Mê Muội

chương 76

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chẳng bao lâu Tần Thư đã tiến vào mộng đẹp.

Người mất ngủ lại là Hàn Phái.

Trước khi quen biết Tần Thư, mất ngủ với anh mà nói là một từ không liên quan.

Mỗi ngày công việc bận rộn, vận động nhiều, lên giường rất nhanh là có thể đi vào giấc ngủ.

Trái lại nửa năm nay, anh mất ngủ ba bốn lần, đều có liên quan tới Tần Thư.

Ngắn ngủi trong tháng này, đêm nay đã là lần thứ ba mất ngủ.

Lần đầu tiên, đêm trước cầu hôn.

Lần thứ hai, đêm trước khi lãnh chứng.

Thật sự không ngủ được, nằm trên giường thì chẳng khác nào bị giày vò, Hàn Phái dậy chạy bộ.

Chạy xong năm km, toàn thân đều là mồ hôi.

Tưởng tượng đến việc được làm ba, tinh thần phấn khởi.

Vì thế xuống lầu lấy quyển ‘bách khoa mang thai’ tiếp tục nghiên cứu.

Ngày hôm sau, Tần Thư ngủ đến tự nhiên tỉnh, thấy đã sắp tám giờ.

Hiện tại đồng hồ sinh học đối với cô mà nói chỉ là để trang trí, một chút tác dụng cũng không có.

Hàn Phái đã sớm đi làm, có lẽ gọi cô cũng không dậy được.

Hôm nay công việc rất nhiều, ăn sáng xong Tần Thư đến Hải Nạp.

Hơn tám giờ, đúng lúc tắc đường.

Một cái ngã tư, đợi hơn mười phút mới qua được.

Trước kia cô sẽ đến công ty trước bảy rưỡi, đây là lần đầu tiên muộn như vậy.

Thời gian đều lãng phí vì kẹt xe.

Không biết có phải do mang thai hay không, tâm tình tự nhiên có chút bực bội.

Đồng nghiệp biết cô muốn cùng bọn họ làm dự án này cũng không kinh ngạc, làm một nghi thức hoan nghênh đơn giản.

Sau khi tổ dự án họp xong, Tần Thư đi tìm Triệu Mạn Địch.

Vừa rồi lúc mở họp thấy sắc mặt Triệu Mạn Địch không tốt, sau đó nhận một cuộc điện thoại rồi rời khỏi phòng họp, cho đến khi họp xong cũng chưa trở về.

Sau khi gõ cửa bước vào, “Chị Mạn Địch.”

Triệu Mạn Địch cười cười: “Hình như béo lên à.”

Tần Thư ‘ ha ha ’ hai tiếng, nhưng không nói với cô ấy, “Vâng, dạo này hay ăn khuya.” Cứ như vậy có lệ cho qua.

Triệu Mạn Địch nói đến chuyện công việc: “Tài liệu của chị còn chưa phân tích xong, đợi chị xong thảo luận với em một chút rồi đưa ra quyết định.”

Còn chưa nói được hai câu, di động của Triệu Mạn Địch lại vang lên, giữa mày cô nhíu chặt, do dự một lát vẫn là không kiên nhẫn nghe điện thoại, “Alo, mẹ, được rồi được rồi, con biết, con hiểu rõ.”

Không biết bên kia nói gì đó, chỉ nghe Triệu Mạn Địch nói: “Con không thể khoanh tay đứng nhìn, con không ngốc, mẹ, xin mẹ, mẹ đừng nói nữa được không? Con bận lắm.”

“Con ra ngoài thuê nhà ở còn không được sao! Được rồi, được rồi, con không muốn cãi nhau với mẹ.”

Tần Thư cảm thấy không tiện nghe những chuyện này, khẩu hình nói một câu, muốn đi tìm Hạ Cánh Nam.

Triệu Mạn Địch gượng ép cười cười, ý bảo cô cứ đi trước.

Từ văn phòng Triệu Mạn Địch ra, Tần Thư thật sự đi tìm Hạ Cánh Nam, cô đã đến thì phải chào hỏi anh một câu.

Hạ Cánh Nam vừa gặp khách hàng về, bọn họ ở trên hành lang tình cờ chạm mặt.

Lại lần nữa gặp nhau, những tình cảm trước kia đã biến mất.

Lãnh chứng rồi có con, đến lúc gặp lại anh, trong lòng đã không còn gì gợn sóng.

Anh chỉ là người cô từng thích thời thanh xuân, tồn tại trong đoạn trí nhớ kia. Mà chuyện đó với hiện tại, tương lai của cô không hề có quan hệ.

Chắc là Doãn Nhất Kiều cũng giống như vậy, cho nên mới có thể thản nhiên đối diện với anh sau ly hôn.

Có lẽ chưa từng bị thua thiệt thì sẽ không có tiếc nuối.

Cũng sẽ không có thời gian quyến luyến.

Hóa ra hoàn toàn buông bỏ một người là cần một quá trình, mà không phải chỉ nói ngoài miệng, tôi đã quên, là thật sự đã quên.

Quá trình này phải trải qua rất nhiều, mất đi rất nhiều, cũng nhận được rất nhiều.

Sau đó khi trái tim bình yên trở lại tự sẽ có bến về.

Giống như cô hiện tại.

Ánh mắt anh vẫn ấm áp và dịu dàng hệt như lần đầu gặp mặt.

Khi đó, anh là thầy giáo, còn cô chỉ là học sinh của anh.

“Thầy Hạ.” Tần Thư chào hỏi trước.

“Vừa tới à?”

“Vâng.”

Giữa bọn họ cũng không có bất kỳ cảm giác bối rối ngượng ngùng nào, giống như cô vừa trở về sau một chuyến công tác vậy.

“Em thật đúng là biết tìm phiền toái cho tôi, tìm một cái dự án khó giải quyết như vậy.” Hạ Cạnh Nam nói, hai người cùng nhau sánh bước tới văn phòng anh.

Tần Thư cười: “Nếu làm tốt, tiền kiếm được có thể nhiều hơn mấy vụ thu mua nhiều.”

May mà chưa nói chuyện bán khống công ty Úy Minh Hải với anh, nếu không có lẽ sắc mặt anh sẽ càng nghiêm trọng hơn.

“Em phải thay Phương Mộ Hòa cảm ơn anh. Nếu không phải trong khoảng thời gian này có các anh, hiện tại có lẽ vị trí cổ đông lớn nhất không phải là của Phương Mộ Hòa nữa..” Tần Thư thành ý nói.

“Cảm ơn thì không cần, cũng không phải làm không công.” Tới cửa văn phòng, Hạ Cánh Nam mở cửa.

Hạ Cánh Nam hỏi cô uống gì, Tần Thư: “Để em tự lấy, cũng không phải là khách, em còn là cấp dưới của anh đấy.”

“Giờ tôi không quản được em.” Một câu hai ý nghĩa, Hạ Cánh Nam lấy bình nước trái cây từ tủ lạnh cho cô.

Tần Thư nghiền ngẫm ý tứ của anh, bởi vì cô hiểu Hạ Cạnh Nam, nên biết mỗi câu anh nói nhất định không phải là tùy ý nói ra.

“Thầy Hạ, thầy muốn nói gì thì nói thẳng đi.”

Hạ Cánh Nam cũng cầm một chai đồ uống, hôm nay thời tiết khô nóng, bây giờ mới tháng sáu đã nóng không thở nổi.

Uống xong một chai anh mới nói: “Tự em muốn làm cái gì còn cần tôi nói sao?”

Tần Thư nhấp môi, chột dạ đáp: “Em không định làm cái gì cả”

Hạ Cánh Nam liếc mắt một cái, không lên tiếng, ngồi vào bàn làm việc mở máy tính.

Tần Thư đứng ở cạnh cửa một lúc lâu, cúi đầu nhìn đồ uống trong tay, cũng không lên tiếng.

“Lại đây ngồi.” Hạ Cánh Nam ý bảo cô ngồi đối diện anh.

Tần Thư kéo bước chân không tình nguyện đi tới, cô biết kế tiếp anh muốn nói gì, nhưng cô không nghĩ tới anh vẫn đoán được suy nghĩ trong lòng cô.

Cứ tưởng rằng có thể giấu trời qua biển.

Hạ Cánh Nam lật xem văn kiện trên bàn, không xem hết ném sang một bên.

Nhìn về phía cô: “Thật sự cho rằng chỉ bằng mình em có thể bán khống một công ty sao? Bán khống không phải làm dự án, không phải chỉ có thực lực và năng lực là đủ, còn cần vận khí, giống như đánh bạc, em có nghĩ tới nếu thua cuộc thì sẽ có hậu quả gì không?”

Tần Thư: “Có nghĩ tới rồi ạ.”

“Nghĩ tới còn muốn làm à?” Hạ Cánh Nam mở két sắt lấy ra một phần văn kiện cho cô: “Đây là tư liệu cá nhân tương đối đầy đủ của Úy Minh Hải. Em cẩn thận xem xem, xem ông ta chơi đùa thị trường tài chính thế nào. Em cùng một người như vậy chơi trò bán khống, em đây là đang tìm đường chết, có biết không!”

Tần Thư lật xem vài tờ, rất nhiều thứ trước đó cô chưa thấy qua, “Cảm ơn thầy Hạ, những tư liệu này tới rất đúng lúc, đối với việc bán khống thật sự có ích.”

Hạ Cạnh Nam: “…”

Nhất thời nghẹn lại nói không nên lời.

Tức đến nỗi anh lại đến tủ lạnh lấy một chai nước lạnh uống.

Không nói đến việc cô là người con gái anh thích, chỉ cần nói đến chuyện cô là học sinh của anh, anh cũng sẽ không để cô đi làm chuyện nguy hiểm này.

Khuyên cô: “So với việc em bắt công ty em đi đua một tương lai không biết kết quả, còn không bằng trực tiếp đưa công ty này cho Phương Mộ Hòa, Phương thị mất thì mất, tìm cơ hội khác đoạt lại là được.”

Tần Thư không tán đồng cách nói như vậy: “Nếu ngày nào đó có người cố ý chơi xấu bắt anh rời khỏi Hải Nạp, rời khỏi thị trường tài chính, mà công ty nhà em có vị trí cho anh, vậy anh có cam tâm rời khỏi ngành này đến công ty nhà em không? Nhất định là không, không phải là vấn đề tiền nhiều hay ít, nó liên quan đến mặt mũi đàn ông, thật ra nói đi nói lại, con người tồn tại không phải là vì muốn cạnh tranh sao?”

Hạ Cánh Nam cười bất đắc dĩ, cô luôn có bản lĩnh nói những lời ngụy biện cực kỳ nghiêm túc, còn khiến người khác không có cách nào phản bác.

Anh nói: “Chuyện này không giống nhau.”

Tần Thư nói tiếp: “Cũng tương tự.”

Hạ Cánh Nam hỏi cô: “Thật sự không nghe à?”

Tần Thư không nói chuyện, cũng không tỏ thái độ gì.

Hạ Cánh Nam biết cô đây là quyết tâm phải làm, khuyên cô không có tác dụng.

Nhắc nhở vài lời: “Úy Minh Hải với Phương Mộ Hòa xem ra là muốn đánh lâu dài, Úy Minh Hải không chỉ muốn vị trí đại cổ đông của Phương thị, ông ta là muốn thanh tẩy Phương thị, tự mình tiến vào hội đồng quản trị quản lý Phương thị.”

Tần Thư: “Cái này em cũng nghĩ đến.”

Cô đem phân tích mấy ngày nay nói cho Hạ Cánh Nam nghe: “Tập đoàn EF của Úy Minh Hải, EF tuy rằng hô mưa gọi gió trên thị trường tài chính, nhưng dù sao cũng là cái không sờ thấy được, nói không chừng một cuộc khủng hoảng tài chính là có thể làm nó sụp đổ.”

Úy Minh Hải trước đây đã chịu tổn thất này, hiện tại ông ta có tiền sẽ làm phương pháp phòng bị.

Không chỉ đề phòng nguy cơ tài chính, cũng đề phòng có người bán khống công ty của ông ta ở thị trường chứng khoán Mỹ và Hồng Kông, cho nên ông ta phải tìm một tập đoàn công nghiệp để vượt qua rủi ro này.

Cho dù thị trường chứng khoán biến đổi thất thường, nhưng sẽ có ngành công nghiệp vượt qua được.

Công nghiệp là đồ vật chân thật, không giống công ty tài chính của ông ta, nhìn không thấy sờ không được.

Mà trước mắt mấy tập đoàn công nghiệp tốt nhất chính là mấy nhà này, Úy Minh Hải nhất định sẽ không suy xét công ty của Hàn Phái, mục tiêu quá lớn, ông ta không nuốt được, vậy chỉ có thể lùi một bước chọn cái tiếp theo, chính là Phương thị.

Hạ Cánh Nam thở dài: “Em đã biết rõ Úy Minh Hải có chuẩn bị mà đến, hao tổn tâm cơ phải có được Phương thị, em còn cứng đối cứng với ông ta làm gì?”

Tần Thư nghĩ, có lẽ đây là một loại tâm lý lòng dạ hẹp hòi trả thù chăng?

Úy Minh Hải khiến Phương Mộ Hòa không thoải mái, cô cũng sẽ không để Úy Minh Hải dễ chịu.

Hạ Cánh Nam không nhiều lời nữa, nói cũng uổng phí.

Hỏi cô, Hàn Phái có biết cô muốn làm cái gì không.

Tần Thư lắc đầu, cô còn chưa nói với Hàn Phái.

Hiện tại chỉ là tính toán bước đầu, chờ toàn bộ công tác giai đoạn đầu làm xong, nếu quyết định làm như vậy lại hỏi ý kiến Hàn Phái.

Chờ vài giây, Hạ Cánh Nam bình tĩnh nói: “Bình thường để bán khống một công ty trên thị trường Mỹ hoặc Hồng Kông, đều sẽ chọn những công ty dễ xuống tay, tốt nhất là ông chủ và tầng quản lý không hiểu thị trường tài chính hoặc cái biết cái không, nhưng Úy Minh Hải là dựa vào vận hành tài chính mà làm giàu.”

Nói xong, anh phát hiện lại quay về chủ đề cũ nên dừng lại.

Cũng không cần tốn nhiều nước bọt, để cô tự mình ngẫm lại.

Tần Thư gật đầu: “Em sẽ không hành sự lỗ mãng. Chuẩn bị nghiêm túc ít nhất nửa năm đến một năm, nếu không chẳng phải là ném đá trên sông sao. Thầy Hạ, em hiểu rõ.”

Hạ Cạnh Nam: “…”

Người nào nói như vậy cũng cảm thấy sự hiểu rõ của mình là chính xác nhất, là độc nhất vô nhị.

“Thầy Hạ, nếu sau này em tìm anh hỗ trợ, anh có thể giúp em không?”

“Tôi sẽ không.”

Truyện Chữ Hay