Gió tuyết đan xen, một yêu một ma đứng trên nền tuyết đột nhiên nhạy bén quay đầu nhìn về hướng nào đó.
Một còn mèo rừng đầu ưng bay từ trong gió tuyết tới, rơi xuống trên nhánh cây, nhìn thấy Nhạc Chính Tước, vội vã kêu lên mấy tiếng.
Nhạc Chính Tước và Chử Hiệt nghe nó nói, sắc mặt thay đổi ngay.
“Mày bảo bọn họ rớt xuống khe hẹp, sau đó không thấy nữa hả?” Nhạc Chính Tước không tưởng tượng nổi nói, “Có phải là có ai bắt họ đi rồi không?” Nói xong, anh ta nhìn con quỷ hút máu bị trói gô trên mặt đất hơi nheo mắt lại.
Sắc mặt quỷ hút máu tái nhợt, đôi mắt đỏ tươi ngập tràn khuất nhục, chỉ hận không đem một ma một yêu này hút khô máu mới thỏa nỗi hận nhục này của nó.
Nhạc Chính Tước vốn chẳng thèm coi gã ra gì, hỏi, ‘Có phải quỷ hút máu bọn mày đưa họ đi không?”
Anh ta hơi nghi ngờ không rõ quỷ hút máu nấp ở Tây Bắc có con không, biết đâu còn ngầm có nữa, nhân cơ hội dẫn nhóm Du Lệ đi.
Quỷ hút máu vốn còn kiên cường chẳng thèm để ý đến anh ta, mãi cho đến lúc Nhạc Chính Tước túm dây thừng trong tay, giật mạnh, quỷ hút máu tự động ngã quỵ trên mặt đất, tức giận đến mức răng nanh thò ra.
Gã chưa từng chật vật thế bao giờ lâu rồi, với quỷ hút máu công tước mà nói quả thật đây là lịch sử đen tối nhất.
“Không nói hả? Không nói thì lão tử lột sạch mày, rồi nhốt mày trong lồng sắt, mang đi triển lãm một vòng ở Tây Bắc” Nhạc Chính Tước nói hung tàn.
Uy hiếp này quả thật rất đáng sợ, công tước quỷ hút máu cũng cần mặt mũi, cuối cùng đành miễn cưỡng nói, “Không có, tôi chỉ dẫn theo hai cấp dưới tới đây. Nếu có quỷ hút máu khác, chắc chắn không phải bên chỗ tôi” Quỷ hút máu dùng đôi mắt đỏ tươi tà ác nhìn họ, nói tà ác, “Các ngài sao lại khẳng định là quỷ hút máu chứ? Biết đâu là…..Ma tộc thì sao”
Nghe thấy vậy, Nhạc Chính Tước không kìm được cau mày.
Nếu thật là ma…
Nhạc Chính Tước quay đầu nhìn về Chử Hiệt, đột nhiên ngẩn ra, mở to hai mắt, vẻ mặt ngập tràn tia không tưởng nổi.
Quỷ hút máu nhìn thấy thần sắc thay đổi của anh ta, không kìm được cũng quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy người đàn ông đứng cách đó không xa có một đôi mắt màu xanh băng như bị những giọt vàng đặc sệt hòa tan vậy, là một đôi mắt ngập tràn màu vàng thuần túy, khóe mắt và tay xuất hiện những chiếc vảy màu vàng, trên người không còn hơi thở nhân loại thuần túy nữa mà là một ma khí tà ác, hắc ám…
Chử Hiệt xoay người đi luôn.
Trác Già vừa đuổi tới nơi đúng lúc nhìn thấy bóng anh rời đi, lại nhìn lão đại nhà mình và quỷ hút máu bị trói gô như con cua vậy, khóe miệng nhếch lên, hỏi, “”Lão đại, Chử tiên sinh đi đâu thế? Tiểu thư Du đâu rồi?”
Nhạc Chính Tước thấy cậu ta tới, ném dây thừng trong tay cho cậu, bảo, “Trác Già, con quỷ hút máu này ném cho cậu, đợi ông đây về thịt gã”
Nói xong, Nhạc Chính Tước cũng đuổi nhanh theo Chử Hiệt.
Trác Già mờ mịt bắt lấy dây thừng, nhìn bóng hai người biến mất trong gió tuyết, sau đó cúi đầu nhìn con quỷ hút máu trên mặt đất, thấy tạo hình của gã bất giác lại nhếch mép lên.
Thật hết cách nhìn thẳng vào con quỷ hút máu này mà, tạo hình này quả thật cay mắt quá đê.
Lúc Nhạc Chính Tước trói con quỷ hút máu kia, chắc đang thấy thú vị tà ác gì đó, không những trói gô gã như trói cua, thậm chí còn trói làm cho hạ bộ đàn ông trên người quỷ hút máu nổi hẳn lên, thoạt nhìn gã thật sự rất gợi cảm chật vật.
Quỷ hút máu thấy mắt cậu ta nhìn, thẹn quá hóa giận nói, “Nhìn cái gì mà nhìn? Anh tưởng tôi muốn vậy hả? Chẳng phải là con đại yêu đáng ghét kia trói sao?”
Thần sắc Trác Già thay đổi, nói đầy thẹn thùng dịu dàng, “Nếu là lão đại chúng tôi trói thì phiền anh cứ tiếp tục duy trì tạo hình này đi. Tôi phải về trước để chuẩn bị tốt đao mổ dê bò, củi lửa, dầu nóng đợi lão đại về thịt anh, rồi có thể chiên sống quỷ hút máu vào chảo dầu”
“Thì thì” Con cú mèo trên cây kêu lên.
Quỷ hút máu, “….” Các anh đều là ma quỷ hết à?
Lần theo hơi thở đi tới trước khe hẹp, Chử Hiệt nhìn nhìn cái khe hẹp đã bị tuyết lấp chặt, lúc nhìn thấy ma khí nhàn nhạt lọt ra từ trong khe họp, sắc mặt anh lạnh hơn.
“Thì ra là ở đây!”
Giọng Nhạc Chính Tước vang lên, rồi anh ta cũng nhíu mày nhìn khe hẹp bí ẩn.
Ngọn núi này là địa bàn của anh ta, anh ta đã sinh sống ở đây không rõ bao năm rồi, chỗ nào trng núi cũng quen thuộc như vườn hoa trong nhà mình vậy, nhắm mắt lại cũng có thể đếm kỹ từng tấc đất trong núi, trước giờ cũng chưa để ý tới khe hẹp này, có thể thấy ngày thường nó bị che giấu kỹ tới cỡ nào, thật sự nhìn không ra.
Lúc này nếu không phải do Thương Mộc Quyết gặp xui, dẫn theo Du Lệ rớt xuống, đoán chừng cả đời anh ta cũng chẳng thèm để ý tới chỗ này.
Có lẽ do bị tác động nên có luồng ma khí cực nhạt lọt ra từ trong khe hẹp, nếu không để ý đều xem nhẹ nó.
Tâm tư Nhạc Chính Tước thay đổi rất nhanh, nhìn về Chử Hiệt, trong mắt đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu, hỏi, “Anh là ai?”
Chử Hiệt quay đầu liếc nhìn anh ta một cái, tận sâu trong đôi mắt vàng sáng xuất hiện một đường chỉ ngang, cứ như mắt một mãnh thú nào đó, nhìn Nhạc Chính Tước đến cứng đờ người, theo bản năng đề phòng.
Chử Hiệt không nói gì, nhảy thẳng xuống khe hẹp.
Nhạc Chính Tước thấy thế cũng nhảy xuống theo.
Lúc rơi từ trên cao xuống, Du Lệ cứ tưởng mình không bị ngã văng chết khiếp thì cũng bị thương chút.
Nhưng lúc sắp rơi xuống đất, ma khí màu đen thổi quét qua, nâng cô và Tuyết Lang lên, đưa họ an toàn xuống đến mặt đất.
Tiếp đó, Du Lệ và Tuyết Lang ngây ra nhìn một đám ma vật như hổ đói rình mồi phía trước họ, ở xa là bầu trời đỏ sậm, mây đen kéo đến, cứ như sắp sửa có một trận bão táp xảy tới.
Trong tay các ma vật xấu xí cầm vũ khí, dùng ánh mắt tham lam nhìn họ chằm chằm, cứ như có thể xông lên xé xác họ bất cứ lúc nào vậy.
Tuyết Lang kéo Du Lệ lại đằng sau bảo vệ, gầm lên về phía đám ma vật kia.
Các ma vật bị khí thế của nó chấn nhiếp khiếp sợ lùi lại sau vài bước, sau đó cũng phát ra tiếng hú sắc bén, nhào về phía họ.
Trong lúc Tuyết Lang và ma vật đánh nhau, vốn không liên quan gì tới Du Lệ, Du Lệ nắm chặt chủy thủ trong tay, đây là thứ lúc Chử Hiệt rời đi nhét vào trong túi nhỏ để cô dùng phòng thân.
Nhưng ma vật thực sự quá nhiều, quá đông, người nhìn thấy trông mà khủng bố, chỉ cần vô ý một cái Du Lệ đã bị ma vật cào nát quần áo trên người, ma vật cũng bị lực lượng vô hình bắn bay ra ngoài.
Móng vuốt ma vật cào quần áo cô, giựt được một nắm lông, cho vào miệng nhai thấy không phải là thịt, nhổ phì phì ra, rồi lại nhào tới.
Tuy ma vật không cách nào làm cô bị thương, nhưng cứ vây quanh như thế cũng khiến người ta khó chịu thực sự.
Mắt thấy cô bị Ma vật bao vây, một người từ trên trời giáng xuống, một chân đạp thẳng lên ma vật đá nó ra xa.
“Vân Thố tiên sinh!”
“Ngao ô!”
Thấy người tới, Du Lệ và Tuyết Lang vô cùng cao hứng kêu lên một câu.
Vân Thố vội vàng tới nhìn Du Lệ, sau khi chắc chắn cô không bị thương, lại nhìn những ma vật chung quanh Du Lệ như hổ rình mồi, thần sắc lạnh lùng, bóng xoẹt qua.
Vân Thố đi tới đâu, ma vật đều bị cào vỡ đầu chảy máu đến đó, bụng bị toạc ra, chết cũng không chết nổi.
Mùi máu tươi ngập tràn chung quanh. Du Lệ ngơ ngác nhìn thi thể trên mặt đất, bất giác không có phản ứng gì cả.
Đám ma vật bị hai con yêu giết không còn manh giáp, cuối cùng cũng biết sợ, số sót lại vội vàng chạy chối chết.
Đám ma vật giải tán ngay lập tức, nhanh chóng biến mất chung quanh.
Vân Thố lạnh lùng lau khô tay, đánh sảng khoái, cuối cùng cũng khôi phục lý trí, quay đầu nhìn Du Lệ ngơ ngác đứng đó, như đang bị chấn động, giống y chang cọc gỗ cố định ở đó vậy.
Toi rồi, để nữ thần thấy mặt tàn bạo của anh ta như thế thì….
Trên người tuyết lang một thân đầy máu đi tới, cao hứng kêu ngao ô ngao ô với anh em.
Anh em tới thật đúng lúc quá!
Đôi mắt Vân Thố xoay chuyển, tát một nhát về Tuyết Lang, mắng, ‘Nhìn mày cả người là máu kìa, sẽ dọa tiểu thư Du sợ đó!”
Tuyết Lang ấm ức kêu ngao một tiếng, vừa rồi chém giết cực kỳ lợi hại là anh mà, vì sao lại đánh nó chứ?
Làm anh mà có thể bắt nạt em bừa bãi thế sao?
Vân Thố dạy dỗ xong thằng em, lúc này mới nhìn về phía Du Lệ cẩn thận, thấy cô vẫn còn trấn định, nói cẩn thận, “Tiểu thư Du, chắc trời sắp mưa rồi, chúng ta đi tìm một chỗ nấp đi”
Du Lệ trấn định ừm một câu, cố gắng không nhìn những thi thể ma vật kia.
Vân Thố định bảo thằng em chở Du Lệ đi, nhưng thấy cả người tuyết trắng của em nhuộm toàn máu đỏ, liền gỡ áo da thú trên người xuống, đặt lên trên rồi mời Du Lệ lên.
Thật là một chàng trai biết chăm sóc.
Du Lệ ngẫm nghĩ nói hòa khí, “Ra bên ngoài đừng để ý như thế”
Vân Thố vẫn cương quyết đáp, “Không sao, dù sao ở đây cũng không lạnh, cởi khoác áo ngoài ra cũng thấy thoải mái chút”
Du Lệ nghe xong không kìm được liếc nhìn anh ta một cái, đột nhiên từ gió tuyết đan xen núi tuyết mà đi vào một thế giới khác, hai huynh đệ này dường như không cảm thấy kinh ngạc chút nào, cũng không rõ là yêu đều bình tĩnh thế hay họ đã từng trải qua rồi.
Cô cũng không ngờ sau khi ngã xuống khe sâu, lại trực tiếp đi tới một Ma Cảnh khác.
Chẳng lẽ cái khe đó thật ra là một thông đạo đi thông tới Ma Cảnh ư?
Du Lệ bò lên lưng tuyết lang ngồi, đánh giá hoàn cảnh chung quanh, hai bên đều là khe núi màu đen, đằng trước là một rừng cây chẳng cách nào xác định nổi cái Ma Cảnh này là chỗ nào, tóm lại không phải là A Trát Bỉ Đặc đi?
Anh em Vân Thố đều là những cao thủ sinh tồn ở dã ngoại, trước khi trời mưa to, họ cũng tìm kiếm hang chung quanh.
Trong hang có một con động vật kỳ lạ, đánh giá thả nó thành ma thú.
Sau đó anh em Vân Thố dũng mãnh đánh ma thú một trận, đuổi nó ra ngoài, bọn họ chiếm luôn hang ma thú. Tiếp đó Vân Thố đi ra ngoài, lát sau đã ôm một đống cỏ khô, nhánh cây khô và một con heo con mang về.
Du Lệ và Tuyết lang đứng dựa lưng nhìn, thấy anh ta nhóm lửa, trong ánh sáng rực rỡ, khiến không khí trong hang trở nên rực rỡ hẳn, tiếp đó rải cỏ khô xuống, rồi vun cây khô nhóm lửa.
Không thể không bội phục năng lực ra tay của Vân Thố.
“Tiểu thư Du, ngồi trước một lát, tôi sẽ làm chút đồ ăn” Vân Thố nói với Du Lệ, giọng tuy hơi cứng nhưng lại vô cùng ân cần chăm sóc.
Đợi Du Lệ khách sáo nói cảm ơn, giọng anh ta lại chuyển sang hung ác, “Thương Mộc Quyết, tẩy sạch đám máu trên người em đi rồi mới về”
Tuyết Lang đã quen giọng điệu độc ác của huynh trưởng với mình rồi nên đi thẳng ra ngoài.
Đúng lúc đó bên ngoài có tiếng sấm sét vang lên, ngay sau đó mưa to như trút nước từ trên trời rơi xuống, đổ ập xuống người Tuyết Lang đang đứng ở cửa hang.
Lát sau đám lông dính máu của Tuyết Lang cũng được rửa sạch sẽ, cả người rung lên đứng ở cửa hang cho nước trên người rơi xuống rồi mới quay vào.
Du Lệ vẫy tay với nó, Tuyết Lang ngoan ngoãn ngồi xổm bên cô, cùng cô sưởi ấm. Du Lệ rất thích con Tuyết Lang này, gỡ khăn quàng cổ trên người xuống lau khô lông trên người cho nó.
Tuyết Lang cất tiếng ngao ô mềm mại với cô, ngoãn ngoãn giơ cái móng vuốt lông xù lên để cô lau.
Du Lệ mỉm cười cầm cái móng to của nó, lau rất cẩn thận.
Vân Thố đang xử lý con mồi, híp mắt nhìn chằm chằm đệ đệ mình đầy nguy hiểm.
Thế mà nó dám để nữ thần của anh ta lau móng vuốt cho nó, cái móng này nên chặt xuống chôn đi mới được.