“Để anh đưa em đi.”
“Hả?” An Thính Miên ngẩng đầu nhìn anh, rồi lại lắc đầu: “Không cần, đến lúc đó em ngồi tàu điện ngầm là được rồi.”
Vân Ngạn dừng đũa, nhìn đôi mắt phiếm hồng của cô, nghĩ đến mấy ngày nay cô đã rất vất vả, quả thật tối hôm qua mình cũng hơi quá đáng: “Anh nói là câu khẳng định chứ không phải câu hỏi.”
An Thính Miên há miệng ăn miếng thịt trên đũa, cũng không thèm để ý: “Ừm, được.”
Anh muốn đưa đi thì đưa, vừa vặn mình có thể ở trên xe ôn tập thêm một lát.
Anh nhướn mày, không ngờ lần này sẽ thuận lợi vậy, nhưng biểu cảm trên mặt hiển nhiên vẫn tỏ vẻ anh rất hài lòng.
“Khụ khụ, nhưng mà.” An Thính Miên uống một ngụm canh đậu hũ xong, hắng giọng nói: “Nhưng mà hôm nay, anh không được giống như tối hôm qua.”
Vân Ngạn dở khóc dở cười, anh vốn dĩ cũng không muốn, phải để cô nghỉ ngơi đủ, đi thi cho tốt nữa chứ: “Qua đây hôn anh một cái.” Vân Ngạn chỉ vào miệng mình.
Cô không ngờ anh sẽ nói lời này, khuôn mặt nóng lên: “Ăn cơm đi.”
“Thế sau khi ăn cơm xong nhé?” Anh còn nói rất nghiêm túc.
“Ò.” An Thính Miên ngước mắt nhìn anh, thấy khóe miệng anh hiện lên ý cười. An Thính Miên bất mãn bĩu môi, cười cái gì mà cười, có gì buồn cười đâu chứ.
Ăn cơm xong, An Thính Miên lại quay về phòng sách, tiếp tục đọc sách, khi cô thấy một từ không biết liền chạy đến hỏi Vân Ngạn.
Sau khi bị đòi một nụ hôn thắm thiết, rốt cuộc An Thính Miên cũng có được câu trả lời, sau đó cô xoay người rời đi như một cô gái tồi tệ xong chuyện là kéo quần bỏ chạy.
“méchant!” (khốn nạn!)
“Gì cơ?” Anh nắm vạt áo cô.
“Rien rien ah~” (không có gì đâu ~)
“Cục cưng, lần sau nói trên giường nhé.”
Người đàn ông duỗi tay về phía trước cô, khi sắp chạm đến bụng nhỏ, thì An Thính Miên vỗ một cái vào tay anh (-^-)
Ngay sau đó Vân Ngạn buông ra, vốn chỉ muốn trêu cô mà thôi.
An Thính Miên chạy đi như bỏ trốn.
…Hôm nay An Nguyên đưa Ngụy Lam đến bệnh viện khám thai vào buổi trưa, không còn cách nào khác, An Thính Miên chỉ có thể đi theo những người khác.
“Đàn em, đã hiểu chưa?” Ngô Chí Lễ lấy chiếc thước dây ra khỏi ma nơ canh mẫu để thiết kế quần áo.
An Thính Miên nhặt những chiếc ghim cố định trên bàn lên, bắt đầu cố định vải trên phần ngực của bộ váy.
Ai mà không thích những cô gái có vẻ ngoài nghiêm túc, gặp phải vấn đề gì cũng sẽ chủ động hỏi và học tập, khiêm tốn lại biết cố gắng chứ.
Ban đầu Ngô Chí Lễ cho rằng cô vào bằng cửa sau, dù sao ngày nào cô cũng có xe sang đưa đón. Sau đó còn nghe nói cô là em gái của chồng bà chủ, cậu nghĩ chắc chắn rằng An Thính Miên là một cô tiểu thư cao ngạo, nhưng mọi hành động của cô gái ở đây đã dần xóa tan những suy nghĩ trước kia của cậu về cô.
“Là thế này đúng không?” An Thính Miên cố định xong cái cuối cùng, ngẩng đầu nhìn cậu.
Lúc này Ngô Chí Lễ mới hồi phục tinh thần, tự kiểm tra từng chỗ một, sau đó trên mặt hiện lên một nụ cười.
“Làm không tệ.” Ngô Chí Lễ rất ít khi khen ai, nhưng An Thính Miên lại là người luôn cố gắng, tài năng lại rất cao. Hơn nữa trước nay cô bé này đều rất cẩn thận làm tốt công việc của mình, ai mà không thích chứ?
“Vậy…”
Ngô Chí Lễ dạy cho cô một cách làm khác, An Thính Miên học rất nghiêm túc, cô hoàn toàn không chú ý tới một bóng dáng xuất hiện rồi biến mất bên ngoài cửa kính.
“Hôm nay đến đây thôi.” Ngô Chí Lễ nhìn thoáng qua đồng hồ, hơn năm giờ rồi, đã qua giờ tan làm: “Em tan làm trước đi.”
“Vâng.”
An Thính Miên trở lại chỗ ngồi của mình, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về, cô nghĩ nếu tối nay Vân Ngạn trở về muộn thì cô sẽ gọi cơm hộp, bây giờ mà gọi cơm, đến khi cô về nhà thì đúng lúc cơm sẽ được giao tới.
An Thính Miên: Tối nay anh về không?
Đương nhiên cô không phải người sẽ nấu ăn.
Cô đợi một lúc nhưng bên kia không trả lời, được rồi, chắc anh không về, dù sao thì gần đây Vân Ngạn phải tăng ca rất nhiều.
An Thính Miên ra khỏi cửa phòng làm việc, đi vào thang máy.
“Đàn em!”
An Thính Miên ngẩng đầu thì nhìn thấy Ngô Chí Lễ cầm cặp trên tay đang đi về phía cô, nghĩ chắc là cậu cũng tan làm.
Thực ra Ngô Chí Lễ cũng là sinh viên Học viện thiết kế thời trang của đại học Ngô Giang giống An Thính Miên, chỉ là cậu hơn cô năm tuổi, sau đó cậu ra nước ngoài học thạc sĩ tại Học viện mỹ thuật quốc gia ở Florence, cậu cũng được coi là một trong những người sáng lập studio này.
An Thính Miên kịp thời giữ nút thang máy, cho đến khi Ngô Chí Lễ bước vào thang máy thì mới buông ra.
“Đàn em chuẩn bị về nhà à?”
Thật ra An Thính Miên cũng không thích bị cậu gọi là đàn em, cảm thấy cứ kỳ lạ chỗ nào đó.
Không hiểu nổi, không về nhà thì đi đâu? Nhưng ngoài mặt cô vẫn lịch sự trả lời: “Đúng vậy, thầy Ngô.”
An Thính Miên luôn tuân thủ nguyên tắc nếu ai dạy mình dù chỉ một chút, à không, toàn bộ những tiền bối trong studio này đều là thầy, họ gì thì gọi là thầy đó.
“Em về nhà thì bắt xe hay như nào?”
“Em ngồi xe buýt về.”
Ngô Chí Lễ nhướn mày, lại tiếp tục nói: “Muốn anh đưa về không? Đúng lúc gần đây anh có một chiếc xe mới.”
An Thính Miên biết cậu có xe nhưng lại nói về một chiếc khác, không khỏi hoài nghi có phải người đàn ông nào cũng thích xe hay không, cô lại nghĩ đến một loạt xe ở gara trong nhà, quả nhiên cô không hiểu nổi thế giới của những kẻ có tiền.
“Không cần đâu đàn anh, hôm nay em muốn đi mua một số đồ rồi mới về nhà, không tiện lắm.”
“Không sao, dù sao anh cũng không vội về nhà.”
“Cảm ơn anh, nhưng thật sự không cần.” Cô đã từ chối hai lần, dựa theo lẽ thường mà nói, chắc cậu sẽ không cố khuyên nữa.
“Đàn em…”
“Thính Miên.”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, Ngô Chí Lễ và An Thính Miên cùng quay sang.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, cúc áo phía trên cùng mở ra, còn áo vest khoác trên khuỷu tay, ngón tay phải thì quấn lấy cà vạt.
“Chào anh.” Vân Ngạn đến gần, giơ tay ra chủ động chào hỏi.
“Chào anh.” Ngô Chí Lễ thản nhiên, cũng đưa tay ra.
Ở bên cạnh, đầu óc An Thính Miên đã nhanh chóng xoay chuyển, xong đời rồi.
Ngô Chí Lễ đã từng thấy anh, thông thường cuối tuần đều đến đón An Thính Miên về, người đàn ông này trông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, chỉ cần nhìn đồng hồ trên tay cũng có thể chắc chắn anh không phú thì quý.
“Tôi đã từng nghe Thính Miên nhắc về anh, là một nhà thiết kế tài năng, cảm ơn mọi người đã quan tâm tới cô ấy trong khoảng thời gian này.”
“Không có gì, đàn em cũng rất nghe lời.”
“Thật sao?” Vân Ngạn nhướn mày, quay đầu nhìn thoáng qua An Thính Miên: “Quả thật cô ấy rất ngoan.”
An Thính Miên nghĩ anh đang lái xe (*) nhưng không có chứng cứ.
(*) Lái xe (开车): ý chỉ nói đến mấy thứ 18+.
“Tôi tới đón cô ấy về nhà, không làm phiền anh nữa.”
“Không sao, tạm biệt đàn em.”
“Tạm biệt đàn anh.”
An Thính Miên gần như là bị kéo đi.
“Nhanh như vậy làm gì, em không theo kịp.” An Thính Miên giãy tay anh ra.
“An Thính Miên, em là bà xã của anh, vậy mà có dáng vẻ quyến luyến với người đàn ông khác, là muốn sao đây!”
Cô nào có, nhưng nhìn thấy sắc mặt không tốt lắm của anh, dường như An Thính Miên phát hiện ra chuyện gì đó rất khủng khiếp. Không phải chứ, anh đang ghen sao?
“Anh nói chẳng có lý gì cả, có gì để ghen chứ, em không thích anh ta, em chỉ thích anh thôi.”
Vân Ngạn ban đầu là tự tức tự hờn dỗi, nghe cô nói vậy xong, anh không nhịn được nhếch miệng, nghĩ bé cưng thật là biết dỗ người.
“Anh tha thứ cho em.”
An Thính Miên rõ ràng đã thấy anh cố nén khóe miệng, hừ, tên đàn ông tồi kiêu ngạo.
Thế nhưng vừa lên xe, An Thính Miên đã bị anh đè xuống hôn sâu.
“Có, có người.” Cô tranh thủ thời gian hít thở mà nhắc nhở anh.
“Sợ cái gì, hợp pháp mà.”
“Ưm…” Môi An Thính Miên bị bịt kín, một lúc lâu sau, An Thính Miên mới có thể hít thở, dựa vào ngực anh thở từng ngụm.
Anh dựa vào cổ cô, dán vào tai cô, mà thở dốc: “Bé cưng, tại sao em lại thu hút người khác như vậy, hử?” Có đôi khi trực giác đàn ông rất chuẩn, Vân Ngạn có thể cảm nhận được tên đàn ông gọi cô là đàn em kia thích cô.