Cảm giác không chân thực này kéo dài mãi cho đến khi An Thính Miên về tới phòng ký túc xá. Dường như có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng cũng giống như chưa hề xảy ra chuyện gì cả.
Chỉ có tên và hình ảnh đại diện đổi lên thành vị trí đầu tiên dưới cái nhìn chăm chú của Vân Ngạn kia mới giúp cô cảm thấy chuyện vừa xảy ra chính là sự thật.
Chỉ một ngày cuối tuần qua đi mà cô đã thành phụ nữ có chồng rồi sao?
An Thính Miên không thể tin được. Hoá ra cô lại to gan đến thế, dám đồng ý với anh, nếu bị anh trai biết… thôi, cứ gạt anh ấy đi, chờ khi nào anh ấy biết thì nghĩ cách giải quyết sau.
Đã gần 12 giờ, đây là lúc nhà ăn đông sinh viên nhất, vậy nên An Thính Miên định đặt một phần cơm hộp.
Lúc nhân viên giao cơm gọi điện tới, An Thính Miên lập tức xuống lấy cơm.
Không còn cách nào khác, thời buổi này những món đồ quý giá thì không bị sao, ngược lại mấy món không đáng tiền như cơm hộp lại rất dễ bị ăn cắp.
An Thính Miên từng bị trộm mất hai lần, từ đó cô rút kinh nghiệm, sau này chỉ cần nhân viên giao cơm gọi điện một cái thì chắc chắn việc đầu tiên cô làm sẽ là xuống lấy đồ.
Nhận cơm xong, lúc đang chờ thang máy cô nghe được âm thanh quen thuộc.
“Ấy, Thính Miên.”
An Thính Miên xoay người định đi thì thấy ba người bạn cùng phòng của mình từ ngoài cửa tiến vào, vẻ mặt An Thính Miên lập tức đầy khiếp sợ.
“Các cậu về rồi à?” An Thính Miên chợt nhận ra mình vừa nói một câu rất ngốc.
“Uầy, vẻ mặt đấy là sao hả?” Kim Lam thấy An Thính Miên hoảng hốt thì cau mày trêu chọc cô.
Phạm Nghệ Huyên nhìn hộp cơm trong tay An Thính Miên, hỏi cô: “Còn chưa ăn à?”
Kim Lam cũng để ý đến hộp cơm trong tay An Thính Miên. Nghĩ tới gì đó, cô ấy giơ chiếc túi trong tay lên: “Cậu nhìn nè, Diệp Khuynh mua cho cậu bánh su kem đó, có vị việt quất và vị xoài cậu thích nhất đấy.”
“Cậu cũng biết là tớ mua à?”
“Người ta gọi đó là “mượn hoa dâng Phật”, chẳng phải tớ nói tên của cậu rồi sao!”
Aiz ~ phòng ký túc này toàn mấy người dở hơi hết rồi. An Thính Miên là người nhỏ nhất trong phòng, vậy nên kể từ khi lên đại học đến bây giờ, cô vẫn luôn được ba người còn lại chăm sóc rất tốt.
An Thính Miên nhìn ba người bạn cùng phòng bình thường trưởng thành như chị gái, lắm lúc lại trẻ con không chịu nổi, thì khẽ cười: “Ừm ~ tớ rất cảm ơn mỗi người các cậu - những người bạn cùng phòng tớ quý nhất nhất trên đời.”
Trên má phải của An Thính Miên có một lúm đồng tiền, đôi mắt đào hoa khi cười lên trông rất đẹp.
“Cô đừng có cười.” Diệp Khuynh cau mày, nghiêm túc nói đùa: “Cô mà cười nữa thì tôi yêu cô mất.”
Trong một lát, An Thính Miên cũng không biết mình nên cười hay là… cười nữa.
Nhưng mọi người vẫn bị câu nói đột ngột của Diệp Khuynh và biểu cảm sững sờ của An Thính Miên làm cười chết.
“Á! Thang máy tới, đi mau.”
An Thính Miên sắp chết đói đến nơi rồi, đồ ăn khi sáng đã tiêu hoá sạch sẽ từ lâu. Anh Thính Miên trở về chỗ ngồi của mình, mở hộp cơm ra là bắt đầu ăn luôn.
“Này ~ Thính Miên, sao hôm nay cậu mới về vậy?” Diệp Khuynh mở hộp bánh su kem ra, thản nhiên hỏi.
Phạm Nghệ Huyên - người biết An Thính Miên về chung với Vân Ngạn - tuy không nói gì nhưng cũng quay sang nhìn cô.
An Thính Miên hơi khựng lại. Cô biết mình không thể nói dối được. Vả lại ngày hôm đó còn có mặt Phạm Nghệ Huyên.
“À, tớ ở cùng với một anh trai là bạn từ nhỏ của tớ, anh ấy dẫn tớ ra ngoài chơi.”
“Ầu, khó trách.” Diệp Khuynh không hỏi thêm, chỉ đặt bánh su kem lên bàn An Thính Miên.
“Cảm ơn nhé.” “Không cần khách sáo đâu sweetie.”
“Hôm nay lại xưng hô kiểu gì đấy.” An Thính Miên phát hiện Diệp Khuynh thường xuyên gọi cô bằng những cái tên rất kì lạ.
“Vì hôm nay cậu đặc biệt ngọt ngào mà.”
An Thính Miên bật cười.
* * *
Lên lớp cả ngày nên mấy buổi tối trong tuần An Thính Miên đều không có lớp. Thời gian ở năm nhất, năm hai hầu hết đều được An Thính Miên dùng để hoàn thành các môn tự chọn và môn tự chọn bổ sung (*), đến năm ba chỉ còn các môn chuyên ngành, mà các lớp chuyên ngành thì đều chỉ dạy vào ban ngày, vậy nên buổi tối An Thính Miên khá là rảnh rỗi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
(*) Môn tự chọn bổ sung (distributional electives): là các môn chỉ có thể đăng ký học khi là sinh viên trường đó, trong điều kiện nhất định (như đã hoàn thành một số khoá học nhất định trước đó). Bên mình có khái niệm môn tiên quyết, môn học trước và môn song hành cho các bạn tham khảo nhé.
Ra bưu cục nhận quà sinh nhật được anh trai gửi chuyển phát nhanh xong, An Thính Miên cứ thế nằm lì trong ký túc xá xem TV cực kỳ vui vẻ, cho đến khi có điện thoại gọi đến. Vừa nhìn thấy điện thoại, tự nhiên An Thính Miên thấy hơi đau tim.
Cô vừa nhận điện thoại thì đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của đàn ông: “Thuỵ Thuỵ, xuống lầu.”
“Hả?” An Thính Miên khó hiểu.
“Anh ở dưới lầu.”
“Anh, ở dưới lầu.” An Thính Miên hơi khó tin. Không thể nào. Nhưng cô vẫn chạy ra ban công.
Cô tiến lên xem, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe màu trắng, không biết là hãng gì nhưng không gây chú ý như chiếc Bugatti của anh.
Hôm nay lúc đưa cô đến đây, An Thính Miên nói xe của anh quá phô trương, không cho anh đưa cô đến thẳng ký túc xá khiến anh mất hứng cả buổi.
“Sao anh lại đến đây?” Hôm nay vừa đưa cô đến đây mà bây giờ đã lại tới tìm cô rồi, chẳng lẽ muốn đưa cô về?
“Xuống đi.” Vân Ngạn ngẩng đầu tìm một lúc mới nhìn thấy cô gái nhỏ đứng trên ban công, tà váy tung bay phấp phới.
“Anh đi đi, em không về chung với anh đâu.”
Hay lắm, tối qua còn một hai bắt anh phải ngủ cùng cô, bây giờ tới chuyện xuống lầu cũng chẳng muốn làm.
“Em đây là…” Vân Ngạn kéo dài âm cuối: “Ngủ xong chạy?”
“Đừng nói lung tung.” An Thính Miên phát hiện trên đường có rất nhiều sinh viên nữ liên tục nhìn về phía Vân Ngạn.
“Anh vào xe đi, em xuống ngay.”
Dường như Vân Ngạn cũng để ý đến những ánh mắt dò xét này.
“Được.” Vân Ngạn hiếm hoi được một lần nghe lời cô.
An Thính Miên ngắt máy, bước vào phòng để đi giày.
“Cậu muốn đi đâu à?” Phạm Nghệ Huyên bỏ sách xuống, nhìn An Thính Miên đang hớn hở đi giày.
Lúc vào năm nhất và năm hai, Phạm Nghệ Huyên cũng giống An Thính Miên học các môn tự chọn và môn tự chọn bổ sung, vậy nên hiện giờ trừ lúc làm bài tập chuyên ngành thì hai người có khá nhiều thời gian rảnh.
“Anh tớ đến.” An Thính Miên cảm thấy không cần phải giấu, dù sao Phạm Nghệ Huyên cũng từng gặp anh rồi.
“Là anh lần trước hay anh trai ruột?”
An Thính Miên hơi khựng lại: “Là anh lần trước ấy.”
“Được, vậy cậu nhớ về sớm chút nhé, tụi mình cùng bàn chuyện tổ chức sinh nhật cho cậu.”
À đúng rồi, còn vụ sinh nhật nữa. Lẽ nào anh đến đây để chúc mừng sinh nhật cô?
“Được, tớ nhất định về trước giờ giới nghiêm.”
“OK, đi sớm về sớm nhé.”
“Bái bai.”
Phạm Nghệ Huyên nhìn An Thính Miên vội vàng chạy ra cửa, bật cười: “Chậm thôi, bái bai!”
Lúc An Thính Miên xuống lầu, thấy ai đó đã ngồi trong xe rồi thì hài lòng cười. Cô mở cửa ghế phụ ra, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Ra khỏi trường đã.”
Xe chậm rãi chạy ra khỏi khuôn viên trường, lúc này An Thính Miên mới mở miệng hỏi: “Sao anh lại đến đây, chẳng phải đã nói tối thứ sáu em mới về rồi sao?”
“Hôm nay là sinh nhật em.” Vân Ngạn trầm ngâm đáp lại.
“Hoá ra là anh tới chúc mừng sinh nhật em thật á?”
Vân Ngạn cười xoà: “Em đoán được sao?”
“Vâng.” An Thính Miên bổ sung: “Thật ra anh không cần tổ chức sinh nhật cho em đâu.”
“Hử? Sao có thể không tổ chức sinh nhật cho em chứ? Nếu vậy, thì anh đây tổ chức sinh nhật cho vợ anh chắc là được nhỉ!” Vân Ngạn phớt lờ lời cô. Muốn là một chuyện, làm lại là một chuyện khác, cô nói không cho là không cho được à? Khỏi đi.
An Thính Miên vẫn không quen cách anh gọi mình cho lắm. Cô làm như không thèm quan tâm nhưng khuôn mặt đỏ bừng lại để lộ sự thẹn thùng của cô: “Tuỳ anh.”
Vân Ngạn thuận theo cô: “Ừ, tuỳ anh đi, anh đây muốn tổ chức sinh nhật cho vợ anh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
An Thính Miên mặc kệ anh. Cái người này, thật là. An Thính Miên quan sát hướng xe đi: “Chúng ta đang đi đâu thế?”
“Đi về nhà.”
“Về nhà?”
“Đúng vậy.” Vân Ngạn đánh tay lái: “Được rồi, khi nào tới thì em sẽ biết.”
“À… Được thôi!”
Xe tiến vào một căn biệt thự ba tầng. An Thính Miên xuống xe, chợt phát hiện phong cách kiến trúc nơi này rất giống nơi cô thường hay tới lúc trước.
“Nơi này là “Thượng Dã” ạ?”
“Phải.” Vân Ngạn dắt tay An Thính Miên đang nhìn khắp nơi đi về phía cửa.
“Thượng Dã” là nhà tổ của ba gia tộc lớn mạnh nhất Ngô Thành, không phải cứ có tiền là vào được đây.
“Vậy… dì và chú.” An Thính Miên do dự hỏi anh.
Bàn tay đang nắm của Vân Ngạn chợt siết lại. Anh ngắt lời cô: “Họ không tới đây đâu, em yên tâm.”
“À.” Tốt nhất là vậy đi, cô không muốn bị phát hiện.
“Sao, em muốn giấu anh đi à?” Vân Ngạn trêu cô.
“Giấu cái gì mà giấu, người muốn giấu là anh thì có.”
Vân Ngạn quay sang nhìn cô, gật đầu nói: “Em thấy anh muốn giấu em? Nếu anh muốn giấu em thì giờ em có ở đây không?”
Cũng đúng, chỗ này cách Vân gia quá gần, gần đến nỗi chỉ cách mỗi hai cái hoa viên, đi chưa đầy hai mươi phút đã tới.
Nhưng ngoài mặt An Thính Miên vẫn không chịu thua. Cô bĩu môi: “Ai mà biết được?”
“Được, vậy anh đây xây nhà sang cho người đẹp chờ anh nhé?”
“Hừ…” An Thính Miên vốn dĩ là người đẹp cao ngạo, không cần phải ở trong nhà sang chờ anh thì cũng đã đẹp sẵn rồi.
Vân Ngạn kéo ngón tay cô để lưu vào máy quét mã vân tay, sườn mặt góc cạnh không tì vết, nét nào ra nét đấy, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mở, vừa nghiêm túc vừa chăm chú.
“Anh không sợ em vào đây bắt gian anh với người đẹp đó à?”
Vân Ngạn phì cười, đầu cũng chẳng thèm ngẩng: “Bắt gian? Bắt em à? Ý này không tồi đâu. Cô nàng sáng tạo thế, cũng biết cách giết thời gian đó chứ!”
An Thính Miên cựa quậy tay không cho anh quét.
“Ấy, yên chút, nếu không anh cưỡng hôn em bây giờ.”
Còn lâu đi! An Thính Miên đứng yên thật.
“Woah? Em ghét anh hôn em thế sao?”
“Anh trẻ con thật đấy!” An Thính Miên thầm mắng anh. Sơ hở là chọc cô, anh xem cô là trẻ con à.
“Trò đùa trẻ con thôi mà.” Như thể biết cô nghĩ gì trong đầu, Vân Ngạn cười đáp: “Được rồi, đi vào thôi.”
Bây giờ trời vẫn chưa tối, An Thính Miên có thể nhìn thấy cách bài trí trong nhà. Không có sắc vàng cổ điển hay trắng, đen, xám phối với nhau như trong tưởng tượng của cô, ngược lại nội thất bên trong còn được trang trí rất ấm áp.
Mặt tường màu trắng hạnh nhân treo đầy những bức tranh phong cảnh các loại, nhìn sơ qua thì không có vẻ gì là đồ cổ hay quý. Biết sao được, nhà họ Vân trang trí khác xa chỗ này một trời một vực mà, dụng cụ trong nhà đều là gỗ lim, treo lên tường đều phải là tranh cổ có tên có tuổi. Mỗi lần sang nhà họ Vân, An Thính Miên đều có cảm giác như bước chân vào cố cung vậy.
Sofa màu hồng phấn; không có bàn trà, trước mặt chỉ để một chiếc thảm màu xám nhạt; rèm treo màu xanh da trời; giá sách cùng màu với rèm nhưng nhạt hơn một chút; trên mặt tủ TV còn đặt một chiếc máy hát màu nâu mang hơi hướng cổ điển.
Vân Ngạn dẫn An Thính Miên đến trước chiếc máy hát.
“Lần trước em nói thích chiếc máy hát này nên anh đặt nó ở đây đấy.”
Chà, An Thính Miên nghĩ. Đó là lời cô nói từ rất nhiều năm trước rồi, lúc còn trẻ con làm gì biết đây là một món đồ cổ đâu. Nếu khi ấy cô biết giá trị của chiếc máy hát đó thì có đánh chết cô cũng không dám nói thế. Tất nhiên là bây giờ cô cũng không dám.
Vân Ngạn vẫn tiếp tục nói với cô: “Em có thể đặt đĩa than em thích vào đây.”
An Thính Miên hỏi theo bản năng: “Vậy bên chung cư Ngô Giang kia thì sao?”
Vân Ngạn hơi sửng sốt. Anh nhéo gương mặt phúng phính của cô, cười xoà: “Đặt ở đâu cũng được.”
“Trong văn phòng anh cũng được à?” An Thính Miên trừng anh một cái.
“Rất sẵn lòng.”
— — —
Tác giả có lời muốn nói:
Keo siêu dính hiệu ông An.
Cảm ơn mọi người đã đọc.