Cuối cùng xe cũng tiến vào bãi đỗ xe ngầm của toà CBD, nằm giữa trung tâm thành phố. Vân Ngạn tìm một chỗ đỗ xe khá ổn, sau đó kể từ khi xuống xe anh vẫn luôn đi theo đằng sau hai cô gái nhỏ.
Ba người cùng nhau đi về phía trung tâm thương mại trong toà cao ốc.
Có lẽ vì suốt đoạn đường Vân Ngạn đều chẳng nói tiếng nào, nên An Thính Miên cũng quên mất sự tồn tại của anh.
Thế nhưng ánh mắt của người qua đường thường xuyên nhìn về phía các cô, lại đang nhắc nhở cô tình huống hiện tại.
An Thính Miên quay ra đằng sau, nhìn theo ánh mắt của những người đó.
Sao cái người này cứ im lặng mà vẫn thu hút con gái vậy chứ ~ Thật là phiền phức mà!
An Thính Miên cố gắng xem anh như không khí, nhưng có lẽ trong lòng vẫn rất bất mãn, cô nói nhỏ: “Đồ chim công.”
Chẳng khác gì hồi xưa cả. Người đàn ông này thật là, đang yên đang lành tự nhiên đòi đi dạo làm gì chứ?
Trông thì có vẻ mọi thứ đều rất bình thường.
Được thôi, một người đàn ông đeo kính gọng vàng, trên người mặc tây trang, chân thì mang giày da, đi theo sau hai cô gái trẻ.
Chưa kể ánh mắt người đàn ông này còn dính chặt vào cô gái mặc váy ngắn nữa chứ.
“Chậc.” Vân Ngạn đi đằng sau An Thính Miên. Anh nhìn chiếc váy của cô gái nhỏ chỉ dài gần đến giữa đùi, làn váy nhẹ nhàng đong đưa theo từng nhịp bước của đôi chân thon dài, trắng nõn.
Cô nhóc này cứ nói chuyện vui vẻ với bạn cùng phòng suốt, hoàn toàn không để ý đến chuyện này chút nào, khiến Vân Ngạn nhíu mày càng thêm chặt.
Hiển nhiên Vân Ngạn cũng chú ý đến đủ kiểu ánh mắt đánh giá mà người qua đường dành cho bọn họ.
Vân Ngạn tiến một bước đến bên cạnh An Thính Miên, anh gỡ quai túi xách khỏi vai cô rồi treo nó trên cổ tay cô.
“Anh làm gì thế?” An Thính Miên tức giận.
Vân Ngạn không trả lời cô, anh thản nhiên hỏi một câu: “Mua đĩa nhạc xong rồi, hai đứa còn muốn đi đâu nữa à?”
“Ừm.”
An Thính Miên chẳng nghĩ ngợi gì. Hai cô gái muốn đi ăn chung, chẳng lẽ một tên đàn ông già như anh còn muốn đi theo nữa à?
Nhưng mà…
Vốn dĩ An Thính Miên đã tìm được đĩa nhạc mình muốn ở cửa hàng đĩa rồi, nhưng cô vẫn cố tình kéo Phạm Nghệ Huyên đi dạo tầm nửa giờ nữa để mua thêm vài cái CD, khi ra khỏi cửa hàng đĩa thì cô lại tiếp tục sang cửa hàng quần áo để mua thêm mấy chiếc váy liền thân và váy ngắn.
Tất nhiên, cuối cùng vẫn là Vân Ngạn trả tiền, mà An Thính Miên cũng chẳng nói thêm gì. Dù sao thì đến lúc đó trả lại anh cũng được. Buổi đi dạo kéo dài hết cả một buổi trưa, An Thính Miên cứ nghĩ, dù anh có kiên nhẫn đến mấy thì cũng chẳng còn kiên nhẫn nổi nữa.
Thế nhưng anh lại chẳng phàn nàn một câu nào, ngược lại còn rất nhiệt tình “phân phối” quần áo trên giá treo. Nếu là An Thính Miên thử đồ, thì thỉnh thoảng anh còn bình luận thêm vài câu.
Đi dạo cả ngày trời, An Thính Miên cũng đã thấy mệt, chỉ có Phạm Nghệ Huyên là vẫn tràn trề sức sống.
Trên tay An Thính Miên là hai túi mua hàng, tất nhiên hai túi trên tay Phạm Nghệ Huyên cũng là của cô.
Mặc dù ba mẹ An Thính Miên mất trong một vụ tai nạn giao thông, để lại cô và anh trai An Nguyên sống nương tựa nhau mà khi đó cô chỉ mới mười tuổi, nhưng cuộc sống thường ngày của cô cũng không đến nỗi thiếu thốn quá nhiều.
Trước khi ba mẹ An Thính Miên qua đời, đã cho An Nguyên vừa tròn mười tám tuổi hai căn biệt thự và một căn chung cư, còn phần của An Thính Miên thì phải đợi sau khi cô tròn mười tám tuổi mới được thừa kế. Vả lại lúc còn sống, ba mẹ nhà họ An có sáng lập một công ty cổ phần, vậy nên An Thính Miên có thể sống bình yên, sung túc mà lớn lên.
Anh trai An Nguyên còn “dữ dội” hơn, vừa học đại học vừa tiếp quản công ty, chăm lo cho đứa em gái này một cuộc sống đầy đủ, để cô bé được trưởng thành trong hạnh phúc.
An Thính Miên cũng rất nghe lời, chưa bao giờ khiến anh trai vừa làm ba vừa làm mẹ phải mệt lòng.
Bọn họ đã đi dạo rất lâu, trên mặt An Thính Miên đã xuất hiện chút mệt mỏi, nhưng dường như cô gái nhỏ vẫn không có ý định dừng lại. Hơn nữa suốt khoảng thời gian này, An Thính Miên vẫn luôn tránh mắt anh. “Sắp đến giờ cơm rồi, anh có đặt nhà hàng ở lầu trên rồi đấy.”
Vân Ngạn nãy giờ vẫn luôn im lặng, âm thầm đi theo An Thính Miên, bấy giờ mới đúng lúc nhắc nhở.
Dù Vân Ngạn chẳng nói nửa lời, nhưng anh luôn có cách khiến cô phải để ý đến anh.
An Thính Miên nghe vậy thì càng không biết phớt lờ anh thế nào, quả thật đã 6 giờ chiều rồi. Tâm tình vốn ẩn sâu trong mắt An Thính Miên lại vì hành động tinh tế này của anh mà sinh ra xao động.
Từ nhỏ đến lớn, An Thính Miên đã quen ăn cơm lúc 6 giờ, cô luôn duy trì như vậy mãi cho đến tận trước khi cô vào đại học. Ngoài ba mẹ đã không còn nữa ra, chỉ có anh trai An Nguyên là biết thói quen nhỏ này của cô.
Lúc mới vào đại học, vì 6 giờ có tiết nên An Thính Miên luôn phải ăn sớm hơn, nhưng cũng vì không ăn nhiều nên buổi tối khi đi ngủ thì cô lại bị đói. Chưa kể đến, An Thính Miên còn bị đau dạ dày, cô không thể tiêu hoá được thứ gì nếu ăn trước khi đi ngủ, mà nếu không ăn thì sẽ bị đau.
Nhưng trải qua ba năm đại học, thói quen này của An Thính Miên cũng đã mất dần khoảng bảy, tám phần rồi.
Chỉ là thỉnh thoảng cô vẫn giữ thói quen đó khi ở nhà, được như bây giờ đã là tự ép mình lắm rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
“6 giờ rồi sao?” Suốt đoạn đường, Phạm Nghệ Huyên vẫn luôn quan sát hai người này.
Từ trên xuống dưới của người đàn ông này đều toát lên vẻ sang trọng, đồng hồ trên tay anh là một chiếc trong bộ sưu tập Rắn Mamba Đen do nhà F phát hành từ mười năm trước. Năm đó, bộ sưu tập này có tất cả là bảy chiếc, giá cả mỗi chiếc đều nhảy thẳng đến con số hàng triệu tệ.
Nếu chỉ nhìn lướt qua bộ tây trang thì khó mà biết được là đồ của nhãn hiệu nào, nhưng nếu nhìn kỹ thì không khó để nhận ra chiếc áo sơ mi này dùng sợi tổng hợp “Gió và Mây” có một không hai của hãng MayCo. Loại sợi tổng hợp này cũng như tên của nó vậy, nhu hoà (*) như gió, bồng bềnh như mây, cho dù là mùa hè mặc vào cũng không thấy nóng, nhưng cũng không lạnh như sợi tổng hợp bình thường. Cả một bộ trang phục được cắt may bằng những đường nét lưu loát, như thủ pháp thường dùng do nhà thiết kế Lin độc quyền của MayCo làm ra.
(*) Nhu hoà: ôn hoà, nhu thuận.
Kẹp cà vạt của anh là trang sức được đặt làm riêng của Daisy. Đặc trưng của Daisy chính là bên trong hoặc bên dưới đá quý sẽ có một đoá cúc non nho nhỏ.
Phạm Nghệ Huyên cũng giống như An Thính Miên, đều học thiết kế thời trang. Lúc chọn môn tự chọn là kiến thức về nhãn hiệu trang sức, cô không nghĩ sẽ có ngày mình được thấy ba nhãn hiệu nằm trong sách giáo khoa xuất hiện ngoài đời thực.
Từ lúc tiến vào trung tâm thương mại, Vân Ngạn vẫn luôn đi sau lưng An Thính Miên, khi nào gặp chỗ đông người, anh sẽ tiến lên trước che chắn cho An Thính Miên, lúc thanh toán sản phẩm đã mua, An Thính Miên cũng không từ chối anh trả tiền thay, thỉnh thoảng Vân Ngạn còn chọn quần áo cho An Thính Miên, mặc dù đồ anh chọn thì An Thính Miên đều không ưng nổi.
Giữa hai người vô thức toát lên vẻ ăn ý, nhưng lại có gì đó không được tự nhiên cho lắm.
Mắt nhìn của Phạm Nghệ Huyên quả là rất nhanh nhạy.
Cả ngày hôm nay, An Thính Miên đều kéo tay cô như sợ cô chạy mất, xem ra là cực kỳ “sợ hãi” Vân Ngạn, lúc nào cũng cố gắng né tránh và cự tuyệt Vân Ngạn.
Tuy ánh mắt Vân Ngạn nhìn cô nàng không thể nói là vô cùng dịu dàng, nhưng chắc chắn đó là ánh mắt anh không dành cho người khác.
Anh chưa từng dời tầm mắt khỏi An Thính Miên, ngay cả khi An Thính Miên cố tình né tránh thì trên mặt anh vẫn mang nét cười, đó là dáng vẻ của người đang chiều chuộng người khác.
Mà An Thính Miên thì ngược lại, nói tóm lại là, trông hơi thấp thỏm? An Thính Miên mà thấp thỏm á? Phạm Nghệ Huyên âm thầm quan sát một lúc. Được rồi, đúng là có hơi thấp thỏm.
“Thính Miên, đã trễ rồi, tớ về trước nhé, chờ thêm chút nữa là không còn xe buýt mất.”
An Thính Miên đột nhiên trợn mắt nhìn cô, ra vẻ không thể tin được. “Không có xe buýt” cái gì chứ, mới có 6 giờ mà.
“Không được, xin cậu đó, cho tớ theo nữa, mau đưa tớ theo nữa.” Cơ mặt An Thính Miên cũng muốn co giật rồi, cô điên cuồng ra ám hiệu với Phạm Nghệ Huyên.
Lúc này Vân Ngạn chủ động tiến lên, cầm lấy túi mua hàng của An Thính Miên từ tay Phạm Nghệ Huyên.
“Nếu bạn em đã muốn về trường học sớm, thì chúng ta cứ đi ăn tối trước đi.”
“Ai muốn ăn tối với anh chứ!” An Thính Miên trừng anh, nhưng thấy ánh mắt “cấm chống đối” của Vân Ngạn thì lại sợ hãi quay sang phía Phạm Nghệ Huyên.
Tình nghĩa chị em cũng chỉ đến đó, đến cả bạn cùng phòng cũng muốn bỏ rơi cô luôn sao?
“Em muốn về chung với bạn cùng phòng của em, anh tự đi ăn đi.” An Thính Miên không chịu thua dễ thế đâu.
“An, Thính, Miên.” Vân Ngạn gọi tên cô từng chữ một.
Dữ cái gì mà dữ…
An Thính Miên không trả lời.
Từ lúc mới nhìn thấy cô nhóc nàyblà Vân Ngạn đã muốn kéo cô vào trong xe cho ăn đòn rồi. Nhưng mà nghĩ một hồi, có lẽ vẫn nên nói chuyện đàng hoàng với cô một chút.
“Thính Miên, giải quyết xong chuyện đi, rồi anh thả em về.”
Chuyện gì thì cả hai người đều hiểu rõ.
Mặc dù lúc nói lời này trông anh dịu dàng hơn lúc gọi tên cô nhiều, nhưng An Thính Miên biết, Vân Ngạn từ trước đến nay chưa bao giờ là người dễ thương lượng.
An Thính Miên vẫn luôn biết thủ đoạn trên thương trường của Vân Ngạn. Đến cả anh trai cô cũng phải cảm thán may mà lúc ấy biết Vân Ngạn rồi làm bạn với cậu ta, nếu không thì ngay cả anh cũng chẳng đấu nổi với Vân Ngạn.
Không nói đến chuyện cô phải đối mặt với Vân Ngạn, có khi bị người ta ăn không để lại vụn luôn mất.
Vậy nên An Thính Miên hiểu Vân Ngạn là người sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục đích của mình, cô cũng hiểu, chuyện này không thể giải quyết chỉ trong một, hai ngày. Vân Ngạn có âm phần trăm chọn từ bỏ chuyện tìm gặp cô, nếu đã vậy thì An Thính Miên cũng hy vọng chuyện này sớm dứt khoát luôn đi. Hơn nữa cô cũng sợ người đàn ông này sẽ nói những chuyện không nên nói trước mặt anh trai cô.
An Thính Miên nhỏ giọng làu bàu: “Được.”
Vân Ngạn biết cô nàng không chống cự anh nữa thì giọng cũng dịu dàng hơn hẳn: “Đi dạo lâu vậy rồi, chắc em cũng đói bụng, đi ăn tối đã.”
An Thính Miên không đáp, chỉ gật gật đầu.
Cô đi theo Vân Ngạn đến nhà hàng tên “Tân Thiện”, lên tầng cao nhất của toà cao ốc CBD. Vân Ngạn đã đặt phòng từ trước, anh cầm thực đơn xem một lúc rồi chọn vài món trong đó.
An Thính Miên phát hiện mấy món Vân Ngạn chọn đều thiên về chua ngọt và chua cay, là những vị mà cô yêu thích.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
An Thính Miên nâng mắt nhìn Vân Ngạn trước mặt đang nhỏ giọng dặn dò người phục vụ.
Chiếc áo suit của anh được treo lên móc áo, tay áo bằng da màu đen được gấp gọn trên cơ bắp rắn rỏi ở cánh tay. Cà vạt thắt kiểu Windsor truyền thống, làm nổi bật vẻ chững chạc, trưởng thành của một người đàn ông, nhưng ngược lại, mái tóc anh mềm mại, có thể là do không dùng keo xịt tóc, làm anh bớt đi vài phần sắc bén.
Chuyện ngoài ý muốn phát sinh vào lần trước đã khiến bầu không khí giữa hai người xa cách hai năm trở nên kỳ lạ.
Từ sau khi ba mẹ qua đời, cô và anh trai liên tục phải chạy đi chạy lại giữa trong và ngoài nước, mãi cho đến khi anh cô gặp được người đàn ông này vào năm cô mười hai tuổi.
Lúc ấy, An Thính Miên vẫn nghĩ rằng anh trai cô là chàng trai đẹp nhất trên đời, chẳng ngờ lại gặp được một Vân Ngạn còn hút mắt hơn anh cô vài phần.
Có lẽ vì sự thân thiện mà Vân Ngạn dành cho cô không giống một cổ đông xấu xa của một công ty uống máu đỏ ăn thịt người, hoặc là vì anh thương cô như thương em gái ruột, hoặc là vì sau này anh đưa cô đi gặp ba mẹ và em gái anh, đã một lần nữa để cô tìm lại được cảm giác của mái ấm gia đình mà cô đã mất đi từ lâu.
An Thính Miên vẫn luôn hiểu rằng phải biết ơn người khác. Vậy nên cho dù Vân Ngạn đi Đức hai năm, cô cũng vẫn thường xuyên ghé thăm ba Vân, mẹ Vân - những bậc phụ huynh luôn hằng mong ngóng đứa con gái vì vài lý do mà rời xa nhà, một mình đi Đồng Thành của mình.
Chỉ là một tháng trước, cô đã chấm dứt mối quan hệ có lẽ là đang tiến triển tốt đẹp này.
Đó là bạn tốt của anh trai, là những con người rất tốt trong một gia đình rất tốt, mặc dù lỗi không phải của riêng cô nhưng cô vẫn có cảm giác vô cùng khó chịu.
An Thính Miên chẳng dám nghĩ nữa. Cô sợ bị anh trai phát hiện, sợ bị ba Vân và mẹ Vân phát hiện, sợ bị cô con gái nhà họ Vân vẫn luôn xem mình là em gái đó phát hiện. Cô không muốn mất đi những người tốt bụng đến thế, cũng không muốn anh trai vì chuyện này mà bị liên luỵ. Có thể cô đã nghĩ quá nhiều, nhưng mà…
Hơi nước dần dần tụ lại quanh vành mắt An Thính Miên, làm tầm nhìn của cô mờ dần đi.
Vân Ngạn gọi đồ ăn xong, amh ngẩng đầu lên thì thấy An Thính Miên đang gục xuống.
“Thính Miên?” Vân Ngạn dịu dàng gọi tên cô.
“Ưm.” Cô bé rầu rĩ kêu, vẫn không ngẩng đầu.
Vân Ngạn nghe tiếng cô thì thấy sai sai. Không phải cô nhóc lúc nãy còn mạnh miệng không muốn ăn tối với anh à? Sao bây giờ lại có cảm giác như sắp khóc vậy.
Vân Ngạn đứng lên, ngồi sang chỗ bên cạnh An Thính Miên, anh tính cười trêu cô nhưng lại thấy vừa bất lực vừa trống rỗng: “Cô nhóc, cho dù em không muốn ăn bữa cơm với anh thì cũng đừng có khóc chứ.”
“Không phải không muốn.” An Thính Miên vội vàng giải thích. Cũng không phải là không muốn thế, chỉ là chưa biết giải thích thế nào.
Vân Ngạn nghe được lời này, con tim vốn tan nát cũng hơi vui trở lại, ít nhất cô khóc cũng không phải là vì ghét anh.
Nhưng anh lại không ngờ được câu tiếp theo của An Thính Miên.
“Xin lỗi anh.” An Thính Miên chậm rãi nói, vừa nói vừa rơi nước mắt.
Vân Ngạn luống cuống, bàn tay anh nâng khuôn mặt An Thính Miên lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của cô, khiến cô phải nhìn anh, không cho phép né tránh.
Vân Ngạn tức đến bật cười: “Sao lại khóc?”
Đương nhiên An Thính Miên không dám nói vì sao, cô chỉ lắc đầu.
Vân Ngạn cúi đầu, nghiêm túc nhìn vào mắt cô mà đoán: “Sợ anh mắng em à?”
An Thính Miên thoáng ngẩn ra: “Không khác mấy ạ.” Giọng nói còn hơi nghẹn ngào.
Vân Ngạn dở khóc dở cười, khá đấy, cô nhóc này đúng là sợ anh thật. Anh làm gì hung dữ với cô bao giờ chứ, lúc vừa rồi ở dưới lầu anh cũng chỉ gọi tên cô thôi mà. Nhưng anh bây giờ nào nghĩ tới chuyện đối chất với nhóc con mít ướt này chứ, sợ lại chọc cô khóc: “Đúng là nên mắng thật, nhưng anh không nỡ.”
Vân Ngạn bất giác nói ra tiếng lòng. An Thính Miên lập tức dừng lại.
“Là ai dạy em, ăn xong không chịu trách nhiệm, còn học người khác kéo quần lên là chạy biến mất vậy?”
Nghe anh nói thế, mặt An Thính Miên lập tức đỏ lên: “Ai không chịu trách nhiệm chứ, em không có kéo quần lên là chạy, em…”
“Ừ…?” Thật ra Vân Ngạn cũng muốn xem thử cô sẽ nói gì.
“Em… em mặc váy mà, sao nói là quần được.” Đến cả âm lượng cũng càng ngày càng nhỏ đi.
Vân Ngạn không nhịn cười nổi, khoé miệng anh cong lên.
“Vậy thì kéo váy lên là chạy biến mất cũng đúng.”
An Thính Miên nói không lại anh, cô bĩu môi, không thèm để ý tới anh.
Vân Ngạn thấy cô nhóc ngượng ngùng thì cũng không trêu cô nữa, anh chậm rãi nói: “Nếu biết mình sai rồi, thì cô nhóc phải chịu trách nhiệm nhé!”
Cô đâu có nói cô sai, An Thính Miên nghĩ mãi cũng chưa thấy mình sai chỗ nào.
Nhưng người đàn ông này cũng không cho cô thời gian suy nghĩ, cứ thế dịu dàng mà dỗ dành cô: “Khóc lâu thế, chắc cũng đói bụng rồi, ăn cơm đi đã.”
Vân Ngạn không cho phép An Thính Miên từ chối, xoa xoa gáy cô:
“Nghe lời.”
— — — —
Tác giả có lời muốn nói:
Cô gái nhỏ mềm mại, yếu đuối là tuyệt vời nhất, mọi người góp miệng với tôi đi, à ú –