Tôn Vũ Hàn đưa tay giữ lấy vài sợi tóc bị gió thổi vươn trên gò má, nàng vén tóc ra phía sau vành tai. Tôn Vũ Hàn nhắm mắt lại hít sâu một hơi không khí trong lành,nàng có thể ngửi thấy hương thơm dịu dàng thanh khiết của hoa mặt trăng. Gió lại lớn hơn khiến nàng có chút lạnh, nhưng nàng không muốn đi vào nhà mà muốn ở đây ngắm ánh trăng.
"Sao chị không vào nhà". Bạch Vũ Hi choàng áo khoác bằng lông màu nâu lên người nàng, tay ôm lấy eo nàng cằm tựa lên vai nàng. Bạch Vũ Hi nhìn gò má trắng hồng của nàng,cô nhịn không được cám dỗ hôn lên một cái.
"Chị muốn ngắm trăng cũng lâu rồi không thư thả thế này". Tôn Vũ Hàn hơi ngã người giao sức nặng của cơ thể cho cô, nàng cứ yên lặng như thế mà ngắm ánh trăng.
Dạo gần đây một số dự án công ty được mở rộng nên nàng rất bận rộn, Bạch Vũ Hi cũng thay nàng bay qua bay lại ký kết hợp đồng. Mọi việc đã xong nên nàng mới có thời gian ngắm trăng, nàng cảm thấy mình thật sự không còn trẻ nữa sức khỏe cũng không tốt nữa. Tôn Vũ Hàn hơi ngẩng đầu nhìn lên gương mặt Bạch Vũ Hi, cô ngày càng xinh đẹp. Nàng lớn hơn cô rất nhiều, nàng sợ sau này cô sẽ ghét bỏ nàng vì không xinh đẹp nữa.
Tôn Vũ Hàn từ trước tới giờ không coi trọng vấn đề này cho lắm, nhưng bây giờ nàng lại đặt nặng vấn đề này trong lòng. Nàng cũng đã bốn mươi rồi thời gian trôi qua thật nhanh,mà cô lại đang độ tuổi trẻ trung thanh xuân. Tôn Vũ Hàn gần đây liên tục gặp đối thủ, nàng càng cảm thấy bản thân mình không còn đấu lại họ.
"Thời gian đúng là không thể quay trở lại". Tôn Vũ Hàn thở dài nói một câu, nàng bây giờ mới cảm nhận được sự lo lắng của mẹ. Ngày trước nàng thường nghe mẹ than thở về tuổi tác, cũng thường thấy mẹ hay ghen với ba nàng. Lúc đó nàng còn trẻ nên không hiểu cảm nhận của mẹ, hiện tại bây giờ nàng thật sự đã hiểu.
"Chị lại nghĩ lung tung nữa rồi". Bạch Vũ Hi biết nàng đang suy nghĩ vấn đề gì, cô vẫn chưa làm nàng an lòng được.
Bạch Vũ Hi lấy ra điện thoại di động, cô bấm vào mục tin nhắn. Trên tin nhắn hiện lên tên một nữ nhân cô lập tức bấm gọi, cuộc gọi vừa kết nối thì có người bắt máy. Bạch Vũ Hi mở loa lớn bên ngoài ,trong điện thoại liền truyền ra một âm thanh trong trẻo. "Vũ Hi tìm em sao".
Tôn Vũ Hàn khi nghe thấy âm thanh này lập tức đẩy Bạch Vũ Hi ra, nàng nhíu mày không vui nhìn cô. Giọng nói này là của Chu Tuyết Viên tình địch của nàng, nàng ta trước mặt cô là một người ngây thơ, nhưng khi chỉ có mình nàng liền công kích. Tôn Vũ Hàn thừa nhận nàng ta rất xinh đẹp, thân hình lại rất quyến rũ nàng không có những điều đó. Chu Tuyết Viên biết Tôn Vũ Hàn bận tâm về tuổi tác, nàng ta liền dùng điều này công kích nàng.
Bạch Vũ Hi để điện thoại lên một chiếc ghế cao cạnh góc tường, cái ghế này cô thường hay đứng lên để tỉa cây. Tôn Vũ Hàn nghi hoặc nhìn cô ,nàng không muốn để ý cô nên muốn đi. Bạch Vũ Hi nào để nàng rời đi, cô ép nàng vào tường hôn lên môi nàng.
"Ưm". Tôn Vũ Hàn tay bị cô giữ lấy, phần eo của nàng đụng vào tường phía sau. Tường rào là ở sân thượng nên cao ngang với thắt lưng nàng , Tôn Vũ Hàn sợ bị ngã nên không dám động thân thể.
"Vũ Hi sao không nói gì ". Chu Tuyết Viên lại lên tiếng âm thanh càng ngọt hơn lúc nãy, nàng ta có nghe thấy tiếng gì đó nhưng cố tình làm ngơ.
Bạch Vũ Hi vẫn chuyên tâm hôn nàng, tay cô dần thả lỏng buông tay nàng ra. Tôn Vũ Hàn tay lấy lại tự do thì vội giữ lấy tay cô, cái tay hư hỏng của cô đang luồn vào váy của nàng."Đừng... Hahhhh".
Bạch Vũ Hi cười gian xảo cắn cắn xương quai xanh của nàng, tay đè lên mảnh vải che đậy nơi tư mật của nàng. Tôn Vũ Hàn sau khi phát ra rêи ɾỉ thì cắn môi nhẫn nhịn, cô là đang cố tình muốn khiêu khích nàng. Bạch Vũ Hi cảm nhận sự ẩm ướt thấm qua tầng vải dệt, cô càng đè ép ngón tay phát họa dọc theo đóa hoa của nàng. Tôn Vũ Hàn hé môi âm thanh rêи ɾỉ liền tràn ra ,nàng không thể nhẫn nhịn được nữa rồi."Ahhh... tiểu Hi... Hahhh ...lên giường".
"Chúng ta ở đây cũng được mà, chị quyến rũ như thế sao có thể chờ đợi ". Bạch Vũ Hi vừa nói vừa liếc nhìn điện thoại, cô đoán không sai quả nhiên nghe xong thì người kia liền tắt máy.
Tôn Vũ Hàn ánh mắt đã phủ màn sương,nàng nhìn cô liền thấy ánh mắt cô không tập trung. Tôn Vũ Hàn nhìn theo ánh nhìn của cô thì vội đẩy cô ra, gương mặt nàng có chút giận dữ xen lẫn một chút hờn dỗi nhìn cô.Bạch Vũ Hi thu lại điện thoại bỏ vào trong túi quần, cô nâng lên ngón tay có chút vệt sáng ngậm vào trong miệng thưởng thức. Tôn Vũ Hàn xấu hổ mặt lập tức đỏ lên, vệt sáng kia nàng thừa biết là gì. Tôn Vũ Hàn chân có chút ẩm ướt, nàng xấu hổ muốn chui xuống đất cho xong.
"Chị không muốn tiếp tục sao''. Bạch Vũ Hi ôm lấy nàng tay kéo váy nàng lên, chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng đã sớm ướŧ áŧ một mảnh.
"Lên giường đi". Tôn Vũ Hàn vẫn không buông tha được việc phải lên giường, nàng không muốn ngay sân thượng mà ân ái.
Bạch Vũ Hi giả vờ không nghe nàng nói, cô khụy chân xuống chui vào trong váy của nàng. Tôn Vũ Hàn dùng tay che miệng lại, nàng không muốn bị sự phấn khích khiến nàng phóng túng. Chiếc qυầи ɭóŧ của nàng bị cô kéo xuống, cô nâng lên chân của nàng mà thưởng thức mỹ vị. Tôn Vũ Hàn không thể đứng vững nàng cong người giữ lấy đầu cô, hạ thân không ngừng bị cô kíƈɦ ŧɦíƈɦ đầy kɦoáı ƈảʍ. Tôn Vũ Hàn cứ như thế được cô đưa đến cao trào, nàng run rẩy ngồi xuống sàn gạch sân thượng.
Bạch Vũ Hi tay lần mò dưới váy xoa lấy đóa hoa còn ướŧ áŧ, cô đè lên hạt đậu nhỏ khiến nàng run rẩy. Tôn Vũ Hàn đưa tay bắt lấy tay cô, nàng liền chạm vào một mảnh ướŧ áŧ , Tôn Vũ Hàn xấu hổ vì bản thân mình phóng túng như thế. Bạch Vũ Hi trở tay khiến tay nàng ép vào nơi tư mật, cô dùng ngón trỏ xoa ngón giữa của nàng. Tôn Vũ Hàn mặt ửng đỏ nàng muốn rút tay nhưng không được, tay nàng trở nên nóng rực.
"Chị ướt thế này rồi". Bạch Vũ Hi ngón giữa len lỏi tiến sau vào u tuyền ,đến khi lòng bàn tay chạm vào nơi ướŧ áŧ.
"Đừng nói ...hưm". Môi nàng hé mở phát ra âm thanh ngọt ngào, hơi thở dồn dập theo từng cử động ngón tay của cô.
Bạch Vũ Hi ánh mắt phát ra càng nhiều dục hỏa, cô không chịu được dáng vẻ mê hoặc của nàng. Bạch Vũ Hi rút ngón tay ra kéo theo tia ướŧ áŧ, cô nhìn ngón tay hé môi ngậm lấy. Tôn Vũ Hàn đang cảm nhận khoái ý thì đột nhiên hụt hẫng, nàng nghi hoặc nhìn cô thì xấu hổ không thôi. Cô lại ăn chất lỏng nơi tư mật của nàng, Tôn Vũ Hàn dùng tay che lại gương mặt đỏ ửng. Bạch Vũ Hi bế nàng lên đi thẳng vào phòng, đêm nay không thích hợp để ngắm trăng.
Tôn Vũ Hàn hôm sau là không thể xuống giường, chân nàng run rẩy không bước đi nổi. Tôn Vũ Hàn tức giận trừng mắt với Bạch Vũ Hi, đêm qua nàng bảo cô dừng lại nhưng cô vẫn là ăn nàng sạch sẽ. Bạch Vũ Hi giả vờ vô tội giúp nàng xoa eo, được ăn no khiến tinh thần cô rất thoải mái.
Bạch Tôn Y Vân đi xuống nhà nhìn hai người mẹ khóe môi run lên, hai người có cho người ta ngủ không chứ. Nàng nghe hết đấy nhá ,nghe rõ từng tiếng một luôn đấy nhá. Bạch Vũ Hi nhìn con gái cười đến rạng rỡ, cô muốn đưa con gái đi mua sắm nha.
Trung tâm mua sắm giờ này có vẻ ít khách, Bạch Vũ Hi đã chọn giờ để dễ mua hàng hơn. Tôn Vũ Hàn bị đau thắt lưng nên không muốn đi đâu, nàng ngồi trong một chỗ bán đồ uống trong khu mua sắm. Bạch Vũ Hi chọn xong thì cõng con gái đến chỗ nàng, Bạch Tôn Y Vân rất thích được cô cõng trên lưng.
"Vũ Hi". Bạch Vũ Hi vừa mới uống một ngụm cafe thì nghe tiếng gọi, Chu Tuyết Viên đang vui vẻ chạy đến. "Thật trùng hợp chị cũng đi mua sắm à".
Bạch Vũ Hi liếc nàng ta một cái, bộ không thấy dưới chân cô rất nhiều đồ sao mà hỏi. Bạch Tôn Y Vân cũng liếc mắt nhìn Chu Tuyết Viên, lại đến quấy rầy mẹ Hi của cô. Tôn Vũ Hàn nhìn đến Chu Tuyết Viên cũng là không vui, vì thế không cấp cho nàng ta sắc mặt tốt.
Chu Tuyết Viên cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn ra vẻ bình thường, nàng không quan tâm ánh mắt của hai người kia. Chu Tuyết Viên rất tự nhiên ngồi cạnh Bạch Vũ Hi, còn cười rất ngọt ngào với cô. Bạch Vũ Hi mũi phát ra âm thanh hừ hừ lại quay qua uống cà phê, cô không muốn để ý cái người này.
''Mẹ Hi con để quên đồ rồi". Bạch Tôn Y Vân gương mặt nhăn nhó, cô nhóc sờ vào túi không thấy món quà mẹ mua.
"Con bỏ quên thứ gì". Bạch Vũ Hi ôn nhu nhìn con gái, cô nhìn xung quanh coi con bé có làm rơi gì không.
"Vòng tay mẹ mới mua". Bạch Tôn Y Vân nhảy xuống ghế, cô bé muốn tìm vòng tay.
"Mẹ đi tìm". Bạch Vũ Hi đứng lên không quên hôn lên má nàng một cái. "Em đi tìm đồ chờ em một chút".
Tôn Vũ Hàn nhìn Bạch Vũ Hi cõng con gái đi mà mỉm cười, con bé luôn thích cô cõng nha.
"Dì cố tình mở điện thoại để tôi nghe thấy đúng không". Sau khi Bạch Vũ Hi đi thì Chu Tuyết Viên lộ ra gương mặt khó coi, nàng ta cứ cho là người gọi điện thoại tối qua là Tôn Vũ Hàn.
"Là Hi mở". Tôn Vũ Hàn nhíu mày nhìn thái độ chấp vấn của Chu Tuyết Viên, nàng cầm ly trà uống một chút.
"Không thể là chị ấy, chỉ có dì ghen tị nên mới làm việc đó. Tôi không ngờ dì là loại người như vậy thật bỉ ổi vô cùng, dì cũng không nhỏ hơn mẹ tôi là bao. ". Chu Tuyết Viên ra vẻ xem thường nàng, nàng ta cho rằng Tôn Vũ Hàn ghen tị nàng ta xinh đẹp.
"Lời không thể nói bậy". Tôn Vũ Hàn ánh mắt trở nên sắc bén, những lời này xúc phạm đến danh dự của nàng."Tôi việc gì phải ghen tị với cô, người yêu của Hi là tôi không phải cô. Là tôi mở điện thoại thì sao tôi với Hi thân mật thì đã sao, cô không có tư cách bàn luận về chuyện này. Cô nên nhớ tôi mới là người yêu của Hi, còn cô một chút quan hệ cũng không có".
"Dì ..". Chu Tuyết Viên căn bản là không cách nào phản bác lại được, Bạch Vũ Hi chưa từng nói thích nàng.
"Cô bảo tôi không nhỏ hơn mẹ mình là bao, nếu vậy thái độ khinh thường trưởng bối này là có gia giáo sao. Cô chưa từng nghĩ cô nói những lời như thế với tôi, thì người khác cũng có thể nói mẹ của cô. Đến lúc đó cô sẽ làm gì, cổ vũ người ta hay là xong vào đánh một trận". Tôn Vũ Hàn không phải sợ chỉ là không muốn phiền phức, nhưng cố tình Chu Tuyết Viên lại cứ đụng vào cơn giận nàng không muốn phát ra.
"Tôi không có nói đến mẹ tôi". Chu Tuyết Viên bị nàng nói đến á khẩu, cô không ngờ nàng cũng sẽ có lúc phát ra tính khí .
"Xem ra tôi không nên uống thứ này, trà xanh thì hợp với cô hơn''. Tôn Vũ Hàn cố tình đẩy ly trà ra,nàng hơi nới lỏng áo sơ mi, dấu vết đỏ hồng trên cổ lộ ra không ít.
Chu Tuyết Viên vừa giận vừa xấu hổ, nàng không nói lại Tôn Vũ Hàn, thì ra là nàng không chấp nhặt với mình thôi. Chu Tuyết Viên đứng lên muốn rời đi lại quay lại, nàng ta ánh mắt lại lóe lên."Để rồi xem".
Tôn Vũ Hàn cũng không muốn nói nhiều, nàng không còn hứng thú uống trà nên đứng lên. Bạch Vũ Hi sau khi trở lại không thấy Chu Tuyết Viên thì vui vẻ không thôi, cô không hề biết lúc nãy xảy ra chuyện gì.
Bạch Vũ Hi nhăn nhó mặt mày nhìn nàng , cô đứng nhìn Tôn Vũ Hàn nhíu mày không vui. Một lát nữa nàng sẽ đi dự tiệc do Chu gia mời, Bạch Vũ Hi không muốn đi nhưng nàng lại bảo nàng muốn đi. Tôn Vũ Hàn nhìn mình trong gương khóe môi nâng lên, nàng có thể cảm nhận cô đang rất khó chịu. Tôn Vũ Hàn đây là cố tình mặc chiếc váy này, dù nàng không thích nhưng cũng mặc để dự tiệc.
Váy trên người nàng là váy dài ôm sát, phía sau lưng đa phần lộ ra ngoài. Phần váy bên trái có đường xẻ tà dài từ đùi đến cuối váy, khiến đôi chân thon dài càng thêm đẹp mắt. Tôn Vũ Hàn lần này không chọn màu trắng mà là màu đỏ, điều này khiến vẻ ôn nhu của nàng mất đi thay vào là quyến rũ mê người. Tôn Vũ Hàn bước đi lập tức vùng da trắng nõn của chân liền lộ ra ngoài, nàng có chút ngại ngùng nhưng rất nhanh đã bị nàng giấu đi.
"Hàn thay váy khác đi". Bạch Vũ Hi nhìn vào đùi nàng bất giác nuốt lấy nước bọt, không thể để người khác nhìn nàng như thế.
"Trễ quá rồi thay thì phiền lắm". Tôn Vũ Hàn khóe môi câu lên, ánh mắt chớp động câu mất tâm của cô.
Chu gia mở tiệc tại nhà hàng cao cấp, Chu Tuyết Viên đứng phía trên lầu nhìn xuống chờ Bạch Vũ Hi. Khi thấy cô bước vào liền nhanh chân đi xuống, nhưng khi thấy Tôn Vũ Hàn thì gương mặt liền mất tự nhiên. Chu Tuyết Viên muốn mời Tôn Vũ Hàn đến là muốn nàng nhìn thấy vẻ quyến rũ của mình, vì thế hôm nay nàng ăn mặc vô cùng gợi cảm. Váy trên người Chu Tuyết Viên cũng là màu đỏ ôm sát người, phần lưng chữ V cùng cổ áo sâu. Chu Tuyết Viên là tâm điểm của mọi người nhưng trước khi Tôn Vũ Hàn bước vào, vì thế nàng ta vô cùng tức giận.
Tôn Vũ Hàn lại không để tâm đến ánh mắt của Chu Tuyết Viên, nàng trò chuyện cùng một số đối tác. Chu Tuyết Viên thấy thế liền tìm đến Bạch Vũ Hi, Chu Tuyết Viên hỏi nhưng cô chỉ qua loa trả lời cho phải phép. Chu Tuyết Viên lần này cảm thấy mình thua kém, từ lúc vào đây Bạch Vũ Hi chưa từng nhìn nàng. Ánh mắt của cô đã dáng chặt vào Tôn Vũ Hàn, Bạch Vũ Hi nhíu mày nhìn chằm chằm nam nhân đang ngắm Tôn Vũ Hàn.
"Vũ Hi chúng ta đi ra ngoài dạo đi". Chu Tuyết Viên không chịu bỏ cuộc nàng muốn gây chú ý cho cô, đôi tay nàng đã ôm lấy tay Bạch Vũ Hi.
"Đừng phiền". Bạch Vũ Hi rút tay ra lập tức tiến đến chỗ Tôn Vũ Hàn, cô đưa tay ôm lấy eo nàng dẫn đi.
Chu Tuyết Viên thấy như thế liền đi theo, nhưng khi nhìn thấy cảnh tiếp theo chắc nàng sẽ hối hận vì đã đi theo hai người.