Trình Quân Hạo rút thời gian đi tới Ưng Môn, vừa vào đến liền nghe thấy bọn đàn em đang thảo luận chuyện hai cha con Chu Hoài bị hâm dọa, sợ gần chết đến nỗi đứng ở trong địa lao khóc nhè, khốc thiên hồn địa ám, vô cùng bi thảm.
Trình Quân Hạo cười nhẹ một tiếng, hiện tại thật sự biết sợ, biết khóc rồi sao, sự dũng cảm lúc trước sớm đi chỗ nào rồi chứ ? !
Trêu chọc ai không chọc, cố tình tới trêu chọc anh, thật là muốn tìm chết. . . . . .
Quả nhiên, anh vừa vào địa lao liền nghe thấy một trận khóc than bên trong, hai cha con lão ta đang gào khan khàn cả giọng, mong chờ sẽ có người thả bọn họ đi ra ngoài.
Con Muỗi cau mày, "Thật sự là một mụ đàn bà phiền toái, quả rất muốn cắt đầu lưỡi bọn họ, mẹ nó. . . . . ."
Trình Quân Hạo bước chân thong thả đi vào, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Chu Hoài cùng Chu Chỉ Vân.
Hai người bọn họ vừa nhìn thấy Trình Quân Hạo liền muốn nhào tới, nhưng bọn họ ở bên trong hàng rào, không có biện pháp nào đến gần được, mặt chỉ có thể dính vào trên hàng rào "Trình tổng, tại sao lại muốn bắt chúng tôi, chúng tôi có chỗ nào đắc tội với ngài, ngài là người quân tử không cần chấp nhặt lỗi lầm của tiểu nhân, bỏ qua cho tôi một lần đi . . . . . ."
Trình Quân Hạo cười nhẹ một tiếng, "Bỏ qua cho các người? ! Tại sao? !"
Chu Hoài gầm nhẹ , "Ta là chồng của mẹ ngươi, ta là cha dượng của ngươi. . . . . ."
Con Muỗi nổi trận lôi đình, "Mẹ nó, cái tên không biết sống chết này, dứt khoát cắt đầu lưỡi của lão đi, để đó lão lại nói lung tung. . . . . ." Anh hai của bọn họ mà chỉ bằng một kẻ như lão cũng muốn khi cha dượng sao, mẹ kiếp .
Ánh mắt Trình Quân Hạo âm lãnh cười lạnh một tiếng. "Thật là không biết hối cải, nếu thả ông ra ngoài, không biết ra ngoài còn có thể nói lung tung những thứ gì nữa đây, chó điên là không thể thả ra ngoài được, tránh đi loạn rồi cắn người ta chết thế nào cũng không biết. . . . . ."
Con Muỗi đã sớm không nhịn được, "Anh hai, xử trí như thế nào? !" Anh ta nhìn chằm chằm Chu Hoài, hung thần ác sát.
Đùi Chu Hoài cũng mềm luôn rồi, biết mình nói sai, lão không nên cùng Trình Quân Hạo làm thân, lần này thật là quá nóng nảy, vội vàng nhìn về phía Chu Chỉ Vân.
Chu Chỉ Vân cũng vô cùng không cam lòng, cô ta giãy giụa nói: "Nhị thiếu, thả em đi, em so với Tâm Á xinh đẹp hơn nhiều, anh có thể thích người phụ nữ Tâm Á kia, nhất định sẽ thích em hơn. . . . . ."
Trình Quân Hạo mặt lạnh hoàn toàn, một đôi mắt lạnh lẽo như từ địa ngục nhìn chằm chằm Chu Chỉ Vân, cười lạnh một tiếng, "Chỉ bằng ngươi, cũng muốn nói Tâm Á? ! Không có tư cách. . . . . ."
Anh cũng lười nhìn bọn họ thêm nữa, phân phó nói, "Con Muỗi, nghe bọn chúng nói hưu nói vượn thật phiền, đừng để cho ta ở thành phố A nhìn thấy bọn chúng nữa, nhưng cũng đừng giết chết. . . . . ."
Con Muỗi mừng rỡ, âm hiểm cười một tiếng nói: "Hiểu, anh hai, em sẽ làm cho cái lưỡi của bọn chúng không thể nói loạn được nữa, lập tức xử lý. . . . . . Sau đó bán sang Thái Lan, còn có thể làm hay với gái điếm. . . . . . Rất thích hợp với cha con bọn họ. . . . . ."
Bọn đàn em sau lưng liền cười vang cả lên, ồn ào lên nói: "Rất đúng rất đúng, loại mặt hàng này cũng chưa đủ tầm để mà ở lại thành phố A. . . . . . Ha ha. . . . . ."
Các anh em ở Ưng Môn đã sớm không ưa rồi, từ sau khi bắt bọn họ trở về, một mực nói bọn họ là cha dượng của anh hai, còn người đàn bà đó nói lộn xộn cái gì đó, bọn họ liền hận không được cắt đầu lưỡi của bọn chúng.
Hiện tại anh hai đã lên tiếng, bọn họ tất nhiên rất cao hứng.
Trình Quân Hạo nghe bọn họ nghị luận, cười nhẹ ra tiếng, coi như là cam chịu.
Nhấc chân bước đi, ra khỏi địa lao.
Chu Hoài cùng Chu Chỉ Vân bị dọa sợ, chân như nhũn ra, miệng cứng đơ, hoàn toàn không biết làm sao, bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng sẽ xảy ra tình huống như thế này, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ, vốn tưởng rằng chỉ cần uy hiếp một chút rồi lại để bọn họ rời đi. . . . . .
Hiện tại vừa nghe đến chuyện vừa cắt lưỡi vừa bán đi Thái Lan . . . . . .
Hoàn toàn sợ đến bắp đùi mềm nhũn rồi, lập tức run run cầu xin tha thứ. . . . . .
Con Muỗi vừa nghe xong cũng mất hết kiên nhẫn, "Sao còn để cho bọn chúng phát ra âm thanh, phiền chết được, nhanh chóng làm xong rồi trực tiếp đưa đến Thái Lan đi, hai cha con này, thật là ghê tởm. . . . . ."
Con Muỗi liền có chút ghét.
Bọn đàn em đáp, không kịp chờ đợi liền đi làm việc.
Con Muỗi đi theo sau lưng Trình Quân Hạo ra ngoài, nói, "Anh hai, còn chuyện khắc phục hậu quả công ty Chu thị? !"
"Ừ, ta đã phái người đi sắp xếp, Chu thị chỉ là một công ty nhỏ, nhiều lắm là hai ngày, là có thể đem bán. . . . . ." Trình Quân Hạo thản nhiên nói: "Hai cha con này lưu lại cũng là một mối họa, dứt khoát bắt đi, cũng thanh tỉnh hơn . . . . ."
Con Muỗi gật đầu một cái, Chu thị quá nhỏ, anh hai cũng nhìn không thuận mắt, không thể nào lại nhận lấy rồi tiếp phát triển, duy nhất có thể dùng chỉ có là bán tháo đi.
Bảy năm trước, anh hai đã rót tiền đầu tư rất nhiều vào Chu thị, cho nên, liền trở thành Đại Cổ Đông của Chu thị, hiện tại muốn thu lại hoàn toàn, là chuyện rất dễ dàng, năm đó nếu không phải nhờ Trình Quân Hạo, cũng không thể có Chu thị bây giờ.
Trình Quân Hạo không nhịn được chính là cha con Chu thị luôn lấy mẹ mình cùng Tâm Á ra mà nói chuyện, làm anh thật sự là không thể tha cho bọn họ được, đây cũng là bọn họ tự tìm.
Trình Quân Hạo tuyệt không thể để mẹ cùng Tâm Á bị thương tổn, cho nên anh không thể mạo hiểm, nhất định phải cẩn thận mà xử lý, dù là đối với cha con Chu thị quả thật là có hơi ác độc chút.
Đối với việc xử lý công ty Chu thị anh sẽ khiêm tốn hơn một chút, chỉ là, nghĩ đến Vương lão rất có thể cũng sẽ biết rõ, cho nên, Trình Quân Hạo quyết định chuyện này nhất định phải tốc chiến tốc thắng rồi.
Lúc này tuyệt không thể để Vương lão chui chỗ trống mà tới công kích công ty cùng cuộc sống của anh.
"Lúc đưa ra ngoài chú ý một chút. . . . . ." Trình Quân Hạo nhàn nhạt phân phó, nếu quả thật không như vậy, sẽ dẫn đến bứt dây động rừng, điểm này, Con Muỗi cũng biết rõ, hắn trịnh trọng gật đầu một cái, "Anh hai yên tâm. . . . . ."
Bán đi Thái Lan, cũng coi như là đối với cha con bọn họ rất nhân từ rồi.
Trình Quân Hạo gật đầu một cái, ra khỏi Ưng Môn, chuẩn bị trở về công ty, Con Muỗi lo lắng nói, "Anh hai, gần đây phải cẩn thận, em sẽ giám sát chặt chẽ bên Phó Vũ Hoàng, chỉ cần hắn bất động, Ưng Môn chúng ta cũng không động, chỉ là chuyện anh hai cùng Vương lão. . . . . . Tất cả cẩn thận là trên hết. . . . . ."
Đối với chuyện này, bọn họ muốn giúp, cũng không giúp được.
Hiện tại Ưng Môn cùng Hổ Bang thật sự là thời kỳ hết sức nhạy cảm, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng sẽ chận động toàn cục.
Vốn trên phương diện phân chia ích lợi Ưng Môn cùng Hổ Bang cũng có chút không hợp, nếu như Ưng Môn động, Hổ Bang có lẽ sẽ không tuân thủ cam kết thừa dịp cháy nhà mà hôi của, mặc dù chuyện công ty của anh hai bọn họ cũng muốn giúp một tay, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể sử dụng kế sách Bất biến ứng vạn biến thôi.
"Ừ, các cậu cũng phải chú ý an toàn, bây giờ là thời kỳ cực kỳ nhạy cảm ở thành phố A, bất kỳ thay đổi nào, cũng có thể lần nữa tạo nên một trận thành trừ. . . . . ." Trình Quân Hạo thản nhiên nói.
Con Muỗi gật đầu một cái, khẽ cảm động, đưa mắt nhìn Trình Quân Hạo lái xe rời đi.
Trình Quân Hạo chau mày lại, đang lái xe, liền nhận được điện thoại của An Bình.
Giọng nói của con trai bảo bối thật thấp, có chút nặng nề, "A lô, tôi muốn giúp ông giải quyết chuyện này một chút, cho ông một tài khoản tiền lưu động, chính ông cùng Vương lão giải quyết một lần luôn đi, chỉ cho phép thắng không cho phép thua. . . . . ."
Trình Quân Hạo sửng sốt, thật sự muốn 囧. Tên nhóc này, "Làm sao con biết? Chuyện này con đừng nhúng tay vào. . . . . ."
An Bình liếc mắt, "Chuyện này tôi không có ý định nhúng tay vào, nếu tôi nhúng tay vào, ngân hàng Vương thị có khi còn bị tôi móc rỗng, bất quá, thôi, động tới một chỗ lớn như vậy sẽ kinh động cục cảnh sát, gióng trống khua chiêng, quá kinh động, không có lời, tôi chỉ cho ông ít tiền, thêm chút lợi thế, không có ý định tham dự chuyện khác. . . . . ."