An Thính Miên phát hiện, hình như người nào đó rất đam mê loại vận động này, hẳn phải là một con quỷ nghiện hôn.
Cô nằm trong lòng anh, mơ màng mở mắt, sau đó đưa tay sờ sờ cằm anh.
Không hiểu tại sao, nhưng bây giờ cô rất muốn hỏi một vài vấn đề. Mặc dù bây giờ hai người là mối quan hệ liên hôn, nhưng cô phát hiện hình như cô còn muốn nhiều hơn thế. Một thiếu nữ còn chưa được nắm tay ai như cô đã khát khao tình yêu đích thực từ lâu lắm rồi.
Da thịt cận kề, cô gái nhỏ đặt hai tay lên ngực người đàn ông, chọc chọc.
“Ừm?” Anh mở mắt ra, cúi đầu lần tìm môi cô: “Không thoải mái hả?”
Trước khi đi ngủ, lúc nào anh cũng sẽ thoa thuốc cho cô, vậy nên chỗ kia chẳng bao giờ khó chịu quá mức cả.
Chỉ là cô, một người quá mức yếu ớt chỉ muốn làm loạn một trận trước mặt anh thôi.
“Ừm, không phải.”
Cô đẩy đẩy anh, bặm môi, nghiêm mặt nói: “Vân Ngạn.”
“Anh ở đây, bé con.”
Mỗi lần làm chuyện đó, không cần biết An Thính Miên gọi anh là gì, anh cũng đều sẽ trả lời như thế. An Thính Miên nhận ra cô rất dễ rơi vào sự dịu dàng luôn luôn có này của anh.
“Anh…” Cô nàng trong lòng anh muốn nói lại thôi.
Vân Ngạn ngẩng đầu, không quậy cô nữa, đôi mắt nhuốm màu dục vọng nhìn vào đôi mắt sáng như sao của cô gái: “Bé con, em nói đi.” Anh nghiêm túc chờ lời tiếp theo của cô.
Lần này đến lượt An Thính Miên lúng túng, cô tránh đi ánh mắt anh. Nhưng An Thính Miên vẫn có cảm giác cách anh đối xử với cô khác với cách cô đối xử với anh. “Hửm.” Thấy cô rề rà chẳng nói tiếng nào, anh cọ cằm lên khuôn mặt cô.
Như sắp nói chuyện gì rất quan trọng, An Thính Miên lại một lần nữa nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh: “Nếu, em nói là nếu thôi nhé.”
“Ừ, em chỉ đang “nếu” thôi.” Vân Ngạn thuận theo cô.
“Nếu người anh kết hôn không phải em thì anh có đối xử với cô ấy giống như đối xử với em không?”
Vân Ngạn thoáng sửng sốt rồi lại cực kỳ phấn chấn vì cô gái anh yêu hỏi anh như thế. Điều này chứng tỏ cô cũng hơi để ý anh mà, nhỉ?
“Không cần nếu, lúc nào cũng là em hết.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
“Ý anh là sao?” An Thính Miên không hiểu lắm, tự dưng có cảm giác hình như cô quên tiếng mẹ đẻ rồi ấy.
Vân Ngạn xoay người phủ lên người cô, anh nghiêm túc nói: “Ý anh là, phải là em thì anh mới có ý định kết hôn. Nếu người đó không phải là em thì anh tuyệt đối không cưới.”
“Anh…” An Thính Miên vẫn không hiểu: “Vì sao chứ?”
“Còn chưa rõ nữa à?”
An Thính Miên lắc đầu.
“Bé con.” Vân Ngạn trán kề trán với An Thính Miên, cười đầy bất đắc dĩ: “Anh cứ tưởng anh đã phát đủ tín hiệu rồi chứ, đã thể hiện đủ rõ ràng rằng anh thích em rồi.”
An Thính Miên không chắc chắn lắm: “Là kết hôn xong mới bắt đầu thích em ư?”
Vân Ngạn thấy cô nàng trợn to mắt thì hỏi trêu: “Nếu anh nói đúng là như thế, thì em sẽ bảo sao?”
An Thính Miên suy tư một lúc, sau đó ngước nhìn người ở trên mình, cô đáp lại một cách nghiêm túc: “Em sẽ cảm thấy anh là một thằng tồi, dễ rung động với cô gái khác. Thế thì cho dù không phải em thì ai anh cũng thích được, đúng chứ? Cái đồ sở khanh.”
Vân Ngạn bật cười: “Cũng may, may mà anh thích em trước khi chúng mình cưới nhau.”
An Thính Miên tỏ vẻ nghi hoặc.
Anh nhéo chiếc má bánh bao của cô: “Em có bao giờ mở xem quà mấy năm nay anh tặng không?”
An Thính Miên nghĩ ngợi, ánh mắt bắt đầu đảo lung tung, lại còn có xu hướng trốn vào trong chăn.
“Không phải em vứt rồi đấy chứ?” Ánh mắt Vân Ngạn trở nên nguy hiểm, nhất quyết kéo cô ra.
An Thính Miên lên án: “Ai bảo anh không nói tiếng nào mà đã sang Đức chứ? Đến một câu tạm biệt cũng chẳng có luôn.”
Khoé mắt An Thính Miên dần đỏ lên. Từ năm mười hai tuổi cô bắt đầu quen biết anh, chung đụng suốt sáu năm, có là “nước lã” thì cũng đã quan trọng như “máu đào”. Ngoại trừ An Nguyên ra, anh chính là người đối xử với cô tốt nhất trên đời này.
Nhưng ngày hôm đó không ai thông báo cho cô cả. Bình thường cuối tuần về nhà cô sẽ gọi điện thoại cho anh, đến khi cô nhận ra gọi thế nào cũng không nối máy được thì An Thính Miên mới phát hiện có điều không ổn. Cô cứ gặng hỏi An Nguyên mãi, anh ấy mới nói cô biết Vân Ngạn đi Đức rồi, chắc sẽ không về trong một, hai năm tới.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Từ ngày đó trở đi, mặc dù lễ Tết, Vân Ngạn đều gửi quà về cho cô, nhưng những món quà đó cô đều chỉ đem cất vào chiếc hộp ở vị trí cao nhất trong phòng để quần áo, không hề mở ra.
“Sao lại không thích em được chứ. Ngày nào đêm nào ở Đức anh cũng đều nhớ em.” Vân Ngạn lau đi giọt nước mắt trên khoé mi cô, hôn hôn đôi mắt sưng đỏ của cô.
“Vậy sao anh không gọi cho em? Không về nhìn em nữa? Em vẫn luôn xem anh là anh trai, anh lại xem em là thứ gì chứ?” An Thính Miên nghẹn ngào nói.
Vân Ngạn đổi vị trí với cô, để cô nằm sấp lên người anh, làn da trần dán lên nhau. Cơ thể cô mềm mại quá, Vân Ngạn bỗng có hơi phân tâm: “Nhưng anh không muốn là anh trai em.”
“Thế anh muốn là cái gì của em?” An Thính Miên trừng anh, cực kỳ giận dỗi.
“Anh hợp làm chồng em.” Vân Ngạn cảm thấy, hình như nói ra tâm tư anh dành cho cô cũng không phải chuyện gì tệ lắm, nhất là khi được nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô như bây giờ.
Vân Ngạn khoá chặt người nọ vào lòng, một tay anh đè lại gáy cô, một tay siết lấy vòng eo mềm mại của cô. Anh đi tìm đôi môi cô, tỉ mỉ liếm mút.
“Em vẫn còn nhỏ quá, anh sợ em biết tấm lòng này thì em sẽ chạy khỏi anh, cảm thấy anh là một tên biến thái.”
“Bây giờ cũng rất biến thái.” An Thính Miên lẩm bẩm.
Vân Ngạn vỗ mông cô một cái, An Thính Miên lập tức đỏ cả mặt.
“Vậy nên anh đi Đức, một là để anh suy nghĩ cẩn thận xem anh rốt cuộc có thích em nhiều không, hai là vì chờ em trưởng thành.”
“Thế bây giờ anh có thích em nhiều không?” An Thính Miên có hơi tò mò. Niềm hạnh phúc này cô chưa từng nghĩ đến. Cô cứ tưởng mình là người phòng thủ kém nên rung động trước. Nào ngờ đâu, ở nơi cô không nhìn thấy, có một người đã thích cô từ rất lâu.
“Thích đến nỗi,” Vân Ngạn cố tình kéo dài: “lúc nào anh cũng muốn “làm” em.”
“Anh nghiêm túc một chút đi!” An Thính Miên bĩu môi. Sao anh cứ hai, ba câu là quay lại chuyện này thế nhỉ.
“Ừ, nghiêm túc, bây giờ anh muốn “làm” em.”