Vân Ngạn gặp lại An Thính Miên là lúc cô gái nhỏ đang bị mọi người trêu chọc tới nỗi mặt đỏ tai hồng. Từ lúc nhìn thấy cô, tâm trạng căng thẳng của anh đột nhiên bình tĩnh lại. An Thính Miên cũng đã thấy anh, trên mặt cô gái nhỏ vẫn còn nét cười, như thảy vào lòng anh một viên kẹo chua chua ngọt ngọt, như bong bóng xà phòng lách ta lách tách toả ra hương thơm ngọt ngào.
Những người khác cũng nhìn thấy anh. Quyền Trạch thấy anh thay một bộ đồ khác thì nhướn mày. Chờ anh đi tới, anh ta lại vỗ vỗ lưng anh khiến Vân Ngạn kêu lên một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh tính làm gì?”
Quyền Trạch cười đầy nham hiểm: “Anh nào muốn làm gì, chỉ có chú thôi, định chơi khổ nhục kế à?”
“Anh tưởng ai cũng không biết xấu hổ như anh à?” Vân Ngạn hừ lạnh.
“Tới giờ phút này rồi còn cần mặt mũi gì nữa, vợ lại chẳng thơm hơn sao?” Quyền Trạch không những không giận mà ngược lại còn cười, thậm chí còn có vẻ khá tự hào.
“Vậy hoá ra đây là cách anh lừa cô Tô về tay à?” Vân Ngạn nheo mắt liếc xéo anh ta.
Quyền Trạch trả lời như một lẽ đương nhiên: “Đàn ông mà, lâu lâu dùng mưu tí cũng có sao, chú nghĩ chú là người tốt kiểu gì?”
Vân Ngạn cười khẽ: “Ừ đúng là tôi không phải người tốt lành gì.”
Thẩm Tinh thấy hai tên đàn ông cứ đứng đực ra đấy: “Hai anh thì thà thì thầm gì đấy?”
Bấy giờ hai người mới tách ra, quay ngoắt sang hướng ngược nhau một cách đầy ghét bỏ.
Trên bàn cơm, An Thính Miên gặp được ông cụ nhà họ Vân, Vân Ngạn lại dẫn cô đến ngoan ngoãn chào ông.
Âm thanh của cô gái nhỏ rất êm ái, chào ai cũng có chút dè dặt sợ sệt, không giống như bình thường ở nhà: “Cháu chào ông Vân ạ.”
Ông cụ trừng mắt lườm nguýt Vân Ngạn một cái. Một cô bé nghe lời như thế, đáng yêu như thế, có vẻ là bị doạ sợ rồi: “Ui dào, giỏi giỏi giỏi, cháu ngoan à, cứ như bình thường đi, đừng khách sáo.”
Ông cụ nói chuyện mà cười tít mắt, chẳng hề có dáng vẻ của ông cụ nhà họ Vân oai phong một cõi trên thương trường mà chỉ giống như một người ông hiền hậu bình thường như bao nhà.
“Dạ, ông.”
“Ôi, ngoan quá.” Ông cụ càng nhìn càng thích. Biết sao được, dù sao thằng cháu ông cũng đã dỗ ngọt người ta về đây mất rồi. Càng nghĩ ông lại càng thấy không vừa mắt Vân Ngạn.
Giang Cẩm Diệp như nhận ra gì đó. Bà chú ý đến việc Vân Ngạn đã thay bộ trang phục khác, tuy vẫn giống bộ cũ nhưng bà vừa nhìn là biết ngay điểm khác biệt. Chắc hẳn con trai bà đã “được” một trận no đòn rồi, ôi, ha ha ha ha ha ha, đáng đời.
Nếu Vân Ngạn biết mẹ anh đang nghĩ gì thì chắc chính anh cũng nghi ngờ mình có phải con ruột hay không luôn ấy.
Giữa bữa ăn, để làm dịu đi bầu không khí căng thẳng giữa mấy người đàn ông trong nhà, Giang Cẩm Diệp chủ động gợi mở đề tài: “A Ngạn, các con có tính đến chuyện kết hôn chưa?”
Mọi người trên bàn cơm đều cùng lúc nhìn sang Vân Ngạn.
An Thính Miên đang sắp gắp tôm bỏ vào miệng chợt khựng lại, tôm rớt lại vào chén. Vân Ngạn gắp một miếng thịt gà đặt vào chén cho An Thính Miên, ung dung nói: “Bây giờ Thuỵ Thuỵ còn chưa tốt nghiệp, chờ cô ấy tốt nghiệp rồi thì bọn con sẽ kết hôn ạ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Hoá ra là thật: “Ban nãy Thuỵ Thuỵ cũng nói vậy đấy.”
Vân Ngạn nghe thế thì mặt vui vẻ hẳn lên, anh quay sang An Thính Miên, lại gần tai cô mà thì thầm trêu chọc với âm lượng chỉ đủ hai người nghe: “Bé con, chúng mình đúng là tâm linh tương thông đấy.”
Giờ này mà còn không quên trêu chọc cô, An Thính Miên vờ giận dỗi: “Ăn cơm của anh đi, mọi người còn đang nhìn kìa.”
Đầu lưỡi Vân Ngạn đẩy đẩy trong má: “Bọn họ đang vui thì có!”
An Thính Miên ngẩng đầu, quả thật mọi người đều đang nhìn cô. An Thính Miên cắn môi, cúi đầu che đi khuôn mặt đỏ ửng.
Bữa cơm chiều được An Thính Miên xử lý xong trong tâm trạng “kinh hồn táng đảm (*)”.
(*) Kinh hồn táng đảm: theo từ điển Tiếng Việt có nghĩa là sợ hãi đến mức rụng rời, mất hết hồn vía.
Sau bữa cơm, Thẩm Tinh dẫn Quyền Trạch về nhà, còn An Thính Miên được Vân Ngạn dẫn về phòng.
“Hoá ra phòng anh dài vậy luôn!” An Thính Miên tò mò đánh giá xung quanh. Giường ở đây cũng như chiếc giường đôi 2 mét bọc da ở chung cư Ngô Giang. An Thính Miên phát hiện mặc dù căn phòng này thoạt nhìn rất cổ xưa, nhưng cách bày trí bên trong lại rất hiện đại, có cảm giác như tân cổ giao duyên vậy.
“Chẳng lẽ phòng em lại không thế?” Vân Ngạn hỏi cô. Trong căn nhà này An Thính Miên cũng có một phòng riêng.
“Không giống đâu, nhỏ hơn phòng anh nhiều.” Thật ra thì cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, nhưng chỉ là một căn phòng bình thường thôi, còn phòng của Vân Ngạn thì ít nhất cũng đã 200 mét vuông rồi.
“Không biết mùa đông ở đây có lạnh không ha?” Bỗng dưng An Thính Miên hỏi một câu rất ngốc.
Vân Ngạn cảm thấy cô quá đáng yêu. Anh cúi người ôm eo cô, đặt cằm lên bờ vai mảnh khảnh của cô, ann khẽ cười, hơi thở phả vào sườn mặt cô.
“Lúc trước thì có, sau này thì không.”
An Thính Miên rất muốn đánh chết cái tên đàn ông hay thả thính bừa bãi này, quá là ăn gian mà.
“Anh tránh ra đi, ai mà biết sau này thế nào.” An Thính Miên đẩy lồng ngực rắn chắc của anh ra.
“Shhh.”
An Thính Miên nghe anh xuýt xoa thì xoay người lại, cô thấy mặt anh đã trắng bệch.
“Anh sao thế?” An Thính Miên trở nên hoảng hốt, cô có dùng sức lắm đâu.
“Không sao đâu.” Vân Ngạn gượng cười: “Em nghỉ ngơi đi.”
Rõ ràng là anh đang tự tách mình ra.
An Thính Miên tiến lên giữ lấy bàn tay to dày ấm áp của anh: “Anh làm sao thế.” Thấy anh nhăn nhó, giọng An Thính Miên cũng trở nên nức nở. Như nhớ ra chuyện gì, An Thính Miên ngờ vực hỏi anh: “Ông nội Vân đánh anh hả?”
Hàng mi cô run rẩy, trong mắt lóng lánh ánh nước.
Vân Ngạn biết đã chọc trúng điểm yếu của cô, bèn an ủi: “Không có vấn đề gì đâu, họ đánh cũng không đau lắm.”
“Họ? Chú cũng đánh anh sao?” Càng nghĩ cô càng hoảng.
An Thính Miên nắm lấy cúc áo tây trang của anh, định nhìn thử xem anh bị thương ở đâu.
Vân Ngạn bắt lấy bàn tay lộn xộn của cô. Đùa sao, ông nội xuống tay không hề nhẹ, cứ một gậy rồi một gậy vào lưng, chắc chắn có vài chỗ bầm rồi, nếu vạch trần chuyện này thật, để cô nhìn thấy thì không chừng sẽ lại rơi nước mắt mất: “Em sờ loạn gì đấy?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
“Cho em xem vết thương của anh đi.”
Vân Ngạn cúi đầu, kéo cô ngồi xuống giường: “Đẹp đẽ gì đâu, em bé ngoan nào.”
“Có phải anh bị thương rất nặng không?” An Thính Miên lay lay áo anh, thấy anh không chịu buông tay thì suýt khóc. Trong mắt cô tràn ngập sợ hãi, anh thật sự vì cô mà bị thương. Cô biết ba Vân và ông nội Vân thường ngày trông thì rất hoà ái dễ gần, nhưng đã là người có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, có thể ngồi vào vị trí gia chủ thì tuyệt đối chẳng thể là người đơn giản như vẻ bề ngoài được.
An Thính Miên cắn môi, nước mắt rơi lã chã.
“Sao lại khóc rồi hả bé cưng?” Vân Ngạn bật cười. Cô nhóc đúng là làm từ nước mà, nói khóc là khóc luôn, biết vậy lúc nãy không nên lừa cô: “Không hề đau tí nào, thật đấy, không đau một tí nào cả.”
Vân Ngạn ân cần vuốt ve khuôn mặt cô, anh lau đi những giọt nước mắt ẩm ướt trên đó.
“Sao có thể không đau cho được. Nếu không đau thì anh cho em xem đi.”
An Thính Miên dù đang khóc thút thít cũng không quên làm nũng.
“Anh Vân Ngạn ơi.”
Vân Ngạn thở dài một cái. Cô gái nhỏ vừa khóc là anh đã không biết làm sao rồi, lại còn làm nũng thì sao mà anh chịu nổi.
Vân Ngạn xoa xoa khoé mắt đỏ hoe của cô: “Nhìn xong thì không được xót đâu nhé.” Anh hạ giọng dịu dàng dỗ dành.
“Để em xem.” An Thính Miên không trả lời thẳng.
Vân Ngạn thầm nghĩ, thôi kệ đi, cứ làm theo ý cô vậy, dù sao cũng như ý anh. Nói anh tâm cơ cũng được, khổ nhục kế cũng được, cô đều đau lòng cả mà, chứng minh rằng trong lòng cô vẫn có anh.
An Thính Miên cởi từng cúc áo một. Áo sơ mi từ từ mở, lộ ra phần lưng cường tráng của người đàn ông, trên tấm lưng trắng trẻo là từng vết từng vết bầm xanh tím rợn người.
Cô gái ở đằng sau không phát ra tiếng nào. Vân Ngạn dè dặt gọi cô: “Bé con.”
Không ai trả lời.
Vân Ngạn đang muốn xoay người lại, cánh tay thon dài của cô nàng đã vòng lấy eo anh, đôi tay đan trước bụng anh.
Chỉ một lúc sau, anh đã cảm nhận được từng giọt chất lỏng ấm nóng rơi trên lưng.
Cô gái nhỏ lại khóc.
Vân Ngạn thở dài một hơi, bàn tay to lớn phủ lên đôi bàn tay trắng nõn mịn màng trước bụng, vỗ về: “Bé con, anh không đau chút nào cả.”
“Anh lừa em.” An Thính Miên không thể kìm lại từng giọt nước mắt đang rơi xuống: “Là vì em ư?”
Vân Ngạn không đáp.
Dù anh không nói thì An Thính Miên cũng biết là vì điều gì.
“Em vốn cam tâm tình nguyện, tự nguyện chọn ở bên cạnh anh, kết hôn với anh mà.”
“Có thật không?” Dẫu biết cô bé chỉ là đang an ủi anh nhưng Vân Ngạn vẫn cầu mong chuyện này là thật, mong rằng lời cô nói là tự đáy lòng chứ không phải chỉ là một lời an ủi như bây giờ.
— — —
Tác giả có lời muốn nói:
Một ngày mới lại đến
Chào ông An tâm cơ
Vợ đã về tay, nhưng thịt thì còn xa lắm (há há)
Cảm ơn đã đọc!!!