An Như Ý yên lặng nhìn chằm chằm An Tâm Á cùng Trình Quân Hạo, hai đứa trông rất hạnh phúc, bà thật không nỡ làm tan vỡ nó, chuyện đó quá tàn nhẫn. Nét mặt của bà rất nghiêm túc, nghiêm túc trước nay chưa từng có, An Tâm Á nhìn liền thở dài một cái.
Thôi, việc đã đến nước này, cô còn có thể có nói được cái gì? !
Cả đời của mẹ cũng rất đáng thương, cứ mặc bà đi đi. Kể từ khi cô có trí nhờ mẹ đã làm một người mẫu nho nhỏ để kiếm sống qua ngày, sau lại gả cho Chu Hoài, nhận hết tất cả uất ức, nếu như Trình Quân Hạo có thể dụ dỗ bà vui vẻ, làm bà nguyện ý dọn ra khỏi Chu gia, cô cũng không có gì để nói, ít nhất cũng nên cao hứng mới đúng.
Hình như đã thành thói quen, đột nhiên từ biến cố này đến biến cố khác, mặc dù có lúc yêu cầu của mẹ thật không giải thích được. Cô không hiểu, nhưng ủng hộ là tốt rồi. . . . . .
An Tâm Á liều mạng thuyết phục mình, ủng hộ là tốt rồi, những thứ khác có thể không cần phải để ý đến.
Lại sắp bấm máy rồi, An Tâm Á bất đắc dĩ đi vào trường quay, quay đầu lại nhìn về phía hai người bọn họ, một hồi mắt nhíu lại, làm thế nào lại thành ra như vậy? Mẹ nó. . . . . .
=.=! ! An Tâm Á vào trường quay, An Như Ý ngẩng đầu nhìn hướng Trình Quân Hạo, "Mẹ về nhà thu dọn một chút. . . . . ."
Trong nội tâm bà rất vui mừng.
Trình Quân Hạo cúi đầu, "Con đưa mẹ đi. . . . . ."
An Như Ý lắc đầu ngăn cản anh, "Nếu như con đi, không biết Chu Hoài sẽ lại nghĩ như thế nào? Nhất định sẽ quấn lấy Tâm Á với con, rất phiền toái. . . . . ."
Trong lòng bà hơi băn khoăn, bà không muốn để cho con trai nhìn thấy bà bị uất ức ở Chu gia, không muốn chuyện phức tạp thêm.
Trình Quân Hạo thấy bà kiên trì, không có cách nào, lại không yên lòng để một mình bà trở về, liền gọi điện thoại nói Con Muỗi dẫn theo người Ưng Môn đưa An Như Ý trở về.
Trở lại Chu thị cái gì cũng không nói, liền thu dọn đồ đạc rồi bỏ đi, nghĩ đến người của Ưng Môn, Chu Hoài rất sợ hãi ngay cả hỏi cũng không dám hỏi. Trình Quân Hạo lúc này mới yên tâm.
Con Muỗi liền dẫn An Như Ý đi. Mặc dù không biết nội tình trong đó, nhưng biết bà là mẹ An Tâm Á, mẹ vợ tương lai của anh hai, tự nhiên Con Muỗi cũng hết sức chặt chẽ, cẩn thận hộ tống bà trở về Chu gia, thu thập đồ đạc rời đi, Chu Hoài cùng mấy người hầu nào dám hỏi một chữ, vừa nhìn thấy bộ dạng hung thần ác sát của Con Muỗi, chỉ dám đứng một bên không dám nhút nhích, mặc cho bọn họ đi.
Con Muỗi lạnh lùng quét mắt một vòng Chu Hoài, người đàn ông này thật chẳng khác gì một con chuột, vợ của mình, dù không yêu thương gì nhiều, nhưng cứ như vậy bị mang đi, thậm chí ngay cả cái rắm cũng không dám thả một cái, hỏi cũng không dám hỏi một câu, chỉ sợ chọc tới đám người bọn họ, chỉ có một chữ, tên khốn. . . . . . Sớm biết nên nói anh hai diệt Chu thị.
Hộ tống An Như Ý đến biệt thự vùng ngoại ô, vẫn là biệt thự lần trước mà An Tâm Á ở, an bài người chuẩn bị cho bà thật tốt, An Như Ý lòng tràn đầy vui mừng.
Trình Quân Hạo tranh thủ thời gian rảnh chạy tới bệnh viện, anh đối với Khả Khả, vẫn có tình cha con, dù là biết nó với bản thân không có liên hệ máu mủ, anh vẫn vĩnh viễn không thể nhẫn tâm được giống như Trình lão. Trong con người anh, di truyền từ ông ngoại là phần nhiều hơn.
Vội vã chạy tới bệnh viện, trong tay anh cầm theo một chiếc túi đựng hộp cháo gà hầm cách thủy nóng hổi, hướng phòng bệnh VIP đi đến, kéo cửa ra lại phát giác bên trong rỗng tuếch, Trình Quân Hạo sửng sốt nhưng không dưới mười giây, vội vàng kéo y tá lại hỏi, "Bệnh nhân bên trong phòng này đâu, đổi phòng bệnh sao? !"
Y tá kinh ngạc nói: "Bệnh nhân xuất viện rồi, sáng sớm hôm nay đã đòi làm thủ tục xuất viện. . . . . ."
Trình Quân Hạo ngẩn người, phản ứng kịp liền cầm lên cháo gà đi trở về.
Lâm Khả Nhân lại dẫn Khả Khả đi? ! Tại sao ngay cả một câu cũng không nói với anh?
Trình Quân Hạo tự giễu một tiếng, mà hình như hiện tại anh cũng đã mất tư cách để hỏi tình huống Khả Khả, đối mặt Lâm Khả Nhân, vốn nghĩ lòng của mình đã rất cứng rắn nhưng cũng đã vơi bớt hận ý, chẳng qua chỉ cảm thấy cô ta cũng rất bất đắc dĩ, người phụ nữ này, bị lợi dụng, tìm cách đến bên cạnh anh, nhưng vẫn không có được lòng của người cô ta quí trọng. . . . . .
Ai. . . . . .
Ngồi vào trong xe, cầm điện thoại di động lên, lại phát hiện trong email có một tin nhắn chưa được đọc. Anh mở ra, không biết người gửi là ai, mở ra xem, lại là Lâm Khả Nhân gởi tới:
Thật xin lỗi, em mang Khả Khả đi, chúc anh hạnh phúc, và Khả Khả cũng sẽ được hạnh phúc.
Đơn giản một hàng chữ, lại bao hàm quá nhiều tình cảm phức tạp, Lâm Khả Nhân vốn là bất đắc dĩ, sau khi biết thân thế Khả Khả, cô ta lựa chọn thối lui rời đi, rời khỏi nơi này. . . . . .
Trình Quân Hạo để điện thoại di động xuống, lái xe rời khỏi bệnh viện, từ từ hồi tưởng, không biết Lâm Khả Nhân sẽ đi đâu? ! Đoán chừng có thể là rời khỏi thành phố A rồi, cũng có lẽ là ra nước ngoài. . . . . .
Như vậy cũng tốt, chỉ cần Lâm Khả Nhân chịu để xuống tất cả mọi chuyện, cô ta cùng Khả Khả sẽ hạnh phúc, cô ta cũng là một người mẹ tốt, từ trước đến giờ anh cũng biết.
Anh sẽ không cùng một người phụ nữ thật thế so đo quá nhiều, như vậy cũng không có tác dụng gì. Thôi, trở về giải thích với An Bình một chút tốt hơn.
Đứa nhỏ này quật cường, không nhận thua, có lẽ lần giải thích này sẽ là một phen trắc trở.
Trở lại phòng làm việc, anh đem cháo gà nhét vào phòng thư ký, cũng lười quan tâm, mở máy vi tính ra lại nhận được một mẫu thư điện tử do Trình lão gửi tới, bên trong là một đoạn video.
Trình Quân Hạo mở ra xem, lại là phần ghi hình cảnh lão ngược đãi Trình Khả Khả. Sắc mặt Trình Quân Hạo xanh mét, sắc mặt giận dữ âm trầm, đứa bé nhỏ như vậy, thế nhưng lão. . . . . .
Hình ảnh đau khổ khi còn bé cũng tràn vào trong đầu của anh, trong lúc nhất thời gân xanh nổi lên, khí lạnh lan tràn, tên Trình lão này, là lão tự đâm đầu vào chỗ chết, lão đáng chết. . . . . .
Anh đóng đoạn video máu tanh này lại, nhấp vào địa chỉ mẫu thư hồi âm lại: Biết không? Khả Khả là con trai của Trình Quân Hoa. Lão già, bản thân mình làm bậy, không thể sống.
Sau khi nhấp một cái gửi thư đi, trong lòng lại dâng lên cảm giác được trả thù.
Sau khi tỉnh lại, thì lại bắt đầu hối hận không ngừng, không phải nói nhất định phải giữ kín bí mật này ư, tại sao lại nói ra rồi? ! Có khi nào Trình lão chỉ vì vậy mà đi bắt Khả Khả cùng Lâm Khả Nhân hay không? !
Trình Quân Hạo hối hận không ngừng, lại phản hồi lại theo địa chỉ tin nhắn của Lâm Khả Nhân: cẩn thận người của Trình lão.
Người phụ nữ Lâm Khả Nhân này cũng rất thông minh, đã nếm qua một lần thiệt thòi, khiến Khả Khả bị thương, cô ta cũng đã nhận được sự dạy dỗ, nhất định sẽ núp xa xa mới đúng.
Trình lão gần như nổi điên, lão vốn rất có cảm giác được trả thù sau khi gửi đi đoạn thu hình, nhưng bởi vì hồi âm của Trình Quân Hạo mà trố mắt thất thần, không thể nào. . . . . . Tuyệt đối không có khả năng. . . . . .
Tin tức này giống như một quả kinh lôi phát nổ ngay trên đỉnh đầu lão, suy nghĩ một chút lại thật thâm sâu hoài nghi, lại vô cùng không cam lòng, muốn hỏi cái gì lại hỏi không được, mặc dù biết chuyện này có khả năng là kế sách của Trình Quân Hạo đưa ra để đả kích lão, nhưng Trình lão cũng rất hoài nghi.
Trời ơi, nếu như Khả Khả là con trai của Quân Hoa, thì lão thế nhưng lại ngược đãi con trai độc nhất của Quân Hoa, Trình lão vì cái ý tưởng này mà cảm thấy khiếp sợ. Nhưng nhìn dáng vẻ Trình Quân Hạo bình tĩnh như vậy, lão cũng không biết rõ đây rốt cuộc là thật hay là giả nữa.
Cuối cùng Trình lão không cam lòng, đẩy xe lăn tìm xe đi bệnh viện điều tra, tự mình tra được bệnh viện tối hôm qua Trình Khả Khả chạy chữa, hỏi y tá trưởng, mới biết Trình Khả Khả cùng Trình Quân Họa có làm giám định DNA.
Vừa nhìn kết quả, đúng như lời Trình Quân Hạo, trong lòng Trình lão vừa vui vừa buồn vừa hận lại vừa ray rức.