tâm lý học tội phạm " ,thì các chuyên gia phân tích tâm lý không thể thiếu trong chiến thuật hình sự. Khi mới thành lập thì có nhà phân tích, tất cả đều là nữ nhân, có bằng luật học và tâm lý. Sau này ngành tâm lý học được tiếp thu rộng rãi, nhưng không phải ai cũng làm được.
Quách Chính Minh từng là bộ đội đặc chủng , có khả năng gia nhập quân nhân nhưng hắn từ chối. Lý do là vì nữ nhân trước mặt hắn đây, vì Trình tiểu thư không muốn hắn gặp nguy hiểm.
Trong một lần tình cờ gặp được một nữ nhân, thấy hắn có ánh mắt tinh vi nên đề nghị vào ngành. Lúc đầu cũng bị Trình Vân Phi không cho nên hơi khó khăn, nhưng sau này cô đã đồng ý. Giờ hắn cũng là người có thực lực cao nhất trong nghề, lại có thêm thế lực bên bộ đội đặc chủng.
"A Minh". Trình Vân Phi bổ nhào vào lòng hắn." Nhớ anh chết đi được ".
"Anh cũng nhớ em". Quách Chính Minh ôm chặt người con gái trong lòng.
Tôn Vũ Hàn không muốn quấy rầy hai người nên bế tiểu Hi đi, cô nhóc cứ quay đầu lại tò mò nhìn xem.
"Con muốn đi đâu chơi ". Tôn Vũ Hàn nựng má tiểu Hi hỏi.
"Con muốn đi công viên ". Tôn Vũ Hi mắt sáng rực, cô hay nghe mấy đứa trẻ gần nhà nói đến nó.
Tôn Vũ Hàn bế tiểu Hi lên ,chuẩn bị đón taxi đến công viên. Tôn Vũ Hi mắt nhìn những chiếc xe chạy qua chạy lại, rồi nhìn đến bên kia đường chợt mở to mắt. Tôn Vũ Hi vùng vẫy nhảy xuống đất, cô bỏ chạy như điên theo bản năng.
"Tiểu Hi".
Tôn Vũ Hàn hoảng sợ vội đuổi theo cô, chạy đến ngõ hẹp rồi mới dừng lại. Tôn Vũ Hi ôm đầu ngồi bẹp xuống đất khóc lên, vừa khóc vừa run rẩy sợ sệt.
"Tiểu Hi con sao vậy, đừng làm mẹ sợ". Tôn Vũ Hàn vội ôm lấy cô.
"Mẹ.... Mẹ... ". Tôn Vũ Hi gọi tiếng mẹ không hoàn chỉnh.
"Mẹ đây ". Tôn Vũ Hàn đưa tay nâng mặt cô lên.
"Không phải ". Tôn Vũ Hi dùng hết sức lắc đầu.
"Tiểu Hi". Tôn Vũ Hàn giữ đầu cô lại thay cô lau nước mắt. "Mẹ trước kia sao".
Tôn Vũ Hi nghe đến liền run rẩy một cái, cô đúng là thấy mẹ ruột của mình. Khi thấy bà ấy cô quá sợ hãi nên bỏ chạy, nỗi ám ảnh từ những lần đòn roi lớn lên từ lúc nào không hay. Lúc trước khi mẹ bỏ đi cô sợ hãi đi tìm, nhưng giờ đây khi thấy cô lại muốn bỏ trốn. Cô không muốn trở về với người mẹ kia,cô muốn sống với mẹ hiện tại.
"Mẹ đừng bỏ con,đừng giao con cho mẹ kia". Tôn Vũ Hi khóc ôm chầm lấy mẹ.
"Mẹ không bỏ con ,mẹ sẽ bảo vệ tiểu Hi bảo bối của mẹ ". Tôn Vũ Hàn vuốt mái tóc cô, vén những sợi tóc rối ra sau tai cô.
"Mẹ ". Tôn Vũ Hi bỗng nín khóc cười lên.
Tôn Vũ Hàn lấy khăn tay lau mặt cho cô, rồi bế cô lên đi ra khỏi ngõ hẹp. Đến khi ra ngoài Tôn Vũ Hi ngó nghiêng sợ sệt, khi thấy không có thì cô thở nhẹ một hơi. Tôn Vũ Hàn im lặng nhìn đến bên kia đường, dòng người tấp nập vội vã. Trong số đó có nữ nhân đã bỏ rơi tiểu Hi, nhưng giờ đã không còn thấy nữa.
Mặc kệ như thế nào, mặc kệ nữ nhân kia có trở về nhận lại con hay không. Tôn Vũ Hàn nhất định sẽ không để ai đem tiểu Hi đi cả, bây giờ nàng là mẹ của tiểu Hi có giấy tờ hợp pháp.
Tôn Vũ Hi vì sợ nên không muốn đi công viên nữa, cô muốn trở về nhà với mẹ của mình. Ngôi nhà cho cô sự yêu thương che chở, chứ không phải chịu đủ mọi đòn roi.
Vừa về đến nhà Tôn Vũ Hi đã lon ton chạy tìm bà ngoại, ôm lấy bà hôn cái "chụt" lên má. Tôn mẹ cưng chiều nựng má cô,rồi bế cô lên sofa ngồi.
"Hôm nay tiểu Hi đi đâu nè". Tôn mẹ để cô ngồi vào lòng hỏi.
"Con đi ăn gà với dì Phi". Tôn Vũ Hi vui vẻ trả lời.
"Còn gì nữa không ". Tôn mẹ gở cột tóc chải mái tóc rối cho cô.
"Còn có dì Phi bị cướp, dì ấy ném giày siêu cấp luôn ". Tôn Vũ Hi khoa chân múa tay.
"Siêu cấp ". Tôn Vũ Hàn hơi ngạc nhiên. "Sao con biết điều này ".
"TV nói đó mẹ ". Tôn Vũ Hi chỉ chỉ TV.
Tôn Vũ Hàn hơi đau đầu, cô nhóc nhà nàng quả thật học rất nhanh. Tôn mẹ buộc tóc xong thì để cô ngồi xuống ghế, bà thì đứng lên đi vào bếp. Khi quay ra thì có một đĩa bánh ngọt, Tôn Vũ Hi thích thú vô cùng.
"Hai hôm nữa mẹ cùng ba sẽ đi triển lãm tranh". Tôn mẹ đưa bánh cho cháu gái nói.
"Lại không có lịch à". Tôn Vũ Hàn xoa xoa đầu hỏi.
"Không có đi sớm hơn dự định". Tôn mẹ thấy con gái nhíu mày thì khó hiểu.
"Con cũng không có lịch, sớm hơn trước rồi ". Tôn Vũ Hàn thở dài.
Tôn mẹ cũng thở dài, những tưởng dời lại con gái sẽ đi cùng mình. Vậy là cũng phải như ban đầu thôi, tính cho tiểu Hi vui mừng một tí.
"Thôi con mau chuẩn bị cho kỳ tuyển chọn đi". Tôn mẹ xoa đầu con gái nói.
"Ân". Tôn Vũ Hàn có chút buồn đáp lời.
Hai ngày thật mau chóng trôi qua,Tôn Vũ Hi ôm balô con gấu nũng nịu với mẹ. Cô thật muốn mẹ đi cùng mình, cô sẽ nhớ mẹ chết mất. Tôn Vũ Hàn sủng nịnh xoa đầu cô, chỉnh lại y phục cho cô.
"Ngoan mấy ngày nữa mẹ sẽ qua cùng con". Tôn Vũ Hàn nhẹ nhàng an ủi.
"Con chờ mẹ ". Tôn Vũ Hi hôn lên má nàng.
Tôn ba xách hành lý đến nơi kiểm tra, rồi quay lại cùng mọi người. Giờ chuyến bay sắp khởi hành, Tôn Vũ Hi được Tôn mẹ bế lên. Tôn Vũ Hi trong lòng Tôn mẹ xoay người nhìn ra phía sau,tay đưa cao vẫy tay với mẹ.
Nhìn mọi người khuất xa dần lòng nàng thật mất mát, nhìn qua khoảng trời không sau tấm tường bằng thủy tinh. Máy bay vụt bay lên rồi từ từ nhỏ dần mất hút, tiểu Hi của nàng không ở cạnh rồi.
_________________________________________
Mình xl dạo gần đây tăng ca liên tục đủ thứ chuyện nên không ra chap mới được.
Ông nội lại bệnh nhập viện, mẹ dưới quê lên nên không có thời gian để viết.