An Tâm Á đỏ mặt, đánh chết cũng không thừa nhận mới vừa rồi cô đã nói là cô yêu anh. Trình Quân Hạo buồn bã nói, "Chưa được bao lâu mà đã đổi ý rồi sao, quả nhiên là lòng dạ của phụ nữ, như mò kim đáy bể mà. . . . . ."
Anh than thở một tiếng, lại nói: "Khi chuyện này trôi qua, chúng ta kết hôn đi. . . . . ."
". . . . . . Ừ." An Tâm Á đỏ mặt đáp.
Trình Quân Hạo mừng rỡ vô cùng, anh vốn tưởng rằng cũng sẽ giống như trước kia bị làm lơ im lặng không trả lời nữa chứ, không nghĩ tới An Tâm Á lại đồng ý.
Lần này, thật là trong họa có phúc.
Trình Quân Hạo cúi đầu xuống, ở trên trán cô hôn chụt một cái, "Lão bà đại nhân, nhất định anh sẽ khiến em thỏa mãn, cái tên Chu Hoài đó cùng với Chu cái gì Vân kia, chết chắc rồi. . . . . ."
An Tâm Á hừ hừ, đỏ mặt, âm thanh nhỏ giống như tiếng muỗi kêu hừ hừ, rất xấu hổ.
Lão bà đại nhân, thật biết cách gọi đó ha. . . . . .
An Tâm Á trải qua chuyện này, ngược lại tư tưởng lại được thông suốt. . . . . . Chính là bởi vì đã trải qua quá nhiều khổ nạn, lại sẽ càng muốn quý trọng hạnh phúc trước mắt, nếu không sẽ hối hận không kịp . . . . . .
Về phần tính tình biến thái của Trình Quân Hạo, Chu Hoài cùng Chu Chỉ Vân nếu có bị chỉnh đến thê thảm, cô cũng không có ý kiến, dù sao hai người kia cũng không phải là người tốt lành lương thiện gì, vốn luôn rắp tâm không tốt đối với Trình Quân Hạo, nếu bị anh chỉnh cho, cũng là đáng đời.
An Như Ý gọi điện thoại cho Chu Hoài, Chu Hoài mừng rỡ không thôi, cho là chuyện này mười phần nắm chắt rồi, cho rằng Trình Quân Hạo có điều cố kỵ, nên buộc phải trả tiền cùng với tiếp nhận Chu Chỉ Vân, chuyện này không làm không được.
Lão cúp điện thoại liền rạo rực vui mừng thông báo cho Chu Chỉ Vân sáng sớm ngày mai đi đến biệt thự của Trình Quân Hạo. Trong lòng lại ảo tưởng bộ dạng Chu Chỉ Vân làm Tổng giám đốc phu nhân của CBD.
Chu Chỉ Vân cũng mừng rỡ như điên, cô ta rốt cuộc cũng lấy được Trình Quân Hạo rồi. Người đàn ông cao cao tại thượng này muốn gặp cô ta.
Hai người cao hứng một đêm đoán chừng đều ngủ không được. Làm một cái mộng đẹp không thiết thật.
An Như Ý cúp điện thoại, mặc dù vẫn lo lắng trùng trùng, chỉ là, bà tin tưởng Trình Quân Hạo sẽ xử lý tốt, bà xem thời gian cũng đã đến lúc phải đi làm cơm tối rồi, mặc dù Trình Quân Hạo mời người giúp việc, nhưng An Như Ý vẫn suy nghĩ muốn tự mình nấu cũng để cho có chuyện làm.
Cơm tối làm xong, An Như Ý ra khỏi phòng bếp, nhìn trời sắc đã tối, lại thấy hai đứa bé vẫn chưa về nhà, bà kỳ quái hỏi, "An Bình An Tĩnh sao vẫn chưa về? ! Giờ tan học ở vườn trẻ trễ như thế sao? ! Quân Hạo, con không phái người đi đón sao? !"
Trình Quân Hạo bình tĩnh nói: "Bình thường hai đứa bọn nó cũng sẽ không về ăn cơm tối, vì bọn nó còn phải ở lại chổ sư phụ của tụi nó học võ nữa, rất chăm chỉ, chúng con cũng đã quen rồi. . . . . ."
An Như Ý trố mắt, "Học võ? !"
"Ừ, quyền đạo ( Taekwondo), còn có một chút kiếm thuật. . . . . ." Giọng nói của Trình Quân Hạo rất nhạt, giống như không chút để ý, hoặc nói đúng hơn là anh nói giống như chuyện rất bình thường. Dĩ nhiên, kỹ thuật bắn súng, anh không nói.
An Như Ý thở dài, "Trẻ con bây giờ đều muốn học những thứ này ư, bọn họ còn nhỏ như vậy mà, haiz. . . . . ."
Trẻ con bây giờ còn nhỏ mà thật là quá cực khổ.
An Tâm Á bật cười, tới kéo lấy An Như Ý, "Mẹ, chúng ta ăn cơm tối trước đi, hai đứa bọn nó không qua mười giờ sẽ không về đâu, chúng ta ăn cơm tối xong tắm xong, bọn họ sẽ về thôi. . . . . ."
"Trễ như thế à? !" An Như Ý có chút mất mác.
An Tâm Á đã nhìn ra, đau lòng nói."Mẹ, chờ đến chủ nhật, để cho bọn nó cả ngày ở cùng với mẹ. . . . . ."
". . . . . . Ừ." An Như Ý, An Tâm Á, Trình Quân Hạo cùng nhau ngồi xuống ăn cơm, An Bình An Tĩnh không có ở đây, liền có chút là lạ, cảm giác có chút vắng lạnh.
Đặc biệt là An Như Ý, ăn xong cơm tối liền bắt đầu đứng ngồi không yên, đợi đến khi hai bảo bối về tới mới vui vẻ ra mặt.
An Tâm Á cảm thán, hiện tại hai tên nhóc kia đã trở thành ngọn nguồn nghị lực sống của mẹ rồi.
Làm mẹ phân tâm cũng tốt, nếu không ngày ngày nhớ tới những chuyện đã qua, đối với bà cũng không phải là tốt. . . . . .
"Trữ Trữ, Lẳng Lặng. . . . . ." An Như Ý có vẻ có chút lấy lòng, "Hôm nay bà ngoại mua cho các con rất nhiều quần áo cùng giày dép đó, có muốn tới thử một chút hay không? !"
An Tĩnh khéo léo, mừng rỡ liền nhào qua, bắt đầu lật tới lật lui "Bà ngoại, bà mua cái gì cho Lẳng Lặng với anh hai vậy? !"
An Như Ý cười lên, rất ôn hòa, "Rất nhiều thứ nha. . . . . ."
Hai bà cháu nói chuyện cực kỳ cao hứng.
An Bình thì lại bình tĩnh hơn rất nhiều, ánh mắt cậu liếc một cái liền thấy đôi mắt của An Tâm Á có chút sưng, cậu nheo mắt lại nhìn kỹ hơn, tiến đến gần, hỏi, "Mẹ, sao mắt mẹ lại như thế ? Khóc? !"
An Tâm Á lúng túng, tên nhóc này mắt thật tinh nha.
". . . . . . Ừ." An Tâm Á bối rối nói.
"Đã xảy ra chuyện gì? !" An Bình cau mày, "Đừng có nói với con cái gì mà bụi rơi vào mắt? ! Có phải Trình Quân Hạo làm ẹ tức giận hay không?"
Trình Quân Hạo 囧, "An Bình, con đừng xử oan cho cha, sao chuyện chưa hỏi rõ gì hết, đã nói là cha khi dễ Tâm Á chứ? Cha yêu mẹ con đến tận tâm can, làm sao có thể bắt nạt mẹ con được chứ? !"
An Tâm Á đỏ hết cả mặt, quay đầu đi, anh thật là, trước mặt trẻ con lại còn liếc mắt đưa tình, cũng không sợ đau mắt hột.
An Bình hồ nghi nhìn hết người này đến người kia một vòng, thở dài, "Bất kể, dù sao hai người ân ân ái ái, một hồi thì dính chặt lấy nhau như đắp keo, một lát lại cãi nhau thương tâm đến mức chỉ sợ không làm kinh thiên động địa, tình yêu của người lớn thật phiền phức, chính bản thân hai người tự xem mà xử lý đi. . . . . ."
An Bình quyệt miệng, nghênh ngang rời đi.
An Tâm Á vô cùng 囧, tên nhóc này. . . . . . Mấy lời nói này là ý gì? Sao mà như ông vậy chứ. . . . . .
Trình Quân Hạo ngược lại lại phì cười, "Tên nhóc chết tiệt, chờ con trưởng thành, yêu chết đi sống lại, xem con còn dám chê phiền toái nữa không. . . . . ."
An Bình liếc mắt, không để ý tới anh, lên lầu đi về phòng lên mạng.
"Chuyện này không thể nói cho An Bình, ngộ nhỡ thật sự không có biện pháp nào khác, đến lúc đó hãy nói. . . . . ." Trình Quân Hạo bất đắc dĩ nói: "Đứa nhỏ này trưởng thành sớm, lại hay lo nghĩ, Tâm Á, chuyện này anh sẽ giải quyết tốt, tin tưởng anh. . . . . ."
An Tâm Á cầm lấy tay của anh, ". . . . . . Ừ."
Trình Quân Hạo mỉm cười dịu dàng với cô.
Trình Quân Hạo nghi ngờ Vương lão đã không nhịn được nữa rồi, đoán chừng ngày hôm qua kích thích Tâm Á, là vì muốn để cho anh phân tâm, quả nhiên, ngày thứ hai, anh liền phát hiện giá cổ phiếu của công ty có hơi chút rung chuyển, không chú ý cẩn thận thật đúng là không phát hiện ra được.
May nhờ anh đã cảnh giác, có lòng phòng bị. Anh chuẩn bị phần cảnh giác, bắt đầu tích cực tổ chức hội nghị ứng chiến.
Trình Quân Hạo quét mắt một vòng những người trong bộ phận kỹ thuật, nơi này, không biết có bao nhiêu người đã bị Vương lão mua chuộc rồi đây? ! Anh sinh lòng nghi ngờ, tóm lại, chuyện này, nhất định phải phần cẩn thận ứng chiến, nếu không sẽ thua cả ván bài.
Đối phó loại chuyện như thế này, anh luôn luôn có kinh nghiệm, chọn lựa đều là người mà mình cực kỳ tin tưởng, hơn nữa bình thường đều không có bao nhiêu quan hệ với bên bộ phận kỹ thuật.
Mọi người xôn xao, Trình tổng quả nhiên là không tin những người này.
Không nghĩ tới, anh đã sớm cho người, chỉ giống như râu ria, của mình nằm vùng ở các phòng ban từ rất lâu, và bây giờ đã thành một đội quân tinh nhuệ của anh, ứng phó cùng giao chiến lần này.
Trình Quân Hạo cười nhạt, Vương lão, những con cờ của ông thật rất hữu dụng, chỉ sợ phần lớn những người quan trọng trong CBD này đều đã bị ông mua chuộc, nhưng mà, tôi cũng đã có sự chuẩn bị cùng cao chiêu của riêng mình.