Minh Nhị ngồi trên sofa chân bắt chéo xem TV, nàng còn cầm thêm một đĩa lê nữa. Trên người không phải bộ quần áo tù nhân mà là một bộ đồ ngủ bằng cotton, áo ngủ dài tay có dây cột như hán phục. Minh Nhị mãi mê vừa ăn vừa xen TV nên không hề để ý, phía sau lưng ghế sofa có một người đã đứng rất lâu. Ánh mắt Cảnh Dư dán chặt vào khe rãnh sâu hút kia, mỗi lần nàng hít thở nơi đó lại phập phồng no đủ. Nuốt một ngụm nước bọt, Cảnh Dư đưa tay lau miệng thử xem mình có chảy nước miếng không.
Minh Nhị dường như bị ánh mắt như săn mồi của ai kia chiếu đến, nàng sững người gai ốc nổi tùm lum. Cảnh Dư thấy nàng rùng mình thì thu lại ánh mắt, nhưng vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn một cái. Minh Nhị lại cảm thấy mình sắp bệnh rồi, sao lại run như thế. Đến khi Minh Nhị nhìn ra sau thì cô đã không còn nữa, nàng thật có cảm giác là cô nhìn nàng.
"Phải ra ngoài rồi chị thay bộ này vào đi". Cảnh Dư đưa nàng bộ nữ tù đã được giặt sạch, dù sao cũng không thể làm khó trưởng quan.
"Không ra được không". Minh Nhị là bị cô chiều nên hư, mấy hôm rồi nàng có đi ra ngoài đâu.
Kể từ lúc vào đây nàng chưa từng được chăm sóc tốt thế này, cũng học được cách làm nũng với cô. Minh Nhị đã biết Cảnh Dư là bộ đội đặc chủng, cũng biết cô vào đây để tra tư liệu của một nữ tù. Vì thế nàng không muốn ra ngoài nữa, ở đây tận hưởng thoải mái, ai biểu người yêu nàng là người có bối cảnh a.
"Ra một chút rồi vào, hôm nay có Cục trưởng đến kiểm tra". Cảnh Dư thấy nàng lười nhác nên tự tay kéo sợi dây cột ra, một bên áo bị mở ra. Nhũ phong tuyết trắng lộ ra một nửa, đỉnh hồng nhạt cũng như ẩn như hiện. Cảnh Dư lại nuốt nước bọt, lần này chắc chắn là chảy nước miếng luôn rồi. Minh Nhị đưa tay kéo vạt áo lại, đỏ mặt quay đi chỗ khác. Mấy hôm nay dù ở cùng phòng, ngủ chung một cái giường nhưng cả hai vẫn chưa làm gì cả. Minh Nhị thì có thể chưa chuẩn bị tiếp nhận ân ái này, còn Cảnh Dư thì muốn mà không dám làm.
"Nhìn nữa là tôi sẽ không ra ngoài". Minh Nhị xấu hổ dùng lời uy hiếp, này giật lấy đồ nữ tù đi vào phòng tắm.
Minh Nhị nhìn mình trong gương thấy gương mặt đỏ ửng thì lại xấu hổ, đã hơn tứ tuần mà còn dễ xấu hổ thế này. Mà nhớ lúc trước nàng đâu có dễ dàng xấu hổ như thế, tất cả là do Cảnh Dư cả. Minh Nhị bắt đầu tắm thay đồ, mấy hôm trước nàng có hỏi cô vài điều. Nàng hỏi vì sao có phòng tắm riêng cô không dùng, mà lại hay tắm ở phòng tắm trại giam. Lúc đó cô đã trả lời là để thu thập thông tin, vì lúc tắm mới nghe được một số điều từ phòng kế bên.
Cảnh Dư đứng nhìn cửa phòng tắm, từ bao giờ cô lại nhát gan đến thế. Gặp tình huống nguy hiểm thế nào, dù có bị dí súng lên đầu cũng không sợ như bây giờ. Cảnh Dư vả nhẹ vào má mình cho tỉnh táo lại, còn thời gian mà không được gấp gáp.
Cục trưởng đến thì nhất định phải tuân thủ đúng quy định, nên Cảnh Dư cũng phải đứng trong hàng ngũ nữ tù. Cục trưởng nhìn thấy Cảnh Dư thì hừ lạnh một cái, ông không muốn kiểm tra gì nữa, mà gọi thẳng Cảnh Dư lên phòng trưởng quan.
Cảnh Dư thở dài ngao ngán rồi bước theo sau, Minh Nhị lo lắng nhìn theo hướng hai người. Sau khi Cảnh Dư đi thi thì mấy nữ tù khác luôn nhìn nàng, nhìn xem nàng có bị Cảnh Dư đánh hay không. Vì bất kỳ ai trong đây đều biết Cảnh Dư rất thô bạo, cô đã từng đánh bại một đại tỷ mà họ theo. Mấy hôm trước vị đại tỷ đó cũng bị áp giải đi nơi khác, nghe nói là đến khu tử tội. Một khi đến nơi đó chỉ chờ ngày tử hình, không ai có thể cứu được cả.
Cục trưởng ngồi trên ghế híp mắt nhìn Cảnh Dư, nhìn cô hồi lâu rồi lại hừ lạnh. "Không muốn ra thật sao".
"Không ra". Cảnh Dư vẫn như thế không hề sợ hãi, đứng trước cục trưởng chẳng sợ bằng đứng trước nàng.
"Là vì nữ nhân đó sao". Cục trưởng trước khi đến đây đã cho người điều tra, nữ nhân mà Cảnh Dư muốn ở cùng là Minh Nhị. Cục trưởng dù sao cũng có quen biết với Quách Chính Minh, nên cũng biết Minh Nhị là mẹ của Bạch Vũ Hi.
"Muốn đụng đến nàng thì tôi chết hãy tính đến". Cảnh Dư nghiêm mặt lời nói lạnh lẽo, ai cũng đừng hòng đụng đến nghịch luân của cô.
"Xem cô nghiêm trọng quá vấn đề rồi, tôi đến đây chỉ muốn thông báo cô thăng chức thôi". Cục trưởng hòa hoãn thái độ, dù cô không nói ông cũng không ra tay. Có đôi khi trong ngành có một góc đen tối, nhưng cũng phải xem nên hay không nên.
"Tôi không muốn". Cảnh Dư không muốn đeo thêm một gánh nặng, chức vụ càng cao trọng trách càng lớn.
Cục trưởng nghe cô nói xong thì im lặng, ông vẫy tay ra dấu trưởng quan đi ra ngoài. "A Dư". Cục trưởng thở dài nhìn cô, rồi lại mở miệng ôn hòa."Con định như thế mãi sao".
"Cậu muốn con phải làm sao, ông ta kỳ vọng ở con quá nhiều". Cảnh Dư thấy cục trưởng đã không còn khí thế của sếp thì cười trừ, thật ra cục trưởng chính là cậu ruột của cô. Cảnh Dư xuất thân không phải bình thường, người trong nhà điều có quyền chức. Ba của cô kỳ vọng nơi cô hơn các thành viên trong gia đình, anh trai cô đã không thể đi lại,nên tất cả gánh nặng cô điều đè trên vai cô. Ngày Cảnh Dư từ cõi chết trở về lại chỉ nhận được ánh mắt lạnh lẽo của ba,cái nhìn đầy ghét bỏ của họ hàng.
"Được rồi cậu không nói chuyện này nữa, chị hai nhớ con lắm đấy, khi nào về thì đến nhà một chút". Cục trưởng nói xong thì đứng lên, ông không thể giúp cô giản hòa thì thôi vậy.
"Cậu giúp con một việc được không". Cảnh Dư suy nghĩ một chút rồi mới nói, chuyện này có lẽ sẽ làm cậu khó xử.
"Việc gì". Cục trưởng nhìn thấy vẻ đắn đo của cô, trong lòng đã có chút suy nghĩ."Con muốn giảm án cho nữ nhân đó sao".
Cảnh Dư kinh ngạc rồi lắc đầu cười, quả nhiên từ nhỏ chỉ có cậu hiểu cô nhất."Phải".
Cục trưởng gật đầu rồi đi ra cửa, việc này đối với ông không khó. Chỉ là mượn một cái cớ gì đó để miễn giảm, nhiều lúc lại cảm thấy quá mức lạm quyền rồi. Nhờ cục trưởng nói vài tiếng nên thời hạn của Minh Nhị chỉ còn tháng, khi nghe tin nàng vui mừng lao vào lòng Cảnh Dư. Có người yêu thế này còn sợ gì nữa, Minh Nhị bắt đầu ỷ lại vào Cảnh Dư. Cảnh Dư ánh mắt sáng quắc, nuốt nước bọt nhìn nàng trong lòng mình,mỹ sắc thế này có chết cũng mãn nguyện hơ hơ.
Minh Nhị không cảm nhận được mình như một con cừu đang được nhắm đến, chỉ chờ có tí sơ hở sẽ bị ăn ngay. Minh Nhị cứ vô tư mà vui vẻ ngồi dựa trên vai dựa vào trong lòng Cảnh Dư, ngồi trên sofa cùng cô huyên thuyên nói rất nhiều. Cứ mỗi lần cử động thì tiểu bạch thỏ lại run lên, no đủ sáng mịn . Ánh mắt Cảnh Dư theo sự di chuyển của tiểu bạch thỏ mà nhìn chằm chằm, nhìn kỹ một chút sẽ thấy viên đậu nhỏ kia nha. Một ý nghĩ chợt lóe lên Cảnh Dư cố tình làm rơi cái điều khiển TV, rồi cúi xuống để nhặt lên. Mặt tiếp xúc với nơi mềm mại rất thơm, Cảnh Dư không có ý định nhặt thật nhanh mà cố tình đẩy cái điều khiển ra xa.
"Không nhặt tới à". Minh Nhị không hề biết cô đang giở trò, nàng muốn ngồi dậy giúp cô nhặt điều khiển.
Cảnh Dư mắt mở to nhìn đôi bạch thỏ cứ thế tiến đến mặt mình, khe rãnh thật sâu, thật không diễn tả nỗi. Do Minh Nhị ngồi dậy nên cả bộ ngực úp vào mặt Cảnh Dư, cô không cưỡng nổi cắn nhẹ một cái.
"Ưm".
Minh Nhị thanh âm khẽ ngân, nàng vội đẩy đầu Cảnh Dư ra. Nơi ngực nàng có một dấu răng nho nhỏ, không hằn sâu nhưng cũng có chút dấu vết, thậm chí có chút vệt sáng. Minh Nhị kéo cổ áo lên cao lau đi vệt sáng ấy, gương mặt bỗng dưng đỏ lên. Cảnh Dư mắt vẫn dán chặt vào ngực nàng, cô nắm lấy tay nàng kéo cổ áo xuống.
"Hahhh".
Minh Nhị lại ngân lên một tiếng, Cảnh Dư lại hôn lên ngực nàng. Tay không thể cử động vì bị cô giữ chặt, nàng cắn môi không muốn mình phát ra âm thanh xấu hổ. Cảnh Dư chỉ dừng lại một chỗ,cắn cắn rồi mút mút. Minh Nhị bị cô bức muốn điên rồi, cơ thể nàng nóng dần lên. Khi đã thỏa mãn vì để lại dấu hồng ngân thì cô dừng lại, Cảnh Dư muốn đứng lên thì bị nàng nắm lấy cổ áo. "Em muốn chết".
"Tôi ...tôi sẽ không làm như vậy nữa". Cảnh Dư thấy Minh Nhị tức giận thì rụt đầu muốn trốn, sau lúc nãy không nhút nhát thế này nhỉ.
"Không làm ,em khiến tôi khó chịu thế này rồi bảo không làm nữa, đến đây tiếp tục đi". Minh Nhị kéo lấy cổ áo cô,khiến cô cúi đầu xuống.
Hai phiếm anh đào chạm vào nhau, không hề nhẹ nhàng mà nhiệt tình như lửa. Cảnh Dư cảm nhận sự nhiệt tình của nàng, răng môi tương thiếp, linh lưỡi quấn quýt lấy nhau. Cảnh Dư nhanh chóng cởi bỏ áo ngủ của nàng, bộ ngực sữa no đủ cũng bại lộ trong không khí. Minh Nhị ôm lấy cô tay nắm áo cô nhíu mày, nàng đẩy cô ra kéo áo muốn cô cởi ra. Cảnh Dư ngồi thẳng lên cởϊ qυầи áo ném xuống sàn đất, rồi ôm lấy nàng đứng thẳng lên. Cả hai vừa ôm hôn vừa tiến đến giường ngủ, Minh Nhị ngã lưng xuống giường hơi tách ra nụ hôn. Hơi thở gấp gáp lại đan xen vào nhau, nụ hôn cuồng nhiệt lại diễn ra.
Tay cô chạm vào ngực nàng xoa bóp, thật đàn hồi. Tách khỏi nụ hôn còn kéo theo một sợi chỉ bạc, nó kéo dài rồi đứt. Cảnh Dư cúi xuống ngậm lấy một bên ngực nàng, lưỡi không ngừng đảo quanh đỉnh hồng ngạo nghễ. Minh Nhị ưỡn ngực tay ôm lấy đầu cô, môi phát ra thứ âm thanh dễ nghe. Cảnh Dư dùng răng cắn nhẹ đỉnh hồng, rồi lại tỉ mỉ liếʍ ʍúŧ. Minh Nhị mím môi rồi không chịu được hừ nhẹ một tiếng, ngực vừa đau vừa tê dại vì bị cô cắи ʍút̼. Cảnh Dư cũng không quên chăm sóc bên còn lại, tay sờ xuống bụng nhẹ nhàng xoa.
Minh Nhị cảm nhận cơ thể khác lạ, có một dòng nước ấm chảy xuống hạ thân. Nàng mơ hồ cảm nhận nơi chân tâm đã ẩm ướt, vì thế muốn khép chân lại. Cảnh Dư dường như biết ý định của nàng, cô tách hai chân nàng ra nhẹ nhàng hôn lên đóa hoa kia, lưỡi chạm phải hạt đậu nhỏ thì mút mạnh.
"Anh..hưm".
Minh Nhị phát ra rêи ɾỉ thanh âm, thân mình vặn vẹo. Cảnh Dư yêu thích chăm sóc đóa hoa này, lưỡi luồn vào trong u tuyền. Ái dịch chảy ra đều bị cô nuốt lấy, một ngón tay theo lưỡi cùng tiến vào.
"Ahhh... nhanh..nhanh quá". Minh Nhị tay nắm lấy ga giường, kɦoáı ƈảʍ mà cô mang đến khiến nàng không ngừng rêи ɾỉ.
Cảnh Dư lại cho thêm một ngón tay,cứ thế ra vào bên trong nàng. Minh Nhị chân cong lên kẹp lấy eo cô, hơi ngửa đầu thở dốc. Cảnh Dư ôm lấy nàng kéo nàng lên, để nàng ngồi lên chân mình. Tay vẫn theo quy luật ra vào, nóng hỏi cùng ẩm ướt. Minh Nhị hôn lên môi Cảnh Dư, linh lưỡi cùng nhau trêu đùa nhảy múa. Tay nàng vịn lên vai cô, khi đến cao trào thì báu chặt đến in hằn dấu móng tay.
Cảnh Dư vẫn giữ nguyên tư thế, tay rút ra kéo theo một ít ái dịch trong suốt. Cô vuốt ve lưng nàng đợi nàng bình ổn hô hấp, nhưng càng vuốt ve cô lại càng muốn nàng thêm nữa. Minh Nhị hừ nhẹ như tiếng muỗi kêu, nàng dùng răng cắn cắn vai cô. Điều này khiến cho ngọn lửa trong lòng Cảnh Dư bùng lên, tay di chuyển bóp lấy bờ mông căng tròn. Minh Nhị nhả vai cô ra hơi tách rời nhìn cô, môi mấp máy rồi mỉm cười. Cảnh Dư nghe xong lập tức áp nàng xuống giường, một lần nữa ngậm lấy đỉnh hồng của nàng. Minh Nhị ôm lấy đầu cô, phóng túng bản thân mặc cho cô xâm chiếm.
Đợi khi cao trào một lần nữa đi qua Minh Nhị mệt đến không cử động được, Cảnh Dư bước xuống giường muốn lấy khăn giúp nàng lau người. Minh Nhị mắt khép hờ hưởng thụ cô phục vụ cho nàng, thân thể được lau sạch sẽ dễ chịu. Cảnh Dư lau đến hạ thân thì dừng lại, nơi ga giường có ướt một mảnh lớn. Minh Nhị hơi nâng người muốn nhìn Cảnh Dư sao lại dừng, vì thế hơi ngẩng lên đã thấy việc rất xấu hổ.
Cảnh Dư đứng lên bế nàng đặt lên ghế sofa, rồi đi thay ga giường mới. Làm xong tất cả lại bế nàng đặt xuống giường, ngồi xuống cạnh nàng hôn lên trán nàng. "Chị ngủ một chút đi".
"Nằm xuống đây". Minh Nhị vỗ vào phần giường kế bên, nàng muốn ôm cô ngủ.
Cảnh Dư đi cất khăn lau rồi trèo lên giường, dang tay đêm nàng ôm chặt trong lòng,Minh Nhị ôm lấy cô tìm vị trí thoải mái mà ngủ.