Chiếc máy bay quân sự vòng sang trái bầu trời Âm Sơn, tiểu đệ phía sau Đường Kiến Tâm nói chỉ có thể thả dây thừng tuột xuống, Đường Kiến Tâm gật đầu, cột xong dây thì cô đi xuống trước, tiểu đệ kia tụt xuống sau!
Thả dây thừng, Đường Kiến Tâm nhìn quanh khu vực Âm Sơn này, thật đúng là danh phù kỳ thực, quả là hợp với cái tên của nó. Chỉ mới đứng ở chân núi thôi mà đã có cảm giác lạnh lẽo chạy dọc theo gan bàn chân rồi truyền đi khắp toàn thân. Cô kinh ngạc nhìn lên ngọn núi phía trước...
Giữa sườn núi bao phủ bởi một màn sương dày đặc, căn bản không thấy được đỉnh núi nằm ở đâu cả...
Cô sinh ra tại thành phố W, ít nhiều gì thì cũng đã sống ở nơi này bảy năm mà lại không biết tới vùng núi Âm Sơn này!…
"Bịch!"
Sau lưng vang lên tiếng hai chân chạm đất, Đường Kiến Tâm trực tiếp phân phó, "Nghĩ cách liên lạc với đại ca của anh!"
"Vâng!" Người mới xuống cũng không nói hai lời, cầm bộ đàm liên lạc. Anh ta chưa từng tới Âm Sơn, nhìn hình thức này cũng biết là dựa vào bọn họ thì dù thế nào cũng không thể lên được...
"Chị dâu?"
Hướng Diệp Lân kinh ngạc nhìn hai bóng dáng ở giao lộ cách anh không xa, kinh hô một tiếng rồi cuống quít chạy tới.
Tốc độ này còn nhanh gấp đôi tốc độ khi leo lên Âm Sơn!
Đường Kiến Tâm trông thấy Hướng Diệp Lân cũng không có bất kỳ biểu lộ gì, đi thẳng tới chỗ anh, "Dẫn đường!" Tiểu đệ đằng sau vội thu bộ đàm lại rồi đi theo!
Hướng Diệp Lân 囧囧 thu lại cằm mới rớt xuống đất, gật đầu. Lần này thì anh biết sao đại ca lại muốn anh xuống rồi, "Chị dâu, sao chị tới đây?"
"Hai người Thẩm Dương Kỳ đến chưa?"
Hướng Diệp Lân cũng là người thông minh, biết Đường Kiến Tâm không muốn trả lời vấn đề này, mỉm cười nói theo, "Vâng, đã đến rồi, bọn họ sớm hơn chị một lúc thôi."
"Âm Sơn này rất quan trọng?" Nghe khẩu khí của Lôi Tiêu Tiêu, hình như là cấm kỵ.
"Cái này..." Hướng Diệp Lân trả lời có chút do dự, "Chị dâu, chị nên hỏi trực tiếp đại ca thì hơn." Điều anh biết thực sự không nhiều!
Đường Kiến Tâm gật đầu, "Bọn họ lên rồi?"
"Vâng! Bây giờ đã đến cửa vào."
Mọi người đi được một đoạn, Chris cũng tới nơi. Trông anh ta thật chật vật, lúc nhảy từ dây xuống thiếu chút nữa ngã ngửa. Đường Kiến Tâm từng gặp anh ta liền hỏi Hướng Diệp Lân, "Đợi anh ta không?"
"Có thể!" Cùng đi mà, Chris được người bên cạnh khiêng rồi đuổi theo hai người Đường Kiến Tâm.
Đường Kiến Tâm liếc qua gương mặt mệt mỏi của Chris, "Đi thôi!" Hướng Diệp Lân cũng học theo Đường Kiến Tâm, chẳng qua lại có thêm vẻ hả hê cười trên nỗi đau của người khác.
"Đằng sau có sói à?"
Đội trưởng hai đội hành động của tổ chức khủng bố trợn trừng mắt lên, Hướng Diệp Lân cười lạnh, quay mông lại bọn họ rồi chạy theo Đường Kiến Tâm.
Mặt hai người kia tái cả đi, bọn họ vừa trải qua một trận đại chiến, có thể nói là cửu tử nhất sinh, vất vả thoát khỏi người của Nuss mà tới đây còn phải xem sắc mặt mấy người này, thực sự không nhẫn nại nổi nữa rồi!
Chris vỗ lên đầu hai người, "Đứng đắn một chút, đều là người một nhà!"
Cả hai nghiến răng gật đầu.
Đoàn người quẹo qua bảy con đường nhỏ, cuối cùng bắt kịp ba người Phó Hạnh Lương, Thẩm Dương Kỳ, Lôi Trảm Thiên. Đường Kiến Tâm quan sát Lôi Trảm Thiên.
Lâu không gặp mà cảm giác của cô về anh ta lại thay đổi, hơi thở che dấu tản mát trên người ấy của anh ta khiến cô khẽ hếch mày.
Đây là sự thành thục mang theo chút tang thương khi vượt qua đại bi đại hỉ, nằm giữa ranh giới sống chết mới có thể có!…
Xem ra, nhiều ngày qua, những việc anh ta gặp phải cũng đủ để anh ta hưởng thụ cả đời!
"Chị dâu!" Lôi Trảm Thiên hiển nhiên cũng nhìn thấy Đường Kiến Tâm, hai bên đứng cao đứng thấp, Đường Kiến Tâm đi tuốt đằng trước, muốn bỏ qua cũng khó! Mặc dù kinh ngạc, nhưng, ánh mắt vẫn thâm thúy như biển, không bộc lộ ra ngoài nửa phần!
Đường Kiến Tâm gật đầu, cô thật thưởng thức sự trầm ổn này!
"Đi thôi!"
Lôi Trảm Thiên gật đầu, để cô đi đầu còn mình đi sao. Thẩm Dương Kỳ cứ nhìn đi nhìn lại hai người, sao cảm giác bầu không khí giữa bọn họ quái lạ vậy nhỉ?
Phó Hạnh Lương véo một cái vào cánh tay cậu ta cảnh cáo. Thẩm Dương Kỳ bĩu môi, thu hồi ánh mắt!
"Biểu tẩu, sao chị tới đây? Mông Mông đâu?"
Đường Kiến Tâm kích động muốn bưng trán, cô tới đây thì kinh ngạc lắm sao? Ai cũng đều hỏi một câu như vậy hả?
"Ở với mẹ cậu!"
Phốc
Thẩm Dương Kỳ phun bắn nước bọt, còn giật mình hơn cả việc thấy Đường Kiến Tâm ở đây, mắt trợn trừng ra như sắp rớt xuống đất đến nơi.
"Chị dâu, chị rất được!" Lại dám để mẹ anh trông Mông Mông.
Anh dám đánh cuộc, sau khi chị ấy về thì Mông Mông đã bị mẹ anh bắt cóc rồi. Đến lúc đó muốn đòi lại, vậy cứ đi siêu thị mua cái gối về ôm ấp nằm mơ giữa bàn ngày có khi còn dễ hơn!
Lôi Trảm Thiên đồng tình nhìn lại Đường Kiến Tâm. Đường Kiến Tâm thầm nghĩ, để con trai cho Lôi Tiêu Tiêu liệu có đúng không?
Chris vất vả chống gậy nghiêng ngả leo lên núi liền trông thấy hai tiểu đệ Ngục Thiên Minh lại sắp biến mất trước mặt!
Tức thì lưng hùm vai gấu quát lên, "Fck, mấy người có phải huynh đệ không vậy? Không thấy lão tử sắp phế rồi hả!"
Đoàn người còn đang nghĩ tới cảnh anh bạn nhỏ Mông Mông bị tàn phá trong tay Lôi Tiêu Tiêu thì bỗng nghe tiếng hét toáng lên làm ai nấy đều kinh hãi!
Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ dừng bước, quay lại nhìn ra sau. Chết mất, kia có còn là Chris đẹp trai thích chưng diện không vậy?
"Không phải chân anh vẫn còn trên người sao?" Thẩm Dương Kỳ khoanh tay nhìn Chris, mặt mũi còn hồng hào thế kia mà còn cần hai người đỡ leo núi nữa hả?
Lôi Trảm Thiên cũng ra hiệu bằng mắt, Chris hừ lạnh, "Chân lão tử ai dám gỡ." Có cho Nuss thêm quả mật nữa, hắn ta cũng không có năng lực ấy!…
Lôi Trảm Thiên nghĩ rồi ra chỗ Chris, mấy người Đường Kiến Tâm cũng dừng lại, chờ bọn họ!
Rốt cục thấy được một huynh đệ để ý tới anh, Chris nhếch miệng, "Vẫn là người anh em chú có lương tâm, mấy người kia đều xấu..."
"Bản đồ!" Chris còn chưa nói xong thì Lôi Trảm Thiên giơ tay ra trước mặt anh ta đốp ngay một câu.
"Mẹ kiếp." Nếu đây là đất bằng anh cam đoan sẽ đá bay Lôi Trảm Thiên, lương tâm thật xấu xa, khó chịu thò tay vào túi quần!
"Chú đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn nói lời thô tục ấu trĩ như thế hả!" Lôi Trảm Thiên nhìn theo động tác của anh ta nhíu mày!
Chris ném bản đồ cho Lôi Trảm Thiên, "Kỳ quái, nói thô tục thì có làm sao?" Chú chửi còn nhiều hơn lão tử đấy, chí ít lão tử trên giường đàn bà lúc nào cũng ôn nhu văn nhã!
Lôi Trảm Thiên chằng thèm để ý, mở bản đồ ra xem!
Thẩm Dương Kỳ tới gần hỏi Hướng Diệp Lân, "Anh họ chọn đường nào?"
Hướng Diệp Lân nghĩ lại, "Sau khi tới đoạn có ba con đường nhỏ thì đại ca đi cái ở giữa!"
Lôi Trảm Thiên mở tấm bản đồ, bên trên chi chít ký hiệu đánh dấu nơi nào có cơ quan!
Đường Kiến Tâm cũng không vội, càng đi lên lại càng có cảm giác cao xử bất thắng hàn, độ ấm trên người giảm dần, từ đây nhìn xuống chân núi căn bản không thấy được đường...
Rất nhanh, Lôi Trảm Thiên đã tìm được vị trí của bọn họ trên bản đồ. Thẩm Dương Kỳ chỉ vào vùng bọn họ đang đứng, "Chúng ta ở chỗ này, đi tiếp... Được rồi, chính là đây, ba con đường nhỏ... Giữa..." Còn chưa nói xong, giọng Thẩm Dương Kỳ liền thay đổi, sắc mặt Lôi Trảm Thiên trầm trọng.
"Anh mới nói cái gì?"
"Ở giữa! Có chuyện gì à?" Hướng Diệp Lân nhìn Thẩm Dương Kỳ, Đường Kiến Tâm cũng lại gần xem.
"Shit, ai bảo đại ca đi con đường ở giữa vậy hả?" Giọng điệu Thẩm Dương Kỳ không tốt chút nào, nhìn chằm chằm Hướng Diệp Lân. Mặt anh ta lạnh băng kèm theo chút ủy khuất, đó đương nhiên là đại ca tự đi rồi!
Lôi Trảm Thiên chăm chú nhìn ký hiệu đánh dấu trên đường, đi thẳng... Không xong, anh nhất định là nhớ nhầm vị trí!
"Đi mau, nhất định phải đuổi kịp trước khi anh tới Táng Nhai!" Lôi Trảm Thiên lướt qua bản đồ nói với Đường Kiến Tâm rồi chạy vội đi trước.
Đường Kiến Tâm lạnh lẽo đuổi theo. Lôi Trảm Thiên gấp gáp như vậy, nhất định là Lôi Khiếu Thiên gặp nguy hiểm!
Mọi người không nói hai lời liền chạy theo. Phó Hạnh Lương chạy cạnh Thẩm Dương Kỳ, "Táng Nhai là gì?"
"Táng Nhai chỉ là một cái tên, nó giống như một lòng động nhỏ, nhìn qua thì như vách núi, kỳ thực đó chỉ là chướng vụ gây ảo giác với người khác!" Thẩm Dương Kỳ vừa chạy vừa giải thích!
Phó Hạnh Lương hiểu biết rất lơ mơ, "Vậy có gì nguy hiểm?"
"Phía sau Táng Nhai là đến khu loạn xà, chỉ cần bước vào là không còn cơ hội ra ngoài nữa!" Từ ký hiệu cho thấy nơi đây có một đàn rắn, trước đây tổ tiên đề phòng mộ huyệt bị trộm mới thiết trí mê chướng, dồn toàn bộ rắn rết của Âm Sơn vào cùng một khu vực, giống như một cái hầm vạn xà. Khi cơ quan chưa mở ra thì rắn cũng không thể ra ngoài!
Trong lòng Phó Hạnh Lương lạnh run, cả đoàn người chạy đi như gió!
Bên kia, Đế Văn đi theo sau Lôi Khiếu Thiên một lúc bất tri bất giác đã đến mê chướng, những sát thủ Ngục Thiên Minh lảo đảo đuổi theo có chút gian nan.
Lôi Khiếu Thiên đột nhiên dừng lại, nhìn khắp bốn phía. Xung quanh một mảnh trắng xóa, dưới chân không thấy đường, càng có cảm giác như cưỡi mây đạp gió.
"Lão đại, đây là đường gì vậy? Sao em có cảm giác không đúng chút nào?" Đế Văn theo sát Lôi Khiếu Thiên, gió mạnh thổi qua làm anh rùng mình!
Lôi Khiếu Thiên vẫn không thay đổi sắc mặt chút nào, "Cậu bảo bọn họ lui về theo đường cũ đi."
"Đại ca, căn bản không thấy đường đâu cả!" Một sát thủ trả lời!
Đế Văn gật đầu, sương mù đã dâng lên tận đầu gối, hai chân như bị đổ chì, nặng nề không cách nào di chuyển.
Lôi Khiếu Thiên nhíu mày, giơ tay lên xem nhưng căn bản chẳng thấy tay đâu cả, sương mù đã lên tới tay anh rồi. Lôi Khiếu Thiên biến sắc, xoay người lạnh lùng nói, "Nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác mà đi, tới khi nào ra ngoài mới được mở mắt ra!"
Cả đoàn nghe xong nhắm hết mắt lại, bao gồm Đế Văn, nhắm mắt rồi thì chợt thấy tay mình bị nắm lấy, anh kinh ngạc muốn mở mắt ra.
"Đừng nhúc nhích! Không được thả tay, nơi này là mê chướng, tôi đi trước, cậu nhớ bước theo chân tôi!" Thanh âm trầm thấp lạnh lùng của Lôi Khiếu Thiên lọt vào tai Đế Văn làm anh thấy thật ấm áp. Lão đại chính là lão đại, mặc kệ thân phận hôm nay của bọn họ là gì, vào thời khắc nguy hiểm thì anh ấy luôn che chở, bảo vệ bọn họ!