Mê Muội

chương 51

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tần Thư thỉnh thoảng sẽ ngó sườn mặt Hàn Phái một chút, anh đang chăm chú nhìn màn ảnh phía trước đến nhập thần.

Bộ phim đêm nay cô chọn là về chủ đề tình yêu, anh không có hứng thú mấy, nhưng vẫn xem rất tập trung, đây là điểm khiến cô cực kỳ mê mẩn anh.

Cho dù không thích, nhưng vì cùng cô, anh cũng sẽ đặc biệt dụng tâm xem, không chút nào lấy làm có lệ.

Đôi khi xem xong còn cùng cô tâm sự nội dung phim.

Bỗng nhiên anh nhận ra ánh mắt của cô, “Làm sao vậy?”

Bọn họ không ngồi theo vé của mình, ở hàng phía sau tìm vị trí trống ngồi xuống, phía sau không có ai, Tần Thư tiến đến, Hàn Phái cúi người hôn cô vài cái.

Rạp chiếu phim tối đen, trên màn ảnh thỉnh thoảng có ánh sáng mờ ảo chiếu vào mặt hai người, phía trước nhiều người như vậy, hôn môi càng thêm kích thích.

Hôn xong, hai người ngay sau đó tách ra, không nói nữa, tiếp tục an tĩnh xem phim.

Bộ phim chiếu hơn một tiếng mới kết thúc, Tần Thư còn muốn xem một bộ nữa.

Trong thời gian nghỉ ngơi giữa hai phim, Hàn Phái gửi tin nhắn cho Nghiêm Trầm: 【 Để ý Sầm Sầm, đừng cho con bé chạy loạn. 】

Nghiêm Trầm vừa rồi từ nhà hàng ra cũng không về nhà, muốn tới hội sở, Hàn Sầm cũng đi theo.

Nghiêm Trầm trả lời: 【 Cậu biết vì sao Sầm Sầm mãi không lớn không?Vì cậu quan tâm quá nhiều. 】

Sau đó ngó lơ điện thoại, cũng mặc kệ Hàn Phái nói gì, đánh bài tiếp.

Anh quét mắt sang khu nghỉ ngơi, Hàn Sầm đang ngồi bên cạnh Phương Mộ Hòa, yên lặng ăn trái cây.

“Anh đang chờ điện thoại à?” Hàn Sầm không nhịn được, hỏi một câu.

Phương Mộ Hòa cất di động, ‘ Ừ ’, sau đó dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần.

Hàn Sầm cắn quả sơn trà, trầm mặc một giây, như là lầm bầm lầu bầu: “Lúc trước em chờ điện thoại của anh, chờ thế nào cũng không được, em liền kéo anh vào sổ đen trong chốc lát, sau đó tự lừa mình dối người là anh gọi cho em nhưng không được.” Cô kiến nghị anh: “Anh làm vậy thử xem, thời gian chờ đợi sẽ không thấy khó chịu nữa.”

Phương Mộ Hòa trợn mắt, nhìn chằm chằm cô, sau đó cũng không nói gì.

“Cô ấy là mối tình đầu của anh phải không?” Hàn Sầm lại hỏi.

Kỳ thật cô biết, trên đường đến đây đã hỏi Nghiêm Trầm, Nghiêm Trầm nói đúng vậy.

Phương Mộ Hòa vẫn lên tiếng “Ừ”.

Hàn Sầm: “Thật tốt.” Cô gái kia thật tốt số, nếu cô là cô gái kia, cô sẽ không nỡ để Phương Mộ Hòa chờ điện thoại.

“Hai người không phải là tái hợp không thành sao?Anh còn muốn thử lại một lần nữa à?” Hàn Sầm lại hỏi, nói ra liền hối hận, có vẻ chính mình quá không buông anh được, tuy rằng sự thật là như thế.

Phương Mộ Hòa nói với người phục vụ muốn một ly rượu vang đỏ, sau đó mới trả lời cô: “Là tên Nghiêm Trầm miệng rộng kia nói với cô?”

Hàn Sầm nhanh chóng giải thích: “Là em ép anh ấy nói, em chỉ là đơn thuần tò mò thôi, không có ý gì khác.”

Phương Mộ Hòa nhấp ngụm rượu, không nói nữa.

Ngày đó hỏi Tần Thư số của Triệu Mạn Địch, gọi được, nhưng Triệu Mạn Địch lại nói: “Phương Mộ Hòa, như vậy thật không thú vị. Anh biết tính em mà, nếu muốn tái hợp, em đã sớm đi tìm anh, sẽ không dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, em ghét nhất là phụ nữ dùng chiêu lạt mềm buộc chặt này.

Nhận dự án của anh, là em nể mặt Kỳ Kỳ, cũng là muốn giúp chính bản thân em vượt qua chuyện này, em nghĩ đây cũng là ước nguyện ban đầu của anh.

Nếu anh thật sự muốn nhất định phải là em, anh sẽ không có người phụ nữ khác.

Nếu em nghĩ không phải là anh thì không thể, em cũng sẽ không có người đàn ông khác.”

Ở giây cuối cùng, cô lại nói: “Chúng ta tìm thời gian ngồi lại với nhau đi, đem tất cả khúc mắc nói ra hết.”

Phương Mộ Hòa lại uống tiếp mấy ngụm rượu vang đỏ, trong lòng đau đớn khó chịu.

Anh không biết là anh không buông được cái gì, là Triệu Mạn Địch của quá khứ? Hay là năm tháng hoài niệm xanh miết kia?

Kỳ Kỳ trước kia nói với anh, nếu anh cứ như vậy, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.

Hiện tại báo ứng tới thật rồi.

Hàn Sầm đưa một ly nước ấm cho anh: “Anh đừng chỉ uống rượu, không tốt cho dạ dày.”

Phương Mộ Hòa xua xua tay: “Cảm ơn.”

Hàn Sầm thở dài, cầm lên tự mình uống.

Trầm mặc trong chốc lát, cô nói: “Trước kia anh nhất định là rất yêu cô ấy đúng không? Em nói rồi, nếu anh không thể yêu nữa, em là bác sĩ ở phương diện này, em sẽ phụ trách trị liệu cho anh.”

Phương Mộ Hòa lúc này cũng không nói thêm gì, chỉ lo uống rượu.

Hàn Sầm lại như chuyên gia tình cảm: “Đàn ông các anh trải qua một lần tình cảm oanh liệt xong, cảm thấy không thể yêu nữa. Thật ra không phải không yêu, là tình yêu của các anh theo thời gian trở nên nội liễm.”

Cô nói: “Mặc kệ đàn ông hay phụ nữ, đặc biệt là đàn ông, mỗi một giai đoạn lại định nghĩa tình yêu không giống nhau. Mối tình đầu thuần khiết nồng cháy chính là yêu, mà khi 30 tuổi, bao dung săn sóc cũng là yêu.”

Phương Mộ Hòa nhìn cô, chợt cười, “Từ bao giờ cô lại có nghiên cứu như vậy? Còn có thể lấy ví dụ, nói cũng có vẻ đúng.”

Hàn Sầm: “Là sau khi tâm sự với anh lần trước đó.”

Ngừng một lúc, “Em không thể so sánh với mấy cô gái thông minh bên cạnh các anh, chỉ số thông minh của em bình thường, EQ còn kém hơn. Em không thể khắc chế chính mình, cũng không thể nhìn thấu mọi chuyện, chỉ có thể mua chút sách về phương diện tình cảm, dựa vào mấy bát súp gà đó chữa lành cho mình. Em…”

Đang nói lại bị tiếng chuông điện thoại của Phương Mộ Hòa đánh gãy, anh nhận điện thoại, “Alo, được, bây giờ tôi qua.”

Anh đứng dậy, không quên dặn dò cô: “Đừng chơi quá muộn.”

Hàn Sầm tay nắm chặt ly nước: “Chúc anh may mắn.” Sau đó nở một nụ cười nhạt với anh.

Cửa phòng đóng lại, anh rời đi.

Hàn Sầm lúc này mới thu hồi tầm mắt, ly rượu của anh còn thừa một nửa, cô đổ ly nước ấm của mình vào. Hy vọng một ngày nào đó cô có thể dùng sự ấm áp của mình pha loãng sự lạnh nhạt trong lòng anh.

Kỳ nghỉ Tết Âm Lịch chớp mắt đã qua, ngày mai đã phải đi làm.

Tần Thư dựa theo yêu cầu của ông bà nội, thu thập đồ đạc ở chung cư, dọn về biệt thự ở.

Buổi tối cô cũng không ra ngoài hẹn hò với Hàn Phái.

“Anh đi đón em nhé.” Hàn Phái mặc áo khoác chuẩn bị ra cửa.

“Muộn rồi, em không đi đâu.”

Hàn Phái nhìn đồng hồ, mới tám giờ: “Em là trẻ con à?”

Tần Thư cười: “Đúng rồi, em không phải đứa con gào khóc đòi ăn của anh sao, anh quên rồi à? Xem trí nhớ của anh kìa, buổi sáng vừa mới đút sữa cho em xong, giờ đã quên rồi?”

Lại nói với anh: “Không nói nữa, em mệt rồi.”

Sau đó ngáp một cái.

Cô biết Hàn Phái tới đón cô làm gì, không phải hẹn hò, là chạy bộ.

Cô còn lâu mới đi.

Trời lạnh như vậy, nằm trong chăn thoải mái hơn bao nhiêu.

Hàn Phái hỏi cô: “Em xác định về sau không đi chạy bộ à?”

Tần Thư: “Không phải, sau khi đi làm lại đi, hiện tại nghỉ. Cho em lười mấy ngày được không?” Sau đó lại nhỏ giọng nói: “Hàn Phái, em thật sự rất mệt. Buổi sáng bị anh lăn lộn muốn chết, bây giờ chân vẫn mỏi, cho em nghỉ ngơi một chút được không?”

Hàn Phái mềm lòng, buổi sáng giúp cô dọn dẹp đồ đạc ở chung cư, sau không nhịn được, hai người lại lăn giường, đến cơm trưa cũng không ăn.

“Vậy sáng mai vẫn ở chỗ cũ, anh đưa bữa sáng cho em.”

“Vâng.”

Cuộc gọi vừa kết thúc, bà nội gõ cửa tiến vào.

“Cháu không ăn cơm à?

Tần Thư lắc đầu: “Buổi chiều cháu uống trà với Hàn Phái, ăn nhiều điểm tâm quá ạ.”

Bà nội ngồi xuống mép giường, nhìn sách trong tay cô: “Quyển sách này cháu đọc mấy tháng rồi?”

Tần Thư nghĩ nghĩ: “Sắp ba tháng rồi ạ.”

Sách này là lúc bà nội đi New York mua cho cô, cô mang từ trường học về, từ lúc ở cùng Hàn Phái không rút ra thời gian để đọc được. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Vẫn là một phần ba quyển đã đọc từ hai tháng trước.

Bà nội nhìn số trang: “Mấy tháng nay không đọc được trang nào hả?”

Tần Thư “Vâng”, không có gì để giải thích.

Lúc trước cô cho dù có bận, mỗi ngày cũng sẽ bỏ ra nửa giờ đọc sách, có khi là trước lúc đi ngủ, có khi là đọc trong toilet, còn có khi là lúc ngồi trên xe cô sẽ đọc chốc lát.

Từ nhỏ bà nội đã đặt ra quy định cho cô, mỗi tháng ít nhất đọc một quyển sách, một năm ít nhất đọc mười hai quyển sách.

Mỗi năm cô đều vượt qua, đôi khi còn vượt KPI, có thể đọc được mười lăm quyển.

Mấy tháng nay bị hoang phế.

Bà nội lại nhìn móng tay cô: “Tắm xong còn không tẩy sơn móng tay?”

Tần Thư giơ tay nhìn lại: “Vậy cũng được mà bà, ngày mai không cần sơn nữa.”

Bà nội đứng dậy đi đến phòng thay đồ lấy túi trang điểm của cô, bắt đầu giúp cô lau sơn móng tay: “Bà đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, buổi tối nhất định phải tẩy sơn móng tay đi, ngày hôm sau sơn lại. Tinh xảo không phải là tạm chấp nhận, những thứ tạm chấp nhận không bao giờ trở thành tinh xảo được.”

Tần Thư: “Vâng, cháu biết rồi. Không phải là do yêu đương không có thời gian sao, về sau cháu sẽ chú ý.”

Bà nội nhìn cô: “Mới yêu đương hai tháng, cháu gần như đã đánh mất chính mình. Sách không đọc, thẩm mỹ còn không bằng trước kia, chỉ học được tạm chấp nhận, ủy khuất bản thân mình.”

Tần Thư không thừa nhận: “Mắt thẩm mỹ của cháu vẫn khá tốt mà.”

“Tốt?” Bà nội “A” một tiếng, “Hôm đó ở trên xe bà cũng không có mặt mũi nào nói cháu, cháu nói cháu mặc cái váy đó, đi tất được sao?”

Không đợi Tần Thư nói chuyện, bà nội hỏi: “Hàn Phái mua tất cho cháu đúng không? Dù sao cũng không phải mấy cái ông nội mua cho cháu, ông ấy mù màu, màu gì cũng không phân biệt được, chưa bao giờ mua tất hoạ tiết sọc đen trắng đan xen cho cháu.”

Tần Thư nhấp môi, không lên tiếng.

Bà nội biết trong lòng cô không phục, hỏi cô: “Từ lúc cháu nghe lời đi tất, Hàn Phái có còn để ý đến chân cháu không?”

Tần Thư nghĩ nghĩ, lắc đầu.

Bà nội: “Chờ về sau cháu hoàn toàn làm theo lời cậu ta nói, cậu ta sẽ không cần bận tậm nữa. Không cần bận tâm thì không cần bỏ thời gian nghĩ đến cháu cũng được, mà không nghĩ đến thì dần dần có cũng được mà không có cũng chẳng sao.”

Tần Thư: “… Bà nội, bà đừng doạ cháu như vậy.”

Bà nội lau sạch móng tay của cô, “Dọa cháu làm gì?”

Tần Thư chớp chớp mắt: “Hàn Phái nói nếu không đi tất, về sau già rồi sẽ bị viêm khớp. Ông nội cũng nói như vậy. Cháu nghĩ, vẫn là nên đi, nếu không già rồi bị viêm khớp thì không tốt, đi đường cũng không xong.”

Bà nội vặn lại: “Người ta già tám chín mươi tuổi còn đi bơi giữa mùa đông, bà còn chưa nghe qua người nào bị viêm khớp không đi nổi đâu.”

Tần Thư: “……”

Bà nội nói tiếp: “Từ trước đến nay đóa hoa ở trong nhà kính, nhu nhược kiều mỹ không chịu nổi bão tuyết, nhưng hoa cỏ trên đỉnh núi tuyết, vĩnh viễn đẹp làm người ta phải hướng tới.”

Ngừng lại, bà nhìn Tần Thư: “Là phụ nữ, phải làm được đến cực hạn của mình, làm mình trở thành đỉnh Everest, khiến đàn ông phải ngưỡng mộ cháu, làm cho bọn họ cảm thấy cao không thể với, bọn họ liều mạng trèo lên mới có thể thấy dung nhan của cháu. Quá trình này, bọn họ cam tâm trả giá dù chết cũng không hối hận, đây mới là mị lực mà phụ nữ nên có. Trước hết phải yêu chính mình, cháu mới có thể yêu người khác, mà người khác cũng sẽ chân thành yêu cháu.”

Bà nội muốn đi đến phòng tắm lấy khăn lông ướt lau tay cho cô, Tần Thư đứng dậy: “Bà nội, không cần đâu, để tự cháu đi rửa.”

Bà nội ý bảo cô đừng dậy, “Phải học được hưởng thụ. Mỗi đêm bà tẩy móng tay, đều là ông cháu làm, nhiều năm như vậy, ông ấy cảm thấy đó là trách nhiệm và công việc của ông ấy. Đàn ông có thể làm thay cháu, thì cháu đừng động tay. Hiện tại bà làm hộ Hàn Phái, về sau để cậu ta tới làm.”

Tần Thư: “…”

Bà nội rất nhanh từ toilet đi ra, cầm hai cái khăn ướt cho cô.

“Trước kia bà không dạy cháu, là bởi vì cháu chưa yêu, nói xong cháu cũng quên. Hiện tại yêu rồi, về sau mỗi ngày về nhà, ta sẽ dạy cháu những câu thần chú tốt nhất.”

Tần Thư nghiêm túc xoa tay, “Thần chú gì ạ?”

Bà nội: “Giúp cháu thời khắc giữ gìn tự tin và độc lập của con gái. Mỗi người con gái, mặc kệ xinh đẹp hay không xinh đẹp, mặc kệ có tiền hay không có tiền, đều là công chúa của chính mình. Công chúa là một loại thái độ sống, không phải là danh hiệu. Chính cháu coi bản thân như công chúa, thì sẽ không có người coi cháu như bảo mẫu, nếu bản thân còn cảm thấy mình có thể chịu đựng ủy khuất, vậy người khác cần gì phải khách khí? Bản tính con người đều có thói hư tật xấu, người tuyệt đối lương thiện cơ bản là không tồn tại.”

Bà xoa xoa đầu Tần Thư: “Trước kia không nói những cái này, nhưng xã hội không phải là nhà kính hay tháp ngà, bà với ông cháu sẽ già đi, không ai có thể bảo vệ cháu cả đời, phải học được tự mình ứng phó với nhân tính và thế gian phức tạp.”

Tần Thư dùng sức gật đầu, nghĩ đến ông bà nội già đi, trong lòng cô cảm thấy rất khổ sở, hoãn lại cảm xúc, cười nói: “Nghe quân nói một buổi, bằng đọc sách mười năm.”

Bà nội: “Đương nhiên.” Sau đó cũng cười, “Tất nhiên bà nói cũng không hoàn toàn đúng, dù sao đây là kinh nghiệm cá nhân của bà, nhưng nghe một chút cũng không có hại.” Lại cẩn trọng nói: “Bà có khi là không nói lý, bênh vực người nhà mình, nhưng cũng nhìn mọi việc thông suốt hơn người bình thường.”

Tần Thư cầm tay bà cọ cọ lên mặt mình: “Bà chính là thần tượng của cháu.”

“Được rồi, đừng nịnh bợ nữa, cháu chịu cố gắng một chút thì cái gì cũng tốt.” Bà nội lại xoa đầu cô: “Đọc sách đi, bà đi tập yoga, đêm nay tạm nói đến đây, nói nhiều cháu cũng không tiêu hóa hết được.”

Tần Thư: “Vâng, bà nội ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Trước khi đi bà còn không quên dặn dò cô: “Ngày mai cháu thử quên không đi tất xem Hàn Phái phản ứng thế nào.”

Tần Thư đáp lời: “Vâng.”

Bà nội đặc biệt dặn dò: “Nhớ kỹ, đừng để cho đàn ông có cảm giác thành tựu mười phần, bởi vì sau khi thỏa mãn sẽ không có tư tưởng tiến thủ. Cũng không thể làm họ không có cảm giác thành công nào, thất bại mãi sẽ không có tính tích cực. Phải làm anh ta có động lực, giống như cháu đối với ông nội cháu, lúc ông ấy đưa tất cho cháu cháu sẽ nghe lời đi vào, đến lần sau gặp lại vẫn là không đi.”

Tần Thư: “Cái này có thể, đây là sở trường của cháu.”

Bà nội gật đầu: “Ừ, chờ đến khi Hàn Phái hoàn toàn không có hứng thú với chuyện đi tất này, cháu lại tìm việc khác cho cậu ta. Không thể để cậu ta nhàn rỗi, nhàn rỗi sẽ có thời gian đi chú ý người khác. Sinh mệnh không ngừng, phụ nữ chúng ta phải không ngừng chế tạo phiền toái cho đàn ông.”

Tần Thư cười ra tiếng: “Bà nội, chúng ta có phải quá xấu rồi không.”

Bà nội: “Phụ nữ không xấu đàn ông không yêu.”

Lại nói thêm vài câu: “Đúng rồi, con gái nhất định phải học được làm nũng. Làm nũng cũng cần có chú ý, làm nũng không phải đơn thuần làm nũng, làm nũng cùng giống như luyện Cửu Âm Chân Kinh, luyện tốt thì là võ công cái thế, luyện sai, tẩu hỏa nhập ma có thể hủy hoại bản thân mình.”

Tần Thư cười: “Được, về sau mỗi ngày cháu sẽ đi theo bà học một chiêu.”

Truyện Chữ Hay