Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng Hai

chương 151: cấp bậc cầm thú

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhưng mà khi An Tâm Á nói lời này thì, giữa lông mày lại có sự mệt mỏi nhàn nhạt, chỉ là, đối với Trình Quân Hạo mà nói, đây đã coi như là một tin tức tốt, ít nhất cô không cự tuyệt ngay lập tức.

Không khí trong xe một hồi trầm mặc, riêng Trình Quân Hạo thì nội tâm vui sướng như điên, mặc dù mặt không chút thay đổi, nhưng đầu ngón tay lại đang khiêu vũ trên tay lái, tiết lộ nội tâm anh đang rất hân hoan.

An Tâm Á thở dài trong lòng. Kết hôn sao? ! Có lẽ cũng có thể, nhưng mà bọn họ. . . . . . Khả năng lại không lớn.

Mặc dù biết vậy, nhưng cô vẫn nói mình muốn suy nghĩ một chút, đôi mắt buồn bã, thật ra thì cô rất thích Trình Quân Hạo, nhưng giữa bọn họ lại có thật nhiều trở ngại, còn thế kết hôn được sao? !

Còn có An Như Ý làm vật cản . . . . . .

An Tâm Á thở dài một tiếng, thôi cứ thuận theo tự nhiên đi, dù sao cũng không phải là thật sự muốn kết hôn ngay bây giờ. Hiện tại cũng đã nói là muốn suy nghĩ một chút, cô vừa chưa đáp ứng mà.

Nhưng cũng không có cự tuyệt, trong nội tâm An Tâm Á biết, cô rất muốn được ở bên cạnh Trình Quân Hạo, lúc trước khi rời khỏi Trình Quân Hạo, dời đi khỏi biệt thự của anh, cô đã biết, cô đối với anh, không chỉ còn có quan hệ cấp trên cấp dưới nữa, mà còn có nhớ nhung. . . . . . Có chút đau lòng.

Trình Quân Hạo muốn cấp tốc làm cho cô trở lại bên cạnh anh, suy nghĩ một chút, hay là cứ tạm thời như thế đi, để mọi chuyện được giải quyết xong xuôi, rồi mang cô về bên người cũng không muộn. Dù sao ở công ty cũng ngày ngày gặp mặt. . . . . . Lúc này, anh cũng không thể mạnh mẽ làm gì, miễn chọc cho cặp sinh đôi mất hứng.

Trở lại công ty, lầu mười hai.

Quả nhiên, trong phòng quay phim, mặc dù Jack đã tới, nhưng cũng đang ngáp ngắn ngáp dài, thấy An Tâm Á đi vào, cũng không nói gì, nhìn dáng vẻ của anh ta, giống như mệt sắp chết đi vậy.

Khóe miệng Trình Quân Hạo co giật, mẹ nó, tên Jack chết tiệt này, cả ngày hôm qua mà còn chưa ngủ đủ sao? !

Jack cùng Trình Quân Hạo chào hỏi, Trình Quân Hạo bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không lại cười, "Lần này là lần đầu cũng như lần cuối, lần sau không thể có chuyện này tái diễn nữa. . . . . ."

Jack giơ tay nói, "Tuyệt đối bảo đảm. . . . . ."

Hai người đang đối thoại, thì Phó Vũ Hằng vào, Jack nhìn thấy anh ta 囧 nhưng ngẩn ra, tức đùng đùng nhảy lên liền rống, "Phó Vũ Hằng, ngày hôm qua anh đi đâu vậy hả ? Anh là vai nam chính, mặt sao lại bầm tím như thế hả ? !"

Phó Vũ Hằng ngẩn ra, lại thấy Trình Quân Hạo cũng ở chỗ này, trong lúc nhất thời không biết nói gì 囧, "Cái này. . . . . ."

Sáng sớm hôm nay đứng lên nhìn vào gương, vết bầm trên mặt đã tiêu không ít, chỉ còn có một chút máu ứ đọng, dược cao ngày hôm qua quả thật hiệu quả tốt vo cùng, nếu không lấy diện mạo ngày hôm qua mà đi tới phòng quay phim, không bị loại khỏi đoàn quay phim mới là lạ. . . . . .

Jack gần như giận không kềm được, mắng lên, vốn tâm tình đang tốt bị người nam diễn viên chính này làm cho biến mất hết không còn lại một móng.

Phó Vũ Hằng lúng túng đứng đó, lại không khỏi kinh ngạc khi thấy An Tâm Á nhìn mình chằm chằm, trong lúc nhất thời sắc mặt lại vừa xanh vừa đỏ, vô cùng phẫn uất. Trình Quân Hạo lên tiếng, anh kéo Jack, thản nhiên nói: "Chuyện nhỏ thôi, đem phần diễn của anh ta đẩy về sau mấy ngày, không được sao? !"

o(╯□╰)o

Jack giật mình, đây là Trình Quân Hạo xưa nay chưa bao giờ mà vì tình địch cầu cạnh đó sao! ? Mẹ kiếp, anh ta tiến lên làm bộ muốn sờ cái trán của Trình Quân Hạo, bị Trình Quân Hạo đánh rớt ý định, sắc mặt ngượng ngùng nói: "Cậu muốn làm gì đây? !"

Jack chép miệng, "Trong này. . . . . . Có chuyện gì xảy ra mà tớ không biết phải không? !"

"Khụ. . . . . ." Trình Quân Hạo có vẻ hơi xấu hổ, làm ngơ anh ta, bỏ đi lên lầu trên cùng.

Phó Vũ Hằng thở phào nhẹ nhõm, cũng không ngờ tới Trình Quân Hạo cao cao tại thượng lại sẽ vì mình cầu cạnh, nhưng ngược lại trong lòng nghĩ lại thấy cũng đúng thôi, rốt cuộc thì thương thế kia là do anh ta đánh mà, anh ta nói giúp cho anh một câu cũng không có gì là quá đáng.

Jack nhìn Phó Vũ Hằng, "Nếu Trình tổng đã lên tiếng, phần diễn của anh lui về phía sau mấy ngày nữa đi, anh lo mà chuyên tâm hồi phục sức khỏe thật tốt vào, bộ dạng sưng mặt sưng mũi này, làm sao mà quay phim được chứ, mẹ nó." Vừa nghĩ tới lại bị ảnh hưởng tiến độ, Jack liền bạo phát muốn la hét.

Khóe miệng Phó Vũ Hằng co giật, thiệt tình, anh ta cho là anh nguyện ý sao, nếu không phải là do ngày hôm anh ta qua say rồi cho bọn họ nghĩ, chuyện giữa anh và An Tâm Á cũng sẽ không xảy ra.

Bi phẫn.

An Tâm Á kinh ngạc nhìn một màn vừa mới xảy ra, có chút đau đầu 囧, cô là lần đầu tiên nhìn thấy Trình Quân Hạo cầu cạnh cho người khác, lấy bộ dạng trước kia khi nhìn thấy họ Phó là như muốn ăn thịt người, tuyệt không giống chút nào. Quá kỳ quái.

Cô đi lên trước, quan tâm hỏi Phó Vũ Hằng, "Anh bị làm sao vậy? Đánh nhau với người khác sao? !"

Bộ dạng của cô là hoàn toàn không cảm kích. Làm cho Phó Vũ Hằng càng thêm uất ức, cô nha cái gì cũng không nhớ hết, tôi là bị Trình tổng đánh thành như vậy đố, quá bất công mà, vậy mà người trong cuộc lại không biết chuyện này, điều này làm cho Phó Vũ Hằng tương đối buồn bực.

Anh ta rên lên một tiếng, ". . . . . . Không có việc gì." Thật là, không có việc gì mới là lạ.

An Tâm Á bất đắc dĩ nói: "Về sau chú ý một chút, bộ dáng như vậy cũng khó trách đạo diễn sẽ tức giận. . . . . ."

(⊙_⊙)

Phó Vũ Hằng bị cô làm uốn khóc lớn, cô nha đừng có quá tốt bụng như vậy không được sao? ! Tình huống hiện tại không phải là thời điểm tốt a, thương thế này cũng là cô gián tiếp tạo thành mà. . . . . .

Phó Vũ Hằng vừa nghĩ tới chuyện này, lại càng không biết nói gì, lại nghĩ đến giọng ngâm khẽ vào ngày hôm qua lúc thuốc trong người An Tâm Á phát tác, mặt anh liền đỏ lên, vội vàng quay mặt đi, rồi chạy như điên rời khỏi phòng quay phim, làm cho An Tâm Á cho là mình là quái vật, ai thấy cũng cũng đều bỏ chạy? Mẹ nó. . . . . .

Phó Vũ Hằng nghĩ thầm, không gặp mấy ngày cũng tốt, nếu không lúc này mà anh cứ ở công ty, ngày ngày nhìn thấy An Tâm Á, sẽ rất lúng túng, còn có, Trình Quân Hạo nữa lại càng xấu hổ hơn, chuyện xảy ra ngày hôm qua, cũng thành bí mật không thể tiết lộ.

Nghĩ tới An Tâm Á lại đau lòng, mình vừa mới động lòng thì phải chết tâm, sao cô lại phải có gian tình phức tạp rối rắm như vậy với tổng giám đốc chứ, còn có hai đứa con nữa, Phó Vũ Hằng bị đả kích rất lớn, đau buồn mà rời đi.

Jack liếc nhìn chằm chằm An Tâm Á từ trên xuống dưới, bí hiểm cười, làm cho An Tâm Á toàn thân nổi hết cả da gà, rợn cả tóc gáy. Cảm giác hiếm có này giống y chang như khi ở cùng Trình Quân Hạo, đúng thật đều là đẳng cấp của cấp bậc cầm thú.

Jack cười hắc hắc không ngừng, "Chuyện xảy ra ngày hôm qua tôi không rõ nhưng chắc cũng là một chuyện rất hay phải không? ! Nhìn tình huống cũng biết chắc là rất mạnh mẽ đúng không? !"

An Tâm Á vạch đen đầy đầu, hoàn toàn không hiểu anh ta đang nói cái gì.

Jack híp mắt, có gian tình, tuyệt đối có gian tình, cá tính Trình Quân Hạo biến thái như vậy, thế nhưng lại nói thay cho Phó Vũ Hằng sao? Khuya ngày hôm lúc anh ta cùng anh uống rượu trước tiên còn muốn dẹp Phó Vũ Hằng kia mà, mà hôm nay xác thực Phó Vũ Hằng bị đánh cho nhừ tử, mà vẻ mặt Trình Quân Hạo lại rất ngượng ngùng, giống như thấy mà lại làm như không thấy vậy. . . . . .

Jack không những là quái nhân đa tài, anh ta còn là một đạo diễn, đối với chuyện người yêu với tình địch này, cũng có thể phân tích được tình huống đại khái, nhất thời lòng hiếu kỳ liền nổi lên.

An Tâm Á chạy trối chết, a a, Jack cũng là một tên biến thái. . . . . .

Khi Trình Quân Hạo vào đến phòng làm việc liền tỉ mỉ nghĩ lại, ngày hôm qua nói đúng ra thì anh rất kinh khủng, đem Phó Vũ Hằng đánh đến gần chết. . . . . . Tên nhóc này cũng thật đáng thương. Mặc niệm thay cho anh ta. . . . . .

Chỉ có chút áy náy. Không hơn. . . . . . Cùng lắm thì, về sau tiếp tục ký hợp đồng với anh ta coi là bồi thường đi. Đối với Phó Vũ Hằng cũng coi như là thay ột lời xin lỗi rồi.

Trình Quân Hạo lạnh mắt, nhớ tới Lâm Khả Nhân, anh cầm điện thoại lên, muốn gọi điện thoại cho Lâm Khả Nhân, lại phát hiện đã tắt máy, anh cười lạnh một tiếng, làm chuyện xong thì trốn tránh, cô ta nghĩ là mình có thể trốn được sao chứ? ! Ghê tởm. . . . . .

Truyện Chữ Hay