Jack cười hắc hắc, "Lại còn rất yêu cô nữa có đúng không?"
"Anh đừng trêu ghẹo tôi. . . . . ." An Tâm Á vẻ mặt xấu hổ, gần đây những người bên cạnh tựa hồ cũng luôn tỏ ý trêu ghẹo cô, điều này làm cho cô thật sự rất là bất đắc dĩ, haizz.
Jack cười hắc hắc, rồi rời đi.
Phó Vũ Hằng đi tới, nụ cười có chút buồn bả, mặc dù bọn họ sẽ kết hôn là chuyện trong dự liệu, nhưng lại không ngờ sẽ tới nhanh như vậy, "Chúc mừng cô, Tâm Á, tu thành chính quả rồi. . . . . ."
"Ách. . . . . ." An Tâm Á bất đắc dĩ nói: "Câu này nói còn có chút hơi sớm à, chờ tới lúc thực sự kết hôn rồi hãy nói, cũng đã chậm trễ mấy ngày rồi, nhanh chóng hoàn thành chuyện quay phim vẫn quan trọng hơn. . . . . ."
". . . . . . Ừ." Phó Vũ Hằng gật đầu một cái.
Hai người cố gắng loại bỏ tạp niệm, mới có thể chân chính nhập vai, thật là rối rắm mà. . . . . .
Trận đấu giữa Trình Quân Hạo với Vương lão thật vô cùng đẹp mắt, rất dữ dội. Cuối cùng, Trình Quân Hạo thắng, Con Muỗi cũng đem tay chân của Vương lão xử lý một cách nhanh chóng, tin tưởng rất nhanh là có thể quét sạch toàn bộ.
Mà cái đã từng là ngân hàng Vương thị, cũng đã đi vào quỹ đạo, chuyện này kể từ thời điểm ngân hàng Vương thị sửa họ mà chấm dứt, lấy sự thảm bại của Vương lão mà thành kết cục.
Nhưng trong lòng Trình Quân Hạo vẫn còn có nỗi băn khoăn, cho nên, anh lại tới bệnh viện gặp Vương lão.
Bên người Vương lão chỉ còn có một mình lão quản gia chăm lo, những người khác tất cả đều đã rời đi, tan đàn xẻ nghé, Vương lão của hôm nay, còn có ai nguyện ý dựa vào lão nữa chứ.
Không bỏ đá xuống giếng, đã coi như không tệ rồi.
Lão quản gia rất tiều tụy, nhìn Vương lão trong lòng đã nguội lạnh, lão gia tranh đấu hơn ba mươi năm, cướp đoạt, mưu đồ. . . . . . Toàn bộ đã hóa thành mây khói.
Kết cục lại còn rơi vào ốm đau bệnh tật, haizz. . . . . . Nhưng cái gì hắn cũng không nói ra lời được, chuyện có thể làm chỉ là trông coi chăm sóc mà thôi.
"Lão gia, ăn canh. . . . . ." Lão quản gia đút cháo gà cho lão.
Vương lão tránh ra, hai mắt lão vô hồn nói: "Nếu con trai ta vẫn còn sống, làm sao có thể rơi vào kết quả như vậy. . . . . ."
Lão quản gia trầm mặc không nói gì.
"Tối hôm qua ta lại mơ thấy con trai ta. . . . . ." Vương lão thì thầm tự nói chuyện, ý thức không được tỉnh táo lắm.
"Lão gia. . . . . ." Lão quản gia kinh hãi.
Lúc này Trình Quân Hạo gõ cửa, lão quản gia nghi ngờ, tới mở cửa, vừa nhìn thấy Trình Quân Hạo cũng rất kinh ngạc, run rẩy đôi môi, "Anh, anh đến đây làm gì? !"
Mặt Trình Quân Hạo không chút thay đổi, kéo cửa ra, "Có chút việc muốn hiểu rõ. . . . . ."
"Anh, chớ vào . . . . . ." Lão quản gia bất đắc dĩ nói: "Lão gia cũng đã như vậy rồi, anh còn muốn như thế nào nữa? !"
Trình Quân Hạo không để ý đến, trực tiếp đi vào, nhìn một Vương lão đã từng rất hăng hái nhiệt huyết, không ai bì nổi, biến thành một lão già bình thường bệnh tật, nhất thời lặng im.
Lão quản gia lau lau nước mắt, "Lão gia đã như vậy, dù có nói gì cũng đâu còn có ý nghĩa gì nữa? ! Ai. . . . . ."
"Vương lão. . . . . ." Trình Quân Hạo giọng nói nhàn nhạt, “Ông còn nghe được rõ ràng lời nói của tôi không? !" Nhìn dáng vẻ của lão, hoàn toàn giống với triệu chứng si ngốc của người già. ( Là bệnh Alzheimer, hội chứng mất trí nhớ của người già)
Vương lão quay mặt qua, hồi lâu mới nhìn rõ là Trình Quân Hạo, lão mệt mỏi mà nói: "Thế nào? Tới đây để cười một lão già già yếu thất bại như ta đây sao? Ta đã già. . . . . . Nhưng còn không đến mức nghe không hiểu tiếng người. . . . . ."
Giọng điệu của lão vẫn rất ngang ngược bất cần, tràn đầy khí thế nhàn nhạt.
Trình Quân Hạo nhìn bộ dáng của lão, tâm trạng tức giận đã bình ổn không ít, giọng nói của anh chuyển sang nhàn nhạt, "Tôi vẫn không hiểu, tại sao ông vẫn cứ một mựt bắm lấy tôi không buông tha, Ôn Tâm, Lâm Khả Nhân, Trình lão. . . . . . Tất cả tất cả, toàn bộ đều là nhằm vào tôi, tại sao? ! Tôi chưa từng có thù oán gì với ông. . . . . ."
Trình lão thảm đạm cười một tiếng, "Nhằm vào mày? ! Trình nhị thiếu, mày không khỏi quá mức tự đề cao bản thân rồi. . . . . . Đối tượng mà tao nhắm tới chính là thứ sau lưng mày, cái CBD mà mày dựa vào. . . . . ."
Trình Quân Hạo cau mày.
" An thị Năm đó, do An lão đầu làm chủ hắn rất có tài, hắn rõ ràng có hai đứa con gái, lại đem công ty để lại cho con gái thứ hai cùng với đứa con rể, đó là cha mẹ của mày, lại cũng không chịu để lại cho con trai tao cùng với con gái đầu của hắn, ha ha. . . . . ." Vương lão cười nhẹ , tràn đầy châm chọc, Trình Quân Hạo trợn to hai mắt, cả người ngẩn ra, "Ông nói là dì lớn cùng với con trai ông? ! Ông có con trai lúc nào chứ ? !"
"Nó đã chết. . . . . ." Vương lão cười lạnh một tiếng, "Chết trong một tai nạn. . . . . ."
"Cho nên tao hận An lão đầu, hận Trình lão, còn mẹ của mày nữa, còn có cả mày nữa. . . . . ." Vương lão cười lên ha hả, "Bảy năm trước, thật sự tao nên một lần lấy xe tông chết mày, đều tại tao nhất thời không nhẩn tâm độc ác được, nếu không cũng sẽ không có kết quả như ngày hôm nay. . . . . ."
Trình Quân Hạo lần nữa ngây ngẩn cả người.
"Bảy năm trước. . . . . ." Anh cười khổ, thì ra chuyện bảy năm trước là do Vương lão, thật sự là do Vương lão, khiến cho anh cùng Tâm Á bỏ lỡ bảy năm. . . . . . Nhưng hận sao? !
Đã không còn hận, bởi vì Tâm Á đã trở lại bên cạnh anh. Anh lại tiện nghi được thêm một cặp sanh đôi. . . . . . Huống chi tai nạn xe cộ bảy năm trước đối với anh cũng không tạo thành ảnh hưởng sâu sắc nào, chỉ mất đi một chút trí nhớ mà thôi, không đáng kể chút nào.
Lòng anh máy động, đôi mắt đột nhiên sáng lên, hỏi Vương lão, "Dì lớn cùng con trai ông ở chung một chỗ sao? !" Vậy Tâm Á có phải . . . . . Tâm Á có phải . . . . . Anh trợn to đôi mắt, cảm giác cực kỳ khó tin.
Làm sao có thể? ! ! !
Vương lão sẽ là ông nội của Tâm Á sao? ! ! ! !
Hiện tại cả người Trình Quân Hạo đều rét run.
Vương lão giống như lọt vào trong ký ức, "Lão già họ An đó vẫn cứ luôn thiên vị, chỉ yêu thương mỗi một đứa con gái ruột thịt của mình, lại không hề chịu chăm sóc một chút nào cho đứa con gái lớn là con gái riêng của tình nhân của lão lưu lại, mặc dù không phải ruột thịt, nhưng rõ ràng vẫn có tình cảm cha con, nhưng lại chỉ một mực cưng chiều đứa con gái thứ hai, hừ, Trình lão thật là được đại tiện nghi, cái tên lòng lang dạ sói đó, có được thứ cần lấy liền quăng mẹ mày đi, chỉ đáng thương cho con trai ta. . . . . ."
"Đợi chút. . . . . ." Trình Quân Hạo kích động, "Ông nói cái gì? ! Dì lớn không phải là con gái ruột của ông ngoại sao? !"
Vương lão trừng mắt nhìn anh, "Dĩ nhiên, hừ, lão già họ An đó vẫn luôn hoài nghi huyết thống của con bé, tuy là đứa bé do tình nhân mang về nhận thân thích, nhưng trong lòng lão vẫn luôn nghi ngờ, từng len lén tìm người xét nghiệm DNA, chỉ do bận tâm chuyện mặt mũi, vẫn không dám nói con bé không phải là con gái ruột mà thôi. . . . . ." Nói đến đây, Vương lão liền cắn răng nghiến lợi , "Tao cũng là sau này mới biết, lão già họ An đó thật rất biết cách lừa gạt, sớm biết vậy con trai ta nên đi tranh giành An Như Ý mới đúng, đúng là đồ khốn kiếp . . . . ."
Vương lão nói đến chuyện năm đó thì tỏ ra hận thù thật sâu.
Lần này, Trình Quân Hạo nghe rõ.
Anh và Tâm Á. . . . . . Không phải anh em họ, không phải, không phải. . . . . . Chỉ sợ ngay cả mẹ cũng không biết dì lớn không phải là ruột thịt của ông ngoại, mà sợ là chính dì lớn cũng không biết chuyện này.
Mà bây giờ, chuyện này trong lúc vô tình lại để cho anh biết được, tương đương với việc trao cho anh và Tâm Á một khối kim bài miễn trừ gánh nặng trong lòng. Trình Quân Hạo mừng rỡ như điên, chuyến đi này thật không hề uổng phí .
Bất kể như thế nào, chuyện đã qua thì cứ cho nó qua, đối với Vương lão, anh cũng không còn cần thiết phải làm gì thêm nữa.
Lão lại có liên hệ máu mủ với Tâm Á, riêng một điểm này, cũng đã không cần phải đuổi tận giết tuyệt nữa.
Mắt thấy Vương lão có chút dấu hiệu nổi điên, quản gia tới ngăn Trình Quân Hạo lại, không vui nói: "Không nên hỏi cái gì nữa, lão gia khi nhắc tới chuyện năm đó sẽ không được bình thường lắm, anh muốn cái gì cũng đã có được rồi, bỏ qua cho lão gia đi. . . . . ."