Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

chương 56: tình địch mọc thành bụi (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phương Đông Dạ và Nhạc Khải vừa đi vào toilet, Vô Ưu thấy đói bụng, không nhịn được bắt đầu nhìn quét toàn trường, tìm khu đồ ăn, nhưng lại không ngờ, nhìn thấy hình ảnh một người mặc đồng phục trắng quen thuộc. Không nhịn được cười híp mắt, sau đó không chút chần chờ đi tới. . .

"Học trưởng, học trưởng."

Vô Ưu?

Tiếng gọi này làm thân thể Hoắc Lãng run lên. Ngay cả dũng khí quay đầu lại nhìn cũng không dám. Anh không biết phải đối mặt với cô như thế nào. Hoắc Lãng còn đang chưa biết phải đối mặt với Vô Ưu như thế nào, cô đã chạy tới nơi. Sau đó, rất vui vẻ nói:

"Học trưởng, gặp anh ở đây, thật khéo nha. Em đang định mời anh đi ăn."

Giọng nói vẫn thế. Ánh mắt vẫn thế. Vẻ mặt vẫn thế. Nhưng, ăn mặc lại khác hẳn, lộ ra khí chất đối nghịch.

"Có chuyện gì sao?"

Hoắc Lãng nói giọng bình thản, hai tròng mắt cũng không nhìn thẳng Vô Ưu. Đơn giản là, anh vẫn chưa biết đối mặt với cô như thế nào cả. Đối mặt với người phụ nữ mình yêu, đã phải dối lòng bao nhiêu năm, vốn tưởng rằng có hi vọng, nhưng lại đột nhiên biến thành tuyệt vọng.

Giọng nói lạnh nhạt, ánh mắt lẩn tránh, vẻ mặt trốn tránh. Hoắc Lãng bộc lộ sự xa cách, ngay cả người đơn thuần như Vô Ưu cũng cảm nhận được. Cô lo lắng nói:

"Học trưởng, anh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Có phải anh giận em không? Học trưởng, em thật sự không phải là không quan tâm đến anh. Mãi đến hôm qua em mới biết được anh nghỉ việc. Thật sự đó!"

Vẻ mặt chân thành của Vô Ưu, làm Hoắc Lãng không biết làm thế nào. Cô bé học cùng trường đơn thuần này, làm anh thật sự vừa yêu, vừa hận. Yêu vì cô đơn thuần, hận cũng vì cô đơn thuần.

"Vô Ưu, em thật sự quan tâm anh sao?"

Hoắc Lãng nói ra câu mà trước đó anh không dám nói. Không phải vì anh dũng cảm, mà là vì rất không dũng cảm. Anh không có đủ dũng khí để hỏi chuyện Vô Ưu có con, hay có người yêu. Cho nên, chỉ có thể lựa chọn câu hỏi vòng vo như vậy mà thôi.

Nếu như là trước đây, khẳng định Vô Ưu sẽ đơn thuần mà nói ‘dĩ nhiên quan tâm’ rồi. Nhưng lần này, cô lại nói không nên lời. Bởi vì vẻ mặt Hoắc Lãng rất nghiêm túc, ánh mắt rất sâu thẳm. Cả người cũng lộ ra cảm giác khác lạ. Loại cảm giác này, làm Vô Ưu nghĩ đến hai chữ ‘động lòng’.

Học trưởng thích cô?

Nghĩ đến khả năng này, Vô Ưu thấy hơi khó mở miệng.

...

Trong trường hợp này, với tình cảnh như thế này. Nếu ai vô tình đi ngang qua, gặp tình huống này, chắc chắn sẽ đều lịch sự mà rời đi. Nhưng, có một người lại ngược lại. Cô ta luôn luôn nhìn chăm chăm vào nhất cử nhất động của Vô Ưu.

Cô ta thấy Vô Ưu gọi tên người đàn ông, rồi trò chuyện thân mật. Cô ta lợi dụng tốc độ nhanh nhất chạy tới. Đến khi nghe được nội dung cuộc nói chuyện của hai người, càng lộ ra vẻ mặt đắc ý. Hơn nữa, còn mở miệng nói:

"Vô Ưu đương nhiên là quan tâm anh rồi."

Một giọng nói đột ngột vang lên, thu hút sự chú ý của Vô Ưu và Hoắc Lãng.

Tiểu Hạ?

Cô ấy có biết cô ấy đang nói gì không vậy? Học trưởng sẽ hiểu lầm mất. Vô Ưu thấy Tiểu Hạ giữa đường chạy ra, lộ ra vẻ mặt hơi khó chịu. Mà Hoắc Lãng lại hỏi:

"Cô là?"

"Xin chào. Tôi là bạn tốt của Vô Ưu, tên Tiểu Hạ. Tôi đoán anh hẳn chính là người Vô Ưu thường xuyên nhắc tới, học trưởng Hoắc Lãng phải không?"

Tiểu Hạ nhìn Hoắc Lãng trên người mặc bộ đồng phục màu trắng, lộ ra nụ cười mà cô ta cho là rất đáng yêu. Nụ cười này, cùng với lời cô ta vừa nói, làm cho Vô Ưu có một loại cảm giác quái lạ.

Mập mờ!

Đúng vậy! Lời cô ta nói chính là rất mập mờ.

"Là sao..."

Đối với câu nói của Tiểu Hạ, Hoắc Lãng cũng không dám chắc, chỉ nói được hai chữ như vậy. Trên mặt cũng không bộc lộ rõ ràng vẻ mừng rỡ.

Hoắc Lãng là ai chứ? Anh chính là người hiểu Vô Ưu nhất. Tính cách Vô Ưu thế nào, anh sao lại không biết chứ. Với tính cách mơ hồ của cô, cho dù là người thân cận, quan tâm đi nữa, cũng chỉ cần làm đến việc khác, cô sẽ bỏ quên lên đến chín từng mây luôn. Làm sao có thể thường xuyên nhắc đến mình được chứ? Cho nên, lời cô nói rất đúng, anh tin lời giải thích của cô: cô hôm qua mới biết anh nghỉ việc.

Tiểu Hạ luôn tự cho mình là người thông minh, chỉ thấy được vẻ ngoài ôn tồn lễ độ của Hoắc Lãng, liền khờ dại tưởng rằng, anh cũng đơn thuần như vẻ bề ngoài. Hoàn toàn không nghĩ tới, có lúc tự xem người khác là ngốc nghếch, mới là cái ngu của mình.

Hoắc Lãng không phải người ngốc, nếu không, tuổi còn trẻ như thế, tự dựa vào năng lực của mình, anh đã không thể đạt được thành tựu như thế này. Nhưng, Tiểu Hạ lại hết lần này tới lần khác, xem anh như kẻ ngốc. Hơn nữa, để giải thích cho lời nói của mình, còn cầm tay Vô Ưu, giơ lên cho Hoắc Lãng nhìn.

"Anh xem, cô ấy đeo nhẫn anh tặng a."

Tiểu Hạ để Vô Ưu đeo nhẫn “đính hôn”, mục đích chính là cho Phương Đông Dạ nhìn thấy. Như vậy, anh chắc chắn sẽ nổi giận với Vô Ưu. Lại không ngờ rằng, hiệu quả hôm nay thu được, còn gấp đôi lúc đầu. Cô ta tưởng tượng, nếu như có thể đem Vô Ưu ghép với học trưởng của cô thành một đôi, như vậy, Vô Ưu tự nhiên sẽ không tranh giành Phương Đông Dạ với cô ta được nữa.

Tiểu Hạ suy tính loạn tưởng đến nổ bùm bùm trong đầu rồi.

Hoắc Lãng liền lộ ra vẻ phòng bị với cô ta. Người phụ nữ này rõ ràng không có ý tốt. Cô ta thật sự là bạn của Vô Ưu sao? Sao Vô Ưu lại có thể làm bạn với người như thế này được chứ? Nghĩ vậy, Hoắc Lãng cũng không thèm để ý tới Tiểu Hạ, kéo tay Vô Ưu, nói:

"Tiểu Ưu, chúng ta ra vườn hoa nói chuyện một chút đi."

Nói xong, rất thân mật, tự ý kéo Vô Ưu đi, với Tiểu Hạ tỏ vẻ đầy khinh thường.

Hừ! Chỉ là một tên đầu bếp. Có cái gì giỏi chứ!

Tiểu Hạ rất tinh ý nhận ra Hoắc Lãng không có thiện cảm với mình. Cho nên, sau khi bọn họ rời đi, sự phẫn nộ lại xuất hiện trên mặt cô ta.

"Tiểu thư, tôi có thể mời cô nhảy một điệu được không?"

"Không nhảy!"

Giọng nói Tiểu Hạ rất không khách khí, rõ ràng là cô ta đang không biết phát tiết vào đâu, nên phát luôn lên người kia. Sau khi nói xong, cô ta cũng không thèm liếc mắt nhìn người kia lấy một cái, liền xoay người rời đi...

"Thiên Kình, không nghĩ tới anh sẽ bị người phụ nữ như thế này cự tuyệt."

Một người đàn ông nhã nhặn, đeo mắt kính, đứng sau người vừa mời, cười khẽ nói. Mà người đàn ông vừa được hắn gọi là ‘Thiên Kình’ chậm rãi quay lại phía hắn. Ngoài dự đoán của mọi người, khuôn mặt lộ ra ngũ quan sắc nét, vẻ nam tính rõ ràng, khuôn mặt tinh xảo như được điêu khắc.

"Phụ nữ xinh đẹp có dã tâm. Tôi thích."

Thiên Kình sau khi nói xong những lời này, sải bước dài ra khỏi phòng khách, đi về phía sau cánh cửa. Người đàn ông đeo mắt kính vẫn lẽo đeo sau hắn, hỏi:

"Này, anh vừa mới đến, còn chưa gặp Phương Đông Dạ, đã đi sao?"

Thiên Kình phất tay coi như thay câu trả lời. Hắn đáp ứng cha đến đây, giờ đã đến rồi, đương nhiên có thể đi. Vẻ mặt ngạo mạn, khí tức ngông cuồng, lại lần nữa cho thấy, đây là một người đàn ông tự cao tự đại, kiêu căng, ngạo mạn.

"Anh là Phương Đông Dạ?"

Phương Đông Dạ vừa từ toilet đi ra, lại vô tình đụng phải một người đàn ông cả người đầy khí phách. Hơn nữa, người này vừa mở miệng đã nhận anh. Sau một lúc quan sát, Phương Đông Dạ nói:

"Anh là Thạch Thiên Kình?"

Hai người đàn ông đều có khí phách phi thường của bậc vua chúa!

Thạch Thiên Kình thoạt nhìn cuồng vọng, khí phách. Mà Phương Đông Dạ còn lại là nhã nhặn, mưu trí. Mặc dù, nhìn khiến người ta có cảm giác bất đồng, khí chất cũng không giống nhau. Nhưng, hai người chỉ cần ba giây đồng hồ nhìn nhau, đã liền lộ ra ánh mắt hứng thú. Bởi vì, bọn họ rất khẳng định, bọn họ vốn cùng là một loại người.

"Tôi muốn cùng hợp tác với anh một vụ."

Thạch Thiên Kình nói thẳng vào vấn đề, mà Phương Đông Dạ còn lại cười nhạt nói:

"Hy vọng có thể khiến cho tôi thấy hứng thú..."

Thạch Thiên Kình là ai? Phương Đông Dạ rất rõ ràng. Cho nên, hợp tác với hắn, hẳn sẽ không nhàm chán.

Đối mặt với vẻ mong chờ của Phương Đông Dạ, Thạch Thiên Kình lộ ra vẻ tự tin, rõ ràng nói ra hai chữ:

"Bích sóng."

Quả nhiên hắn vừa nói xong, vẻ mặt Phương Đông Dạ lập tức thay đổi.

‘Bích sóng’ là một viên ngọc, không phải là một viên ngọc quý báu. Lý do gọi là ‘Bích sóng’ cũng chẳng phải là điều gì to tát, mà đơn giản là, cái tên này do mẹ Phương Đông Dạ đặt. Viên ngọc này là thứ mẹ anh thích nhất. Nhưng lại bị thất lạc...

Phương Đông Dạ cũng đã từng đi tìm tung tích của ‘Bích sóng’, nhưng một viên ngọc bình thường như vậy, thực sự rất khó tìm, cho nên, đành phải từ bỏ. Hôm nay, có người tự mang ‘Bích sóng’ tới cho anh. Anh làm sao có thể bỏ qua cơ hội này? Vì mẹ mình, phải bỏ ra giá cao như thế nào cũng đều đáng giá.

"Điều kiện gì?"

Phương Đông Dạ trả lời, biểu lộ chấp nhận thực hiện giao dịch này cùng hắn. Điều này làm cho người đàn ông đeo kính, nhã nhặn luôn đi theo hắn ta lộ ra nụ cười vui vẻ. Trong lòng thầm nghĩ, Thiên Kình không hổ danh là Thiên Kình. Quả thật, không có hắn, thì chuyện không xong mà. Lần này ông chủ nhất định sẽ rất vui mừng đi, quan hệ của bọn họ khẳng định cũng có thể hòa hoãn được rồi. Ngay lúc người đàn ông đeo kính đang say sưa, Thạch Thiên Kình lại nói ra một đáp án ngoài mong muốn của hắn:

"Tôi muốn một người tình!"

Người tình?

Phương Đông Dạ nhăn chặt mày, trực giác anh cho rằng, người hắn nói chính là Vô Ưu.

Người tình?

Người đàn ông đeo kính nhã nhặn không dám tin trừng lớn mắt. Ông chủ không phải lệnh cho hắn, đổi lại quyền kinh doanh độc quyền thị trường bên Mỹ sao?

"Ai?"

Giọng nói Phương Đông Dạ mặc dù bình tĩnh, nhưng lại toát ra sự âm u, nguy hiểm. Ánh sáng phát ra trong mắt anh, cũng quỷ quái rất dọa người. Trong lòng càng cười lạnh: nếu như Thạch Thiên Kình dám nói người đó là Vô Ưu, anh nhất định sẽ bằng bất cứ giá nào, cũng làm cho hắn phải hối hận, để hắn ta biết, dòm ngó người phụ nữa của anh, sẽ phải trả giá như thế nào.

Thạch Thiên Kình tinh tường thấy được tia ngông cuồng trong mắt Phương Đông Dạ. Điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ hứng thú. Hắn luôn muốn chọn một đối thủ nặng ký, mà thực lực của Phương Đông Dạ tuyệt đối xứng đáng là đối thủ của hắn. Nhưng, đáng tiếc là, người hắn cảm thấy hứng thú không phải là cô gái nhỏ ngây thơ kia, mà là cô gái xinh đẹp có dã tâm đó! Cho nên, hắn chỉ có thể hơi tiếc nuối mà nói:

"Nhạc Vô Ưu không phải là mục tiêu của tôi."

Ngay cả Vô Ưu cũng biết, xem ra tên Thạch Thiên Kình này đã có chuẩn bị trước khi đến.

Phương Đông Dạ nhíu mày, ý nói hắn tiếp tục. Mà Thạch Thiên Kình còn lại, vừa lấy viên ngọc từ trong túi ra ném về phía Phương Đông Dạ, vừa nói:

"Người phụ nữ mặc lễ phục màu trắng, ở cùng một chỗ với Nhạc Vô Ưu."

"Tiểu Hạ?"

Phương Đông Dạ đón được ngọc, hoài nghi hỏi. Thạch Thiên Kình sau khi nghe thấy cái tên này, ánh mắt xuất hiện tia thú vị:

"Tiểu Hạ? Tiểu Hạ? Cái tên này không tệ. Tôi thích."

Thạch Thiên Kình rõ ràng là vừa mới biết đến Tiểu Hạ, nhưng chuyện về ‘Bích sóng’, cùng với ‘ Vô Ưu ’, chắc chắn hắn đã tìm hiểu từ trước. Điều này chứng minh, mục đích của hắn cũng không phải là Tiểu Hạ. Vậy, mục đích của hắn là gì? Phương Đông Dạ mặc dù rất tò mò, nhưng cũng không hỏi nhiều. Bởi vì, đứng trên lập trường của một thương nhân, cuộc “buôn bán” này, anh cảm thấy rất đáng giá.

"Đồng ý!"

Phương Đông Dạ sau khi nói xong, Thạch Thiên Kình hài lòng cười, sau đó tiếp tục đi về cánh cửa. Phương Đông Dạ biết rõ, người đàn ông ngạo mạn kia, không phải là cố tình đến gặp anh, chẳng qua là hai người trùng hợp gặp nhau mà thôi.

Tiểu Hạ!

Phương Đông Dạ vốn đang lo nghĩ nên xử trí cô ta như thế nào. Hiện tại, ngay cả vấn đề khó khăn này cũng không phải làm nữa rồi. Để cô ta làm người tình của người đàn ông Thạch Thiên Kình này, hẳn là có thể thay Vô Ưu xả giận rồi. Nghĩ vậy, Phương Đông Dạ nhìn viên ‘Bích sóng’ trong tay, mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.

"Tên Thạch Thiên Kình đó mắt bị đui rồi. Tiểu Hạ có chỗ nào tốt chứ. Nếu là tôi, tôi sẽ chọn luôn Vô Ưu."

Giọng nói Nhạc Khải từ phía sau vang lên. Phương Đông Dạ xoay người, nhìn anh ta cảnh cáo, nói:

"Đừng quên những gì tôi đã nói với cậu."

Nói xong, cất bước rời đi. Mà Nhạc Khải còn lại không phục mà nghĩ thầm: Tôi mặc kệ đó. Để xem anh có thể làm gì được tôi!

...

Tiểu Hạ căn bản không biết, lời của mình vừa rồi hơi quá đáng với người ta. Cô ta cũng thờ ơ với loại “chuyện nhỏ” như thế này. Đó chỉ là một việc nhỏ thoáng qua, nhưng cô ta có nằm mơ cũng không ngờ, cái “việc nhỏ thoáng qua” này, lại làm cho cuộc sống của cô ta sẽ có bao nhiêu thay đổi.

Tổng giám đốc đi vào nhà vệ sinh sao lâu thế nhỉ? Cô còn muốn cùng anh ta đi “bắt kẻ thông dâm” đây. Nếu như đến chậm, nói không chừng bọn họ đã chuồn mất rồi.

Tiểu Hạ tưởng rằng Phương Đông Dạ sẽ ra ngay, lại không nghĩ Phương Đông Dạ bởi vì ‘có việc’ mà chậm trễ. Cho nên, cô ta gấp đến độ xoay vòng vòng. Chỉ sợ bỏ lỡ cái cơ hội khó có được này.

Ra rồi!

Tiểu Hạ vừa nhìn thấy Phương Đông Dạ và Nhạc Khải đi ra, trên mặt cô ta nổi lên một trận kinh hỉ. Đang định xông nhanh qua đó, nhưng, sau khi nháy mắt một cái, cô ta liền dừng lại. Cô ta lấy một ly rượu trên tay người phục vụ vừa đi qua, sau đó cố làm ra vẻ ưu nhã thưởng thức. Ánh mắt cũng không ngừng liếc nhìn Phương Đông Dạ, hy vọng anh có thể nhanh chóng đến chỗ cô ta hỏi chuyện. Như vậy, cô ta có thể ra tay ‘giúp đỡ’, nói cho anh biết Vô Ưu đang ở đâu rồi.

Bên này Phương Đông Dạ sau khi quét mắt hai lần quanh phòng, nhưng lại không thấy bóng dáng Vô Ưu đâu, đúng là lại đi về phía Tiểu Hạ.

...

"Học trưởng, anh có gì muốn nói với em hả?"

Trong hoa viên hóng mát, nhờ vào ánh đèn chiếu sáng trong vườn hoa, Vô Ưu nhìn Hoắc Lãng hỏi. Học trưởng chưa bao giờ nhìn cô chằm chằm, không nhúc nhích như thế này, trong lòng cô có chút không yên.

Hoắc Lãng thở dài, nhìn Vô Ưu hỏi:

"Vô Ưu, lúc học đại học, em đã từng hỏi anh, là anh thích em có phải không."

Trong lòng Vô Ưu “lộp bộp” một tiếng, hình như cảm giác được những điều Hoắc Lãng muốn nói tiếp theo. Cô vội vàng định lảng sang chuyện khác:

"Học..."

"Hãy nghe anh nói hết."

Hoắc Lãng chặn đứt lời Vô Ưu, sau đó cố lấy toàn bộ dũng khí, mang hết những điều giấu kín trong tim, chuẩn bị nói ra toàn bộ. Nếu trốn tránh không giải quyết được bất cứ chuyện gì, vậy anh chọn cách đối mặt.

"Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, bộ dáng mơ hồ của em đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh. Sau đó, mấy lần gặp nhau tình cờ, mỗi lần nhìn em đều rất đáng yêu. Cho nên, lúc em tìm anh nhờ dạy kèm, anh hưng phấn suýt nữa đã hét lên..."

Hoắc Lãng vừa nói, giống như vừa quay về quá khứ. Trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, làm Vô Ưu không đành lòng cắt ngang.

"Lúc ở cùng em, mỗi một việc nhỏ đều vui vẻ như vậy. Anh vốn tưởng rằng, loại hạnh phúc này sẽ tồn tại mãi mãi. Cũng muốn thổ lộ với em, nhưng anh không biết mở miệng như thế nào. Hơn nữa, trong mắt mọi người, chúng ta vốn là một đôi, cho nên, anh đã không nói ra. Mãi đến cái ngày em hỏi anh, có phải anh thích em không."

Nhớ đến ngày này, trong mắt Hoắc Lãng hiện lên một mạt ưu thương. Tiếp tục nói:

"Ngày đó, anh nhận được thư mời nhập học từ bên Pháp gửi sang. Đối mặt với câu hỏi của em, anh đã rất muốn nói anh thích em. Nhưng, anh lại không dám. Anh không muốn để em phải chờ anh, cũng không muốn để cho mình có quá nhiều gánh nặng. Cho nên, anh mới nói anh thích em, như thích một người em gái."

Vô Ưu nghe Hoắc Lãng thổ lộ hết lòng mình, cảm giác có chút không đúng thực. Cô vốn tưởng rằng chỉ là tình bạn đơn thuần trong cùng trường, không nghĩ lại phức tạp như vậy.

"Anh vốn tưởng rằng, anh có thể tự tin cất bước rời đi. Nhưng, khi tới sân bay, lúc anh nhìn thấy một chiếc máy bay cất cánh, anh đột nhiên cảm thấy mờ mịt, sợ hãi. Sau một thời gian ở cùng với em, anh đã quen rồi. Anh không biết, nếu không có em, anh sẽ như thế nào. Vì vậy, anh đã gọi điện cho em, nhưng không thấy em bắt máy. Lúc đó, anh đã nói với mình, nếu như trước lúc lên máy bay, em gọi điện cho anh, anh sẽ không đi nữa. Sẽ từ bỏ giấc mơ của anh, ở lại Đài Loan, tìm một việc làm, chờ sau khi em tốt nghiệp xong, chúng ta sẽ kết hôn. Sau đó, sẽ sinh một đứa nhỏ dễ thương, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc, ấm áp nhất."

Trên mặt Hoắc Lãng, từ khóe miệng đến hai tròng mắt cũng tràn ngập tình cảm nồng nàn, mà Vô Ưu còn lại lộ vẻ áy náy. Cô căn bản không biết nhiều như vậy. Mặc dù cô không nhớ rõ, tình cảm của học trưởng lúc ấy nồng nàn như thế nào. Nhưng, cô nhớ rất rõ, lý do cô không nhận điện thoại. Lúc đó cô đang tắm. Sau khi tắm xong, cô có thấy cuộc gọi nhỡ trên điện thoại.

Nếu có chuyện cần, nhất định sẽ gọi lại.

Cô chính là nghĩ như vậy, cho nên không gọi lại. Hơn nữa, đến bây giờ, nếu có cuộc gọi nhỡ, cô cũng vẫn nghĩ như vậy. Cô nằm mơ cũng nghĩ không ra, một cuộc điện thoại của cô lại có thể quan trọng như vậy. Nhưng, cô cũng thấy rất may mắn, vì mình đã không biết cuộc gọi đó quan trọng đến thế, nếu không, cô thật sự sẽ không biết phải xử lý như thế nào nữa.

"Em không gọi lại, anh vẫn chờ em hơn hai tiếng, sau vẫn không thấy, nên anh lên máy bay."

Trong giọng nói Hoắc Lãng, có nồng đậm sự tiếc nuối, sau khi nhìn thoáng qua khuôn mặt tinh xảo của Vô Ưu, tiếp tục nói:

"Nước ngoài là một nơi phồn hoa, anh đã tưởng rằng, ở đó anh có thể sẽ quên được em. Nhưng, anh lại phát hiện ra, suy nghĩ này mới ngây thơ đến cỡ nào. Anh căn bản không thể quên được em, chỉ một cái cười nhăn mày của em, cũng đã khắc sâu trong tim anh. Sau đó, anh đã nghĩ thông suốt. Quên không được, vậy không cần quên. Anh bắt đầu tập trung toàn bộ sức lực để học tập, bởi vì anh quyết định, chờ lúc em tốt nghiệp, sẽ về nước tìm em, sau đó cầu hôn em."

Cầu hôn!

Trái tim Vô Ưu run lên, cô căn bản không biết, thì ra, học trưởng đã nhận định cô là cô dâu của anh.

Hoắc Lãng nhìn thấy rõ vẻ kích động của Vô Ưu, cười nhạt nói:

"Năm năm trước, anh trở về, nhưng không thấy em đâu, nên lại quay về Pháp."

Hoắc Lãng nói ra nghe rất nhẹ nhàng, nhưng có lẽ, chỉ có bản thân anh và Tề Rạng Đông mới biết, những ngày đó anh đã sống như thế nào.

"Lần này trở về, mặc dù không thừa nhận, nhưng anh rất kỳ vọng, kỳ vọng có thể gặp được em."

Hoắc Lãng cười thê lương nói:

"Anh biết, dù sao cũng tám năm rồi. Rất có thể em đã lấy chồng, sinh con. Nhưng, anh thật sự muốn gặp lại em một lần. Bởi vì, chưa gặp được em, anh không thể yêu được người nào khác. Chỉ đơn giản, đi ăn cơm cùng người con gái khác, anh cũng cảm thấy có lỗi với em rồi. Giờ anh đã trở về, hơn nữa, anh thực sự đã gặp được em. Thậm chí, anh đã tưởng rằng, tình yêu của mình rốt cục cũng được đơm hoa kết trái."

Nói đến đây, Hoắc Lãng lại dừng lại một chút, chớp chớp mắt để cho chính mình bình tĩnh lại.

Sau khi bình tĩnh, lại tiếp tục nói:

"Nhưng, tạo hóa trêu ngươi. Em lại đã có người thương, hơn nữa còn có con rồi."

Nói xong, nhìn Vô Ưu cười thê lương:

"Tiểu Ưu, có phải anh rất đáng cười không?"

Không đáng cười!

Trong lòng Vô Ưu không nhịn được vang lên. Cô không cảm thấy học trưởng đáng cười. Mặc dù, chính mình không thể đáp lại tình cảm của anh, nhưng, cô biết, anh không có sai. Trong lòng cô, học trưởng mãi mãi là người ưu tú nhất. Nếu không phải là cô sẽ không bao giờ kết hôn, thì học trưởng, tuyệt đối sẽ là lựa chọn tốt nhất. Nhưng, anh vừa nói, “có người thương” là ý gì chứ?

"Học trưởng, đúng là em đã có con. Nhưng, anh nói “có người thương” là ý gì hả?"

Đối mặt với Hoắc Lãng, Vô Ưu vẫn giống như trước đây, thẳng thắn nói ra thắc mắc trong lòng mình. Hoắc Lãng còn lại nhìn cô nói:

"Em không có người thương, vậy đứa bé kia là thế nào? Chẳng lẽ thằng bé không phải là con ruột của em sao?"

Trái tim Hoắc Lãng vì điều này mà nhảy tâng tâng. Vô Ưu lắc đầu, nói:

"Không, thằng bé là con ruột của em."

Nhìn ánh mắt ngờ vực của Hoắc Lãng, Vô Ưu từ từ kể lại những chuyện mình đã trải qua. Hoắc Lãng càng nghe càng sửng sốt. Anh có nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại có người sẽ làm ra cái chuyện kiểu này. Nhưng, cô bé mơ hồ học cùng trường này đã thực sự làm như vậy, anh cũng không hề ngạc nhiên. Cô cũng rất ít khi bộc lộ lòng mình.

"Tiểu Ưu, ý của em là, em là bà mẹ đơn thân, đúng vậy không?"

Hoắc Lãng nhìn Vô Ưu hỏi. Vô Ưu gật đầu khẳng định. Trái tim đã bị đè nén bấy lâu của Hoắc Lãng, lập tức trở nên nhẹ nhõm vô cùng. Không biết đó là do anh đã thổ lộ hết những điều sâu kín trong lòng, hay là bởi vì biết Vô Ưu chưa có người yêu nữa. Nụ cười tươi rói xuất hiện trên mặt anh.

"Tiểu Ưu, vậy em có bằng lòng lấy anh không?"

Hoắc Lãng cúi đầu nhìn ngón tay áp út bên trái của Vô Ưu hỏi. Trên đó, là chiếc nhẫn của anh, loại cảm giác này thật rất tốt. Vô Ưu sẽ đồng ý đi.

Vô Ưu sửng sốt, bối rối nói vội vàng:

"Học trưởng, đừng dọa em. Em sẽ không kết hôn đâu, thật đó."

Cô thật sự thấy sợ hãi. Nếu như là những người khác nói, cô chỉ cần cự tuyệt là xong. Nhưng, đối mặt với người học trưởng đã tốt với mình như vậy, lại thâm tình như thế, cô thật sự không biết nói như thế nào cho phải. Vô Ưu bởi vì hốt hoảng, nước mắt cũng chảy ra ngoài.

Hoắc Lãng nhìn vẻ hoảng loạn của cô, cười nhẹ nói:

"Không sao, em cứ từ từ suy nghĩ. Anh đã đợi nhiều năm như vậy, không cần phải gấp gáp như thế."

Sau khi nói xong, nở nụ cười bao dung. Nụ cười này, làm Vô Ưu nói không ra lời.

"Đồng ý với anh, em sẽ suy nghĩ cẩn thận được không. Anh chờ câu trả lời của em."

Hoắc Lãng sau khi nói xong, nhìn chiếc nhẫn trên tay cô nói:

"Nhẫn không thể mang bừa được, em đeo nhẫn ở ngón tay đó, chứng tỏ em đã thừa nhận là cô dâu của anh đó."

Sau khi Hoắc Lãng nói xong, Vô Ưu lúng ta lúng túng, vội tháo chiếc nhẫn trong tay ra. Từ vẻ bối rối của cô, có thể tinh ý nhìn ra, cô thật sự không biết việc đeo nhẫn lại có ý nghĩa sâu xa đến như vậy.

Hoắc Lãng hiểu rõ Vô Ưu, cho nên lúc anh nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cô cũng biết, nó không thể hiện cho tâm ý của cô. Dù biết là như thế, nhưng khi tận mắt chứng kiến Vô Ưu tháo chiếc nhẫn của mình ra, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

"Học trưởng, em, cái đó, việc này..."

Vô Ưu cầm nhẫn không biết xử lý như thế nào mới phải. Mới vừa rồi còn vô cùng thích, giờ thoáng cái đã như cầm phải củ khoai làm bỏng tay vậy. Hoắc Lãng nhìn bộ dạng bối rối của Vô Ưu, chờ mong nói:

"Tiểu Ưu, nhẫn không cần trả lại cho anh. Anh cũng không cưỡng ép em làm gì cả. Chỉ là, anh thật tình hy vọng, lần sau gặp lại, có thể nhìn thấy em mang theo chiếc nhẫn này."

"Học trưởng. . ."

Vô Ưu bây giờ ngay cả một câu trọn vẹn cũng nói không nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt sự bất an của chính mình. Hoắc Lãng chậm rãi nói:

"Tiểu Ưu, đừng gây áp lực quá lớn cho mình. Từ từ suy nghĩ là được rồi. Đi thôi, anh đưa em vào trong. Rạng Đông cũng đang chờ anh giúp."

"Uhm."

Vô Ưu gật đầu, cúi đầu đi bên cạnh Hoắc Lãng. Cả hai im lặng đi vào bên trong.

"Này, tại sao anh không nói gì vậy?"

Trong một góc vườn tối tăm, Nhạc Khải nhìn Phương Đông Dạ hỏi. Phương Đông Dạ không hề chần chừ hỏi lại:

"Còn cậu? Tại sao cậu cũng không nói gì?"

Nói xong, không đợi Nhạc Khải trả lời, liền xoay người đi vào trong.

"Này, cô rất vui sao?"

Phương Đông Dạ vừa đi, Nhạc Khải nhìn Tiểu Hạ hỏi. Mặc dù không nhìn rõ vẻ mặt cô ta, nhưng đại khái có thể nhìn thấy khóe miệng cô ta nhếch lên, còn có hai tròng mắt lóe sáng. Tiểu Hạ học theo Phương Đông Dạ, không trả lời mà hỏi ngược lại:

"Anh nói xem, anh rất không vui sao?"

Nói xong, cũng đi vào trong.

Xí!

Phụ nữ thối đắc ý cái gì chứ! Nói không chừng giờ khóc cũng không còn sớm đâu.

Sau khi bọn họ đi, Nhạc Khải cũng đi vào trong. Nhưng khi anh quay vào, Vô Ưu, Phương Đông Dạ, và Tiểu Hạ cũng đã đi hết. Anh buồn chán, không thể làm gì khác hơn là đi vào bếp tìm Tề Rạng Đông, hơn nữa cũng muốn gặp lại Hoắc Lãng. Bởi, anh nhìn thấy trang phục của Hoắc Lãng, còn nghe nhắc tới Tề Rạng Đông. Chỉ vào hai điểm này, cũng có thể đoán ra, Hoắc Lãng là người của phòng bếp.

...

"Vô Ưu, chúng ta trở về thôi."

Sau khi Phương Đông Dạ từ vườn hoa trở lại, thấy Vô Ưu hết nhìn đông lại nhìn tây nói. Vô Ưu sau khi nghe thấy giọng của anh, vui mừng như gặp được cứu tinh. Vội vàng xoay người nhìn anh nói:

"Được, được. Chúng ta đi nhanh đi."

Giọng nói vô cùng cấp bách, so với việc lúc đầu cô sống chết không đồng ý về, thật đúng là khác biệt một trời một vực.

"Vô Ưu, hai người phải về rồi sao? Tôi về cùng hai người được không??"

Tiểu Hạ vừa vào đại sảnh, nhìn thấy Phương Đông Dạ và Vô Ưu rời đi, liền vội vàng đuổi theo.

"Được a, cùng đi đi."

Vô Ưu không ngại ngần nói, mà Phương Đông Dạ cư nhiên cũng phá lệ:

"Đương nhiên là được rồi. Tôi thấy tất cả mọi người đều chưa ăn gì. Như vậy đi, tôi mời hai người đi ăn khuya."

Đề nghị này của Phương Đông Dạ, đương nhiên được Vô Ưu và Tiểu Hạ nhiệt liệt hưởng ứng.

Vô Ưu thật sự đói bụng, cho nên khi Phương Đông Dạ dẫn bọn họ vào quán ăn, đồ vừa bưng ra, cô liền chúi đầu vào ăn, không chút nào để ý hình tượng của mình. Mà Phương Đông Dạ chẳng những không có nhìn cô, còn cố ý liếc một cái coi thường. Trên mặt mang theo nụ cười nhã nhặn, lịch sự nói với Tiểu Hạ:

"Tiểu Hạ, trong nhà cô có mấy người? Cha mẹ cô làm gì?"

Tiểu Hạ thấy Phương Đông Dạ tỏ ra hứng thú với chuyện của mình, không hề giấu giếm, vội vàng đem toàn bộ mọi chuyện liên quan đến mình kể ra. Phương Đông Dạ vừa ăn, vừa cười vui vẻ nghe cô ta nói, tựa như thật sự rất thú vị vậy.

"Ăn no rồi, chúng ta đi thôi."

Sau khi Vô Ưu ăn no buông đũa. Phương Đông Dạ cũng đã nhận được đủ tư liệu mình muốn, đem ghi nhớ kỹ trong đầu, cho nên, đề nghị rời đi. Vô Ưu nhìn thoáng qua Tiểu Hạ, nói:

"Tiểu Hạ hình như chưa ăn a."

Phương Đông Dạ nhìn Tiểu Hạ hỏi:

"Thật thế sao? Tiểu Hạ, cô không ăn sao?"

Sau khi nói xong, còn quan tâm nói bổ sung:

"Không sao, cô ăn đi, chúng tôi chờ cô."

Một mình cô ăn, để cho tổng giám đốc chờ?

Tiểu Hạ vừa nghĩ đã có áp lực, cô mà ăn được, có tài hàng quỷ nha. Cho nên nhìn món ăn tinh tế, trợn tròn mắt nói nói dối:

"Không cần đâu, tôi không thấy đói."

Vừa nói, vừa đem khăn ăn đặt xuống bàn.

Đồ ngon như vậy, không ăn thật sự là lãng phí rồi!

Vô Ưu nhìn phần thịt bò bít tết vẫn chưa động đũa trước mặt Tiểu Hạ, mặt tràn đầy tiếc rẻ. Cuối cùng hai mắt sáng lên, sau đó nhìn Phương Đông Dạ nói:

"Nếu Tiểu Hạ không ăn, tôi gói lại mang đi có được không?"

Gói lại?

Phương Đông Dạ nhíu mày, còn Tiểu Hạ lại vội vàng nói:

"Có phải cô mang về cho Bé Diễm không?"

Vô Ưu vội vàng cười gật đầu. Cô ra ngoài ăn hàng, còn con mình ở nhà ăn mì tôm. Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không đành. Cho nên, mang chỗ này về cho con. Hơn nữa, thứ Bé Diễm thích cũng không nhiều, vừa hay, ăn lại là một trong số “thích” đó.

Phương Đông Dạ anh mà phải để con mình ăn đồ thừa?

Suy nghĩ này, làm Phương Đông Dạ thấy khó chịu vô cùng. Nhưng, điều này cũng làm anh ý thức được, anh hiện tại chỉ tập trung lo lắng cho Vô Ưu, mà quên mất chăm sóc cho con mình. Cho nên, lập tức quyết định, ngày mai sẽ thuê một đầu bếp, như vậy sau này đến giờ ăn, Bé Diễm có thể sang phòng anh ăn. Vì quyết định này, trên mặt Phương Đông Dạ lộ ra nụ cười vui vẻ.

"Phục vụ, gói lại giùm!"

Vô Ưu nhìn thấy Phương Đông Dạ cười, tưởng rằng anh đã đồng ý, cho nên vội vàng gọi người phục vụ gói lại. Bộ dáng vội vàng, giống như sợ Phương Đông Dạ sẽ đổi ý vậy. Phương Đông Dạ nhìn điệu bộ tranh thủ của cô, không nhịn được lắc đầu cười, trên mặt đều là vẻ cưng chiều.

"Vô Ưu, tôi với cô tranh thủ đi toilet đi."

Tiểu Hạ thấy ánh mắt Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu chăm chú, trong lòng không thể chấp nhận. Cho nên, muốn dẫn Vô Ưu rời đi. Vô Ưu đương nhiên là không có ý kiến gì, cười đi theo cô ta vào nhà vệ sinh. Phương Đông Dạ cũng không nói gì, để mặc các cô rời đi. Sau đó, nhìn theo bóng lưng hai người, lộ ra nụ cười tà mị.

Anh lấy điện thoại di động ra, ấn số gọi cho một người. Sau khi bên kia tiếp máy, dặn dò:

"Giúp tôi tra chút tư liệu. . ."

Phương Đông Dạ sau khi nói hết tình hình người nhà của Tiểu Hạ xong, lại bổ sung thêm:

"Trong vòng ngày, cho tôi kết quả điều tra."

Nói xong, cúp điện thoại, mà lúc này Vô Ưu và Tiểu Hạ cũng đã trở ra.

"Đi thôi. Tiểu Hạ, nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về trước."

Phương Đông Dạ lịch sự hỏi. Tiểu Hạ còn lại vui vẻ nói địa chỉ của mình.

"Tổng giám đốc, tạm biệt."

Đến cửa nhà, sau khi xuống xe, Tiểu Hạ nhìn Phương Đông Dạ lưu luyến chào. Phương Đông Dạ còn lại cười nói:

"Không cần khách sáo. Tạm biệt."

Sau đó, chờ Vô Ưu và Tiểu Hạ tạm biệt nhau xong, chiếc xe nghênh ngang phóng đi. Tiểu Hạ nhìn theo chiếc xe xinh đẹp, mặt lộ ra vẻ si mê. Mãi đến khi chiếc xe mất hút, cô ta mới xoay người đi vào nhà.

"Tiểu Hạ, ai đưa mày về vậy? Chiếc xe mới dài đẹp như vậy, nhất định là người có tiền rồi. Có đúng không?"

Tiểu Hạ mới vừa bước vào cửa, đã nghe thấy giọng nói vì hưng phấn mà cực kỳ chói tai của mẹ. Mặt cô ta chùng xuống, nói:

"Là người có tiền thì sao? Có liên quan gì đến bà?"

Nói xong, đi về phòng mình. Mẹ Tiểu Hạ còn lại quát:

"Tao khổ khổ sở sở cho mày đi nước ngoài học hành, để bồi dưỡng mày thành tài, bây giờ mày giỏi rồi, muốn qua cầu rút ván đúng không?"

"Là cha tôi cho tôi, không phải là bà."

Tiểu Hạ đứng lại, sau khi liếc mắt lạnh lùng nhìn bà ta một cái, trở về phòng mình, không thèm để ý đến tiếng la hét cuồng loạn bên ngoài.

Truyện Chữ Hay