.
Sáng sớm giờ, cửa phòng ngủ bị gõ vang.
Lâm Tiêu một đầu bù rù tóc rối không muốn chui ra từ trong ổ chăn, độ ấm trong chăn giữa mùa đông quả thực quá trân quý.
Tiếng gõ cửa vẫn bất khuất dũng cảm không sợ chết vang vọng, mà mấy thằng bạn cùng phòng khác đều ngủ như lợn chết.
Lâm Tiêu có tính nóng giận lúc rời giường mắng một câu, thở phì phì khó chịu đi mở cửa, ngoài cửa, Tô Bạch chóp mũi nhỏ thanh tú bị đông lạnh tới đỏ bừng, vẻ mặt dại ra nói: Tôi đến tìm Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu tức khắc thất khiếu bốc khói: Cậu mù à.
Tô Bạch híp mắt sán lại gần: Cậu chính là Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu: Vô nghĩa.
Tô Bạch ngượng ngùng: Xin lỗi, hôm nay tôi không mang kính.
Lâm Tiêu: Nhưng cậu thực sự có mang mà.
Tô Bạch: Cậu nói tôi đeo kính trông khó coi.
Lâm Tiêu: …
Tô Bạch đưa cho anh một túi bánh bao: Mua bữa sáng cho cậu này, đun nóng lên mà ăn.
Lâm Tiêu nhận lấy, bánh bao đông lạnh như đá.
Tô Bạch: Bên ngoài đổ trận tuyết lớn, cực kỳ lạnh, cậu hôm nay đừng ra khỏi phòng ngủ.
Lâm Tiêu nhìn Tô Bạch lạnh tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giật mình, đang muốn giơ tay xoa xoa cho cậu, Tô Bạch lại ông cụ non bắt đầu lải nhải: Ở phòng ngủ nắm chắc thời gian viết luận văn, còn có mấy điểm lần trước tôi đánh dấu cho cậu, đừng không để trong lòng đâu đó, nghiêm túc xem thử xem…
Lâm Tiêu mặt không biểu tình phanh một tiếng đóng sập cửa, ném bánh bao lạnh như đá ném lên bàn, bò lại ổ chăn đã lạnh ngủ nướng tiếp.
Mẹ nó thiểu năng trí tuệ.
.
Kỳ thật bắt đầu từ cấp Lâm Tiêu và Tô Bạch là bạn học.
Một người đẹp trai nhất trường, một người học giỏi nhất trường, giáo thảo và học bá.
Học bá kỳ thật cũng khá xinh đẹp, nhưng đôi mắt to luôn bị giấu sau cặp kính dày cộp, hơn nữa suốt ngày ngốc ngốc ngơ ngơ.
Tô Bạch vẫn luôn yêu thầm Lâm Tiêu, trước sinh nhật thứ mười bảy của Lâm Tiêu, Tô Bạch lén lút hỏi thăm đám anh em của Lâm Tiêu xem Lâm Tiêu thích cái gì.
Lâm Tiêu biết chuyện này từ người anh em Lý Siêu.
Lý Siêu: Cái cậu Tô Bạch kia, hỏi tôi xem ông thích quà sinh nhật gì.
Lâm Tiêu lạnh lùng: À, thế ông nói thế nào?
Lý Siêu cười xấu xa: Tôi nói với cậu ta, để cậu ta buộc nơ bướm bản thân tặng cho ông.
Lâm Tiêu đỏ mặt, ngoài miệng lại mắng: Cút mẹ đi!
Lý Siêu dùng khuỷu tay thọc anh: Ai, ông cũng thích nam còn giề? Tôi cảm thấy hai ông rất xứng mà, một thằng lớn lên đẹp một thằng học tập giỏi.
Lâm Tiêu: Cút, cút cút cút cút.
Vì thế vào cuối tiết tự học buổi tối hôm đó, Tô Bạch gọi Lâm Tiêu lại.
Lâm Tiêu khẩn trương xoa xoa cái mũi: Khụ, làm gì?
Tô Bạch: Hôm nay là sinh nhật cậu phải không?
Lâm Tiêu nhét hai tay vào túi: Ừ, phải.
Tô Bạch từ dưới ngăn bàn lấy ra một hộp quà rất lớn, gò má hồng hồng, dùng hai tay trịnh trọng đưa cho Lâm Tiêu nói: Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
Lâm Tiêu liếm liếm môi, cũng trịnh trọng nhận lấy: … Cảm ơn.
Các bạn học khác còn chưa ra khỏi phòng học đứng chung quanh thấy một màn này, nháy mắt, các nữ sinh hét chói tai, các nam sinh ồn ào.
Lâm Tiêu gấp không chờ nổi xé giấy gói quà ra, một chiếc hộp trắng muốt xuất hiện trước mặt.
Nặng quá, sẽ là cái gì đây ta?
Lâm Tiêu mở nắp hộp ra, tức khắc bị một màu vàng chóe chói mù mắt.
《 năm thi đại học, năm làm bài thi 》.
Nguyên bộ.
Tô Bạch ánh mắt sáng ngời có thần: Tôi thấy cậu ngày thường không làm bài tập, liền tặng cậu một bộ, cảm giác cậu sẽ cần.
Trong tiếng cười như điên loạn của đám bạn học, Lâm Tiêu mặt đỏ lừ.
Mẹ nó thiểu năng trí tuệ.
.
Tô Bạch chính là một sinh vật mang phong cách khác biệt như thế.
Trong phòng học cấp có máy lọc nước, các bạn đi học không cần mang nước, chỉ cần mang cốc đi là được.
Vì thế trên bàn Tô Bạch, hàng năm để một cái cốc to tráng men màu trắng, bên trên in cái đầu của một lãnh tụ vĩ đại, cùng với năm chữ to.
Vì nhân dân phục vụ.
Có lần Lâm Tiêu uống nước không cẩn thận làm cái cốc của mình rơi xuống đất vỡ mất.
Vì thế sáng sớm hôm sau, Lâm Tiêu vào phòng học phát hiện ra trên bàn mình có nhiều hơn một cái cốc tráng men màu trắng.
Lâm Tiêu: …
Tô Bạch ở bàn trên quay đầu lại, đẩy đẩy gọng kính, nghiêm mặt nói: Cốc tráng men rơi không bị vỡ.
Lâm Tiêu trừng mắt nhìn cậu.
Tô Bạch sợ anh không biết, như tranh công bỏ thêm một câu: Tôi cho cậu.
Lâm Tiêu rít mấy chữ ra từ kẽ răng: Tôi biết.
Trừ bỏ cậu ra còn có ai?
Lúc này Lý Siêu hấp tấp vác cặp sách vọt vào phòng học, khi đi ngang qua hai người, Lý Siêu hung hăng đập bốp vào vai Lâm Tiêu một cái, hài hước nói: Cmn, cốc đôi cơ!
Lâm Tiêu rống giận: Cút ngay!
Lý Siêu ha ha mà chạy.
Lúc này Tô Bạch đã quay lại làm bài.
Lâm Tiêu nhìn chằm chằm cái cốc trắng tráng men trên bàn mình một lát, lại nhìn chằm chằm cái cốc trắng tráng men trên bàn Tô Bạch một lát.
Mẹ nó thiểu năng trí tuệ.
.
Sau sinh nhật mười bảy tuổi, Lâm Tiêu phát hiện mấy ngày nay Tô Bạch buổi trưa không ăn cơm hẳn hoi gì cả.
Một mình lẻ loi giữa phòng học, vừa gặm bánh mỳ vừa làm đề.
Lâm Tiêu moi sách 《 năm thi đại học, năm làm bài thi 》 giấu ở trong góc ra thì thấy.
Hóa ra bộ sách này rất đắt.
Điều kiện trong nhà Lâm Tiêu tốt, mỗi ngày tiêu phung phí chút cũng không đau lòng, nhưng ngày thường Tô Bạch lại rất tiết kiệm.
Vì thế hôm nay Lâm Tiêu ra cửa hàng đồ ăn nhanh trước cửa trường học mua hai phần hamburger và Coca, ngồi xuống bên cạnh Tô Bạch, để đồ ăn lên bàn, nhàn nhạt nói: Ăn.
Tô Bạch đẩy đẩy gọng kính, đỏ mặt: Không cần, tôi có bánh mì rồi.
Lâm Tiêu đơn giản thô bạo: Nhanh lên đi.
Tô Bạch mím mím môi, vẫn bất động.
Lâm Tiêu lau mặt: Tôi không cẩn thận mua nhiều một phần.
Tô Bạch dùng ánh mắt quan ngại thiểu năng trí tuệ cẩn thận nhìn anh: “Vậy cậu cũng quá không cẩn thận, không biết trả lại à?
Lâm Tiêu hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: Không thể trả, ăn cho tôi!
Tô Bạch do dự một chút, cùng Lâm Tiêu bắt đầu ăn: Cậu đừng bỏ rau xà lách với hành tây ra thế chứ.
Lâm Tiêu bực bội: Tôi không thích ăn.
Tô Bạch nhỏ giọng lải nhải: Aiz, cậu đúng là, không nghe nói cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày sao? Các bác nông dân cực cực khổ khổ lắm mới làm ra rau xà lách và hành tây, cứ như thế bị cậu vứt bỏ.
Lâm Tiêu cười một chút nói: Tôi biết cày đồng giữa ban trưa.
Tô Bạch làm lơ lời đùa giỡn của đối phương, không đứt quãng lải nhải: Hơn nữa cậu kén ăn như thế là không tốt với cơ thể, chỉ hấp thu thịt và các món chính, rau dưa một chút cũng không ăn, còn uống Coca, cậu xem cậu cứ lựa lựa rau cải ra như vậy, cậu sẽ rất dễ…
Lâm Tiêu đập bàn phanh một cái.
Tô Bạch sợ tới mức co rụt cổ lại, sợ hãi chớp chớp mắt, rồi mới ngoan cường bổ sung nốt mấy chữ cuối:.. bị thiếu vitamin.
Lâm Tiêu nghiên răng nghiến lợi cầm hộp xà lách mình vừa lựa ra mang về.
Tô Bạch vẻ mặt hiền lành: À, làm vậy mới đúng…
Lâm Tiêu lại đập bàn phanh cái nữa: Câm miệng!
Mẹ nó thiểu năng trí tuệ!
.
Khi Lâm Tiêu lên cấp , đúng là thời điểm cả nước đang thịnh hành game thế giới ma thú.
Sau khi mê game, Lâm Tiêu luôn lén lút trốn giờ tự học, trèo tường ra quán net chơi ma thú.
Hôm nay, Lâm Tiêu hứng thú bừng bừng nhảy từ trên tường xuống, thiếu chút nữa khiến Tô Bạch đang đứng dưới tường nằm vùng bị đạp chết.
Lâm Tiêu vẻ mặt mộng bức nhìn Tô Bạch bị mình đè dưới thân.
Tô Bạch bị rơi kính, cổ đồng phục mở ra, một đôi mắt to ngây thơ không ngừng chớp a chớp: Lâm Tiêu? Quả nhiên bắt được cậu rồi.
Lâm Tiêu nuốt một ngụm nước miếng, cố ý đè trên người Tô Bạch không đứng dậy: Cậu đang ở đây chờ bắt quả tang tôi?
Tô Bạch gật gật đầu: Tôi phát hiện cậu gần đây rất hay trốn học.
Lâm Tiêu không chớp mắt nhìn gương mặt không mang kính của Tô Bạch: … À.
Tô Bạch cố hết sức rút cái tay bị Lâm Tiêu đè dưới thân ra, đẩy đẩy gọng kính: Cậu xuống đi đã, đè chết tôi rồi.
Lâm Tiêu vươn móng vuốt đẩy rơi kính của Tô Bạch, mỉm cười nói: Tôi không xuống.
Tô Bạch lại đeo lên, khổ đại cừu thâm nói: Hành vi trốn học này của cậu, tôi phải nói chuyện đàng hoàng với cậu một lần, cậu có biết hiện nay thành tích của cậu đang đứng ở dạng trung bình kém trong lớp không? Bài kiểm tra hóa học và sinh học tháng trước của cậu đều không đạt tiêu chuẩn, tiếng anh coi như miễn cưỡng đạt, vật lý khá hơn có một tí, cậu còn có tâm…
Lâm Tiêu lại giơ tay đánh rớt kính của Tô Bạch, cười nhẹ một tiếng nói: Bạn học Tô Bạch, thành tích của tôi cậu nhớ rõ ghê.
Tô Bạch lời nói thấm thía: Tôi là lớp trưởng, tôi có trách nhiệm quan tâm tới tình hình học tập của các bạn trong lớp.
Lâm Tiêu huýt sáo một tiếng, nhẹ nhàng nói: Lớp trưởng đại nhân, cậu không đeo kính đẹp hơn nhiều so với lúc cậu đeo.
Tô Bạch vẻ mặt chính khí lẫm nhiên lần thứ ba đẩy gọng kính: Ở tuổi này của chúng ta, không cần quá chú ý vẻ bề ngoài đẹp hay xấu, cần đặt học tập lên hàng đầu, chuyện khác, chờ đến khi học đại học rồi nói.
Lâm Tiêu tức khắc die, đứng dậy vỗ vỗ mông, một bên xiêu vẹo đi tiếp, một bên oán hận mắng: Mẹ.
Tô Bạch lăn lông lốc bò dậy, chắp tay sau lưng như ông cụ non theo sau Lâm Tiêu, lải nhải suốt dọc đường.
Lâm Tiêu hỏng mất: Tôi học hay không học có quan hệ gì tới cậu đâu? Cậu quản nhiều thế để làm gì?
Tô Bạch đẩy đẩy gọng kính, nghiêm túc nói: Cậu cứ trốn học như thế, tương lai làm sao thi cùng đại học với tôi được?
Lâm Tiêu: … Tôi nhổ! Ai thèm thi cùng đại học với cậu chứ? Tôi con mẹ nó thích bị ngược chắc?
Tô Bạch rũ mi mắt xuống, không nói.
Lâm Tiêu khẽ cắn môi, đi về phía trước hai bước, lại cọ cọ vòng về, bàn tay to vò vò đầu Tô Bạch một phen, nói: Đi thôi, về trường học.
Tô Bạch sửng sốt: A, cậu không tới quán net nữa hả?
Lâm Tiêu mặt không biểu tình: Tôi quên mang tiền.
Tô Bạch chỉ chỉ góc tờ tiền đỏ nhạt lộ ra ở túi quần Lâm Tiêu: Đây không phải tờ một trăm sao.
Lâm Tiêu cái trán nổi gân xanh, hung hăng nhét tiền sâu vào túi, từng chữ từng chữ nói: Tô Bạch, cậu bị ngốc phải không?
Tô Bạch vẻ mặt mộng bức: Không ngốc mà.
Lâm Tiêu xấu hổ đến mức cơ hồ không thể nhìn thẳng cậu, đành phải cất bước chạy như điên về trường học.
Mẹ nó thiểu năng trí tuệ!
.
Chỉ trong chớp mắt, lễ Tình nhân lại đến.
Việc học cấp rất nặng nề, ngay cả lúc nghỉ đông vẫn phải học sấp mặt.
Tô Bạch hôm nay đi vào trường học, sờ sờ ngăn bàn, lôi từ bên trong ra một hộp quà nho nhỏ, Tô Bạch mở ra, bên trong là một chiếc khăn quàng cổ cho nam chất liệu cực tốt, tựa hồ còn xịt chút nước hoa.
Lâm Tiêu ngồi ở phía sau, nhẹ nhàng khụ một tiếng, khẩn trương mà lật sách không ngừng.
Tô Bạch đẩy đẩy gọng kính, quay đầu nhìn Lâm Tiêu, dùng ngữ khí khẳng định nói: Cậu tặng.
Lâm Tiêu hàm hàm hồ hồ ngẩng đầu ừ một tiếng, Tô Bạch cười một chút: Cảm ơn, lễ Tình nhân vui vẻ.
Lâm Tiêu biệt nữu lên tiếng, sau đó cúi đầu điên cuồng lật sách, một bên lật đến nỗi sách phát ra tiếng loạt xoạt, một bên lẩm bẩm: Mẹ nó đề này khó thật.
Tô Bạch không nói gì mà chậm rãi sán lại gần, cái trán hai người cơ hồ dán vào nhau, hô hấp giao hòa quấn quít.
Lâm Tiêu từ lỗ tai đến xương quai xanh hồng thấu, trong não nhão như bột tương, nghĩ thầm chỉ cần di về phía trước cm nữa thôi là hôn rồi vậy rốt cuộc có muốn hôn một cái ngay trong lớp học hay không cái này tốt lắm dù sao giáo viên chưa tới hôn thì cứ hôn đi mẹ nó mẹ nó mẹ nó cậu ta tự nhiên cách mình gần như thế có phải vì ám chỉ mình hôn cậu ta không…
Tô Bạch nhìn chằm chằm sách bài tập trong tay Lâm Tiêu, ngay thẳng nói: Cậu vừa nói đề nào thật khó?
Lâm Tiêu sửng sốt: … Hả?
Tô Bạch đẩy đẩy gọng kính, lui về khoảng cách an toàn: Tôi đã nhìn một lần, đều không khó mà.
Lâm Tiêu hung tợn xoa khuôn mặt đen sì: Vừa rồi cậu thò mặt qua là để xem đề?
Tô Bạch đúng lý hợp tình: Đúng vậy, tôi nói cậu này, quyển bài tập trong tay cậu đều là bài cơ sở, nếu như những bài thế này cậu cũng cảm thấy khó, chỉ có thể là do kiến thức cơ sở của cậu không đủ vững chắc, khái niệm và công thức trong sách giáo khoa có phải cậu còn chưa thuộc lòng không? Nếu vậy thì cậu có làm bài tập cũng vô dụng…
Lâm Tiêu hỏng mất dùng ngòi bút chọc quyển sách bài tập thành cái sàng: Câm miệng!
Tô Bạch ông cụ non: Cậu xem cậu kìa, tôi nói cho cậu biết vấn đề hiện tại của cậu nằm ở đâu, cậu một chút cũng không chú ý.
Lâm Tiêu tức giận tới nỗi ném phăng cái bút chạy ra ngoài.
Mẹ nó thiểu năng trí tuệ!
.
Chờ đến khi Lâm Tiêu hết giận rồi quay lại phòng học, Tô Bạch vẫn giống như chả có chuyện gì xảy ra vùi đầu làm bài.
Trên cổ quàng cái khăn lúc nãy Lâm Tiêu tặng cậu.
Lâm Tiêu tức khắc hết giận.
Lúc đi qua chỗ ngồi của Tô Bạch còn vò vò đầu cậu một chút.
Lâm Tiêu lòng đầy chờ mong hỏi: Khụ, Tô Bạch, đang trong phòng học cậu quàng khăn làm gì vậy?
Tô Bạch ngốc hề hề: Quàng lên rất ấm, trong phòng vẫn lạnh nha.
Lâm Tiêu bám riết không tha: Vậy cậu quàng cái khăn này cũng chỉ vì lạnh à?
Tô Bạch không hiểu gì hết: Đúng vậy, nếu không chẳng lẽ bởi vì nóng sao?
Lâm Tiêu mặt vô biểu tình: Ồ.
Cậu con mẹ nó không thể là bởi vì tôi sao!?
Mẹ nó thiểu năng trí tuệ!
.
Tuy rằng không biết là vì cái gì, nhưng Tô Bạch phát hiện cả ngày hôm nay Lâm Tiêu đều xụ mặt.
Trước tiết tự học buổi tối, Tô Bạch thật cẩn thận hỏi: Lâm Tiêu, sao hôm nay cậu không vui vẻ gì hết vậy?
Lâm Tiêu mặt trợn trắng, lạnh lùng mà: Ờ.
Tô Bạch lời nói thấm thía mà khuyên: Tuy rằng bài trắc nghiệm hôm nay của cậu thành tích không cao, nhưng cũng không cần sa sút tinh thần, thời gian thi đại học còn cách rất lâu, chỉ cần trả giá nỗ lực, không gì là không có khả năng…
Lâm Tiêu hung tợn trừng mắt nhìn tên thiểu năng trí tuệ trước mắt: Hiện tại tôi mẹ nó thật sự cảm thấy có một số việc không có khả nặng.
Tô Bạch cho anh một nụ cười tràn đầy năng lượng: Đừng nghĩ như vậy, cậu rất thông minh, chỉ là chưa đủ nỗ lực thôi.
Lâm Tiêu: …
Tô Bạch trầm ổn lấy ra từ đưới ngăn bàn một cái hộp to: Kỳ thật tôi cũng chuẩn bị quà cho cậu, vốn định tan học thì đưa.
Lâm Tiêu vui mừng khôn xiết ba giây đồng hồ, rồi mới nháy mắt bình tĩnh lại: Không phải lại là 《 năm thi đại học, năm làm bài thi 》 đấy chứ? Nếu cậu muốn tặng thứ đồ kia thì bảo trước để tôi còn hủy.
Tô Bạch bất đắc dĩ: Làm sao có thể, tôi biết cậu không thích cái đó.
Lâm Tiêu nhẹ nhàng thở ra, trái tim thiếu niên bị Tô Bạch huấn luyện tới mức như giếng cổ không gợn sóng lại lần nữa dập dờn, thành thạo mở hộp quà ra.
《 Giải bài tập sách giáo khoa 》, nguyên bộ.
Vương Hậu Hùng chủ biên.
Lâm Tiêu thiếu chút nữa đập.
Tô Bạch cười: Ha ha, ngạc nhiên chưa!
Lâm Tiêu: …
Tô Bạch đẩy đẩy gọng kính, giải thích: Lần trước tôi tặng cậu cuốn 《 năm thi đại học, năm làm bài thi 》, tôi thấy cậu chẳng bao giờ làm, không thích, cái này tôi hiểu được. Nhưng hiện tại cơ sở của cậu kém, làm nhiều bài tập có khả năng không thích hợp với cậu, cậu xem hồi sáng ngay cả bài tập cơ bản cậu cũng kêu khó, cho nên bộ 《 Giải bài tập sách giáo khoa 》 này cậu nghiên cứu cho kỹ, kỳ thật tất cả đề bài gặp phải ở đề thi tại cấp đều có thể tìm thấy đáp án ở đây, ngàn vạn không thể xem thưởng quyển sách giải mỏng thế này…
Lâm Tiêu tê tâm liệt phế rống to: Tô Bạch!!!
Tô Bạch hiền lành nói: Aiz, tôi đang ở đây mà, cậu có nghiêm túc nghe không đấy? Không cần la to vậy đâu.
Lâm Tiêu quá mức phẫn nộ, đấm mạnh cái bàn một cái, lần nữa chạy như điên ra khỏi phòng học!
Mẹ nó thiểu năng trí tuệ!
Thiểu năng trí tuệ thiểu năng trí tuệ thiểu năng trí tuệ!!!