Sáng thứ
Mùa đông, sau trận mưa ướt át đêm qua, không khí có vẻ càng trở nên lạnh lẽo.
Lý Kiều bước xuống xe bus, hít một hơi thật sâu, không khí lạnh tràn đầy trong phổi, đầu óc hỗn độn ngay lập tức tràn ngập tỉnh táo tựa như chút mơ hồ hỗn độn kia chỉ là ảo giác.
Sau khi quàng xong khăn choàng cổ màu xám đậm, Lý Kiều chậm rãi tiến vào công trường.
Thời gian đã không còn sớm, gần đến giờ vào học.... khối lớp đã vào học từ lâu, vườn hoa bên ngoài càng lộ vẻ an tĩnh trống trải,
Lý Kiều vòng qua đường đá nhỏ trong vườn hoa, ở chỗ rẽ là đến tầng học cấp , đi lên phía trên nữa đến tầng chính là lớp học của cô.
Tựa hồ có chút không thích ứng chỉ sau một đêm liền chuyển sang tiết trời mùa đông, Lý Kiều vốn đang chậm rãi bước đi càng tăng thêm vài phần do dự.
Trong phòng học có Lâm Bỉnh. Thế nhưng chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô sẽ không quên được.
Hành động càn rỡ tà mị của hắn vẫn còn đang ở trong kí ức, hơi thở áp bức xâm phạm kia tựa như đang ở cách đó không xa phóng túng ngạo mạn.
Lý Kiều nắm chặt điện thoại di động trong tay, nàng cần Lý Thiên Hạo.
Ý muốn vừa xuất hiện, lại hiện ra cảnh tượng ra cửa lúc sáng sớm.
Sáng sớm, Lý Thiên Hạo đã muốn đưa Lý Kiều đến trường học, gần cuối học kì, hắn không muốn cô chen chúc trên xe bus.
Trước đây, hắn có thể cho Lý Kiều tùy ý, nhưng hiện tại không giống với trước kia, giờ đây ở trong lòng hắn, nàng là người phụ nữ của hắn, coi như là trải nghiệm chịu khổ cũng không được, hơn nữa chen chúc trên xe bus rất dễ gặp phải sắc lang, hắn đương nhiên phải đề phòng.
Thật ra từ khi học kỳ mới của Lý Kiều bắt đầu, Lý Thiên Hạo hầu như là mỗi ngày đều đưa Lý Kiều đi học, ở Lý gia chuyện này chưa từng thay đổi vậy mà sáng nay đùng một cái liền thay đổi.
Trình Tuyết ở bên cạnh ngăn cản Lý Thiên Hạo, ôn nhu nói: " Thời gian có hạn, anh không phải là phải đi họp sao, hôm nay để em đưa Tiểu Kiều đi," giọng nói ôn nhu săn sóc của một hiền thê.
Lý Kiều liếc mắt nhìn Trình Tuyết dựa vào vai Lý Thiên Hạo, chợt cảm thấy trong lòng buồn bực đến phát hoảng. Cướp lời của Lý Thiên Hạo, nàng kiên trì ngồi xe bus đến trường.
Có Trình Tuyết ở đây nên Lý Thiên Hạo cũng không tiện kiên trì nữa, liền đồng ý.
Trình Tuyết cười đến càng kiều mị hào phóng, rõ ràng đã buông lỏng sắc mặt. Lý Kiều nhìn thấy ở trong mắt, trong lòng liền nhảy lên bang bang.
Xuất phát từ giác quan thứ của nữ nhân, Trình Tuyết khác thường như vậy hẳn là phải có nguyên nhân, lại nhớ đến hành động hôm qua Trình Tuyết lặng lẽ tiến vào phòng mình. Lý Kiều vội vã ra cửa chỉ sợ trên mặt mình không giấu được chuyện gì, khiến Trình Tuyết càng thêm nghi ngờ bọn họ.
Đúng như vậy, Trình Tuyết đã bắt đầu hoài nghi. Lý Kiểu thất thần bất an đến trường. Nhưng mà loại tâm tình này tại thời điểm khi bước vào vườn hoa trường đã vơi đi một nửa. Có Lý Thiên Hạo luôn luôn an ủi, nàng tin tưởng người đàn ông này có thể giải quyết mọi chuyện.
Chuyện này vừa hạ xuống thì ngay lập tức việc phiền não khác lại xuất hiện trong lòng. Lý Thiên Hạo ngoại trừ việc công ty bận rộn, vẫn còn phải xử lí chuyện Trình Tuyết. Chuyện này liệu có nên giao cho hắn không đây?
Lý Kiều tự hỏi lòng mình mãi, nắm rồi lại buông điện thoại di động. Tuy rằng Lý Thiên Hạo có năng lực nhưng nàng không muốn ở thời điểm hỗn loạn này mà tăng thêm gánh nặng cho hắn. Huống chi trường học nhiều người như vậy, Lâm Bỉnh cũng không dám động ty động chân đi.
Nắm chặt tay cho mình thêm động lực, Lý Kiều cất bước đi đến phòng học. Trong phòng học kém xa bên ngoài an tĩnh, coi như là học sinh cấp , ngày đầu tiên đi học cũng không thể nhịn được kể chuyện bát quái. Mỗi người tổ chức thành một nhóm nói chuyện lí thú nóng hổi trong kì nghỉ.
Đi vào phòng học, Lý Kiều chào hỏi mấy bạn học trước mặt, sau đó trở về chỗ ngồi. Vẫn còn chưa buông xuống túi xách, nàng bốn phía tìm kiếm bóng dáng Lâm Bỉnh, dĩ nhiên vẫn chưa phát hiện ra mục tiêu.
Đối với da mặt Lâm Bỉnh, tuyệt đối sẽ không ngượng ngùng đối mặt với mình đi. Lý Kiều còn đang nghi hoặc, bạn tốt Vương Đình Đình từ ngoài cửa đi tới.
"Sớm". Lý Kiều cười tươi nói.
" Sớm. Cậu vẫn còn có tâm trạng cười được sao?" Vương Đình Đình ngồi bên cạnh Lý Kiều thần bí hề hề đè thấp giọng nói hỏi.
" Vì sao lại không có tâm trạng, cậu hỏi rất kì quái nha" Lý Kiều nhíu mày hỏi ngược lại, nhìn vẻ mặt bạn tốt lo lắng, tựa như mình vừa phát sinh chuyện gì lớn. Bạn tốt cũng không biết chuyện của Lâm Bỉnh. Trừ bỏ chuyện này cô không nghĩ ra còn có sự kiện lớn khác không.
Vương Đình Đình nằm úp sấp lên mặt bàn, thấp giọng an ủi: " Cậu không có việc gì là tốt rồi." Hiểu lầm Lý Kiều đang giả bộ bình tĩnh, Vương Đình Đình cnf vỗ bả vai của nàng, ám chỉ hãy nỗ lực lên.
Tính cách bạn tốt hoạt bát, rất ít i như vậy... Nghiêm úc, trầm trọng, vẻ mặt thận trọng. Lý Kiều có chút nghi ngờ. Thu hồi nụ cười nghiêm mặt nói: " Mình thật sự không biết xảy ra chuyện gì a "
"Chính là chuyện của mẹ cậu a, tớ đã gửi ảnh cho cậu rồi mà" Vương Đình ĐÌnh ngồi dậy, kề sát vào nói. Nhìn Lý Kiều vẫn mơ hồ ngây ngô, tính tình nàng vội vàng xao động liền lấy điện thoại ra, mở ra ảnh chụp tối hôm thứ .
Lý Kiều khóe mắt liếc nhìn qua màn hình điện thoại di động, ánh mắt bị đôi tình nhân thân thiết ôm nhau làm cho đông lại. Trình Tuyết còn có một nam nhân trẻ tuổi, biểu lộ cử chỉ thân mật không thể nghi ngờ.
Nhưng....có khả năng này sao. Trình Tuyết yêu Lý Thiên Hạo như vậy mà cũng sẽ làm việc này sao.
" Ầy, chính là buổi tối thứ , ở rạp chiếu phim, tớ nhớ kĩ người này là mẹ cậu chứ?" Vương Đình Đình nói thêm.
Kỳ thực nhìn biểu tình khiếp sợ của Lý Kiều, liền có thể xác định là mẹ Lý Kiều. Qua một lúc lâu, Lý Kiều mới chậm rãi khôi phục lại trạng thái bình thường, đối vớ bạn tốt nghi ngờ nói: " Cậu nói cậu gửi cho tớ, thế nhưng điện thoại tớ không có nhận được a"
" Không thể nào, tớ gửi cho cậu ở box chat, tớ còn nhắn tin nhắc nhở cậu mà" Vương Đình Đình chắc như đinh đóng cột nói. Vương Đình Đình sẽ không lấy loại chuyện này ra để nói đùa. Lý Kiều phản ứng kịp, lấy điện thoại di động mở box chat ra, xác thực là không có ghi lại ảnh chụp, ngay cả tin nhắn cũng không có.
"Y, thật không có, thật kì quái a. Tớ rõ ràng gửi cho cậu buổi tối thứ , tớ tuyệt đối không nhớ lầm, điện thoại tớ còn ghi lại ngày gửi đây này" Vương Đình Đình cầm điện thoại thì thào nói nhỏ.
Buổi tối ngày thứ sáu giống như một sợ dây rạch ra nghi hoặc của Lý Kiều, Buổi tối thứ sáu cô ở cùng Lý Thiên Hạo cả đêm, mình trước khi đi ngủ không thấy được tin, nhưng Lý Văn Hạo có cơ hội nhìn thấy, điện thoại cô đặt ở cái bàn thấp bên giường.
Lại nhớ lại ngày hôm qua Trình Tuyết ở nhà, Lý Thiên Hạo lại hành động lớn mật như trước. Lý Kiều hoàn toàn xác định hắn nhất định biết chuyện này.
Tin nhắn lại chính là Lý Thiên Hạo xóa bỏ, người đàn ông này cũng không nghĩ để cho nàng biết chuyện này. Trong lòng Lý Kiều chua ngọt lẫn lộn, Lý Thiên Hạo đối với nàng bảo vệ là ngọt, Trình Tuyết phản bội khiến cho nàng không khỏi đau lòng thay hắn.
Trình Tuyết cho đến nay bên ngoài biểu hiện yêu Lý Thiên Hạo, cùng với việc lần này biểu hiện chênh lệch làm Lý Kiều cảm thấy mười phần khó chịu.
Nếu như cô không có ở cùng với Lý thiên Hạo, cái nhà này cũng sẽ mất đi. Có lẽ Lý Kiều mượn sự việc lần này làm biến mất đi điểm hổ thẹn cuối cùng trong nội tâm, có lẽ tình yêu vốn là ích kỉ.
Tâm trạng khó chịu qua đi, Lý Kiều thở dài một hơi, Nhưng nghĩ đến Lý Thiên Hạo, ý nghĩ trong đầu lại tràn ngập yên tâm, khẽ thở dài một hơi, Lý Kiều nhẹ giọng nói:" Đình Đình, giúp tớ kiếm lí do xin nghỉ đi, bây giờ tớ phải về nhà."
" Hả? Ách...Vậy nhớ chú ý thân thể, đừng quá kích động, dù sao đây cũng là chuyện của người lớn" Vương Đình Đình an ủi, lấy lại điện thoại, lo lắng nhìn Lý Kiều.
" Hừm, có việc gì mình sẽ gọi điện cho cậu" Nói xong Lý Kiều cầm lấy túi sách vừa mới buông xuống, bước nhanh rời khỏi phòng học. May là còn chưa đến giờ vào lớp, thời gian Lý Kiều bước vào phòng học mới có mười mấy phút mà tâm tình Lý Kiều đã nhấp nhô đến vài lần.
Nhanh chóng sau cơn mưa trời lại sáng, Lý Kiều trong lòng không giống với vẻ mặt bên ngoài bình tĩnh. Mãi cho đến khi nàng đi ra khỏi vườn trường, lên xe taxi, đi tới trước của công ty Lý hạo Thiên, bỗng thoáng bình phục lại.
Truyện convert hay : Đô Thị Thiếu Niên Bác Sĩ