Đây là lần đầu tiên An Thính Miên thấy một Vân Ngạn như vậy. Anh đứng dưới tàng cây, lặng người nhìn tầng mây ngũ sắc trên trời.
An Thính Miên không có ấn tượng sâu sắc gì với Vu Ninh, chỉ nhớ rõ lần đầu tiên cô đến nhà họ Vân, người đầu tiên cô thấy không phải Vân Mộc, mà là Vu Ninh.
Vân, Mộc, Vu, cả ba gia đình này đều ở Thượng Dã, ở rất gần nhau. Năm Vu Ninh 16 tuổi, vừa lên cấp 3, là người đầu tiên để ý đến cô. Người con gái ấy quá mức dịu dàng, tinh tế, rất ra dáng một tiểu thư đài các chân chính, chẳng hề có vẻ hoạt bát của một thiếu nữ đang tuổi xuân thì. Vu Ninh đã ôn tồn chào đón cô, dẫn cô đi làm quen Vân Mộc, Mộc Anh Thư và em gái cô ấy - Vu Đoá.
Năm Vu Ninh 18 tuổi, cô ấy đỗ vào trường quân đội, từ đó cô không còn gặp Vu Ninh nữa. Năm Vu Ninh 20 tuổi, không biết đã xảy ra chuyện gì mà “Vu Ninh” dường như đã trở thành một từ khoá cấm kị, chẳng ai còn đề cập nữa.
Năm Vu Ninh 24 tuổi, ngày gặp lại, cô ấy chỉ còn là chiếc hộp vuông nho nhỏ kia. Căn phòng âm u, lạnh lẽo đó đã ngăn cách những cô gái trẻ thành trời với bể.
Màn đêm sắp buông xuống. Trong không gian tối tăm, An Thính Miên chà chà đôi bàn tay giá buốt, đặt tay vào túi giữ ấm cho đỡ lạnh, rồi mới bước đến nắm lấy bàn tay to lớn của anh.
Người đàn ông thẫn thờ nhìn ngôi mộ nho nhỏ dưới tán cây đa cách đó không xa, bấy giờ mới hoàn hồn lại. Anh nghiêng người ôm cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng mình.
Trong di chúc, Vu Ninh nói rằng cô ấy muốn về quê, muốn được chôn cất ở nơi hoa diên vĩ nở rộ khắp núi rừng, muốn nhất chính là được an táng dưới cây đa đã chôn cất mẹ cô. Có như vậy, cô ấy sẽ có thể tiếp tục được ở cùng mẹ.
Anh ấn đầu cô vào lòng ngực mình.
Trên đỉnh đầu cô vang lên tiếng anh nghẹn ngào: “Con bé mới chỉ 24 tuổi.”
* * *
An Thính Miên phát hiện, gần đây tần suất Vân Ngạn xuất hiện có hơi cao.
Tới giờ cô cũng chẳng thể hiểu được người đàn ông đang nắm tay cô đã xuất hiện từ khi nào nữa.
Sau khi tan học, An Thính Miên đang trên đường về ký túc xá thì thấy một người đàn ông mặc tây trang, chân đi giày da đang đứng trong bóng râm của cây đại thụ dưới phòng ký túc xá của cô.
Anh cắm mặt vào chiếc điện thoại trong tay, chẳng hề để ý đến ánh mắt người đi đường cứ dán lên người anh.
Như thể có bộ ra-đa dò An Thính Miên, ngay lúc cô vừa bước tới, anh cũng ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau.
Vân Ngạn cất điện thoại đi, đứng thẳng người dậy, chẳng nói gì, chỉ yên lặng chờ An Thính Miên quay lại.
An Thính Miên thở dài, nửa quay đầu lại nhìn anh, ngờ vực hỏi: “Sao anh lại đến đây?” Cô nhớ rõ hôm nay là thứ năm, ngày mai mới đến ngày cô về nhà.
Anh khẽ mỉm cười, một nụ cười khó nhận ra: “Chờ em ăn cơm xong đấy.”
“Anh không cần đặc biệt tới trường em rồi chờ em ăn cùng vậy đâu, ngày mai là em về rồi mà?”
Nụ cười trên mặt anh vụt tắt. Anh nhìn cô, không nói lời nào.
Chậc, tự nhiên cô có cảm giác tội lỗi ghê gớm. Người ta vừa tan làm đã lái xe nửa tiếng đến đây mời cô ăn cơm, cô không cảm ơn thì thôi, lại còn muốn đuổi người ta đi nữa chứ.
Nhưng chủ yếu là vì người nào đó gần đây xuất hiện hơi nhiều, còn tần suất “xuất” cái kia thì, khụ khụ, cũng hơi nhiều nốt.
Thôi, lát nữa dùng bữa thì trao đổi với anh sau vậy.
An Thính Miên xoay người lại, đứng một bên chờ bạn cùng phòng đi tới.
Anh nghiêng đầu nhìn.
“Các cậu cứ đi ăn đi, tớ đi với anh ấy.”
Anh nhìn cô gái nhỏ đã quay trở lại, trên mặt mới nở nụ cười.Cô nhìn tốc độ lật mặt của anh thì không khỏi bật cười. Chà, lại phải dỗ rồi, ai bảo anh là ông An nhà cô cơ chứ?
An Thính Miên đến bên cạnh anh, nắm tay anh dắt đi. Ai đó lập tức khựng lại.
An Thính Miên làm như không có việc gì, giọng điệu bình tĩnh: “Chúng mình đi nhà hàng cạnh trường nhé, lát nữa em còn phải về ký túc xá. Ăn xong thì anh cứ về đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Anh không phản đối, để mặc cô dắt tay anh đến chỗ ăn.
An Thính Miên dẫn anh đến một phòng riêng trong nhà hàng. Lúc hai người mới bước vào nhà hàng, An Thính Miên phát hiện rất nhiều người chú ý đến bọn họ. Cô nghĩ chắc hẳn anh cũng không muốn thu hút ánh nhìn của người khác quá, nên đã đi thương lượng một phòng riêng. Mặc dù giá có hơi cao một chút nhưng cũng đáng giá.
An Thính Miên mở thực đơn chọn vài món mà cả hai người đều ăn được, sau đó gọi thêm cho Vân Ngạn một ly trà lúa mạch rồi mới trả thực đơn.
“Điều kiện của trường học chỉ như vậy thôi, anh đừng chê đấy.”
Vân Ngạn khẽ lắc đầu, ngón tay thon dài tuỳ ý lau đũa, anh mấp máy môi: “Nào có, vừa hay được trải nghiệm một chút đời sống… sinh viên.”
Vân Ngạn thoáng sửng sốt. Ừ nhỉ, bé con nhà anh vẫn là một sinh viên.
An Thính Miên nhướn mày, tất nhiên cũng để ý hôm nay anh rất khác thường, như thể phát hiện manh mối cho những hành vi gần đây của ai đó.
An Thính Miên nhận đũa, vừa uống trà vừa nhìn động tác của anh.
Vân Ngạn nhìn cô một cái, nhướn mày: “Sao thế?”
“Vân Ngạn, anh đang lo lắng chuyện gì?”
Anh bình tĩnh đáp: “Không chuyện gì cả.”
“Nói dối, anh không định nói thật đúng không?”
Anh bật cười, bất đắc dĩ đỡ trán, dỗ dành cô: “Ăn cơm trước đã.”
Cô ngờ vực nhìn anh: “Có chắc là ăn xong thì anh nói không?”
“Em ngoan ngoãn ăn xong, thì anh nói.”
Hình như từ trước tới nay anh chưa bao giờ lừa cô. An Thính Miên nhẹ nhàng gật đầu: “Được ạ.”
* * *
Ngồi bên ghế lái phụ, An Thính Miên nghiêm túc tìm khăn giấy ướt. Vừa nãy cô ăn trúng một món hơi cay, miệng vẫn còn hơi đỏ đỏ.
Vân Ngạn chống tay nghiêng đầu chăm chú nhìn cô mải mê lau miệng.
An Thính Miên hăng say nhìn gương xe để lau miệng, nhưng hình như ánh mắt anh quá mức nóng bỏng khiến An Thính Miên cũng bất giác quay sang nhìn anh một cái.
An Thính Miên lại quay lại tiếp tục chăm chú lau miệng. Sau đó cô lại đánh thêm ít son, rồi vừa bỏ thỏi son vào túi vừa hỏi: “Anh nhìn đã chưa?”
“Chẳng lẽ anh không được nhìn vợ anh?” Vân Ngạn nói như lẽ đương nhiên.
Cô làm xong bước cuối cùng, rồi cũng học theo anh mà nghiêng đầu: “Anh nói đi.”
Đầu lưỡi Vân Ngạn đẩy đẩy trong má. Giờ đây cô nàng trước mặt anh càng thêm yêu kiều, hành xử thoải mái đến mức có khi anh cũng hoài nghi không biết cô có phải An Thính Miên mà anh từng quen không.
Vân Ngạn nhổm dậy, tựa người vào ghế xe, vỗ vỗ đùi mình.
“Ngồi lên đây.”
An Thính Miên nhìn anh một cái, chẳng lẽ cô ngồi ở đâu có liên quan gì đến chuyện anh muốn nói hả?
“Anh có thể nào…” An Thính Miên cũng ngại nói đạo lý với anh.
“Có thể nào vụ gì?” Anh nhìn cô gái nhỏ sắp ngượng chín mặt thì không khỏi bật cười, gõ đầu cô mấy cái mang tính tượng trưng: “Trong cái đầu nhỏ này của em rốt cuộc chứa gì thế hả?”
Anh khom lưng, bế cô qua bảng điều khiển ở giữa rồi đặt lên đùi mình. Tựa người hẳn vào vô lăng, có hơi cấn lưng.
“Làm gì thế hả?” Lần này cô dỗi thật đấy.
Một tay anh đỡ lưng cô, tay còn lại đỡ gáy cô, ôm cô vào lòng.
An Thính Miên có thể cảm nhận được tâm trạng anh xuống dốc thế nào, bèn ngoan ngoãn ghé vào lồng ngực anh để anh tuỳ ý vuốt tóc mình.
Một lúc sau thấy anh vẫn không nói chuyện, An Thính Miên ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh: “Anh sao thế?”
“Em có hối hận không?”
“Hối hận chuyện gì?”
“Hối hận chuyện kết hôn với anh.”
An Thính Miên rất muốn trợn tròn mắt. Nhất quyết nhai mãi cái đề tài này đúng không, đây đã là lần thứ mấy rồi chứ?
“Dù sao thì anh cũng lớn hơn em tận tám tuổi mà.”
Lần này có thể vì nghĩ đến chuyện Vu Ninh, An Thính Miên tự nhiên hiểu được ý anh muốn nói.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
“Vậy anh phải ở cạnh em mãi mãi đấy, có được không?” An Thính Miên vòng tay quanh eo anh, cọ cọ mặt vào cằm anh mà làm nũng.
“Thính Miên.”
An Thính Miên ngắt ngang lời Vân Ngạn: “Chúng mình có thể yêu nhau rất dài lâu, nhưng cũng có thể rất chóng vánh. Hiện tại em vẫn không thể hứa hẹn bất cứ chuyện gì với anh.” Cô nâng mặt anh lên, trán áp trán: “Nhưng mà, nếu anh cần một lời hứa, em đây cũng sẽ hứa với anh: An Thính Miên sẽ luôn luôn ở cạnh Vân Ngạn, chỉ cần anh không rời đi, em sẽ vẫn luôn ở đây.”
An Thính Miên đỏ mặt, chủ động hôn lên bờ môi mỏng lành lạnh của anh.
“Vậy nên, xin anh đừng rời đi trước em.” Ở khoảnh khắc cuối cùng, ba đã ôm chặt mẹ vào lòng, nói không hâm mộ tình yêu như thế là nói dối. Nếu có thể, cô cũng hy vọng mình là người may mắn đó, được cùng người thương già đi, cùng người thương đi tới tận cùng sinh mệnh: “Cho em ích kỷ một chút thôi.”
Người ở lại mới là người đau đớn nhất. Nhưng cô rất sợ người ở lại đó sẽ là cô.
“Được.” Vân Ngạn lần theo đôi môi cô, hạ một nụ hôn thành kính.
“Em yêu anh.”
Trải qua chuyện của Vu Ninh, An Thính Miên chợt cảm thấy, dù kết quả sau này có là gì đi nữa, cô chỉ cần tận hưởng quá trình là được. Mặc dù cũng không xác định được cô yêu hay không yêu anh, nhưng bây giờ cô bỗng muốn nói với anh như thế.
Vân Ngạn sửng sốt một giây, tim cũng tự nhiên đập nhanh hơn.
An Thính Miên phát hiện thế mà tai anh lại đỏ ửng, càng nhìn càng buồn cười. Thế là chỉ lát sau An Thính Miên đã vùi mặt vào ngực anh, cười đến mức run cả người.
Vân Ngạn nhéo má cô, khuôn mặt cô vẫn còn chút bầu bĩnh như trẻ con. An Thính Miên bị nhéo má có hơi đau, nhìn anh đầy bất mãn.
Không ngờ anh lại nhắm thẳng cánh môi cô mà cắn.
“Anh thuộc họ nhà chó hả?”
“Ừ.” Anh chẳng những không giận mà còn cười: “Chó săn lớn của bé con nhà anh.”
Đúng thật là một con chó săn lớn.
Anh sờ sờ xoa xoa vết cắn trên mặt cô: “Chậc, sao lại mong manh đến vậy nhỉ? Cắn một tí mà đã ra dấu rồi.”
An Thính Miên khẽ đánh bàn tay lộn xộn của anh: “Em mà cắn anh một cái thì anh cũng ra dấu đấy.”
“Thử xem?”
“Thử cái gì mà thử!” Ai rảnh, cô có phải trẻ con đâu.
“Vậy để anh thử.” Anh khống chế cằm cô, sau đó ngậm cánh môi cô, cẩn thận hôn lên.
* * *
Khi An Thính Miên quay về phòng ký túc xá.
“Ui ui ui, đây là mới đi hẹn hò về sao?” Diệp Khuynh ngồi ở chỗ mình, quay người nhìn sang An Thính Miên vừa vào cửa.
An Thính Miên hơi 囧. Cô chỉ về phía phòng tắm: “Tớ đi tắm trước đã, kẻo lát nữa không có nước ấm.”
“11 giờ rưỡi mới hết nước ấm.” Kim Lam vạch trần cô.
An Thính Miên cười cười, đám bạn cùng phòng này phiền quá đi mất. Cô ôm đồ vào phòng tắm như chạy trốn.
An Thính Miên mặc áo ngủ bước ra khỏi phòng tắm, sửa sửa cổ áo.
“Ấy, Thính Miên.” Phạm Nghệ Huyên đẩy ngón tay bên khoé môi, vẻ mặt đầy nghi hoặc, hỏi cô: “Hình như ngực cậu to hơn rồi nhỉ?”
An Thính Miên ném quần áo lên mặt cô ấy, thở hổn hển: “Muốn chết à!”
“Chậc chậc chậc.” Diệp Khuynh nhìn hai người náo loạn, không khỏi cảm thán: “Không hổ là người có bạn trai.”
Hai người đang đùa lập tức dừng lại quay sang nhìn Diệp Khuynh chằm chằm.
Diệp Khuynh đột nhiên thấy ghê cả người từ chân lên đầu: “Hai người nhìn tớ kiểu gì thế?”
“Khà khà.”
Phạm Nghệ Huyên cùng An Thính Miên đứng dậy nhào về phía Diệp Khuynh: “Để chúng tớ sờ sờ xem cậu có to không nào!”
Kim Lam đứng một bên nhìn ba người làm khùng làm điên, lắc đầu. Chậc chậc chậc, ba đứa lưu manh kì cựu này.