Tần Thư đã không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu Hàn Phái đưa cô về nhà lúc đêm khuya.
Thành thị về đêm trong xe an tĩnh.
Chỉ có tiếng gió thổi qua cửa sổ xe.
Lúc đợi đèn đỏ, Hàn Phái đưa cho cô một viên kẹo.
Tần Thư cười, “Còn có cả cái này ạ?”
“Ừ.” Mấy ngày hôm trước anh chuẩn bị không ít để trên xe.
Tần Thư bóc vỏ thả vào trong miệng, kẹo bạc hà nhuận giọng, toàn bộ khoang miệng trở nên mát mẻ thoải mái.
Lần đầu tiên anh mua kẹo, bọn họ còn chưa thân, tâm tình cô tệ vô cùng, nhưng anh lại nhẫn nại giúp cô giải sầu.
Khi đó trên người anh còn có loại cảm giác xa cách, là loại cảm giác trời sinh lãnh đạm.
Cô bị hấp dẫn một cách vô thức, cũng muốn tới gần anh.
Tần Thư duỗi tay cọ cọ mặt anh.
“Sao thế?” Hàn Phái quay đầu lại hỏi cô.
“Không có gì.” Ý bảo anh đèn xanh sáng.
Ô tô tiếp tục đi, biển hiệu của cửa hàng hai bên đường tất cả đều rõ ràng đập vào mắt.
Trước đây Tần Thư nhìn thấy những cái này cũng coi như không thấy, năng lực tự khống chế của cô vẫn còn có thể sử dụng được, vì làn da và vóc dáng, buổi tối nói không ăn thì nhất định không ăn.
Nhưng hiện tại không được, rõ ràng mới vừa ăn suất ăn thiếu nhi rồi, bây giờ tất cả những cơn thèm đều bị câu ra hết.
Đặc biệt là nhìn đến mấy chữ ‘ nướng BBQ ’, nhịn không nổi.
“Ông xã.”
“Ừ?”
“Con trai anh nói với em, nó muốn ăn nướng BBQ.”
Hàn Phái: “…”
Cố ý trêu cô: “Em bảo con trai trực tiếp nói với anh, anh sẽ cẩn thận dạy bảo nó một trận.”
Tần Thư: “… Anh bắt nạt người ta.”
Hàn Phái cười ôn hòa.
Nếu là trước kia, đồ ăn không lành mạnh như vậy anh nhất định sẽ không cho cô tùy tiện ăn, lại còn đang mang thai nữa.
Nhưng vừa rồi đọc sách, trong đó nói phụ nữ khi mang thai sẽ giống như một đứa trẻ, vừa thèm ăn lại vừa kén chọn.
Nhìn thấy người khác ăn cái gì mình cũng muốn ăn, có khi thèm đến không thể nào khống chế được.
Hàn Phái nhìn gương chiếu hậu, rẽ vào mấy cửa hàng bên đường.
Cửa chen chúc, cũng không có chỗ dừng xe, Hàn Phái lại phải quay ra ngoài tìm chỗ đỗ.
Hàng quán nơi này anh chưa từng đến, “Không biết cửa hàng nào ngon.” Lấy di động định hỏi thực thần Hàn Sầm.
Lại bị Tần Thư ngăn lại, cô chính là khách quen nơi này, từ nhỏ đã cùng Phương Mộ Hòa trà trộn khắp nơi. Không chỉ đi các nhà hàng cao cấp, mà còn ăn hết các hang cùng ngỏ hẻm của Bắc Kinh.
Chỉ vào nhà bên tay phải: “Đừng nhìn biển hiểu không đẹp mắt, tuổi thọ của nhà hàng này còn lớn hơn em.”
Hàn Phái tùy cô: “Vậy vào đây nhé.”
Tần Thư kéo cánh tay anh, vui vẻ thỉnh thoảng lại hát hai câu.
“Có thể ăn nhưng không thể ăn nhiều.” Đây là yêu cầu duy nhất của anh.Tần Thư sảng khoái đáp ứng: “Em cũng chỉ ăn mấy miếng cho đỡ thèm thôi.”
Tiệm đồ nướng sinh ý rực rỡ, trùng hợp lại là thứ sáu, đã sắp 11 giờ, trong tiệm vẫn gần như đã kín chỗ.
Bọn họ không ngồi phòng trên lầu, ở dưới lầu tìm bàn trống.
Bàn bên cạnh có nam có nữ, trên bàn ngoài đồ nướng BBQ còn có bia.
Vừa uống bia lạnh vừa ăn thịt xiên, đây là sự hưởng thụ của mùa hè.
Tần Thư muốn uống bia nhưng cũng đành nhịn, uống nước mơ.
“Trước kia anh có ra ngoài ăn thịt xiên không?” Cô hỏi Hàn Phái.
“Thỉnh thoảng.”
“Đi với Nghiêm Trầm ạ?”
“Không phải, là Sầm Sầm.” Hàn Sầm có thể ăn, không kén ăn, ngoài ra thì hình như cũng không có ưu điểm gì đặc biệt.
Tần Thư uống mấy ngụm nước mơ chua ướp lạnh, tâm tình thoải mái: “Em không giống anh, ăn không nhiều, nhưng lúc ấy thường cùng Phương Mộ Hòa với Bặc Nhất ra ngoài ăn khuya.”
Nhắc tới Phương Mộ Hòa, Hàn Phái có điểm không rõ: “Em với Phương Mộ Hòa, quen thuộc tới mức nào?”
Nướng BBQ, mùi hương xông vào cánh mũi, xèo xèo thơm ngào ngạt, hơi bốc lên cũng không biết là khói hay là nóng.
Tần Thư không rảnh trả lời anh, gặm mấy miếng thịt, hơi nóng một chút, vội uống vài ngụm nước mơ, tư vị này giống như thời gian dài thiếu oxy sắp hít thở không thông, sau đó có người đưa cho một bình dưỡng khí.
Nhân sinh sáng bừng lên.
Tần Thư khóe miệng dính một chút thì là, Hàn Phái lấy giấy lau đi cho cô, “Cẩn thận một chút, đừng để bị nóng.”
“Ăn ngon muốn chết, anh cũng ăn thử một miếng đi.” Tần Thư đưa một miếng đến bên miệng Hàn Phái, lúc này mới rảnh trả lời vấn đề kia của anh, “Giữa em và Phương Mộ Hòa, ba ngày ba đêm cũng không nói xong, nếu nói có bao nhiêu tốt, thì giống như anh với Sầm Sầm vậy, có lẽ anh còn không kiên nhẫn bằng Phương Mộ Hòa.”
Lấy nửa năm hiểu biết của cô với Hàn Phái, anh tuy rằng cũng thương Hàn Sầm, có khi cũng dung túng, nhưng rốt cuộc là lý trí chiếm đa số, sẽ không có chuyện dung túng Hàn Sầm đến không cần nguyên tắc gì.
Mà Phương Mộ Hòa thì khác, nguyên tắc duy nhất của anh: cô vui là được.
Lấy hai cái ví dụ liên quan đến Phương Mộ Hòa.
Năm đó Phương Mộ Hòa kiếm được xô vàng* đầu tiên đầu tư vào một trang trại nuôi ngựa, lúc ấy tiền còn chưa đủ, lại hỏi vay bạn bè một chút.
(*xô vàng: tiền lãi)
Lúc cô và Bặc Nhất tới trại nuôi ngựa khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ, so với đi thi được 100 điểm còn kích động hơn.
Thật ra trại nuôi ngựa nhiều năm như vậy cơ bản đều là lỗ, nhưng bởi vì cô và Bặc Nhất thích, Phương Mộ Hòa vẫn luôn kinh doanh, còn thỉnh thoảng dùng nhiều tiền để mua ngựa có huyết thống tốt.
Cô còn thích chơi xe, nhưng thị lực không tốt, Phương Mộ Hòa không yên tâm.
Mỗi lần ra ngoài chơi, cô cũng chỉ có thể ngồi trong xe, không có chút cảm giác thành tựu nào, chỉ có thể hâm mộ, thỉnh thoảng tiếc hận cho chính bản thân mình.
Sau đó mang cô đi phượt, Phương Mộ Hòa sẽ tìm việc cho cô, nói nhiệm vụ sửa xe giao cho cô.
Cô không biết sửa, mỗi lần Phương Mộ Hòa sẽ nhẫn nại cầm tay dạy cô.
Hiện tại mấy loại sự cố nhỏ của ô tô, cô đều có thể tự giải quyết.
Đối với cô và Bặc Nhất, Phương Mộ Hòa trước nay chưa bao giờ từ bỏ.
Tần Thư gặm xong một cái cánh gà, lại nói: “Còn có lễ tốt nghiệp lần này, Phương Mộ Hòa sợ em và Bặc Nhất thất vọng, chuyện quan trọng như vậy cũng mặc kệ để đến với bọn em.”
Hàn Phái gật đầu, đã hiểu, lại không hỏi nhiều.
Cô nói: “Giống như anh và Thu Lam, đương nhiên, quan hệ của hai người không bằng một phần vạn của em với Phương Mộ Hòa. Nhưng nếu ngày nào đó anh nói với em, nhà Thu Lam gặp khó khăn, anh muốn giúp đỡ bọn họ, em sẽ ủng hộ anh. Tuy rằng trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, nhưng dù sao chúng ta cũng là con người có tình cảm, không ai làm được chuyện máu lạnh như máy móc.”
“Ăn ngon không?” Tần Thư hỏi Hàn Phái, anh vừa gặm xong cánh gà nướng.
Hàn Phái gật đầu, anh đối với đồ ăn không có nhiều đam mê như vậy, khỏe mạnh là được.
Tần Thư nhìn bàn bên cạnh, sau đó cười nhỏ giọng nói với anh: “Anh có muốn gọi thêm mấy xiên thận nướng không? Bổ lắm.” Nói xong nhịn không được bật cười.
(*ở đây tác giả dùng từ bá vương thận: thận nướng thì bổ dương cho đàn ông, bổ ấy ấy ý)
Hàn Phái liếc mắt: “Em lại muốn tìm đường chết đấy à!”
Một mâm nướng BBQ nữa được bưng lên, cà tím, khoai tây, sườn sụn, gân.
Hàn Phái nhìn cô: “Em gọi bao nhiêu thế?”
Tần Thư: “Mấy cái ngon đều gọi vài xiên ạ.” Ánh mắt đúng lúc nhìn thấy người phục vụ bưng đến bàn bên cạnh, sau khi nhìn rõ, nói với Hàn Phái nói: “Bánh canh nhà bọn họ rất ngon, em muốn ăn một bát.”
Hàn Phái hiện tại cái gì cũng chiều cô, gọi người phục vụ tới.
Tần Thư dặn dò người phục vụ: “Cho tôi thêm nhiều cà chua, càng chua càng tốt.”
Người phục vụ cũng không giấu giếm: “Chúng tôi không phải nấu từng bát nhỏ, là từ cùng một nồi to, có lẽ sẽ không chua như cô muốn, cô có cần không?”
Tần Thư: “Vậy thả chút sốt cà chua vào cho tôi, nhiều chút.”
Lúc này mẹ của ông chủ đi ngang qua bàn cô, cũng quen mặt Tần Thư, nhắc nhở nói: “Cô gái à, bỏ thêm sốt cà chua thì không còn là mùi vị của chúng tôi nữa.”
Tần Thư cười: “Không sao không sao ạ, cứ cho thêm sốt cho cháu, cháu chỉ muốn ăn chua thôi.” Sau đó lắc lắc nước mơ trong tay: “Đến cái này còn chưa đủ vị đâu ạ.”
Bà lão nhìn cô, cười: “Cô gái, cô đây là?”
Tần Thư cũng cười, không nói gì.
Bà lão nói: “Giống tôi ngày xưa, chỉ thích chua, nhất định là con trai.” Cười ha ha ra sau bếp bận việc.
Tần Thư nhìn về phía Hàn Phái, Hàn Phái cũng đang nhìn cô.
Hai người nhìn nhau cười.
“Nếu là con trai, anh phải chăm sóc nó đấy.”
“Nhất định.”
Không bao lâu, bánh canh được mang lên.
Đủ chua đủ vị.
Điều hòa mát lạnh ăn nướng BBQ, khắp phòng đều là mùi hương tràn ngập.
Buổi tối hôm nay, là ngày đầu tiên sau khi cô và Hàn Phái kết hôn có hơi thở cuộc sống thường ngày.
Tần Thư mỹ mãn ăn bánh canh, nhai kỹ nuốt chậm, bàn bên cạnh tính tiền đi rồi, cô mới ăn hết một nửa.
Cửa lại có khách tới, người phục vụ nói bên trong còn chỗ trống, dẫn khách vào.
Hàn Phái trong lúc vô tình ngẩng đầu, đối diện với một gương mặt quen thuộc.
Hai người cùng ngẩn ra.
Úy Lam kinh ngạc, anh mà cũng tới loại cửa hàng này, ở trong ấn tượng của cô, anh là người chỉ đến các nhà hàng cao cấp.
Hai người gật đầu xem như chào hỏi.
Hàn Phái với Úy Minh Hải không quen thuộc, đàn ông đều là chú ý mặt mũi và khí chất bên ngoài, cũng gật đầu nhẹ.
Úy Minh Hải cười, ngồi xuống cùng Úy Lam.
Vốn dĩ bọn họ sẽ ngồi bàn bên cạnh Hàn Phái, lại đột nhiên thay đổi chủ ý, ngồi ở bàn dựa cửa.
Úy Minh Hải và Úy Lam nói chuyện công việc tới tận giờ này, Úy Lam nói có chút đói, hai người cùng nhau ra ngoài ăn khuya.
Cửa hàng này Úy Lam thường xuyên tới ăn với đồng nghiệp, nên dẫn chú tới ăn.
Oan gia ngõ hẹp, có lẽ chính là ý tứ này.
“Ngồi đối diện chính là Tần Thư.” Úy Lam nhỏ giọng nói.
Tiệm đồ nướng người nhiều tiếng lớn, thanh âm nhỏ như vậy chớp mắt đã bị bao phủ.
Ánh mắt Úy Minh Hải quét sang, chỉ có một bóng dáng.
Úy Lam nói: “Rất xinh đẹp, là kiểu đàn ông nhìn đều động tâm, nhưng tính tình không phải khó chiều bình thường, có khi không biết thu liễm.”
Úy Minh Hải quan tâm là: “Năng lực nghiệp vụ thì sao?”
Về phương diện chuyên nghiệp, khi lần đầu tiên ở công ty BD nhìn thấy Tần Thư, Úy Lam cảm thấy cô rất lợi hại, còn từng cảm thấy hâm mộ, nhưng từ lần trước cô và Hàn Sầm ở quán bar lại nói chuyện công, cô ta thật hoài nghi tu dưỡng chuyên nghiệp của cô.
Có lẽ là nể mặt anh họ cô ta là ông chủ ngân hàng, bất đắc dĩ, Triệu Mạn Địch mới dẫn cô theo.
Úy Minh Hải gật đầu, tài liệu trợ lý điều tra còn chưa có, ông ta tạm thời không có nhiều bình luận.
“Úy Lam và Úy Minh Hải cũng tới đây ăn nướng BBQ, ngồi cạnh cửa.” Hàn Phái cầm một xiên khoai tây đưa tới bên miệng Tần Thư.
Tần Thư ngẩn ra, chần chờ một lát vẫn làm bộ cắn một miếng khoai tây.
Cô muốn quay đầu nhìn xem Úy Minh Hải bộ dáng như thế nào, trên mạng không có ảnh chụp của ông ta.
Lại sợ bị Úy Lam phát hiện, cô chịu đựng tò mò không quay đầu.
“Bọn họ đến đây lúc nào ạ?” Cô hỏi Hàn Phái.
“Vừa tới.”
Vậy là tốt rồi, lát nữa lúc về nhìn xem ông ta trông thế nào.
Hàn Phái vốn không đói bụng, nhưng vẫn đem xiên khoai tây kia ăn hết, hỏi Tần Thư: “Có cần anh cho em cơ hội đánh lạc hướng bọn họ không?”
Tần Thư hứng thú rã rời ăn bánh canh, chỉ lo thất thần, không nghe được Hàn Phái nói gì.
Hàn Phái dùng chân ở dưới bàn đá cô một chút, Tần Thư ngước mắt: “Sao thế ạ?”
“Có cần anh cho em cơ hội đánh lạc hướng bọn họ không?” Anh nhắc lại lần nữa.
Tần Thư nhất thời không hiểu, chớp chớp mắt, vài giây sau mới phản ứng lại, gật đầu: “Được, cám ơn anh.” Khóe miệng lộ ra một tia cười nhạt.
Hàn Phái lấy khăn giấy lau lau tay, lên toilet trên lầu.
Tần Thư cầm một cái cốc, gọi chai bia, rót một cốc nhỏ.
Cô đứng dậy đi đến hướng cửa, tiệm đồ nướng nho nhỏ này, dựa cạnh cửa có hai bàn, đều là ngồi một nam một nữ.
Nhưng bàn bên phải khí chất rõ ràng không tầm thường.
Úy Lam đưa lưng về phía cô, Úy Minh Hải hình như cảm giác được, chợt ngước mắt.
Dựa vào quần áo, Úy Minh Hải nhận ra cô.
Đột nhiên không kịp phòng bị, tầm mắt hai người ở không trung chạm nhau.
Ánh mắt của cô lạnh nhạt, bí mật mang theo khinh thường, của ông ta thì nhàn nhạt, bất động thanh sắc.
Tần Thư thấy rõ diện mạo của Úy Minh Hải, ngũ quan rất giống Úy Lam, giống cha con, nhưng tuổi không đúng, Úy Minh Hải mang kính gọng vàng, tóc ngắn, nhìn rất có tinh thần.
Đôi mắt hẹp dài, giống như chim ưng.
Không gọi là đẹp trai nhưng khí chất phi phàm.
Còn có loại khí thế không giận tự uy*.
(*Không giận tự uy: ý chỉ người dù không giận, nhưng mặt mày vẫn lạnh như tiền)
Nhìn dáng vẻ nhiều nhất chỉ hơn 40.