Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu

chương 99: c99: chương 99

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trịnh Tư Vận cảm thấy Nghiêm Dục vô cùng đáng yêu.

35 yêu cầu mà cậu ta đưa ra cũng rất thú vị, đang lúc rảnh rỗi không có gì làm, đúng lúc có thể dùng thử chiếc máy in nhỏ của mình, thế là cô ấy in tất cả những yêu cầu này ra.

Cô ấy cũng không xem những cái này là thật, bởi vì cô ấy cảm thấy rằng trên thế giới này không có ai có thể đồng thời đáp ứng được nhiều yêu cầu như vậy.

Quá khó khăn.

Khó như lên trời.

Cô ấy chỉ làm cho vui mà thôi, nhưng vì sao những yêu cầu này lại vào tay Giang Thù rồi?

Hoàng hôn phủ kín toàn bộ hành lang, hình ảnh đẹp như một cảnh tượng chân thực trong anime.

Nếu nhân vật chính không phải là cô ấy, Trịnh Tư Vận cũng phải khen ngợi một câu: Đúng là thời thanh xuân tươi đẹp!

“Có chuyện gì không?” Cô ấy hạ giọng hỏi, nhân tiện cảnh giác nhìn xung quanh, sợ rằng có “người tốt bụng” nào đó viết thư nặc danh tố cáo cô ấy yêu đương, thế mới gọi là kêu trời trời không thấu, cô ấy không muốn bị gọi phụ huynh vì chuyện này nữa đâu.

Giang Thù bình tĩnh nhìn cô ấy.

Cậu ta có dáng người cao gầy của thiếu niên, nhưng cũng có sức mạnh trai tráng.

“Tôi nhìn thấy những cái đó rồi.” Cậu ta nói: “Nếu tôi có thể làm được, có phải cậu sẽ cân nhắc tới tôi hay không?”

Trịnh Tư Vận chăm chú nhìn vào mặt đất, hi vọng có một vết nứt để cho cô ấy chui vào!

Cô ấy đã làm sai cái gì mà lại gặp phải tình huống như thế này!

Cô ấy cười khan: “Cậu đừng hiểu lầm, cái đó là anh trai tôi nói hươu nói vượn thôi, đầu óc của anh ấy có vấn đề nhẹ. Thật sự chỉ là lời nói đùa mà thôi.”

“Tôi nói thật đấy.” Giang Thù cẩn thận gấp tờ giấy kia lại rồi bỏ vào túi quần: “Trịnh Tư Vận, tôi không nói đùa với cậu đâu, trên này có một số yêu cầu hiện tại tôi có thể đáp ứng được rồi, có vài yêu cầu chưa thể đáp ứng được, tôi cũng sẽ cố gắng.”

Trịnh Tư Vận như muốn phát điên, ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Có phải cậu không hiểu tôi nói gì không, tôi đã nói đó chỉ là một trò đùa mà thôi!”

Cô ấy có hơi cao giọng.

Cô ấy không nhận ra rằng dáng vẻ tức giận của mình trông sinh động ra sao.

Giang Thù vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối, nếu cậu ta có thuật đọc tâm thì tốt rồi, cậu ta nghĩ, thế giới nội tâm của cô ấy chắc chắn cũng rất thú vị.

“Tôi biết.”

Cậu ta cười một tiếng: “Nhưng tôi cũng muốn cho mình một chút hi vọng.”

Trịnh Tư Vận sửng sốt.

“Tôi xin lỗi vì những chuyện mình đã làm trước đây. Tôi không ngờ sẽ gây ra rắc rối cho cậu, là tôi tự cho mình là đúng, sau này tôi sẽ không làm như vậy nữa. Nhưng tôi vẫn muốn làm trực nhật giúp cậu, những việc nặng nhọc bẩn thỉu đó không phù hợp với cậu.”

Giang Thù không biết vì sao mình lại thích Trịnh Tư Vận.

Không có nguyên nhân, không có lý do, không có chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Chỉ là nhiều khoảnh khắc chồng lên nhau, vào một ngày nọ, khiến cậu ta bỗng nhận ra cậu ta nên làm gì đó cho cô ấy.

Trịnh Tư Vận: “…”

Thật ra cô ấy bị dị ứng với sự lãng mạn.

Nghe cậu ta nói vậy, lòng cô ấy bình tĩnh không chút gợn sóng.

Nhưng nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của chàng trai, bị cậu ta nhìn chăm chú như vậy, cô ấy cũng sẽ không tránh khỏi suy nghĩ: Nếu cậu ta có thể thật sự làm được thì sao?

Suy nghĩ này chợt lóe qua trong đầu, cô ấy lại vô cùng giận dữ, dứt khoát đi vào phòng học.

May mà giáo viên không cho bọn họ sử dụng điện thoại, nếu không bây giờ cô ấy phải gọi điện thoại cho Nghiêm Dục đang ở nước ngoài, mắng cho cậu ta hộc máu.

Nghiêm Dục chắc chắn sẽ trả lời lại một cách mỉa mai: “Cũng có phải là anh in ra đâu, xem ra em cũng rất hài lòng với kiệt tác của anh đấy nhỉ?”

Khi tan học, Trịnh Tư Vận kể khổ với bạn thân Trác Tĩnh: “Tớ phát điên mất thôi, bây giờ tớ đang hối hận lắm, vô cùng hối hận, sao tớ lại không kiểm soát được bàn tay của mình, tự nhiên in mấy cái Nghiêm Dục nói ra làm gì không biết? Cậu không biết đâu, lúc Giang Thù tới tìm tớ, tớ xấu hổ tới mức chỉ muốn chuyển tới sao Hỏa ngay lập tức thôi, cuộc đời này sẽ không có thời khắc nào khiến tớ xấu hổ như vậy cả!”

Trác Tĩnh: “Bình tĩnh, bình tĩnh nào, cậu có muốn lắng nghe ý kiến của tớ không?”

“Cậu nói đi.” Trịnh Tư Vận áp tay cô ấy lên trán: “Xin mời thủ khoa chỉ điểm cho tớ.”

Trác Tĩnh bị cô ấy chọc cười.

“Thứ cho tớ nói thẳng, người có thể đồng thời đáp ứng những yêu cầu mà trai cậu liệt kê đều không phải là người bình thường.”

“Mà phải là thần tiên.”

Trịnh Tư Vận chớp chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: “Nếu Giang Thù đáp ứng được những yêu cầu đó, cực phẩm như vậy, sao có thể bỏ qua được?”

Trịnh Tư Vận ngẩn người.

“Nếu cậu ta không đáp ứng được, vậy thì cậu ta nên tự hiểu lấy, đừng quấy rầy cậu nữa.” Trác Tĩnh nói: “Hơn nữa, đây cũng là một chuyện tốt, ít nhất là bây giờ cậu ta có mục tiêu phấn đấu, là một mục tiêu còn xa hơn, khó hơn cả thi Đại học, mặc dù cậu ta chỉ có thể hoàn thành được một nửa trong số đó thì tương lai cậu ta cũng giỏi lắm rồi, thích một người và trở nên tốt hơn vì cô ấy, có lẽ rất nhiều năm sau, khi cậu ta nhớ lại, có lẽ cậu ta còn phải cảm ơn cậu, cảm ơn Nghiêm Dục nữa đấy.”

Trịnh Tư Vận suy nghĩ lại, không khỏi bội phục sát đất: “Không hổ là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba. Tớ đã hiểu rồi.”

Trác Tĩnh cong môi: “Vậy nên, cứ từ từ xem thế nào đã, lỡ như Giang Thù thật sự có thể đáp ứng những yêu cầu đó thì sao?”

Trịnh Tư Vận: “?”

Nghiêm Dục và Đặng Mạc Ninh học cùng một trường cấp ba.

Anh em cùng chung cảnh ngộ ở đây hai năm, đã hoàn toàn thích nghi với môi trường mới.

Đặng Mạc Ninh ngáp một cái, hỏi Nghiêm Dục: “Cái tên Giang Thù kia bị làm sao thế? Tôi nói này, cậu vẫn phải cảnh giác một chút, hầu hết con gái đều sẽ viết tắt tên người con trai mà mình thích, nếu không thích sẽ gọi thẳng tên kia là đồ ngốc.”

Nghiêm Dục: “Trịnh Tư Vận không mắng người khác.”

“Tôi từng nghe thấy cậu ấy mắng người khác rồi. Không chỉ có một lần.” Đặng Mạc Ninh nói: “Đừng thấy cậu ấy làm ra vẻ cô chiêu trước mặt mấy người bạn tốt như chúng ta mà hiểu nhầm, cậu ấy từng mắng cậu là đồ thiểu năng trí tuệ đấy.”

Nghiêm Dục: “…”

“Liên quan quái gì đến cậu.” Cậu ta mắng.

Đặng Mạc Ninh nhún vai: “Tôi không làm nổi con rể nhà cậu đâu, phải chịu đựng nhiều lắm, tôi nói cho cậu biết này, tôi từ bỏ tình yêu không phải vì lý do khác mà là vì người anh rể quá là phiền phức như cậu đấy. Sau này nếu tôi kết hôn với Trịnh Tư Vận, hai vợ chồng cãi vã một chút thôi là cậu có thể xách dao tới nhà chém người rồi, có chết tôi cũng không kết hôn kiểu này đâu.”

Nghiêm Dục lạnh lùng nói: “Vốn dĩ cũng chẳng có ai để ý tới cậu, từ bao giờ mà cái kích lại biến thành kẻ nói nhiều rồi vậy?”

Đặng Mạc Ninh: “?”

Là nam chính duy nhất chính thức dính tin đồn trong mười tám năm cuộc đời của Trịnh Tư Vận, mặc dù Nghiêm Quân Thành và Trịnh Vãn không muốn chú ý quá, nhưng cũng không thể kiểm soát được bản năng của mình. Mỗi khi có phiếu điểm của kỳ thi hàng tháng, hai vợ chồng đều sẽ chú ý tới điểm số của Tư Vận trước, sau đó đồng thời tìm kiếm thứ hạng của Giang Thù.

Nói một cách chính xác thì số điểm của Giang Thù và Trịnh Tư Vận tương đương nhau.

Nhưng trên đầu bọn họ đều có một ngọn núi lớn là Trác Tĩnh.

Trịnh Vãn có ấn tượng sâu sắc với Giang Thù, đó là một học sinh giỏi đẹp trai, sạch sẽ.

Nghiêm Quân Thành lại soi mói Giang Thù hơn nhiều, thậm chí còn hỏi Trịnh Vãn với giọng điệu chua lòm: “So với anh khi còn trẻ thì sao?”

Trịnh Vãn: “…”

Tuy nhiên, hai vợ chồng cũng chỉ đóng cửa thảo luận về vấn đề này thôi, nếu trong căn phòng này có sinh vật khác, Nghiêm Quân Thành sẽ không có mặt mũi nào mà đi so đo với một đứa trẻ mới mười tám tuổi.

Nhưng nếu đã là tình thú của vợ chồng bọn họ, đương nhiên Nghiêm Quân Thành cũng không thèm để ý tới chuyện anh có trẻ con trước mặt cô hay không.

Trịnh Vãn nói: “Anh vẫn đẹp trai hơn.”

Nghiêm Quân Thành nhìn cô: “Em trả lời qua loa quá.”

Trịnh Vãn đá anh một cái: “Xấu tính!”

Càng lớn tuổi càng xấu tính.

Chưa thấy ai thích ghen như vậy.

“Anh không thích thằng nhóc kia lắm.” Nghiêm Quân Thành ăn ngay nói thật.

Trịnh Vãn liếc anh một cái: “Làm gì có ai thích phiên bản khi còn trẻ của mình đâu.”

“Khi còn trẻ ư?” Nghiêm Quân Thành tới gần cô: “Bây giờ anh già lắm à?”

“Vừa rồi chính anh là người nhắc đến mấy chữ khi còn trẻ trước mà, là anh nói trước.”

“Anh nói được, nhưng em thì không.”

Trịnh Vãn: “…”

Người gì thế này.

Cô đưa tay đẩy mặt anh ra, anh lại không tha cho cô. Anh muốn hỏi cô xem về những phương diện khác, anh có khác gì khi mười chín tuổi hay không.

Trước khi Trịnh Tư Vận thi Đại học, Nghiêm Dục và Đặng Mạc Ninh cũng bớt thời gian bay về một chuyến, chuyện lớn như vậy, bọn họ chắc chắn không thể bỏ lỡ.

Khi trở về cũng là lúc chuẩn bị thi đại học, trường học bố trí phòng thi nên cho tất cả các thí sinh được nghỉ mấy ngày. Nghiêm Dục đã hẹn trước với Trịnh Tư Vận từ lâu, hôm nay cậu ta sẽ tới trường dọn sách giáo khoa giúp cô ấy… sách giáo khoa của học sinh cấp ba có thể chất thành đống trên bàn học, hôm được nghỉ, có không ít học sinh xé sách.

Trịnh Tư Vận đã qua cái tuổi như vậy từ lâu.

Cô ấy cảm thấy bây giờ họ sẽ cảm thấy việc xé sách giáo khoa vứt ra ngoài rất sảng khoái, nhưng không cần đến mười năm, mà năm năm, ba năm sau nhớ lại, bọn họ sẽ xấu hổ với hành động ngày hôm nay của mình.

Cô ấy yên tĩnh ngồi trước bàn học dọn dẹp đồ đạc.

Giang Thù đi tới, khẽ cúi người, hỏi cô ấy: “Có cần tôi dọn giúp cậu không?”

Cậu ta mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng đơn giản, mái tóc ngắn cũn cỡn, so với năm lớp mười một, dáng người của cậu ta càng cao thẳng hơn.

Trịnh Tư Vận uyển chuyển từ chối: “Người nhà sẽ đến dọn giúp tôi.”

Giang Thù khẽ gật đầu.

Cậu ta có thể đoán được là ai, mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng đã từng nghe nói qua.

Trước khi Nghiêm Dục ra khỏi nhà, Đặng Mạc Ninh cũng tới, đưa cho cậu ta một cái hộp: “Hôm nay cậu nhất định phải dùng nó đấy, đây là miếng đệm tăng chiều cao tôi được người ta giới thiệu cho, nghe nói là hết sức tự nhiên, cậu lót trong giày sẽ không có ai phát hiện ra đâu.”

“…” Nghiêm Dục cầm cái hộp, ném đi.

Đặng Mạc Ninh chân thành nói: “Tôi biết hôm nay cậu sẽ gặp Giang Thù, đến lúc đó cậu phát hiện người ta cao hơn cậu, chẳng phải là sẽ rất…”

Nghiêm Dục có hơi do dự thật.

Cuối cùng, sự do dự vẫn bị đánh bại bởi sự tự tin bẩm sinh của cậu ta: “Không thể nào, tôi cao 1m85 đấy!”

Trước đó, Trịnh Tư Vận vẫn luôn cảm thấy việc xấu hổ nhất trong cuộc đời mình chính là bị Giang Thù đuổi theo xe.

Mặc dù chuyện này đã trôi qua được một năm, nhưng mỗi khi cô ấy nhớ lại, tay đều sẽ nắm thật chặt.

Nhưng cô ấy có nằm mơ cũng không ngờ rằng… Còn có điều bất ngờ hơn đang chờ đón cô ấy.

Ví dụ như giờ khắc này.

Cô ấy ngồi trước bàn học sửa sang lại đề thi, năm tháng yên bình.

Người nào đó trở về từ nước ngoài liếc Giang Thù từ trên xuống dưới: “Cậu là Giang Thù à?”

Giang Thù lạnh nhạt gật đầu.

“Ồ.”

Nghe thấy tiếng “Ồ” của Nghiêm Dục, da đầu của Trịnh Tư Vận tê dại.

Quả nhiên Nghiêm Dục nói với vẻ kiêu căng: “Cậu là cái thá gì mà dám theo đuổi em gái tôi?”

Một sợi dây trong não Trịnh Tư Vận đứt phựt.

Cô ấy muốn rú lên.

Cả đời này cô ấy làm việc thiện tích đích, vì sao cứ phải tra tấn cô ấy một cách vô nhân đạo như vậy?

Truyện Chữ Hay