"Huống!"
Chỉ một tiếng, sự ăn ý lâu dài bảo Huống Ngân Dịch xoay người nhảy một cái, cả cơ thể lao tới sô-pha, lật tay nhận khẩu súng được ném xuống từ tầng hai. Hướng Diệp Lân khi ném súng xuống ánh mắt chưa từng nhìn Huống Ngân Dịch, hai khẩu M trong tay nhắm thẳng vào người áo đen. Nháy mắt, đạn bắn như mưa... Con ngươi người áo đen co rụt lại, trốn sau một cây cột. Cùng lúc đó, đạn của Huống Ngân Dịch bay đến...
Tình hình chiến đấu trong phòng quyết liệt, hai sói đấu với một hổ. Bên ngoài, một người áo đen khác tay phải ôm Lôi Mông đang khóc rung trời chạy tới chỗ chiếc xe tải chở người phía trước, thỉnh thoảng nhảy qua mấy thi thể nằm trên mặt đất, coi như mắt điếc tai ngơ với tiếng súng trong phòng.
Nửa phút sau, khong lưng đứng bên cạnh chiếc xe tải, phát ra giọng nói lạnh lùng, "Ông chủ, đã bắt được rồi."
"Rầm", cửa xe tải bị người bên trong kéo ra, không nghe được tiếng trả lời, một đôi tay thon dài với mu bàn tay phải có vết thẹo trăng tròn rõ ràng, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn hình ưng, dưới ánh mặt trời chói chang phản xạ lại ánh sáng. Người áo đen kia đưa Lôi Mông cho đôi tay ấy, tiếp đó cánh cửa rầm một tiếng đóng lại. Một cánh cửa, hai thế giới, hoàn toàn ngăn cách tiếng khóc của Lôi Mông với tiếng súng trong biệt thự...
Phòng khách, người áo đen bắt được khe hở, bất chợt tiến công mãnh liệt với Hướng Diệp Lân. Hướng Diệp Lân chỉ có thể tạm thời ngừng bắn, xoay sang một cây cột khác. Huống Ngân Dịch vừa hay nghiêng bên cạnh người áo đen, sắc mặt trầm xuống, quét ngang tới hướng đối phương!
Người áo đen chết là điều tất nhiên, chẳng qua khi Huống Ngân Dịch đuổi theo ra cửa thì đã không còn bóng dáng Lôi Mông, sắc mặt âm trầm như muốn nhỏ nước, sát khí dày đặc trên gương mặt.
Hướng Diệp Lân cũng lao ra, thấy thi thể của những người Ngục Thiên Minh trông coi bên ngoài biệt thự, trong nháy mắt như muốn giết sạch người trên thế giới này, làm một trận đại khai sát giới, đá mạnh vào thi thể kia, âm u hỏi, "Đối phương là ai?"
Sắc mặt Huống Ngân Dịch cũng không thể tốt hơn Hướng Diệp Lân, đá văng thi thể ra rồi quay lại phòng khách biệt thự, "Diệp, mau báo với đại ca, tôi đi xem camera."
Hướng Diệp Lân gật đầu, lúc này bọn họ cũng không có thời gian truy hỏi xem Ngân Nguyệt và giáo phụ mafia đi đâu. Điều duy nhất hiện tại có thể làm là thưa dịp trước khi đại ca về, tra rõ xem người áo đen bắt tiểu thiếu gia là ai.
Hai người cấp tốc vào phòng khách. Thủy tinh, vụn gỗ, bông, đâu còn thấy diện mạo của cái phòng khách nữa... Hướng Diệp Lân bước qua bên cạnh người áo đen thì túm lấy cổ áo hắn ta, ánh mắt hung tợn lạnh lẽo như muốn dùng đao cùn lăng trì hắn ta vậy. Huống Ngân Dịch vào phòng giám sát, thế nhưng chết tiệt, tất cả camera đều bị hủy, hoàn toàn là bị người ta làm hư hại...
"Fu!" Huống Ngân Dịch đầu nổ ầm, đá văng cái bàn giám sát, đập nát màn hình, lên tiếng mắng chửi. Nếu không có giám sát, vậy anh cũng chỉ có thể bảo người của Ngục Thiên Minh ra tay. Sau khi ra ngoài thấy Hướng Diệp Lân còn đánh đấm cái tên đã chết kia, nóng nảy, đá anh ta ngã sang bên cạnh, "Người đã chết hết rồi, chú còn nhìn cái chim à. Đã báo với đại ca chưa?"
Hướng Diệp Lân mặt lạnh đứng dậy, lắc đầu, "Tôi chỉ muốn xem có thể từ trên người hắn tìm ra hắn là ai không."
Huống Ngân Dịch cười lạnh, "Đối phương đến đã có chuẩn bị nên sẽ không để người này sống sót quay về, làm sao lại cho chú tìm được gì hữu dụng được hả." Thực sự là ngu xuẩn, hắn ta rõ ràng là tìm cái chết, bằng không sẽ không chỉ có hai người tới đây, một người cướp, một người chịu chết! Anh kỳ quái là, đối phương sao biết trong biệt thự này có bao nhiêu người, người nào ở vị trí nào. Quan trọng hơn, sao biết được trong biệt lúc đó chỉ có anh với Diệp?
"Vậy làm sao bây giờ? Đối phương là ai cũng không biết." Hướng Diệp Lân lý sự, mk thật, đây là địa bàn Ngục Thiên Minh bọn họ, không ngờ ban ngày còn dám có người dám lẻn vào.
"Báo với đại ca." Huống Ngân Dịch quét mắt qua Hướng Diệp Lân, anh đã nói tới ba lần rồi. Con trai đại ca bị bắt, chuyện này không phải chuyện đùa, nhất định phải báo cho đại ca trước để nghĩ đối sách. Mặc kệ đối phương là ai, bắt con trai đại ca, mục đích duy nhất chính là dùng làm con tin uy hiếp đại ca. Tuy rằng bọn họ còn chưa biết rốt cuộc đối phương vì cái gì đến đây! Thế nhưng bảo người Ngục Thiên Minh chuẩn bị tốt cho việc chiến tranh thì là nhất định!
"Chuyện gì vậy?" Huống Ngân Dịch vừa mới nói xong, Đế Văn, Ngân Nguyệt liền xuất hiện. Nguy hiểm, kinh ngạc nhìn bầu không khí trầm lặng trong phòng khách . . . Âm trầm mở lời!
Huống Ngân Dịch, Hướng Diệp Lân nhìn ra cửa, nhíu mày, hai người bọn họ... ? Hai người nhìn nhau, hiện lên âm vụ và hoài nghi...
Thị trấn X, đây là một trấn nhỏ không biết tên của thành phố W. Dân cư ở đây rất thưa thớt, bốn mặt là núi, là một trấn nghèo của thành phố W. Dùng cách nói của Lôi Khiếu Thiên, nơi này chính là một thế ngoại đào nguyên, quả thực có thể ngăn cách với đời. Xem đi, ngay cả đường vào trấn cũng toàn là bùn, thực sự là nghèo đến tận cùng. Anh nghĩ xem bây giờ còn có con đường trước thôn nào mà toàn bùn thế này không? Kém nhất cũng là đường xi măng, bằng không thì vận chuyển hàng của Ngục Thiên Minh anh nào có dễ dàng...
Đường Kiến Tâm liếc xéo Lôi Khiếu Thiên, "Anh xem thường nơi đây?"
"Gì? Làm sao được chứ?" Lôi Khiếu Thiên kinh ngạc khi thấy Đường Kiến Tâm phá vỡ sự yên lặng, nhanh chóng lắc đầu, "Em xem, nơi đây núi vây quanh, non xanh nước biếc, không khí không hề bị ô nhiễm chút nào, thực sự là một địa phương thích hợp để dưỡng lão..." Cho dù anh thật sự xem thường chỗ này, anh cũng chẳng dám biểu hiện ra ngoài. Làm cho bà xã mất hứng thì anh lại phải đi dỗ à?
Đường Kiến Tâm cắt tiếng, chẳng qua lời này anh nói cô vẫn rất hưởng thụ, "Kỳ thực, khi còn bé tôi rất thích nơi này." Đường Kiến Tâm nói tới lúc nhỏ thì khẽ cong môi, như vượt qua thời gian trở về thời thơ ấu, những chuyện vui từ từ ùa về, "Mùa xuân có thể lên núi hái nấm, hái hoa, tới tháng năm tháng sáu, còn có thể tự mình đi hái sơn trà, đào với nhiều loại quả khác."
Lôi Khiếu Thiên nhìn nụ cười thỏa mãn trên môi Đường Kiến Tâm, cưng chiều thoáng qua đáy mắt. Tâm Nhi mà lúc nào cũng mang bộ dạng này thì thật tốt. Cô vui vẻ, anh cũng vui vẻ.
"Tôi còn nhớ phía trên núi nhà tôi có một cây đào. Lúc còn rất nhỏ, bố mẹ đưa tôi lên núi, bọn họ trồng lạc, đưa tôi đến dưới cây đào. Khi đó tôi rất nghịch ngợm, chưa từng ngoan ngoãn nghe lời ngồi bên cạnh bao giờ. Cứ thừa dịp bố mẹ phân tâm là lại lén trèo lên cây, ngồi trên cành cây đung đưa..." Nghĩ tới những điều tốt đẹp trước kia, môi Đường Kiến Tâm cong cong, ánh mắt dịu dàng. Sự ngây thơ chất phác lúc nhỏ, thời gian đẹp đẽ trước kia, hôm nay không quay lại được rồi...
Cô đã hiểu vì sao mà mười tám năm nay cô lại sợ bước lên mảnh đất nho nhỏ của thành phố W. Nơi đây khóa giấc mộng của cô, dù là ác mộng hay mộng đẹp, cô đều không muốn đối mặt với nó. Như bây giờ, giẫm lên mảnh đất vừa xa lạ vừa quen thuộc trong trí nhớ, nghĩ đến những chuyện xưa, trái tim đã khóa giờ này bị mở ra, ký ức như thủy triều dâng lên làm ngực cô thật đau. Cô đem hết tất cả sai lầm gánh lên người, khiến cô không dám đối mặt, cũng không có dũng khí ấy. Cô, có lỗi với bố mẹ!
Lôi Khiếu Thiên cảm thụ được sự không ổn định của Đường Kiến Tâm, cầm lấy tay trái cô. Lúc đầu Đường Kiến Tâm còn có chút mâu thuẫn, thẳng đến khi Lôi Khiếu Thiên cường ngạnh đan chéo mười ngón tay lại với bàn tay cô, "Tâm Nhi, có anh ở đây." Có anh đây rồi, sẽ không để em chịu tổn thương nữa!
Đường Kiến Tâm cười thê thảm, cúi đầu, bước chậm lại, tay trái được nắm thật chặt. Kỳ thực cô rất biết ơn người bên cạnh, anh cho cô thứ mà cả đời này cô không dám nghĩ, hoặc là đã sớm buông tha. Đây cũng là lí do cô tới nơi này, cô muốn thử buông, yên tâm tháo bỏ gông cùm kia, buông cái tự nhận là mắc nợ bố mẹ cô...
Cô muốn một cuộc sống mới!
Lôi Khiếu Thiên hiểu Đường Kiến Tâm. Khi còn bé anh đã bị bỏ lại ở bên ngoài thị trấn này, cũng tại đây anh đã gặp Tâm Nhi. Anh cám ơn ông trời đã để bọn họ cách nhau nửa vòng trái đất mà có duyên phận gặp nhau, anh thật may mắn!
Mà cũng chính may mắn này mang đến bất hạnh cả đời cho người anh yêu nhất, anh cũng không biết đây là tốt hay xấu...
"Anh biết không, có một khoảng thời gian tôi rất hận anh." Đường Kiến Tâm ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Lôi Khiếu Thiên, không chút gợn sóng. Rõ ràng kể ra là hận, lại bình tĩnh đáng sợ, chí ít Lôi Khiếu Thiên thấy ánh mắt này rất khó chịu. Anh muốn an ủi mà lại không biết nói thế nào.
"Nếu không phải vì sự tùy hứng của tôi muốn đi tìm anh, bố mẹ tôi sẽ không phải chết." Cô cũng không bị bắt, đây là ý niệm duy nhất trong mười ngày đầu bị Zimmer nhốt trong nước sâu. Nếu bọn họ không ra ngoài trấn, bọn họ cũng sẽ không gặp phải đám người Giza, cho nên, mặc dù là sự tùy hứng của cô đưa đến, nhưng khi đó cô lại cho rằng do Lôi Khiếu Thiên làm hại. Nếu không phải anh không nói lời nào đã bỏ đi, cô sẽ không muốn đi tìm anh...
Lôi Khiếu Thiên vòng tay ôm lấy Đường Kiến Tâm, tay trái xoa lên mái tóc cô, trong giọng nói lộ ra sự khổ sở, "Xin lỗi, Tâm Nhi, đều do anh không tốt. Anh không nên chưa nói lời nào đã bỏ đi." Thời điểm đó anh có nhiệm vụ trong người, vốn tưởng rằng anh đi rồi sẽ không có ai nhớ, không ngờ, Tâm Nhi của anh lại nhớ đến anh, còn muốn đi tìm anh... Anh thật là đáng chết!
Trán Đường Kiến Tâm đụng vào cằm anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ từ anh, khóe miệng khẽ cong lên, lắc đầu. Một lúc sau đẩy anh ra, "Không cần phải nói xin lỗi, chuyện này vốn không liên quan đến anh." Những người đó không có nửa mao tiền quan hệ với anh, anh không có làm chuyện gì có lỗi với cô thì cần gì phải nói lời xin lỗi!
Lôi Khiếu Thiên chăm chú nhìn vào ánh mắt Đường Kiến Tâm, khi không thấy sự gượng gạo trong mắt cô mới trầm tĩnh lại. Anh sợ cô vẫn còn xoắn xuýt, lại vứt bỏ anh chạy đi, đến lúc đó anh có hối hận thối ruột ra thì tìm ai?
"Kỳ thực, sau khi anh quay về bị dì nhỏ bắt đi thao luyện. Em cũng biết, dì ấy biến thái cỡ nào rồi đấy. Thời gian ấy chỉ còn một màu đen, tới lúc anh vất vả lắm thoát khỏi ma trảo của dì về đây tìm em, em đã biến mất rồi." Lôi Khiếu Thiên kéo Đường Kiến Tâm tiếp tục đi, từ từ kể lại. Lúc này có thể loáng thoáng thấy một hai người ra ngoài trấn.
Đường Kiến Tâm sửng sốt, trong lòng có cảm giác tê tê, kinh ngạc nhìn Lôi Khiếu Thiên, "Anh, đi tìm tôi?" Cô hỏi có chút chần chờ, cảm giác thứ tình cảm xa lạ nào đó đang chạy trong người, tựa như cảm giác thở phào nhẹ nhỏm. Cô không rõ tại sao nghe anh nói thế lại vui mừng ngạc nhiên nhiều đến vậy!
"Đó là chuyện bốn năm sau." Sau khi anh về không tìm thấy Tâm Nhi, năm thứ hai lại nhận được nhiệm vụ tiêu diệt quân đoàn Sắc Liệt rồi tiếp quản Ngục Thiên Minh!
Đường Kiến Tâm nhếch môi, nghiêng đầu suy nghĩ, "Khi đó tôi đã ở Ám Hoàng." Thủ hạ của Địch Long, tiến hành huấn luyện cường độ cao!
Mâu quang Lôi Khiếu Thiên chợt lóe, nhắc tới Địch Long sắc mặt anh lại có chút khó coi. Bây giờ đã tìm thấy người, lần này sau khi trở về, xem anh có giết hắn không. Nghĩ đến việc quay về thì điện thoại trong túi vang lên. Sắc mặt Lôi Khiếu Thiên không tốt, nhưng Đường Kiến Tâm tỏ ý, lại thấy cái tên trên màn hình, cơn tức giận lóe lên rồi vẫn nhận điện thoại!
"Lão đại, Mông Mông bị bắt rồi."
Lời vừa ra tới miệng Lôi Khiếu Thiên lại bị nuốt về, cảm giác như đầu bị thiên lôi bổ trúng, con ngươi trợn tròn. Nếu trong người anh mà có cái gọi là chân khí, lúc này tuyệt đối là kinh mạch toàn thân đảo lộn...
Đường Kiến Tâm nhíu mày, chuyện gì vậy?
"Lão đại, đã xảy ra chuyện, anh mau về, Mông Mông bị người ta bắt đi rồi." Đế Văn ở đầu dây bên kia không nghe được tiếng đối phương, ngay cả tiếng hít thở cũng không có cảm giác, lặp lại một lần nữa.
"... Cậu, nói, cái, gì?" Chết tiệt, có gan cậu ta nói lại lần nữa. Trong mắt Lôi Khiếu Thiên phản xạ lại lưỡi dao lạnh lẽo đến từ Bắc cực, nghiến răng âm trầm.