Mê Mẩn Vì Em

chương 222

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Gió từ ngoài cửa sổ thổi tới, như nhấc lên một lớp màn nước xanh của hồ, ánh mắt trời từ cửa sổ tản mạn trôi qua, cả thế giới yên tĩnh không chút tiếng động.

Lúc Du lệ tỉnh lại thì như ngửi được mùi hoa thoang thoảng. Mùi hoa hoa tươi mát thanh nhã, như trong mộng đẹp vậy, khiến người ta không kìm được mà hít mấy lần không khí tươi mát ngập tràn mùi hoa ấy.

Ở nơi xa, thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng ca dài hơi, đều là khúc nhạc do nhóm ông bà lão hẻm Thanh Xuyên đang luyện giọng.

Mùi hoa và điệu nhạc quen thuộc khiến cô càng nghĩ đến hẻm Thanh Xuyên, hình như cô đã hơn một tháng chưa về hẻm Thanh Xuyên rồi.

Ngơ ngác nhìn mấy ngôi sao dán trên trần nhà, mãi sau mới có phản ứng, ở đây quả thật là căn phòng của cô ở hẻm Thanh Xuyên, là căn phòng lúc cô còn nhỏ, chưa đặt chân vào giới giải trí, cũng chưa dọn ra khỏi hẻm Thanh Xuyên, vẫn cứ ở mãi chỗ này.

“Meo!”

Một thanh âm mềm như bông vang lên, Du Lệ quay đầu nhìn thì thấy ở trên bàn có một cục đen tuyền cuộn tròn, đang thò đầu qua cọ cọ vào cô.

Đột nhiê cô giãy giụa bò dậy, xốc chăn lên, do quá vội cả người ngã rầm xuống đất phát ra tiếng động mạnh.

“Meo!” Tiểu Hắc Cầu kêu lên một tiếng, nhảy lên vai cô liếm liếm bên mặt, như đang an ủi cô.

Du Lệ mặc kệ đau đớn trên người, vội vã bò dậy, nhưng do tay chân nhũn mềm lại khiến cô ngã trở lại, cuối cùng đành phải túm lấy cái bàn chống dậy, kéo cả người bủn rủn về phía ban công.

Lúc xốc mành cửa lên, lập tức bị ánh nắng chói chọc vào mắt.

Cô bổ nhào ra trước lan can ban công, nhìn xuống, thu hết toàn bộ hẻm to ngõ nhỏ của hẻm Thanh Xuyên.

Hoa đào đã tàn, trên cây đào đang mọc lá xanh um tươi tốt, lấp ló trái đào mọng trong đó. Hai bên ngõ nhỏ đang thời kỳ hoa đua nhau khoe sắc, kéo dài trong gõ quanh co khúc khuỷu, khiến con ngõ nhỏ ngày xưa mịt mờ giờ càng thêm đẹp như mộng ảo.

Cô ngơ ngẩn nhìn cảnh đó, mãi sau bò dậy, lúc đi xuống dưới lầu, đến đầu cầu thang thì đụng phải lão thái thái.

“Bà Cô!”

Trong lòng Du Lệ cả kinh, sợ mình đụng vào bà lão lăn xuống dưới thang, ai ngờ bà lão đứng rất vững vàng, còn cô thì ngược lại ngã văng ra sau, mông đập mạnh xuống đất, cả người ngơ ra.

Bà Cô hoảng sợ kêu ai da một câu, “Con bé này, vội vội vàng vàng làm gì thế?”

Du Lệ cứ ngơ ra nhìn bà lão một lúc, ngay lúc bà lão đang khom người đỡ cô lên thì cô đột nhiên òa khóc rất to, cả người bổ nhào vào lòng bà lão.

Bà lão hoảng sợ, “Sao thế? Ai bắt nạt Tiểu Lệ Chi nhà chúng ta vậy?”

Du Lệ khóc gào thảm thiết, tố cáo với bà cô, “Bà cô ơi, bà cô à, …. anh ấy gạt cháu! Anh ấy vẫn cứ luôn gạt cháu…”

“Ai hả?” Bà cô tức giận mắng, “Ai dám gạt Tiểu Lệ Chi của chúng ta chứ!”

“Là Chử Hiệt ạ….”

Du Lệ khóc lóc thảm thiết, thở hổn hển, không những dọa cho bà cô sợ, cũng khiến cả đám dân sống ở hẻm Thanh Xuyên để ý.

Lai Nhân Tư và Uy Sắt, Đồ Nhĩ Tư, Mễ Thiên Sư bọn họ cũng đã tới, lúc nhìn thấy Du lệ đang gào khóc thảm thiết trong lòng bà lão, thần sắc ngơ ngẩn, dường như không ngờ được là cô sau khi tỉnh lại sẽ khóc thảm đến thế.

Vẻ mặt Mễ Thiên Sư đau lòng, nói nhỏ, “Nữ thần, đừng khóc nữa mà…”

Đồ Nhĩ Tư định nói gì lại thôi, cũng rất muốn khuyên nhủ, nhưng nghĩ đến đối tượng hại cô khóc thảm thiết lại chẳng dám mở miệng.

Du Lệ khóc đến mức hai mắt đen sì, cuối cùng vẫn là Bà Cô kéo cô lại, đưa cô vào phòng vệ sinh, lấy khăn lông lau sạch mặt cho cô, xử lý tóc cho cô.

Đôi mắt và mũi cô khóc đỏ rực lên, giống như đứa bé vậy cứ ngồi ở đó mà nức nở mãi không ngừng.

Bà Cô cười trêu, “Lớn thế này rồi còn khóc lóc, không sợ người ta cười cho à”

Cô trông cực đáng thương khịt khịt mũi, mếu máo ấm ức, “Cháu muốn ly hôn với Chử Hiệt, cháu không cần đồ đàn ông lừa cháu…”

Bà Cô xoa xoa đầu cô, vắt khô khăn lông treo lên rồi đỡ cô đi ra ngoài.

Trong phòng khác có ba Ma tộc và thiên sư đang ngồi nói chuyện ở đó, thấy Du Lệ và Bà cô đi từ trên lầu xuống thì đồng loạt nhìn tới.

Thần sắc Lai Nhân Tư và Uy Sắt đều rất bình tĩnh, thậm chí Uy Sắt vẫn còn tâm tình ôm một túi kẹo đường ăn từng cái từng cái, chỉ có Đồ Nhĩ Tư và Mễ Thiên sư thì quan tâm nhìn Du Lệ, cứ sợ cô xảy ra chuyện gì đó vậy.

Du Lệ được Bà Cô đỡ ngồi trên sofa, sau đó rót chén nước đưa tận tay cho cô.

Bà Cô ngồi bên, xoa xoa đầu cô bảo, “Cháu ngủ mất nửa tháng, cả người thế nào rồi? Có đói không?”

Du Lệ ngơ ngác nhìn bà lão, tuy hai mắt đỏ hồng, mũi cũng đỏ hồng nhưng vẫn đẹp đến rung động, không thấy Mễ Thiên Sư bên này đang hận chỉ muốn móc tim móc phổi rra cho cô đó sao?

BÀ Cô thở dài, “Lúc họ đưa cháu về, cả người cháu vẫn luôn hôn mê, cháu đã ngủ nửa tháng rồi, xảy ra chuyện gì vậy?”

Du lệ lấy tay đỡ ly nước, trầm mặc ngồi ở đó không nói gì cả.

So sánh với màn khóc lóc xé gan ruột của cô lúc nãy thì cái loại trầm mặc thế này càng khiến người ta thêm lo lắng.

Bà Cô vẫn vuốt ve tóc cô dịu dàng, từng chút từng chút một mang theo một lực lượng yên ổn an tâm, cả không gian yên tĩnh bỗng trở nên dịu dàng hẳn.

Mãi lâu sau, Du Lệ mới nhìn về phía Uy Sắt, khàn khàn hỏi, “Chử Hiệt…. Đã chết rồi ư?” Nói xong câu cuối, đầu ngón tay cô đều run rẩy hẳn lên.

Mễ Thiên Sư và Đồ Nhĩ Tư cùng trầm mặc chống đỡ.

Uy Sắt thì không thèm để ý đáp, “Không rõ”

Lai Nhân Tư ngước mắt nhìn cô, nói theo, “Lúc ấy tôi cảm giác được ngài ấy bị La Tắc A Tư cắn nuốt, theo tình hình bình thường thì hẳn là ngài ấy đã trở về La Tắc A Tư, trở thành một bộ phận của La Tắc A Tư, lấy cái này để áp chế bia Mễ Nại Tư” Nói đến đây, ông ta ngừng chút ngẩng đầu nhìn về phía Du Lệ, nói tiếp, “Tiểu thư Du, Ma giới đã khôi phục thống nhất, cô đã an toàn”

Du Lệ ngẩng đầu nhìn ông ta, thần sắc đờ đẫn, cứ như kết quả này cô đã đoán trước được vậy, nên cũng không ngạc nhiên lắm.

Có lẽ lúc nhìn thấy Chử Hiệt để mặt thông đạo kia cắn nuốt, cô đã hiểu ra Chử Hiệt đang làm gì.

Vẻ mặt Mễ Thiên Sư và Đồ Nhĩ ngạc nhiên, rõ ràng cả hai đều không biết được tin này.

“Thật sao?” Đồ Nhĩ tư kích động hỏi.

“Sao lại thế chứ?” Vẻ mặt Mễ Thiên Sư khiếp sợ, “Ông đừng có lừa tôi, Không phải Ma tộc các ông nói là chỉ có người Thủ hộ Ma Môn tế bia mới có thể làm Ma giới khôi phục lại sao?”

“Thì vốn là thế mà!” Uy Sắt xen vào, “Đây là cách tốt nhất”

Lai Nhân Tư cũng ừ một câu, nhìn Du Lệ bảo, “Thì ra quả thật là thế, nếu không có Ảo Phỉ Nich, thì cô chính là người được chọn, trên thực tế, mục tiêu của Mai LỢi Nhĩ vốn là cô. Cô có biết vì sao Mai LỢi Nhĩ từ trước đến nay đều đi tìm La Tắc A Tư không, thậm chí không tiếc để bức Ảo Phỉ Nick ra không?”

Du Lệ không nói gì, cứ ngơ ngác nhìn ông ta. Lai Nhân Tư cũng không để ý việc cô trả lời, nói tiếp, “Cô hẳn đã biết, La Tắc A Tư rất đặc biệt, nó không những là chi uyên của Ma giới, mà còn là nơi bia Mễ Nại Tư ra đời, đồng thời cũng là nơi Áo Phỉ Nick ra đời mà. Nếu nói trên thế giới này ai có thể trấn áp được lực lượng bia Mễ Nại Tư mà không phải lo lắng bị phản phệ thì chỉ có mỗi Ảo Phỉ Nick thôi, vì thế lúc trước khi bia Mễ Nại Tư vỡ vụn, cũng do Ảo Phỉ Nick kịp thời trấn áp nó, nên mới bảo tồn được Ma giới đến giờ…”

Cho dù thế, dù Ma giới bị phân liệt ra thành vô số Ma Cảnh thì cũng tốt hơn là Ma giới bị hủy diệt.

“…. Nhưng lúc ấy Áo Phỉ Nick chỉ là trấn áp nó thôi, còn chưa kịp chữa trị bia Mễ Nại Tư, nên đã lâm vào ngủ say. Chúng tôi ai cũng tưởng là sau này Ma giới chỉ như thế, ai ngờ có một ngày Áo Phỉ Nick thức tỉnh, rời khỏi La Tắc A Tư. Không có Ảo Phỉ Nick trấn áp lực lượng bia Mễ Nại Tư, Ma giới cũng không thể thừa nhận nổi lực lượng của nó phá vỡ, bởi vậy mới làm tăng lên tốc độ hủy diệt khiến nó hủy mất”

“La Tắc A Tư là nơi bia Mễ Nại Tư ra đời, ngoài Áo Phỉ Nick ra thì không ai tìm ra được nó, tiến vào đó. Vì thế Mai Lợi Nhĩ mới có thể phái ta đến thế giới nhân loại, tìm mọi cách tụ tập đầy đủ lực lượng, ngoài tìm kiếm La Tắc A Tư còn tìm cả con cháu của người Thủ hộ Ma Môn nữa. Vì thế Mai Lợi Nhĩ mới chuẩn bị kỹ hai phương án, nếu không tìm thấy La Tắc A Tư và Ảo Phỉ Nick thì cứ vậy cùng người Thủ hộ Ma Môn tế bia, ngăn cản Ma giới bị hủy diệt”

Nói đến đây, Lai Nhân Tư nghiêm túc nhìn Du Lệ, “Nhưng chúng tôi cũng không biết, Ảo Phỉ Nick vẫn luôn ngủ say ở La Tắc A Tư sẽ có một ngày đột nhiên thức tỉnh, cũng đi tới thế giới con người, thậm chí còn ở bên cạnh cô nữa”

Chuyện tiếp theo cũng dễ suy đoán hơn.

Nếu Ma giới thật sự bị hủy diệt, mang đến vô vàng tai nạn không lường được, không những Ma tộc không có chỗ sinh sống, mà đối thế giới con người cũng có nguy hại rất lớn. Chử Hiệt không muốn đem Du Lệ đi tế bia, nhưng tình huống Ma giới thì không thể mặc kệ được, vì thế anh đã quyết định từ lâu, lấy lực lượng bản thân đến trấn áp bia Mễ Nại Tư, làm Ma giới lại lần nữa khôi phục.

Ma tộc và bia Mễ Nại Tư cùng ra đời ở La Tắc A Tư cũng chỉ có mình anh làm được.

NHưng kết quả làm vậy lại không ai đoán được thế nào, nếu không năm đó Chử Hiệt cũng sẽ không chỉ trấn áp bia Mễ Nại Tư, vì thế mới lâm vào ngủ say, mà không phải chữa trị nó trực tiếp.

Lai Nhân Tư không nói ra là vì hiện giờ Ma giới đã khôi phục hoàn chỉnh, mọi Ma Cảnh bị phân tán ra khắp mọi nơi đã được gắn trở lại, Chử Hiệt cứ vậy phải trả giá cực lớn không ai dám chắc chắn.

“Có thể là, hẳn anh ấy là…. đã đồng hóa với bia Mễ Nại Tư rồi đi” Lai Nhân Tư đoán.

Nói đến đây, Lai Nhân Tư trầm mặc, trên mặt lộ ra tia phức tạp.

Những người khác cũng không nói câu nào, cứ ngơ ngẩn tiêu hóa chuyện này, chỉ mình Uy Sắt thì thờ ơ ăn kẹo đường, bản thân gã đã sớm đoán ra, ngay lúc Áo Phỉ Nick lựa chọn ấy thì ngược lại gã là người bình tĩnh nhất.

Rốt cuộc trên mặt Du Lệ xuất hiện biểu hiện khó nói khóc không ra khóc, khàn khàn bảo, “Vì thế, Chử Hiệt thật sự không còn nữa phải không?”

Lai Nhân Tư không nói gì, rõ ràng đã cam chịu. Nếu Chử Hiệt thật sự đồng hóa cùng bia Mễ Nại Tư dĩ nhiên đã không còn nữa.

Du Lê ngơ ngác ngồi ở đó, hai mắt trống rỗng.

Mễ Thiên Sư cẩn thận khuyên, “Nữ thần, cô muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc lên thì tốt hơn”

Du Lệ không thèm để ý anh ta, thậm chí cũng không có phản ứng gì. So với lúc tỉnh lại gào khóc thật to thì giờ cô lại có kiểu muốn khóc mà khóc không nổi ấy khiến người ta càng lo lắng.

Lai Nhân Tư cũng thấy không đành lòng, nhưng ông ta cũng không dám nói gì, ông ta cũng hy vọng Ma giới khôi phục, còn Áo Phỉ Nick cuối cùng lại lựa chọn ra tay chữa trị bia Mễ Nại Tư, thì đó là cách tốt nhất nhưng ngược lại cũng không là gì cả.

Sau khi ra khỏi nhà Bà Cô, Lai Nhân Tư nhìn hẻm Thanh Xuyên, bất giác thở dài.

Mễ Thiên Sư đột nhiên cười lạnh bảo, “Than thở gì chứ? Hiện giờ Ma giới các người đã khôi phục lại rồi, không bao giờ lo lắng nó sẽ bị hủy diệt nữa, phải là chuyện vui mới đúng chứ, giờ bày ra dáng vẻ này là sao?”

Lai Nhân Tư sửng sốt, không rõ vị thiên sư này sao lại tức giận tới mức thế này.

Lúc này Đồ Nhĩ Tư cũng nói châm chọc, “Tiên sinh Lai Nhân Tư, ông đã ở chỗ này nửa tháng rồi, có phải là nên rời đi rồi không nhỉ?”

Lai Nhân Tư, “…. Tôi cũng đã trả tiền thuê nhà và tiền cơm, điện nước, phí quản lý rồi”

“Ông còn không phải là người thuê chính thức, lúc trước là vì tình huống khẩn cấp nên mới để ông vào ở tạm thời thôi” Mặt Đồ Nhĩ Tư lạnh tanh đáp lại.

“Ông muốn thuê nhà ở đây à, phải được chủ nhà đồng ý mới được.”

“Anh nói đến Áo Phỉ Nick à?” Lai Nhân Tư cau mày, ông ta biết hẻm Thanh Xuyên là do Áo Phỉ Nick mua được.

“Không phải, là tiểu thư du. Lúc trước đại nhân Áo Phỉ Nick đã sang tên cho tiểu thư Du rồi” Nói đến đây, Đồ Nhĩ Tư hơi chột dạ, lúc trước Chử Hiệt bảo gã đi xử lý thủ tục, gã tưởng Chử Hiệt chỉ muốn mang tài sản nộp hết cho vợ mình, cũng không ngờ được ý anh là đang an bài chuyện khác.

Lai Nhân Tư bừng tỉnh, nghĩ đến lúc rời đi vừa rồi, bộ dạng Du Lệ thì biết hiện giờ tốt nhất là đừng làm phiền cô. NHưng hiện giờ ong ta lại không thể rời đi nơi này được…

“Tôi muốn ở lại một thời gian ngắn, bộ dạng tiểu thư Du thế này tôi không yên tâm” Lai Nhân tư đưa ra đề nghị với Đồ Nhĩ Tư.

“Có gì mà không yên tâm chứ” Mễ Thiên Sư nghi ngờ nhìn ông ta, “Có phải ông còn đang giấu chúng tôi cái gì nữa không đó?”

Lai Nhân Tư sửng sốt, nhìn về phía Uy Sắt, “Uy Sắt, ngài cảm giác được gì không?”

Uy Sắt vẫn còn đang ăn kẹo ngào đường của mình, vừa cắn rộp rộp vừa nói, “Ồ, hiện giờ quả thật co ấy cũng khác chút… Đúng rồi, hiện giờ cô ấy hẳn đã trở thành người Thủ hộ Ma Môn rồi”

Tất cả mọi người ngay lập tức nhìn về phía gã.

Lai Nhân Tư nghĩ ngợi chút, trên mặt lộ ra tia bừng tỉnh, “Đúng vậy, lúc trước cô ấy ngủ say mất chứng nửa tháng, quả thật hơi thở trên người vẫn cứ thay đổi liên tục”

Từ sau khi Chử Hiệt bị cuốn vào thông đạo La Tắc A Tư, Hu Lệ cứ vậy hôn mê, sau đó họ đưa cô về đến nhà, giữa một đám người đều canh giữ cô, một là lo lắng bên ngoài đối cô bất lợi – đặc biệt là đám quỷ hút máu và Giáo đình, dù Giáo Hoàng đã chết, ai mà biết trong Giáo Đình có còn phần tử nào cực đoan chủ nghĩa không nữa, hai là vì sợ Du Lệ lúc tỉnh lại sợ cô bị kích thích quá mức khiến lực lượng thức tỉnh không ổn.

Mãi cho đến nửa tháng sau, rốt cuộc Du Lệ cũng tỉnh táo lại, chỉ là hiện giờ nhìn bộ dạng của cô, họ vẫn không yên tâm nổi.

Sau khi Du Lệ tỉnh lại, Bà Cô vẫn làm bạn bên cô, yên tĩnh ngây người chừng hai ngày, sau đó nghe thấy bọn họ nói, hiện giờ cô đã là người Thủ hộ Ma Môn rồi.

Du Lệ nhìn về đám người và Ma tộc đang đi vào nhà cô, đột nhiên nghiêm túc hỏi, “Hiện giờ tôi có thể đi đấu với bọn Mai Lợi Nhĩ được không?”

Lai Nhân Tư, “…”

Đồ Nhĩ Tư, “….”

Uy Sắt sảng khoái đáp, “Có thể chứ, cô có thể dùng cây kiếm Mặc Tác Tạp chỉnh ông ta mà”

Du Lệ gật đầu, không rõ nghĩ đến điều gì, nói đầy tiếc nuối, “Tiếc là không có Chử Hiệt ở đây, nếu khôngngười ta muốn chỉnh nhất là anh ấy”

Đám ma, “….” Đáng thương cho Áo Phỉ Nick, may mà người đã không còn nữa.

Tuy biết mình đã thức tỉnh trở thành người Thủ hộ Ma Môn, nhưng Du Lệ vẫn sinh hoạt như cũ khong có thay đổi gì lớn, cô không đi công ty, cũng không đi diễn, tự dưng thấy nhàn hẳn lên, đồng thời cũng yên tĩnh đến đau lòng.

Hiện giờ điều cô làm nhiều nhất là ngồi bên cửa sổ nhìn cây đào bên ngoài, cứ ngồi ở đó cả ngày trời.

Loại yên tĩnh thế này rất dễ khiến người khác không để ý cũng khiến người ta lo lắng.

Mễ Thiên Sư lúc nào rảnh cũng chạy tới đây, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng này của Du Lệ thì lo lắng không yên, cứ sợ cô nghĩ quẩn trong lòng, nên thầm dặn Tô Loan nhìn cô thường xuyên, đừng để cô làm ra chuyện gì ngu ngốc.

Du Lệ có thể làm ra chuyện ngu ngốc gì không thì không ai biết được nhưng trạng thái này của cô khiến ai cũng lo lắng.

Nhưng ngoài điều này ra thì họ không cách nào khuyên nổi cô, trừ phi tìm ra được Chử hiệt tới cho cô, để cô chỉnh một trận cho hết giận.

Cứ vậy mà trôi qua vài ngày, Mễ Thiên Sư cảm thấy cứ thế không ổn, thật sự quá lo, vì thế anh ta vội vã gọi điện thoại cho Hề Triển Vương.

Truyện Chữ Hay