Vô Ưu bị lay rất khó chịu, mở mắt ra bất mãn nhìn Phương Đông Dạ nói:
"Làm gì thế hả? Không được rung, không được lắc, không được lắc a."
Phương Đông Dạ nghĩ rằng mình lắc quá mạnh khiến Vô Ưu khó chịu, nên áy náy nói:
"Xin lỗi! Vô Ưu, em không có chuyện gì chứ?"
Nghĩ rằng mình không lay nữa là được rồi. Ai ngờ, Vô Ưu lại vươn hai tay về phía anh...
Phương Đông Dạ theo điều kiện phản xạ tự nhiên, tưởng rằng Vô Ưu lại muốn đánh mình, nhắm chặt hai mắt lại chịu trận, ai ngờ Vô Ưu không có đánh người, mà đưa tay ra ôm lấy mặt anh! Phương Đông Dạ từ từ mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt mập mờ của Vô Ưu, giống như đang nghiên cứu thứ gì đó, trong lòng anh run lên, sau đó dè dặt hỏi:
"Vô Ưu, có phải em có cảm giác là nhìn tôi rất quen không?"
Vô Ưu ‘ha ha’ một tiếng, nói:
"Nhìn kỹ mới thấy, Phương Đông Dạ anh trông thật đẹp trai a. Thảo nào Tiểu Hạ lại thích anh!"
Nói xong, hai tay đang áp vào mặt Phương Đông Dạ càng dùng sức ôm chặt hơn. Sau đó không hài lòng nói:
"Anh không được lay a. Anh lay, tôi sẽ bị chóng mặt!"
Lộ rõ say rượu! Phương Đông Dạ không nhịn được nhớ tới lần đầu gặp Vô Ưu. Cô cũng say như thế này, sau đó thì ngã gục vào lòng anh! Không biết lần này có thể giống như lần trước không đây?
Phương Đông Dạ vừa mới nghĩ xong, ngay tức khắc Vô Ưu thực sự đã ngã vào lòng anh. Anh lại nghĩ đến lần đầu tiên triền miên của hai người, cả người liền trở nên khô nóng. Anh vừa gọi:
"Vô Ưu, tỉnh lại, Vô Ưu..."
Vừa cố gắng làm ngược lại với khát vọng đang dâng trào trong lòng, đẩy Vô Ưu ra khỏi lòng. Đối với sự ầm ĩ của anh, Vô Ưu không hề nghĩ ngợi liền tung ra một chưởng!
"Cho chết ầm ĩ!"
Say rượu rồi hư nha. Đã đánh người ta rồi, lại còn không cho người ta nói!
Phương Đông Dạ thở dài, trìu mến nhìn Vô Ưu đang nằm trong lòng ngọ nguậykhông yên. Đêm đã khuya, gió biển thổi vào rất lạnh. Phương Đông Dạ không muốn Vô Ưu bị lạnh, nên ôm cô lên, đưa cô vào phòng của mình, đặt cô xuống giường.
Anh định đi ngay ra ngoài, nhưng lại không thể cất nổi chân. Ngoài khát vọng nguyên thủy nhất, anh cũng thật sự không yên lòng, để Vô Ưu đang say nát bét ở lại một mình. Chẳng may nửa đêm cô cảm thấy nóng, bổ nhào ra biển thì làm thế nào hả! Cho nên, sau khi tự hỏi một lúc lâu, cuối cùng anh quyết định ở lại.
Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, nên Phương Đông Dạ cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Bây giờ anh rất mong có thể trở lại cuộc sống yên bình lúc trước. Mỗi sáng cùng nhau đi làm, buổi trưa cùng nhau ăn cơm. Chiều tối cùng nhau tan sở. Mặc dù cũng không đáng kể gì, nhưng anh rất thỏa mãn.
Anh nhìn bộ dáng đáng yêu của Vô Ưu, hai tròng mắt đang khép chặt, chiếc miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên trông thật hấp dẫn. Anh không nhịn được sự cám dỗ đó, cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô. Anh vốn chỉ định lướt qua, nhưng không ngờ lại bị Vô Ưu ôm lấy cổ. Hành động đột ngột này của cô khiến anh không biết phải làm gì nữa. Trước sự cứng đờ của Phương Đông Dạ, Vô Ưu bắt đầu nổi dậy đáp trả. Giống như trong cơn đói khát lâu ngày, phát hiện ra có một nguồn nước vậy!
"Ưm!"
Thừa lúc Phương Đông Dạ thở dốc, đầu lưỡi mềm mại của Vô Ưu liền lách vào miệng anh. Lần đầu tiên Phương Đông Dạ có cảm giác mình bị dục vọng tra tấn đến sắp điên lên rồi. Nếu cứ để như thế này, nhất định anh sẽ làm ra chuyện tổn thương đến Vô Ưu mất. Nghĩ vậy, Phương Đông Dạ dùng sức đẩy Vô Ưu ra, mà Vô Ưu còn lại, liều mạng ôm chặt lấy anh không buông.
...
Khát nước a! Nóng quá!
Uống nhiều - chính là suy nghĩ của Vô Ưu lúc này. Đột nhiên có một cái gì đó mát lạnh, mềm mại chạm vào môi cô, cảm giác này thật sự rất dễ chịu. Vô Ưu không nhịn được thở phào một tiếng thỏa mãn, nhưng cô vừa có có giảm thoải mái được một chút, thì ‘cái kia’ đã muốn rời khỏi cô.
Không được! Không thể để nó rời đi được!
Cơ thể Vô Ưu ra sức kháng nghị, cho nên, lúc Phương Đông Dạ định rời khỏi môi cô, ngay lập tức, cô liền ôm lấy đầu của anh, sau đó bắt đầu nhấp nháp. Cái gì mà mềm mại, ăn ngon như vậy hả? Còn rất thoải mái a? Trong cơn say, Vô Ưu vừa ra sức mút, vừa nghĩ thầm.
"Không được! Tôi…!"
Đột nhiên cái ‘bảo bối’ kia lại muốn vùng chạy! Vô Ưu dùng sức ôm chặt Phương Đông Dạ, không buông ra. Hơn nữa, miệng đã bắt đầu chạy từ mặt anh xuống đến cổ. Nhưng cô tìm mãi, vẫn không tìm thấy chỗ khiến mình hài lòng, vì vậy mà phát ra tiếng kêu bất mãn, đồng thời lại tiếp tục thăm dò, tìm kiếm.
...
Phương Đông Dạ nhìn những dấu hôn, dấu gặm cắn của Vô Ưu để lại trên mặt, trên cổ mình, không thể chịu được nữa hỏi:
"Nhạc Vô Ưu! Em có biết mình đang làm gì không hả?"
Nhạc Vô Ưu nghe thấy giọng nói của Phương Đông Dạ, thì thào nói:
"Phương Đông Dạ, thật khó chịu a, khó chịu a!"
Giọng nói ủy khuất như sắp khóc rồi.
"Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái hả?"
Phương Đông Dạ nghe Vô Ưu nói thế, dục vọng đang dâng trào cũng bị anh ném lên tới chín tầng mây rồi. Mà Vô Ưu sau khi cảm nhận được hơi thở của anh, ngẩng đầu lên, đặt môi mình lên môi anh. Ngay sau đó, trên mặt xuất hiện nụ cười thỏa mãn, giống như chính mình vừa tìm thấy của quý vậy.
Cô ấy khó chịu bởi vì cô ấy muốn hôn mình sao?
Nghĩ vậy, Phương Đông Dạ cố dùng chút ý chí còn sót lại của mình, nhìn Vô Ưu nói:
"Em lại hôn tôi! Dụ dỗ tôi! Tự gánh lấy hậu quả nha!"
Vô Ưu sau khi nghe thấy từ ‘hôn’, liền ngây ngô nhắc đi nhắc lại:
"Hôn, hôn..."
Anh biết rõ là cô say nên mới như thế này. Hơn nữa, anh cũng rất rõ ràng, lần này không có bị ai bỏ thuốc, nhưng, đối mặt với người phụ nữ mà mình đã khát khao bấy lâu, lại đang hừng hực lửa tình như thế, để anh không động lòng, quả thực là khó vô cùng. Vào lúc này, thật sự Phương Đông Dạ cũng được coi như là chậm trễ rồi. Nếu như đổi lại là người khác, khẳng định đã nhào tới từ sớm a. Nhưng, Phương Đông Dạ lại một lần nữa hỏi người đang say rượu kia:
"Tôi là ai? Em biết tôi là ai không?"
"Ha ha, Phương Đông Dạ."
Vô Ưu vẫn còn có thể nhận ra anh! Điều này làm cho Phương Đông Dạ cực kỳ cao hứng. Anh cúi đầu xuống, đem miệng mình áp sát vào miệng Vô Ưu, nói:
"Đúng vậy! Tôi là Phương Đông Dạ. Em muốn, vậy hãy hôn đi."
Lúc Phương Đông Dạ nói ra những lời này, giọng nói của anh đã trở nên khàn đục, hơi thở dồn dập. Đến khi Vô Ưu thật sự hôn anh, thì ngay sau đó, anh đã trở nên điên cuồng hoàn toàn...
...
Vô Ưu vốn bị rượu mạnh hành hạ, đến giờ phút này lại bởi vì vận động ‘kịch liệt’, nên rượu đã chuyển hóa thành mồ hôi, mà ra khỏi cơ thể. Cho nên, đến nửa đêm, bởi vì thiếu hụt nước trầm trọng – cô bị khát mà tỉnh dậy.
Mẹ ơi!
Đầu óc choáng váng. Đầu đau, cả người cũng đau nha!
Vô Ưu sau khi mở mắt ra, nghi ngờ chính mình có phải đã bị xe nghiền qua rồi không. Cô dùng hết sức lực của toàn thân ngồi bật dậy. Trong bóng tối, tự hỏi đây là chỗ nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đột nhiên cảm thấy chiếc giường hơi rung. Cô giật mình, trợn mắt lên, sẽ không phải là động đất chứ! Nghĩ đến đây, cô vội vàng mò mẫm bật chiếc đèn ở đầu giường lên.
Chiếc đèn xa lạ, không phải của nhà cô. Tủ đầu giường cũng xa lạ, không phải của nhà cô!
Đột nhiên có cảm giác mát lạnh ở ngực. Cô cúi đầu xuống, sau khi nhìn thấy tình trạng của chính mình, mới ‘ah’ thét lên một tiếng. Cô thét lên, không phải bởi vì nhìn thấy mình đang trần như nhộng, mà vì nhìn thấy trên thân thể trần truồng của mình, lúc này, đâu đâu cũng có những vết bầm tím.
...
Phương Đông Dạ nghe thấy tiếng thét của Vô Ưu, đã tỉnh dậy ngay tức khắc, nhưng, sau đó anh lại nhắm mắt lại. Bằng trí thông minh của anh, thì lúc này đây, anh cũng không thể nghĩ ra cách để đối mặt với Vô Ưu bây giờ.
Vô Ưu thét xong, kéo vội chiếc chăn trên giường lên che chắn trước ngực, ánh mắt bắt đầu đánh giá xung quanh, muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cô lấy tất cả dũng khí bắt đầu quan sát, lúc nhìn thấy thân hình hoàn mỹ, không một vải che thân của đàn ông, thiếu chút nữa, cô đã hét toáng lên rồi! Chỉ có điều, cô đã nhịn xuống, bởi vì cô nhận ra người này, không phải ai khác mà chính là Phương Đông Dạ.
Đây là chuyện gì đây hả? Vô Ưu giựt mạnh tóc của mình, làm cho chính mình tỉnh lại. Nhưng cái đầu của cô giống như đang đình công, một chút cũng không nghĩ ra. So với Vô Ưu, Phương Đông Dạ cũng chẳng khá hơn gì. Lúc này, trong lòng anh đầy thấp thỏm không yên. Bởi vì, anh không biết Vô Ưu sẽ có phản ứng như thế nào. Có khi nào, say này cô nhìn thấy anh sẽ liền trốn chạy không đây? Đây chính là vấn đề khiến Phương Đông Dạ thấy lo lắng nhất!
Thời gian từng chút, từng chút trôi đi. Cuối cùng, Vô Ưu len lén mò xuống khỏi giường, sau khi nhặt thứ gì đó từ mặt đất lên, giống như con chuột nhỏ, lặng lẽ mò mẫm đi ra ngoài!
Cứ như vậy??
Phương Đông Dạ sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, không dám tin mở to hai mắt. Trong lòng hết sức, hết sức buồn bực. Anh không nghĩ là chuyện sẽ cứ như vậy mà kết thúc. Còn tiếp theo sẽ như thế nào đây? Phương Đông Dạ đứng lên, đi vào phòng tắm rửa, sau khi tỉnh táo lại, khoác áo choàng tắm trở lại bên giường. Nhưng, anh lật qua lật lại thế nào cũng không thể ngủ được.
Thôi đi!
Nếu đã không ngủ được, thì không phải ngủ đi!
Phương Đông Dạ dứt khoát đứng dậy, mặc áo choàng tắm, đi dép lê ra khỏi phòng. Muốn đi lên boong tàu hóng chút gió biển, để cho người tỉnh táo, nghĩ ra đối sách tiếp theo. Lại không ngờ, nhìn thấy Vô Ưu đang đứng đó, mặc áo choàng tắm, đi dép lê giống mình.
...
Vô Ưu sau khi len lén đi ra khỏi phòng mới nhận ra mình đang ở trên thuyền. Hơn nữa, nhờ gió lạnh thổi vào, khiến cô dần dần khôi phục trí nhớ, lần lượt nhớ lại sự tình. Hơn nữa, sau khi nhìn thấy chai rượu, càng nhớ rõ việc mình đã uống rượu. Mặc dù chuyện sau đó như thế nào, cô cũng không nhớ rõ, nhưng, lại chắc chắn là vấn đề có liên quan đến việc mình uống rượu!
Vô Ưu ản não muốn chết đi được. Sau khi cô uống một chai nước suối, để làm cho chính mình tỉnh lại, mới đi tới phòng Nhạc Diễm, lén nhìn cậu bé một cái. Cậu bé ngủ rất say, nên Vô Ưu lại lặng lẽ đi vào phòng tắm, tắm rửa một chút. Người ta đều dùng nước để làm cho tỉnh táo lại. Nhưng sao cô đã ngâm nước thật lâu rồi, mà vẫn không nhớ ra, tại sao mình lại trèo lên giường của Phương Đông Dạ chứ!
Sau khi Vô Ưu lên giường, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Cuối cùng, sợ sẽ làm cho Nhạc Diễm tỉnh giấc, nên quyết định ra ngoài hóng gió! Hy vọng có thể làm cho mình tỉnh táo lại! Lại không ngờ, vừa mới đứng được một lúc, đã nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến. Đừng phải là Phương Đông Dạ nha! Vô Ưu ôm hy vọng này quay đầu lại nhìn, nhưng lại thấy người mà giờ phút này mình sợ gặp nhất!