Mê Mẩn Vì Em

chương 89

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ông cậu Lương bị lời nói hung dữ của Chử Hiệt làm cho tim run lên, cảm thấy không thể trông mặt mà bắt hình dong được, hỏi cẩn thận, “Nếu giết nó, bình cung nữ của tôi có sao không?”

“Chắc không sao”

Đối mặt với người bỏ tiền, Chử tiên sinh lúc nào cũng kiên nhẫn hết mức, đồng thời cũng giải thích rõ cho họ cái gì được gọi là quỷ khí.

Đồ cổ vốn thực không có linh hồn, chúng nó trải qua vô số năm tháng truyền tay cho đến giờ, vừa rồi mới được loài người giao giá ý nghĩa đặc biệt và giá trị của nó. Còn đồ cổ này lúc trải qua năm tháng lâu dài, hoặc được người ta cất đi, hoặc là chôn sâu, hoặc được truyền lưu khắp nơi…. Vô tình hấp thu vô số khí, bất kể là nhân khí, địa khí hay trọc khí (khí bẩn, xấu), đều khiến chúng trở nên tiến hóa không ngừng.

Mà có ít đồ cổ làm vật bồi táng, hấp thu lượng khí lớn trong mộ – tức là một loại âm khí, được tích lũy dần theo năm tháng, biến thành một loại hồn tồn tại ký gửi, nhất là triệu quỷ, có rất nhiều quỷ thích sống ở những nơi có âm khí cực mạnh, cùng hòa hợp một thể, biến thành một loại khí quỷ.

Khí quỷ có thứ tốt thứ xấu, dĩ nhiên khí quỷ tốt sẽ không gây họa cho con người, chỉ yên tĩnh làm một con khí quỷ, thậm chí sẽ không hiện hình trước con người, không có hại gì với con người cả. Còn loại khí quỷ xấu thì thường sẽ hấp thụ sinh khí của người giữ đồ cổ, thay đổi kết cục phong thủy của chủ nhà, khiến cho cả nhà dần suy tàn, con cháu không có, cuối cùng tan thành mây khói.

Nghe anh giải thích xong, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía con quỷ khí đang khóc thút thít kia, nó dùng váy lụa tinh xảo đẹp đẽ che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh nước, nhìn trông cực kỳ động lòng người.

Nếu không biết đây là một con quỷ, thì không kìm được mà động lòng rồi.

Ông cậu Lương do dự hỏi, “Vậy con quỷ khí này…. là hư ảo à?”

Chử tiên sinh trả lời mạnh mẽ, “Chẳng phải nó muốn dụ dỗ con trai ông đó sao?” Đã tính toán xuống tay với người có dương khí mạnh nhất trong nhà rồi, có thể thấy con quỷ khí này lòng rất xấu.

Mọi người, “…..”

Anh họ Lương lại xấu hổ mặt đỏ bừng lần nữa, giải thích, ‘Tôi, tôi chỉ nghi ngờ thôi, chúng tôi cũng chưa thực sự làm gì cả”

Mọi người, “à”

Anh họ Lương, “……” Ý mấy người là gì thế?

Quỷ khí nghe thấy thế, cũng biết người lôi nó từ trong bình cung nữ ra thực sự muốn bóp chết mình thì vội vàng giải thích ngay, (Đại nhân, xin ngài tha cho nô gia đi ạ, nô gia chỉ vì thích vị công tử này, muốn kết duyên với ngài ấy, cũng không có ý đả thương người)

Chử Hiệt lạnh nhạt chịu đựng.

Thù giữa Người và quỷ đều muốn kết duyên với loài người, chẳng phải là hại người thì là gì?

Thấy người đàn ông này quả thật là một kẻ ngoan cố như cục đá, vốn chẳng biết thương hoa tiếc ngọc tý nào, quỷ khí đành khóc lóc với người nhà họ Lương, vừa khóc vừa biện hộ cho mình, tranh thủ cơ hội sống sót.

Người đẹp nước mắt như mưa thấy mà thương, đặc biệt lại là loại con gái đẹp cổ đại thế này, ai ở đây cũng đều không kìm được thương xót.

Phu nhân Lương không chịu nổi véo tai chồng một cái, nói hung tợn, “Nó hại con trai ông, thế mà ông còn thấy nó đáng thương hả?”

Lương Văn Văn nói với anh mình, “Anh à, nó cần hút dương khí của anh, anh cũng không được mềm lòng mà”

Hai người phụ nữ họ Lương đang ân cần dạy dỗ đàn ông nhà họ Lương, không cho họ mềm lòng.

Tôn Thừa Duệ nhìn nhìn, bất bình hỏi, “Mợ, Văn Văn, sao hai người không hỏi cháu ạ?”

Lương Văn Văn hừ một cái, bảo, “Với cái kẻ đần như anh họ mà còn tàn nhẫn độc ác với quỷ quái nữa, chắc chắn có ý muốn tiêu diệt nó, chúng em cũng không lo gì”

Tôn Thừa Duệ, “…. Anh nói muốn tiêu diệt nó bao giờ chứ?”

“Không được, chẳng nhẽ anh cũng bị sắc đẹp của nó mê hoặc à?” Lương Văn Văn chấn động.

Quỷ khí vẫn yếu ớt ngồi dưới đất, khép hờ mắt khóc, nghe thấy câu Lương Văn Văn nói, cặp mắt câu hồn đó khẽ liếc về phía Tôn Thừa Duệ, trong mắt có ngàn lời khó nói.

Tôn Thừa Duệ đụng mắt với nó, run lẩy bẩy, nói nhanh, “Anh không có, anh không phải thế, đừng có nói vớ vẩn!”

Quỷ khí vẫn đang khóc lóc kể lể (Mấy vị đại nhân à, nô gia thực sự chỉ là gửi thân trong bình này thôi, coi bình là nhà, cũng không muốn hại người, nếu không lúc bị vị đại nhân này kéo ra đã sớm ra tay rồi… Đáng thương cho nô gia chết lúc vừa tròn mười tám, người đã chết từ lâu, bị đại quỷ hãm hại, khó lắm mới tìm được chỗ gửi thân…)

Quỷ khí cứ khóc lóc kể lể, khóc lóc đến mức như tra tấn đầu Tôn Thừa Duệ sắp nứt ra vậy.

Rốt cuộc quỷ khí này là người thuộc thời đại nào đây?

Ông cậu Lương thì ngẫm nghĩ lại, ông mang cái bình này về cũng gần một tháng rồi, ngoài mấy ngày gần đây thỉnh thoảng xuất hiện ảo giác ra thì trong nhà quả thật chưa xảy ra chuyện xấu gì, nói vậy quỷ khí này cũng không có ý hại người.

Du Lệ thầm chọc eo Chử Hiệt, hỏi nhỏ anh, “Sao trên người nữ quỷ này có ánh sáng máu thế?”

Chử Hiệt túm lấy tên đó đã khiến cả người anh thấy khó chịu, lắc đầu.

“Nếu vẫn chưa hại người, vậy thì cho nó cơ hội một lần, tính toán đưa nó đi đầu thai đi”

Chử Hiệt vẫn chưa nói gì, quỷ khí đang khóc lóc kể lể kia đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, vui sướng nói (Vị tiểu tỷ tỷ này nói thật ư?)

Du Lệ, “… Vậy phải xem cô có phải là quỷ thiện hay không đã”

(Tiểu tỷ tỷ yên tâm đi ạ, tôi gửi thân ở bình hoa đã được bán đi nhiều lần, đã gặp vô số chủ nhân, dù họ chẳng coi cái bình hoa này ra gì, tôi cũng không muốn hại người, thỉnh thoảng gặp được người đàn ông đẹp trai, cũng tiến vào trong mộng của họ làm một lần thôi…) Quỷ khí che mặt, ngượng ngùng nói (Trước khi tôi chết chưa thành thân, ai ngờ đột nhiên bệnh nặng qua đời, con gái chưa đính hôn, không thể chôn ở phần mộ của tổ tiên, hơn nữa tôi còn một tâm nguyện chưa hoàn thành, đã bỏ lỡ thời cơ đầu thai, nên biến thành cô hồn dã quỷ, khó khăn lắm mới tìm được cái bình này gửi thân…)

Nào ngờ mấy trăm năm qua đi, bình hoa nó gửi thân được người ta đào từ mộ ra, cũng lấy hình thức đồ cổ truyền lưu khắp nơi.

Mọi người nghe quỷ khí nói khá giống như vô số lời ở hiện đại, thần sắc khó nói nên lời.

Cảm tình vừa rồi nó nói tuôn ra như thế là lừa họ chơi à? Hiện giờ lại cứ một câu gọi tiểu tỷ tỷ sao thấy ngọt ngào quá ha.

Trong đó phải kể đến anh họ Lương có tâm tình phức tạp nhất.

Anh ta suýt nữa thì trở thành đối tượng để quỷ khí làm sao? Còn phải được nó làm một lần…

Du Lệ ho khẽ một cái, không ngờ lại có chuyển biến thế này.

Đối mặt với ánh mắt chờ đợi của quỷ khí, Du Lệ bảo, “Hẳn là có thể được” Thiên sư đều có thể siêu độ cho lệ quỷ đi đầu thai, cái loại quỷ khí thế này chắc cũng được đó chứ.

Du Lệ lại chọc Chử Hiệt, hỏi dò anh, “Chử Hiệt à, có thể giúp nó đi đầu thai được không?”

Chử tiên sinh nói quá trầm ổn, “Chuyện này anh cũng không thạo lắm, nhưng chắc nhóm Lâu Duyệt làm được”

Vẻ mặt Du Lệ như nằm mơ, không phải anh là thiên sư đó à?

Chử tiên sinh vẫn nói trầm ổn như cũ, “Thuật nghiệp là chuyên tấn công”

Du Lệ, “…”

Thật ra Du cô nương cũng không rõ hệ thống thiên sư cụ thể thế nào, tuy mới tiếp xúc vài lần với thiên sư, những cũng không hỏi kỹ càng, là một người ngoài nghề, cô dễ tin bạn trai mình đến mê muội, không chút nghi ngờ.

“Vậy có cần gọi điện thoại tìm Lâu Duyệt không?”

Du Lệ tiếp xúc với Lâu Duyệt nhiều nhất, thoạt nhìn cô ấy rất đáng tin.

Chử Hiệt ừm một câu, lần trước ở nông trang, để tiện liên lạ, họ đã trao đổi số điện thoại với nhau, muốn tìm cô ấy rất tiện.

Tiếp đó Chử Hiệt gọi điện, Du Lệ lại tiếp tục giao lưu với quỷ khí, tìm hiểu cuộc đời nó, vẻ mặt người nhà họ Lương thì như nằm mơ nhìn hai người.

Hiện giờ rốt cuộc là tình hình sao nhỉ?

Tôn Thừa Duệ thò người qua hỏi, “Tiểu thư Du, hai người định siêu độ thật cho nó, đưa nó đi đầu thai à?”

Du Lệ cười gật đầu, “Chúng tôi đang tìm thiên sư tới đây đây”

“Chử tiên sinh không được à?” Tôn Thừa Duệ kinh ngạc hỏi, trong lòng cậu ta, Chử Hiệt rất lợi hại, quả thật là đứng đầu, chẳng ai dám xưng đứng thứ hai.

“Thuật nghiệp là chuyên tấn công, anh ấy không thạo chuyện này lắm”

Người nhà họ Lương đều là người thường, kẻ hiểu kẻ không gật dầu.

Đợi Du Lệ tìm hiểu cuộc đời quỷ khí gần như khá đầy đủ xong, Chử Hiệt cũng nói chuyện xong, bảo với người nhà họ Lương, “Sẽ có một thiên sư tới đây, mọi người đợi nửa giờ nữa vậy”

Người nhà họ Lương không nói gì. Quỷ khí kích động khiến đám quỷ khí trên người bay loạn, suýt không duy trì được hình tượng tốt đẹp, nó kích động hỏi, (Thật có thể đi đầu thai sao?)

Được Du Lệ chắc chắn, nó túm lấy tay Du Lệ – ai ngờ lại xuyên qua, đành phải đặt hư ảo trên mu bàn tay cô, ra vẻ bắt tay đầy cảm kích (Thật sự cám ơn mọi người, tôi không biết cảm tạ mọi người thế nào mới tốt, nếu tôi thật sự có thể được đầu thai, kiếp sau nhất định báo đáp mọi người…)

Quỷ khí nằm mộng nhìn người đàn ông kéo Du Lệ đi, hơi sợ hãi, lập tức không dám hó hé gì nữa.

Du Lệ nhìn người đàn ông ích kỷ kéo mình đi, thấy anh đáng yêu vô cùng, nếu không phải ở đây có người, cô sẽ không kìm được mà hôn anh một cái. Cô cười bảo, “Có phải Lâu Duyệt tới không?”

“Không phải, cô ấy vẫn chưa về thành, có bảo đồng nghiệp của cô ấy tới, đúng lúc ở gần đây”

Thấy quỷ khí dường như cũng không đáng sợ nữa, hai mẹ con nhà họ Lương cũng to gan đi tới, vừa nghiên cứu quỷ khí trên người cùng đồ trang sức, vừa dò hỏi chuyện lúc nó còn sống, với phụ nữ cổ đại vì chưa lập gia đình mà chết không thể táng vào phần mộ tổ tiên được, lòng ngập tràn căm phẫn, khiển trách lễ giáo phong kiến hà khắc.

BA người phụ nữ cùng nhau tìm hiểu về những lễ giáo thời cổ, hiện đại trói buộc phụ nữ, cuối cùng cũng hài lòng với nhau.

Đàn ông nhà họ Lương, “….”

Nửa tiếng sau, thiên sư do Lâu Duyệt cử tới cũng đến đúng giờ.

Đây là một người đàn ông có dung mạo không xuất chúng cho lắm nhưng khí chất lại rất độc đáo, khiến người ta liếc mắt nhìn một cái khó có thể quên được.

Người đàn ông đi vào biệt thự nhà họ Lương, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói, nói sảng khoái, “Tôi họ Mễ, mọi người cứ gọi tôi là Mễ thiên sư thì được rồi, Lâu Duyệt đã nói rõ tình hình với tôi rồi”

“Mễ ư?” Du Lệ kinh ngạc nhìn anh ta, “Mễ Kiến Hành”

“Là lão thái gia nhà chúng tôi, thế nào, mọi người biết lão thái gia nhà chúng tôi hả?” Mễ thiên sư cười hỏi.

Du Lệ lập tức chẳng biết nói gì nhìn về phía chử Hiệt.

Chử hiệt vô cùng bình tĩnh, cũng không có ý nói chuyện với đời sau nhà Mễ Kiến Hành, chỉ vào quỷ khí đứng cao vút trong sân bảo, “Quỷ khí này giao cho cậu”

Ánh mắt Mễ Thiên sư nhìn lên người anh va fDu Lệ, trong mắt lóe lên gì đó, nụ cười vẫn treo trên môi.

Đây là một nam nhân có diện mạo không xuất sắc cho lắm song lại khó để ai coi nhẹ được, cả Lương Văn Văn tuổi còn nhỏ vẫn cảm thấy nam nhân này không đẹp lắm, nhưng vẫn không kìm được nhìn mấy lần.

Mễ Thiên sư đi tới đánh giá quỷ khí.

Quỷ khí kích động nhìn anh ta, cúi đầu lạy (Thiên sư đại nhân, cầu xin ngài trợ giúp tôi đi đầu thai)

Mễ thiên sư cười bảo, “Nếu cô có lòng, chúng ta dĩ nhiên sẽ tiễn cô đi đầu thai rồi”

Tiếp đó trong tay anh ta xuất hiện một lá bùa, “Nhưng hôm nay không phải thời điểm mở quỷ môn, cần cô nhập vào trong bùa đã”

Quỷ khí do dự một lát, quyết định đánh cuộc một phen, nếu những thiên sư nhân loại này muốn hại nó, cần gì phải phí công như thế, Chỉ là Chử Hiệt có thể tay không bóp chết nó. Nó sao không phát hiện ra chứ, nếu không có Du Lệ mở lời, chỉ e Chử Hiệt đã ra tay rồi, vốn mặc kệ nó có làm ác không.

Mễ thiên sư thu quỷ khí vào bùa. Lúc quỷ khí biến mất, nhiệt độ trong sân đột nhiên khôi phục lại bình thường.

Sau khi Mễ thiên sư thu quỷ xong, cũng không vội rời đi, mà nhìn về nhà họ Lương, có lòng bảo Lương tiên sinh, “Vị tiên sinh này, phong thủy nhà ông không được rồi đó, tháng bảy là tháng cô hồn, đúng là thời điểm quỷ quái có ở khắp nơi, đâu đâu cũng có quỷ, nhà ông lại mang nhiều đồ vật có dính âm khí về như thế, không tốt lắm đâu”

Ông cậu Lương lắp bắp kinh hãi, ban ngày lúc Chử Hiệt có nói qua một lần, hiện giờ lại nghe thấy một thiên sư khác nói lại lần nữa, nhịp tim ông đập sắp không xong rồi.

Phu nhân Lương vội hỏi, “Đại sư, vậy phải làm sao đây?” Sau đó lại oán trách chồng, “Bảo anh đừng có mua nhiều đồ cổ, đều là đồ của người chết, có gì tốt mà cất giữ chứ?”

Ông cậu Lương bất mãn phản bác, “Đồ vật người chết cái gì? Đây chính là văn vật lịch sử, là đồ cổ có giá trị liên thành đó!”

Mắt thấy hai vợ chồng sắp cãi nhau, Mễ thiên sư cười bảo, “Thực ra đồ cổ dính âm khí cũng không sao, có thể mời người tới trừ âm khí, là có thể cất giữ ở nhà được. Tôi có một người bạn, là một trong cao thủ, nếu mọi người đồng ý, tôi có thể thay mọi người tìm anh ấy giúp, nhưng giá cả thì hơi cao chút”

Ông cậu Lương lập tức vui vẻ, những đồ cổ này đều là thứ tốt trong lòng ông, không vứt đi càng tốt, vội hỏi, “Bao nhiêu?”

Mễ thiên sư nói ra một cái giá.

Ông cậu Lương không chút do dự, lập tức quyết định mời người đến trừ âm khí trên đám đồ cổ đó.

Chử Hiệt đứng cạnh nhìn Mễ thiên sư nói dăm ba câu đã làm xong chuyện buôn bán, thủ đoạn cực nhanh, còn dễ dàng hơn chuyện mình nhận đơn hàng trên mạng nhiều, không kìm được nhìn anh ta chằm chằm.

Sau khi Mễ thiên sư và ông cậu Lương trao đổi số điện thoại cho nhau, thấy Chử hiệt nhìn mình chằm chằm thì cười bảo, “Có chuyện gì à?”

Chử Hiệt hỏi, “Không rõ người bạn nào của anh lại có thể hiểu được tinh lọc âm khí thế?”

Du Lệ thầm nghĩ, chẳng lẽ Chử Hiệt lại muốn lấy chút kinh nghiệm từ người bạn của Mễ thiên sư sao? Nói đến chuyện Chử Hiệt quen biết lão thái gia nhà Mễ thiên sư, cũng coi như người quen nhà họ Mễ đi nhỉ? NHưng Mễ thiên sư có vẻ như không hề biết anh, nghe bảo lão thái gia nhà họ Mễ và Mễ thiên sư này là một đời sau cách mấy thế hệ, Mễ Thiên sư không biết Chử Hiệt cũng không lạ.

“Là Hề Triển Vương, anh có biết không?”

Chử Hiệt lắc đầu, không quen nhưng có nghe nói qua.Những người khác thì thầm nghĩ cái tên này nghe rất lạ, hình như không phải là một cái tên, có vẻ như một danh hiệu vậy, nếu không ở xã hội hiện đại, tên ai lại còn có gắn thêm chữ “Vương” ở đằng sau nữa chứ?

Truyện Chữ Hay