.
Lâm Tiêu đặt bánh bao vào lò vi sóng cho nóng lên, rồi mở ra hộp dưa muối, một ngụm bánh bao, một ngụm dưa muối.
Từ lúc Tô Bạch khiêng đến đây nguyên một thùng dưa muối, Lâm Tiêu ăn cái gì cũng kèm theo dưa muối, sợ rằng hết hạn sử dụng rồi mà vẫn ăn chưa hết.
Lâm Tiêu xuống giường làm bạn cùng phòng tỉnh theo, ngáp ngắn ngáp dài thò ra hỏi: Ông ngày nào cũng ăn cái này không ngấy à.
Lâm Tiêu nhàn nhạt nói: Ngấy.
Bạn cùng phòng: Cho miếng ăn thử cái, tôi giúp ông san sẻ.
Lâm Tiêu luôn đối đãi hào phóng với bạn cùng phòng từ chối cực nhanh: Không cho.
Bạn cùng phòng buồn bực chỉ thùng dưa muối to đùng trên bàn Lâm Tiêu: Ông còn thừa nhiều thế cơ mà.
Lâm Tiêu đá đá cái thùng sâu vào trong, cứ như sợ người cướp mất: Thế cũng không cho.
Dưa muối này là đặc sản ở quê Lâm Tiêu và Tô Bạch, khi Lâm Tiêu học cấp rất thích ăn, khi học đại học đến nơi khác thì không được ăn nữa, từng oán thán trước mặt Tô Bạch một lần, kết quả Tô Bạch nhờ người ở quê mua đồ chính tông gửi bưu điện đến đây.
Lâm Tiêu tưởng tượng thân thể nhỏ bé đơn bạc của Tô Bạch khiêng thùng dưa muối nặng như thế từ tận cửa trường vào phòng ngủ, trong lòng nóng lên, gắp một gắp dưa muối to nhét vào miệng, mồm phồng lên nhai nhai, đầy mặt kiên định “ai cũng đừng mơ tưởng ăn dưa muối của bố mày”.
Bạn cùng phòng chịu phục: Ông là cái đồ dưa muối cuồng ma!
Lâm Tiêu: Hừ.
Bạn cùng phòng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: Vậy đưa cho tôi một cái bánh bao đi, nhiều như thế ông ăn cũng không hết, trời lạnh thế này tôi lười xuống tầng mua cơm.
Lâm Tiêu nhìn nhìn túi nilon gồm sáu cái bánh bao siêu lớn, ngẫm lại bộ dáng Tô Bạch đứng ở ngoài cửa lạnh đến mức chóp mũi nhỏ đỏ bừng, gian nan nói: Không khác nhau.
Bạn cùng phòng không vui: Ông là heo à, ăn nhiều thế!
Lâm Tiêu hung hăng cắn một miếng bánh bao to: Ít nói nhảm.
Mẹ nó, mình cũng thiểu năng trí tuệ.
.
Chiều hôm nay, Lâm Tiêu đang ở trong phòng ngủ đánh LOL, Tô Bạch đột nhiên gọi điện đến.
Lâm Tiêu tiếp điện thoại ngay lập tức, hố chết đồng đội: A lô?
Tô Bạch giọng nói hơi run run: Cậu hiện tại đang ở đâu? Có bận không?
Lâm Tiêu quét mắt nhìn màn hình trò chơi: Ở phòng ngủ, không bận, có việc gì sao?
Tô Bạch ngượng ngùng cười một tiếng, nói: Kia… Cậu kéo rèm ra xem bên ngoài chút đi.
Lâm Tiêu trái tim tức khắc rơi tự do, còn tưởng rằng tên thiểu năng trí tuệ này ở dưới tầng thắp nến trái tim, vì thế không yên lòng xác nhận trước: Bên ngoài có cái gì?
Lúc này bạn cùng phòng Lâm Tiêu ngồi bên cửa sổ phát ra tiếng thét kinh hãi: Móa, tầng đối diện có người thổ lộ với Lâm Tiêu!
Lâm Tiêu vừa mừng vừa sợ, từ sau lưng mấy thằng bạn cùng phòng thò ra non nửa cái đầu nhìn về phía đối diện.
Một tấm biểu ngữ nền đỏ chữ vàng thật lớn được kéo căng ở phòng ngủ tầng đối diện, bên trên là một loạt chữ to: Lâm Tiêu, tôi thích cậu, làm bạn trai tôi đi!
Tô Bạch ở ban công phòng ngủ tầng đối diện bên này vung tay hô to: Lâm Tiêu tôi thích cậu, làm bạn trai tôi đi!
Bạn cùng phòng Lâm Tiêu tức khắc bùng nổ: Ai ya bà nó chứ đây không phải tiểu Tô Bạch nhà ông sao?
Lâm Tiêu kém tí nữa thì tắt thở đương trường: …
Kỳ thật chuyện Lâm Tiêu thích Tô Bạch, ở phòng ngủ căn bản không phải bí mật gì, nhóm bạn cùng phòng tuy rằng là thẳng nam nhưng đều tỏ vẻ có thể lý giải, hiện tại xem náo nhiệt cũng không sợ to chuyện, bắt đầu ồn ào cợt nhả, hét lớn: Làm! Làm! Làm! Làm bạn trai cậu!
Lúc này âm thanh kích động của Tô Bạch truyền đến từ điện thoại: Lâm Tiêu, cậu ngạc nhiên không!
Lâm Tiêu thật sự không đành lòng đả kích tên thiểu năng trí tuệ này, hơi thở mong manh nói: Cũng có.
Tô Bạch mừng rỡ cơ hồ muốn hoa chân múa tay: Lão đại phòng ngủ bọn tôi nói, nếu hỏi han ân cần vô dụng, thì tôi hãy oanh oanh liệt liệt một lần xem, cậu thấy thế này đủ oanh oanh liệt liệt chưa?
Lâm Tiêu cắn răng: … Tạm được.
Oanh em gái cậu ý!
Tô Bạch hưng phấn nói: Vậy nếu cậu đã đồng ý, chúng ta sau này có phải là… quan hệ yêu đương không?
Lâm Tiêu kinh ngạc: Tôi đồng ý lúc nào?
Tô Bạch ngượng ngập nói: Vừa rồi tôi bảo cậu làm bạn trai tôi đi, vài người phía đối diện có hô lên, tôi thấy cậu cũng hô.
Lâm Tiêu khóe miệng run rẩy: Tôi không hô… Cậu lại không đeo kính rồi.
Tô Bạch trầm mặc một lát, rất thất vọng: Ồ.
Lâm Tiêu hít sâu một hơi: Ngày mai tôi mang cậu đi tâm sự, bây giờ tháo biểu ngữ xuống trước đi.
Tô Bạch hít hít mũi: Cậu không thích à.
Lâm Tiêu đập đầu vào bàn, đau đớn kịch liệt nghĩ một đằng nói một nẻo: Thích, cho nên cậu cất nhanh lên đi, kẻo để bên ngoài bẩn mất.
Nhóm bạn cùng phòng tức khắc cười cực kỳ càn rỡ.
Lâm Tiêu bi phẫn cúp điện thoại.
Chẳng lẽ nói ông đây đường đường là một giáo thảo, lại bị một biểu ngữ đỏ và một thùng dưa muối nho nhỏ bắt được?
Mẹ nó, thiểu năng trí tuệ lây được sao!