Tôn Vũ Hàn hôm nay có cuộc hẹn quan trọng, nàng phải đi gặp đối tác ký hợp đồng. Bạch Vũ Hi lại không thể đi theo nàng, cô nhận được điện thoại của Ninh gia gia. Ninh gia gia muốn cô đến nhà ông một chuyến, chắc là mắng một trận đây mà.Bạch Vũ Hi mới sáng đã lên xe về Ninh gia, khi đến nơi đã thấy Ninh gia gia ngồi trước cửa. Cô vừa mới tiến vào đã bị ông mắng cho một trận, nhờ Lộ Khiết tìm cơ hội mang cô đi mới thoát a.
"Con định sẽ làm gì". Lộ Khiết ngồi xuống bậc thềm, nàng cũng đã biết việc Tôn Vũ Hàn cùng cô yêu nhau.
"Cưới Hàn". Bạch Vũ Hi trả lời trong vui vẻ, cô đã cầu hôn nàng rồi mà.
"Con đó tự tin như vậy ". Lộ Khiết gõ nhẹ vào đầu cô, con nhóc này trưởng thành thật rồi.
"Hàn là của con mà ". Bạch Vũ Hi đứng lên chỉ vào mình nói, nàng đã thuộc về cô nha.
Lộ Khiết cười vang con bé này thiệt là không nói nổi, nàng đứng lên đi vào nhà. Bạch Vũ Hi ngẩng đầu nhìn trời, cô lấy điện thoại ra gọi cho nàng. Nhưng gọi mãi mà không ai nghe máy, không biết nàng làm gì nữa. Bạch Vũ Hi bỏ điện thoại vào túi đi vào nhà, phải giúp dì làm bếp thôi.
Đến tối cô lại gọi điện một lần nữa nhưng không ai bắt máy, Bạch Vũ Hi nhíu mày có chút lo lắng không yên. Một lúc sao điện thoại lại có tin nhắn, Bạch Vũ Hi mở ra xem thì đứng bật dậy.
Khốn kiếp.
Bạch Vũ Hi lập tức thu dọn đồ trở lại nhà, nàng bị bắt cóc rồi. Mà người bắt nàng là cái tên theo đuổi cô Thiệu Hoàng Cường, hắn thật không muốn sống thật mà. Bạch Vũ Hi gọi điện cho Tôn ba báo cảnh sát, không biết nàng bị bắt đi đâu.
Tôn ba lập tức báo cho mọi người, dù phải lục tung hết cũng phải tìm được nàng. Bạch Vũ Hi ngồi trên xe tay nắm chặt, nàng đang ở đâu có bị hắn đánh không. Cô phải tìm nàng ở đâu đây, hắn có thể trốn ở đâu. Bạch Vũ Hi nhìn vào bức hình được gửi qua từ điện thoại nàng, nơi này có thùng sơn là ở đâu.
Trình Vân Phi cũng cho người tìm khắp nơi, sao lại xảy ra chuyện nữa chứ. Cô đang đi thi thì đụng trúng một người, là thư ký của Tôn Vũ Hàn.
"Xin lỗi Trình tổng, tôi vô ý quá". Lý Vị Nguyên đang đi mua đồ cho con thì gặp cô, nàng không để ý nên đụng trúng.
"Không sao tôi đang vội". Trình Vân Phi nhíu mày rồi muốn rời đi.
"Trình tổng nhắn lại với Tôn tổng ngày mai hợp đồng xong rồi, tôi không gọi cho chị ấy được". Lý Vị Nguyên chợt nghĩ ra nên nói, từ lúc đi xem hợp đồng nàng không liên lạc với Tôn Vũ Hàn được.
"Hàn bị người ta bắt đi rồi". Trình Vân Phi giọng nói như muốn khóc, em ấy sẽ không sao đúng không.
"Bắt đi,là ai làm". Lý Vị Nguyên mở to mắt, ai dám bắt Tôn tổng.
"Thiệu Hoàng Cường ". Trình Vân Phi nghe Bạch Vũ Hi nói như thế, tên nam nhân chết tiệt.
Lý Vị Nguyên nghe đến thì giật mình, là hắn ta sao. Nàng chợt nhớ đến mấy ngày nay thấy cô bạn lén lút, không lẽ là muốn giúp Thiệu Hoàng Cường. "Trình tổng đưa tôi đến gặp một người, có lẽ nàng biết Tôn tổng ở
đâu".
Thiệu Ái Hoa đang muốn đi ra ngoài thì bị chặn lại, Lý Vị Nguyên nhíu mày nhìn túi đồ trên tay nàng. "Cậu đi gặp anh cậu đúng không".
"Cậu nói gì vậy tôi không biết". Thiệu Ái Hoa bối rối muốn tránh đi.
"Anh cậu bắt Tôn tổng rồi, cậu thật muốn anh mình tội càng thêm nặng sao". Lý Vị Nguyên tức giận giật lấy túi đồ của nàng, thật tức chết mà.
"Bắt Tôn tổng ". Thiệu Ái Hoa không ngờ anh trai sẽ làm như thế, nàng chỉ muốn giúp anh trốn đi thôi." Công trường bỏ hoang gần Tòa nhà mới xây phía bắc".
Trình Vân Phi có được manh mối lập tức gọi cho Bạch Vũ Hi, rồi gọi điện cho cảnh sát.
Âm thanh ken két vang lên, Tôn Vũ Hàn môi mím chặt cố nén cơn đau. Thiệu Hoàng Cường dùng roi da đánh vào người nàng, còn cười rất thỏa mãn.
"Hét lên đi,nếu bà chị hét lên tôi còn suy nghĩ lại". Thiệu Hoàng Cường cầm roi đánh vào người nàng, máu chảy ra đỏ cả áo sơ mi trắng.
Tôn Vũ Hàn cắn chặt răng chịu đựng, nàng còn chịu đựng nổi mà. Thiệu Hoàng Cường thấy vậy tức giận lên, hắn tiếp tục đánh nàng. Tôn Vũ Hàn nằm dưới đất không chịu nổi ngất đi, lại bị hắn dội nước tỉnh lại. Nước thấm vào vết thương khiến nàng đau đến rơi nước mắt, nhưng nàng vẫn cắn răng không phát ra âm thanh nào.
Áo sơ mi bị ướt sũng khiến nó bám vào cơ thể nàng, Thiệu Hoàng Cường nhìn một màn này thì nổi lên dã tâm. Hắn sẽ chiếm đoạt nàng, thử xem nàng có chịu hét lên không. Đây là cách trả thù tốt nhất, như thế hắn mới hả dạ nha. Thiệu Hoàng Cường mở điện thoại lên gọi cho Bạch Vũ Hi, hắn đặt điện thoại quay về nàng.
"Bà chị để tôi giúp chị thoải mái nhé". Thiệu Hoàng Cường vừa nói vừa cởϊ áσ ra, trên người hắn giờ chỉ còn chiếc quần dài đã cởi nút.
"Không tránh ra". Tôn Vũ Hàn hoảng sợ, nàng cố gắng trườn đi nhưng không thể.
Thiệu Hoàng Cường cười đểu đưa tay cởi nút áo nàng, nhưng chưa kịp cởi đã bị đạp một phát. Thiệu Hoàng Cường ăn đau lồm cồm bò dậy, khi thấy Bạch Vũ Hi thì mặt tái đi.
"Tên khốn". Bạch Vũ Hi đạp hắn mấy cái, rồi giơ chân đạp mạnh vào hạ thân của hắn.
"A". Thiệu Hoàng Cường hét lên hắn ôm lấy hạ thân đau đớn.
Bạch Vũ Hi cởi trói cho nàng, ôm chặt nàng vào lòng. Nhìn những vết roi trên người nàng mà nghiến răng nhìn Thiệu Hoàng Cường, Bạch Vũ Hi đứng lên cầm lấy roi da không ngừng đánh hắn. Hắn đánh nàng một, cô sẽ đánh hắn gấp mười. Thiệu Hoàng Cường không mặc áo cứ thế bị roi quất vào đau đớn hét to, hắn muốn tránh đi nhưng bị cô nắm lấy cái chân. Bạch Vũ Hi nắm chặt vặn một cái, tiếng hét thê thảm lại vang lên.
"Chạy đi anh ngon thì chạy đi". Bạch Vũ Hi lại tiếp tục quất vào người hắn, cảm giác bị roi quất tốt lắm đúng không.
"Đừng.. Tiểu Hi ". Tôn Vũ Hàn thì thào gọi, nàng không muốn cô trở nên như thế.
"Hừ may cho anh". Bạch Vũ Hi ngừng lại ném roi xuống đất, cô tiến đến bế nàng lên.
Bạch Vũ Hi chưa hả dạ nên đạp hắn thêm một cái, có thể sẽ bị phế đi không chừng. Đợi khi Bạch Vũ Hi bế nàng ra thì cảnh sát mới đến, thấy cảnh tượng này mà rùng mình. Mà thôi cháu gái của xếp thì thôi bỏ qua, mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện a.
Bạch Vũ Hi đưa nàng đến bệnh viện, nhìn những vết roi trên người nàng mà rơi nước mắt. Tôn Vũ Hàn được đưa vào trong phòng, Bạch Vũ Hi đành phải ngồi chờ bên ngoài. Tôn ba cùng Tôn mẹ cũng đến bệnh viện, khi thấy con gái như thế Tôn ba tức giận rời đi. Thiệu Hoàng Cường cường này đụng nhầm người rồi, xem như hắn xui xẻo.
Những vết thương khiến nàng phát sốt, Bạch Vũ Hi không nghĩ ngơi luôn túc trực bên giường nàng. Đến ngày hôm sau cơn sốt dần hạ xuống, tình trạng đã tốt hơn rất nhiều.
"Hàn muốn ăn gì". Bạch Vũ Hi ngồi bên giường đỡ Tôn Vũ Hàn ngồi dậy, mới hai ngày mà nàng đã gầy đi không ít.
"Muốn ăn cháo con nấu". Tôn Vũ Hàn dựa lưng vào gối, nàng mỉm cười hôn lên má cô.
"Được con nấu liền". Bạch Vũ Hi muốn đứng lên liền bị nàng kéo lại.
Bạch Vũ Hi nghi ngờ nhìn nàng, cô lại ngồi xuống giường. Tôn Vũ Hàn chủ động hôn lên môi cô, nàng thật sự rất muốn làm điều này. Suýt chút nữa nàng đã không giữ được mình, nàng đã từng nghĩ cắn lưỡi tự sát. Ánh mắt ôn nhu nhìn nàng đáp lại nụ hôn ngọt ngào, Bạch Vũ Hi áp nàng nằm xuống. Chỉ là hôn nhau không làm gì hơn nữa, chỉ là cảm nhận hơi thở của nhau.
Tôn Vũ Hàn đã khỏe nên muốn xuất viện, nàng xấu hổ đánh lên vai Bạch Vũ Hi. Nàng đã nói là không sao, nhưng Bạch Vũ Hi cứ đòi bế nàng trở về. Bạch Vũ Hi mặc kệ nàng có chịu hay không, cứ như thế mà bế nàng về đến nhà. Tôn Vũ Hàn không làm gì được nên úp mặt vào ngực cô, thật xấu hổ quá đi mà.
Bạch Vũ Hi đặt nàng nằm lên giường, cô muốn xem vết thương trên người nàng. Tôn Vũ Hàn ngượng ngùng cởϊ áσ ra ,trên lưng nàng vẫn in hằn vết roi. Bạch Vũ Hi sờ lên chúng một cách nhẹ nhàng ,chắc nàng rất đau. Bạch Vũ Hi hôn lên vết thương của nàng, nước mắt cũng theo đó rơi xuống.
"Con xin lỗi, là con không bảo vệ được Hàn". Nước mắt rơi càng nhiều, cô cắn chặc răng không để phát ra tiếng.
"Mẹ không sao con đừng lo". Tôn Vũ Hàn nói xong thì lại nhớ đến việc sửa đổi xưng hô, nàng lại quên mất rồi.
"Như thế mà không sao". Bạch Vũ Hi lại nức nở, nếu để lại sẹo thì làm sao.
Tôn Vũ Hàn nắm tay cô ,nàng ôm lấy cô vào lòng. Cô cảm nhận lòng ngực ấm áp, liền khóc to trong lòng nàng. Nếu cô không đến kịp thì nàng sẽ thế nào, nếu đến nơi chỉ nhìn thấy nàng im lặng nằm đó chắc cô chết mất. Tôn Vũ Hàn chớp mắt rồi nắm tay cô đặt lên ngực nàng, Bạch Vũ Hi đang khóc bỗng ngẩng lên. Tôn Vũ Hàn bật cười quả nhiên là nín rồi, đúng là một tiểu sắc lang mà.
"Mẹ... ta muốn đi tắm". Tôn Vũ Hàn mấy ngày ở trong bệnh viện không được tắm đàng hoàng, chỉ dùng nước nóng lau người thôi.
"Hàn cứ xưng với con như lúc đầu đi, dù có là con của Hàn thì con vẫn yêu Hàn". Bạch Vũ Hi sờ lên má nàng rồi lén nhìn xuống một chút, thật tròn quá nha.
"Đồ háo sắc ". Tôn Vũ Hàn đánh lên vai cô, nàng đưa tay với lấy áo muốn mặc vào.
"Không muốn tắm sao". Bạch Vũ Hi bắt đầu trêu ghẹo nàng, cô bế bỗng nàng lên.
"Con bỏ xuống ". Tôn Vũ Hàn ôm lấy cổ cô, nàng đi được mà.
Bạch Vũ Hi nhất quyết không thả,cô bế nàng vào phòng tắm. Tôn mẹ đứng trước cửa phòng gương mặt đỏ lên, hai đứa này làm gì trong đó mà ồn thế không biết. Tôn mẹ không dám mở cửa, vì bà nghĩ hai đứa đang làm chuyện mờ ám bên trong. Tôn ba nhìn Tôn mẹ đỏ mặt đi xuống thì bật cười, ông đã nói đừng đi lên mà không nghe.
Vết thương của nàng cũng mau chóng lành lại, Bạch Vũ Hi sợ sẽ để lại sẹo nên mua rất nhiều thuốc. Tôn Vũ Hàn luôn thấy ngượng ngùng khi cô thoa thuốc cho nàng, lại buồn cười khi cô lén nhìn ngực nàng. Bạch Vũ Hi là nhịn xuống du͙ƈ vọиɠ, nhìn đến thân thể nàng mà không làm gì được.
"Muốn không ". Tôn Vũ Hàn nâng má cô lên hỏi, dù sao vết thương cũng đã lành lại.
"Muốn ". Bạch Vũ Hi như lâm vào mê dược, ánh mắt nhìn chằm chằm ngực nàng.
Tôn Vũ Hàn kéo cô vào một nụ hôn, rồi ngã người nằm xuống giường. Tay chạm lên ngực nàng nhu lộng, cô có thể cảm nhận viên đậu đứng lên ngạo nghễ. Tôn Vũ Hàn ôm lấy eo cô tay sờ vào áo muốn cởi ra, nàng muốn là cơ thể ấm áp của cô.
Đang chìm đắm trong ngọt ngào thì tiếng điện thoại vang lên, Bạch Vũ Hi bực mình cầm lấy xem. Sao mỗi lần cô muốn nàng ,đều bị Nhạc Tiểu Mễ phá vậy không biết.
"Mình nghe". Bạch Vũ Hi giọng nói có chút khó chịu, gọi lúc nào không gọi lại gọi lúc này.
"Mẹ mình nhập viện rồi". Nhạc Tiểu Mễ nói trong tiếng khóc, nàng là nguyên nhân khiến mẹ như thế.
"Sao vậy". Bạch Vũ Hi lo lắng hỏi.
"Mẹ biết rồi mẹ biết chuyện mình cùng chị ấy". Nhạc Tiểu Mễ lại khóc lớn hơn, bây giờ chỉ biết gọi cho Bạch Vũ Hi mà thôi.
"Mình đến liền ". Bạch Vũ Hi cúp máy rồi đi thay đồ.
Tôn Vũ Hàn nghi hoặc nhìn cô, nàng chưa kịp hỏi cô đã kể lại mọi thứ. Tôn Vũ Hàn nhíu mày, nàng muốn đi cùng cô đến bệnh viện. Khi đến nơi Nhạc Tiểu Mễ đang ngồi co ro ở góc tường ,nàng úp mặt vào gối mà khóc.
"Tiểu Mễ ". Bạch Vũ Hi chạy đến vịn lên vai nàng, sao lại khóc đến nông nỗi này.
"Tiểu Hi tất cả là tại mình, là mình hại mẹ ngất xỉu, tất cả là lỗi của mình ". Nhạc Tiểu Mễ bám lên tay cô mà khóc, dường như chỉ như thế mới khiến nàng ổn hơn.
Đợi đến khi bình tĩnh lại Nhạc Tiểu Mễ mới nói chuyện đã xảy ra, nàng thật sự quá do ý. Vốn là Tề Nghiên Dương đi dự tiệc nên uống rượu, cô hơi say nên vừa về nhà đã ôm lấy nàng. Nhạc Tiểu Mễ dìu cô vào nhà lại quên đóng cửa, vì thế Lý Lan đã chứng kiến mọi thứ.
Lý Lan không thể tin nhìn con gái mình không mặc gì ,lại nằm dưới thân Tề Nghiên Dương. Tề Nghiên Dương lại đang vùi đầu vào ngực con gái bà, Lý Lan che miệng lại tức giận đến không nói được nên lời. Bà muốn Nhạc Tiểu Mễ từ bỏ tình cảm trái đạo lý này, nhưng nàng khóc không chịu. Lý Lan bị nàng làm cho tức giận đến ngất đi, tỉnh lại thì đã nằm đây rồi . Mặc dù bây giờ đã tỉnh lại, nhưng bà không muốn gặp nàng. Tôn Vũ Hàn ngồi trong phòng bệnh nghe bà kể lại, nàng thở dài không biết nói gì.
"Em có thể nói với Tiểu Hi khuyên Tiểu Mễ dùm chị không, chị không thể để con bé sai trái được''. Lý Lan nắm lấy tay Tôn Vũ Hàn, bà bây giờ chỉ còn biết dùng mạng mình mà khuyên con gái.
"Em không khuyên được, cũng không nói với Tiểu Hi khuyên được". Tôn Vũ Hàn thở dài rút tay ra khỏi tay Lý Lan, nàng cũng yêu cô thì khuyên Tiểu Mễ bằng cách nào."Em biết chuyện hai đứa lâu rồi".
"Sao lại như vậy, sao em lại giấu chị". Lý Lan không tin nhìn Tôn Vũ Hàn, sao nàng lại dung túng như thế .
"Em cũng giống con bé, em yêu Tiểu Hi". Tôn Vũ Hàn cũng không còn gì phải giấu nữa, nàng đã nhận lời cầu hôn của cô.
"Em ...em". Lý Lan kinh ngạc không nói thành lời, Tôn Vũ Hàn lại yêu con gái mình.
"Em không có quyền xen vào chuyện của gia đình chị, nhưng chị Lý à chị thấy làm như vậy sẽ đem lại hạnh phúc cho Tiểu Mễ sao". Tôn Vũ Hàn nói xong thì đứng lên, chuyện này chỉ người trong cuộc mới giải quyết được.
Nhạc Tiểu Mễ như thế Tề Nghiên Dương cũng không khá hơn, cô bị cha đánh một trận nhốt trong phòng. Tề ba cho cô hai lựa chọn ,một là từ bỏ Nhạc Tiểu Mễ sẽ có công ty. Còn hai là ông sẽ tịch thu toàn bộ quyền hạn công ty, đuổi cô ra khỏi nhà nếu không đồng ý. Tề Nghiên Dương ngồi trong phòng tay đấm vào tường, không biết nàng như thế nào rồi.
Tề Nghiên Dương ôm đầu la lớn, cô muốn đập đầu chết quách đi cho xong.
Ngày Lý Lan xuất viện Nhạc Tiểu Mễ cùng bà đã nói chuyện xong,nàng đồng ý từ bỏ Tề Nghiên Dương. Nhạc Tiểu Mễ không nói một tiếng nào kể từ ngày đó, kể cả khi mẹ sắp xếp chuyện cưới gả cho cô. Nhạc Tiểu Mễ chỉ gật đầu không nói gì, nàng chỉ nhốt mình trong phòng mà thôi. Hôn lễ sẽ được tổ chức vào ngày sau, mà tân lang chính là người đang theo đuổi nàng.
Bạch Vũ Hi là tôn trọng quyết định của nàng, cô muốn gọi điện cho Tề Nghiên Dương biết. Khi nghe xong Tề Nghiên Dương như chết lặng, nàng bỏ rơi cô rồi sao. Tề Nghiên Dương không tin cô muốn đến gặp nàng, cô lựa chọn mất đi tất cả chỉ muốn ở cạnh nàng.
Tề Nghiên Dương đứng trước cửa nhà nàng, cô muốn gặp nàng quá. Nhạc Tiểu Mễ mở cửa im lặng nhìn cô, gương mặt không một chút biểu cảm nào.
"Tiểu Mễ đi với chị, chúng ta rời đi thôi". Tề Nghiên Dương nắm lấy tay nàng, phải đưa nàng đi thôi.
"Đi rồi chị lấy gì mà nuôi em , bây giờ chị không có gì cả, chỉ hai bàn tay trắng thôi. Em không muốn sống khổ, người em sắp cưới rất giàu có, em không muốn theo chị". Nhạc Tiểu Mễ âm thanh không có chút tình cảm nào, nàng hất tay cô ra.
"Tiểu Mễ tại sao ''. Tề Nghiên Dương không tin vào tai mình, sao nàng lại nghĩ như thế.
"Chị về đi,em với chị kết thúc rồi. Từ nay về sau chị đừng tìm em nữa, em sẽ sống hạnh phúc bên chồng em". Nhạc Tiểu Mễ nói xong thì đóng cửa lại, nàng che miệng không để mình phát ra âm thanh.
Tề Nghiên Dương hét lên bỏ chạy đi, tại sao lại đối xử với cô như vậy, tại sao.
Nhạc Tiểu Mễ nghe tiếng Tề Nghiên Dương đã đi rồi mới ngồi xổm xuống đất khóc nức nở, nàng cắn chặt môi đến nổi hằn sâu xuống.
"Không có chị thì thế nào gọi là hạnh phúc đây".