Tôn Vũ Hàn ngồi trên ghế cạnh Lý Lan, cả hai im lặng chẳng nói gì. Tôn Vũ Hi cùng Tiểu Mễ đang chơi bên kia, hai bé con cùng nhau xây lâu đài cát. Lý Lan trong lòng đầy những mâu thuẫn , cô muốn hỏi nữ nhân này sao lại tàn nhẫn như thế. Dù không yêu thương con mình ,cũng không nên đánh con mình như thế.
"Sao em lại nhẫn tâm đánh con bé như thế". Lý Lan suy nghĩ xong quyết định hỏi.
"Em không phải mẹ ruột của tiểu Hi, em biết chị đang nghĩ gì. Lúc mới gặp tiểu Hi, trên người con bé thật rất nhiều vết thương. Em không tìm được thân nhân, nên nhận nuôi". Tôn Vũ Hàn ngữ khí nhẹ nhàng trả lời.
Thoáng chốc lại trầm mặt, Lý Lan có hơi lúng túng. Cô chưa chi đã đi trách nàng, thật hấp tấp quá. Lý Lan lén nhìn nàng xem có biểu hiện gì không, vẫn bình thản và điềm tĩnh như thế. Lý Lan đã gặp qua rất nhiều nữ nhân xinh đẹp , có thể đẹp hơn cả nàng. Nhưng khí chất trong trẻo thuần khiết này nàng chưa thấy qua, Lý Lan cứ như thấy được một nàng công chúa thời cổ đại. Khí chất thanh cao, lại không kiêu ngạo, lại mang sự thanh khiết. Nàng rất đẹp , xinh đẹp theo cách của nàng , không trộn lẫn vào đâu cả.
"Nếu sao này em lập gia đình, em có thương tiểu Hi nữa không". Lý Lan nghĩ đến tương lai, nghĩ đến sau này nàng có đứa nhỏ của mình , thì tiểu cô nương này sẽ ra sao.
"Em không sinh con được nữa, còn chuyện lập gia đình thì em không nghĩ tới nữa. Giờ em chỉ có tiểu Hi , sau này cũng chỉ có mình tiểu Hi". Tôn Vũ Hàn ảm đạm nói, nếu nói nàng không buồn thì là nói dối. Nàng cũng muốn đứa nhỏ của chính mình, nhưng giờ đối với nàng không quan trọng nữa.
Lý Lan sững sờ một chút, không còn sinh con được nữa. Điều này đối với nữ nhân là điều đau khổ nhất, nàng còn rất trẻ tương lai còn rất dài vậy mà. Lý Lan thật sự khâm phục nghị lực của nàng, khâm phục sự kiên cường của nàng. Nhưng thực tế cô đâu hề biết rằng, nàng đã từng tìm đến cái chết. Tin rằng nếu lúc đó, không có Tôn Vũ Hi xuất hiện , thì nàng đã không còn trên thế gian này. Cứu tiểu Hi cũng chính là cứu nàng, nàng có thể buông tha như thế sao.
"Chị xin lỗi, chị không cố ý nhắc đến chuyện buồn của em". Lý Lan áy náy cười cười.
"Không sao , chuyện đã qua rồi ". Tôn Vũ Hàn vẫn dáng vẻ vân đạm phong kinh.
"Em không nghĩ để tiểu Hi gặp mẹ ruột một chuyến sao, lỡ như cô ấy đang tìm con bé thì sao". Lý Lan không phải cố tình chia rẽ, nếu lỡ vạn nhất chuyện xảy ra, nên tìm đến trước thì hơn.
"Em cũng có ý đó". Tôn Vũ Hàn ngữ khí nhẹ nhàng, không nhìn ra có chút cảm xúc gì.
Tuy ngoài mặt không cảm xúc gì, nhưng lòng nàng không ngừng dậy sóng. Nàng biết đều này chứ, chính là không dám nghĩ đến. Nàng biết sẽ có một ngày sự thật sẽ phơi bày, sẽ có một ngày tiểu Hi rời xa nàng.
Tôn Vũ Hàn vô cùng hoảng loạn, rõ ràng nàng không tra được gì từ thân thế tiểu Hi. Thế mà giờ đây Lý Lan đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi thứ đến quá đột ngột. Tiểu Hi sẽ rời bỏ nàng sao, nghĩ đến đây tâm nàng nhói đau, nàng ngẩng đầu nhìn Tôn Vũ Hi.
Tôn Vũ Hi vẫn mãi chơi đùa, nhưng khi cảm nhận ánh mắt nhìn mình, cô quay lại cho nàng nụ cười rạng rỡ. Nụ cười đó xuyên thấu tim nàng, nàng không muốn tiểu Hi đi như thế. Đột nhiên trong suy nghĩ hiện ra "không thể để tiểu Hi gặp mẹ ruột được", nhưng rất nhanh bị nàng phủ định. Nàng đâu phải người ích kỷ như thế, nàng muốn tiểu Hi có sự lựa chọn.
Nàng yêu thương tiểu Hi như thế, thì mẹ ruột cô chắc cũng thế. Dù không biết cô làm sao bị thương , chắc có nguyên nhân gì đó. Có lẽ không phải mẹ ruột cô gây ra, do một người nào đó chăng. Tôn Vũ Hàn suy diễn rất nhiều tình huống, nàng đang cố cho bản thân một lý giải.
"Chị có thể cho em địa chỉ nhà mẹ tiểu Hi không". Tôn Vũ Hàn nắm chặt tay nói.
"Chị không biết, nhưng nhà cũ của chị có thể gần đó. Em cứ đưa tiểu Hi đến đó, cô bé sẽ nhận ra ngay". Lý Lan nói xong, lấy bút ra viết lại địa chỉ.
"Cám ơn chị". Tôn Vũ Hàn nhận lấy mảnh giấy, lòng nàng nặng nề như bị tảng đá đè vậy.
Tôn Vũ Hàn cùng Lý Lan nói chuyện với nhau vài thứ rồi tạm biệt nhau, nàng dẫn Tôn Vũ Hi bước dần đến xe.
"Tiểu Hi chơi có vui không". Tôn Vũ Hàn xoa đầu cô hỏi.
"Vui ạ, vui lắm mẹ ơi". Tôn Vũ Hi rất vui vẻ, hôm nay cô gặp lại dì Lý cùng Tiểu Mễ.
Nhìn nụ cười hồn nhiên của cô, Tôn Vũ Hàn cảm thấy chua xót. Nàng có thể sẽ còn nhìn thấy nụ cười này hay không, mọi hi vọng của nàng cũng sẽ như thế mà mất đi. Tôn Vũ Hi cảm giác mẹ đang buồn, cô đưa tay ôm lấy cổ mẹ, tay vuốt vuốt trên lưng. Tôn Vũ Hi xem TV thấy người ta an ủi như thế, cô cũng muốn mẹ không còn buồn nữa.
Bất giác cảm thấy mát lạnh, Tôn Vũ Hàn đưa tay sờ lên khóe mắt. Nước mắt nàng rơi từ lúc nào không hay, nàng thật yếu đuối, nàng không muốn đều này. Nhưng cảm giác bất lực, muốn buông nhưng không thể buông này đè ép nàng. Nàng không muốn mất tiểu Hi, nhưng việc này nàng cần phải làm.
Về đến nhà Tôn Vũ Hi vội chạy đến vườn hoa, những đóa Thủy Vu đã nở rộ. Tôn Vũ Hi rất vui mừng, cô đã luôn trong chờ điều này. Mới lúc sáng còn là nụ hoa, giờ đã khoe sắc nở rộ. Tôn Vũ Hi hái một đóa hoa , cô chạy đến kéo áo Tôn Vũ Hàn. Tôn Vũ Hàn thuận theo cô khụy một gối ngồi xuống, Tôn Vũ Hi cài đóa hoa lên tóc nàng phía bên tay trái. Đóa hoa trắng thanh thuần, kết hợp gương mặt nàng càng tôn vẻ thuần khiết. Tôn Vũ Hi có chút say mê ngắm nhìn nàng, mẹ của cô thật rất xinh đẹp nga.
Theo thói quen hai người cùng tắm chung, cũng theo thói quen Tôn Vũ Hi tiếp tục chiếm tiện nghi của mẹ. Tôn Vũ Hi càng ngày càng thích thú trêu đùa hai khỏa trắng nõn ấy, trêu đùa tới khi thõa mãn mới thôi. Tôn Vũ Hi thường đem mình so sánh, khi nào mình mới được như mẹ a.
Tôn Vũ Hàn nắm lấy cái tay không an phận đó, nàng thật dung túng cô quá rồi, sau này cứ như thế thì nguy. Nhưng rất nhanh nàng liền gạt bỏ, sao này lớn rồi chắc gì cô còn như thế với nàng( sai lầm lớn rồi Hàn tỷ à).
Tôn ba cùng Tôn mẹ đi vắng, hai nhân gia đã ra nước ngoài tham dự triển lãm tranh. Sau khi ăn xong , Tôn Vũ Hàn đến phòng đọc sách. Tôn Vũ Hi thì chơi đùa mới" Mao Mao ", cô rất thích bộ lông mền của nó. Tay cầm sách nhưng một chữ cũng không đi vào đầu, nàng mở ngăn tủ lấy ra mảnh giấy nhỏ. Nhìn địa chỉ hiện lên rõ ràng, Tôn Vũ Hàn ánh mắt ảm đạm.
Nội tâm không ngừng đấu tranh, giữa lòng ích kỹ và lý trí. Nàng đặt mảnh giấy xuống, thở dài một hơi. Chuyện cần làm thì phải làm thôi, nàng lại cầm quyển sách tiếp tục đọc.
Nhìn lên đồng hồ đã giờ tối, buông sách xuống đi ra bên ngoài. Tôn Vũ Hàn nhìn con gái đang cuộn tròn ngủ say, thật là biết dùng Mao Mao làm gối. Nàng bế Tôn Vũ Hi lên, gương mặt của cô lúc ngủ rất khả ái. Thỉnh thoảng còn chép miệng, rồi chu chu cái môi nữa. Đặt cô nằm xuống giường, Tôn Vũ Hàn cũng nằm xuống cạnh cô. Tôn Vũ Hi theo thói quen tìm kiếm hơi ấm , cô chui vào lòng nàng an vị mà ngủ tiếp.
Tôn Vũ Hàn nhìn cái đầu nho nhỏ trong lòng mình, đôi bàn tay bé xíu co lại trước ngực nàng. Tôn Vũ Hàn tâm hung hăng đau , phải chi tiểu Hi thật sự là con gái ruột của nàng, như thế sẽ không ai cướp tiểu Hi của nàng.
Tiếng chim hót ríu rít trên cành, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ. Những tia nắng len vào soi rọi căn phòng, Tôn Vũ Hàn mi mắt khẽ mở ra. Tôn Vũ Hi vẫn còn đang ngủ, thân mình vẫn cuộn tròn trong lòng nàng.
"Tiểu Hi dậy đi". Tôn Vũ Hàn khẽ lay vai cô.
"Ưm". Tôn Vũ Hi nheo mắt nhìn nhìn rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
"Ngoan dậy đi , mẹ đưa con đến một nơi". Tôn Vũ Hàn tiếp tục lay lay vai cô.
Tôn Vũ Hi không tình nguyện ngồi dậy, vẻ mặt tràn đầy bất mãn. Cô trèo xuống giường đi vào phòng tắm, Tôn Vũ Hàn mỉm cười vào theo. Trong phòng tắm có đặt sẵn ghế cho Tôn Vũ Hi , cô trèo lên lấy kem đánh răng. Tôn Vũ Hàn cũng lấy kem đánh răng, thoáng bắt gặp hai chiếc ly cùng nằm một chỗ. Trên mỗi chiếc ly điều có in hình của cô và nàng, in dấu nụ cười hạnh phúc của cả hai.
"Mẹ sao vậy". Tôn Vũ Hi đang cởϊ áσ hỏi.
"Hử". Tôn Vũ Hàn giật mình hoài nghi.
"Con thấy mẹ buồn". Tôn Vũ Hi nghiêm túc nhìn mẹ.
"Mẹ đâu có buồn". Tôn Vũ Hàn bình ổn lại tâm trạng, không ngờ tới tiểu Hi tỉ mĩ như thế.
"Mẹ nói dối". Tôn Vũ Hi xụ mặt làm vẻ hờn dỗi.
"Mẹ không có buồn mà". Tôn Vũ Hàn đưa tay nhéo cái má phụng phịu của cô.
"Ngô... không được nhéo má con". Tôn Vũ Hi bật người ra sau , hai tay bưng kín má.
"Ha ha ... tiểu Hi thật đáng yêu nga". Tôn Vũ Hàn cười đến híp mắt. Từ khi có tiểu Hi nàng không biết bao lần cười thoải mái thế này.
Tôn Vũ Hi hờn dỗi thay quần áo rồi chạy đi, cô giận mẹ rồi không nói chuyện với mẹ nữa. Tôn Vũ Hàn thay đồ xong thì xuống phòng khách, thấy thân ảnh bé xíu ngồi trên sopha. Tôn Vũ Hàn khóe môi cong lên, nàng bứơc nhẹ đến sau lưng cô, ôm lấy cô bế lên.
" A.... Thả con xuống". Tôn Vũ Hi giật mình la lên.
"Không thả trừ phi tiểu Hi không giận nữa". Tôn Vũ Hàn ôm cô xoay một vòng.
"A...a con không giận nữa , té ... té bây giờ". Tôn Vũ Hi ôm chặt mẹ nói.
Tôn Vũ Hàn nở nụ cười ma mị, thật yêu quá đi mất. Nhưng nụ cười của nàng chợt tắt, nàng là nhìn thấy xe đã đến trước cửa. Chú Hoàng mở cửa xuống xe, nhìn nàng gật đầu.
"Chúng ta đi thôi".
Tôn Vũ Hàn nắm lấy tay tiểu Hi tiến đến chiếc xe, Tôn Vũ Hi khó hiểu theo mẹ lên xe. Xe bắt đầu lăn bánh, không khí trong xe rất im lặng. Tôn Vũ Hàn chỉ một mực nhìn ra cửa, nàng nhìn từng hàng cây lướt qua. Thời gian sẽ không thể dừng lại dù có mong muốn thế nào, thứ đã đánh mất cũng khó mà tìm lại.
Tôn Vũ Hàn cứ thế suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến lúc nàng nghe Trần Tầm nói có con riêng. Rồi lại nghĩ đến hắn nói nàng không thể sinh con, nàng đã tuyệt vọng thế nào. Nghĩ đến cái ngày nàng cứu tiểu Hi, ngày nàng tìm được một thứ gọi là hi vọng. Giờ đây nàng đang chính tay ,đem hi vọng của nàng đẩy đi nơi khác. Nàng rất muốn chạy trốn , chạy trốn cái bản tính cương trực của nàng.
"Đại tiểu thư đã đến rồi". Chú Hoàng lại tiếp tục gọi nàng, dù không biết là lần thứ mấy.
"À ,Ân". Tôn Vũ Hàn tỉnh lại trong suy nghĩ, đến rồi sao.
Tôn Vũ Hi nhìn cảnh vật có chút quen thuộc, đây chẳng phải đường đến nhà cũ của cô sao. Tôn Vũ Hi nhìn xung quanh, chỗ cô nghịch cát lúc trước đã mọc lên căn nhà rất to. Tôn Vũ Hàn dừng lại, nàng thấy tiểu Hi đang tìm gì đó. Tôn Vũ Hi bất giác đi đến trước cửa một ngôi nhà nhỏ, nó vẫn như vậy không hề thay đổi. Nhưng những thứ trước sân đã thay đổi, Tôn Vũ Hi trong lòng nảy sinh sợ hãi.
Tôn Vũ Hi quay đầu lại nhìn mẹ mình, ánh mắt mẹ cô đầy bi thương. Tôn Vũ Hàn biết đây chính là nhà của tiểu Hi, nhìn bên trong sân cách bố trí rất ngăn nấp.
"Con vào đi, mẹ phải đi rồi". Tôn Vũ Hàn khó khăn mở lời, tay nàng nắm chặt lại , cố dằng xuống không được khóc.
"Mẹ đi đâu". Tôn Vũ Hi hoảng hốt hỏi.
"Trở về nơi thuộc về mẹ, còn con cũng phải trở về nơi thuộc về con". Tôn Vũ Hàn nói xong xoay người rời đi.
Tôn Vũ Hàn sợ không kiềm nén nổi, nước mắt đã muốn rơi. Cảm xúc muốn khóc mà không dám, cứ nghẹn nơi cổ họng. Nó khiến nàng không thở nổi, khiến cổ họng đau rát. Càng khiến trái tim nàng đau đớn hơn, nàng còn nhìn nữa sẽ khóc mất thôi.
"Mẹ".
Tiếng kêu thất thanh vang lên, Tôn Vũ Hàn dừng lại, nàng không dám quay lại chỉ đứng yên. Cảm giác chân mình bị ôm chặt, trên váy nàng có một bàn tay nhỏ đang nắm lấy.
"Đừng ....bỏ..... tiểu.... tiểu Hi".
Tôn Vũ Hi khóc nấc lên, âm thanh đứt quãng từng nhịp. Tôn Vũ Hàn quay người ngồi khụy xuống ôm lấy cô, nước mắt nàng ruốt cuộc không kìm chế được nữa.
"Mẹ đừng bỏ tiểu Hi, đừng bỏ con một mình. Tiểu Hi sẽ ngoan , sẽ không đòi hỏi gì hết, sẽ không hờn dỗi. Không bước bỉnh , không đòi mẹ dẫn đi chơi nữa. Tiểu Hi hứa sẽ ngoan mà, mẹ đừng bỏ con ở đây mà".
Tôn Vũ Hi khóc nức nở nói , mẹ giận cô rồi vì cô không ngoan. Cô giận dõi không nói chuyện với mẹ , cô đòi mẹ mua đủ thứ. Tôn Vũ Hàn ôm lấy cô , bờ vai run rẫy. Nàng không muốn tiểu Hi xa nàng, khi quay đầu lại đã cho nàng một cái quyết định.
"Con không muốn gặp lại mẹ ruột sao". Tôn Vũ Hàn đứng lên bế cô ôm vào lòng.
"Không muốn, không muốn". Tôn Vũ Hi dùng tay ôm chặt cổ nàng, hai chân bám chặt vào eo nàng.
Tôn Vũ Hàn thật muốn bật cười, hình tượng của tiểu Hi giờ cứ như chú khỉ đu mẹ ấy. Tôn Vũ Hàn đưa tay lau nước mắt, nàng nhìn vào căn nhà trước mặt. Nếu tiểu Hi đã không muốn thì nàng sẽ rời đi, nàng sẽ không để ai mang tiểu Hi đi nữa.
Tôn Vũ Hi cứ ôm lấy nàng, cô nhìn ngôi nhà đang dần dần xa. Nơi cô từng sống, nơi từng được cô gọi là nhà. Cô không bao giờ muốn trở lại nơi này thêm lần nào nữa, nơi không còn là nhà của cô. Nơi chứa đựng những đau đớn, mắng chưởi , còn có bao lần đòn roi. Nơi mà người sinh ra cô lại không cho cô tình thương của mẹ, nơi cô không hề muốn tồn tại trong ký ức.
Ngồi trên xe , Tôn Vũ Hàn vuốt mái tóc dài ngang vai của cô. Tôn Vũ Hi đã ngủ thiếp đi, có lẽ vì khóc mệt. Mà đôi mắt nàng cũng đã hơi sưng lên, nhìn vào gương y hệt mắt thỏ. Tôn Vũ Hàn mỉm cười còn đâu là hình tượng đây, nàng dễ dàng bộc lộ chân thực trước tiểu Hi.
"Chú Hoàng con có làm sai hay không". Tôn Vũ Hàn miên man hỏi.
"Đại tiểu thư không cần áy náy, nếu tiểu Hi đã quyết định chọn con thì có gì mà sai với đúng". Chú Hoàng thanh âm trầm ấm.
"Nhưng... nhưng...". Tôn Vũ Hàn muốn nói mà ngập ngừng.
"Lòng ích kỷ đôi khi cũng là bình thường, ai trên đời cũng sẽ có. Đại tiểu thư không phải thánh nhân, con cũng có sự ích kỷ của mình. Nhưng phải xem sự ích kỷ đó có hại ai không, chú thấy tiểu Hi ở bên con rất tốt". Chú Hoàng tin tưởng Tôn Vũ Hàn không hề sai, tiểu Hi bên nàng mới là tốt nhất.
"Cám ơn chú Hoàng". Tôn Vũ Hàn tâm trở nên bình yên, trên môi nở nụ cười mỹ mãn.
Đôi mắt mơ màng mở ra, căn phòng rất đổi quen thuộc. Vươn cánh tay trắng nõn bé xíu sang bên cạnh dò tìm, nhưng không có ai bên cạnh cả. Tôn Vũ Hi ngồi bật dậy ngơ ngác nhìn khắp phòng, mẹ đâu rồi mẹ của cô đâu rồi.
Tôn Vũ Hi trèo xuống giường, cô bé chạy vội xuống phòng khách. Ánh mắt chợt dừng lại nơi thân ảnh quen thuộc, nàng đang ngồi cạnh cửa sổ nhấm nháp tách trà. Tôn Vũ Hi thở ra một hơi, cô vội chạy lên phòng vệ sinh cá nhân. Tôn Vũ Hi nhìn lên tấm ảnh trên cửa, mẹ đang ôm lấy cô cười thật tươi. Tôn Vũ Hi trong lòng luôn giữ mãi một nụ cười, nụ cười tràn ngập ánh sáng lần đầu cô nhìn thấy.
_________________________________________
Mai là chung kết rồi mong VN sẽ thắng, mai công ty cho về sớm xem đá banh.